Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 40: Kích hoạt (3)
Hệ thống nghẹn một lúc rồi mới rặn ra hai chữ: [...Không phải.]
Kỳ Hòa, "Theo logic của mày thì phải là như thế chớ."
[...] Hệ thống nghển cổ lên, không tiếc bôi đen bản thân: [Thì tôi hổng có logic á.]
Kỳ Hòa lắc đầu ngao ngán, quay lại ngồi xuống ghế sô pha.
Ngọn đèn nhạt màu bên cạnh vẫn chưa tắt, ánh sáng mơ hồ phủ lên người cậu và mặt bàn bóng loáng.
Ngoài cửa sổ sát đất, màn đêm yên tĩnh, ánh sáng nhỏ vụn như bụi sao.
Kỳ Hòa ở một bên rũ mắt suy nghĩ: Tại sao Diêm Xuyên Bách lại tán tỉnh cậu nhỉ? Anh cũng hứng lên nhất thời giống cậu sao?
Hay là...
Cậu bỗng đặt một tay lên bên gáy.
Chẳng lẽ cái lần ở trong phòng huấn luyện, lúc anh đè cậu xuống hôn ấy, thật sự có cảm giác à?
Giọng hệ thống run rẩy vang lên: [Ngài ngộ ra cái gì rồi sao?]
"Không có gì." Kỳ Hòa thu hồi suy nghĩ.
Với 'thiết lập nhân vật' của Diêm Xuyên Bách, cộng thêm mối quan hệ giữa cả hai thì đối phương hẳn là không nên thích cậu mới đúng. Nhưng khoảnh khắc mập mờ vừa rồi lại không giống như đang giả vờ --
Nhịp tim cậu vô thức tăng nhanh. Giống như bị cái kiểu lấp lửng nửa đùa nửa thật này của đối phương khơi dậy một loại tò mò và máu hơn thua bên trong cậu.
Tất nhiên cũng có thể là do cậu hiểu lầm.
[Vậy giờ ngài cảm thấy thế nào?]
Kỳ Hòa đè xuống cơn rùng mình khe khẽ khi nãy, điềm nhiên nói, "Để quan sát thêm đã rồi tính."
Hệ thống cứng họng, trái tim như bị treo lơ lửng: [...Sao chuyện gì qua cái miệng của ngài cũng thành thí nghiệm thế?]
"Bệnh nghề nghiệp ấy mà."
.
Sáng hôm sau là cuộc họp thường kỳ của cấp S.
Kỳ Hòa sửa soạn xong rồi đến viện nghiên cứu. Khi cậu đẩy cửa bước vào thì ba người kia đã có mặt đầy đủ, chỉ có Du Thiên Tinh còn đang bận thí nghiệm, nói là sẽ đến trễ vài phút.
Vừa vào, Kỳ Hòa đã chạm mắt với Diêm Xuyên Bách.
Cả hai đều trông rất bình thường.
Kỳ Hòa kéo ghế ra ngồi xuống như thường lệ, nhớ lại chuyện tối qua, cậu quay sang nhìn người kia, công khai quan sát một cách rất chi là tỉ mỉ.
Đốt ngón tay đặt trên bàn của ai đó khẽ gập lại. Anh quay đầu, tầm mắt cụp xuống hỏi, "Cậu nhìn gì đấy?"
Kỳ Hòa var thẳng luôn, "Tối qua anh nói vậy là có ý gì?"
Hô hấp của Diêm Xuyên Bách khẽ ngừng lại trong tíc tắc nhưng không dễ gì phát hiện, sau đó khóe môi anh cong lên, giọng điệu vẫn hờ hững không hề né tránh, "Cậu hiểu sao thì là vậy đó."
"Thế anh biết tôi hiểu theo kiểu nào không?"
"Ồ, vậy cậu nói tôi nghe thử cậu hiểu thế nào đi."
Kỳ Hòa hơi hơi híp mắt lại.
Muốn chơi mập mờ hả? Ở cái khoản 'lãng' này thì cậu chưa từng thua ai đâu à nha... Cậu dừng lại hai giây, một tay tì lên bàn, khẽ nghiêng người tới, áp sát sườn mặt Diêm Xuyên Bách.
Hơi thở trút xuống, tiết tấu rối loạn.
Kỳ Hòa nói nhỏ, "Theo tôi hiểu, ý của anh chính là, nhìn tôi khiến người ta muốn cắn cho một cái[1]."
[1] nghĩa gốc là "làm ngta muốn động ngón trỏ", thành ngữ này chỉ việc nhìn thấy cái gì đó khiến bản thân hứng thú (nảy sinh h*m m**n) muốn chạm vào. Trước đó anh Diêm khen Kỳ Kỳ ngon, nên là... Hehe
Ngay sau đó bên cạnh liền vang lên tiếng cười.
Diêm Xuyên Bách nghiêng đầu, cũng không hề phủ nhận, "Thì cứ cho là vậy đi."
Kỳ Hòa nhìn anh ở khoảng cách gần, bốn mắt chạm nhau trong hai giây. Vẻ mặt đối phương không rõ là đùa hay thật, sâu trong đôi mắt kia còn ánh lên ý cười, quả thực có một loại hấp dẫn nào đó.
Đúng lúc này cửa phòng họp 'cạch' một tiếng mở ra.
Du Thiên Tinh đã trở lại, Kỳ Hòa liếc thấy thì ngồi thẳng người lại -
Vẫn chưa kịp thăm dò được gì cả.
Mọi người còn lại trong phòng họp, "..."
Du Thiên Tinh vừa vào đã bắt gặp ngay cảnh này, bước chân hắn khựng một nhịp rồi cố lấy lại bình tĩnh đi tiếp.
Ngư Giáng ngồi đối diện, đôi mắt trừng lớn. Hai tay để trên đùi, không dám thở mạnh:
Tối qua anh chỉ làm một lần, là anh chỉ muốn một lần thôi à...
Rồi cái gì mà... Cái này cởi sao, tôi nghe cậu... Cởi[2].
[2] dịch là 'giải'/động từ là cởi. Ở trên anh Diêm với Kỳ Kỳ dùng từ () - 'lý giải' → 'hiểu', thì bà nội NG nghe được mỗi chữ 'giải' thôi, mà bả hiểu theo kiểu mập mờ nên nó thành cởi cmnl =)).
Ở câu cuối cùng, Kỳ Hòa ghé sát người kia nói nhỏ quá nên cô không có nghe rõ, chỉ mơ hồ đọc được khẩu hình là: Ngón trỏ, động đi.
Mặt cô đỏ phừng lên: Tận thế rồi nên cũng bạo thế này sao!
Hạ Cửu bên cạnh cũng thấy có gì đó là lạ, cô liếc hai người kia mấy lần. Sau đó định quay sang người bên cạnh hỏi thì lại thấy Ngư Giáng cứng đơ như tượng đá, trên mặt còn treo thêm biểu cảm vô cùng khiếp sợ. Hạ Cửu im lặng một lúc, song đến cùng vẫn không nhịn được nói, "...Cô lại sợ cái gì thế?"
Ngư Giáng từ từ quay mặt lại, "Cô không nghe thấy sao?"
Ngư Giáng liếc hai người kia, thấy cả hai đang nói chuyện với Du Thiên Tinh thì ghé sát Hạ Cửu, mặt đỏ như gấc tóm tắt, "Hình như bọn họ đang bàn, tối qua làm mấy lần, cái chuyện đó đó á..."
Hạ Cửu, "????"
Hạ Cửu lập tức sợ hết hồn, quay phắt đầu lại nhìn cô: Không phải chứ chị hai, dù hai người họ có hơi mờ ám thật nhưng chắc chắn không phải như vậy đâu!!!
.
Cuộc họp thường kỳ kết thúc, ai nấy đều mang tâm sự riêng.
Hôm nay Hạ Cửu phải đến báo danh tại khu nuôi trồng.
Kỳ Hòa nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến bữa trưa. Cậu cũng đang định ghé qua xem tiến độ nghiên cứu của Mạnh Nghiên thế nào rồi nên nói với Hạ Cửu, "Cô đi ăn trưa với tôi luôn nha. Tôi gọi Mạnh Nghiên rồi, tiện thể cả ba cùng ăn chung."
"Hóa ra là người quen của cậu à." Hạ Cửu đút tay vào túi, "Tốt thôi, có gì giới thiệu trước cho tôi biết với nhé."
Kỳ Hòa và Hạ Cửu cùng đi về phía nhà ăn.
Nhà ăn buổi trưa chật kín người.
Mạnh Nghiên mới vừa từ khu nuôi trồng ra, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, dưới cánh tay kẹp một bản báo cáo chuẩn bị mang cho Kỳ Hòa xem. Tay còn lại thì bưng khay cơm, cô len qua đám đông, mái tóc buộc cao gọn gàng, dáng vẻ sạch sẽ khiến người ta chú ý.
Vừa định tìm chỗ ngồi thì bên cạnh chợt vang lên một giọng quen thuộc, "Ui cha, chẳng phải là Mạnh Nghiên đây sao?"
Cô quay đầu lại, thấy Kha Nguyên cùng ba người đồng đội cũ đang ngồi ở đó.
Từ khi cô chuyển sang khu nuôi trồng, đây là lần đầu tiên chạm mặt với đám họ. Mạnh Nghiên chẳng buồn để tâm, đang định quay đi thì Kha Nguyên đã nhìn chằm chằm vào xấp báo cáo trong tay cô, giọng điệu trêu ngươi, "Ăn cơm mà còn phải kẹp báo cáo, bày đặt cái gì thế?"
Cô khựng lại, lườm lại với vẻ châm chọc, "Còn đỡ hơn lúc nào cũng phải cụp đuôi mà sống."
Loảng xoảng! Khay cơm bị ném mạnh xuống bàn, Kha Nguyên cùng mấy người kia hùng hổ đứng phắt dậy, "Mày nói cái đéo gì đó!?"
Lần nào trong giờ huấn luyện bọn họ cũng bị ép quỳ xuống, nỗi uất ức đã dồn lại từ lâu, chỉ ước sao có thể trút hết lên người Mạnh Nghiên ngay lập tức. Thế nhưng căn cứ lại có lệnh cấm tuyệt đối không được ẩu đả... Kha Nguyên nhìn chằm chằm Mạnh Nghiên, hắn biết Mạnh Nghiên hận bọn họ, nếu có thể khích cho đối phương ra tay trước -
Hắn nở nụ cười đầy đê tiện, "Mạnh Nghiên, mày kênh cái chó gì hả? Mày có được hôm nay chẳng phải là nên cảm ơn bọn tao đã giúp mày kích phát ra được siêu năng lực sao?"
Mặt Mạnh Nghiên lạnh như băng, ánh mắt găm thẳng qua.
Thấy thế Kha Nguyên càng đắc ý hơn, càng đổ thêm dầu vào lửa, "Còn không mau quỳ..."
"Làm sao đấy? Tìm cô ấy có việc gì?"
Một giọng nói rõ ràng và dứt khoát vang lên, Hạ Cửu xuất hiện bên cạnh Mạnh Nghiên, cau mày liếc qua cả đám Kha Nguyên, "Lèm bèm cái gì thế?"
Kha Nguyên thấy người nói là một cô gái xa lạ nên có hơi ngạc nhiên một chút, đang định bật ngược lại thì ánh mắt bỗng dừng trên thẻ căn cước [S+] gắn trên ngực cô. Cả người hắn đơ ra, nuốt lại lời muốn nói.
"Chậc, lần này bỏ qua cho mày đó..."
Hắn quay lưng đi, định giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra thì giây tiếp theo, bịch bịch! Bịch bịch!!!
Cả bọn đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Loảng xoảng, khay cơm bên cạnh bị hất tung, thức ăn văng tung tóe đầy đầu.
"Má... Cái đéo gì!"
Đúng lúc này Kỳ Hòa bưng khay đồ ăn bước tới, vô cùng niềm nở chào hỏi, "Từ bên kia nghe thấy mấy người triệu hồi tôi nên là tôi vội chạy đến đây đó. Không cần cảm ơn đâu."
Đám người kia, "..."
Kỳ Hòa nói xong, quay sang gọi Mạnh Nghiên và Hạ Cửu, "Đi thôi, qua bên kia ngồi đi."
Đợi ba người đi xa, Kha Nguyên và đồng bọn mới lồm cồm bò dậy giữa đống lộn xộn, bốn phía xung quanh đều là ánh mắt soi mói. Mặt hắn lúc đỏ lúc xanh nghiến răng hậm hực, bắt đầu phun ra những lời cay nghiệt:
"Cậy quen được vài cấp S là ngon à!"
"Ra vẻ cái gì chứ, chẳng phải chỉ nghiên cứu cái thứ dịch dinh dưỡng thôi sao, thành quả đó cũng có phải chỉ mình cô ta làm ra đâu."
"Tôi đây đếch thèm uống cái thứ do cô ta làm!"
Phía bên kia nhà ăn, ba người Kỳ Hòa ngồi xuống.
Kỳ Hòa nhìn sang Mạnh Nghiên, "Cô ổn chứ?"
"Có gì đâu mà." Sắc mặt Mạnh Nghiên thản nhiên, ngày nào cũng ru rú trong phòng thí nghiệm khiến cô gầy đi khá nhiều, khuôn mặt từng có chút bầu bĩnh như trẻ con giờ đã thon lại, càng thêm sắc sảo.
Cô không tha thứ, nhưng cũng không thèm để ý.
Trước sự sống còn của loài người và những thành tựu nghiên cứu vĩ đại, những kẻ đó trong mắt cô chẳng khác gì đám sâu bọ.
Cô đưa xấp báo cáo cho Kỳ Hòa, "Cậu xem đi, đã đến giai đoạn cuối rồi này."
Kỳ Hòa nhận lấy, xem qua vài trang, "Để lát nữa tôi cùng các cô đến phòng thí nghiệm xem luôn."
"Ể? Cậu mà nói sớm thì tôi đâu có cần mang theo."
Sau bữa ăn, họ cùng đi đến phòng thí nghiệm.
Phòng làm việc của Mạnh Nghiên nằm ngay sát bên phòng thí nghiệm.
Chỉ cách nhau một bức tường kính trong suốt. Từ đây có thể nhìn thấy rõ những thiết bị tinh vi, các mẫu vật bên trong, cùng vài nhà nghiên cứu và trợ lý đang bận rộn làm việc.
Cô dẫn hai người vào văn phòng của mình trước.
Một hàng mẫu được đưa ra, "Trước mắt thì đây là hàng mẫu cuối cùng."
Kỳ Hòa nhận lấy, xem qua một lượt rồi đưa nó cho Hạ Cửu, "Tầm bao lâu nữa thì mới có kết quả?"
Mạnh Nghiên đáp, "Do thành phần và tỷ lệ phải điều chỉnh lại liên tục, hơn nữa mỗi lần còn phải chờ kết quả thử nghiệm lâm sàng nên tiến độ khá chậm. Nhưng bây giờ có Hạ Cửu-"
Tách! Hạ Cửu búng tay một cái, mắt dán chặt vào ống nghiệm, "Hai ngày."
Mạnh Nghiên tròn xoe mắt kinh ngạc, "Có thể nhanh đến vậy sao?"
"Năng lực của tôi là [Giám định] đó, có thể cho ra số liệu ngay trực tiếp. Chỉ cần bên cô phối hợp điều chỉnh theo đó, đến bước cuối đưa 'bản hoàn thiện' vào thử nghiệm lâm sàng rồi nghiệm chứng nữa là xong thôi."
Mạnh Nghiên kích động nắm lấy tay cô, "Sao cô không xuất hiện sớm hơn chứ!"
"Tôi mới tới tổng bộ mấy hôm thôi mà."
Hạ Cửu vuốt mái tóc ngắn của mình, liếc hai người trước mặt, "Được rồi, đừng nhìn tôi kiểu đó. Bị tôi làm cho mê mẩn cũng là chuyện bình thường thôi."
Kỳ Hòa, "..."
Mạnh Nghiên, "..."
Hệ thống kinh ngạc trầm trồ: [Cổ còn mặt dày hơn ngài nữa!]
Kỳ Hòa bình thản đón nhận, "Người xuất sắc thường có vài điểm chung."
Hệ thống sửa lời: [...Thôi, vẫn là ngài cao hơn một bậc.]
Đúng lúc đó, máy truyền tin kêu tít tít.
Kỳ Hòa móc ra xem, là tin nhắn từ Du Thiên Tinh, nội dung vô cùng ngắn gọn: [Đến ngay phòng điều khiển trung tâm ngay.]
Cậu ngước đầu lên, thấy Hạ Cửu không nhận được thông báo. Vậy tám chín phần là lại có tình huống chiến đấu rồi.
Cậu chỉ kịp nói vài câu rồi nhanh chóng đến viện nghiên cứu.
.
Vừa đến trước cửa phòng điều khiển trung tâm thì đã bắt gặp một nhóm người từ quân đội đang vội vã đi ra, cánh cửa vừa khép lại rồi lại được mở ra, Kỳ Hòa đẩy cửa bước vào.
Vào trong, Du Thiên Tinh và Diêm Xuyên Bách đều đã có mặt.
Cậu thu tầm mắt về, hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sắc mặt cả hai đều rất nghiêm trọng.
Du Thiên Tinh nhìn cậu nói, "Vừa rồi căn cứ tiếp nhận được một tín hiệu lạ, nó đến từ thành phố F ở phía bắc xa xôi sát với biên giới. Cậu có thể hiểu là chúng ta vừa phát hiện một nơi chưa từng liên lạc với bên ngoài -"
"Căn cứ ẩn số III."
Kỳ Hòa nín thở một nhịp, rồi chậm rãi thở ra, "Tức là sao?"
Du Thiên Tinh giải thích ngắn gọn, "Căn cứ này ở thành phố F được xây dưới lòng đất, nằm trong khu vực hẻo lánh mà giao thông lại còn bị tắc nghẽn nữa. Người ở đó chưa bao giờ ra ngoài, cũng chưa từng kết nối với bất kỳ kênh liên lạc nào, nên từ trước đến giờ chưa từng bị phát hiện."
- Xây dựng dưới lòng đất ư.
Kỳ Hòa nhạy bén hỏi, "Bọn họ bị tấn công rồi đúng không?"
"...Đúng vậy." Du Thiên Tinh đáp.
Thành phố F là một thành phố ngầm, nhờ cấu trúc này mà họ từng nhiều lần tránh khỏi các cuộc tấn công của lũ zombie. Nhưng kể từ khi loài biến dị tiến hóa, cả thành phố gần như bị phơi bày ra toàn bộ trước mặt chúng -
"Vừa rồi kỹ thuật viên bên đó đã kết nối cùng tần số với chúng ta, gửi đến một tín hiệu cầu cứu."
Du Thiên Tinh hít sâu một hơi, "Thành phố F sắp thất thủ rồi."
Kỳ Hòa mím môi, "Tổng bộ sắp xếp như thế nào?"
Người bên cạnh lên tiếng, "Mỗi căn cứ ít nhất sẽ phái một dị nhân cấp S hệ chiến đấu đi hỗ trợ." Diêm Xuyên Bách nhìn cậu, "Tôi đã cho chuẩn bị trực thăng rồi, đích thân tôi sẽ dẫn người qua đó."
Tình hình cấp bách, Kỳ Hòa vừa định đáp "được" thì chợt khựng lại, nhìn về phía anh một cái, hỏi theo thói quen, "Bắt buộc phải là anh đi sao?"
Diêm Xuyên Bách rũ mắt, cũng nhìn lại cậu, "Cũng không nhất định phải là tôi đi."
Lời vừa dứt, không khí im lặng hai giây.
Ngay khi Kỳ Hòa đang định thả lỏng thì trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng 'Bíp!' Như thể chương trình bị mắc kẹt, sau đó một hồi còi cảnh báo bén nhọn vang lên, bảng thông báo liền nhảy ra trước mắt:
[Cảnh báo! Phát hiện kỷ chủ...]
Cùng lúc đó, một âm thanh và bảng giao diện khác gần như chồng lên:
[Tít! Hệ thống đang tải...]
[Ảnh hưởng đến kịch bản cuối cùng, kích hoạt--]
[ Tải thành công ]
[Tình tiết quan trọng sẽ khởi động sau hai ngày, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.]
Những bảng giao diện nhảy ra chồng chất lên nhau như những hộp thoại xuất hiện bất ngờ trên màn hình, chớp mắt đã phủ kín toàn bộ tầm nhìn của Kỳ Hòa!
Đáy mắt cậu lộ ra sự rối loạn và mất bình tĩnh.
Cậu lập tức nắm lấy cánh tay Diêm Xuyên Bách, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bảng thông báo mà nhìn thẳng về phía anh, "Anh đi liền cho tôi!"
.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Hòa: Cốt truyện chính à, mày càng ngày càng khó bảo quá rồi đấy. (chuẩn bị tối ưu hoá)
Cốt truyện chính và tuyến tình cảm sắp có bước ngoặt lớn.
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 40: Kích hoạt (3)
10.0/10 từ 43 lượt.
