Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 46: Ảnh nổi tiếng là vậy mà.
Kỳ Hòa nói, "Ủa chứ không phải mày tò mò à?"
Hệ thống: [Ngài định làm gì hả!!]
Kỳ Hòa liếc qua kịch bản, báo trước với nó, "Tao sẽ bị lời tỏ tình của ảnh làm cho cảm động sâu sắc, rồi gọi ảnh một tiếng 'aish cái đồ chết tiệt này'."
[——!]
Diêm Xuyên Bách thấy cậu không nhúc nhích thì lại gọi, "Kỳ Hòa?"
Dưới ánh mắt hoảng loạn của hệ thống, Kỳ Hòa nhìn về phía Diêm Xuyên Bách, mở miệng nói, "Anh còn nhớ gọi tôi à, làm tôi cảm động ghê."
Hệ thống: [...?]
Diêm Xuyên Bách, "?"
Anh rũ mắt nhìn Kỳ Hòa hồi lâu rồi bình tĩnh hỏi, "Rốt cuộc em đang ôm thành kiến gì với anh vậy?"
Kỳ Hòa đáp một cách rất thản nhiên, "Thì kẻ thù một chết một sống á."
Diêm Xuyên Bách khẽ nhướng mày.
Hệ thống: [...]
Nó cuối cùng cũng thở phào một hơi, kế đó mới phản ứng lại: [Ể, vậy là lúc nãy ngài cố tình gạt tôi hả!?]
Khóe môi Kỳ Hòa cong cong.
Đúng lúc này phía đối diện bỗng vang lên giọng nói, "Vậy, anh có thể hiểu là em đã đặt anh ở vị trí ngang hàng với em không?"
Kỳ Hòa lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Diêm Xuyên Bách đứng ngay trước mặt mình, ánh mắt khẽ rơi lên khóe môi cậu rồi chậm rãi dịch lên, đối diện với đôi mắt cậu. Dáng vẻ của anh lười nhác nhưng sâu trong đáy mắt lại có ánh sáng chuyển động.
Thách đấu sao? À không đúng...
Kỳ Hòa đổi hướng suy nghĩ, cân nhắc kỹ rồi nói, "Cái này cũng được tính là một phần của 'bày tỏ tình cảm' à?"
"Không phải."
Vừa dứt lời, Diêm Xuyên Bách chợt cúi người tới. Ngón tay anh lướt qua lòng bàn tay Kỳ Hòa, rồi ghé sát tai cậu hạ thấp giọng nói, "Nếu em muốn đấu với anh, hay muốn làm gì khác với anh... Thì anh lúc nào cũng sẵn lòng tiếp đón."
Một cơn tê dại lan từ tai thẳng vào tim.
Những lời lẽ đầy cám dỗ này khiến nhịp thở của Kỳ Hòa hơi run lên.
Sau đó Diêm Xuyên Bách đứng thẳng người lại, mỉm cười nhìn cậu, "Cái này mới đúng là một phần của việc bày tỏ tình cảm."
"..." Kỳ Hòa.
[!] Hệ thống.
Diêm Xuyên Bách nói xong thì quay người, "Đi thôi."
Kỳ Hòa nhẹ hít một hơi, cũng đi theo.
Hai người một trước một sau xuyên qua thành F. Hệ thống run rẩy quan sát Kỳ Hoà một lúc, thử dò hỏi: [Ngài có cảm giác gì không?]
Kỳ Hòa không cam lòng, "Nãy tao bị rơi vào thế yếu. Sớm biết vậy, tao diễn bà nó luôn cái đoạn kịch nói với mày cho rồi."
[...] Hệ thống.
Lúc sau, nó gần như đã chết lặng nói: [Khi ngài test game hẹn hò, chắc ngài không phải đi tán nhân vật mà là 'táng' nhân vật đúng không.]
Đáy mắt Kỳ Hòa lóe lên kinh ngạc, bắt đầu tự hỏi có phải mình đã lập trình nhầm virus vào trình tự ngôn ngữ của nó rồi hay không.
Cậu không trả lời, câu chuyện cũng dừng tại đó.
Đồ đạc trong phòng canh gác đã được phụ tá thu dọn xong, hai người rời khỏi cổng thành, trực thăng đã chờ sẵn bên ngoài.
Ánh nắng ban mai xuyên qua tầng mây.
Cánh quạt trực thăng xoáy tung, thổi ra một luồng gió dữ dội.
Diêm Xuyên Bách nắm lấy thanh leo, dưới lớp quân phục là vai rộng lưng thẳng, bả vai chuyển động như tích sẵn sức bật, sau đó lưu loát nhảy lên trực thăng.
Kỳ Hòa nhìn về phía bóng lưng ấy.
Có cảm giác gì không ư?
Với mối quan hệ giữa hai người bọn họ ——
Dù là 'nhân vật chính' và 'nhân vật hy sinh' trong kịch bản, hay 'mục tiêu' và 'người thực hiện nhiệm vụ' trên cốt truyện, hoặc thậm chí là những đối thủ ngang tài ngang sức, những đồng đội sát cánh chiến đấu...
Thì Diêm Xuyên Bách đã nảy sinh tình cảm với cậu, vượt xa cả những điều trên.
Điều này mang đến cho cậu một cảm giác mới mẻ, một sức hút chưa từng có.
Kỳ Hòa thu ánh mắt lại, bước hai bước rồi cũng nhảy lên trực thăng.
.
Hai tiếng sau, trực thăng đáp xuống căn cứ I.
Theo thông lệ, cấp S sẽ họp nhanh một buổi.
Vừa xuống trực thăng, Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách đi thẳng đến phòng họp tại viện nghiên cứu. Du Thiên Tinh và Ngư Giáng đã ngồi đợi sẵn, vừa thấy hai người một trước một sau bước vào, ánh mắt Ngư Giáng lập tức khóa lại, rồi dõi theo...
Diêm Xuyên Bách hơi dừng lại một nhịp, chọn vị trí đối diện cô, "Chuyện huyết thanh kia, cảm ơn cô nhé."
Ngư Giáng hơi ngạc nhiên, nghiêng tai: Cái gì đổ cơ?
Cô ngơ ngác 'Ờm' một tiếng.
Kỳ Hòa cũng kéo ghế ngồi xuống, hỏi Du Thiên Tinh, "Hạ Cửu đâu rồi?"
Du Thiên Tinh cười tủm tỉm nói, "Bữa nay bên phía phòng thí nghiệm khá bận rộn, cô ấy đang trên đường đến..."
Chưa nói hết câu thì cửa đã bật mở.
Mái tóc ngắn của Hạ Cửu bay trong gió, cô ào một phát vào trong hệt như cơn lốc, tiếp theo kéo ghế ra ngồi xuống, "Rồi rồi, bắt đầu đi."
Cuộc họp lần này có rất nhiều nội dung cần bàn bạc.
Diêm Xuyên Bách tổng kết lại tình hình chiến đấu trước, cùng với phương án bố trí tiếp theo của căn cứ III, "Căn cứ III do Dương Trình tiếp quản, tổng cộng có hai cấp S. Hiện tại tổng bộ còn lại hai người hệ chiến đấu, cộng thêm ba người hỗ trợ, chiến lực vẫn khá dồi dào."
Du Thiên Tinh hoài niệm, "Đúng ha, đặc biệt còn có Quan Thượng nữa, cũng có thể coi là nửa hệ chiến đấu."
Diêm Xuyên Bách híp mắt lại, "Tổng kết xong, sang chủ đề tiếp theo."
"..."
Tình hình trong căn cứ nhìn chung vẫn ổn định.
Sau khi lô kháng thể đầu tiên cho cấp S hoàn thành, họ đã bắt tay chế tạo gấp lô tiếp theo.
"Nghiên cứu huyết thanh phức tạp và cũng tốn thời gian hơn nhiều." Hạ Cửu khoanh tay, tựa lưng vào ghế nói, "Nên giai đoạn này vẫn ưu tiên kháng thể trước."
"Dù sao thì mọi người cũng đã vất vả mấy ngày nay rồi."
Cuộc họp kết thúc, Du Thiên Tinh ở phía trước vỗ hai tay lại cái bốp, "Vậy tối nay đến nhà tôi ăn nha~"
Vừa dứt lời, Diêm Xuyên Bách khẽ gõ ngón tay lên bàn nói, "Mọi người vất vả rồi, hay là đến nhà tôi đi."
Mọi người đồng loạt quay sang: "?"
Du Thiên Tinh kinh ngạc: Đây, đây là tiếng người!
Hắn nhìn Diêm Xuyên Bách, không dám tin vào tai mình, "Cậu bị zombie cắn biến dị rồi hả?"
Diêm Xuyên Bách và Kỳ Hòa đồng thời khựng người một cái.
Đối diện, Hạ Cửu đột nhiên nghiêng đầu, nheo mắt lại quan sát.
Diêm Xuyên Bách chỉ dừng đúng một giây rồi khôi phục vẻ dửng dưng như thường, anh nhìn sang Ngư Giáng, "Cô có đến không?"
Từ khi vào căn cứ đến giờ, việc ăn ở và cuộc sống hàng ngày của Ngư Giáng đều là do một tay Úc Kim chăm lo. Nghe vậy thì cô có hơi sững ra, ánh mắt hơi dao động, khi trả lời hai má còn ửng hồng, "...Có."
Diêm Xuyên Bách gật đầu, "Vậy chốt nhé."
.
Cuộc họp thường kỳ kết thúc, mọi người tản ra.
Du Thiên Tinh như thường lệ ở lại chờ Úc Kim với Ngư Giáng.
Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách rời phòng họp, nhưng vừa đi được vài bước thì phía sau đã có tiếng bước chân đuổi theo, "Này—"
Hai người quay lại.
Hạ Cửu một tay đút túi, nhìn thẳng về phía Diêm Xuyên Bách.
Xung quanh hành lang lúc này không có ai cả. Ánh mắt cô tập trung lại, dừng trên người Diêm Xuyên Bách vài giây rồi bước đến gần anh, nói với một giọng chắc nịch, "Anh đã từng bị lây nhiễm."
Hai giây trôi qua, Diêm Xuyên Bách đáp, "Đúng vậy."
Kỳ Hòa liếc sang Hạ Cửu: Năng lực [Giám Định] của cô quả đúng là càng trực tiếp càng cụ thể hơn bất kỳ máy móc nào. Nhưng nếu Hạ Cửu không phản ứng dữ dội, vậy có nghĩa là...
"Nhưng giờ thì không sao rồi."
Hạ Cửu nhìn qua một lượt, "Trong cơ thể anh có một chỗ... Bị ký sinh? May là chỉ có một thôi đấy, nên huyết thanh mới dễ dàng áp chế được. Sau này dựa vào hệ miễn dịch của anh là có thể tự động phân giải và thay thế. Nếu mà nhiều hơn, e là cả kháng thể cũng không chẳng làm được gì."
Diêm Xuyên Bách sững người, rồi lập tức quay sang nhìn Kỳ Hòa.
Anh nhớ rất rõ khoảnh khắc khi mở cái hộp chứa hạt giống lai dạng cây mè kia, là giây sau đã bị một lực hất văng ra. Ngay sau đó, Kỳ Hòa đã nghiền nát toàn bộ phấn hoa và hạt giống bên trong, chắc chỉ còn sót lại đúng một hạt thôi.
Hệ thống hoang mang trong hoảng loạn: [...Hòa, chuỗi này liên kết với chuỗi kia. Lỡ mà sơ sẩy một cái thôi là Diêm Xuyên Bách lên ngai vua mịa rồi.]
Kỳ Hòa mặt không đổi sắc mặt, "Thì tao đã nói đây là hiệu ứng domino rồi mà lị."
Hạ Cửu lại nói, "Yên tâm, tôi sẽ không đi đồn lung tung đâu."
Diêm Xuyên Bách khẽ ừ một tiếng, "Lát nữa tôi sẽ báo cáo với tổng bộ. Việc này hẳn được xếp vào cấp 'tuyệt mật'."
Phòng điều khiển trung tâm nằm ở tầng trên.
Bọn họ đi vài bước đã đến chân cầu thang, Diêm Xuyên Bách lại nói thêm một câu, "Tối nhớ đến ăn cơm nhé." Nói xong thì quay người đi lên lầu.
Hạ Cửu bị sự nhiệt tình của anh làm cho choáng váng!
Cô quay sang Kỳ Hòa, "Ảnh thoát chết một lần rồi phát hiện làm 'người' vẫn tốt hơn à?"
"..."
Kỳ Hòa cảm khái, "Cô cũng có thành kiến với ảnh à?"
Hạ Cửu hít sâu một hơi, không nói rõ ra, "Thì ảnh nổi tiếng là vậy mà."
.
Ban ngày, ai nấy đều bận rộn với việc riêng của mình.
Thời gian ăn cơm mà Diêm Xuyên Bách nói là vào tầm 6 giờ rưỡi tối. Đến gần 6 giờ, Kỳ Hòa bỗng nhận được tin nhắn:
[Anh vừa kiểm tra lại cấp bậc xong, mới về đến căn hộ.]
[Em muốn lên đây không?]
Kỳ Hòa nhìn tin nhắn thì hơi nhướng mày: Diêm Xuyên Bách nói là đi kiểm tra cấp bậc nhưng lại không nói là cấp bao nhiêu. Dựa theo cảm giác của cậu, anh ít nhất cũng phải 4S rồi, chỉ là không biết có vượt qua cả mốc đó luôn không...
Cậu như bị đối phương gài vậy, nhưng cũng chả thấy ác cảm.
Kỳ Hòa không trả lời mà trực tiếp bấm thang máy lên tầng trên luôn.
"Cốc cốc" hai tiếng, cửa mở.
Diêm Xuyên Bách đứng ở trước hiên nhà, thấy là cậu thì cười một cái, "Đến rồi à?" Nói xong liền quay người nhường lối cho cậu vào. Trên quầy bếp đã bày sẵn các nguyên liệu đang chờ xử lý.
Kỳ Hòa đóng cửa lại, đi tới hỏi, "Giờ anh cấp mấy rồi?"
Diêm Xuyên Bách xắn tay áo lên đến khủy tay, thuần thục xử lý nguyên liệu, "Em đoán xem."
Kỳ Hòa nheo mắt, "4S à."
Âm cuối ở đối diện hơi nâng lên, như là khẳng định cho đáp án ấy, "Ừ, vừa tròn 4S luôn."
Kỳ Hòa còn đang định hỏi thêm thì Diêm Xuyên Bách lại nói, "Chuyện bị lây nhiễm ấy, anh đã báo lên tổng bộ rồi. Theo lý mà nói, một người từng bị nhiễm đạt cấp 4S sẽ có nguy cơ tiềm ẩn. Nhưng ý của tổng bộ là, bên cạnh anh còn có một người siêu 4S có thể áp chế anh —"
Nói đến đây, anh rất tự nhiên mà kết luận, "Giờ thì, anh thật sự không thể rời khỏi em nữa rồi."
Kỳ Hòa, "..."
Hệ thống nhìn thấy cảnh này quen quen, cắn răng nhắm tịt mắt lại.
Kỳ Hòa dừng một nhịp rồi hiểu ra, "Thì ra năng lực tiến hóa lần ba của anh là keo dính à."
Diêm Xuyên Bách mặt dày, "Cũng có thể là thổ lộ cõi lòng chăng."
Hệ thống cười lạnh: [Hòa Hòa, theo tôi thấy thì toàn là trò quỷ cả thôi.]
"..." Kỳ Hòa kéo câu chuyện về lại đúng hướng, "Vậy rốt cuộc là gì?"
Siêu năng lực hệ băng của Diêm Xuyên Bách sau lần tiến hóa trước đã chạm tới cấp độ vi mô rồi. Nên cậu thật sự không thể tưởng tượng được lần tiến hóa thứ ba còn có thể tiến xa đến mức nào.
Diêm Xuyên Bách cau mày, giống như đang cảm nhận một chút, "Hình như có gì đó hơi khác, nhưng vẫn chưa kịp..."
Ánh mắt Kỳ Hòa khẽ động: Khác ư?
Bỗng nhiên, tít tít! Hai tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Diêm Xuyên Bách lau tay rồi với qua cầm lấy máy liên lạc. Giữa hàng mày anh thoáng giật nhẹ, sau đó hít sâu một hơi thông báo, "Du Thiên Tinh đang đứng ở dưới lầu."
Kỳ Hòa im vài giây, khách quan nói, "Dù ảnh có đến sớm một chút thì cũng đâu đến mức khiến anh đau đầu như thế chứ."
Diêm Xuyên Bách tiếp tục nói, "Cậu ta dẫn theo Cung Liên Vũ."
"..." Kỳ Hòa không nghe rõ, "Ai cơ?"
Có ai giả danh trà trộn vào căn cứ I của bọn họ à???
Diêm Xuyên Bách cất máy liên lạc đi, "Căn cứ II đã dỡ bỏ phòng thủ toàn diện. Cậu ta đến căn cứ của chúng ta để lấy kháng thể rồi tình cờ gặp Du Thiên Tinh, thế là rất tự nhiên nói muốn lên đây ăn ké bữa tối."
Trong lúc nói chuyện, cửa đã vang lên tiếng gõ.
Chủ đề về lần tiến hóa tạm thời bị gián đoạn, Diêm Xuyên Bách đi ra mở cửa, anh vừa đi vừa nói, "Chuyện siêu năng lực kia, để lát nữa anh thử lại sau rồi nói em."
Cửa vừa mở, Cung Liên Vũ đã như một con gâu đần lao thẳng vào trong, "Surprise~"
Hắn búng tay một cái, tách!
Kỳ Hòa nheo mắt, "Anh lại ăn trộm ăn cắp cái gì đấy?"
Cung Liên Vũ ung dung bay lượn khắp phòng khách như một con ma tràn đầy dương khí, "Vẫn là lực của cậu dùng đã nhất đó Kỳ Hòa à."
Diêm Xuyên Bách chẳng buồn liếc hắn một cái, đi qua bên kia tiếp tục nấu nướng.
Hiếm khi được đến địa bàn của người khác để quậy phá, Cung Liên Vũ không chịu ngồi yên lấy một giây, "À phải rồi Diêm Xuyên Bách, nghe bảo bữa này là cậu chủ động mời hả? Từ khi nào mà cậu lại hào phóng và hòa đồng với tập thể thế?"
Du Thiên Tinh vui vẻ bổ sung, "Mọi người đều được mời đó."
Cung Liên Vũ khiếp sợ vô cùng tận, "Cậu ta mà còn có lòng làm mấy chuyện này á!"
Một mũi băng nhọn xé không khí lao ra!
Cung Liên Vũ vội tránh đi, "bịch" một tiếng ngã ra đất, rất biết điều ngậm miệng lại.
Gần sáu giờ rưỡi, những người còn lại cũng lần lượt đến.
Mạnh Nghiên và Hạ Cửu cùng vào cửa, ánh mắt Mạnh Nghiên ngay lập tức khoá vào Diêm Xuyên Bách như vừa phát hiện ra kho báu, "Anh Diêm đã tiêm huyết thanh rồi nhỉ? Vậy cô nói xem, liệu máu của ảnh bây giờ có thể —"
Hạ Cửu vội "suỵt" một tiếng, "Đợi khi nào tôi bảo có thể lấy thì cô hãy nói với ảnh."
Ngư Giáng được Úc Kim đẩy vào, tò mò quan sát một vòng, rồi tìm góc gần nhà bếp nhất, im lặng dựng tai lên nghe ngóng.
Chu Tử Thiên vừa vào đã thấy trong nhà đứng đầy người, hắn giật mình cái đụi, "Anh Diêm, từ khi nào anh có nhiều bạn thế?"
Diêm Xuyên Bách ngước mắt lên, chầm chậm nở một nụ cười đầy sương lạnh.
Mạc Gia Ngôn theo sát phía sau, quay sang Diệp Di nói, "Đội trưởng! Chị thấy chưa, đâu phải chỉ mình em nói thế!"
Hệ thống: [...]
Kỳ Hòa, "..."
Phòng khách lập tức ầm ĩ như cái chợ.
Diêm Xuyên Bách vẫn tiếp tục chuẩn bị đồ ăn, không hề bị ảnh hưởng.
Mọi người đã đến đông đủ nên anh chuẩn bị vài món khai vị rồi để riêng ra một bên. Kỳ Hòa nghĩ trước đây anh cũng hay phụ mình làm này làm kia, nên cũng bước tới nói, "Để tôi đem ra phòng khách cho."
Diêm Xuyên Bách nhìn cậu hai giây, ý cười tràn khỏi khóe mắt, "Ừm."
Kỳ Hòa bưng đĩa đi ra.
Diêm Xuyên Bách quay người sang phía bên kia lấy bát. Bước chân anh đi qua lối sau quầy bếp. Giữa một căn phòng ngập trong sức mạnh tinh thần cấp S đang dâng cao, sức mạnh tinh thần của anh hình như cũng khẽ bị dao động theo.
Vài nhánh dây leo mảnh khảnh lặng lẽ mọc ra từ những khe hở phía sau quầy, chỉ lộ ra đầu nhọn rất nhỏ.
.
Trong phòng khách, mọi người đã loạn thành một mớ bùi nhùi.
Ai nấy đều có người quen nên cũng không có gì ngượng ngùng cả. Vài món khai vị được bày lên bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Phía sau lưng sô pha, một bóng người len lén thò cái đầu ra.
Cung Liên Vũ đang rình Diêm Xuyên Bách ở phía sau bàn bếp. Năng lực của hắn lại kích hoạt lần thứ hai, lén lút lấy trộm thứ gì đó.
Tách! Một que kem xuất hiện trong tay hắn.
Hắn sung sướng l**m nó một cái, nghĩ rằng ăn chút gì đấy trước khi ăn món chính trong một buổi tụ họp là một điều không thể thiếu...
Ngay sau đó một cảm giác tê rần lan tỏa từ đầu lưỡi hắn.
Rầm! Một tiếng nặng nề vang lên.
Mọi người trong phòng khách giật mình một cái, ngẩng đầu lên thì đã thấy Cung Liên Vũ nằm đơ như cây cơ trên sàn.
Mọi người lập tức đứng dậy 'soạt soạt' chạy đến:
"Anh bị sao đấy!"
"Không sao chứ Cung Liên Vũ?"
Kỳ Hòa cũng chạy tới.
Chỉ thấy Cung Liên Vũ há to miệng, cả người như bị tê liệt, nước dãi vẫn đang chảy ròng ròng... Vừa trông thấy Diêm Xuyên Bách đi tới, trong mắt hắn lập tức b*n r* một tia sáng u oán!
Hắn nói bằng cái lưỡi cứng đờ của mình, nước mắt cũng trào ra hai hàng:
"Diêm, Diêm Xuyên Bách, băng của cậu có độc à!!"
Mọi người, "..."
"?"
Diêm Xuyên Bách và Kỳ Hòa đều đồng thời sửng sốt.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Cửu: Diêm Xuyên Bách, lần này anh trở về như thể biến thành một người khác vậy!
Du Thiên Tinh: Diêm Xuyên Bách, lần này cậu trở về như thể biến thành con người vậy!
Cung Liên Vũ: Diêm Xuyên Bách, lần này cậu trở về như thể biến thành giống loài khác luôn rồi!
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 46: Ảnh nổi tiếng là vậy mà.
10.0/10 từ 43 lượt.
