Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 42: Quốc Công Phu Nhân

 
Nhưng dù Trưởng Công Chúa có cố ý nổi giận, thì Đỗ Thiếu Lăng cũng sẽ không thật sự làm gì bà ta. Thậm chí còn sẽ an ủi thêm vài câu.

Vì vậy, người xui xẻo duy nhất, chính là mẫu tử Trữ Thu Liên.

Ai bảo bọn họ là người Hoa gia chứ, lại còn… quá đắc ý đến mức quên mình.

Thế nhưng hiện tại, Hoa Mộ Thanh cũng đang ở đây, nàng ta cũng mang họ Hoa.

Khi mọi người nghĩ rằng Trưởng Công Chúa sẽ tiếp tục trách phạt nàng, thì Đỗ Hàm đã tiến đến bên cạnh Công Chúa, cúi đầu thì thầm vài câu.


Ngoài dự đoán của mọi người, cơn giận của Trưởng Công Chúa lập tức biến mất.

Bà gật đầu, khôi phục lại vẻ đoan trang cao quý, ngồi xuống rồi phất tay nói: “Đều đứng dậy cả đi. Hoa Nhị tiểu thư, bộ y phục ngươi thay nhìn rất đẹp. Lại đây gần bên bổn cung, để bổn cung nhìn kỹ một chút.”

Đám người Trương Nghi vốn còn đang vui sướng khi người khác gặp họa, giờ lại vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ nhìn Hoa Mộ Thanh.

Nàng điềm đạm, tao nhã bước đến trước mặt Trưởng Công Chúa, mỉm cười dịu dàng, dáng vẻ đĩnh đạc không khác gì Công Chúa được dạy dỗ kỹ lưỡng trong cung.

Ngay lập tức, những phu nhân quyền quý từng coi thường nàng trước đó đều bắt đầu thay đổi cách nghĩ.



Tuy nhiên, vẫn có người còn dè chừng những lời đồn không hay về nàng trước đây ở kinh thành, nên muốn thử nàng một phen.

Người đầu tiên bước ra, lại chính là Quốc Công phu nhân, người từng kín đáo nói đỡ cho nàng trước đó.

Thấy Hoa Mộ Thanh đứng đoan trang bên cạnh Trưởng Công Chúa, mỉm cười trò chuyện, bà liền mỉm cười nói: “Hoa Nhị tiểu thư trông rất nề nếp. Thường ngày, ở nhà có học hành gì không?”

Hoa Mộ Thanh quay mặt lại, chỉ thấy Quốc Công phu nhân cười nhã nhặn, trong mắt không hề có chút khinh thường hay ác ý nào.

Nàng bỗng nhớ đến kiếp trước, mình từng có vài lần gặp bà ở các yến tiệc trong cung.

Lúc ấy, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, không chút biểu cảm, dè dặt đến cực điểm.

Không ngờ Quốc Công phu nhân, khi ở ngoài cung lại là người hiền hậu, khí độ như thế này.

Nói đến vị Quốc Công phu nhân, Triệu thị thì chính là người năm xưa khiến Hồ Quốc Công Tần Bảo Lâm bất chấp tất cả, thậm chí bị cả nhà phản đối cũng quyết lấy bà về làm thê.

Tương truyền, năm đó Tần Quốc Công bị thương nặng ngoài chiến trường, suýt nữa mất mạng, chính là vị Triệu thị này tình cờ cứu được ông. Vì cảm kích ân cứu mạng ấy, Quốc Công gia đã hứa gả cả đời.

Khi ấy, Tần Quốc Công là mãnh tướng đắc lực trước mặt tiên hoàng, cũng là người được sủng ái nhất trong triều. Hàng dài người muốn gả nữ nhi cho ông có thể xếp kín cả con đường Chu Tước.

Không ai ngờ rằng, sau một trận chiến lớn, ông lại mang về một nữ nhân quê nơi sơn dã, thậm chí còn định từ quan quy ẩn, lấy bà ấy làm thê để sống một đời an nhàn!

Năm đó, lão Quốc Công gia tức đến suýt đổ bệnh.

Chỉ nhờ tiên hoàng khi ấy rất vui mừng mà ban chỉ hôn, mọi người mới không dám phản đối nữa.

Về sau, cũng có người muốn sắp xếp cho Tần Bảo Lâm vài phòng trắc thất và thiếp thân, nhưng tất cả đều bị ông thẳng thừng từ chối.



Không chỉ vậy, ông còn tức giận đến mức tìm một phủ đệ khác, sau khi lão Quốc Công qua đời thì lập tức dọn ra ở riêng cùng Triệu thị, không còn qua lại với người cũ trong phủ cũ nữa!

Chuyện xưa này, đến nay vẫn thường được đem ra làm đề tài trà dư tửu hậu.

Cánh nam nhân chê bai, nhưng trong lòng lại ai nấy đều ngưỡng mộ Triệu thị, được phu quân cưng chiều cả một đời.

Phần lớn người ta bàn tán về chuyện tình truyền kỳ của cặp phu thê Quốc Công này.

Nhưng kiếp trước, Hoa Mộ Thanh đã biết rõ: hôn sự của Tần Bảo Lâm chẳng qua chỉ là một màn che đậy cho cục diện chính trị khi ấy.

Từ xưa đến nay, công cao át chủ, có vị hoàng đế nào không đề phòng thần tử quyền thế quá lớn?

Tần Bảo Lâm là người thông minh, biết chọn thời điểm rút lui đúng lúc.

Dùng danh nghĩa “chung tình” để lui về tuyến sau, vừa tránh bị nghi ngờ, lại vừa giúp hoàng đế giữ thể diện và che giấu sự đấu đá âm thầm giữa vua và thần.

Nếu không làm vậy, dù ông có chủ động giao binh quyền, tiên hoàng cũng vẫn có thể nghi ngờ ông có mưu đồ.

Ngược lại, việc ông đóng vai một kẻ si tình lại càng khiến người ta tin tưởng hơn.

Vì thế, về sau dù Tần Bảo Lâm chỉ làm một người nhàn tản, nhưng đến nay vẫn luôn phú quý không ngừng, hơn nữa thật sự cùng phu nhân sống bên nhau ân ái như thuở ban đầu.

Mà những điều ấy, vị Quốc Công phu nhân này không phải không biết. Chỉ là bà chưa bao giờ nói ra, vẫn luôn kiên định đứng bên phu quân, âm thầm ủng hộ, cho thấy bà cũng là người cực kỳ biết nhìn thời thế, thông minh lanh lợi.

Hoa Mộ Thanh nghĩ đến đó, không khỏi nhớ lại hơn bốn trăm mạng người Tống gia bị diệt tộc năm xưa.

Ngay cả một nữ nhân xuất thân nông thôn còn hiểu rõ những tranh đấu lợi ích trong hoàng tộc, vậy mà Tống gia, cùng với chính nàng khi ấy, tại sao lại ngu ngốc tin tưởng vị đế vương cao cao tại thượng kia chứ?

Đế vương vốn vô tình.

Bên gối làm sao dung kẻ khác ngủ ngáy.

Ha… ha ha.

Nàng khẽ cười, hướng về phía Triệu thị thi lễ trước, còn chưa kịp mở lời thì bên kia Trương Nghi đã cười mỉa: “Quốc Công phu nhân thật quá đề cao nàng ấy rồi! Nàng ta biết gì những thứ mà các tiểu thư khuê các học đâu! Xuất thân nông thôn, trong Hoa gia lại chẳng được chủ mẫu và Hoa Nguyệt Vân xem trọng, có cơm ăn áo mặc đã là may mắn lắm rồi.”



Lời nói đầy ác ý và mỉa mai.

Nào ngờ lại vô tình chạm đúng vào xuất thân của Quốc Công phu nhân.

Triệu thị tuy không lấy thân thế làm điều xấu hổ, nhưng lại càng không thích người khác đem xuất thân “thôn nữ” ra làm trò cười.

Bà liếc Trương Nghi một cái, cười nhạt: “Nghe nói tiểu thư phủ Thái Phó và Tứ tiểu thư Hoa gia người vừa bị đuổi đi có quan hệ rất thân thiết nhỉ? Những lời thế này nói sau lưng, e là không ổn lắm đâu.”

Trương Nghi đâu phải đối thủ của bà, lập tức đỏ mặt tía tai.

Thái Phó phu nhân vội vàng kéo nữ nhi, cười làm lành với Quốc Công phu nhân: “Con bé còn nhỏ, ăn nói l* m*ng, mong Quốc Công phu nhân và Hoa Nhị tiểu thư lượng thứ. Nhị tiểu thư chắc chắn là người tốt.”

Trương Nghi hậm hực, nhỏ giọng lầm bầm: “Đắc ý cái gì chứ! Đều là Nhị phẩm cả, dựa vào đâu mà ta phải cúi đầu!”

Thái độ ngông cuồng, thiển cận và coi trời bằng vung, thật đúng là đáng buồn!

Thật đúng là giống hệt Hoa Nguyệt Vân!

Quả nhiên, người cùng một loại thì thường tụ lại với nhau!

Hoa Mộ Thanh thầm lắc đầu trong lòng, khẽ mỉm cười rồi mở miệng nói: “Lời của Trương tiểu thư có phần sai rồi. Nói về phẩm cấp, Thái Phó đại nhân chỉ là tòng nhị phẩm, còn Quốc Công phu nhân là chính nhị phẩm. Ngay cả Thái Phó đại nhân khi gặp phu nhân cũng phải hành lễ. Mộ Thanh mạo muội xin hỏi, Trương tiểu thư không có phẩm cấp, cớ sao lại có thể vô lễ với phu nhân như vậy?”

Triệu thị khẽ cười, ánh mắt đầy thân thiện nhìn Hoa Mộ Thanh.

Trương Nghi càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn Hoa Mộ Thanh, lớn tiếng nói: “Ngay cả Quốc Công phu nhân còn chưa nói gì! Ngươi là cái thá gì, mà dám dạy đời ta! Một kẻ hạ đẳng…”

“Nghi Nhi!”

Thái Phó phu nhân quát lớn, rồi vội nhìn về phía Trưởng Công Chúa chỉ thấy người chỉ cúi mắt, sắc mặt thản nhiên mà lạnh lùng, bà sợ đến toát cả mồ hôi.

Lập tức run rẩy kéo Trương Nghi định quỳ xuống tạ lỗi.

Nhưng đúng lúc đó, Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Mộ Thanh xin thưa với Quốc Công phu nhân, đúng là ở nhà Mộ Thanh chưa từng được học mấy tài nghệ như các tiểu thư khuê các khác.”



Trương Nghi lập tức cười nhạo ra mặt, vẻ mặt đầy đắc ý.

“Nhưng.”

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn nàng ta một cái, rồi lại cúi người hành lễ với Quốc Công phu nhân: “Lúc nhỏ ở quê, mẫu thân thường đau yếu, Mộ Thanh ở bên chăm sóc lâu ngày nên cũng học được đôi chút y thuật. Sau này trở về Hoa phủ, thân thể yếu đuối, nên càng không rời y thư, đến nay cũng coi như hiểu được phần nào y lý.” 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 42: Quốc Công Phu Nhân
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...