Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi

Chương 47: Siêu năng lực mới


Trong đầu Kỳ Hòa lóe lên ngay một cụm từ: Tiến hoá lần ba.


Nhưng năng lực hệ băng mà lại có độc à... Nghe cứ sai sai á ta?


Ở phía trước, Mạc Giai Ngôn đang ngồi xổm chọt chọt cái cơ thể vẫn cứng đơ của Cung Liên Vũ, "Năng lực hệ băng sao lại có độc được chớ? Chắc là bị đông đến tê liệt thôi. Ể...? Anh vẫn còn ấm nè."


Mọi người, "..."


Cung Liên Vũ bi phẫn kêu lên, "Thì tôi đã chết đâu!!!"


Hạ Cửu chống cằm, quan sát mấy giây rồi đưa ra kết luận, "Quả thật trên người anh có một lượng nhỏ độc tố đấy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cơ thể đâu. Nó giống như là... Gây tê hơn?"


Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Diêm Xuyên Bách ——


Diêm Xuyên Bách đút tay vào túi đứng cạnh đó, trầm mặc vài giây rồi thản nhiên nói, "Chắc là thành quả sau tiến hóa lần ba ấy mà."


"Tiến hóa lần ba!?"


Sau một loạt tiếng cảm thán kinh ngạc vang lên, đám đông đang vây quanh Cung Liên Vũ lập tức quay phắt lại, "Vậy tức là anh lên cấp 4S rồi á!?"


"Sao hệ băng lại tiến hóa ra hiệu quả gây tê được?"


"Anh Diêm! Anh nói một câu đi anh Diêm!"


Mạnh Nghiên kích động đến mức bật thốt ra một câu, "Đây cũng là sự ảo diệu chỉ có ở cơ thể anh sao!"


Tiếng ồn ào chợt lắng đi, "?"


Kỳ Hòa, "..."


Hệ thống: [...]


Cách dùng từ quỷ dị thế này khiến Diêm Xuyên Bách nhạy bén liếc sang Kỳ Hòa bên cạnh. Sau đó anh chỉ đáp qua loa cho có, "Vừa tiến hóa xong thôi, vẫn còn chưa rõ lắm. Trước tiên xử lý Cung Liên Vũ cái đã."


...Xử lý? Cung Liên Vũ rơm rớm nước mắt, trợn to hai mắt nhìn họ, cố giãy trên sàn nhà bộp bộp hai tiếng.


Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía hắn, "Phải xử lý thế nào đây? Có thuốc giải độc không?"


"Cơn tê liệt sẽ tự biến mất thôi, không thì cứ để vậy đi."


Cung Liên Vũ, "Ô ô oa oa oa!"


Diêm Xuyên Bách ung dung đứng ở một bên, không lên tiếng.


Cuối cùng vẫn là Du Thiên Tinh không nhìn nổi nữa, cười khan 'ha ha' hai tiếng rồi gọi Ngư Giáng đến, "Tên này ăn mánh lẻ, trúng độc, năng lực [Thanh Lọc] của cô có thể giải độc không?"


Ngư Giáng chớp chớp, đã hiểu, "Ăn mánh lẻ... Sẽ trúng độc."


Rồi cô nói, "Giải được."


Dứt lời, cô cầm một cốc nước lên rót vào miệng Cung Liên Vũ. Trong tiếng sủi bọt nước ọc ọc ọc, độc tố dần dần bị phân giải.


.


Bên kia, Ngư Giáng đang tưới nước cho người ta.


Còn Kỳ Hòa bên này đứng phía sau nhóm người, thu mắt lại rơi vào trầm tư: Về mặt lý thuyết thì không đúng lắm. Hơn nữa Diêm Xuyên Bách đã nói lần tiến hóa này của ảnh có chỗ khác thường mà...


Cậu vừa nghĩ vừa nghiêng đầu nhìn sang Diêm Xuyên Bách.


Diêm Xuyên Bách cũng cảm nhận được, quay đầu đối diện với cậu: ?


Kỳ Hòa bước đến gần hơn một bước, ghé sát vào tai anh thì thà thì thầm, "Còn gì nữa không?"


Diêm Xuyên Bách quay đầu, sườn mặt hai người suýt chút là chạm nhau, "Còn cái gì cơ?"



"Tiến hóa lần ba của anh không phải chỉ vậy thôi đúng không."


"Ừm." Âm cuối hơi nâng lên, như đã hiểu được chút gì đó, anh cũng tiến lại gần một chút, nhẹ giọng nói, "Đợi khi bữa tiệc kết thúc..."


Hơi thở lướt qua má, mang theo một cảm giác như đang mời gọi người ta tiến gần hơn nữa.


Kỳ Hòa cũng vô thức nghiêng về phía anh.


Hàng mi cậu cụp xuống, tầm mắt bị gương mặt Diêm Xuyên Bách nghiêng sang che khuất, từ góc độ của người ngoài nhìn vào, tư thế của hai người lúc này chẳng khác nào đang chuẩn bị hôn nhau...


Đột nhiên, một tiếng sặc nước ọc ọc vang lên:


"Khụ! Khoan...Khụ khụ!"


Kỳ Hòa quay đầu, chỉ thấy Ngư Giáng giật mình rời mắt khỏi hai người, hoảng hốt nhìn về phía Cung Liên Vũ nằm dưới đất. Dòng nước đang đổ ào ào vào miệng hắn rốt cuộc cũng chịu dừng lại, hai má cô đỏ bừng khẽ nói, "Xin lỗi."


Cung Liên Vũ cuối cùng cũng cử động được, lập tức bật dậy như vừa sống lại.


Cằm hắn vẫn còn nhỏ nước tong tong, ánh mắt thì u oán nhìn chằm chằm Diêm Xuyên Bách, "Cậu không có gì muốn nói với tôi à?"


Diêm Xuyên Bách, "Nghỉ ngơi cho tốt đi."


Sắc mặt Cung Liên Vũ dịu đi đôi chút.


Diêm Xuyên Bách lại nói tiếp, "Xong rồi thì nhớ lau sạch sàn."


Cung Liên Vũ, "..."


Nói xong anh xoay người tiếp tục đi chuẩn bị món ăn.


Ánh mắt trong phòng khách vừa kinh ngạc vừa coi đó là điều hiển nhiên, thậm chí có người nhẹ nhõm thở ra.


"Đấy, cái này mới đúng chứ. Đây mới là anh Diêm."


"Nhỉ, cái kiểu không nói tiếng người này trông đường hoàng hơn biết bao nhiêu."


Kỳ Hòa thu lại tầm mắt, nói với hệ thống, "Đó mày thấy không, bởi vậy tiếng tăm của ảnh mới cỡ đó á."


[...]


Diêm Xuyên Bách vẫn là Diêm Xuyên Bách kia.


Nhận thức này khiến bầu không khí của bữa tiệc tối trở nên thoải mái hơn đối với mọi người, ngoại trừ Cung Liên Vũ.


Các món ăn đều đã được dọn lên bàn, mọi người bắt đầu động đũa.


Diêm Xuyên Bách ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hòa, Kỳ Hòa vừa ăn được hai miếng thì nghe bên cạnh hỏi, "Món hầm hôm nay anh có thử làm mới đi một chút, em thấy cái nào ngon hơn?"


Cậu suy nghĩ hai giây, hồi tưởng lại bữa ăn đêm lần trước rồi nói, "Mỗi món đều có cái ngon riêng của nó mà."


Mọi người trên bàn như nhận ra điều đó, ngẩng đầu nhìn sang: ?


Diêm Xuyên Bách nghiêng người về phía cậu, tiếp tục truy hỏi, "Thế em thích cái nào hơn?"


Kỳ Hòa nhìn về phía trước, "Cái anh làm mới lại á."


Diêm Xuyên Bách gật gật đầu nói, "Ừm."


Những người còn lại dường như cũng đoán ra được gì đó, im lặng một giây rồi bắt đầu ông nói gà bà nói vịt. Chỉ là ánh mắt cứ liên tục đảo về phía hai người, giống như là muốn thám thính thêm nhiều thông tin hơn.


Đằng sau bát cơm, Ngư Giáng lộ ra đôi mắt tỏa sáng chíu chíu: Không ăn nhanh là nguội đấy... Em thích cái nào? Cái anh từng làm cho em á...


Tay cô khẽ run: Vậy chốt lại! Sao hai người còn chưa lò vi sóng hả?


Bữa tối kết thúc với đủ loại tâm tư riêng.


Mọi người ngồi thêm một lúc rồi lần lượt chuẩn bị ra về. Cung Liên Vũ bỗng bật dậy, đứng trước Kỳ Hòa búng tay cái 'tách' đầy phong cách, "Tôi đi đây~ Mượn lại lực của cậu một chút nhá. Nửa tiếng là đủ để tôi chạy về căn cứ II rồi."



Kỳ Hòa thán phục trước việc chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh của hắn.


Đợi khi tất cả đều đã ra về, cửa đóng lại, Kỳ Hòa vẫn chưa chịu rời đi.


Bầu trời đêm bên ngoài đã buông xuống, đèn phòng khách tắt hết chỉ còn dãy đèn phía quầy bếp là còn mở.


Diêm Xuyên Bách vừa dọn xong bát đĩa, đang lau tay. Kỳ Hòa đứng yên tại chỗ hai giây rồi đi tới trước mặt anh, "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"


Ánh sáng dịu nhẹ từ trần nhà rọi xuống.


Cái bóng của cả hai đan xen trên lối đi sau bếp. Diêm Xuyên Bách nhìn cậu, bỗng nở một nụ cười.


"?"


Trước khi Kỳ Hòa kịp phản ứng thì một cảm giác nhột nhột đã lướt qua mắt cá chân cậu. Mắt cậu hơi mở to, nhưng giây tiếp theo mắt cá chân đã bị siết chặt! Kéo mạnh một cái —


Trong khoảnh khắc mất thăng bằng, cậu nhanh chóng giữ vững lại cơ thể, đồng thời chống một tay lên mép bàn bếp!


Diêm Xuyên Bách cũng áp sát tới ngay lúc đó.


Hai tay anh chống ở hai bên hông cậu, bộp! Anh cụp mắt xuống, còn kèm theo một nụ cười nữa, "Giờ em đã biết chưa?"


Kỳ Hòa nhìn theo ánh mắt của anh.


Trong bóng tối do bóng họ tạo ra, vài sợi dây leo quấn quanh mắt cá chân cậu, còn mang theo một cảm giác tê tê nhẹ. Khi cậu cúi nhìn, cổ tay chống trên bàn cũng bị trói lấy trong thầm lặng —


Như là bị giam giữa Diêm Xuyên Bách và quầy bếp.


Kỳ Hòa ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt gần kề của Diêm Xuyên Bách: Năng lực tiến hóa lần ba của đối phương không chỉ tăng cường mỗi hệ băng, mà còn là —


"Siêu năng lực kép."[1]


[1] Từ này có vẻ hơi mới với một vài bạn, nhưng nó là 'song dị năng' = 2 siêu năng lực cùng lúc í. Mà mình muốn nó thuần việt nên kiếm đc cái cụm từ này, ai có từ nào nữa thì góp ý cho mình nha ^^


Diêm Xuyên Bách cười thích thú, "Ừm."


Kỳ Hòa thử thăm dò, thấy ngón tay vẫn còn cử động được.


Rồi cậu dùng "lực" một cái! Dây leo quấn quanh người lập tức bật ra, nhưng rất nhanh đã có những sợi dây leo mới khác 'soàn soạt' quấn lấy cậu lần nữa. Cảm giác này không hề khó chịu, trái lại còn rất mới mẻ.


Cậu đã dự đoán được phần lớn chiêu thức của Diêm Xuyên Bách, nhưng giờ đây lại xuất hiện khá là nhiều "ẩn số" đang chờ cậu.


Diêm Xuyên Bách như đọc hiểu ánh mắt cậu, "Em thích chứ?"


Kỳ Hòa đối diện với ánh mắt Diêm Xuyên Bách, giống như sợi dây leo trói tay cậu vậy, vừa nguy hiểm vừa mê người.


Trái cổ cậu vô thức lên xuống, "Thích."


Đôi mắt Diêm Xuyên Bách tối sầm đi, dây leo cũng càng lúc siết chặt hơn...


Kỳ Hòa lại chìm trong suy nghĩ.


Bấy lâu nay siêu năng lực của Diêm Xuyên Bách vẫn luôn bị kìm nén, thành thử ra ngay từ ban đầu nó vốn đã không được ổn định rồi. Có lẽ khi nãy năng lực thứ hai của anh bị kích hoạt ra, mà trùng hợp lúc ấy Cung Liên Vũ lại đi ăn trộm năng lực của anh, nên vô tình sao chép luôn đặc tính của cả hai năng lực đó.


Còn lý do tiến hoá ra dây leo gây tê...


Việc bị dây leo biến dị lây nhiễm trước đấy, cộng thêm lần tiến hóa thứ ba do cận kề cái chết gây ra, vừa khéo lại trùng hợp va vào nhau, rồi trời xui đất khiến thế nào mà ra siêu năng lực kép luôn.


— Cậu nói rồi, Diêm Xuyên Bách làm "nam chính" mà chỉ có mỗi siêu năng lực băng thì quá đơn giản.


Trong lúc chìm trong suy nghĩ riêng, Kỳ Hòa bỗng nhiên cảm thấy hơi khó thở.


Cậu hoàn hồn lại, lập tức nhận ra có thêm nhiều dây leo đang lặng lẽ quấn quanh lấy eo mình. Còn Diêm Xuyên Bách thì chống hai tay ở đối diện cậu không biết là đang trêu đùa hay đang thử nghiệm nữa...


Cậu thở hắt ra nói, "Chặt quá, buông tôi ra đi."


Diêm Xuyên Bách hình như hơi khựng người lại.



Sau đó lượng độc tố nhỏ còn sót trên da cậu liền bị hút lại, dây leo cũng ngoan ngoan nhả ra.


Kỳ Hòa:?


Độc tố còn có thể hút ngược trở về sao?


Cậu nhìn về phía người kia, "Sao ban nãy anh không hút lại cho Cung Liên Vũ?"


Diêm Xuyên Bách đứng thẳng người lại, không hề có chút ăn năn hối lỗi, "Phải cho cậu ta một bài học chứ. Chẳng phải cậu ta cái gì cũng dám bỏ vào mồm à?"


Kỳ Hòa gật đầu, cũng chẳng bận tâm nữa, "Anh nói đúng."


Chuyện năng lực đã rõ ràng.


Thấy giờ cũng không còn sớm, cậu tạm biệt anh rồi ra về.


Ra bên ngoài, cậu đứng chờ thang máy đang đi lên. Lúc này hệ thống mới ngơ ngác lên tiếng: [...Không ngờ Diêm Xuyên Bách thế mà lại có năng lực kép, vậy chẳng phải còn mạnh hơn cả ngài à? Không đúng, ngài là hệ khái niệm...]


Đinh! Cửa thang máy mở.


Kỳ Hòa bước vào, nói đơn giản, "Chẳng phải chỉ cần đánh một trận là biết sao."


.


Sáng hôm sau, ánh mặt trời vừa ló dạng.


Kỳ Hòa ngồi dậy từ trên giường.


Cậu hơi thất thần suy nghĩ vài giây rồi tiện tay vớ lấy chiếc đồng hồ nhỏ bên cạnh. "Cạch" một tiếng, gập nó lại thành hình cầu ban đầu, rồi cầm trong tay xoay xoay.


Hệ thống bị xoay qua xoay lại: [Ngài làm gì đấy? Xin hãy tự trọng giùm đi, đừng tùy tiện đùa giỡn tôi ạ.]


Kỳ Hòa nói, "Chúc mừng mày đánh bại chương trình chính, hoàn toàn tự do nha."


Khóe miệng hệ thống hếch lên: [Hừ, đó là điều đương...]


"Chỉ là, thoát khỏi chương trình chính rồi thì năng lượng còn lại của mày chắc cũng không duy trì được lâu lắm."


Cạch! Hệ thống cứng đờ hết toàn thân: [Thế phải làm sao đây ạ?]


"Yên tâm, tao có cách."


Kỳ Hòa vuốt nhẹ bề mặt trơn nhẵn của nó, "Lúc tao mổ não con zombie bay ra để lấy tinh hạch bên trong, tao đã có nghĩ qua rồi, tinh hạch vốn là nguồn năng lượng của thế giới này, chắc chắn cũng có thể cung cấp năng lượng được cho mày, tiện thể sửa luôn cái bảng giao diện bị hỏng kia."


Hệ thống sửng sốt, rồi tức giận đùng đùng: [Ngài, ngài biết từ lâu rồi à! Thế mà còn để tôi hỏng suốt như thế!]


Kỳ Hòa nói, "Nếu sửa sớm thì tao lách bug kiểu gì hử."


[...]


Hệ thống há miệng định chửi nhưng nghĩ đến cái cốt truyện chính thối nát như cứt chó kia, nó lại đổi giọng: [...Hừ, bỏ qua cho ngài đó.]


Kỳ Hòa xoay người xuống giường, đi về phía bàn làm việc, "Được rồi được rồi, tao sẽ bù cho mày một cái ngoại hình mới. Mày thích kiểu dáng thế nào?"


Hệ thống mau chóng được dỗ dành, kiêu căng nói: [Tôi muốn kiểu ngầu ngầu chút.]


Một tờ giấy trải trên mặt bàn.


Ngòi bút chấm xuống, chẳng mấy chốc Kỳ Hòa đã phác thảo ra một bản thiết kế hoàn chỉnh, sau đó cậu gấp nó lại nói, "Lát nữa tao qua viện nghiên cứu tìm Du Thiên Tinh, nhờ ảnh gắn nguồn năng lượng và đổi ngoại hình cho mày luôn."


Tầm mắt của hệ thống bị cậu che đi: [Là kiểu gì thế?]


Kỳ Hòa đứng dậy, nói bằng một giọng hết sức chắc chắn, "Kiểu ngầu nhất quả đất này á."


Nói xong, cậu mang hệ thống đến viện nghiên cứu.


.



Tại tầng ba của viện nghiên cứu, trong phòng thí nghiệm.


Du Thiên Tinh mặc bộ đồng phục trắng ngồi bên trong đang nghiên cứu một thiết bị mới nào đấy, thì đúng lúc này có tiếng gõ cửa.


Kỳ Hòa bước vào.


Bóng dáng của cậu trong thoáng chốc chồng lên ký ức, khiến Du Thiên Tinh bỗng ngẩn người ra: Lần trước Kỳ Hòa đến nơi này vẫn là để làm dịu bầu không khí sau một trận chiến lớn...


Chỉ vài bước, Kỳ Hòa đã đứng trước mặt hắn.


Du Thiên Tinh thu lại suy nghĩ hỏi, "Có chuyện gì à?"


Kỳ Hòa đặt quả cầu lên bàn cái 'cốp' rồi nói, "Đồng hồ thông minh của tôi hết pin rồi."


"..." Du - nhà nghiên cứu cấp S - Thiên Tinh, "Cái gì cơ?"


Kỳ Hoà nói, "Tôi đã tích lũy được rất nhiều tinh hạch từ các nhiệm vụ trước, tôi muốn dùng tất cả chúng làm nguồn năng lượng cho nó." Trên mặt bàn, quả cầu ấy ánh lên lớp sáng nhàn nhạt như nước.


Cậu lại lấy bản thiết kế ra, đưa qua cho hắn, "Tiện thể đổi cho nó cái vỏ ngoài luôn nhé, chắc cũng không tốn bao nhiêu vật liệu đâu."


Du Thiên Tinh im lặng mất vài giây để tiêu hoá, rồi nhận lấy.


Hắn xem xét kỹ lưỡng, xác định đây là thứ mình chưa từng thấy qua trước đây, cũng thoáng sinh ra chút hứng thú, "À~ không thành vấn đề, nhưng có thể sẽ mất chút thời gian đấy. Hay cậu cứ để nó ở đây trước nhé?"


Hệ thống hoảng hốt: [!]


Kỳ Hòa cũng cảm giác được, liền nói với nó, "Bây giờ không còn nhiệm vụ nào nữa, mày có thể tạm tách khỏi tao."


[...]


"Đừng nói là, cả mày cũng không thể rời khỏi tao nha?"


Hệ thống ưỡn cổ lên mạnh mồm nói: [Làm, làm gì có!]


Kỳ Hòa cười hài lòng, "Thế thì tốt."


Cậu giao hệ thống cho Du Thiên Tinh, vừa chuẩn bị rời đi thì đối phương bỗng nói thêm, "À đúng rồi, phòng huấn luyện vẫn đang được xây lại. Nhưng bên cạnh có mở riêng một phòng dành cho cậu và Diêm Xuyên Bách đấy, không có dụng cụ hay thiết bị nào cả, tất cả vật liệu xây dựng đều được thiết kế để đảm bảo độ bền nữa."


Du Thiên Tinh nở nụ cười hiền hoà, "Hai người các cậu hiểu ý tôi chứ?"


Kỳ Hòa, "..."


Cậu trấn an hắn, "Bọn tôi sẽ không phá hoại chỗ khác nữa đâu."


Mặt mày Du Thiên Tinh phơi phới trở lại, "Thế đi thong thả nhá~"


Cửa phòng thí nghiệm đóng lại.


Kỳ Hòa bước vào hành lang. Hôm nay cậu không có tiết huấn luyện, hệ thống cũng tạm gửi đi để nâng cấp. Cậu đang cân nhắc có nên đi nhận nhiệm vụ nào đó hay không thì lúc này máy liên lạc đột nhiên "tít tít" vang lên.


Cậu lấy ra xem, là tin nhắn từ Diêm Xuyên Bách:


[Phòng huấn luyện tầng sáu.]


[Em muốn thử sức với năng lực mới của anh ở mức tối đa không?]


.


Tác giả có lời muốn nói:


Kỳ Hòa: Mở hết ga hết số cho tôi!


Diêm Xuyên Bách: Quấn quấn quấn quấn quấn... prprpr.


*Kỳ Kỳ là người mạnh nhất, Diêm Gà Hấp đang nỗ lực bắt kịp tiến độ.


Chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng chiếm trọn sự chú ý của Kỳ Kỳ.


Cô Rùa: Em mượn tấm hình này trên diễn đàn KPOP để mô tả góc nhìn gây hiểu lầm của chị Ngư nha =))) mặc dù 2 cha để sát mặt nhau hơn


Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Story Chương 47: Siêu năng lực mới
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...