Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 67

201@-
Ngày tháng sau khi công khai cũng không có nhiều thay đổi, không giống với tưởng tượng của Hứa Mạt chính là, cô không những có độ hot hơn bao giờ hết, hơn nữa còn hấp dẫn càng nhiều người bên truyền thông, chủ động đến mời, phỏng vấn hai người.

Mà những chuyện này, đều bị cô tự mình từ chối.

Cấp cao của Nhất Thiên tuy rằng cũng vô cùng chấn kinh việc công khai của hai người không có bất cứ dự báo gì, cuối cùng vẫn là cười trừ cho qua.

Dù sao, dựa theo chiều hướng này, Hứa Mạt chính là bà chủ tương lai của bọn họ.

Sau khi hai người công khai, càng giống như gắn bó như keo sơn một hồi. Loại gắn bó linh hồn, sự thừa nhận của bên ngoài, đều khiến cho cả hai dính lấy càng gần.

Thẩm Thận giống như được tắm một trận gió xuân, một khi nhận được thừa nhận, lại càng thường thường chạy đến phim trường của Hứa Mạt, khiến công chúng ngưỡng mộ.

Fans muốn hai người update một chút cuộc sống hằng ngày, Thẩm Thận vốn muốn phách lối show ân ái, nhưng cảm thấy mới vừa công khai liền như vậy có chút không ổn, tạm thời dừng lại tâm tư đó.

Thời gian từ từ trôi qua, xuân qua hè đến, Hứa Mạt cuối cùng cũng nghênh đón lễ tốt nghiệp của bản thân ở mùa đầu hạ nóng.

Trong một năm gần tốt nghiệp này, cô lại dựa vào thành tích xuất sắc, lấy được vị trí thứ ba trong danh sách của Thịnh Điện, cầm được một số chương trình thời trang và tuyên truyền của nhãn hàng cao cấp.

Lễ tốt nghiệp của Thịnh Điện tổ chức ở hội trường của trường học, toàn hội trường yên lặng không tiếng động, chỉ có hiệu trưởng đứng ở trên bục, đưa ra hướng dẫn cuối cùng cho nhóm sinh viên tốt nghiệp này.

Sau ngày này, mỗi học sinh thuộc khóa này đều sắp tạm biệt thời kỳ vườn trường của bản thân, chính thức thoát thân phận học sinh, dung hòa vào giới giải trí.

"Có thể có người đã lấy được thắng lợi bước đầu, cũng có thể có người còn dừng lại ở tại chỗ lưỡng lự không tiến, mỗi một loại khả năng, đều tồn tại. Nhưng nó tuyệt đối không đại biểu, các em không có tương lai."

"Trước khi các em bước lên phía trước, thầy hy vọng các em khắc trong tâm khảm một câu, so với diễn xuất còn quan trọng hơn, vĩnh viễn là làm người."

"Thứ các em đối mặt, là sự mê hoặc vô tận, về sau chỉ cần gặp phải khó khăn, bị ức hiếp, hiệu trưởng vĩnh viễn ở chỗ này chờ các em, Thịnh Điện cũng vĩnh viễn mở rộng cửa cho các em."

Dứt lời, toàn hội trường im lặng trong giây lát, sau đó vang lên tiến vỗ tay như sấm.

Có lẽ có những người này đã mất đi sơ tâm, có lẽ có những người này đã bị danh lợi đốt cháy trái tim, mê hoặc hai mắt. Nhưng ở một khắc này, mỗi người đều bị lời nói của hiệu trưởng làm cho rung động sâu sắc, giống như nhớ mãi không quên, hiệu trưởng xem bọn họ như những đứa trẻ, giống như năm đó bọn họ nhập học, phong độ không giảm.

Lời nói này có thể sẽ không mang đến chuyển biến mang tính quyết định cho nhiều người, nhưng trong nội tâm bọn họ luôn luôn có một hồ nước trong, theo làn gió thổi đến, làm vỡ sự bình lặng trên bề mặt, tạo nên gợn sóng. Cũng luôn có một sự ấm ấm, một luồng ánh sáng, từng chiếu sáng cho bọn họ, từng nói qua với bọn họ.

Hứa Mạt từ trong hội trường đi ra, hốc mắt hơi hơi ẩm ướt.

Ưng Thư Nguyệt cười nhạo cô, "Lớn thế này rồi, sao còn khóc chứ?"

Hứa Mạt nâng tay nhẹ nhàng lau lau, "Tớ cũng không biết, tớ chỉ là rất cảm kích, một đường này, người tớ muốn cảm kích, quả thật là quá nhiều,"


Nói xong, chính cô cũng không nhịn cười lên, "Đại khái là tớ của hiện tại, rất hạnh phúc đi."

Chính bản thân cô cũng không nghĩ tới, ngay tại một khắc bỗng nhiên, thứ trong lòng hiện lên là sự ấm áp vô tận, làm cay vành mắt cô.

Ưng Thư Nguyệt lôi kéo cô, "Hạnh phúc là tốt rồi, chúng ta đi chụp ảnh tốt nghiệp đi."

Sau giữa trưa, ánh nắng đầu hạ vừa vặn tươi đẹp. Cây ngô đồng hơi hơi lắc lư, nổi lên màu vàng kim hơi lóe sáng.

Gió thổi qua từ sau lưng Hứa Mạt, căng lễ phục tốt nghiệp của cô lên, Hứa Mạt liếc nhìn Ưng Thư Nguyệt đang cười duyên, kéo tay cô ấy, "Được, chúng ta đi chụp ảnh tốt nghiệp."

·

Người chụp ảnh tốt nghiệp rất nhiều, cũng có rất nhiều người mượn cơ hội muốn tới chụp ảnh chung với Hứa Mạt, cô mỉm cười, đáp ứng từng người. 

Ưng Thư Nguyệt biến mất trong chốc lát, lại trở về, trong tay còn dắt lấy một người thân hình cao lớn.

"Tiểu Mạt, cậu giúp tớ chụp tấm ảnh chung đi." Ưng Thư Nguyệt trở về liền như là thay đổi thành người khác, cao quý lãnh diễm, giọng điệu nói chuyện cũng đổi luôn.

Hứa Mạt nhìn thấy camera đột nhiên bị nhét vào tay, trêu đùa hai người, "Lúc trước không phải nói sẽ không lên giọng như vậy sao?"

Ưng Thư Nguyệt gẩy mái tóc xoăn gợn sóng của bản thân, ném qua một cái mị nhãn, "Có người bám chặt chạy qua muốn chụp chung với tớ, tớ liền xem như fans cuồng nhiệt, cho phúc lợi thôi."

Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Thanh Huy không biểu tình gì, thản nhiên đáp lại một câu, "Ừm."

Lúc chụp ảnh kết thúc cũng không sai biệt lắm, Trần Thanh Huy trở lại bộ dáng thanh tâm quả dục vừa nãy, mạnh mẽ nhét Ưng Thư Nguyệt vào trong xe của mình.

Hứa Mạt thay xong thường phục, chào tạm biệt với hai người đang cãi lộn, liền bước chậm rãi ra ngoài trường.

Thẩm Thận nói hôm nay có việc, chỉ có thể ở lúc sắp kết thúc mới có thể đến đón cô.

Đi đến cửa hông, cô quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Kéo mở cửa xe nơi ghế phụ, lọt vào trong tầm mắt lại không phải Thẩm Thận, mà là bác Tần lâu rồi không gặp.

"Ôi, bác Tần, sao lại là bác?" Hứa Mạt chỉ là nghi hoặc một lát, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông, anh chắc là tạm thời có việc.

Bác Tần mỉm cười, "Thiếu gia đột nhiên có việc gấp xử lý, trễ một chút mới có thể đến cuộc hẹn, muốn tôi dẫn cô đi qua trước."

Hứa Mạt gật gật đầu, Thẩm Thận đã nói hôm nay cô tốt nghiệp, không còn là bạn nhỏ nữa, muốn dẫn cô đi ăn bữa tiệc lớn.


Có lẽ là thời tiết đầu hạ đặc biệt tốt, tâm tình Hứa Mạt cũng theo đó trở nên thoải mái. Đây giống như trong ngày tháng phóng túng tươi đẹp, cô lòng theo hành động, nhẹ nhàng ngâm nga bài hát.

Xe chậm rãi quẹo vào trung tâm thành phố, bác Tần nghe xong, khuôn mặt hòa ái cũng nhuộm một tia vui mừng khó có thể phát hiện.

Đoạn đường vàng trước kia biển người chật chội, giờ phút này ngăn cách một đoạn đường dài. Thân xe thoáng quẹo một cái, dọc theo con đường này, chạy về phía trước.

Hai bên đường, xếp đầy hoa nhài hương thơm ngào ngạt, thoải mái nở rộ, mùi hương như ẩn như hiện.

Không biết khi nào, xe cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại.

Hứa Mạt hạ cửa kính xe xuống, giống như có cảm ứng, nhìn về phía bên trái

Nơi đó có màn hình chiếu lớn nhất toàn thành phố, lúc này, đang không ngừng tuần hoàn mô phỏng ảnh động hoa nhài rất sinh động, từng tấm từng tấm, mỗi lần đều là cánh hoa trắng tinh, giống như thật rung động lòng người.

Đột nhiên, màn hình tối đi, rồi sau đó, một dòng chữ dần dần xuất hiện.

Dáng chữ gầy dài, mạnh mẽ hữu lực, mỗi một nét đều mang theo lực đạo phóng túng lại tùy ý.

Chữ giống như người, nét chữ này, Hứa Mạt vô cùng quen thuộc.

............

............

Lần đầu tiên gặp em, em liền đối với em nhớ thương.

Anh yêu đôi mắt ướt sũng của em, cũng yêu giọng nói mềm mại động lòng người của em.

Càng yêu ngửi mùi hương hoa nhài như ngầm câu dẫn người trên thân thể em.

- - Thẩm Thận.

............

............

Hứa Mạt liền nhìn hồi ức trước kia giữa anh và cô đầy đủ hiện lên.

Lần gặp đầu tiên của hai người, sự hiểu nhau của hai người, tình yêu giữa hai người.


Cũng có sự như ý, sự chia ly, mâu thuẫn, và cãi nhau của bọn họ.

Mà những thứ này, toàn bộ hóa thành quá khứ, thứ bọn họ có là tương lai vô cùng tốt đẹp.

Thân xe hơi hơi vừa trầm xuống, cô nghiêng đầu, lại ngoài ý nhìn vào trong đôi mắt hoa đào sóng nước lay động.

Cô hơi nghẹn ngào, trực tiếp vùi vào trong ngực anh, tình ý mãnh liệt dâng lên đánh úp, cô không cách nào biểu đạt, chỉ đành túm chặt lấy cổ áo anh, cúi đầu khóc lộ ra tâm ý của bản thân.

Thẩm Thận nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng liến nước mắt trên gò má cpp, rồi sau đó từng cái một hôn lấy những giọt nước mắt của cô.

"Bảo bối, anh yêu em."

·

Lúc ngồi vào nhà hàng, Hứa Mạt vẫn còn khóc, đuôi mắt còn bị nước mắt đọng lại thành màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng mềm mại động lòng người.

"Được rồi, khóc cái gì? Không phải ngày tốt nghiệp của em sao." Hứa Mạt ôm anh không buông tay, Thẩm Thận đành phải ôm ngang cô vào trong ngực mình.

Thấy cô dựa sát vào mình, dáng vẻ hai tay nhỏ đặt ở cổ mình, trong lòng Thẩm Thận phút chốc mềm thành một mảnh.

Hứa Mạt đấm anh một cái, nhìn như rất mạnh, thực tế lực đạo rất nhẹ, "Không phải nói có chuyện quan trọng muốn nói sao?"

Thẩm Thận cười rộ lên, "Chuyện của em chính là chuyện quan trọng của anh."

Hứa Mạt lau hai mắt của mình, lại phát hiện Thẩm Thạn đang rũ mắt nhìn cô, dáng vẻ lười biếng nhàn tản đó câu người đến muốn mạng.

"Những lời đó, đều là tự anh nghĩ ra sao?" Hứa Mạt dừng một chút, hỏi anh.

Thứ cô nói, chính là lời tỏ tình vừa nãy ở trên màn hình lớn.

"Bằng không chứ?" Thẩm Thận nhíu mày, sau đó ngữ khí không nhanh không chậm, "Đó là thư tình anh viết cho em."

Nói xong, anh giống như đang đợi phản ứng của cô, tầm mắt giống dây thừng kéo chặt lấy, trói chặt cô lại.

Hứa Mạt có chút thẹn thùng, lập tức duỗi tay, che hai mắt anh lại, "...... Không cho nhìn!"

Thẩm Thận nhéo cô một cái, đáp một tiếng được.

Sau đó anh hỏi, "Em còn nhớ chỗ này là đâu không?"


Hứa Mạt lúc này mới tĩnh tâm lại, nhìn xung quanh, đáp, "Em biết, nơi lần đầu tiên anh mời em ăn cơm."

Cũng chính là ở nơi này, hai người bắt đầu giao kèo yêu đường dài ba năm.

"Vậy tất cả của trước đây, liền phải kết thúc ở đây rồi, em nguyện ý tiếp nhận không?" Thẩm Thận khều mặt cô, thấp giọng hỏi.

Hứa Mạt biết ý tứ của anh, tất cả của ba năm đó, ngoại trừ hai người, không có ai so với bọn họ càng thêm hiểu rõ chuyện xảy ra bên trong.

Khi đó ngẫu nhiên tính con nít đùa giỡn, ngăn cách tồn tại, tình cảm bùng cháy, lòng vòng, vẫn mang hai người về lại nơi bắt đầu.

"Đương nhiên." Hứa Mạt nhẹ nhàng gảy ngón tay bản thân, sau đó nhìn đôi mắt Thẩm Thận, hôn qua, hơi thở nhàn nhạt sạch sẽ in lên mí mắt anh.

Thẩm Thận sửng sốt trong chớp mắt, có qua có lại, in một nụ hôn xuống khóe môi cô.

"Còn có một mong muốn, muốn nghe không?" Anh chậm rãi mở miệng, tình cảm toàn bộ bộc lộ trong con chữ.

Hứa Mạt khẽ gật đầu, sau đó cảm nhận được tay mình bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, ngón áp út bị một thứ đồ vô cùng vừa khít bao lấy, xúc cảm mát lạnh.

Cô rũ mắt nhìn xuống, đó là một chiếc nhẫn.

"Gả cho anh." Thẩm Thận ôm chặt cô, tầm mắt khóa chặt lấy cô

Hứa Mạt cuối cùng hiểu được thâm ý của mong muốn khác mà anh nói, nếu anh đã muốn, vậy cô liền cho anh.

Cô cuối cùng nở nụ cười, "Em nguyện ý."

Giống như lời anh nói, bạn nhỏ lớn rồi, bạn nhỏ cũng tốt nghiệp rồi.

Nhưng bạn nhỏ càng muốn gả cho anh.

Thẩm Thận cười rộ lên, đuôi mắt hoa đào hơi dương lên, gợi lên sự tùy ý phong lưu vô cùng.

Anh cầm lấy tay nhỏ của cô, đặt ở bên miệng không ngừng hôn mút, cũng luôn không ngừng gọi "vợ", một tiếng lại một tiếng. hoàn toàn hiện là tình yêu vô kể.

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm đến.

Buổi đêm có tình nhân vĩnh viễn sẽ không cô đơn, giống như tình yêu, vĩnh viễn sẽ không lẻ loi đi một mình. 

Buổi tối dịu dàng, người đẹp trong ngực.

Nhưng anh vẫn muốn nói cho cô, sớm ngay lúc lần đầu tiên gặp cô, anh liền đối với cô nhất kiến chung tình.
Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh Truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh Story Chương 67
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...