Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 43: Y Thuật

 
Quốc Công phu nhân không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong ánh mắt!

Ngay cả Trưởng Công Chúa vốn luôn giữ thần sắc lãnh đạm cũng bất giác ngẩng đầu, chăm chú nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.

Phải biết rằng, ở triều Đại Lý, nghề y vốn là lĩnh vực chỉ dành cho nam giới.

Dù có vài nữ tử biết chút ít về thảo dược, thì cũng chỉ là mấy nữ y tay nghề nông cạn, đến cả bắt mạch, chẩn đoán cũng không làm được!

Vậy mà Hoa Mộ Thanh lại dám nói mình thông thạo y thuật?!

Là nàng đang nôn nóng thể hiện bản thân sao?


“Ha!”

Người đầu tiên nhảy ra chất vấn lại là Trương Nghi: “Hoa Mộ Thanh, ngươi đúng là dám mở miệng thật đấy! Không sợ khoác lác quá đà rồi không rút lại được à? Muốn giữ thể diện thì cũng đừng dùng mấy trò lừ-a gạt bịp bợm!”

Thế nhưng Hoa Mộ Thanh lại không hề nổi giận.



Nàng chỉ khẽ mỉm cười, rồi cụp mắt xuống, liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó cúi người thi lễ với Trưởng Công Chúa: “Nếu điện hạ bằng lòng cho Mộ Thanh một cơ hội, không biết điện hạ có thể cho phép các vị nam tử đang có mặt tại đây tạm thời rời đi một lát được không ạ?”

Trong buổi tiệc cũng có không ít nam tử đi theo mẫu thân hoặc phu nhân trong nhà đến dự.

Phần lớn đều là những người nhàn rỗi không phải lên triều hoặc còn chưa bước vào quan trường.

Nghe Hoa Mộ Thanh nói vậy, lập tức có người tỏ vẻ bất mãn: “Hoa Nhị tiểu thư đây chẳng phải là sợ mất mặt đấy chứ?”

“Phải đấy, đã dám nói thì phải dám làm chứ, sợ mất thể diện thì còn bày đặt nói mình biết y thuật làm gì!”

Thật ra, trong số đó có không ít người từ lâu đã thèm khát sắc đẹp của Hoa Mộ Thanh, nhưng lại không dám công khai, liền giả bộ nói những lời mỉa mai để tỏ vẻ bản thân cao quý, thanh tao.

Chỉ duy nhất một người, thứ tử xuất thân chính thất ngồi sau phu nhân Thị lang Trung thư, mặt đỏ bừng, mắt dõi theo Hoa Mộ Thanh vẫn đứng đó dịu dàng bình thản giữa ánh nhìn của bao người.

Hắn cố gắng vài lần định mở miệng nói đỡ cho nàng, nhưng cuối cùng vẫn không thể cất lời.

“Xuân Hà.”

Trưởng Công Chúa liếc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái, rồi gọi cung nữ bên cạnh: “Bên vườn trúc, bày một bàn tiệc nhỏ cho các vị công tử. Tìm thêm vài người trong phủ biết cách mua vui, sang đó hầu hạ.”

Xuân Hà mỉm cười, đáp lời rồi lui xuống sắp xếp.

Chỉ trong thời gian một nén hương, các vị công tử đã lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.

Trương Nghi ngẩng cao cằm nhìn Hoa Mộ Thanh: “Được rồi, Hoa Mộ Thanh, đã khiến mọi người vất vả như vậy, ta xem ngươi định thể hiện thế nào đây!”

Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười, không hề để ý đến lời nàng ta, nàng dịu dàng hướng về Trưởng Công Chúa, nói: “Xin điện hạ chớ trách. Chỉ là vì có một số bệnh tật của nữ nhân thực sự khó để người ngoài, đặc biệt là nam nhân hay biết, nên Mộ Thanh mới cả gan thỉnh cầu như vậy.”

Lời vừa nói ra, các vị phu nhân trong tiệc đều ngẩn người.



Ánh mắt nhìn Hoa Mộ Thanh lập tức thay đổi.

Quốc Công phu nhân cũng liên tục gật đầu, nở nụ cười tán thưởng: “Nhị tiểu thư thật chu đáo, lại còn đoan trang dịu dàng như thế.”

Sau đó liền vươn cổ tay ra: “Ta nguyện làm người đầu tiên để Nhị tiểu thư bắt mạch.”

Đã nói biết y thuật, thì bắt mạch dĩ nhiên là điều đầu tiên cần chứng minh.

Hơn nữa, từ đầu đến giờ, dù bị Trương Nghi và đám nam tử kia mỉa mai, châm chọc đủ điều, Hoa Mộ Thanh cũng chưa từng phản bác một câu.

Rõ ràng là vì muốn giữ thể diện cho các phu nhân nếu chẳng may họ có bệnh khó nói.

Chính vì sự tế nhị và thấu hiểu đó, nàng đã âm thầm giành được sự tín nhiệm và thiện cảm của không ít người.

Khi thấy Quốc Công phu nhân chủ động như vậy, những người khác cũng bắt đầu cảm thấy mong chờ.

Trương Nghi định nói thêm điều gì, nhưng lại bị mẫu thân trừng mắt cảnh cáo, đành bĩu môi, lặng lẽ im tiếng.

Hoa Mộ Thanh nở nụ cười dịu nhẹ, bước đến trước mặt Quốc Công phu nhân.

Lập tức có cung nhân tiến lên, mang tới một chiếc ghế cho nàng.

Nàng ngồi xuống, hơi cúi đầu mỉm cười với Quốc Công phu nhân, rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay bà.

Mọi ánh mắt trong sảnh đều dõi theo nàng, im lặng chờ đợi.

Trương Nghi lại nhỏ giọng lầm bầm: “Để xem ngươi có thể nhìn ra được gì cho ra hồn không đây!”

Lời vừa nói ra, đã bị Thái Phó phu nhân kéo tay cảnh cáo, cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.

Ước chừng chỉ khoảng nửa chén trà trôi qua, Hoa Mộ Thanh thu tay lại, mỉm cười nhìn về phía Quốc Công phu nhân.

Quốc Công phu nhân mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng gật đầu với nàng: “Đừng sợ, cứ nói thoải mái.”

Bộ dạng ấy, cứ như dù Hoa Mộ Thanh có nói sai cũng chẳng sao cả, vừa khích lệ vừa đầy lòng nhân hậu.

Trong lòng Hoa Mộ Thanh bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Nàng khẽ cười, rồi cất tiếng: “Gần đây, phải chăng nguyệt sự của phu nhân không đều ạ?”



Mọi người đều sững lại. Đây đúng là chuyện thầm kín của nữ nhân, làm sao có thể để nam giới biết được.

Nhưng xét theo tuổi tác của Quốc Công phu nhân, nguyệt sự thất thường cũng là chuyện thường gặp, chẳng có gì lạ, càng không đến mức phải nhờ người có y thuật tinh thông mới nhìn ra.

Một vài người trong lòng liền bắt đầu khinh thường Hoa Mộ Thanh hơn, cho rằng nàng đang cố tỏ ra thần bí, làm màu.

Nhưng Quốc Công phu nhân chỉ kiên nhẫn nhìn nàng, không chút hoài nghi.

Sau đó liền nghe nàng nói tiếp: “Nguyệt sự không đều, khi thì đến trễ, khi lại sớm; hơn nữa mỗi lần đến đều kéo dài hơn trước, có khi còn đến cả chục ngày. Có đúng không ạ?”

Nàng dừng lại một chút, rồi lại nói: “Không chỉ vậy, lượng kinh khi nhiều khi ít, màu sắc lại sẫm đen, thường kèm theo đau bụng và tức ngự-c?”

Lần này, những người vừa nãy còn coi thường nàng đều ngớ người ra.

Không ít phu nhân có triệu chứng tương tự lập tức đứng dậy, vô thức bước về phía sau Quốc Công phu nhân.

Một người nóng tính không nhịn được, liền lên tiếng hỏi: “Chuyện này… lẽ nào có gì nghiêm trọng sao?”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, liếc nhìn vị phu nhân ấy.

Trong khoảnh khắc, mọi người đều cảm thấy trước mặt mình là một tiên nữ giữa vườn hoa, dung nhan tuyệt thế khuynh thành, mà nụ cười lại dịu dàng khiến lòng người yên ổn.

Nàng quay lại nhìn Quốc Công phu nhân, giọng càng thêm nhẹ nhàng, ôn hoà: “Phu nhân, chẳng hay gần một năm trở lại đây, ngoài việc nguyệt sự không đều, tâm trạng còn thường xuyên trở nên cáu gắt, u uất? Nhiều khi nổi giận vô cớ, tuy biết không nên, nhưng lại không thể kiềm chế được cảm xúc, cứ bức bối trong lòng mãi không nguôi?”

Mấy vị phu nhân đứng sau Quốc Công phu nhân đều đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.

Vẫn là vị phu nhân nóng tính kia bật thốt lên: “Cô nương này, chẳng lẽ là thần toán nhân gian? Sao đến cả việc này mà cũng đoán trúng được vậy?”



Nói xong, mấy người mới nhìn nhau, chợt phát hiện ra ánh mắt của đối phương đều có sự kinh ngạc tương tự.

Lúc này họ mới chợt nhận ra, hóa ra triệu chứng của mấy người họ… lại giống hệt nhau.

Lúc ấy, có một vị phu nhân tính tình thận trọng hơn, không khỏi nhíu mày, dè dặt hỏi Hoa Mộ Thanh: “Hoa Nhị tiểu thư, chúng ta đều có cùng triệu chứng như vậy, chẳng hay… có phải đã mắc phải cùng một chứng bệnh không?”

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn vị phu nhân ấy, thấy bà lớn tuổi hơn những người xung quanh, chính là phu nhân của Thái Sư, Bàng phu nhân.

Nàng khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Không phải là bệnh, mà là hiện tượng thường gặp ở nữ nhân ở độ tuổi này. Đó là biểu hiện của giai đoạn nguyệt sự sắp chấm dứt. Tuy nhiên, do thể chất mỗi người khác nhau nên các biểu hiện cụ thể cũng có phần sai biệt.”

Nói đến đây, nàng lại nhìn thoáng qua Bàng phu nhân, nhưng không nói rõ ràng khác biệt đó là gì.

Dù vậy, trong lòng Bàng phu nhân bỗng nhiên chấn động.

Quốc Công phu nhân nhận ra biểu cảm của Bàng phu nhân cùng ánh mắt của Hoa Mộ Thanh, khẽ mỉm cười, rồi hỏi tiếp: “Vậy có cách nào để làm dịu bớt tình trạng đó không?”

Hoa Mộ Thanh vẫn giữ nét cười, lắc đầu nhẹ: “Thực ra, phương pháp làm dịu cũng không hẳn là có…”

Câu nói còn chưa dứt, thì bên cạnh đã vang lên tiếng mỉa mai của Trương Nghi, từ đầu đã tỏ ra khó chịu vì Hoa Mộ Thanh được chú ý: “Không có cách chữa mà cũng bày đặt nói? Ngươi là cố tình khoe khoang đấy à?”



Lần này, đến lượt Bàng phu nhân không hài lòng, liếc sang Trương Nghi rồi lạnh giọng quát với mẫu thân Thái Phó phu nhân của nàng ta: “Nói năng không biết chừng mực thì đưa về nhà dạy dỗ lại đi! Thật mất mặt!”

Quốc Công phu nhân là Nhị phẩm, còn Thái Sư phu nhân, Bàng phu nhân lại là Nhất phẩm, đều là người có sắc phong cao quý!

Huống hồ, Thái Phó so với Thái Sư, địa vị đã chênh lệch không chỉ một hai bậc, Thái Sư chính là thầy của Hoàng Thượng, trong nhà còn có nữ nhi đang làm phi tần trong cung! 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 43: Y Thuật
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...