Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 495: Khiến Người Tương Tư

 
“Thì ra là vậy.”

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, lại nhìn về phía ông lão vẫn đang cúi đầu vẽ đèn lồng, hạ giọng hỏi: “Vậy vị này là...?”

Tống Huệ mỉm cười: “Đã cách mấy đời rồi. Phụ thân muội không phải vẫn thường tuần tra trong thành sao, có lần ghé qua đây mấy lần nên biết chỗ này làm đèn lồng là đẹp nhất cả Long Đô. Mấy nơi như Hướng Hỏa Trai, Minh Đăng Phổ – chỗ tụ họp ưa thích của các công tử tiểu thư thế gia ấy, nghe thì có vẻ danh tiếng vang dội đấy, nhưng về tay nghề… thật ra vẫn kém chỗ này một bậc. Tỷ tỷ không thử xem sao?”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười gật đầu.

Ngay từ khi bước vào, nàng đã ngửi thấy một mùi đàn hương nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí. Không gian bên trong yên tĩnh, không có tiếng cãi cọ ồn ào, quanh mình toàn là mùi giấy làm đèn, tre nứa và gỗ vụn đặc trưng của cửa tiệm.

Ông lão là chủ tiệm không hề niềm nở tiếp đón, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn cả.

Hai đứa nhỏ cũng lần lượt bước vào, làm cho không khí thêm phần náo nhiệt.



Lúc thì ngắm đèn đầu hổ, lúc lại nhìn đèn hình thỏ con.

Dù hiếu kỳ nhưng chúng biết không được chạm lung tung vào đồ, chỉ chăm chú quan sát, không nghịch phá.

Thậm chí Thịnh Nhi còn tò mò chạy đến xem chiếc đèn mà ông lão đang vẽ.

Vừa nhìn liền thấy trên đèn chỉ vẽ một nhánh dây leo, từ bên mép uốn lượn mềm mại tỏa ra xung quanh, đầu cành treo mấy hạt đậu đỏ rực.

Phần phía dưới để trống khá nhiều, trên nền đèn trắng tinh khôi, có viết vài dòng chữ.

Thịnh Nhi nghiêng đầu, đọc líu lo:

“Bình sinh chưa từng biết tương tư,

Biết rồi mới biết khổ tương tư.”

Toàn là những chữ cậu đã học qua, nên đọc rõ mồn một.

Trong lòng Hoa Mộ Thanh chợt xao động.

Ông lão liếc mắt nhìn đứa bé bên cạnh, tiện tay với lấy một chiếc đèn hình chú heo mập mạp ở bên cạnh, dúi vào tay Thịnh Nhi.

Giọng khàn khàn nói: “Đừng quấy rầy lão làm đèn, đi chỗ khác chơi đi.”

Đó là một chiếc đèn lồng hình chú heo ngộ nghĩnh, Thịnh Nhi ôm lấy, lập tức vui mừng chạy qua một bên chơi, khiến Tống Minh nhìn mà ghen tị, vội chạy theo chơi cùng.

Tống Huệ mỉm cười, tự mình cầm lên hai chiếc đèn hình uyên ương song phi, ghép đôi liền cành, so sánh tỉ mỉ.

Hoa Mộ Thanh lại bước đến bên cạnh ông lão, nhìn chiếc đèn trong tay ông, chợt hỏi: “Lão bá, chiếc đèn này, có thể bán cho ta không?”

Ông lão ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Đây không phải là loại đèn dài dùng để cầu phúc đâu.”

Tống Huệ nghe thấy cũng bước lại gần, cười nói: “Đúng vậy, biểu tỷ. Chiếc này chỉ là một chiếc đèn thường thôi, nhà mình cũng có mà, tỷ cần gì phải mua loại thế này? Thật là kỳ lạ…”



“Thật không may mắn gì cả.”

Cái gì mà tương tư với chẳng tương tư, nhìn là thấy u sầu mệt mỏi rồi.

Trong lòng Tống Huệ thầm hiểu, Hoa Mộ Thanh tám phần là đang nhớ nhung người kia nhưng nàng cũng không tiện vạch trần.

Thế mà Hoa Mộ Thanh lại khẽ cười: “Nhìn tay nghề của lão bá đây thật khéo, ta cũng rất thích bài thơ này. Mua về treo trong phòng, thỉnh thoảng nhìn ngắm một chút cũng tốt.”

Tống Huệ thật lòng mong muốn Hoa Mộ Thanh có được một mối lương duyên tốt đẹp, nên chẳng hề muốn một chiếc đèn lồng như thế lại thường xuyên gợi lên nỗi buồn trong lòng nàng.

Nhưng loại chuyện này lại không thể can thiệp quá sâu, e rằng sẽ khiến Hoa Mộ Thanh không vui, làm hỏng cả kế hoạch vốn định trong hôm nay.

Thế nên chỉ đành nhẫn nhịn, cũng quay sang ông lão cười nói: “Tôn lão, không phải đèn cầu phúc cũng không sao. Chiếc đèn này, giá bao nhiêu vậy?”

Ông lão liếc nhìn Tống Huệ, lại quay sang Hoa Mộ Thanh, còn chưa kịp mở miệng...thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào náo động.

Mấy người quay đầu nhìn ra, liền thấy hai tên công tử trẻ tuổi, ăn mặc lòe loẹt bước vào cửa tiệm.

“Này! Tôn lão đầu! Cái đèn bọn ta đặt ông làm, xong chưa đấy!!”

Hai tên công tử kia vừa nhìn đã biết là loại phú quý ăn chơi, hống hách. Vừa bước vào cửa đã lớn tiếng la lối om sòm.

Thịnh Nhi và Tống Minh đang đứng cách cửa không xa, không ngờ có người xông vào nên không kịp tránh.



Hai tên đó cũng chẳng buồn kiêng nể, liền đưa tay định đẩy hai đứa bé sang một bên.

May thay, Trân Châu và Phúc Tử, Xuân Hà đều ở ngay gần đó, vội vã kéo các bé ra sau, tránh được va chạm.

Hai tên công tử nhìn lướt qua mấy nha hoàn, trong mắt liền hiện lên vẻ d-â-m tà, nhếch mép cười gằn, định mở miệng buông lời trêu chọc.

Chợt, một tên trong đó trông thấy Hoa Mộ Thanh đang đứng bên cạnh ông chủ Tôn lão. Cặp mắt trợn tròn đến suýt rơi ra khỏi tròng!

Tên còn lại thấy phản ứng của hắn cũng quay đầu nhìn theo, lập tức cũng ngẩn người sửng sốt như thể bị sét đ-ánh trúng tại chỗ!

Tống Huệ nhíu mày, trong lòng tức giận hôm nay vốn dĩ Hoa Mộ Thanh sẽ mang mạng che mặt khi ra ngoài nhưng nàng lại cố ý ngăn lại, để Chu Hàm có cơ hội nhìn thấy dung nhan của nàng.

Nào ngờ lại gặp đúng lúc này, bị hai tên ăn chơi khét tiếng trong kinh thành bắt gặp!

Nàng lập tức quát lớn: “Hai người, Từ Ngọc! Triệu Hồng! Đừng có vô lễ!”

Hai tên kia lúc này mới chú ý đến Tống Huệ đang đứng bên cạnh Hoa Mộ Thanh. Ánh mắt đảo một vòng, Từ Ngọc liền phá lên cười: “Hóa ra là thiên kim tiểu thư phủ Đề Đốc Cửu Môn, Tống tiểu thư đấy à!”

Triệu Hồng lúc này cũng đã phản ứng lại, nhìn chằm chằm về phía Hoa Mộ Thanh: “Vậy nói như thế, vị tiểu thư bên cạnh nàng chính là biểu tiểu thư tuyệt sắc khuynh thành đang nổi danh khắp Long Đô gần đây sao?”

Cái gì mà tuyệt sắc khuynh thành chứ!

Đó có phải lời lẽ dùng để miêu tả tiểu thư khuê các đàng hoàng không?!

Tống Huệ lập tức giận sôi má-u, phụ thân nàng là võ tướng, bản thân nàng cũng chẳng có sự dè dặt e lệ của những khuê nữ thông thường.

Nàng trừng mắt quát lớn: “Nói bậy gì đấy! Biểu tỷ của ta là tiểu thư danh môn chính phái, sao có thể để các người tùy tiện bình phẩm như thế?!”

Từ Ngọc chẳng hề tức giận, chỉ cười hì hì rồi bước lên gần hơn: “Sao nào, biểu tỷ của nàng mấy hôm trước còn lộ mặt trình diễn tài nghệ cho các Vương gia tại yến tiệc Sơ Hà, bọn ta đây bàn tán vài câu cũng không được sao?”

Triệu Hồng cũng cười cợt: “Chẳng phải biểu tiểu thư rất thích được người ta bàn tán đó sao? Như vậy mới khiến tiếng tăm vang xa mà! Tống tiểu thư, nàng nổi giận làm gì? Không sợ làm biểu tiểu thư mất lòng à?”



Tống Huệ nghe chúng càng nói càng quá đáng, tức đến sắp bốc khói, định kéo Hoa Mộ Thanh rời đi.

Ai ngờ Từ Ngọc lại giơ tay chặn lại: “Này, đừng đi vội thế chứ! Chúng ta còn chưa được gần gũi nói chuyện với biểu tiểu thư mấy câu mà, vội đi làm gì?”

Triệu Hồng cũng đảo mắt nhìn Hoa Mộ Thanh từ đầu đến chân, cợt nhả: “Đúng đấy! Hiếm khi được gặp biểu tiểu thư nổi tiếng thế này, bọn ta đúng là mở rộng tầm mắt. Hay là thế này đi, ta mời biểu tiểu thư đến Tư Phương Trai uống chén trà, thế nào?”

Lời nói vừa suồng sã vừa đê tiện, thái độ thì vô cùng trâng tráo.

Tống Huệ giận đến mức suýt nữa muốn xông lên đ-ánh người: “Từ Ngọc! Đừng tưởng trong cung nhà ngươi có người thì muốn làm gì cũng được!”

Không ngờ, lúc này Hoa Mộ Thanh lại khẽ mỉm cười nói: “Được thôi!”

Mọi người đều sửng sốt.

Ngay sau đó, Từ Ngọc và Triệu Hồng như bắt được vàng, vui mừng ra mặt ánh mắt thèm khát không còn giấu nổi nữa.

Từ Ngọc thậm chí còn vượt qua cả Tống Huệ đưa tay định kéo lấy Hoa Mộ Thanh, vừa cười vừa nói: “Không ngờ biểu tiểu thư lại nể mặt thế này, hôm nay đúng là phúc khí ngập đầu rồi, được mỹ nhân bầu bạn…”

Lời còn chưa dứt, Hoa Mộ Thanh đột nhiên phản tay túm lấy, vặn chặt cánh tay của Từ Ngọc ra sau lưng.

Từ Ngọc hoàn toàn không ngờ một tiểu thư mảnh mai yếu ớt như nàng lại có võ công, lập tức gào thét đau đớn, chửi bới: “Thả ra! Đồ nữ nhân…!”

Hoa Mộ Thanh không đợi hắn tuôn ra lời bẩn thỉu khiến Thịnh Nhi và Tống Minh nghe thấy, đã lạnh lùng cắt lời bằng một câu sắc lạnh: “Bổn tiểu thư không uống trà cùng chó.”

Bên cạnh, Triệu Hồng lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì hả!”

Hoa Mộ Thanh liền đẩy nhẹ Từ Ngọc ra, lấy khăn tay ra lau tay thật kỹ, rồi liếc nhìn Triệu Hồng bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Xem ra không chỉ miệng hôi thối, mà tai cũng chẳng ra gì. Thảo nào làm người cũng chẳng xong. Loại người như ngươi, mà cũng dám hoành hành ở Long Đô sao?”

“Ngươi! Ngươi!”

Tống Huệ đứng bên cạnh cười phá lên: “Biểu tỷ không biết đó thôi! Mấy kẻ này là thứ gì đâu chứ, chỉ dựa vào nhà mà ra vẻ, tưởng mình ghê gớm lắm, thực chất cũng chỉ là gối thêu hoa thôi! Vậy mà còn dám lên mặt dạy đời!”

Phụ thân của Tống Huệ là đại quan nhất phẩm, tổng đốc cửu môn, ngoài hoàng thất ra thì chẳng có ai khiến nàng phải e dè. Bởi vậy, khi đối diện với hai tên kia, nàng hoàn toàn không có ý lùi bước.



Nàng kéo Hoa Mộ Thanh rời đi, cũng là vì không muốn để hai tên đó tiếp tục thốt ra những lời tục tĩu, ánh mắt đê tiện, lòng dạ bẩn thỉu.

Còn về Từ Ngọc là ai? Chính là ca ca ruột của Từ Lạc. Từ gia không có thế lực gì nổi bật, chỉ là một gia đình có người làm quan tam phẩm. Nhưng trong nhà lại có một người nữ nhân làm quý tần trong hậu cung, nhờ đó mà Từ gia có được chút thể diện ở Long Đô.

Nhưng chung quy lại cũng chỉ là gia tộc được vinh hiển nhờ nữ nhân, nên nếu so với các thế gia trăm năm có chiến công hiển hách hay vọng tộc quyền quý, thì vẫn còn kém xa.

Từ Ngọc cũng chỉ quanh quẩn trong cái vòng xã giao hạng hai nhưng lại có không ít kẻ muốn nịnh bợ, nên thường nâng hắn lên tận mây xanh, khiến hắn tự cho mình là nhất.

Triệu Hồng chính là một trong số đó.

Nhà Triệu Hồng là tân quan vào kinh, trên có tổ phụ làm quan tòng tứ phẩm, chức vị không cao cũng chẳng thấp. Cả nhà đang gắng sức cắm rễ ở Long Đô.

Chỉ tiếc rằng, Triệu Hồng lại chỉ là con thứ, biết trong nhà không có cửa ra nên tìm cách ra ngoài kiếm đường tắt.

Trong những lần tụ tập chè chén với đám bạn xấu nơi tửu lâu, kỹ viện, hắn quen biết Từ Ngọc là đích tử của nhà có phi tần, liền xem như đại ca mà hết lòng nịnh nọt.

Hai tên đúng là cặp bài trùng, chuyện lớn thì không dám làm nhưng việc xấu nhỏ thì không thiếu.

Hôm nay trêu ghẹo nữ tử nhà lành, ngày mai cư-ớp đồ quý của cửa tiệm người ta, hôm sau nữa lại đ-ánh người bị thương. Tất cả đều dùng cái mác quyền quý để áp người ta xuống.

Hôm nay, hai tên này tuy có phần e dè Tống Huệ và Đề Đốc Cửu Môn nhưng vì chưa từng thấy mỹ nhân nào như Hoa Mộ Thanh nên mới nổi lòng tham, không kiềm chế được liền lên tiếng trêu ghẹo.



Không ngờ Hoa Mộ Thanh lại thuận miệng đồng ý, khiến chúng mừng rỡ như bắt được vàng tưởng rằng nàng đúng là nữ nhân tham phú phụ quý như lời đồn, liền bắt đầu giở trò sàm sỡ.

Nào ngờ, chưa trêu ghẹo được gì, lại bị một cô nương yếu đuối châm chọc cho không ngẩng đầu lên nổi.

Từ Ngọc vốn quen được người khác tâng bốc, đây là lần đầu tiên bị mất mặt nơi công cộng, lập tức nhảy dựng lên: “Đừng có không biết điều! Gia ban cho ngươi chút thể diện là đã coi trọng ngươi rồi! Hôm nay, dù ngươi không muốn hầu hạ thì cũng phải hầu!”

Triệu Hồng còn lớn tiếng gọi người ngoài vào: “Người đâu, mau vào đây! Bắt ả tiện nhân này lại, nhốt vào xe của Từ đại gia!”

Ngay lập tức, bảy tám tên gia đinh ùa vào, đâ-m sầm vào những chiếc lồng đèn trong tiệm làm chúng rơi rớt tan tành.

Hoa Mộ Thanh khẽ nhếch môi cười lạnh, liếc mắt nhìn hai kẻ kia.

Đôi mắt ấy, lạnh lẽo như băng giá, như thể hóa thành lưỡi d-ao sắc bén có thể cắt xuyên không khí, khiến cả bầu không khí trong tiệm lập tức đông cứng lại.

Tống Huệ trong lòng cũng thầm kinh ngạc.

Còn Từ Ngọc và Triệu Hồng, hai người đang đối diện thẳng với ánh nhìn của Hoa Mộ Thanh thì lập tức rùng mình, chân tay lạnh ngắt.



Triệu Hồng còn đỡ, vì vốn chưa từng thấy cảnh tượng lớn lao gì.

Còn Từ Ngọc vốn tự tin lắm, giờ đây theo phản xạ mà hai chân mềm nhũn, suýt đứng không vững. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 495: Khiến Người Tương Tư
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...