Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 37: Combat tổng
Trực thăng bay thẳng về phía tổng bộ.
Người lái là một dị nhân cấp A của quân đội, Kỳ Hòa ngồi ở ghế phụ lái để tiện tăng tốc cho trực thăng, hai người còn lại thì ngồi hàng phía sau.
Cậu nhìn xuống dưới qua ô cửa sổ của khoang trực thăng, "Quan Thượng, anh có cảm nhận được dưới kia có lũ biến dị nào đang tụ tập không?"
"Hiện tại thì chưa thấy gì hết."
Kỳ Hòa đặt tay lên bệ cửa sổ, ba căn cứ cách nhau rất xa, đám dị chủng hiện tại vẫn chưa có khả năng chỉ huy để điều động trên phạm vi lớn như vậy.
Khả năng đánh lạc hướng gần như bằng không.
"Nhưng chúng ta rời căn cứ khá lâu." Quan Thượng chần chừ nói, "Cũng không thể đảm bảo sau đó sẽ..."
"Căn cứ đã bước vào trạng thái phòng thủ toàn diện rồi." Kỳ Hòa ngắt lời.
Dù là căn cứ I hay tổng bộ, thì hai lần xảy ra khủng hoảng đều là do không có sự chuẩn bị trước. Sau lần bị tấn công bởi đám dị chủng, căn cứ I đã xây dựng lại toàn bộ hệ thống phòng ngự trên mặt đất lẫn dưới lòng đất.
Hơn nữa còn có Du Thiên Tinh và các dị nhân khác ở lại.
Quan Thượng nhẹ nhõm phần nào, "Vậy chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?"
Kỳ Hòa nhìn thẳng về phía trước, không trả lời.
Hai giây sau, Diêm Xuyên Bách nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng, "Cho dù có xảy ra chuyện đi nữa thì cũng phải dốc hết toàn lực hỗ trợ tổng bộ ——"
Anh nghiêng mặt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ lạnh nhạt quen thuộc lúc này lại toát ra khí thế không thể phản bác.
"Trái tim mà ngừng đập thì các tuyến phòng thủ còn lại bị công phá chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Trong khoang trực thăng rơi vào yên lặng, phi công cũng nổi hết da gà. Đột nhiên có người vỗ vai hắn, "Chuẩn bị tinh thần đi."
Phi công giật bắn mình, "...Chuẩn bị bị đánh sập á?!"
Ngay sau đó trực thăng bất ngờ tăng tốc cái vèo, lao về phía tổng bộ —
Kỳ Hòa, "Chuẩn bị phi tới đó."
Nếu đã không yên tâm, vậy thì cứ tốc chiến tốc thắng thôi.
.
Một tiếng sau, họ cuối cùng cũng đã tiếp cận được tổng bộ.
Bức tường thành kiên cố sừng sững hiện ngay trước mặt họ.
Từ xa đã thấy một mảng đen nghìn nghịt ở bên dưới, đám dị chủng như một bầy kiến đen ồ ạt tràn tới tấn công căn cứ. Bên ngoài tiền tuyến lửa đạn đã ngút trời, hai bên đã bắt đầu trận chiến.
Lại gần hơn, tình hình bên dưới liền phản chiếu vào đáy mắt mọi người, hô hấp của Kỳ Hòa thoáng ngừng lại trong giây lát.
Bảo sao tổng bộ phải gửi đi tín hiệu cầu cứu.
—— Lần này lũ dị chủng không chỉ từ lòng đất trồi lên mà còn có một làn sóng zombie khác đang tấn công từ mặt đất.
Lúc này trực thăng đã bay đến phía sau chiến trường.
Diêm Xuyên Bách nhìn xuống, sau đó đứng dậy nói, "Dừng ở đây đi, chuẩn bị hạ cánh."
Phi công giữ máy bay lơ lửng trên không, toát mồ hôi hột, "Nơi này không thể hạ cánh được đâu thượng tá!"
"Được hết." Bên cạnh cũng vang lên tiếng tháo chốt dây an toàn.
Cửa khoang mở ra, gió mạnh ùa vào.
Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách đeo tai nghe lên điều chỉnh cùng tần số. Cậu đứng ở trước cửa, quay đầu dặn dò, "Quan Thượng, anh ở lại trên này báo cáo tình hình liên tục cho bọn tôi nhé."
Quan Thượng bám lấy thành máy bay, "Được!"
Phi công kinh hãi, "Khoan đã! Các anh định—"
Diêm Xuyên Bách mặt không đổi sắc đứng sau lưng Kỳ Hòa, trên người chỉ mặc một bộ đai chiến thuật cơ bản, súng đã lên đạn.
Kỳ Hòa bám lấy thanh chắn của trực thăng, áo thun bị gió thổi bay phần phật. Sau đó cậu buông tay ra nhảy xuống từ độ cao trăm mét, "Nhảy—!"
Hệt như một chú chim sà xuống.
Một bóng người khác cũng lập tức nhảy theo sau không chút do dự.
Trên tường thành của tổng bộ lẫn chiến trường ở phía dưới, toàn bộ quân đội đang ở tiền tuyến cùng với các dị nhân cấp S đều giật mình, kinh ngạc nhìn về phía hai bóng người từ trực thăng lao xuống giữa làn sóng zombie.
Đó là...
Thượng tướng Cung tập trung nhìn về phía đó, "Căn cứ II tới rồi sao? Không đúng... Người đến trước lại là căn cứ I ở xa hơn!?"
ẦM——!!!
Một luồng sức mạnh dữ dội bùng phát quét sạch khu vực quanh điểm đáp, tạo ra một khoảng đất trống. Kỳ Hòa rút súng ra, "đoàng" một phát xử lý gọn ghẽ một con zombie đang lao đến. Tay còn lại của cậu siết chặt giữa không trung.
Bịch! Hai người họ hạ cánh an toàn sau khi đã giảm tốc.
Một lớp băng lan rộng từ dưới chân Diêm Xuyên Bách ra tứ phía, làm chậm đà tấn công của lũ zombie và chặn luôn các đòn công kích ngầm từ dưới đất.
Diêm Xuyên Bách lia nòng súng quét qua.
Trong ánh lửa tóe ra từng đợt, một hàng zombie ngã rạp xuống, không lãng phí bất cứ một viên đạn nào.
Trên tường thành, ai nấy đều sững sờ trước màn lao vào chiến trường đầy khí thế của hai bọn họ. Ngay sau đó, "Hay lắm!" Thượng tướng Cung phấn khích hét to, như được tiếp thêm sức mạnh, ông lập tức ra lệnh:
"Bộ phận tác chiến của tổng bộ, tập trung hết hỏa lực ra phía sau!"
"Hai cánh tăng cường thêm hỏa lực, yểm hộ căn cứ I!"
Kỳ Hòa vừa dọn sạch khu vực quanh mình xong thì cảm nhận được hướng hỏa lực của chiến trường đã thay đổi.
Cùng lúc đó, ba bóng người đang áp sát họ.
Cậu liếc lên tường thành phía xa: Có vẻ quân đội đã thay đổi chiến thuật để phối hợp với bọn họ rồi.
Ba người kia nhanh chóng tiến đến gần, mà dám xông thẳng vào chiến trường như vậy thì tất nhiên cũng chỉ có cấp S trở lên. Kỳ Hòa vừa đánh vừa đảo mắt quan sát: Toàn là những gương mặt quen ở buổi lễ kiểm tra cấp bậc, hai người cấp 3S vừa khéo lại là hệ chiến đấu. Một người là dị nhân hệ mộc từng khiêu khích cậu, bên trên thẻ căn cước có viết một cái tên: Dương Trình.
Người cấp 3S còn lại là dị nhân hệ hỏa, mang quân hàm trung tá.
Ngoài ra còn một người cấp 2S nữa, siêu năng lực là dị hóa cơ thể, thuộc dạng hỗ trợ, coi như là một lá khiên sống trong đội.
Ba người bọn họ phối hợp với nhau cũng tạm ổn, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở lối đánh thông thường.
Phía bên đấy chưa từng phối hợp với bọn cậu, hơn nữa còn thuộc căn cứ khác nên nhất thời không có giao tiếp gì.
Kỳ Hòa thu lại ánh mắt, mỗi phát súng đều bắn chuẩn xác hạ gục một mục tiêu.
Dị nhân hệ hoả kia liếc sang cậu một cái, rồi cũng nhanh chóng quay đi: Có vẻ cảm thấy với tư cách là một siêu 4S thì biểu hiện như thế cũng chẳng có gì đặc biệt.
[...Ngài cứ đánh kiểu bình thường như này thôi à?]
Hệ thống thế mà lại có chút không quen: [Sức mạnh từ lần tiến hóa thứ ba của ngài đâu, sao không lấy ra xài đi?]
"Không cần." Kỳ Hòa tiện tay bóp nát một gốc dây leo biến dị, "Tận dụng mấy thứ có sẵn ở đây là đủ rồi."
[Hỏ? Đủ chỗ nào...]
Hệ thống còn chưa nói xong thì một loạt tiếng cánh quạt phành phạch truyền tới.
Trực thăng từ trên cao hạ xuống mang theo một luồng gió lốc cực mạnh, cửa khoang được mở ra, mái tóc ngắn màu nâu vàng của Cung Liên Vũ cứ thế bị gió thổi rối tung. Hắn nhìn xuống dưới, "Ui cha... Căn cứ I cũng gắt thật đấy, thế mà còn đến trước cả tụi mình nữa!"
Hắn nói xong thì búng tay cái tách, "Ê Kỳ Hòa! Cho mượn năng lực xài xíu nhen."
Ngay sau đó hắn cùng với Tịch Mạt Thanh cấp 3S liền nhảy xuống chiến trường.
"Bình bịch" hai tiếng, cộng hai người gia nhập chiến trường.
Kỳ Hòa liếc nhìn hai người họ, còn chưa nói gì thì đột nhiên cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình lại được bổ sung mạnh mẽ! Tầm nhìn và thính giác giữa các đồng đội đều tập trung vào nhau, khuếch đại lên gấp nhiều lần.
Cậu bất giác ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp gương mặt lộ ra trước cửa khoang trực thăng của căn cứ II. Cô gái với mái tóc dài bay trong gió, vẻ mặt điềm tĩnh, một tay vẫn còn đang vươn ra ——
Dị nhân hỗ trợ cấp S hệ tinh thần, năng lực là tăng cường giác quan.
Kỳ Hòa thu lại tầm mắt, tập trung vào chiến trường, khẽ nhếch môi nói với hệ thống, "Giờ thì, điều kiện đã đủ rồi đấy."
.
Có thêm dị nhân 'nửa' hệ chiến đấu gia nhập, áp lực trên chiến trường cũng giảm hẳn.
Tịch Mạt Thanh đứng chếch phía sau Kỳ Hòa, hắn mặc quân phục chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng, chỉ cầm một khẩu súng đơn giản nhưng từng phát đạn b*n r* đều trúng đích.
Kỳ Hòa nghe thấy tiếng súng bỗng dâng lên một cảm giác là lạ.
Cậu liếc mắt sang, nhanh chóng hiểu được năng lực của Tịch Mạt Thanh: Là hệ kim loại. Sau khi đạt đến cấp 3S, đã có thể tạo ra đạn dược từ hư không —
Một quân nhân thiên bẩm, khẩu súng trong tay vĩnh viễn không bao giờ hết đạn.
Ở phía bên kia, Cung Liên Vũ cầm 'lực' của Kỳ Hòa lao vào chém giết như điên. Vốn là một tên lắm lời, cộng thêm thân phận là con trai của thượng tướng nên chẳng có ai dám làm gì hắn, giờ phút này hắn vừa đánh cái mỏ cũng không kịp hồi chiêu luôn, "Đây chính là cái đám dị chủng từng tấn công các cậu à?"
Một gốc dây leo khổng lồ đầy răng nanh bất ngờ phá đất trồi lên dưới chân hắn, Cung Liên Vũ giật mình né đi, "... Cái đcm nó! Các cậu quét sạch chúng kiểu gì thế?"
"Muốn biết không?"
Kỳ Hòa vừa dứt lời, phía trước đã bùng lên một ngọn lửa dữ dội. Trên mặt đất vẫn phủ lớp băng mà Diêm Xuyên Bách giăng ra chưa kịp tan, cậu quay đầu về hướng đó nhắc khẽ, "Lùi lại một chút."
Người bên cạnh còn chưa hiểu mô tê gì thì cậu đã dứt khoát mở tay ra.
Dị nhân hệ hỏa cấp 3S kia sững người trong giây lát. Ngay sau đó, hàng loạt tiếng nổ vang lên ngay phía trước:
ẦM! ẦM! ẦM! ——
Năng lượng khổng lồ từ chuỗi vụ nổ ấy khiến tất cả mọi người trên chiến trường đều thất thần trong thoáng chốc, ngơ ngác ngoái đầu lại nhìn——
...Xảy ra chuyện gì vậy?
Trên bức tường cao phía xa, nhóm người của quân đội cũng bị tiếng động lớn ấy thu hút. Một vị trung tướng cau mày hỏi, "Là dị nhân hệ hỏa sao?"
"Không phải." Thượng tướng Cung trầm mặt, "Là dị nhân hệ hoả bị tận dụng." Tạm thời ông vẫn chưa kịp nghĩ ra đối phương đã làm bằng cách nào, nhưng với sức mạnh cỡ này, nó chỉ có thể đến từ cấp siêu 4S duy nhất — Kỳ Hòa mà thôi.
Ông hít một hơi thật sâu, "Giờ lớp trẻ đáng gờm thật đấy."
.
Giữa chiến trường, ánh mắt của dị nhân hệ hỏa cấp 3S nhìn về phía Kỳ Hòa đã có chút thay đổi.
Kỳ Hòa vừa kết thúc một đợt nổ quét sạch một vùng dị chủng. Lúc này trong tai cậu lại vang lên tiếng báo điểm của Quan Thượng Thuần, "Ở hướng 10 giờ, có một đám lớn zombie đang tụ lại!"
Cậu nhanh chóng quay sang nói với dị nhân hệ hỏa kia, "Hướng 1 giờ của anh, thêm một mồi lửa nữa."
Đối phương chỉ khựng lại một giây, sau đó liền phóng siêu năng lực ra ——
Ầm rầm!!! Lại thêm một đợt quét sạch quy mô lớn khác nữa nổ ra.
Diêm Xuyên Bách ở gần đó liếc qua vị trung tá cấp 3S hệ hỏa đã ngoan ngoãn nghe lệnh, rồi lại đưa mắt về phía cậu, khóe môi bất giác cong lên, sau đó anh nhanh chóng thu tầm mắt lại và giơ tay lên.
Một luồng khí lạnh đến thấu xương bắt đầu tỏa ra xung quanh. Lớp sương trắng ấy phủ lên cơ thể của đám dị chủng và zombie.
Diêm Xuyên Bách không đóng băng lớp đất dưới chân – Cũng giống như lần trước, không thể để đám dị chủng đó bị ép dồn về phía căn cứ được. Anh chỉ tạo một lớp băng mỏng trên bề mặt, nhằm làm chậm tốc độ đột kích, tạo thời gian cho đồng đội kịp phản ứng.
Từng sợi dây leo vẫn không ngừng trồi lên khỏi lớp băng.
Vút ——
Một dải kim loại nhọn hoắc tụ lại, đầu nhọn chĩa xuống dưới.
Trong tai nghe chợt vang lên giọng nói của Quan Thượng Thuần, "Hướng 3 giờ, cách 28 mét, có bao thể đang sinh sôi muốn trồi lên khỏi mặt đất."
Ánh mắt Kỳ Hòa lập tức quét qua, đúng lúc phát hiện mũi nhọn đang ở chếch sau lưng mình.
Cậu không ra lệnh cho Tịch Mạt Thanh, mà trực tiếp tung một đòn đẩy ra.
Mũi kim loại kia đột ngột chuyển hướng.
Dưới vành mũ quân đội, Tịch Mạt Thanh hơi sững người. Ngay giây tiếp theo khi mà con dị chủng kia trồi lên khỏi đất, mũi kim loại đã cắm xuyên qua nó!
Xoẹt! Xuyên thủng bao thể đang kích động sinh sôi.
Tịch Mạt Thanh ngẩng đầu nhìn sang Kỳ Hòa.
Hai giây sau mũi kim loại rút ngược trở về. Tịch Mạt Thanh chủ động hỏi, "Còn chỗ nào nữa không?"
Kỳ Hòa vừa cho nổ tung một khu khác, vừa nghe Quan Thượng Thuần báo điểm trong tai nghe, gần như đồng thời lặp lại, "Hướng 10 giờ của anh, cách 15 mét. Hướng 11 giờ, 20 mét. Trong phạm vi hình quạt từ hướng 3 đến 6 giờ, cách 40 mét..."
Tịch Mạt Thanh không chần chừ, lần lượt tấn công từng điểm.
Giữa chiến trường rối đến hoa cả mắt, Kỳ Hòa cùng lúc quán xuyến cả hai đầu.
Những lúc cậu không kịp báo điểm, Diêm Xuyên Bách sẽ nhanh chóng bù vào. Giữa ba đại căn cứ dần xuất hiện dấu hiệu kết hợp nhịp nhàng với nhau.
Hắn quay đầu hét to, "Tôi hết thời gian kỹ năng rồi!"
Mọi người khựng lại, "..."
Kỳ Hòa nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh, "Đi về hướng 5 giờ của anh, chỗ trống an toàn mới vừa được dọn sạch. Khiên sống, mau đến hỗ trợ cho anh ta."
Khiên sống cấp S lập tức lao tới, bảo vệ cho Cung Liên Vũ.
Kỳ Hòa lại hỏi, "Thời gian sử dụng và hồi chiêu của anh là bao lâu?"
Cung Liên Vũ núp sau khiên sống, cảm giác an toàn tăng vọt, "Dễ nhớ lắm, dùng được 40 phút, hồi chiêu 10 phút. Giống y như tiết học với giờ ra chơi vậy á."
"..."
Trên bức tường cao, thượng tướng Cung cũng thở phào một hơi.
Nói không lo lắng là giả, với thời gian dùng năng lực như này thì chẳng khác nào ném một người bình thường vào chiến trường cấp S cả.
Nhưng Kỳ Hòa đã bảo vệ đối phương một cách chuẩn xác đến từng ly từng tí.
Bóng dáng áo trắng ấy lướt qua giữa chiến trường, tựa như mang theo một lực hấp dẫn vô hình nào đó. Không cần ra lệnh ép buộc ai, song lại có thể khiến tất cả mọi người vô thức bước theo nhịp của cậu ấy.
—— Tựa như một tổng chỉ huy vô hình giữa trận chiến.
Trong khoảnh khắc đó, Thượng tướng Cung đã hạ quyết tâm.
Ở trên chiến trường không phải lúc để tranh giành quyền chỉ huy. Là tổng chỉ huy của toàn trận, điều ông cần làm bây giờ chính là điều phối hỏa lực, phối hợp với chủ lực, để toàn thế trận đạt hiệu quả cao nhất.
Đó mới là phương án tối ưu nhất.
Ông dứt khoát hạ lệnh, "Hỏa lực yểm hộ cho phía sau chiến trường, kết nối kênh liên lạc với trực thăng căn cứ I và II."
"Mọi hoạt động chiến đấu phía sau phối hợp theo chiến lược của Kỳ Hòa."
Chiến trường phía sau rõ ràng đã lấy Kỳ Hòa làm chuẩn.
Những vụ nổ diện rộng phối hợp cùng các đòn tấn công điểm chuẩn xác, hơn nửa chiến trường đang được quét sạch với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Cung Liên Vũ thở phào nhẹ nhõm, "Chắc một tiếng nữa là dọn xong cái lũ này rồi, tổng bộ coi như an toàn."
Tịch Mạt Thanh nổ vài phát súng liên tiếp, "Đừng chủ quan."
Cung Liên Vũ lắc đầu, "Chậc, đúng là cái đồ cứng nhắc."
Kỳ Hòa liếc mắt đánh giá, với tốc độ hiện tại thì đúng là có khả năng dọn xong trong vòng một tiếng nữa thật. Cục diện đang nghiêng hẳn về phía họ, thần kinh mọi người cũng dần được thả lỏng.
Đột nhiên, giọng nói trong tai nghe trở nên căng thẳng, "Đợi đã."
Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách đồng thời khựng lại.
"Sao vậy?"
Trong tai nghe yên lặng mấy giây, chỉ còn lại tiếng thở gấp. Ngay sau đó giọng Quan Thượng Thuần vang lên giống như là đang cố gắng giữ bình tĩnh nói, "Phía sau, cách 15km... Có một đợt zombie bay đang ập tới."
Tim Kỳ Hòa chấn động mạnh một cái!
Cậu thoáng khựng lại, dị nhân hệ hỏa đang phối hợp với cậu thấy vậy liền quay sang hỏi, "Cậu sao thế?"
Cậu điều chỉnh lại trạng thái, nhìn ra ngoài chiến trường, "Cách 15km về phía sau, có một đợt zombie bay đang kéo đến."
Cơ thể tất cả mọi người trên chiến trường như bị điện giật, nhất thời đứng hình hết cả bọn.
Nếu để bị tấn công đồng thời từ trên không, mặt đất và dưới lòng đất, thì dù có là dị nhân cấp S đi nữa cũng có khả năng bị nuốt chửng trong biển zombie này.
Đúng lúc đó, báo động từ bức tường cao phía xa cũng vang lên!
Máy b** ch**n đ** được điều động khẩn cấp, lơ lửng ở trên không.
Kỳ Hòa đưa mắt qua đó: Súng ống đạn dược thông thường đối với đám zombie bay kia chẳng khác nào tự sát cả.
Cậu trầm ngâm một chút rồi nói vào tai nghe, "Bảo trực thăng của tổng bộ quay về hết đi."
"Cái gì?"
"...Cái gì cơ?"
Âm thanh trong tai nghe và cả trên chiến trường cùng vang lên một lúc.
Nhưng vừa dứt lời thì cậu đã nhận ra mình chẳng cần phải hỏi thêm làm gì. Bởi vì bằng mắt thường có thể thấy một đám mây đen đặc đang kéo tới từ phía chân trời, chúng đang lao đến với tốc độ cực kỳ nhanh.
Quan Thượng Thuần, "Nhiều nhất... 2 phút."
Chiến đấu trên mặt đất còn chưa lo xong, vậy mà giờ kẻ địch lại từ trên không ào đến nữa.
Kỳ Hòa hít sâu một hơi, quay đầu nói, "Cung Liên Vũ, thời gian hồi chiêu của anh còn bao lâu?"
Cung Liên Vũ chắp tay sau lưng khiên sống, "Ba phút! Ba phút nữa!"
"Không, chính xác là 2 phút 48 giây!"
Trong lúc nói thì zombie bay đã càng lúc càng đến gần.
Kỳ Hòa ngoái đầu nhìn chằm chằm bầu trời đang bị che phủ bởi màu đen: Hiện tại bọn họ vẫn còn ở giữa chiến trường. Mà ai cũng biết, chỉ khi phá hủy đầu thì zombie mới hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Cậu đột nhiên hô to một tiếng, "Dương Trình, đưa tôi lên cao!"
Bị gọi đột ngột như vậy khiến Dương Trình sững người ra.
Ký ức bị 'vả mặt' vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, hắn nín thở nhìn Kỳ Hòa hai giây, sau đó nghiến răng hỏi, "...Cao cỡ nào?!"
"Hết cỡ cho tôi!"
Năng lực hệ mộc được huy động hết công suất, dường như mặt đất cũng đều muốn chuyển động theo nó, những sợi dây leo vốn đã khô héo trước đó bỗng đồng loạt tụ lại, bện chặt lấy nhau.
ẦM ——
Một cột dây leo khổng lồ từ dưới chân vọt thẳng lên trời!
Nó như một toà tháp chỉ huy nâng Kỳ Hòa lên độ cao trăm mét giữa không trung. Kỳ Hoà đứng một mình ở trên, đối mặt trực diện với zombie bay đang ập đến.
Mà ở phía dưới, quyền chỉ huy tạm thời được giao lại cho Diêm Xuyên Bách tiếp quản.
Năng lực hệ băng phá hư không lao ra, chắn cho Dương Trình khỏi đợt công kích đầu tiên.
Trên cao, Kỳ Hòa nhìn thẳng về phía trước.
Giờ cậu không cần phân tâm để điều chỉnh trọng lực của mình nữa, toàn bộ sức mạnh đều được tập trung lại để nghênh đón kẻ địch mới.
Cả biển zombie trước mặt đông đen như một đàn châu chấu.
Kỳ Hòa vẫn luôn đếm ngược thời gian hồi chiêu của Cung Liên Vũ ——
Còn 30 giây...
Zombie bay đã áp sát tới.
Kỳ Hòa quay đầu nói với dị nhân hệ tinh thần đang ngồi trong trực thăng khác, "Dồn hết toàn bộ cảm giác thính giác của bọn họ lên người tôi trong 30 giây."
Cô gái kia khựng lại, rồi giơ tay lên tập trung sức mạnh.
Còn 15 giây...
Sóng zombie đã gần ngay trước mắt.
Kỳ Hòa giơ hai tay lên giải phóng ra một luồng sức mạnh khủng khiếp, đột ngột chặn đứng bước tiến của lũ zombie, khiến chúng phải dừng lại cách đó hàng chục mét.
5 giây, 4 giây, 3 giây...1 giây.
Giọng cậu vang xuống chiến trường, "Cung Liên Vũ sao chép năng lực kim loại, phối hợp với tôi bắn tỉa lũ zombie bay này. Những người còn lại giữ vững phòng tuyến dưới đất!"
Một tia sáng ánh kim loại lóe lên từ đầu ngón tay Cung Liên Vũ.
Đồng thời hắn bị một lực kéo thẳng ra tiền tuyến.
Cung Liên Vũ gần như hiểu được ý cậu ngay lập tức, hắn phát động năng lực đến cực hạn, những mũi kim loại sắc bén bung ra, hướng thẳng lên không trung.
Ở phía trên, bên gáy Kỳ Hòa hằn lên gân xanh, ánh mắt sắc rực.
Cậu giơ hai tay lên rồi siết chặt lại ——
"Rụng hết cho tao!"
.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Hòa: Slay trên chiến trường, quá dễ đối với Hoà
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 37: Combat tổng
10.0/10 từ 43 lượt.
