Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi

Chương 8: Đây đều là lính của anh đó!


Gã tóc đỏ nhíu mày, lùi lại nửa bước, "... Gì đấy?"


Xung quanh ai nấy đều trừng mắt giận dữ, la ó lên án:


"Là nó đó! Cái nhúm tóc nhuộm ấy không thể sai được."


"Cái bài 'Gửi cho những kẻ đến sau' kia thật sự quá mất dạy —"


"..."


Gã tóc đỏ cuối cùng cũng hiểu được lý do. Nhưng rất nhanh hắn lại vênh mặt trở lại, hắn nhìn quanh một lượt, "Đúng, là thằng này để lại đó. Hôm nay mấy người cũng đã nghe phát thanh rồi phải không? Trong căn cứ cấm ẩu đả, mấy người làm gì được tôi hả?"


Đám đông nhìn cái bản mặt chảnh chọe đó, tay chân ngứa ngáy nhưng cố nhịn.


Đúng lúc này, Kỳ Hòa khẽ cất tiếng, "Chỉ một bên ra tay thì đâu gọi là ẩu đả, cả hai bên cùng ra tay mới gọi là ẩu đả."


Nói rồi cậu mở cuốn [Sổ tay căn cứ] ra, chỉ chỉ dòng chữ bên trong.


Gã tóc đỏ thoáng sững người.


Người xung quanh cũng sửng sốt theo.


Giây sau, Mạc Giai Ngôn đang ở gần đó nhất liền búng người lên, lấy tốc độ nhanh như chớp giáng thẳng một cú xuống đỉnh đầu gã tóc đỏ: "Ăn một đấm của bố mày này!!!"


"Bonk!"


"Á đcm, cô —"


Gã tóc đỏ ôm đầu, đau đến mức nước mắt cũng ứa ra. Muốn đánh trả nhưng lại sợ biến thành "ẩu đả"...


Đám đông cũng lập tức hoàn hồn, ùa lên.


Giữa những cú đấm cú đá dồn dập, Kỳ Hòa lặng lẽ lùi ra phía sau, gấp cuốn sổ nhét lại vào túi: Qua hôm nay chắc luật sẽ bị sửa thôi. Nhưng không sao, quan trọng là mọi người đã kịp làm chuyện xấu rồi.


Diệp Di nhìn cậu một cái, định nói gì lại thôi.


Những câu mắng chửi đầy oán hận vang lên giữa chiến trường phía trước:


"Này thì khoe mẽ! Này thì tổ chức tiệc lửa trại!"


"Không phải mày còn gáy 'có giỏi thì đến giết tao đi nè' à? Còn 'hẹ hẹ' nữa chứ!"


Gã tóc đỏ sốc thì thôi: Hắn viết mấy câu đó hồi nào!?


Kỳ Hòa:...


Diệp Di:...


Hai người nghe một chập, lại nghe ra nội dung càng lố hơn:


"Không phải mày chê bọn tao là rác rưởi à?"


"Còn bảo siêu năng lực hệ lửa mới là đỉnh nhất, ha ha —"


Đáy mắt Kỳ Hòa khẽ giật giật.


'Gửi cho những kẻ đến sau' rốt cuộc đã bị thêm mắm dặm muối dài đến đâu rồi??


Cách đó vài bước, hai đồng đội của hắn mặt mày lo lắng. Gã to con nắm chặt khay đồ ăn, muốn cứu nhưng lại sợ biến thành "ẩu đả".


Vậy chẳng phải lão đại chết oan à?!


Bỗng một giọng quen quen vang lên, "Đưa tôi hai viên tinh hạch cấp thấp, tôi hô một tiếng là bọn họ dừng ngay."


Kỳ Hòa đứng bên cạnh, bộ dáng thản nhiên nói.


Cậu chợt nhớ mình vẫn chưa có tiền ăn cơm.


Gã to con không chút do dự đưa ra hai viên: "Mau, mau lên..."


Kỳ Hòa nhận tinh hạch, dõng dạc quát một tiếng: "Đừng đánh nữa! Tôi bắt anh ta dập đầu một cái với mọi người nha."


Chung quanh đồng thời dừng tay.


Gã tóc đỏ: ?


Giây sau hắn 'bịch' một cái, quỳ xuống cái rầm, mượt như sunsilk.


Hắn ngước cái mặt méo xệch lên, vừa định chửi: "Cậu..." thì thấy gã to con thở phào một cái như trút được gánh nặng, còn cúi đầu với Kỳ Hòa: "Cảm ơn cậu nha."



Kỳ Hòa đẹp người đẹp nết, xua xua tay.


"?" Gã tóc đỏ.


Hắn nhìn đồng đội mình nhận giặc làm cha, giận đến nhảy dựng lên, "Cảm ơn cái đầu mày!!"


Hắn chỉnh lại áo quần, đảo mắt nhìn Kỳ Hòa từ trên xuống dưới, "Gặp cậu là chẳng có gì tốt đẹp!" Nói xong lại tặc lưỡi một cái, "Mất hết cả hứng ăn cơm, đi thôi!"


Gã to con, "Lão đại, em vẫn còn hứng mà."


"..."


"Cút!"


Gõ tóc đỏ tức điên, xồng xộc bỏ đi.


.


Trận náo nhiệt tản dần.


Kỳ Hòa dùng "tiền chuộc mạng" của gã tóc đỏ mua một phần cơm, cả ba người cùng ngồi xuống ăn.


"Giai Ngôn." Diệp Di nghiêm giọng nói, "Hôm nay cậu quá bốc đồng. May mà anh ta còn biết điều, không làm ầm lên. Nếu không thì với việc cậu là người ra tay đầu tiên thì khó mà tránh khỏi trách nhiệm đấy."


Mạc Giai Ngôn vừa nhai khoai tây nhóp nhép, vừa nói: "Nhưng Kỳ Hòa còn xông pha tuyến đầu luôn mà."


Nét mặt Diệp Di giãn ra, "Thôi bỏ đi."


Cô lại quay sang Kỳ Hòa, tốt bụng nhắc, "Cậu nổi bật quá, cẩn thận chuốc lấy rắc rối."


Kỳ Hòa thở dài, "Nổi bật quá là lỗi của tôi."


Mạc Giai Ngôn đập bàn một cái, "Không phải lỗi của cậu, là do cậu quá xuất sắc thôi."


Kỳ Hòa ngạc nhiên ngoảnh mặt sang, vui vẻ đáp, "Cô quên mất gốc gác của mình rồi à." Giờ nói gì cũng hay thế.


"..."


Ăn xong, cả ba cùng trở về.


Kỳ Hòa chợt nhớ ra nhóm họ còn có một đồng đội khác, "Nhóm các cô còn một người nữa mà nhỉ?"


"Cậu ấy là dị nhân cấp B, ở khu khác." Diệp Di nói, "À đúng rồi, nhóm người đi cùng cậu có một dị nhân cấp S đúng không? Trong căn cứ có ba quản lý cấp S rồi, giờ lại thêm một người, không biết cục diện có thay đổi không."


Kỳ Hòa không nói chuyện Diêm Xuyên Bách muốn đến tổng bộ.


Cậu bèn lái sang chủ đề khác, hỏi: "Ngoài Du Thiên Tinh thì hai quản lý cấp S kia là ai vậy?"


"Một người là dị nhân hệ thủy, tên là Ngư Giáng; còn một người nữa là..."


Bước chân và giọng của Diệp Di đồng thời dừng lại.


Kỳ Hòa cũng dừng lại, nhìn theo hướng tầm mắt của cô.


Họ vừa đi tới ngã rẽ dẫn vào chỗ đậu xe


Trên con đường lớn phía trước, một đoàn người đang tiến đến. Người đi đầu mặc áo choàng đỏ, bên hông dắt theo một khẩu súng trường.


Sau lưng hắn là hai hàng người đông đen, chiếm gần hết cả con đường lớn, quang cảnh hoành tráng vô cùng. Hệt như một vị vua đi thị sát lãnh thổ, hắn quét mắt nhìn quanh, toát lên uy thế của kẻ đứng đầu.


Phía trước còn có người dọn đường, "Tránh ra! Đừng cản đường!"


Người đi đường vừa kính cẩn vừa sợ hãi, đều né vội sang hai bên.


Kỳ Hòa nghiêng đầu, trầm ngâm nhìn về phía Diệp Di.


Diệp Di khẽ nói nốt câu đang dở: "...Là Ứng Trân."


Đoàn người của Ứng Trân đi ngang qua ngã tư trước mặt họ, người ở bốn hướng đều im phăng phắc chờ đợi.


Kỳ Hòa đợi mấy giây, không nhịn được mà hỏi, "Sao ăn xong cơm anh ta còn gọi lắm người đi dạo cùng thế?'"


"..."


Diệp Di hít một hơi thật sâu, "Là tuần tra."


Cậu không có cố tình hạ giọng.


Trong bầu không khí yên ắng ấy, Ứng Trân ở cách đó bảy tám mét đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn thẳng về phía cậu.


Đám người phía sau hắn cũng đồng loạt dừng lại.



Đôi mắt đó ẩn dưới một sắc đỏ thẫm, toát ra vẻ lạnh lùng. Kỳ Hòa từng gặp qua nhiều kiểu mắt lạnh rồi, như của Diêm Xuyên Bách, là vẻ lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần. Nhưng của Ứng Trân, lại toát ra dã tâm và sự hờ hững.


Bỗng người bên cạnh ghé tai hắn nói nhỏ câu gì đó, Ứng Trân nhíu mày, khi nhìn Kỳ Hòa lần nữa, ánh mắt càng sâu thêm.


Kỳ Hòa: Ê hệ thống, tên đó chỉ nhìn tao mà không nói gì là muốn sao. Anh ta tưởng mắt anh ta biết nói chắc... A—"


Cơ thể cậu đột nhiên tê rần, không có cách nào động đậy được.


Mi mắt Kỳ Hoà khẽ nâng lên nhìn về phía Ứng Trân.


Đầu ngón tay cong lên một cách khó phát hiện.


Chỉ một giây, thân thể gần như đã khôi phục lại bình thường. Nhưng cảm giác truyền thẳng lên não vừa rồi nói cho cậu biết, cậu vừa mới bị khống chế tinh thần trong chớp mắt —


Mà cách đó một đoạn, Ứng Trân khẽ nhếch môi khinh miệt.


Như muốn phát đi lời cảnh báo và thể hiện uy quyền, hắn nhìn Kỳ Hòa một cách đầy ẩn ý, "Hy vọng lần sau cậu cũng có chút khí khái như vậy."


Nói rồi, hắn dẫn đoàn người đi mất.


.


Xung quanh lại bắt đầu chuyển động.


Có vài tiếng xì xào, ánh mắt dò xét về phía Kỳ Hòa, rồi cũng dần tản đi.


Mạc Giai Ngôn ló đầu ra, "Cậu không sao chứ?"


Kỳ Hòa: "Không sao. Siêu năng lực của anh ta thuộc hệ tinh thần à?"


"Nghe nói là có thể khiến thần kinh người khác tê liệt trong một giây." Diệp Di nói, "Đừng coi thường một giây này, có thể làm được nhiều việc lắm."


Kỳ Hòa khẽ co ngón tay, "ừ" một tiếng.


Cậu hồi tưởng lại, cảm thấy chưa tới một giây.


Hồi trước làm game tester, cậu từng luyện kỹ năng đếm giây, có thể dựa vào thói quen cử động cơ thể để ước tính chính xác đến 0,1–0,2 giây.


Nếu Ứng Trân nói "lần sau", thì để lần sau cậu kiểm chứng lại vậy.


.


Ngày đầu tiên ở căn cứ khép lại bằng một giấc ngủ ngon lành.


Cậu ngủ một giấc dậy, quyết định hôm nay ra ngoài nhận nhiệm vụ. Cốt truyện phía Diêm Xuyên Bách không biết phát triển như thế nào, nhưng cậu cũng không thể để bản thân chết đói trước được.


Vừa ra tới cửa, đã thấy một tấm thiệp bằng giấy cứng nằm ngay trước khe cửa.


Kỳ Hoà đi tới nhặt lên.


Trên tấm thiệp giấy trắng to bằng bàn tay ấy chỉ viết đúng một dòng chữ: [Chiều nay lúc 18:00, tại cao tầng 30-1, thủ lĩnh Ứng có lời mời.]


Góc phải bên dưới còn có một cái ký hiệu được in nổi.


Đầu ngón tay Kỳ Hoà chạm nhẹ lên, kiểu in dập nổi này, trong căn cứ chẳng mấy ai có thể làm được. Nghĩ tới cú "ra oai" hôm qua của Ứng Trân, thì lời mời này tám chín phần là thật.


Hệ thống ló mặt ra đúng lúc: [Đã nói bao lần về thiết lập nhân vật rồi! Thiết lập nhân vật! Đàng hoàng đi theo kịch bản chính thì chết hay gì? Giờ thì hay rồi, ngài nhìn đi, sinh ra cả đống chuyện rồi đấy!]


Kỳ Hoà lắc đầu: "Giai Ngôn nói rồi, quá xuất sắc không phải lỗi của tao."


[...]


"Đối với anh ta mà nói, cấp bậc năng lực chưa rõ của tao đã là mối đe dọa rồi. Nhất là khi trong đội còn có Diêm Xuyên Bách cấp S rõ rành rành kia nữa, anh ta chọn ra tay từ chỗ tao là chuyện sớm muộn thôi."


[Vậy ngài có thể liên lạc với Diêm Xuyên Bách rồi!]


"Mắc gì phải liên lạc với anh ấy chứ?"


Kỳ Hoà nhét tấm thiệp vào túi, thay giày chuẩn bị ra ngoài, "Yên tâm, mấy chuyện này tao có kinh nghiệm lắm. Tao từng gặp không ít kiểu bắt nạt chốn công sở rồi. Nếu có tên lãnh đạo nào cứ suốt ngày kiếm chuyện với mày..."


Hệ thống dựng thẳng tai: [Ngài sẽ bằng mặt không bằng lòng? Hay tự cải thiện bản thân?]


Kỳ Hoà bình thản: "Thì chỉ còn cách tối ưu hoá mấy tên lãnh đạo đó thôi."


[...]


Cậu trở tay đóng cửa lại, "Đi thôi, đi tìm việc trước đã."


.


Tại viện nghiên cứu căn cứ.



Mặt tường trắng muốt của tổ chim phản chiếu lại ánh nắng mặt trời, trong ô cửa kính sát đất ở tầng ba, hai bóng người đang ngồi đối diện nhau.


Người đàn ông mặc đồng phục nghiên cứu màu trắng khoảng ngoài ba mươi, tóc màu nâu hạt dẻ hơi xoăn, đeo kính hình bầu dục. Hắn nở nụ cười, nhìn qua rất giản dị gần gũi.


Du Thiên Tinh nhấp một ngụm nước ấm, cười hỏi: "Cậu chỉ ở hai ngày rồi đi à?"


Đối diện, Diêm Xuyên Bách ngả vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ừm."


"Thiếu tướng Chung muốn cậu ở lại căn cứ I." Du Thiên Tinh liếc nhìn anh, "Tuy thân phận đằng sau của tôi thuộc quân đội, nhưng dù sao cũng không phải nhân sự tác chiến."


Dù là thời nào đi nữa, thống trị vẫn luôn đi đôi với vũ lực.


Du Thiên Tinh mỉm cười, "Trong căn cứ này đã có người bắt đầu có dã tâm rồi."


Mấy trò vặt vãnh của Ứng Trân, hắn đã biết từ lâu rồi.


Diêm Xuyên Bách nói, "Rồi họ cũng sẽ phái thêm người tới thôi."


Du Thiên Tinh thấy khuyên không được, nên cũng không nói nữa.


Hắn và Diêm Xuyên Bách là người quen cũ trong quân đội. Tên này nhìn bề ngoài thì phóng khoáng tùy ý, nhưng tính cách lại mang theo một phần bướng bỉnh, đôi khi còn cố chấp quá mức.


Hắn đổi chủ đề, "Cái hôm các cậu vào căn cứ cũng gây náo động không nhỏ."


Ngón tay Diêm Xuyên Bách gõ bàn, lúc này mới xoay mặt lại, "Cậu đứng đó hóng hớt bao lâu rồi?"


Du Thiên Tinh né tránh câu hỏi, "Ài ~ không cảm ơn tôi đã ra tay đúng lúc giúp các cậu tránh phiền toái à?"


Diêm Xuyên Bạch nhếch môi, "Xử lý không được mới gọi là 'phiền toái'."


Du Thiên Tinh không chịu nổi cái dáng dấp gợi đòn này, nhớ đến chuyện ở cổng căn cứ, hắn lại đấm ngực dậm chân, "Nhắc mới nhớ, cái người cậu mang đến căn cứ cũng lợi hại phết đấy. Cái máy tôi tốn bao công sức làm ra — Thế mà nói nổ là nổ!"


"Vậy tại sao lại nổ?"


"Dù sao cũng không phải lỗi do thiết bị của tôi."


Diêm Xuyên Bách im lặng, Du Thiên Tinh lại hỏi, "Hai hôm nữa cậu ấy có đi cùng cậu không?"


"Cậu ấy ở lại căn cứ I."


"Ủa, cậu ấy không phải bạn cậu à?" Du Thiên Tinh hơi bất ngờ, rồi lại cười tủm tỉm, "Có cần tôi để mắt tới hộ không?"


Diêm Xuyên Bách quay mặt đi mặt, thuận miệng nói, "Chỉ là tiện đường đi chung thôi."


Dừng vài giây, ngón tay anh đặt ở thắt lưng hơi động, lại bổ sung: "Ba mẹ cậu ấy từng có ân với tôi."


Du Thiên Tinh nhướng mày.


Ý là, không cần đặc biệt quan tâm nhưng vẫn nên để ý chút. Hắn gật đầu, "Được, tôi biết rồi."


"Phải rồi, về nghiên cứu thực vật biến dị..."


Bản báo cáo được đẩy tới, câu chuyện quay về chính sự.


.


Tại chợ giao dịch.


Kỳ Hoà vừa mới nhận một nhiệm vụ ở ngoài căn cứ, tạm ứng được một khoản thù lao. Đầu tiên cậu đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn trước, sau đó đến cửa hàng nhu yếu phẩm.


Đến khi mua xong trở ra, trên tay đã xách theo một túi to.


[Ngài còn ở đó mà shopping nữa à?]


Hệ thống lo sốt vó, [Ngài đã nghĩ ra cách xử lý tiệc Hồng Môn[1] tối nay chưa? Nếu đã vào địa bàn của anh ta, thì lúc đó mặc cho anh ta định đoạt đó!]


[1] Tiệc Hồng môn (): Là dạng 1 bữa yến tiệc mà đằng sau nó chứa đựng nguy hiểm và âm mưu ám sát.


Kỳ Hoà thản nhiên, "Vội gì, còn chưa tới sáu giờ mà."


[Hay là ngài đừng đi nữa thì hơn.]


"Vấn đề không được giải quyết thì nó cứ ở đó mãi thôi."


Cậu chỉnh lại đồ trong túi: "Cũng hòm hòm rồi, về nhà nào."


.


Về đến căn hộ.


Kỳ Hoà đặt nguyên liệu nấu ăn sang một bên, tiếp đó "sột soạt" lôi giấy, bút và dây thép ra, ngồi xuống bàn.



Dưới lực ép, dấu nổi hiện ra gần như giống hệt bản gốc.


"Ê hệ thống, thấy giống không?"


[... Đúng là giống thật.]


Hệ thống lúc này như bừng tỉnh: [Khoan, ngài tính làm gì đấy?]


Kỳ Hoà hài lòng, bắt đầu chép lại từng câu từng chữ trong thiệp mời. Cầm lên so tới so lui, hai tấm thiệp giống y như đúc.


Cậu lặp lại quy trình tương tự với mấy tấm thiệp tiếp theo: "Dĩ nhiên là phải giải quyết từ gốc rễ vấn đề rồi."


Một chồng thiệp dày nhanh chóng được chế lại.


Kỳ Hoà cầm theo chúng, đẩy cửa đi ra ngoài.


Các căn hộ gần đây đều là nơi ở của các dị nhân cấp A mới đến căn cứ. Vì nguồn năng lượng của căn cứ có hạn, nên hành lang không có lắp camera giám sát, Kỳ Hoà cầm theo một xấp thiệp, đi từng căn nhét vào khe cửa.


Xong xuôi, cậu phủi phủi tay trở về nhà, nhiệm vụ đã hoàn thành.


Từ lúc cậu bắt đầu phát thiệp đến giờ, hệ thống vẫn chưa nói lời nào.


Lúc này mới dần dần khôi phục lại giọng bong bóng của mình: [Ngài gọi thêm lắm người như vậy làm gì, để tiếp thêm can đảm? Hay là để họ bảo vệ ngài?]


Nó còn nhắc nhở: [Dù ngài có gọi bao nhiêu người đi nữa thì Ứng Trân cũng sẽ không để họ vào đâu.]


Kỳ Hoà nhắm mắt lại, "Họ không cần phải vào."


.


Gần sáu giờ chiều, đúng lúc nhóm dị nhân trở về sau nhiệm vụ hoặc chuẩn bị ra ngoài ăn tối.


Tiếng mở cửa vang lên liên tiếp rồi lại ngừng.


Kỳ Hoà canh thời gian, thấy cũng cũng rồi thì đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài.


Vừa mở cửa, đã thấy nhóm dị nhân đang tụ tập ở hành lang, nhìn nhau đầy nghi ngờ. Cả Mạnh Nghiên, Diệp Di đều ở đó. Thấy Kỳ Hòa bước ra, họ liền gọi cậu lại, "Cậu cũng nhận được thiệp mời à?"


Kỳ Hòa giơ "thẻ mẹ" trong tay, "Ừm."


Cả nhóm xuống lầu, trên đường đã có không ít dị nhân tập hợp lại. Toàn những người mới đến, không phân biệt nổi thiệp là thật hay giả, cứ lật đi lật lại nhìn:


"Các cậu cũng nhận được sao?"


"'Người đó' tìm chúng ta làm gì nhỉ?"


"Cảm giác như, sắp có biến vậy..."
Kỳ Hòa bỗng lên tiếng, ánh mắt ôn hòa kiên định: "Đừng sợ."


Cậu đối diện với ánh mắt của mọi người, nói chắc như đinh đóng cột, "Chúng ta nhiều người thế này, không thể xảy ra chuyện gì đâu."


Hệ thống: [...] Người đều do ngài gọi đến, đương nhiên là không thể xảy ra chuyện gì rồi.


Mọi người nhìn nhau vài cái, "Cũng đúng ha."


Cả nhóm liền tụ lại, ùn ùn kéo nhau đi về phía tòa cao tầng.


.


Tại viện nghiên cứu.


Du Thiên Tinh đang cùng Diêm Xuyên Bách thảo luận kết quả nghiên cứu thực vật biến dị, bỗng cửa phòng đột ngột bị gõ vang, một trợ lý hấp tấp xông vào: "Ngài Du!"


Du Thiên Tinh nghiêm mặt: "Chuyện gì?"


Trợ lý chỉ tay về phía tòa cao tầng, thở hổn hển, "Ứng Trân âm thầm triệu tập một nhóm dị nhân cấp A mới vào căn cứ —"


"Hiện tại tất cả đều đã tập trung hết bên dưới rồi!"


Tim Du Thiên Tinh hẫng mất một nhịp.


RẦM! Tài liệu nghiên cứu bị ném mạnh lên bàn, hắn đứng phắt dậy, mặt đầy giận dữ, "Ứng Trân định làm phản à?!"


---


Tác giả có lời muốn nói:


Ứng Trân: Ai cơ? Tui á?


.


Diêm Xuyên Bách (nhìn ra ngoài cửa sổ): Sau khi chia tay, không biết cậu ấy đang làm gì nhỉ?


Kỳ Hòa (dẫn đầu đoàn người): Những người này đều là lính của anh đó!


Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Story Chương 8: Đây đều là lính của anh đó!
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...