Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích

Chương 198: Đây là bi quan sao?

64@-

...


[Đang chuẩn bị xuyên qua.]


[Lối đi đã mở, chúc bạn trở thành nhân vật nổi tiếng, mang lại linh khí mới mẻ cho truyện tranh.]


Đúng như Lê Lê nghĩ, người của Triều Tịch trước khi hành động đã nói với cô một tiếng, sau đó không làm phiền cô nữa.


Cô để An Hạc Dư dẫn Đan đi cũng có nghĩa là để An Hạc Dư tự mình sắp xếp, lúc này gà mẹ và trà dính người đã đi rồi, Lê Lê một mình ngồi phơi nắng ngoài ban công, hiếm khi được chút nhàn rỗi.


Nhàn rỗi đến mức cô cũng hơi không quen.


Chỉ là khoảng thời gian này cô dành cho bản thân để nghỉ ngơi, cô tạm thời không định làm gì cả, còn đang tính toán diễn màn ‘tuy tôi đã xử đẹp ba S cấp nhưng thực ra tôi cũng bị thương cần tĩnh dưỡng’, muốn ám chỉ thêm một chút về vấn đề cơ thể của vật thí nghiệm trong truyện tranh.


Cô không thể lúc nào cũng ở Triều Tịch để ý làm chân chạy vặt, như vậy thì mất hết cả khí chất.


Nếu không cần thiết, Lê Lê chỉ muốn làm người xuất hiện hoành tráng như sấm giữa trời quang, chứ không phải là bảo mẫu mệt mỏi trông nom toàn bộ quá trình.


Có điều cô lười biếng, cũng có người lười biếng giống cô.


Rất nhanh sau đó, ngoài ban công có thêm một người.



Du Hiểu bê một cái ghế lại ngồi, quay đầu hỏi: “Người tốt bụng, anh không đến chỗ Triều Tịch à?”


Là chuyên gia lười biếng nổi tiếng Cá Lật Xe.


“Tại sao ta phải đi.” Lê Lê nói bằng giọng lười nhác.


Còn Cá Lật Xe thì ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, tôi đi chỉ thêm vướng chân vướng tay.”


Ngay sau đó, Du Hiểu ngây thơ nhìn Lê Lê: “Vì tôi ngốc, chỉ biết cản trở, không có chút tác dụng nào.”


Lê Lê cảm thấy câu này hơi quen tai, nghĩ một lát, là lời cô nói để chặn họng Du Hiểu lần trước.


‘Ngươi ngốc, chỉ biết cản trở, không có chút tác dụng nào’, lúc đó cô đã nói như vậy.


Con cá này đang lấy chính lời cô nói để chặn họng cô, không sót một lần, không biết đã nhớ bao lâu rồi.


Cũng thù dai thật đấy tên này.


Thế là Lê Lê khẽ mỉm cười: “Chúc mừng ngươi đã có nhận thức đúng đắn về bản thân.”


Nực cười, cô mà bị chặn họng sao? Chắc chắn là không rồi!


Lúc cô ra tay thì không muốn Du Hiểu lười biếng, nhưng chẳng phải bây giờ cô cũng đang lười biếng đó sao.



Đó chính là lười biếng muôn năm.


Có điều Lê Lê cảm thấy Du Hiểu chắc sẽ không chỉ lười biếng không thôi, nếu không đã chẳng cần chạy đến chỗ cô để trốn việc.


Quả nhiên, một lúc sau Du Hiểu lên tiếng: “Hôm qua tôi có nhắc đến anh với Nhất Minh, hai người quen nhau từ trước à.”


Cậu ta muốn thăm dò mối quan hệ giữa cô và Nhất Minh. Lê Lê nghĩ.


“Quen.” Lê Lê nói, vẻ mặt không có gì thay đổi.


“Tôi cảm thấy anh chắc sẽ không phải là người giết người vô tội bừa bãi, nhưng tại sao anh lại giết anh trai của Nhất Minh?” Du Hiểu nói bằng giọng ngây thơ ngoan ngoãn nhất, “Nhất Minh rất đau lòng, cậu ấy chưa bao giờ ghét một người nào đến thế, anh là người duy nhất.”


Lê Lê cảm thấy nếu thật sự có một người là Hắc Cách, câu này đúng là nhói lòng thật.


“Làm gì có nhiều tại sao như vậy chứ.” Lê Lê nhắm mắt lại, nói, “Ngươi chi bằng đi hỏi Sương Bất Ngôn xem tại sao không nói cho Nhất Minh biết mình từng ở tiền công hội dị năng, mà cứ phải đợi đến lúc chết rồi mới buông mấy câu tiên tri đó.”


Du Hiểu hé miệng, rất trôi chảy đáp lại: “Chuyện này không giống nhau đâu.”


“Cũng phải, đúng là không giống nhau.” Lê Lê lại tán thành, “Dù sao thì một bên là giết người, một bên là bảo vệ người.”


Có lẽ có suy nghĩ riêng về lời giải thích này, Du Hiểu dừng một chút, rồi mới nói: “Vậy tại sao anh lại giúp Triều Tịch?”


Lần này cậu ta không còn gọi ‘người tốt bụng’ nữa.



Cô cười khẩy một tiếng, rồi lại tự mình nói tiếp: “Sao có thể.”


Du Hiểu nhìn Lê Lê một lúc, rồi nói: “Tôi nghe nói bên cạnh anh thường có quạ đồng hành, anh thích quạ à? Hay là chim?”


“Cũng tàm tạm.” Lê Lê nói một cách mơ hồ.


Thật ra thì sự thật là cô cảm thấy quạ đen rất ngầu, cô muốn ra vẻ ngầu thôi.


Nhưng lý do này cô tự biết là được, nói ra thật thì không hay lắm.


Hơn nữa...


Lê Lê nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, không biết có phải vì thời tiết đẹp không, bầu trời quang đãng dường như khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên thanh tịnh.


Chắc không phải ảo giác, cô nhận thấy Du Hiểu có dấu hiệu muốn tâm sự với cô.


Thế là Lê Lê suy nghĩ một hồi về ẩn ý mà các loài chim đại diện, thăm dò nói: “Ngươi không thấy bay lượn rất tuyệt sao?”


Du Hiểu nghiêng đầu, cũng nhìn lên trời.


“Rất tuyệt.” Cậu ta nói, “Có thể tự do bay lượn trên bầu trời.”


“Nhưng nó không thể chạm đến thế giới dưới mặt biển, cuối cùng sẽ sinh ra trên bầu trời, và chết đi trên bầu trời.”



“Cá cũng vậy.” Du Hiểu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cá ở trong biển dường như tự do tự tại, đi đâu cũng được, nhưng mãi mãi không thể đến được bầu trời rộng lớn, cuối cùng chết đuối trong biển.”


“Vậy chẳng phải tất cả sinh vật đều sẽ chết sao.” Lê Lê nói.


“Đúng vậy, đều sẽ chết.” Du Hiểu thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài, quay lại, đôi đồng tử đỏ rực dường như trong veo vô cùng.


Cậu ta nói bằng giọng đương nhiên: “Chẳng lẽ không phải sao? Dù công nghệ sinh học của đế quốc phát triển đến thế, chẳng phải vẫn chưa nghiên cứu ra được sự bất tử sao?”


“Không ngờ ngươi lại bi quan đến vậy.” Lê Lê nhìn cậu ta chăm chú.


Không chỉ bi quan, cô còn cảm thấy Du Hiểu hơi lẩm cẩm.


Cậu ta có quan hệ gì với Sương Bất Ngôn không? Lê Lê bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc nhà tiên tri đã nuôi bao nhiêu đứa con ngoan.


“Đây là bi quan sao?” Du Hiểu thành thục lộ vẻ mặt ngơ ngác, rồi nói, “Người thật sự bi quan đã nghĩ đến chuyện sau khi chết sẽ làm gì rồi, nhưng tôi còn chưa muốn chết, nên tôi không tính là bi quan.”


Điều này thì đúng. Lê Lê đồng ý với cách nói này.


Cô đã từng gặp người còn sống đã nghĩ đến chuyện sau khi chết, cũng từng gặp người thờ ơ vô cảm, không chút sức sống, như người đã chết.


Giống như Lâm Nhiễm, lúc còn sống cô ta đã muốn Lê Lê thay mình làm thành chủ, bây giờ nghĩ lại cũng có cảm giác như đang sống mà đã bắt đầu suy tính chuyện sau khi chết.


Hơn nữa sau khi Lê Lê nghi ngờ liệu cô ta có nghe được lời tiên tri nào không, dường như rất nhiều hành động của cô ta đều có lời giải thích. Ví dụ như đi lại trong đêm dài vĩnh cửu, ví dụ như lần thứ hai gặp Lê Lê đã muốn cô làm thành chủ, ví dụ như lần thứ ba gặp mặt đã thẳng thắn bày tỏ lòng mình, chuyện gì cũng sẵn lòng nói với cô, còn cho rằng họ là bạn tâm giao.


Đương nhiên cũng có thể là do Lâm Nhiễm EQ thấp, không biết cách xử lý các mối quan hệ, nhưng nếu dùng ánh mắt nghi ngờ để nhớ lại, dường như Lâm Nhiễm cũng có vài hành động rất kỳ lạ.


Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích Truyện Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích Story Chương 198: Đây là bi quan sao?
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...