Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 27: Chiến thuật phi thường
Xe lao thẳng ra khỏi căn cứ.
Lớp băng do Diêm Xuyên Bách tạo ra kéo dài hơn cả một cây số bên ngoài tường thành. Ra bên ngoài lớp băng, khu vực chiến đấu dần hiện ra.
Kỳ Hòa đạp thắng, dừng lại ở ngay rìa khu vực, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Các dị nhân từ bốn phía cũng lần lượt vào vị trí.
Cậu đóng cửa xe cái rầm, tiếp đó ngước lên nhìn dãy rừng núi và con đường trước mặt. Như có làn gió nhẹ thổi qua cát, một cảm giác bồn chồn theo bản năng dâng lên từ đáy lòng, "Quan Thượng, còn cách bao xa nữa?"
Quan Thượng Thuần cũng vừa xuống xe, lập tức nhắm mắt lại cảm nhận, "Khoảng 500 mét..."
Kỳ Hòa nhìn chòng chọc phía trước, cất cao giọng, "Chuẩn bị chiến đấu."
Trận hình xung quanh đồng loạt "soạt" một tiếng điều chỉnh lại, tất cả vào trạng thái sẵn sàng nghênh chiến. Phía trên tường thành, toàn bộ hỏa lực cũng đồng loạt nhắm về phía khu vực chiến đấu.
Trong khoảng lặng nghẹt thở ấy, giọng Quan Thượng Thuần bỗng vang lên, "Tới rồi!"
Tiếng sột soạt sột soạt áp sát tới, ngay giây sau. ẦM!!!
Những dây leo khổng lồ phá đất trồi lên ngay trước mắt mọi người! Chúng như những xúc tu vung vẩy trong không trung. Đồng tử Kỳ Hòa hơi co lại, trong mắt phản chiếu vô số thực vật biến dị với đủ loại hình dáng quái đản: Có cái đầy răng miệng, có cái bọc giáp cứng, có cái sau khi trồi lên còn đang tiếp tục phân tách sinh trưởng ——
Có lẽ chúng đã không thể gọi là "thực vật" nữa rồi.
Trong đầu cậu hiện lên một cụm từ khi kịch bản vừa mới nhảy ra: Loài biến dị.
Cảnh tượng trước mắt khiến da đầu người ta tê rần.
Ngay khi nhánh dây leo biến dị cao cả chục mét sắp bổ xuống, Kỳ Hòa giơ tay đè mạnh một cái. Phịch! Chớp mắt đã làm giảm đà tấn công của nó, tiếp theo mau chóng hạ lệnh:
"Dị nhân hệ phòng thủ ra tuyến đầu! Hệ cận chiến rút về phía sau! Hệ khống chế bắt đầu tấn công! Hỏa lực trên tường tập trung bắn phía sau khu vực."
Hàng loạt đòn tấn công đồng thời ập tới.
Kỳ Hòa vừa kiểm soát cục diện vừa quan sát kỹ đám dị chủng đang ồ ạt tràn lên, "Chúng đến đây bằng cách nào vậy?"
Quan Thượng Thuần tập trung cảm nhận, sắc mặt hắn dần tái đi, "Thật ra gọi là 'đến' cũng không đúng lắm. Bởi vì trong phạm vi mười mấy dặm, tất cả bộ rễ dưới lòng đất đã liên kết lại, tầng tầng lớp lớp truyền chất dinh dưỡng và năng lượng cho nhau, giúp mấy cái cây biến dị gần căn cứ tiến hóa để đủ sức xâm nhập vào căn cứ."
Kỳ Hòa khẽ hít sâu một hơi.
Lớp băng của Diêm Xuyên Bách tạm thời ép được phần lớn dị chủng trồi lên mặt đất, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có một số ít lọt vào được căn cứ.
Cậu lập tức gọi cho Diêm Xuyên Bách.
Giọng nói trầm thấp nhanh chóng vang lên, "Sao vậy?"
"Là dây leo biến dị, cấp cao, đã tiến hóa." Kỳ Hòa tóm tắt tình hình, "Hơn nữa còn đủ sức công phá căn cứ."
Một trận chiến hỗn loạn đang diễn ra trước mắt cậu.
Cậu vô thức phân tâm vài giây để suy tính, nhưng ba giây sau bên kia đã truyền lại một chữ duy nhất, "Được."
Giọng nói trầm ổn, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Kỳ Hòa khựng lại một thoáng, rồi hoàn toàn giao tuyến sau cho Diêm Xuyên Bách, còn bản thân thì tập trung đối đầu phía trước.
.
Bên trong căn cứ, Diêm Xuyên Bách ngắt liên lạc.
Du Thiên Tinh vẫn đang duy trì tư thế cầu nguyện, dò hỏi, "Tình hình sao rồi?"
Diêm Xuyên Bách không trả lời ngay mà chỉ liếc quanh một vòng, rồi chậm rãi nói, "Sau đợt này chắc cậu phải tốn chút công sức xây lại căn cứ đấy."
"?"
Vừa dứt lời, một lớp băng khác đã hình thành cách đó 50 mét, lần này sâu hơn 10 mét dưới lòng đất. Ở giữa hai lớp băng, anh còn cố ý chừa lại một khoảng trống, tạo điều kiện cho kẻ địch đi vào.
Anh điều động lực lượng, "Chuẩn bị, bảo vệ tuyến phòng thủ thứ hai."
Lực lượng quân đội đồng loạt "xoạt" một tiếng, dàn hàng ra hai bên. Còn những cá lọt lưới rải rác thì đã có các dị nhân bên trong căn cứ lo liệu.
.
Phía tiền tuyến, các siêu năng lực giao nhau như pháo hoa nổ giữa ban ngày.
Một quả cầu lửa nổ tung giữa đám dây leo biến dị —
Dây leo xoắn lại vài cái, rồi ầm ầm quét thẳng xuống! Phía dưới có hai dị nhân sắp bị quật trúng, nhưng cũng may là có một lực kéo mạnh mẽ giật ngược bọn họ trở về —
Kỷ Diễm vừa ném quả cầu lửa kia, "Vãi cả chưởng! Con này nó kháng lửa mọi người ơi!"
Ngay sau đó một luồng khí độc lan sát mặt đất dần tỏa ra tứ phía. Nhưng đám dây leo biến dị chỉ khựng lại hai giây, rồi lại tiếp tục phân nhánh thành hàng loạt cành mới. Mạc Gia Ngôn bị Diệp Di kéo ra sau, cũng sợ đến mức hét lớn: "Đậu má! Nó còn kháng độc luôn hả?!"
Rầm! Kỳ Hòa liếc nhanh toàn bộ chiến trường, đặt súng xuống.
Hỏa lực không đủ.
Không thể đánh theo kiểu thông thường được.
Âm thanh chiến đấu vang vọng khắp nơi hết đợt này đến đợt khác, Kỳ Hòa nhìn chằm chằm về phía trước. Giữa làn khói bụi, chiếc áo thun trắng chưa kịp thay nổi bật giữa khung cảnh hỗn loạn, vừa sạch sẽ vừa tách biệt với thế giới rực lửa ấy.
Cậu đang cân nhắc phương án thì bên cạnh có người hỏi, "Vì sao cậu lại muốn tới nơi nguy hiểm nhất vậy?"
Cậu quay đầu lại, thấy Quan Thượng Thuần đang nhìn mình.
"..." Bởi vì nó vốn phải như thế.
Kỳ Hòa khẽ mím môi dưới, rồi quay lại nhìn phía trước, trầm giọng đáp: "Chỉ có sức mạnh mới chống lại được sức mạnh."
Câu nói này khiến Quan Thượng Thuần rùng mình trong tích tắc đến quên cả hít thở. Với siêu năng lực [Cảm nhận], Quan Thượng Thuần luôn dùng phán đoán của mình để tránh đi các hiểm nguy. 'Tránh' ấy, gần như đã trở thành bản năng của hắn.
Hắn suýt nữa quên mất bản thân cũng là một cấp S.
Vài giây sau, Quan Thượng Thuần nhìn chiến trường trước mặt, "Tôi hiểu rồi."
Sức mạnh tinh thần được nâng đến mức cực hạn. Hàng loạt tín hiệu chính xác tuôn ra như một cái máy quét: "Hướng 11 giờ, sâu 2.1 mét, có bao thể đang sinh sôi cực nhanh; hướng 1 giờ, sâu 3.2 mét; hướng 3 giờ, sâu 0.3 mét..."
Từng bộ rễ cây bị kéo bật ra, các siêu năng lực lập tức cùng tấn công tới: Ầm đùng!
.
Đám dị chủng vẫn không ngừng sinh sôi nảy nở.
Sức mạnh tinh thần của những dị nhân cũng có hạn, lúc này đưa mắt nhìn quanh đã có người bắt đầu lộ ra vẻ mệt mỏi.
Động tác của Kỳ Hòa không hề dừng lại, đồng thời trong đầu cũng nhảy số liên tục.
Năng lực của cậu trong tình huống này bị hạn chế nghiêm trọng: Lũ dị chủng bị ép trồi lên mặt đất không thể bị đè xuống lại; Mà dưới lòng đất, bộ rễ cây đã kết nối thành một khối khổng lồ, ngay cả khi bị kéo ra bằng vũ lực thì chúng vẫn sẽ tiếp tục không ngừng tái sinh.
Trọng lực, lực kéo, lực từ, tất cả đều vô dụng.
Hàng mi cậu khẽ rũ xuống, trầm giọng nói, "Ê hệ thống, tao có một ý tưởng này khá là táo bạo."
Hệ thống lo lắng, đề phòng hỏi lại: [... Bạo đến cỡ nào ạ?]
Sau khi suy nghĩ khoảng hai giây Kỳ Hòa bỗng ngẩng đầu, dứt khoát ra lệnh, "Tất cả dị nhân rút khỏi tiền tuyến! Hỏa lực trên tường thành tạm ngừng tấn công — Dị nhân hệ hỏa chờ lệnh!"
Cả chiến trường sững sờ.
Kỳ Hòa chỉ thông báo một câu như vậy. Nhưng trong trận chiến, chỉ cần chậm một giây là sẽ mất mạng như chơi, Kỳ Hòa nói xong thì lập tức kéo toàn bộ đội hình rút về sau chiến tuyến —
"Mẹ kiếp... Chuyện gì thế?"
"Nhiều dị chủng thế kia, không đánh nữa à?"
...
Trên tường cao, nhóm quân đội cũng hoàn toàn ngẩn ra.
Tạm dừng công kích ư? Sao mà được.
Kênh liên lạc vẫn luôn trong trạng thái mở, rất nhanh đã có sĩ quan quay lại xin chỉ thị từ Diêm Xuyên Bách, "Thượng tá, Kỳ..."
Đoàng! Một tiếng súng vang lên kèm theo mùi thuốc súng.
Chỗ Diêm Xuyên Bách dường như vẫn còn đang giao chiến, giọng anh trầm lạnh không hề do dự, mang theo khí thế không thể kháng cự, "Mệnh lệnh trước trận chiến, tôi không muốn phải nhắc lại lần hai đâu."
— Toàn bộ khu vực ngoài căn cứ, nghe theo mệnh lệnh của Kỳ Hòa chỉ huy!
Sĩ quan bên kia nghẹn lại, sau đó đáp, "Rõ!"
Mệnh lệnh truyền xuống, toàn bộ hỏa lực từ tường cao đều dừng lại.
Ở phía trước chiến trường.
Kỳ Hòa tạm thời dùng 'lực' để khống chế toàn cục, ngay sau đó phát ra lệnh mới, "Tất cả dị nhân hệ hỏa triển khai đòn tấn công mạnh nhất với phạm vi lớn nhất!"
Dị nhân hệ hỏa ở đây không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhất loạt làm theo.
Phừng! Một vùng lửa lớn lan đến tận nơi xa nhất, sâu nhất.
Trong ánh lửa rực cháy, lũ dây leo dị biến quằn quại xoắn lại, phát ra tiếng "xèo xèo" từ khoang miệng, nhưng cũng chả gây ra tổn thương bao nhiêu cho chúng cả.
Những dị nhân còn lại chỉ đứng trơ mắt ra nhìn, không biết phải làm gì.
Trong đội ngũ, Kha Nguyên nhếch mép, rốt cuộc cũng bắt được khoảnh khắc Kỳ Hòa 'thất bại': "Đã biết đám dị chủng này kháng lửa rồi mà còn dùng lửa đốt chúng nó nữa chứ, chẳng bằng dùng đạn bắn hết cho nhanh."
"Chả biết chỉ huy cái đếch gì, tự dưng lại bắt chúng ta phải nghe theo nó..."
Lời còn chưa dứt, phía trước bỗng vang lên một tiếng kinh hô.
Chỉ thấy Kỳ Hòa đứng một mình giữa biển dây leo khổng lồ, những sợi dây leo siêu to khổng lồ vặn vẹo quái dị, gần như sắp thoát khỏi sự kiểm soát. Ánh lửa rực trời chiếu sáng khuôn mặt Kỳ Hòa, trong mắt cậu phản chiếu một tia đỏ đậm, sau đó hai tay giơ lên cao.
Nhiệt lượng, nhiệt độ, áp suất tất cả đều đã có đủ.
Nhiệt động lực học được tạo ra.
Nó tạo ra sự chênh lệch nhiệt độ với lớp băng quanh căn cứ, chuyển hóa thành năng lượng cơ học, thuận theo mạng lưới rễ cây chằng chịt dưới lòng đất mà đẩy ngược trở lại. Kỳ Hòa giơ tay lên, bắt chéo trước ngực rồi siết chặt —
Toàn bộ rễ cây chôn sâu dưới đất bị vặn đứt từng cái một.
Nguồn 'dinh dưỡng' bị cắt đứt, phần dây leo phía trên dường như cũng mất đi sức sống, trở nên yếu ớt hẳn.
Kỳ Hòa buông tay ra, dù năng lượng gần như đã cạn kiệt không còn chút nào, nhưng cậu vẫn đứng thẳng lưng, bệ vệ không nhúc nhích.
Cậu mím môi, phát ra mệnh lệnh thứ hai:
"Tập trung hỏa lực, toàn quân tấn công!"
.
Tình thế gần như áp đảo hoàn toàn.
Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là những dây leo biến dị không còn tái sinh nữa.
Một suy nghĩ đồng thời nảy lên trong đầu mọi người: Đây chính là cấp S, sức mạnh thật đáng sợ.
Những dị nhân vừa bị áp chế khi nãy cuối cùng cũng được bung lụa, đánh sướng cái tay —
Kỷ Diễm phóng ra một ngọn lửa, liếc nhìn Kha Nguyên, "Ê, tao đã nói rồi mà, hệ hỏa mới là đỉnh nhất~ Tất nhiên, 'lực' của Kỳ Hòa cũng không tệ!"
Mọi người xung quanh, "..."
Mặt Kha Nguyên lập tức đỏ bừng như gan heo.
Trận chiến kết thúc trong vòng chưa đầy nửa tiếng.
Người của quân đội nhanh chóng chạy đến dọn dẹp chiến trường. Khi nhìn thấy Kỳ Hòa, vài sĩ quan liền nghiêm mặt. Vừa ngượng ngùng vừa có chút kính sợ, họ cúi chào cậu, "Cậu Kỳ."
"Từ giờ trở đi, chỗ này giao lại cho các anh."
Kỳ Hòa nói xong thì lên xe, trở về căn cứ.
Căn cứ cũng đang trong tình trạng hoang tàn, cạnh chiến tuyến thứ hai ngổn ngang xác của đám dị chủng. Quân đội đang dọn dẹp xung quanh, còn Diêm Xuyên Bách thì đứng thẳng người ở đằng trước trận địa.
Chiếc xe dừng lại một bên, Diêm Xuyên Bách quay đầu.
Kỳ Hòa bước xuống xe, đầu tiên là nhìn anh trước, sau đó lập tức quay sang chiến trường: Nơi đó có một lỗ hổng như một lối vào được tạo ra từ băng.
Trong đáy mắt cậu hiện lên chút tán thưởng: "Ê hệ thống, Diêm Xuyên Bách cũng khá quá nhờ."
Hệ thống vô cùng nghi ngờ lên tiếng: [Sao ngài tự dưng lại khen ảnh vậy?]
"..."
Bỗng một đôi giày quân đội xuất hiện trong tầm mắt.
Kỳ Hòa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt rũ xuống của Diêm Xuyên Bách. Đối phương im lặng nhìn cậu vài giây, sau đó hỏi, "Cậu đã làm gì thế?"
Cậu đáp ngắn gọn, "Dùng nhiệt lực á."
Du Thiên Tinh cảm thấy hệ thống vật lý của mình đang sụp đổ, mỉm cười nói, "...Cái này cũng nằm trong phạm vi năng lực của cậu à?"
Kỳ Hòa lắc đầu, "Nó chỉ lướt nhẹ qua thế giới của tôi thôi."
Khác với trọng lực hay lực kéo, nhiệt lực là một hình thức chuyển đổi năng lượng, không thể bị cậu điều khiển trực tiếp được.
Nhưng cậu mắc bệnh nghề nghiệp: Tận dụng tất cả những gì có thể tận dụng được.
Hệ thống nghẹn ra một câu: [Ngài không sản xuất ra 'lực', ngài chỉ là tên vận chuyển 'lực' thôi.]
Lúc này Du Thiên Tinh mới thấy nhẹ nhõm đôi chút, sau đó hắn chắp tay trước ngực, "Ơn trời! Thế giới này vẫn chưa điên đến mức tôi không nhận ra." Hắn quay đầu thấy Quan Thượng Thuần vừa bước xuống xe thì hỏi, "Cậu còn ổn chứ Quan Thượng?"
Quan Thượng Thuần như hoàn hồn sau phút giây bần thần, hắn nghiêng đầu cười khẽ, trong mắt thoáng hiện một tia sắc bén, "Hình như tôi bắt đầu nghiện cái cảm giác xông lên tiền tuyến rồi."
Diêm Xuyên Bách từ từ liếc sang hắn.
Du Thiên Tinh, "?"
Đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người hệ tinh thần trở nên hiếu chiến dãy?
Kỳ Hòa không chú ý đến xung quanh, cậu đứng sang một bên, gọi hệ thống, "Ê, cái đoạn kịch bản mấu chốt vừa nãy ấy, mày chiếu lại cho tao xem một chút đi."
Khi nãy mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng có một điểm mà cậu khá lưu ý.
Kịch bản nhanh chóng được chiếu lại: [Căn cứ bị loài biến dị tấn công, bên trong đã trở thành mớ hỗn độn... Nhưng là chiến lực mạnh nhất căn cứ, tất nhiên anh đang ở ngoài tiền tuyến rồi.]
Kỳ Hòa chăm chú nhìn mấy chữ kia: Bên trong, tiền tuyến.
Cậu nhớ khi hệ thống khởi động kịch bản khẩn cấp, có nói rằng: Phát hiện địa điểm sự kiện xảy ra biến đổi. Cũng tức là trong kịch bản gốc, đám dị chủng đã xâm nhập vào được căn cứ.
Cho nên dựa theo kịch bản ban đầu, Quan Thượng không hề đến căn cứ I sao?
Biến động lớn cỡ này mà nó không hề kích hoạt cảnh báo, vậy điểm mấu chốt của cốt truyện rốt cuộc nằm ở đâu?
Cách đó năm sáu mét, ánh mắt Diêm Xuyên Bách lặng lẽ dán lên người cậu.
Người xung quanh đi tới đi lui, song Kỳ Hòa vẫn lặng lẽ đứng yên ở đó, sườn mặt cậu hơi nghiêng xuống, sắc mặt thì tái nhợt, lộ ra một vẻ sạch sẽ và chuyên chú. Không biết đang nghĩ gì mà đôi mày hơi nhíu lại.
Vóc dáng mảnh khảnh ấy dễ khiến người ta lầm tưởng là vô hại, nhưng chính người này đây, lúc nãy đã tiêu diệt toàn bộ dây đám leo biến dị ngoài căn cứ.
Đang nhìn thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói khẽ khàng, "Cậu ấy rất cừ đúng không?"
Ngón tay Diêm Xuyên Bách khẽ co lại, quay đầu nhìn người mới lên tiếng.
Quan Thượng Thuần cũng vừa thu ánh mắt khỏi người Kỳ Hòa. Du Thiên Tinh đã đi sắp xếp đội hậu cần, giờ chỉ còn hai người họ. Hắn khẽ cười với Diêm Xuyên Bách, "Trước đây tôi cho rằng tôi chỉ dễ bị thu hút bởi kẻ mạnh. Nhưng xem ra bây giờ còn hơn cả thế nữa."
Diêm Xuyên Bách nhìn hắn hai giây, nhếch môi hỏi, "Cậu muốn nói gì?"
"Tôi cảm nhận được anh ghét tôi. Vì sao vậy?"
Diêm Xuyên Bách thản nhiên bật cười đáp, "Ghét một người còn cần lý do sao?"
Quan Thượng Thuần, "Ghét một người cần lý do, nhưng thích một người thì không."
Một từ nào đó như k*ch th*ch trái tim Diêm Xuyên Bách khẽ đập mạnh một nhịp.
"Cái mà tôi nghiện ấy, có lẽ không chỉ là cảm giác xông pha nơi tiền tuyến thôi đâu."
Quan Thượng Thuần vừa nói vừa khẽ nhướng cao mày. Ánh sáng rọi vào mắt hắn, khiến vẻ yếu đuối bị rút đi, thay vào đó là một tia sắc bén đầy thách thức, "Đã vào tận thế rồi, chẳng ai biết mình có thể sống được bao lâu cả. Một khi đã muốn thứ gì đó thì tôi sẽ chiến đấu để giành lấy nó."
Lời vừa dứt, phía trước rơi vào khoảng lặng mấy giây.
Bỗng Diêm Xuyên Bách nở nụ cười, "Cậu nói đúng."
Anh ngước lên, cũng không thèm giấu đi cảm xúc đang tràn ra trong đáy mắt.
.
Chiến trường đã được giao lại cho quân đội xử lý.
Du Thiên Tinh lại mở một cuộc họp sau trận chiến với nhóm dị nhân cấp S. Ngay cả Ngư Giáng cũng từ tòa cao tầng xuống họp, may là cô không bị ảnh hưởng gì, chỉ là khối lượng công việc 'thanh lọc' sẽ bị tăng đáng kể thôi.
Trong phòng họp, Du Thiên Tinh đứng ở phía trên:
"Lần xâm nhập này may là được cảnh báo kịp thời, vả lại cũng cảm ơn hai người bên hệ tác chiến nhé."
Quan Thượng Thuần, "Không có gì, nằm trong khả năng thôi."
Kỳ Hoà ngồi bên cạnh, nhớ lại hướng phát triển của cốt truyện gốc, chợt hỏi, "Sao anh lại đến căn cứ I vậy?"
Quan Thượng Thuần thoáng sửng sốt, sau đó đáp, "Hồi ấy tôi phát hiện ra sóng zombie nên ban đầu tính đi đường vòng để đến tổng bộ hoặc căn cứ II. Nhưng sóng zombie lại rút đi rất nhanh, bởi vậy tôi quyết định tới căn cứ I luôn."
Nói xong hắn cười một cái, "Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi nha."
... Cũng không hẳn là vậy. Kỳ Hoà dừng một nhịp, gật đầu, "Không có gì."
Từ bên phải dường như có ai đó liếc sang.
Ngay sau đó, Ngư Giáng ở đối diện cũng nhìn về phía này. Ba tầm mắt không hẹn mà đều đổ dồn về cậu. Đến cả Du Thiên Tinh đứng bên trên cũng ngừng lại, nhìn xuống cậu, "?"
Kỳ Hòa, "..."
Cậu ngẫm một chút, "Ê hệ thống, bộ danh tiếng của tao tệ đến mức đó à?" Quan tâm người khác thôi mà cũng bị nhìn chòng chọc như vậy sao?
Hệ thống đánh giá: [Với những gì ngài đã làm trước đó, bộ họ làm vậy sai à.]
Cũng may mà những ánh mắt kia đã mau chóng rút đi.
Du Thiên Tinh tiếp tục kéo chủ đề về lại đúng hướng.
Phần tóm tắt chiến thuật thì cậu không cần nghe, dù sao người đề ra chiến thuật đó cũng chính là cậu mà. Nhưng hệ thống lại rất chăm chú lắng nghe, sau đó nó nhớ đến mấy thao tác trước đó của Kỳ Hoà, không nhịn được mà cảm thán một câu: [Hổng ngờ ngài còn dám tận dụng luôn cả lớp băng của Diêm Xuyên Bách nữa á.]
Kỳ Hoà: "Bệnh nghề nghiệp ấy mà."
Hồi trước trong một game thế giới mở, vì chơi "ảo" quá nên cậu bị một nhóm người săn giết. Sau đấy cậu chạy thẳng vào một cái map mà chưa ai khai phá, trước mặt là boss của khu vực ấy, rồi bằng cách "dẫn nhóm hỏa lực" đó tới cưỡng ép kích hoạt phó bản, thế là cả đám bị quét sạch sành sanh không còn mống nào.
Cậu chia sẻ với hệ thống, "Tuy tao cũng chết luôn nhưng dùng 1 đổi n mạng kiểu này thì lãi đậm quá còn gì."
Hệ thống: [...Vãi thật. Là thế giới này đã kìm hãm ngài rồi.]
Cuộc họp sau trận chiến cũng không kéo dài lâu.
Thống kê chiến sự và phân tích chủng biến dị vẫn chưa có, Du Thiên Tinh chỉ mới tổng kết chiến thuật và sắp xếp việc sau trận chiến, sau đó tuyên bố kết thúc.
"Vất vả rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi nhé."
Lúc này đã gần 6 giờ tối, một ngày nữa lại sắp trôi qua.
Kỳ Hoà vừa định đứng dậy thì Quan Thượng Thuần đột nhiên gọi cậu lại, "Tôi muốn nâng cao năng lực của bản thân hơn, tối nay cậu có thể huấn luyện cho tôi không?"
Dù sao cũng là người muốn ra tiền tuyến.
Kỳ Hoà nghĩ nghĩ, đang định đồng ý, "Được..."
Đúng lúc này máy liên lạc chợt kêu một tiếng. Cậu nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện lên cái tên: Diêm Xuyên Bách.
"?"
Kỳ Hoà ngẩng đầu, nhìn sang người đang ngồi ngay bên phải.
Diêm - Ngồi ngay bên cạnh với ra là có thể chạm vào được - Xuyên Bách đang cầm máy liên lạc trên tay, thản nhiên nhìn cậu, khoé môi cong lên.
Kỳ Hoà chẳng hiểu gì, mở tin nhắn ra xem: [Tối nay, tầng 29 tòa cao tầng.]
Cậu: ???
Hệ thống: [????]
Ngay sau đó, một tin nhắn nữa lại gửi tới, ngay trước mặt cậu luôn.
Kỳ Hoà chỉ nhìn lướt qua một cái, bỗng dưng nín thở rồi quay ngoắt sang nói với Quan Thượng Thuần đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, "Xin lỗi anh nha Quan Thượng, tối nay tôi có việc khác rồi."
Quan Thượng Thuần: "..."
Động tác gửi tin của Diêm Xuyên Bách hoàn toàn không hề che giấu.
Quan Thượng Thuần quay sang nhìn anh chằm chằm, còn Diêm Xuyên Bách thì chẳng thèm để ý tí nào, nở một nụ cười lười biếng mang theo chút thách thức rồi đứng dậy rời đi.
Kỳ Hoà cũng tắt máy liên lạc đứng lên.
Bên trong là hai tin nhắn nối tiếp nhau, mang theo hàm ý mập mờ khó nói:
[Tối nay, tầng 29 tòa cao tầng.]
[Tôi biết cậu muốn làm gì tôi. Đến chỗ tôi đi, tôi cho cậu làm thoả thích luôn.]
.
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Xuyên Bách: Dùng cơ thể để dụ dỗ. (Theo đúng nghĩa đen)
Kỳ Hoà: Đang khai phá bản thân ~ ing.
Diêm Xuyên Bách: Cũng đang khai phá bản thân ~ ing.
P/S: Vẫn là thiết lập siêu năng lực đặc biệt, lý thuyết liên quan không có tính học tập hay thực tiễn, chỉ phục vụ mục đích giải trí.
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 27: Chiến thuật phi thường
10.0/10 từ 43 lượt.
