Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 31: Yến Tiệc
Mãi đến tận giữa trưa, nàng mới đỏ mặt thẹn thùng quay trở lại, hai tay cung kính dâng thiệp mời lên cho Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh nhìn thấy ánh mắt nàng long lanh như nước, dung nhan rạng rỡ như hoa mới nở, vừa nồng nhiệt vừa quyến rũ.
Cử chỉ lại mang theo một nét phong tình vô ý, quyến rũ hơn hẳn sự cố tình khi xưa thì liền biết rằng...chuyện đã thành.
Chỉ khẽ cười, không vạch trần, thu thiệp mời lại rồi để nàng lui ra.
Phúc Tử bưng trà đến, nét mặt đầy nghi hoặc: "Tiểu thư, tại sao thiệp mời này, để Thanh Trúc đi lấy lại dễ dàng đến thế?"
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lắc đầu, nhìn mưa ngoài cửa sổ dần ngớt: "Không phải vì nàng ta đi lấy, mà là vì lúc này đi lấy, mới lấy được dễ dàng như thế."
Từ hôm qua, sau bữa sáng chuẩn bị cho Lão phu nhân, đã gợi lên trong lòng Hoa Phong những ký ức xưa cũ.
Rồi sáng nay, nàng lại bày ra âm mưu hiểm độc của Hoa Nguyệt Vân trước mặt ông, khiến ông sinh nghi và chán ghét Đại phu nhân cùng Hoa Nguyệt Vân.
Sau đó lại dẫn ông tới sân này, cho ông nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trong vườn, càng khiến những ký ức đẹp mà ông từng tô vẽ lại trỗi dậy.
So sánh với đủ thứ trò hư hỏng của Hoa Nguyệt Vân trước đây, càng khiến ông thêm thương xót và không nỡ với Hoa Mộ Thanh.
Cuối cùng, đưa Thanh Trúc ra gặp ông.
Hoa Phong ắt sẽ càng cảm thấy đứa nữ nhi này giống hệt mẫu thân năm xưa, ngoan ngoãn, dịu dàng, biết điều nhất mực.
Vậy nên, thiệp mời này, ông tất nhiên sẽ chủ động đưa đến tay nàng.
Dựa vào sự ngang ngược của Hoa Nguyệt Vân để làm nổi bật sự dịu dàng, nhún nhường của nàng.
Chiêu này, trước kia Hoa Tưởng Dung chẳng biết đã dùng bao nhiêu lần với nàng rồi.
Không ngờ, hiệu quả lại tốt đến thế.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nhẹ nhàng vén nắp trà, nhấp một ngụm.
Phúc Tử bên cạnh chỉ cảm thấy vị tiểu thư trước mặt hoàn toàn không giống như lời đồn yếu đuối bất tài chút nào!
Ngược lại, trong cử chỉ khí chất ấy, lại toát ra một cảm giác khiến người khác không thể diễn tả rõ ràng, vừa áp đảo, vừa lạnh lẽo đến rùng mình.
Đó chính là sự tôn quý vô thượng.
__
Ngày tổ chức yến tiệc tại phủ Trưởng Công Chúa.
Hoa Mộ Thanh vừa bước tới hoa sảnh phía trước, liền thấy Hoa Nguyệt Vân vận y phục lộng lẫy chói mắt, đang tươi cười đứng trước mặt Hoa Phong, trò chuyện rôm rả.
Tối qua nàng đã nghe tin: Hoa Nguyệt Vân chỉ cần khóc một trận trước mặt Hoa Phong, liền khiến ông mềm lòng mà tha thứ chuyện trước kia từng lập mưu ám hại nàng.
Thậm chí còn hứa sẽ dẫn nàng ta đi dự yến tiệc tại phủ Trưởng Công Chúa.
Giờ phút này, nàng ta khoác lên mình tấm áo gấm thêu chỉ vàng, làm nổi bật vòng eo mảnh mai uyển chuyển. Mặc váy “Lưu Tiên” màu tím sẫm chuyển sắc, khoác thêm lớp voan xám nhẹ phủ ngoài, búi tóc “Phi Thiên” trên đầu cài nghiêng một chiếc trâm vàng khảm ngọc, đầu trâm là chim bói cá quấn vàng ngậm ngọc trai.
Thật đúng là quý phái sang trọng, vẻ lộng lẫy tỏa sáng khiến người ta không thể rời mắt.
Vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh bước vào, nụ cười trên môi Hoa Nguyệt Vân khựng lại một chút, ánh mắt thoáng lướt qua một tia ganh ghét oán hận, nhưng rất nhanh đã lại mỉm cười nói: “Nhị tỷ tới rồi, hôm nay thật xinh đẹp. Bộ váy lụa khói hồng này khiến tỷ như tiên nữ giữa tầng mây vậy, đẹp vô cùng.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, đã qua vài lần bị bẫy, giờ cũng xem như đã rút ra được chút kinh nghiệm.
Chỉ tiếc là... e rằng hôm nay nàng ta vẫn đang cố tình diễn trò cho Hoa Phong xem?
Hoa Phong cũng hài lòng gật đầu cười: “Ừ, hôm nay các con đều rất tốt. Đến phủ Trưởng Công Chúa, nhất định phải giữ đúng quy củ. Nhất là con, Nhị nha đầu.”
“Con chưa từng ra ngoài, mọi việc nên theo sát Tứ muội con, có gì không rõ thì hỏi nó nhiều một chút. Vương gia mời con, cũng không cần quá để tâm, chỉ cần ngồi một lúc rồi về, tuyệt đối không được làm mất mặt Hoa phủ.”
Hoa Mộ Thanh ngẩng mắt lên, liền thấy trên mặt Đại phu nhân và Hoa Nguyệt Vân cùng hiện ra một tia giễu cợt và khinh khỉnh khó nhận ra.
Nàng cụp mắt, dịu dàng đáp: “Vâng, thưa phụ thân.”
Sau đó, mấy người cùng nhau rời phủ.
Đại phu nhân dẫn Hoa Nguyệt Vân lên chiếc xe ngựa phía trước, một cỗ xe lớn được làm từ gỗ đàn hương đỏ quý hiếm, xa hoa lộng lẫy đến tột cùng.
Còn Hoa Mộ Thanh, lại bị sắp xếp vào một cỗ xe nhỏ đơn sơ, thanh nhã, phủ mũ xe màu lam nhạt.
Người không biết, e rằng còn tưởng đây là xe dành cho hạ nhân phục vụ phu nhân tiểu thư trong Hoa phủ.
Vừa bước lên xe, Hoa Nguyệt Vân lập tức lộ rõ bộ mặt hung dữ, độc địa.
Nàng ta giận dữ hất tung mâm điểm tâm trong xe: “Cái thứ gì chứ, dám mặc váy Yên La Hạ! Mẫu thân, đó chẳng phải là bộ váy người đã hứa để con dùng sao? Tại sao lại cho con tiện nhân đó!”
Đại phu nhân chỉ cười khẽ, vỗ nhẹ tay nữ nhi để trấn an: “Đừng vội, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc váy. Đừng nhìn giờ nó mặc vui vẻ như vậy, lát nữa thôi chính chiếc váy đó sẽ lấy mạng nó!”
Hoa Nguyệt Vân mừng rỡ: “Mẫu thân, người đã có diệu kế gì sao?”
Phía sau, trong chiếc xe nhỏ.
Hoa Mộ Thanh lặng lẽ ngồi dựa vào đệm mềm bên trong.
Tử Lan không còn, chỉ có Thanh Trúc theo nàng đến dự yến.
Thanh Trúc chưa từng thấy qua đại cảnh như vậy, khó giấu nổi vẻ háo hức, thậm chí còn đặc biệt tự trang điểm cho bản thân một phen.
Nàng mặc váy xếp ly màu mực, đeo một bộ trâm vòng bằng ngọc đồng màu, tuy không quý giá nhưng tinh xảo vô cùng.
Cộng thêm gương mặt xinh xắn vừa mới được chăm chút dưỡng da bằng sương hoa, phơn phớt vẻ dịu dàng mượt mà. Quả thực là một tiểu mỹ nhân trong sắc tím rất đỗi duyên dáng.
Cầm gương đồng trong tay, nàng cứ mãi ngắm nghía, không ngừng chỉnh sửa dung nhan.
Hoa Mộ Thanh cũng không để ý đến nàng ta, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài rèm xe, ngắm phố phường kinh thành tấp nập người qua lại.
Từ lúc trùng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên nàng lại được thấy cảnh phồn hoa thịnh thế, một thế giới từng được đ-ánh đổi bằng vô số mạng người của nàng và Tống phủ.
Sự nhộn nhịp, hoa lệ... giống hệt như trước khi nàng ch-ết, nhưng lại như đã cách cả một đời.
Khi xưa, lòng nàng tràn đầy kỳ vọng và mộng tưởng về một thời thái bình yên ổn.
Còn nay, nơi đáy lòng nàng chỉ còn lại ngọn lửa phục thù cháy rực, mang theo kịch độc!
Phủ Trưởng Công Chúa nằm tại con phố Huyền Vũ, càng phồn thịnh hơn cả Chu Tước đại nhai ngay sát bên cạnh.
Hôm nay mở tiệc đãi khách, nên cổng chính của phủ Trưởng Công Chúa ở phố Huyền Vũ cũng được mở rộng.
Trước cửa có mấy vị quản gia của phủ Công Chúa đứng chờ, dáng vẻ cung kính, nhiệt tình nghênh đón quan khách.
Xe ngựa lần lượt xếp hàng, trình thiệp mời rồi mới được cho vào.
Chiếc xe nhỏ mà Hoa Mộ Thanh đang ngồi, chầm chậm đi sau xe ngựa gỗ đàn hương đỏ xa hoa của Đại phu nhân.
Khi chỉ còn cách cổng phủ Trưởng Công Chúa một đoạn ngắn, đột nhiên, “rầm!”, chiếc xe dưới chân họ chấn động dữ dội.
Thanh Trúc hoảng hốt thét lên, chiếc gương đồng trong tay cũng rơi xuống đất.
Nàng vội bật dậy định vén rèm lên chất vấn, nhưng chưa kịp mở miệng, một vật nặng lại từ ngoài bay thẳng tới!
“Bốp!”
Thanh Trúc bị đ-ánh trúng ngay giữa trán, trước mắt tối sầm, cả người lập tức ngã ngửa lại trong xe.
Hoa Mộ Thanh cúi đầu nhìn, thì ra là một quả cầu mã tiến (bóng chơi trên lưng ngựa) lăn vào trong xe.
Bên ngoài truyền đến một giọng nam chát chúa, mang theo vẻ ngông nghênh hỗn xược: “Nô tài nhà ai thế hả! Còn không mau mang cầu của bản vương ra đây!”
Ngay sau đó, chiếc xe nhỏ của Hoa Mộ Thanh lại bắt đầu lắc lư dữ dội, “rầm rầm” không ngừng!
Từ khe rèm cửa sổ, Hoa Mộ Thanh ngước nhìn ra ngoài, thì ra là Ngũ Hoàng Tử, Đỗ Thiếu Khánh, đang thúc ngựa liên tục va vào xe của nàng!
Con ngựa rõ ràng bị đau, nhưng vẫn bị hắn quất roi liên hồi, chỉ biết phát điên mà húc loạn vào chiếc xe nhỏ nàng đang ngồi.
“Mau trả cầu cho bản vương! Bằng không bắt hết lũ nô tài không biết điều các ngươi lại, ché-m đầu từng người!”
Chiếc xe nghiêng ngả, tưởng chừng sắp đổ.
Thanh Trúc sợ hãi đến nỗi la hét không ngừng, liều mạng bò ra ngoài.
Hoa Mộ Thanh nắm chặt khung cửa sổ, trong lòng đang tính toán cách thoát thân.
Đột nhiên —
“Rầm!”
Một bánh xe bị húc văng ra ngoài, cả chiếc xe mất thăng bằng, lập tức lật nhào.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 31: Yến Tiệc
10.0/10 từ 44 lượt.
