Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 36: Chiến trường cấp S
Thế nhưng cả hai đều chẳng buồn để ý đến hắn.
Sức mạnh tinh thần va chạm dữ dội, từng lớp tinh thể băng chồng lên nhau. Giữa tiếng băng nứt rạn, cả phòng thí nghiệm trông như sắp sụp tới nơi.
Lửa giận bị dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bị khơi lên, khí thế của Diêm Xuyên Bách bức người, "Bênh ai? Chẳng lẽ bênh cậu à."
Quan Thượng Thuần trả lại cho anh nguyên câu y xì, "Tôi nói thật thôi mà, không tin thì hỏi cậu ấy đi."
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách trở nên nguy hiểm, nhếch môi, "Được thôi."
Ầm ầm ——!!!
Du Thiên Tinh như con thuyền nhỏ chao đảo giữa cơn bão, một tay ôm chặt thiết bị, tay kia vội gửi tin nhắn cho Kỳ Hòa: [Đánh nhau to rồi! Cậu đang ở đâu thế? Mau tới phòng thí nghiệm đi!]
[?]
Dưới lầu của viện nghiên cứu, Kỳ Hòa nhìn tin nhắn.
Cậu ngước đầu lên, bức tường trắng phản chiếu ánh nắng, từ đây không thể thấy được tình hình trong phòng thí nghiệm.
Để Quan Thượng có thể thoải mái phát huy hết sức trong trận chiến một chọi một đó, cậu đã cố tình không lộ mặt.
Nhưng chẳng phải đã nói, khi nào tình hình vượt tầm kiểm soát thì báo cho cậu sao?
Kỳ Hòa suy nghĩ một chút, rồi hỏi lại: [Tình hình sao rồi?]
Du Thiên Tinh: [Tôi sắp chịu hết nổi rồi.]
"..."
Ra là Du Thiên Tinh không chịu nổi.
Kỳ Hòa lập tức nghĩ đến phòng thí nghiệm của hắn, khẽ hít vào một hơi, cảm xúc của Diêm Xuyên Bách rốt cuộc dao động đến mức nào vậy chứ? Cậu đành bỏ cuộc: Thôi vậy, kẻ mạnh không bao giờ than phiền hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh thì có thể than phiền kẻ mạnh.
Cậu cất máy liên lạc, lại nhìn lên.
Sau đó giơ một tay trong không trung, rồi siết lại ——
Trong phòng thí nghiệm tầng ba.
ẦM! Một luồng trọng lực quen thuộc áp xuống.
Tất cả trang thiết bị đang rung lắc đều bị ghìm chặt xuống mặt bàn, Quan Thượng Thuần khuỵu người, kịp thời chống tay lên mép bàn! Tim Diêm Xuyên Bách hẫng mất một nhịp, thân hình chao đảo, gồng người trụ vững dưới trọng lực ấy.
Trọng lực chỉ kéo dài vài giây rồi bình thường trở lại.
Phòng thí nghiệm cuối cùng cũng ngừng chiến.
Du Thiên Tinh ôm đống linh kiện, khẽ thở phào một hơi.
Trong khoảnh khắc tạm ngưng chiến ấy, tim Diêm Xuyên Bách vẫn còn đập hơi nhanh. Anh giương mắt về phía cửa, Kỳ Hòa đến rồi sao?
Quan Thượng Thuần bị sức mạnh tinh thần đè ép, sau cuộc đối đầu vừa rồi đã gần như cạn sạch sức lực. Nhưng hắn vẫn còn chưa đã thèm, cũng quay đầu nhìn ra cửa: Rõ ràng mình còn chưa gửi tin cho Kỳ Kỳ mà?
Lớp băng trong phòng thí nghiệm lặng lẽ tan đi giữa lúc chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra.
Bóng dáng Kỳ Hòa xuất hiện ở ngưỡng cửa, cả hai cùng nhìn về phía cậu — Ánh mắt Diêm Xuyên Bách sâu thẳm, khẽ di chuyển, Quan Thượng Thuần lập tức trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn, ánh mắt đầy mong chờ.
Du Thiên Tinh như nhìn thấy cứu tinh, "Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"
Hệ thống hiểu được ánh mắt của hắn, thê lương nói: [Không phải cứu tinh đâu.]
Kỳ Hòa lướt qua hệ thống, trước tiên quan sát xung quanh.
Băng bốn phía đang tan đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, xem ra sau khi tiến hóa, Diêm Xuyên Bách đã học được cách hạ nhiệt độ của băng xuống dưới điểm nóng chảy, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến độ ẩm môi trường trong phạm vi nhất định.
"Kỳ Kỳ."
"Kỳ Hòa."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, kéo lại sự chú ý của cậu.
Cậu vừa thu hồi suy nghĩ đã thấy Diêm Xuyên Bách đứng ở phía trước, ánh mắt trầm tĩnh dừng trên người cậu, "Sao cậu lại tới đây?"
Gần đó, Quan Thượng Thuần cũng nói, "Anh ấy giận tôi lắm."
Diêm Xuyên Bách lập tức cười lạnh một tiếng, "Sao cậu không nói lý do là tại sao đi?"
Kỳ Hòa đảo mắt qua lại giữa hai người, "Vậy lý do là gì thế?" Cậu cũng muốn biết Quan Thượng đã nói cái gì.
Nhưng vừa dứt lời, cả hai đều đồng loạt im lặng.
Kỳ Hòa, "?"
Cậu bị cô lập à?
... Thôi kệ, lý do không quan trọng.
Tốt xấu gì cũng là do mình nhờ vả, nên cậu quay sang hỏi Quan Thượng Thuần, "Anh không bị thương chứ Quan Thượng?"
Hai mắt Quan Thượng Thuần long lanh, "Không sao, cậu không cần phải lo cho tôi đâu."
"Vậy thì tốt."
Diêm Xuyên Bách, "..."
Các đốt ngón tay anh co lại, đáy mắt dậy sóng: Tại sao Kỳ Hòa lại không hỏi anh chứ?
Du Thiên Tinh bên cạnh nhìn thấy sắc mặt anh, sợ mấy món đồ quý giá của mình lại bị phá hủy trong lúc lơ là, lật đật nói, "Các cậu, ờm, có muốn ra ngoài nói chuyện không?"
Kỳ Hòa quay người đi nói, "Ừa, ra ngoài rồi nói."
Ra đến hành lang, cửa phòng thí nghiệm khép lại.
Kỳ Hòa nhìn hai người đang đứng trước mặt mình.
Trên gương mặt Diêm Xuyên Bách dường như vẫn còn vương lửa giận. Cậu biết anh vốn không ưa gì Quan Thượng, nhưng cũng không ngờ phản ứng lại mãnh liệt đến thế.
Toàn bộ quá trình ấy cậu đều không tham dự, nên cũng không tiện đánh giá. Nhưng dù gì đi nữa cũng là cậu đứng sau giật dây, Kỳ Hòa nghĩ ngợi một chút rồi quay sang Diêm Xuyên anh.
"Anh đừng giận nữa, tôi thay mặt Quan Thượng xin lỗi anh nha."
Nào ngờ lời vừa dứt, lửa giận của đối phương lại càng bốc cao hơn.
Diêm Xuyên Bách nhìn chằm chằm cậu, cười khẩy nói, "Ha... Tại sao cậu lại phải thay cậu ta xin lỗi?"
Kỳ Hòa khựng một nhịp.
Cậu đang cân nhắc có nên nói thật rằng chính mình mới là người xúi Quan Thượng đi khích anh hay không thì hệ thống đã yếu ớt lên tiếng: [Nếu để Diêm Xuyên Bách biết là ngài chủ động bảo Quan Thượng đi khích ảnh... Thì chuẩn bị tan cửa nát nhà đi là vừa.]
Giọng điệu của nó chắc chắn đến chưa từng thấy.
Trong lúc Kỳ Hòa chần chừ, Quan Thượng Thuần đã ngước đôi mắt ngập nước sang, cũng không phủ nhận, "Kỳ Kỳ à..."
Kỳ Hòa lập tức đưa ra quyết định, phải dỗ Diêm Xuyên Bách trước đã.
Cậu suy nghĩ hai giây, rồi quay sang Diêm Xuyên Bách nói, "Anh giận chắc chắn là có lý do." Lửa giận của Diêm Xuyên Bách dường như dịu đi đôi chút, Kỳ Hòa nói tiếp, "Nếu không phải là chuyện gì không thể tha thứ, sau này chúng ta còn phải cùng nhau chiến đấu chống zombie, đừng để nội bộ lục đục ha."
Thấy phía đối diện vẫn không nói năng gì, Kỳ Hòa đành bồi thêm một câu thoại kinh điển: "Anh... Đừng giận quá kẻo hại thân."
Quan Thượng Thuần: "..."
Hệ thống: [...] Vớ vẩn thật chứ.
Ngón tay Diêm Xuyên Bách hơi cong lại, như bị một sợi lông vũ khẽ lướt qua.
Anh đút tay vào túi, trầm giọng nói, "Được."
Một chữ "Được" buông xuống, chuyện coi như bỏ qua.
Kỳ Hòa quay sang Quan Thượng Thuần, "Sức mạnh tinh thần của anh đã tiêu hao nhiều rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
Quan Thượng gật đầu, ánh mắt lại liếc về Diêm Xuyên Bách đang đứng cạnh, vẫn chưa hoàn toàn buông cảnh giác, "Vậy còn cậu thì sao Kỳ Kỳ?"
"Tôi phải ghé qua phòng fax, Mạnh Nghiên vừa gửi tài liệu cho tôi."
"Ừm, vậy tôi đến chỗ quân đội." Diêm Xuyên Bách lên tiếng.
Ba người mỗi người đi một ngả.
Phòng fax ở lầu hai ngay bên dưới, còn quân đội thì ở tầng trên. Tới cửa cầu thang, Diêm Xuyên Bách chuyển hướng lên trên, Kỳ Hòa thì đi xuống tầng hai.
Vào phòng, bên trong không có ai.
Cậu gửi tin nhắn cho Mạnh Nghiên, chẳng mấy chốc máy fax ở trước mặt đã kêu lên một tiếng, bắt đầu in tài liệu.
Từng trang báo cáo hoạt tính được máy fax đẩy ra.
Trong tiếng "tít tít... xoẹt xoẹt..." không dứt, bỗng sau lưng cậu vang lên một tiếng mở cửa. Kỳ Hòa chỉ nghĩ là ai đó đến in tài liệu, cho đến khi cảm giác được người kia đã tiến lại sát phía sau.
Cậu lập tức cảnh giác, nhưng vừa định quay người lại thì một cánh tay đã vươn tới.
Bộp, bàn tay áp xuống mặt bàn trước mặt cậu.
Ngay khoảnh khắc ấy, giọng nói quen thuộc cũng vang lên trên đỉnh đầu: "Hôm nay cậu cứ bênh cậu ta chằm chặp như vậy là sợ tôi làm cậu ta bị thương à?"
Kỳ Hòa ngước đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Diêm Xuyên Bách.
Diêm Xuyên Bách khoanh vòng tay lại, nhốt cậu ở giữa lồng ngực mình và mép bàn, ánh mắt cụp xuống mang theo cảm xúc sâu không lường được. Gương mặt lạnh lùng kia dù không có bao nhiêu biểu cảm nhưng lại tỏa ra khí thế xâm lược rõ ràng.
Eo của Kỳ Hoà bị cấn vào mép bàn, khiến cơ thể cậu bất giác hơi cong về phía sau.
Cậu đột nhiên nhớ đến cái lần Diêm Xuyên Bách hôn mình.
Theo lý thì tình cảnh bây giờ chẳng liên quan gì đến lúc ấy, nhưng có lẽ vì khoảng cách giữa họ lúc này lại quá gần.
Kỳ Hòa khẽ ngừng thở, "...Gì cơ?"
Cánh tay Diêm Xuyên Bách lại siết chặt hơn, cả người anh gần như áp sát vào cậu. Hơi thở nóng hổi bao phủ lấy cậu, anh nói, "Chẳng phải cậu từng nói chúng ta thân hơn sao? Nhưng giờ nhìn lại, sao tôi thấy cậu quan tâm cậu ta hơn nhỉ?"
Cậu quan tâm Quan Thượng hơn ư? Có sao?
Suy nghĩ của Kỳ Hòa chợt trôi đi, bắt đầu nhớ lại: Lúc nãy cậu chỉ hỏi Quan Thượng có bị thương không thôi. Nhưng sau đó chẳng phải cậu cũng bảo Diêm Xuyên Bách đừng giận quá kẻo hại thân hay sao?
Trong vòng vây ấm áp đó, tay cậu cũng dần siết nhẹ lấy mép bàn.
Diêm Xuyên Bách hình như lại cúi sát hơn, thắt lưng cộm vào cậu, "Đang hỏi cậu đó?"
Kỳ Hòa kéo tâm trí về, cảm nhận nhịp tim mình khẽ tăng. Cậu suy nghĩ rồi đáp, "Sức mạnh tinh thần và năng lực chiến đấu của Quan Thượng không bằng anh, nên chỉ có anh đơn phương làm anh ta bị thương thôi."
Không biết câu nào trong đó khiến đối phương hài lòng.
Diêm Xuyên Bách nhướng mày một cái rồi hơi lùi lại: "Ừm, cũng đúng."
Thấy khoảng cách cuối cùng được nới lỏng ra, Kỳ Hoà đưa tay ra đẩy anh: "...Anh đang tra khảo phạm nhân đấy à?"
Tay ấn lên đằng trước anh, lực lại không quá mạnh.
Diêm Xuyên Bách thuận theo bàn tay đó tới gần hơn, eo bụng rung lên nhè nhẹ, anh khẽ cười nói, "Đâu có."
Chỉ trong tích tắc, anh đã áp sát bên tai Kỳ Hòa.
Hơi thở nóng rực phả xuống, khiến Kỳ Hòa rùng mình theo phản xạ! Cậu cố nén cảm giác muốn hất đối phương ra, chẳng hiểu sao quay đầu đi, "Diêm Xuyên Bách?"
Nhưng Diêm Xuyên Bách chỉ kề sát như vậy, không nhúc nhích.
"Tôi biết chừng mực, sẽ không làm cậu ta bị thương. Lần sau đừng bênh cậu ta nữa. Bằng không, cậu như vậy sẽ khiến tôi nghĩ —"
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách dừng ở cần cổ mảnh mai trước mặt mình, nơi này từng in dấu nụ hôn của anh và lúc nào cũng quấy nhiễu tâm trí anh. Anh cố nhịn, chỉ để hơi thở từ từ nhuộm đỏ làn da chỗ đấy.
Cổ Kỳ Hòa ngứa râm ran, cậu nghiêng người tránh đi rồi chợt nhớ chỗ đó hình như chính là nơi lần trước bị hôn, "...Nghĩ gì?"
Cậu hỏi, song Diêm Xuyên Bách lại không trả lời.
Ngay khi Kỳ Hòa vừa định thẳng tay đẩy anh ra thì đối phương đã cử động. Một bàn tay vòng ra sau cậu, 'soạt' một tiếng, Diêm Xuyên Bách rút xấp fax vừa in xong rồi đứng thẳng dậy, "Mạnh Nghiên gửi cho cậu cái này à?"
Lúc này Kỳ Hòa mới nhận ra bản báo cáo đã được in xong.
Cậu lấy lại xấp giấy, cúi đầu đọc lướt qua, "Ừm."
Diêm Xuyên Bách thấy cậu đọc chăm chú, khóe môi khẽ cong, "Vậy tôi đi trước đây." Nói xong anh xoay người mở cửa, nhưng rồi chợt khựng lại, quay đầu nói thêm một câu, "Những lời cậu từng nói, tôi vẫn luôn nhớ rõ."
"...?"
Kỳ Hòa ngẩng lên thì cửa đã 'cạch' một tiếng, khép lại.
Gì?
Trong đầu cậu lướt qua một loạt câu thoại của mình, có thể nói là nhiều đến mức dày hơn cả cuốn từ điển, cố gắng lục tìm trong đó: Là câu nào?
Sau một chập, cậu chỉ nghĩ đến cái câu mà Diêm Xuyên Bách nói vừa rồi, 'thân với anh hơn'.
Kỳ Hòa vô thức đưa tay chạm lên bên cổ.
Nói mới nhớ, chẳng phải Diêm Xuyên Bách bảo lên chỗ quân đội sao?
.
Những cử chỉ và lời nói đầy ẩn ý đó chỉ quanh quẩn trong đầu Kỳ Hòa đúng một ngày. Chẳng mấy chốc chúng đã bị những chuyện quan trọng hơn thay thế.
Dữ liệu dao động năng lực của Diêm Xuyên Bách đã được gửi đến.
Hôm nay lại đúng lúc rảnh rỗi không có gì làm, Kỳ Hòa ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ, trước mặt trải đầy từng xấp tài liệu. Có bản báo cáo Mạnh Nghiên gửi đến, rồi cả đồ thị "Cảm xúc: Sức mạnh tinh thần" do Quan Thượng Thuần lập ra để so sánh.
Đúng như cậu đoán, đó là một dao động tỷ lệ thuận.
Đỉnh sóng của đồ thị thấp hơn nhiều so với lúc anh đột phá trong phòng huấn luyện. Nếu một ngày nào đó năng lực của anh được giải phóng hoàn toàn, thì có lẽ sẽ vượt qua cả mốc 4S... Đến cuối "kịch bản", nói không chừng sẽ đạt tới 5S cũng nên.
Kỳ Hòa ngả người trên ghế sô pha, chớp mắt gọi một tiếng, "Ê hệ thống."
Dạo gần đây hệ thống yên tĩnh đến đáng sợ, như thể bị dính độc câm luôn rồi vậy.
[... Làm sao?]
"Dạo này yên ổn quá rồi đấy."
Mấy pha chọc ngoáy hằng ngày của cậu không còn khiến nó bật cảnh báo nữa, những nút thắt kịch bản cũng im ắng đã lâu, căn cứ lâu rồi vẫn chưa gặp đợt xâm nhập nào mới hết.
Hệ thống thì hoàn toàn không thấy yên ổn tí nào, giọng điệu nó đầy châm chọc: [Hòa, chắc dị.]
"...." Kỳ Hòa ngồi dậy, quan tâm hỏi, "Mày sao thế? Bị cấp trên đì hả? Tao có thể giúp mày tối ưu nó."
Hệ thống nghe vậy thì giọng dịu xuống: [...Hứ, ai thèm.]
Cậu còn đang dỗ dành hệ thống chẳng hiểu sao lại rơi vào thời kỳ emo, thì bên ngoài cao ốc bỗng vang lên hồi còi báo động:
"Wíu—wíu—wíu—"
Kỳ Hòa quay đầu lại: Đó là tín hiệu căn cứ bước vào trạng thái phòng thủ toàn diện.
Cùng lúc ấy, máy liên lạc trên bàn cũng réo 'tít tít' liên hồi. Cậu cầm lên, liền thấy hai tin nhắn đến gần như cùng một lúc từ Du Thiên Tinh và Diêm Xuyên Bách:
Du Thiên Tinh: [Tới phòng điều khiển trung tâm gấp.]
Diêm Xuyên Bách: [Chuẩn bị chiến đấu.]
Kỳ Hòa: Chiến đấu?
Cậu không hỏi gì hết, nhét khẩu súng vốn luôn để trong tầm tay vào bao rồi đi thẳng đến viện nghiên cứu.
Vừa bước vào phòng điều khiển trung tâm.
Cậu đã thấy Diêm Xuyên Bách và Du Thiên Tinh đều có mặt ở đây, Quan Thượng Thuần và Ngư Giáng cũng vừa đến nơi. Kỳ Hòa ngước lên nhìn màn hình phía trước, một mảng lớn chấm đỏ chi chít đang ào ạt tiến gần với tốc độ cực nhanh —
Cậu sải bước qua, "Chuyện gì..."
Còn chưa nói xong thì đã phát hiện đây không phải là bố cục của căn cứ I.
Du Thiên Tinh hít sâu một hơi, nghiêm giọng nói, "Tổng bộ bị tập kích."
Tim mọi người đều đồng loạt thắt lại.
Du Thiên Tinh nhanh chóng giải thích tình hình, "Là một đợt tấn công của loài biến dị, chúng bùng phát mà không hề có dấu hiệu báo trước. Khi các thiết bị quét ra được thì chúng đã tiến sát đến tổng bộ 20km dưới lòng đất rồi."
— Lại là đến từ lòng đất. Hơn nữa, quy mô còn lớn hơn lần trước.
"Tổng bộ là trái tim của quốc gia."
Giọng Du Thiên Tinh trầm xuống, "Bằng mọi giá, tổng bộ không được thất thủ. Hiện tại khẩn cấp điều động toàn bộ hệ chiến đấu và hỗ trợ cấp S của căn cứ I và II đến tiếp viện."
"Cả hai căn cứ I và II bước vào trạng thái phòng thủ."
Kỳ Hòa liếc nhìn tốc độ tiếp cận đang hiển thị trên màn hình: Cùng lắm chưa tới một tiếng nữa.
"Giờ qua đó kiểu gì?"
Diêm Xuyên Bách đáp, "Mỗi căn cứ có một chiếc trực thăng cỡ nhỏ, năng lượng có hạn, chỉ dùng trong tình huống khẩn cấp."
Trong đầu Kỳ Hòa nhanh chóng nhảy số: Nếu dùng trực thăng Kỳ Kỳ thì tổng bộ chỉ cần cầm cự thêm một chút là họ có thể đến kịp.
"Giờ xuất phát luôn đi."
Du Thiên Tinh gật đầu, "Kỳ Hòa, cậu và Diêm Xuyên Bách đi đi. Tôi và Ngư Giáng ở lại giữ căn cứ. Còn Quan Thượng..."
Hắn hơi dừng lại, Quan Thượng Thuần thu ánh mắt về, "Tôi cũng đi."
Năng lực [Cảm Nhận] nếu dùng tốt thì trên chiến trường sẽ phát huy hiệu quả rất lớn. Kỳ Hòa chỉ liếc sang Quan Thượng một cái rồi dứt khoát quay đầu rảo bước ra ngoài, "Vậy thì cùng đi thôi."
Chiếc trực thăng cỡ nhỏ đã đợi sẵn sau viện nghiên cứu.
Tiếng bước chân dồn dập vang dọc hành lang xuống dưới lầu.
Kỳ Hòa nhìn thẳng về phía trước, như thường lệ hỏi một câu với người bên cạnh, "Anh không thể không đi à?"
Diêm Xuyên Bách, "Thế thì tôi không đi."
Cảnh báo không được kích hoạt.
Xem ra tình tiết quan trọng không nằm ở đây. Kỳ Hòa bèn hít một hơi: "Thôi, tốt nhất là anh vẫn nên đi đi."
Chỉ vài bước đã ra đến cửa viện nghiên cứu, ánh nắng gay gắt bên ngoài chiếu vào mắt.
Đây là trận chiến liên hợp đầu tiên của ba đại căn cứ.
Trên chiến trường, năng lực của mọi người sẽ được thể hiện một cách trực quan nhất —
Đặc biệt là chiến trường tập hợp toàn bộ cấp S hệ chiến đấu như này.
Phía trước, cánh quạt trực thăng xoay tít cuốn theo một luồng gió mạnh.
Kỳ Hòa nắm lấy thanh vịn, bật người nhảy lên trực thăng.
Cấp bậc chỉ phản ánh sức mạnh tinh thần thôi, cậu đang nghĩ cách để mọi người có thể phát huy tối đa năng lực của mình.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Chiến trường cấp S:
: Trận chiến đầu tiên quy tụ toàn bộ hệ chiến đấu và hệ hỗ trợ cấp S của cả ba căn cứ.
: Đặc biệt ám chỉ trận chiến tranh đoạt Kỳ Kỳ trong căn cứ I.
Kỳ Hòa: Tôi sẽ khiến mỗi người đều phát huy đến cực hạn.
Du Thiên Tinh: Cậu làm được rồi đấy thây.?
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 36: Chiến trường cấp S
10.0/10 từ 43 lượt.
