Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 32: Ra Tay Cứu Giúp
Đúng lúc Hoa Mộ Thanh đang ở sát cửa sổ xe, nàng liền thuận thế bật người, lăn ra khỏi xe và nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất.
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy con ngựa chiến của Ngũ Hoàng Tử đang tung cao vó trước, ngay trước mặt nàng!
Chỉ thấy trong chớp mắt, vó ngựa ấy sắp giáng xuống, muốn đạp mạnh lên người nàng không chút nương tay!
Tim nàng chợt siết lại, sống lưng cũng cứng đờ vì căng thẳng.
Trong đầu chỉ kịp lướt qua việc phải làm sao để bị thương nhẹ nhất...
“Chát!”
Tiếng roi xé gió vang lên giữa không trung!
“A ——!”
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Ngũ Hoàng Tử Đỗ Thiếu Khánh, cùng với tiếng hí đau đớn của tuấn mã đang ngã nhào xuống đất.
Nhát vó ngựa đáng lẽ giáng xuống thân nàng, nhưng lại không thấy, rốt cuộc cũng không xảy ra.
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đang đứng đó, khoác trên mình trường bào tím thẫm, tà mị đến lạ thường.
Người ấy dung nhan tuyệt mỹ, mày mắt sâu thẳm như ẩn chứa hàn băng, đẹp đến mê hồn, nhưng cũng khiến người ta rét lạnh sống lưng.
Ánh mắt kia mang theo sát khí lạnh lẽo, nụ cười nhếch nơi khóe môi lại như muốn lấ-y mạ-ng ngư-ời.
Trong tay hắn, một cây roi chín đốt màu đen, như từ địa ngục mà ra, lạnh buốt tâm can.
“Chát!”
Lại một tiếng roi vun vút, má-u tươi nhỏ giọt trên phố dài.
Bên kia, Đỗ Thiếu Khánh được người đỡ dậy, mồm miệng không ngừng chửi rủa: “Kẻ nào không muốn sống mà dám thương tổn bổn vương? Kéo ra ngoài ché-m ——!”
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải người đối diện, câu nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
Cả thân thể run rẩy, lập tức ráng nặn ra nụ cười lấy lòng: “Cửu… Cửu Thiên Tuế gia…”
Người này là ai?
Chính là Cửu Thiên Tuế – Mộ Dung Trần, người nắm giữ quyền lực khuynh đảo triều chính Đại Lý, trên dưới ai ai cũng phải kính sợ!
Hắn tiện tay quăng roi chín đốt ra sau, phía sau lập tức có người cung kính đón lấy, theo sát bước chân.
Rút ra một chiếc khăn tay thêu kim tuyến hình hoa sen, hắn thản nhiên lau tay, rồi chậm rãi cất giọng trầm thấp, khàn khàn như từ địa ngục vọng tới, nửa cười nửa không: “Ồ? Ngũ Hoàng Tử vừa rồi định… ché-m Bổn Đốc sao?”
Khoảnh khắc ấy, Mộ Dung Trần như một ma thần vừa hiện hình từ địa phủ u minh, tà mị mà lạnh lùng.
Giọng điệu nghe thì nhàn nhạt, mà tựa như chỉ cần hắn khẽ động ngón tay, sinh mệnh người khác đã chẳng còn thuộc về chính mình nữa!
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm đen tối không đáy kia, chỉ cảm thấy sau lưng một luồng khí lạnh len lỏi.
Thì ra… đây là lúc Mộ Dung Trần nổi giận.
Đáng sợ đến mức… ngay cả nàng cũng không khỏi sởn gai ốc.
Nhưng… vì sao hắn lại nổi giận đến thế?
“Rầm!”
Thì ra là Đỗ Thiếu Khánh bị dọa đến mềm nhũn cả chân, lập tức quỳ rạp xuống đất, lắp bắp: “Không… không dám! Cửu Thiên Tuế điện hạ… Bổn vương… bổn vương chỉ là lỡ lời thôi…”
Vị Ngũ Hoàng Tử vừa nãy còn hống hách ngang tàng, dám cưỡi ngựa gây sự, đ-ánh cầu loạn xạ ngay trước phủ Trưởng Công Chúa vậy mà lúc đối diện với Mộ Dung Trần, đến cả thời gian uống một ngụm trà cũng không trụ nổi.
Mộ Dung Trần thậm chí còn chẳng buồn liếc hắn một cái, chỉ khẽ nhếch môi, cười nhàn nhạt, âm lạnh thấu xương: “Ồ? Lỡ lời sao? Đã thế thì… nếu lời dễ nói sai như vậy…”
“Ừm——”
Giọng kéo dài như gió thoảng lạnh buốt, tựa quỷ âm nơi địa phủ, nghe mà rợn người.
“Người đâu, đi khâu miệng Ngũ Hoàng Tử lại cho ta. Không biết nói chuyện thì khỏi cần nói nữa.”
Đỗ Thiếu Khánh hoảng hồn, cuống cuồng quỳ lạy cầu xin tha mạng.
Nhưng đã có hai thái giám vận cung phục nội giám, như u linh lao ra từ sau lưng Mộ Dung Trần, mỗi người nắm một bên vai hắn, dễ dàng nhấc bổng cả người ném thẳng ra ngoài.
Dù bị ném đi một quãng rất xa, người ta vẫn còn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Đỗ Thiếu Khánh vang vọng lại.
Cảnh tượng ấy khiến đám thiếu gia quý tộc đi cùng hắn đ-ánh cầu đều hoảng vía đến mức chân tay run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra như mưa!
Cùng lúc đó, đám người tham dự yến tiệc bị động tĩnh này làm giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Quản gia phủ Trưởng Công Chúa dẫn đầu, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống, đồng thanh tung hô như sóng dâng: “Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế, vạn Cửu Thiên Tuế!”
Hoa Mộ Thanh nhếch môi cười nhạt, mang theo chút giễu cợt — không ngờ có một ngày, chính nàng lại phải quỳ trước mặt vị Cửu Thiên Tuế mà kiếp trước mình đã tự tay sắc phong, hành lễ với hắn.
Nàng cúi đầu, chợt thấy vạt áo tím kia đã đến gần trước mặt.
Đôi giày da màu đen của hắn đã bạc màu theo năm tháng, trên đó thêu một đóa sen đỏ rực bằng chỉ kim tuyến, kiêu sa mà tà dị.
Không hiểu sao, nàng lại thấy có chút nghi hoặc theo lý mà nói, với thân phận như Mộ Dung Trần, sao lại mang giày cũ kỹ đến thế?
Nhất là… đóa sen thêu kia, nhìn sao mà quen mắt đến lạ!
Khi nàng còn đang ngẩn người suy nghĩ, thì từ xa lại vang lên một giọng nói khẩn trương vọng đến...
“Cửu Thiên Tuế điện hạ bớt giận! Ngũ thúc của ta xưa nay vốn ngông cuồng vô độ, ngài trừng phạt hắn là hoàn toàn đúng lý. Chỉ là hôm nay yến tiệc đang diễn ra tốt đẹp, mong ngài đừng để một đứa trẻ không hiểu chuyện làm hỏng hứng thú của ngài.”
Người vội vã chạy đến chính là trưởng tử của Trưởng Công Chúa, Đỗ Hàm.
Phò mã năm xưa bệnh nặng qua đời sớm, Trưởng Công Chúa chỉ có một nam một nữ. Đỗ Hàm lại là người hiểu chuyện, từ sớm đã vào triều làm quan. Hiện nay đảm nhiệm chức Quang Lộc đại phu, phẩm cấp tòng tam phẩm, là chức quan thanh nhàn nhưng phú quý.
Chức vị này năm đó chính là Tống Vân Lan phong cho hắn.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng Hoa Mộ Thanh không khỏi ngẩn ngơ, cảm giác ngổn ngang khó tả.
Mộ Dung Trần cúi mắt, liếc nhìn tiểu cô nương đang quỳ rạp dưới chân mình, mái tóc đen nhánh như mây, để lộ chiếc cổ trắng ngần nõn nà. Nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng như sương khói, càng tôn thêm dáng người thanh thoát, tựa như tiên tử phiêu linh nơi trần thế.
Hắn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Đỗ Hàm thấy hắn dường như không thực sự nổi giận thì thầm thở phào nhẹ nhõm, giơ tay mời: “Mẫu thân sai ta đến đón Cửu Thiên Tuế điện hạ. Trong phủ có đặc biệt chuẩn bị rư-ợu nho tím tiến cống từ Tây Vực, mong điện hạ nể mặt, dùng thử một chút.”
Đỗ Hàm vốn là người biết ăn nói, ứng biến linh hoạt, đi đâu cũng giữ được hòa khí.
Mộ Dung Trần nghiêng đầu, liếc nhìn tiểu cô nương vẫn còn bất động dưới đất. Hình ảnh nàng nhỏ bé suýt nữa bị giẫm ch-ết dưới vó ngựa khi nãy lại hiện lên trong tâm trí hắn.
Một cảm giác khác thường, mơ hồ khó chịu lan dần trong lòng khiến đôi mắt sâu hun hút của hắn càng trở nên u tối khó dò.
Hắn khẽ cười lạnh.
Khoanh tay sau lưng, hắn theo Đỗ Hàm chậm rãi rời đi.
Mọi người đang quỳ lúc này mới dám thở phào, đồng loạt buông lỏng thân thể. Một vài người vừa rồi đứng gần Mộ Dung Trần đến mức có thể nghe hơi thở của hắn, giờ vẫn còn run rẩy, chân mềm đến mức không thể đứng dậy nổi.
Hoa Mộ Thanh cũng chậm rãi ngẩng đầu, trong tai vẫn còn văng vẳng tiếng cười nhẹ cuối cùng trước khi người kia rời đi.
Nàng khẽ nhíu mày.
Lúc này, Thanh Trúc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy.
Hoa Mộ Thanh vừa nhìn đã thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Thanh Trúc, vậy mà lại bị quả cầu ngựa đập trúng đến mức sưng đỏ, méo mó biến dạng.
Ngã lăn từ trong xe ngựa ra, đầu tóc rối bời, xiêm y cũng xộc xệch trông thực sự chật vật thảm hại vô cùng.
Vừa định dặn Thanh Trúc đi chỉnh trang lại dung nhan một chút, bên cạnh liền vang lên một giọng nói mỉa mai, cay độc: “Ta còn tưởng là ai! Hóa ra là Nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương của Hoa gia, Hoa Mộ Thanh đấy à! Ha ha, mang theo một con nha đầu xấu xí thế này ra ngoài? Chậc chậc, chẳng lẽ là để tôn thêm vẻ đẹp của ngươi, cố tình làm vậy sao?”
Rõ ràng là do Đỗ Thiếu Khánh gây họa, nhưng những người này lại giả vờ như không thấy, còn quay sang đổ hết tội lên đầu Hoa Mộ Thanh, buông lời cay nghiệt nhằm vào tính cách của nàng.
Hoa Mộ Thanh quay đầu nhìn, liền thấy ba thiếu nữ tuổi tác xấp xỉ mình.
Một người mắt sáng môi hồng, răng trắng má đào; một người vóc dáng nhỏ nhắn, tinh xảo như búp bê; một người thì khí chất thuần khiết, ngọc khiết vàng trong.
Rõ ràng đều là những tiểu thư xinh đẹp, xuất thân cao quý.
Thế nhưng ánh mắt từng người lại chứa đầy độc ý, lời nói thì chua cay, khắc nghiệt.
Ký ức trong thân thể mách bảo nàng, ba người này chính là những tiểu thư thế gia thường đi theo Hoa Nguyệt Vân, cùng nhau sỉ nhục nguyên chủ.
Người mắt sáng răng trắng là thiên kim của phủ Thượng thư, Vương San Nhi.
Người nhỏ nhắn xinh xắn là tiểu nữ của Hoàng Thị lang, Hoàng Xảo.
Người khí chất trong sáng, chính là ái nữ của Thái Phó tòng nhị phẩm, Trương Nghi.
Còn hai người kia thì chỉ là con quan tòng tứ phẩm.
Thấy Hoa Mộ Thanh bị sỉ nhục nhưng sắc mặt vẫn bình thản, ba người kia lại càng khó chịu.
Cảm giác như đang dốc toàn lực đấ-m vào bông gòn, chẳng chút lực phản kháng, lại chẳng thỏa mãn được chút nào.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 32: Ra Tay Cứu Giúp
10.0/10 từ 44 lượt.
