Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi

Chương 9: Tối ưu hoá


Vào đúng lúc mặt trời khuất bóng.


Tường kính bên ngoài tòa cao tầng phản chiếu ánh hoàng hôn, một nhóm dị nhân cấp A đang ùn ùn kéo đến.


Viện nghiên cứu và tòa cao tầng là trung tâm của toàn căn cứ.


Khi một đoàn dị nhân giống như một đội quân tràn đến từ phía chân trời, các lính canh trong khu vực trung tâm đều dựng hết cả tóc gáy lên! Lập tức đề cao cảnh giác —


"Mọi người đến đây làm gì!?"


Nhóm dị nhân dừng lại trước tòa nhà.


"Là thủ lĩnh Ứng cho triệu tập bọn tôi đến."


Các lính canh nhìn nhau một cái, vẫn đứng vững trước cửa, "Mọi người đợi chút." Một người trong số đó xoay người đi vào tòa nhà, một người khác thì nhanh chóng chạy về phía viện nghiên cứu.


Tổ chim trắng muốt ẩn hiện sau thảm cây xanh tươi chưa bị ô nhiễm.


Kỳ Hòa dõi theo, rồi khẽ thu tầm mắt lại.


Trong lúc chờ đợi, trong đội bắt đầu rì rà rì rầm: "...Gọi chúng ta đến đây lại không cho chúng ta vào."


"Có lẽ đông quá, sợ chen chúc."


.


Khoảng ba phút sau, trong tòa nhà vang lên tiếng động.


Cánh cửa cảm ứng dạt sang hai bên. Ứng Trân bước nhanh ra ngoài, sau lưng vẫn là một tốp người nối đuôi theo. Áo choàng đỏ thẫm bay phấp phới theo từng bước chân hắn, ánh mắt hắn mang theo một tầng u tối.


Vừa thấy đám đông đang chen chúc phía ngoài, sắc mặt hắn tối sầm.


Hắn dẫn theo đám người dừng lại trước cửa.


Liếc mắt một cái đã thấy người nào người nấy cũng cầm một tấm "thiệp mời", hắn lập tức hiểu ra.


Ứng Trân nhìn chằm chằm về phía Kỳ Hòa đang đứng ở đầu hàng, tức đến bật cười: "Cậu, giỏi, lắm."


Kỳ Hòa gật đầu, "Tôi biết."


"..."


Một tên thuộc h* th*n tín của hắn cũng hiểu ra, thấp giọng: "Thủ lĩnh!"


Ứng Trân giơ tay lên ngăn hắn lại.


Rõ ràng hắn đã bị Kỳ Hòa chơi một vố. Nhưng với lòng kiêu hãnh và sự tự tôn của hắn, chẳng lẽ còn bắt hắn phải thừa nhận việc bản thân bị giả mạo sao? Vậy thì 'uy quyền' của hắn vứt đi đâu chứ.


Huống chi, "Cậu tưởng làm vậy là xong à?"


Ứng Trân và Kỳ Hòa đối mặt với nhau.


Dù hôm nay thoát được thì vẫn còn ngày mai.


Trong căn cứ cấm tấn công nhau, nhưng tương lai còn dài, siêu năng lực của hắn hoàn toàn có thể giết một người trong âm thầm mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.


Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, len lén trao đổi ánh mắt: "?"


Kỳ Hòa cũng làm như chẳng hiểu gì hết, "Gì mà xong với không xong, không phải anh gọi tụi tôi đến đây à, có chuyện gì không?"


Mọi người: "..."


Dũng cảm thế, quào!


Sắc mặt Ứng Trân bỗng thay đổi.


Một tay hắn đặt lên khẩu súng trường bên hông.


Toàn bộ số liệu của hệ thống đều run lên: [Ngài lại làm cái chi đấy! Sao cứ khiêu khích anh ta quài thế hả?]


Kỳ Hòa: "Giữa chốn đông người thế này, anh ta không dám làm gì tao đâu. Tao có thể tha hồ dùng lời nói để chọc tức anh ta." Cậu khẽ mỉm cười, "Giờ vẫn chưa phải lúc, không thể để anh ta dễ dàng đuổi bọn tao về được."


[? Chưa đến lúc gì...]


Ngay sau đó, một tiếng quát vang lên: "Ứng Trân!"


Một đội quân khác từ phía viện nghiên cứu tràn ra.


Du Thiên Tinh vẫn chưa cởi bỏ áo đồng phục nghiên cứu, gương mặt hắn lạnh tanh xen lẫn sự giận dữ. Phía sau hắn là một đám người cũng mặc đồng phục trắng tương tự, mỗi người cầm một khẩu súng, kích cỡ thống nhất.


Kỳ Hòa trả lời hệ thống: "Đến rồi."



Ánh mắt cậu dừng lại trên loạt súng ống giống hệt nhau: Nguồn gốc của vũ khí trong thời tận thế rất phức tạp, với số lượng trang bị thống nhất như thế này thì chỉ có một trường hợp mà thôi, đó là họ cùng đến từ một "tổ chức".


Tầm mắt của cậu lại chuyển sang bóng người quen thuộc bên cạnh đó, Diêm Xuyên Bách.


Kỳ Hòa đã hiểu: Du Thiên Tinh cũng là người của quân đội.


— Vui, đúng là một niềm vui bất ngờ.


Cũng vào lúc này, Diêm Xuyên Bách đột nhiên nhìn qua.


Khi trông thấy cậu đứng ở hàng đầu, đôi mày anh dường như hơi giật giật. Sau đó nhìn cậu, lại nhìn sang Mạnh Nghiên đứng cạnh cậu, rồi khẽ nghiêng đầu về phía sau đội ngũ như ra hiệu cho Kỳ Hoà, động tác kín đáo gần như không thể nhận ra.


Kỳ Hoà nghiêm túc phân tích: "Ê hệ thống, ý của anh ta là bảo tao và Mạnh Nghiên dẫn đại đội yểm trợ ở phía sau."


Hệ thống: [...]


[Ý của ảnh hẳn là bảo ngài và Mạnh Nghiên lui ra phía sau thì có.]


.


Trước khi Kỳ Hòa kịp hiểu ra ẩn ý.


Phía trước đã căng đến cực điểm, tay Ứng Trân vẫn đặt trên khẩu súng trường, găng tay da trượt nhẹ theo nòng súng, hắn nhìn về phía Du Thiên Tinh: "Giáo sư Du, cậu tính làm gì vậy?"


Du Thiên Tinh cười nhạt, "Tôi mới là người muốn hỏi thủ lĩnh Ứng đang tính làm gì —"


Ánh mắt hắn đảo quanh, "Tự tiện triệu tập nhiều dị nhân cấp A thế này, là định công khai tạo phản đấy à!?"


Ứng Trân khựng lại trong chớp mắt, động tác cứng đờ.


Hắn suy nghĩ một chập, cuối cùng cũng hiểu được mục đích thật sự của Kỳ Hòa! Mí mắt hắn đột nhiên mở lớn, nhìn sang người kia —


Kỳ Hòa!


Kỳ Hòa đang mở rộng hai tay, cân nhắc giữa hai giả thuyết, cuối cùng chọn phương án dung hòa, kiểu 'cùng Mạnh Nghiên dẫn cả đội lui về phía sau': "Chúng ta lùi lại đi, lùi lại! Tụi này không có phản à nha!"


Mọi người bị cậu lùa ào ào về sau hẳn mấy mét.


Hệ thống: [...]


Diêm Xuyên Bách: "..."


Ứng Trân như bị đẩy vào thế.


Quả thật hắn có dã tâm nhưng không phải là "bây giờ". Có điều hắn cũng không thể phủ nhận — Cục diện hiện tại đã bị phá vỡ, một khi lùi một bước, với sự sắc bén của Du Thiên Tinh, sợ là hắn sẽ rơi vào thế khó.


Ứng Trân bật cười, tránh né vấn đề chính: "Phản? Phản ai cơ?"


Hắn nhìn chằm chằm Du Thiên Tinh, "Cùng là quản lý như nhau, cậu lấy tư cách gì để nói chứ?"


Du Thiên Tinh nhìn hắn vài giây.


Ngay sau đó chỉ với một cử động tay, nhóm người phía sau Du Thiên Tinh đã 'sột soạt' lao tới, tách nhóm dị nhân cấp A ra. Tiếp đó, hắn rút từ cái túi trước ngực một tờ giấy chứng nhận, mở ra: "Tôi đại diện cho tổng bộ, hỏi lại lần nữa — Ứng Trân, anh muốn tạo phản đúng không?"


Thân phận quân đội hiện rõ bên trên.


Sắc mặt Ứng Trân thoáng cái thay đổi.


Nhưng chỉ hai giây thôi, bởi vì giây sau khẩu súng trường trong tay hắn đã "cạch" một tiếng chĩa thẳng vào Du Thiên Tinh: "Du Thiên Tinh, một kẻ không thuộc hệ chiến đấu như cậu mà cũng đòi đại diện tổng bộ tiếp quản nơi này sao?"


Du Thiên Tinh cười nhạt, "Tất nhiên người tiếp quản nơi này không phải là tôi rồi."


Trước khi đến, hắn đã xin lệnh điều động khẩn cấp từ tổng bộ.


Tít tít... Hai tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh.


Máy liên lạc trong tay Diêm Xuyên Bách vang lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua. Sau đó cất lại bên hông, "Phát sinh sự cố."


Anh cài huy hiệu kim loại lên trước ngực, thông báo, "Tiếp nhận lệnh điều động từ tổng bộ, tiếp quản căn cứ I."


Xì xầm xì xào! Cả hiện trường lập tức náo động.


.


Biến cố này đến quá bất ngờ.


Ứng Trân đã tốn rất nhiều công sức để gầy dựng lực lượng của mình, kết quả hôm nay đều bị phá vỡ.


Họng súng từ phía đối diện đồng loạt chĩa vào hắn.


Ứng Trân nhìn chằm chằm trong một giây, đột nhiên siết cò, "Pằng! Pằng pằng!"


Loạt đạn liên tiếp được b*n r*.



Pằng! Lại một tiếng súng chồng lên.


Đạn giữa không trung đột ngột rơi xuống, găm vào mặt đất tạo ra các hố sâu.


Vài mũi băng gần như sượt qua ngay trước mặt, nhưng vì viên đạn bất ngờ rơi xuống nên chúng đâm trượt mục tiêu, lao thẳng về phía Ứng Trân. Đồng tử Ứng Trân co lại, hắn trở tay, dùng súng chặn lại. Loảng xoảng! Sau đó lập tức nghiêng người tránh sang một bên.


Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc.


Cả Ứng Trân và Diêm Xuyên Bách đều cùng lúc quay đầu về một hướng —


Kỳ Hoà nạp đạn, nhân lúc mọi người bị tiếng súng thu hút sự chú ý, đã phá vỡ hàng phòng ngự, lao thẳng về phía Ứng Trân.


Siêu năng lực của cậu khắc chế Ứng Trân.


Cậu muốn thử hắn.


[Ngài lại tính làm gì nữa đó!!!]


"Muốn chứng minh mình là cấp S thì đâu nhất thiết phải dựa vào máy móc." Đôi mắt Kỳ Hoà sáng rực, nhìn chằm chằm vào mắt Ứng Trân, "Chỉ cần mạnh hơn một cấp S khác là được."


.


Ứng Trân ra lệnh: "Lên!"


Thắng làm vua thua làm giặc, người đi theo hắn đều biết rõ đã không còn đường lui, lập tức xông lên tấn công nhóm của Du Thiên Tinh.


Trong khung cảnh hỗn loạn, Kỳ Hoà đối đầu trực diện với Ứng Trân.


Nòng súng nhắm thẳng vào cậu.


Cậu phi về phía hắn, cảm giác tê liệt quen thuộc khiến cơ thể cậu chững lại một nhịp, viên đạn "đoàng" một tiếng bắn tới, lại rơi thẳng xuống đất. Cơ thể cậu hơi loạng choạng, sau đó tiếp tục lao tới khi tri giác trở lại: 0.8s...0.8s...0.7s...0.6s...


Thời gian hồi kỹ năng của Ứng Trân là 1 giây, nhưng hiệu quả khống chế cũng đang dần suy yếu.


Ứng Trân nhận ra không làm gì được Kỳ Hoà, lập tức ra gọi người. Một dây leo to bằng bắp tay đột nhiên phá đất lao lên từ dưới chân Kỳ Hoà! Siêu năng lực tê liệt thần kinh khiến cậu không phản ứng kịp, khoảnh khắc ấy, cò súng lại bị bóp lần nữa.


Cạch. Không có đạn b*n r*.


Ứng Trân hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn.


Hắn đeo găng tay nên không phát hiện: Chẳng biết từ lúc nào họng súng đã bị đóng băng, tỏa ra luồng khí lạnh.


Kỳ Hoà dùng dao nhỏ bên người chặt đứt dây leo.


Thử nghiệm kết thúc.


Phát động siêu năng lực, PHỊCH!


Tất cả những người đang chiến đấu phía đối phương bị một lực mạnh ép thẳng xuống đất, ngay khi vừa chạm đất, lớp băng đã mau chóng đông cứng đầu gối họ lại. Dây leo nhỏ như đã chờ sẵn từ lâu trồi lên khỏi mặt băng, trói lấy tay họ.


Người của quân đội lập tức xông vào, bao vây toàn bộ.


Không còn ai kháng cự nữa, không phải vì không còn sức. Mà bởi vì Ứng Trân ở trước mặt họ đang nửa quỳ trên đất, họng súng của Kỳ Hoà đã dí ngay đầu hắn.


.


Một trận chiến không có chuẩn bị, thất bại là điều tất nhiên.


Du Thiên Tinh lại trở về bộ dạng tươi cười hiền hoà, vỗ tay ra hiệu cho người dẫn toàn bộ nhóm Ứng Trân rời đi.


Hệ thống trợn mắt há mồm suốt toàn bộ quá trình: [...]


Kỳ Hoà thu súng lại, "Mày thấy gì chưa, chỉ cần phá bỏ quy tắc nội bộ là có thể tối ưu hóa lãnh đạo rồi."


Trước mặt bỗng thoáng qua một bóng áo đỏ.


Ứng Trân bị áp giải đi, lúc đi ngang qua Kỳ Hoà thì dừng lại. Cho đến lúc này hắn vẫn tin rằng bản thân mình vẫn còn phần thắng, chỉ là mọi thứ đến quá đột ngột.


Ánh mắt hắn khóa chặt Kỳ Hoà, "Nếu không phải tại mày —"


Kỳ Hoà thuận miệp đáp, "Không có quá khứ, anh sẽ không cần phải đau thương."


"..."


Hệ thống nhìn bóng lưng sắp bùng nổ của Ứng Trân, tâm lý như được cân bằng, mỉa mai một cách sảng khoái, [Thấy chưa, một lần chủ động nói chuyện đổi lấy cả đêm cắn ớt.]


Kỳ Hoà thu lại ánh mắt, bên cạnh lại xuất hiện một người.


Cậu quay đầu, bắt gặp ánh mắt rũ xuống của Diêm Xuyên Bách.


Diêm Xuyên Bách nhìn cậu hai giây, giọng chậm rãi vang lên, "Chuyện của quân đội mà cậu cũng dám nhúng tay vào."


Kỳ Hoà nói, "Không phải anh ngầm cho phép sao."



Đối diện hừ cười một tiếng, rồi lại rời đi.


Cao tầng của căn cứ đã thay đổi.


Người của tổng bộ đều ở lại để xử lý, nhóm dị nhân cấp A được triệu tập cũng lần lượt quay về.


Từng nhóm tản dần.


Kỳ Hoà cũng lặng lẽ theo nhóm cuối cùng trở về.


Phía trước vẫn còn không ít ánh mắt ngoái lại nhìn cậu, Mạnh Nghiên lượn về cạnh cậu, vẫn chưa dám tin nói: "Không ngờ cậu dám chĩa súng vào đầu dị nhân hệ tinh thần hệ cấp S đấy!"


Kỳ Hoà hồi tưởng, "Xử lý một dị nhân hệ tinh thần xong tự dưng thấy đầu óc thoải mái ghê."


Mạnh Nghiên: "..."


"Đi thôi, chuyện còn lại chẳng liên quan đến chúng ta nữa rồi."


.


Đúng như Kỳ Hoà nói, biến động ở cao tầng của căn cứ không gây ảnh hưởng quá lớn đến các dị nhân.


Trong thời tận thế, điều người ta quan tâm nhất là: sống sót.


Cần sinh hoạt thì sinh hoạt, cần làm nhiệm vụ thì vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ.


Kỳ Hoà lập nhóm với đám Diệp Di ra ngoài đánh săn zombie hai lần, sau khi trở về lại kiếm được một bộn.


Cứ thế, hai ngày trôi qua.


Cậu vừa chuẩn bị ra ngoài thì thấy trước khe cửa ở lối vào có một tấm thiệp giấy nằm đó. Cậu cúi xuống nhặt lên, mở ra.


Một tòa lâu đài ba chiều màu hồng tím hiện ra.


Phía trên tấm thiệp là chữ viết thanh tú: [Gửi cậu Kỳ Hòa, mời cậu đến tầng 3 viện nghiên cứu lúc 3 giờ chiều nay, cùng trò chuyện đôi chút.]


Góc dưới bên phải có vẽ một cái đầu tóc xoăn, nhìn vào cực kỳ thân thiện: [Haha ~ Là tôi nè, Du Thiên Tinh đây. ^^]


Cậu: "..."
Cậu đóng tấm thiệp lại, rồi mở ra, đóng lại, lại mở ra lần nữa, "Ê hệ thống, lần cuối tao nhận được thiệp kiểu này là hồi còn tiểu học đó."


Hệ thống: [Để ngăn ngài copy, anh ta đúng là đã tốn không ít tâm huyết.]


Sau khi nói xong, nó mất vài giây nữa mới phản ứng lại: [...Khoan đã, Du Thiên Tinh biết chuyện ngài làm giả thiệp ư!?]


"Thiệp giả chỉ có thể lừa được người mới vào căn cứ thôi. Qua hai ngày là đủ để Du Thiên Tinh điều tra rõ ngọn nguồn rồi."


Hệ thống cảm thấy mã lệnh của nó như bị nghẽn lại: [Sao ngài không đặt là Kỳ Thụ[1] luôn đi.]


[1] Kỳ Thụ~Kỳ Cây (): khịa nhỏ giống cái cây mọc đầy cành (đẻ ra đủ vấn đề, gây chuyện tùm lum la).


Lúc nào cũng có thể đẻ ra đủ thứ chuyện.


Kỳ Hoà mở cửa bước ra, khiêm tốn nói, "Đấy là tao còn chưa bung ra hết đâu đấy."


.


Khu trung tâm căn cứ.


Hai ngày qua, nơi này dường như không có thay đổi gì, chỉ là nhiều nhân viên tuần tra đã đổi sang đồng phục quân đội.


Kỳ Hòa đến hơi sớm.


Trợ lý dẫn cậu lên trước, "Ngài Du vẫn đang còn trong phòng thí nghiệm, cậu có thể chờ ngài ấy một lát ở phòng khách nhé."


Nói xong còn cười cười, "Người quen của cậu cũng ở đây, không cần khách sáo đâu."


"...?"


Ngay sau đó, tầm mắt cậu chuyển sang phòng khách rộng rãi sáng sủa, Diêm Xuyên Bách đang ngồi ở đó. Bộ quân phục ôm sát thân hình rắn chắc của anh, nhìn vào quân hàm trên vai thì hẳn là thượng tá.


Ánh mắt hai người vừa giao nhau, Diêm Xuyên Bách đã nhướng mày hỏi, "Du Thiên Tinh gọi cậu tới?"


Kỳ Hòa cũng bước qua đó ngồi xuống, "Cái này mà anh cũng đoán được luôn à?"


Cậu dựa người ra ghế sô pha.


Đang ngồi chờ, bên cạnh đột nhiên vang lên một câu như thể chỉ tuỳ tiện hỏi chơi, "Với năng lực như vậy, sao lúc trước cậu cứ hay vòi tiền tôi vậy?"


Ánh mắt của Diêm Xuyên Bách dừng trên gương mặt cậu.


Như là đang cẩn thận quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của cậu, cố gắng tìm ra chút dấu vết nào đó gợi nhớ lại quá khứ.


Hệ thống lập tức cảnh giác: [Trả lời đàng hoàng vào, đừng có mà qua loa.]



"..."


Hệ thống run rẩy: [Chủ đề chung của ngài là tiền á hả!?]


Cũng không biết Diêm Xuyên Bách có tin hay không, chỉ thấy anh khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói: "Vậy bây giờ là sao? Tôi cứ nghĩ, giữa chúng ta luôn có chuyện để nói chứ."


Kỳ Hoà thở dài, "Đã nói là hết hứng rồi mà."


Một loạt tiếng bước chân bỗng vang lên từ hành lang.


Câu chuyện tạm gác lại, Kỳ Hoà quay đầu nhìn.


Chỉ thấy vài đôi giày quân đội dẫm lên nền gạch men bóng loáng, người đến đều mặc quân phục, vai mang quân hàm. Đây đều là thuộc hạ cũ của Diêm Xuyên Bách, giờ cũng được điều tới căn cứ này.


Thấy người của quân đội đến, Kỳ Hoà lập tức ngồi sang ghế bên kia.


Mấy người mới đến dừng lại trước mặt Diêm Xuyên Bách, có phần xúc động: "Chỉ huy... Khụ, à không, thượng tá!"


"Cuối cùng lại được đi theo chỉ huy trưởng rồi."


"Được giao tiếp quản cả căn cứ, quân hàm cũng tăng thêm một bậc. Giờ ngài chính là thượng tá trẻ nhất trong toàn quân đội đấy!"


.


Bên kia không khí rộn ràng, ai nấy đều hân hoan chúc mừng.


Kỳ Hoà ngồi trên sô pha vừa uống nước, vừa lắng nghe. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, yên bình chờ Du Thiên Tinh xuất hiện.


Bỗng nhiên, một tiếng "tít" quen thuộc vang lên trong đầu!


[Hệ thống đang tải...]


[ Tải thành công ]


[Nút thắt kịch bản sẽ bắt đầu sau một phút, ký chủ vui lòng nhanh chóng kiểm tra.]


Kỳ Hoà khựng lại: "..."


Cậu biết ngay mà, yên bình đếch gì được với tụi này.


Hệ thống phấn khích không thôi: [Đây là nút thắt ngắn nhất từ trước giờ luôn đó ạ! Thậm chí văn bản cũng không bị che bởi mã đen trên bảng hiển thị nữa!]


Thấy Kỳ Hoà hơi nheo mắt lại, nó lập tức bổ sung thêm: [Đây cũng là lần duy nhất nguyên chủ không tìm đường chết! Ngài không cần phải lách bug nữa, xem như trong cái rủi có cái may.]


Sắc mặt Kỳ Hòa dịu đi: "Mày nói đi."


[Cốt truyện gốc là, nguyên chủ đi theo Diêm Xuyên Bách tới căn cứ I rồi gây ra đại họa. Diêm Xuyên Bách là người dẫn người ta đến, nên chỉ còn cách dọn dẹp đống rắc rối ấy, vì thế tạm thời ở lại căn cứ I.]


[Giờ người ở tổng bộ tới truy cứu trách nhiệm, ngài cần đến đó để xin lỗi, chủ động nhún nhường.]


Một câu thoại trong kịch bản bị ném ra:


[Các sĩ quan đang đứng nghiêm trang, cậu nhìn quanh một lượt rồi rơi một giọt nước mắt cá sấu về phía Diêm Xuyên Bách: Là tôi đã liên lụy anh rồi.]


...


Ánh mắt Kỳ Hoà tối đi, rơi vào im lặng.


Hệ thống biết mình đuối lý, cũng im như gà chết.


Bên kia, đám thuộc hạ vẫn đang chúc mừng Diêm Xuyên Bách.


Một dị nhân cấp S hệ chiến đấu, tuổi còn trẻ mà đã leo lên tới quân hàm thượng tá, lại còn được tổng bộ hết sức tin tưởng nữa, giờ đây tiếp quản luôn căn cứ I, thật đúng là tương lai xán lạn.


Giữa một tràng tiếng vỗ tay chúc mừng rôm rả, Kỳ Hoà bất ngờ đứng dậy, bước đến trước mặt họ.


Mọi người đều ngừng lại, quay đầu nhìn cậu.


Diêm Xuyên Bách cũng nhìn về phía cậu.


Kỳ Hoà nhìn chung quanh một lượt: trên gương mặt của nhóm cấp dưới vẫn là nét rạng rỡ, mặt ai ai cũng đầy vẻ ngưỡng mộ, từng ánh mắt đều ánh lên hy vọng, niềm vui sướng tràn cả ra ngoài.


Cậu thu lại tầm mắt, nhìn về phía Diêm Xuyên Bách.


Sau đó khẽ hít một hơi, nhắm mắt lại rặn ra một giọt nước mắt cá sấu: "Là tôi đã liên lụy anh rồi."


.


Tác giả có lời muốn nói:


Kỳ Hoà: Là tôi hại anh phải tiếp quản cả cái căn cứ này. (nước mắt)


Đám cấp dưới: Sao mà hay khóc quá à!!!


Diêm Xuyên Bách: ...Cuối cùng thì cũng bắt đầu hại tôi thật rồi.


Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Story Chương 9: Tối ưu hoá
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...