Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi

Chương 39: Thông suốt


Giữa khoảng lặng kéo dài ấy, Hạ Cửu nghiêng đầu nói, "Thần kinh có vấn đề là cái anh này có đúng không?"


Du Thiên Tinh, "?"


Diêm Xuyên Bách từ tốn gật đầu, "Rõ như ban ngày, không cần phải nói."


"..."


Hạ Cửu lại quay mặt về nhìn Du Thiên Tinh, "Tôi là Hạ Cửu, dị nhân cấp S hệ tinh thần. Tôi mới gia nhập tổng bộ vài ngày thì được điều qua căn cứ các anh."


Du Thiên Tinh load vài giây rồi mới phản ứng lại, "...Thế Quan Thượng thì sao?"


Diêm Xuyên Bách mặt không đổi sắc thuật lại, "Trong trận chiến vừa rồi cậu ta đã đóng góp một vai trò vô cùng lớn. Tổng bộ đánh giá cao năng lực tác chiến của cậu ta nên giữ cậu ta lại rồi."


Kỳ Hòa nghiêng đầu, "Ê hệ thống, ảnh thế mà lại khen Quan Thượng kìa."


Hệ thống tỏ vẻ cao nhân thần bí: [Mọi món quà của số phận, sớm đã được ngầm định giá rồi.]


Kỳ Hòa lười để ý đến mấy lời ông nói gà bà nói vịt của nó.


Du Thiên Tinh cũng lấy làm kinh ngạc nhìn qua người kia một cái: Cái miệng chó của Diêm Xuyên Bách mà cũng biết khen người ta á, đã vậy còn khen tình địch nữa cơ đấy.


Đầu óc đang rối tung rối mù của hắn đột nhiên tỉnh táo hẳn!


Ánh mắt hắn lướt qua Kỳ Hòa. Rồi một lát sau nuốt xuống câu định nói, giả vờ như không có gì, xoay người tươi cười đón tiếp, "Được rồi được rồi, mọi người cùng vào phòng họp thôi ~"


Có một cấp S mới gia nhập căn cứ nên Du Thiên Tinh gọi cả Ngư Giáng xuống họp luôn, cũng tranh thủ trong lúc chờ Ngư Giáng đi thay bộ đồng phục khác.


Lúc Ngư Giáng đến thì hắn cũng đã quay lại, trở về với dáng vẻ tươm tất gọn gàng.


Kỳ Hòa ngồi vào chỗ cũ, đưa lưng về phía cửa.


Diêm Xuyên Bách ngồi bên trái cậu, Du Thiên Tinh đứng đầu bàn. Hạ Cửu vừa kéo ghế đối diện ra thì thấy cửa mở, Ngư Giáng đẩy xe đi vào.


Ngư Giáng thấy cô thì hơi khựng lại chút, sau đó khẽ gật đầu, "Chào cô."


Hạ Cửu cũng đánh giá cô một lượt, "...Chào nhé."


Chủ động chào hỏi như này, hình như cũng đâu có khó giao tiếp đâu?


Mọi người nhanh chóng ổn định lại chỗ ngồi, Du Thiên Tinh cười tủm tỉm giới thiệu, "Hai vị hệ chiến đấu đã an toàn trở về từ tổng bộ, đây đúng là một chuyện đáng mừng. Còn Quan Thượng ở lại tổng bộ, cũng sẽ có cơ hội phát huy năng lực hơn."


Ngư Giáng ngồi thẳng lưng, hai mắt mở to chăm chú lắng nghe: Hai vị hệ chiến đấu... Có tin mừng, Quan Thượng... Chẳng vui vẻ gì, sẽ báo thù.


Du Thiên Tinh nói tiếp, "Đồng thời chúng ta cũng có thêm một thành viên mới là Hạ Cửu đây, cô ấy là dị cấp S hệ tinh thần, năng lực là [Giám Định]. Mong mọi người sau này hợp tác vui vẻ nhá."


Ngư Giáng: Hạ Cửu gia nhập... Giám định, hợp tác vui vẻ.


Phần giới thiệu đã xong, cuộc họp bước vào vấn đề chính.


Giọng Du Thiên Tinh hơi cao lên, quay ra bảng trắng, chiếu lên bài báo cáo vừa được đồng bộ từ tổng bộ, "Trong đợt tập kích quy mô lớn vừa rồi, tuy không phát hiện kẻ địch có tiến hóa hình thái, song có thể thấy chúng đã biết chia thành ba đợt tấn công liên tiếp, rõ ràng đã xuất hiện dấu hiệu có phối hợp chiến lược."


"Có điều chúng ta cũng không cần phải quá lo."



Hắn quay lại, cố giữ thái độ tích cực an ủi, "Chúng ta có hai hệ chiến đấu mạnh mẽ, nhất định có thể giữ vững được căn cứ."


Hạ Cửu giơ tay, "Thế tôi được phân nhiệm vụ gì vậy?"


Du Thiên Tinh đáp, "Tiểu Cửu, từ ngày mai cô đến khu nuôi trồng tham gia nghiên cứu nhé."


"Ò, được thôi."


Nhiệm vụ đã được giao, chủ đề lại quay về phần báo cáo.


Kỳ Hòa với tư cách người lập ra chiến lược nên có thể bỏ qua phần này. Suy nghĩ của cậu lại bay đến dự án của Mạnh Nghiên: Lần trước Mạnh Nghiên đã nói rằng dữ liệu lâm sàng cho kết quả xét nghiệm rất khó lấy -


Giờ có năng lực [Giám Định] rồi, tiến độ chắc chắn sẽ nhanh hơn.


Cậu thầm tính toán trong lòng: Tốt nhất là có thể kịp trước khi 'cảnh báo kịch bản' tiếp theo bị kích hoạt.


[Ngài đang nghĩ gì đấy?] Hệ thống không chịu nổi cô đơn nên hỏi.


"Không có gì."


Kỳ Hòa đổi đề tài, "Tao chỉ đang nghĩ, ban đầu Quan Thượng vốn định đến tổng bộ. Giờ đi một vòng lớn như vậy, liệu có được tính là cốt truyện quay lại đúng 'quỹ đạo' không? Tuy rằng quá trình khác đi, nhưng kết quả dường như vẫn không đổi."


[Hoà, chỉ cần ngài muốn là có thể đổi thôi.]


"..." Kỳ Hòa hơi khựng lại, "Sao hôm nay mày lạc quan thế?"


Hệ thống buồn bã ỉu xìu, không buồn giải thích: Chứ gì nữa, chỉ cần ngài muốn, truyện không CP cũng có thể bẻ ra tuyến tình cảm đấy thây.


.


Khi cuộc họp kết thúc thì đã là xế chiều.


Du Thiên Tinh đưa cho Hạ Cửu một tấm thẻ phòng nói, "Lát nữa căn hộ sẽ được dọn dẹp lại, cô ở tầng 30 nhé."


Từ cửa kính phòng họp nhìn ra, vừa vặn thấy được tòa cao tầng nằm kế bên. Hắn cảm thán một tiếng, "Chỗ ấy, cũng được xem như là nơi tiễn người đi đón người về nhỉ."


Hạ Cửu, "? Ý là tôi dọn vào cái băng chuyền à?"


Mọi người, "..."


Kỳ Hòa lắc đầu, "Cái này chỉ có thể nói là do hệ tinh thần có tính lưu động cao thôi."


Ánh mắt Du Thiên Tinh khẽ liếc về phía tâm bão khiến bọn họ phải 'lưu động' kia. Nhưng dựa vào nguyên tắc 'đời đã đủ khổ rồi, thôi đừng bóc mẽ nhau', hắn không nói gì thêm nữa.


Hắn còn phải tiếp tục thí nghiệm nên nhóm Kỳ Hòa đi về trước. Úc Kim tới đẩy xe cho Ngư Giáng, năm người cùng vào trong thang máy.


Cửa khép lại: Các nút của tầng 28, 29, 30, 32 lần lượt sáng lên.


Thang máy từ từ di chuyển, bầu không khí bên trong thì chìm trong yên lặng.


Kỳ Hoà đang đợi đến tầng của mình, bỗng nghe thấy bên cạnh lên tiếng, "Giờ này nhà ăn đóng cửa rồi, lát nữa có muốn lên ăn chung với tôi không?"


Chữ 'lên' kia chỉ có thể hỏi người ở tầng dưới là cậu thôi.


Cậu quay đầu lại, quả nhiên thấy người kia đang rũ mắt nhìn mình. Kỳ Hoà nghĩ ngợi một chút, trong phòng vẫn còn vài ống dinh dưỡng nên cũng không cần thiết phải nấu nướng, "Hôm nay mệt quá rồi, thôi khỏi đi."



Mà sau lưng, đồng tử của Ngư Giáng hơi run run, rồi chậm rãi chuyển ánh mắt sang Hạ Cửu mới đến.


Cửa thang máy 'đinh'! Một tiếng mở ra, Kỳ Hoà bước ra ngoài.


Lên một tầng nữa Diêm Xuyên Bách cũng đi ra nốt.


Khi cửa khép lại lần nữa, trong bầu không gian yên tĩnh Hạ Cửu đang đứng chờ, chợt nghe người bên cạnh mở miệng nói, "Có thể cô sẽ thấy sốc, nhưng quan hệ của hai người họ vốn là vậy đấy."


Hạ Cửu nghiêng đầu, "?" Sốc cái gì cơ?


Ngư Giáng ngước đầu lên nhìn cô, khẽ nói, "Thực ra bọn họ đều là người tốt. Sau này cô sẽ từ từ hiểu thôi."


Cửa thang máy 'đinh', mở ra.


Ngư Giáng khẽ gật đầu, Hạ Cửu đực cái mặt bước ra rồi nhìn cửa thang máy dần khép lại. Cô đứng như trời trồng: Với tính cách không bao giờ để câu chuyện rơi lửng giữa chừng như cô, vậy mà lần này lại chẳng thể thoại được câu nào để tiếp lời.


Hoá ra là khiến cho người khác khó giao tiếp sao!


.


Trở về phòng, cậu đóng cửa lại.


Trên bàn trà vẫn còn vương mấy tập báo cáo mà cậu chưa đọc hết trước khi đi. Kỳ Hoà đi tắm một phen, xong rồi quay ra khui hai ống dinh dưỡng, vừa uống vừa tiếp tục nghiên cứu -


Thiên phú của Diêm Xuyên Bách đang bị bản năng đè ép.


Lần trước Quan Thượng khiêu khích anh, tuy khiến anh dao động nhưng vẫn chưa chạm được tới ngưỡng đột phá.


Kỳ Hoà đặt bản báo cáo xuống, nhớ lại: Lần đột phá đầu tiên của Diêm Xuyên Bách là bị kích phát trong trận đấu với cậu. Nói cách khác, cần phải có k*ch th*ch mạnh hơn thì mới có thể khiến anh giải phóng bản năng.


Vậy cái gì có thể trở thành chất dẫn đây ta?


Cậu trầm ngâm một lát rồi gửi cho Diêm Xuyên Bách một tin: [Dạo gần đây anh có mấy suy nghĩ hay ý tưởng táo bạo nào không?]


Diêm Xuyên Bách: [?]


Hệ thống không nỡ nhìn tiếp, nhắm mắt lại.


Nghĩ đến 'nam chính' của nó đang bị bẻ ngày càng cong như thước dẻo, nó cố cứu vãn lại tình hình chút chút: [Ngài có cảm thấy, ngài hay thường xuyên nói mấy câu mập mờ khó hiểu không?]


"Hỏ?"


Kỳ Hoà mất hai giây rồi mới hiểu ra, "Sao mấy người toàn nghĩ lệch đi đâu thế?"


Đúng là cậu thi thoảng nói chuyện có hơi thính thiệt, nhưng đa số tình huống vẫn rất là bình thường mà.


[...Chẳng phải ngài mới là người nên tự kiểm điểm bản thân à?]


"Là đầu óc mấy người đen tối thì có."


Nói mới nhớ, lúc trước khi làm đánh giá game, cậu cũng từng gặp qua trường hợp tương tự như vậy. Đặc biệt trong các thể loại game MMO, rất nhiều người chơi mang theo tâm lý xã giao, thậm chí là yêu đương thật sự.


Nhưng xuất phát từ nghề nghiệp và thói quen của mình, cậu luôn đặt tư duy ứng chiến lên hàng đầu, hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó.


Kỳ Hòa nói với hệ thống, "Hồi trước cũng có lần tao để lại tin nhắn trên kênh thế giới, chủ đề chợt trôi sang hướng mập mờ hoặc hơi nhạy cảm, thậm chí còn có người lén nhắn riêng cho tao nữa."



Hệ thống như đang phỏng vấn: [Vậy ngài nghĩ sao về chuyện đó?]


"Tao nghĩ khả năng cao là bọn này đang trêu tao hoặc khiêu khích tao."


Giọng Kỳ Hoà rất dứt khoát, "Thế là tao giết sạch họ trong game luôn."


Hệ thống: [...]


Một lát sau, nó thật sự nhịn không nổi nữa: [Có thể đúng là có người cố ý khiêu khích ngài thiệt, nhưng mấy người nói chuyện mập mờ với ngài ấy, có khi nào là đang tán tỉnh ngài không?]


Kỳ Hoà cau mày khó hiểu, "Trên mạng chẳng biết ai ra ai, sao lại có thể nảy sinh cảm tình với tao được? Có phải trò chơi công lược hay bạn muốn hẹn hò đâu mà tuyến tình cảm được lập trình sẵn chứ."


Hệ thống cạn mịa lời, hết cãi.


Đúng lúc này máy liên lạc bỗng vang lên hai tiếng "tít tít".


Kỳ Hòa cầm lên xem, thấy là Diêm Xuyên Bách. Có lẽ vì không đợi được cậu hồi âm nên đối phương lại nhắn hỏi: [Là sao?]


Lúc này Kỳ Hòa mới sực nhớ ra là mình mới nói được nửa chừng thì quên khuấy đi mất.


Mà Kỳ Hoà tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nên dẫn dắt câu chuyện tiếp như thế nào, bèn dứt khoát kết thúc luôn: [Không có gì.]


Tin nhắn gửi đi, đối phương không trả lời nữa.


.


Sắc trời bên ngoài dần tối.


Kỳ Hoà ném hai ống dinh dưỡng rỗng vào thùng rác, sau đó gom xấp báo cáo trên bàn lại. Vừa dọn xong xuôi đâu vào đó thì ngoài cửa bỗng vang lên hai tiếng gõ. Cộc, cộc.


Cậu bước tới mở cửa -


Lập tức nhìn thấy Diêm Xuyên Bách đang đứng ngoài.


Diêm Xuyên Bách đã thay sang một cái áo thun thường ngày và ôm vừa vặn lấy dáng người anh. Thấy cậu, Diêm Xuyên Bách hơi nhướng mày, giơ thứ trong tay của mình lên, "Làm dư chút đồ ăn tối, ăn không?"


Kỳ Hoà nghiêng người nhường lối cho anh vào, "Nếu anh đã thành tâm mời như vậy thì sao tôi nỡ từ chối được."


Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ rồi đi theo cậu vào.


Hộp cơm được đặt xuống bàn trà, hai người ngồi xuống đối diện nhau.


Để tiết kiệm năng lượng, chỉ có bóng đèn nhỏ bên bàn là được bật.


Ánh sáng vàng nhạt ấm áp phủ xuống, soi rõ đồ ăn trong hộp: Một nửa là món hầm, một nửa là khoai tây chiên.


Kỳ Hoà tấm tắc khen ngợi, "Thật đúng là nhìn thôi đã thấy ngon rồi."


Song chợt nghĩ đến khả năng bị hiểu lầm, cậu ngừng một nhịp rồi bổ sung, "Cái tôi nói là món ăn anh làm."


Diêm Xuyên Bách hơi khựng lại, giương mắt lên nhìn cậu.


Khóe môi anh nhếch lên nhè nhẹ, như cười như không, "Chứ cậu nghĩ đi đâu vậy?"


Kỳ Hoà chọc đũa vào miếng khoai, lắc đầu, "Tôi sợ anh hiểu lầm thôi."



Sau đó không ai nói gì nữa, chỉ ngồi lặng lẽ ăn.


Diêm Xuyên Bách ăn rất ít, chỉ động đũa vài lần. Còn Kỳ Hoà thì đang cúi đầu vét nốt chút nước sốt cuối cùng của món hầm trong bát, bỗng lúc này nghe thấy đối diện chậm rì rì hỏi, "Có vừa miệng không?"


"Đã nói là nhìn thôi cũng thấy ngon rồi mà."


Diêm Xuyên Bách như cười khẽ một cái, "Không bằng cậu."


Động tác cầm đũa của Kỳ Hòa chững lại, ngẩng đầu nhìn anh.


Diêm Xuyên Bách ngồi đối diện cậu, bờ vai rộng đổ một vệt bóng trên sàn nhà. Gương mặt lạnh lùng dưới ánh đèn ấm áp chiếu xuống lại toát ra vẻ dịu dàng, tầm mắt anh hơi rũ, nhìn về phía cậu không chớp lấy một cái.


Kỳ Hòa chờ một lát không nghe thấy anh nói gì nữa thì mới thử hỏi lại, "...Anh cũng đang nói món ăn, đúng không?"


Diêm Xuyên Bách chỉ khẽ nhếch môi, không đáp.


Kỳ Hòa, "?"


Cậu chớp mắt một cái rồi đưa mắt về lại bát, lẳng lặng ăn nốt phần còn lại, sau đó duỗi tay ra thu dọn cái hộp không. Có vẻ như Diêm Xuyên Bách đúng là chỉ mang đồ qua chia cho cậu thôi, ăn xong rồi cũng không tính ở lại mà đi về luôn.


Kỳ Hoà cũng đứng dậy, tiễn anh ra cửa.


Cửa mở, ánh sáng ngoài hành lang liền hắt một khoảng trắng vào trong phòng.


Diêm Xuyên Bách dừng lại ở ngưỡng cửa, rồi bất chợt quay đầu mỉm cười nhìn cậu nói, "Cậu hiểu thế nào thì là thế đấy."


Nói xong, cửa 'cạch' một tiếng khép lại.


Trước hiên nhà yên tĩnh trở lại, Kỳ Hoà đứng đó vài giây.


Lời Diêm Xuyên Bách nói quả thật là thuận theo hướng cậu hiểu, mang theo một chút mập mờ khó đoán. Nhưng chúng có vẻ hơi khác so với những gì cậu từng gặp trước đây.


Cậu cũng không cảm thấy bị xúc phạm.


Vì sao nhỉ?


Kỳ Hòa rơi vào trầm ngâm: Có lẽ vì hai người họ quen biết nhau ngoài đời, nên cũng hiểu rõ nhau phần nào. Đã vậy lần trước Diêm Xuyên Bách cũng từng đối xử rất tốt với cậu, lại còn khen cậu một lần nữa.


Thế nên, không giống những người kia.


Nếu không phải khiêu khích hay trêu chọc, vậy theo như hệ thống nói...


"Ê hệ thống."


Trong lòng hệ thống bỗng run rẩy: [...Gì đấy?]


Kỳ Hòa suy tư, mở rộng suy nghĩ, "Diêm Xuyên Bách đang tán tỉnh tao đấy à?"


[...]


Hệ thống vội nhắm tịt mắt: Mía, cái mỏ chết tiệt của tôi ơi!!!


.


Tác giả có lời muốn nói:


Hệ thống: Nửa đêm giật mình bật dậy, tự tát vào cái mỏ mình một phát.


Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Story Chương 39: Thông suốt
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...