Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 496: Dạy Dỗ

 
Khí thế này, hắn chỉ từng thấy ở Đế Cực trong cung và vài vị quyền quý tối cao!

Một nữ nhân nhẹ dạ ham phú quý, chỉ biết nịnh bợ quyền thế như vậy, sao có thể toát ra uy thế kinh người đến vậy!!!

Hắn trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ thái dương.

Đột nhiên, bắp chân hắn đau nhói.

Một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên: “Cho ngươi bắ-t nạ-t mẫu thân ta! Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!”

Từ Ngọc còn chưa kịp phản ứng, chân còn lại cũng trúng hai cú đá.

Tống Huệ nhìn sang, thì thấy Tống Minh và Thịnh Nhi, hai đứa một bên, đang ra sức đá vào người Từ Ngọc, vừa đ-ánh vừa giận dữ mắng mỏ!

Không khỏi bật cười, ôi chao! Minh Nhi biết đ-ánh người rồi kìa!

Nhưng Từ Ngọc thì giận điên lên. Vừa bị Hoa Mộ Thanh dọa cho mất mặt, giờ lại bị hai đứa con nít đ-ánh tơi bời, cơn giận trào lên ngùn ngụt.



Hắn hét toáng: “Thật là loạn rồi! Người đâu, đ-ánh ch-ết hai con súc sinh này cho ta!”

Vừa nói, hắn còn vung tay định đẩy Thịnh Nhi nhỏ bé ra xa.

Nhưng chưa kịp chạm vào, thì một tiếng “rắc” vang lên, tiếng xương gãy rõ mồn một vang lên từ vai hắn.

Hoa Mộ Thanh đã dùng chiếc quạt xương xanh trong tay, giáng mạnh một đòn vào vai Từ Ngọc.

Cơn đau nhức xé rách toàn thân khiến sắc mặt Từ Ngọc tái mét, hắn lảo đảo lùi lại, la hét như phát điên: “Aaaa đau ch-ết ta rồi! Gi-ết chúng nó! Gi-ết hết chúng nó cho ta!”

Triệu Hồng cũng bị dọa đến sợ run, vội vàng chạy tới đỡ Từ Ngọc, lại lỡ tay chạm vào vết thương khiến Từ Ngọc rú lên một tiếng nữa, xô mạnh Triệu Hồng ra mắng lớn: “Đồ chó m-ù! Tránh ra! Aaaa!”

Đám gia đinh nhìn nhau, rồi cùng xông lên định bắt lấy Hoa Mộ Thanh.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên một tiếng quát như sấm n-ổ: “Dừng hết lại cho ta!”

Tiếng quát ấy như sét đ-ánh ngang tai, chấn động đến nỗi cả căn nhà rung lên mấy lượt.

Tống Huệ mừng rỡ nhảy cẫng lên: “Phụ thân!”

Người đến là ai? Chính là Tống Vũ Đồng chưa đi xa!

Ông vừa nhớ ra còn chuyện dặn nữ nhi, quay lại tìm thì vừa khéo bắt gặp hai tên vô lại đang làm loạn với nữ nhi và cháu gái mình.

Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

Ông bước thẳng vào trong với dáng vẻ oai phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng như rồng như hổ khiến mặt Từ Ngọc trắng bệch, không dám thốt thêm lời nào.

Tống Vũ Đồng lườm cho hai tên tiểu tử bại hoại một cái đầy sát khí, rồi quát lớn: “Người đâu! Bắt hết đám làm càn này cho ta, giải thẳng tới phủ Đề đốc! Bảo phụ mẫu chúng đến mà xin người!”

Từ Ngọc và Triệu Hồng nghe vậy thì sợ đến hồn bay phách lạc.

Triệu Hồng còn chưa kịp hé miệng, Từ Ngọc đã "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, miệng không ngừng van xin: “Tống đại nhân, là tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đến thiên kim và biểu tiểu thư, là lỗi của tiểu nhân! Xin ngài, ngàn vạn lần đừng nói với phụ thân ta...”



Triệu Hồng lúc này cũng tỉnh ngộ, run rẩy quỳ xuống theo, dù gì Từ Ngọc cũng là đích tử, trong nhà còn cần giữ thể diện. Nhưng hắn chỉ là một đứa con thứ bị ghẻ lạnh, nếu để phụ thân và tổ phụ biết hắn dám đắc tội với nhân vật thân cận bên cạnh Đế Cực, lại là Đề Đốc Cửu Môn nổi danh, e rằng không những bị đ-ánh gãy chân mà còn bị trục xuất khỏi gia phả!

Tống Vũ Đồng cười lạnh: “Làm rồi mà không dám nhận à? Nữ nhi của lão tử cũng là thứ các ngươi dám chạm vào sao? Còn tưởng cháu gái theo về nương nhờ là thứ dễ bắ-t nạ-t? Nghe đây, lão tử nói rõ cho các ngươi biết, cháu gái ta cũng là nữ nhi ta! Ai dám bắ-t nạ-t nó, chẳng khác nào vả vào mặt Tống Vũ Đồng này! Ta không để yên đâu!”

Hoa Mộ Thanh nhìn Tống Vũ Đồng, trong khi Tống Huệ thì che miệng cười khúc khích.

Từ Ngọc vẫn quỳ rạp dưới đất, dập đầu lia lịa, vai hắn chắc chắn đã bị rạn xương, đau đến choáng váng cả đầu óc nhưng cũng không dám cứng đầu như trước nữa: “Tống đại nhân, Đề đốc đại nhân, ta sai rồi, xin các ngài, vạn lần xin đừng nói với phụ thân ta... ông ấy sẽ gi-ết ta mất...”

Triệu Hồng đã sợ đến mức không thốt nổi một lời, chỉ biết lắp bắp cầu xin theo.

Đám gia đinh thì đã bị đám binh lính đi theo Tống Vũ Đồng kéo ra ngoài hết cả rồi.

Tống Vũ Đồng hừ lạnh: “Tha cho các ngươi? Đừng mơ! Lôi đi!”

Đám binh lính nhận lệnh, lập tức xông lên, lôi hai tên đi như xá-ch gà con.

Tống Huệ chạy tới bên cạnh Tống Vũ Đồng, vui vẻ vỗ tay: “Phụ thân thật oai phong quá đi!”

Tống Vũ Đồng ưỡn ngự-c đầy kiêu hãnh, rồi quay sang Tống Minh cười: “Tiểu tử thối hôm nay làm rất tốt!”

Rồi lại gật đầu với Thịnh Nhi: “Đại điệt tôn của ta cũng giỏi đấy, dạy thằng nhỏ không tệ. Lát nữa về viện ta, ta tặng hai món binh khí vừa tay, cho con chơi thử!”

Khóe miệng Tống Huệ giật nhẹ: “Phụ thân, chúng còn nhỏ mà…”

Tống Vũ Đồng lườm nàng một cái: “Con biết gì chứ! Võ nghệ phải rèn từ nhỏ mới nên người!”

Dứt lời, ông quay sang Hoa Mộ Thanh, dịu giọng: “Con chịu uất ức rồi, chuyện hôm nay, di trượng nhất định đòi lại công bằng cho con.”



Hoa Mộ Thanh khẽ cúi người cảm tạ: “Đa tạ di trượng, chỉ là… liệu có gây phiền phức cho di trượng không ạ?”

Tống Vũ Đồng bĩu môi: “An ninh Long Đô vốn do ta phụ trách, hai tên súc sinh này dám gây chuyện ở đây, là tự tìm đường ch-ết! Không sao cả.”

Tống Huệ cũng cười: “Biểu tỷ đừng lo! Mấy kẻ ăn chơi trác táng như vậy phải dạy cho một bài học mới được. Ai cũng dám trêu ghẹo, hừ!”

Tống Vũ Đồng mỉm cười, lại nhìn đám đèn lồng trong tiệm bị đập hư hỏng, liền lấy từ tay áo ra một túi bạc, ném xuống bên tay ông chủ Tôn, nói đôi câu rồi lại sải bước rời đi.

Ngược lại, Tống Huệ có phần ngại ngùng, nói: “Làm phiền lão Tôn rồi.”

Ông chủ Tôn cười lắc đầu, cất bạc đi rồi đưa chiếc đèn lồng đậu đỏ trong tay cho Hoa Mộ Thanh: “Làm xong rồi, cầm lấy đi.”

Tống Huệ vội cầm lấy chiếc đèn đôi song sinh bên cạnh chưa bị hỏng, hỏi: “Hai cái này bao nhiêu tiền?”

Nhưng ông chủ Tôn lại xua tay: “Hôm nay nghỉ bán, mọi người ra ngoài cả đi.”

Tống Huệ có hơi ngẩn ra.

Hoa Mộ Thanh thì vừa lòng ngắm nhìn chiếc đèn trong tay, khẽ cảm tạ rồi chủ động rời khỏi tiệm.

Tống Huệ đành đi theo, hai người lại lên xe ngựa trở về.

Tống Huệ thở dài: “Đang yên đang lành mua đèn, lại bị hai cái tai họa đó phá rối, thật là… Biểu tỷ đừng giận, phía sau vẫn còn nhiều chỗ vui lắm.”

Thịnh Nhi và Tống Minh vừa đ-ánh nhau một trận giờ vẫn còn hưng phấn, ríu rít nói chuyện không ngừng.

Đặc biệt là Tống Minh, được phụ thân khen một câu nên mặt mày rạng rỡ, đỏ bừng vì vui mừng.

Hoa Mộ Thanh thì đặt đèn lồng cẩn thận, mỉm cười nói: “Không sao, vừa khéo cũng là chuyện cần đối mặt. Vừa rồi ta cũng cố ý làm vậy.”



“Hửm?” - Tống Huệ hơi ngờ vực.

Thật ra trong lòng nàng cũng đã hơi nghi ngờ, Hoa Mộ Thanh vừa nãy đúng là có chút cố tình.

Nhưng Hoa Mộ Thanh không nói tiếp mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi người kia tên là Từ Ngọc?”

Tống Huệ hơi ngẩn người, rồi gật đầu: “Ừm.”

“Hắn và Từ Lạc là người một nhà?”

Tống Huệ nhìn nàng, gật đầu: “Đúng vậy.”

Không ngờ Hoa Mộ Thanh lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Vậy Từ gia… có ai tên là Từ Phi không?”

Từ Phi?

Tống Huệ lần này thực sự kinh ngạc: “Biểu tỷ sao lại biết người đó?”

Hoa Mộ Thanh cười thầm, sao mà biết à? Là người định tranh giành nam nhân với ta chứ sao.

Thấy Hoa Mộ Thanh không trả lời, Tống Huệ suy nghĩ rồi nói: “Từ Phi là trưởng nữ của phu nhân đầu tiên của Từ đại nhân. Người thê tử đó chỉ ở được hai năm thì mất, sau khi sinh Từ Phi. Về sau, phụ thân nàng ta ta tái giá với một tiểu thư con thứ của nhà quản lý muối, rồi mới sinh ra Từ Lạc và Từ Ngọc.”

Thì ra là mối quan hệ như vậy. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 496: Dạy Dỗ
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...