Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi

Chương 26: Nút thắt kịch bản thứ sáu


Kỳ Hòa vẫn còn đắm chìm trong mớ suy luận của mình, hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường hết. Mãi cho đến khi cậu phát hiện ra cả bàn ăn bỗng im lặng một cách khó hiểu.


Cậu quay đầu, bắt gặp ánh mắt của cả bọn đang nhìn mình chòng chọc, "Sao mọi người dừng ăn hết vậy?"


Mạnh Nghiên nín thở, nhìn cậu đăm đăm, cẩn thận dò hỏi, "...Bọn tôi, có thể ăn tiếp được à?"


Kỳ Hòa, "?"


Hệ thống đau đớn lên tiếng: [Ngài lại nói cái gì xà lơ nữa dãy!]


Kỳ Hòa ngớ ra hai giây, rồi như bừng tỉnh: ...Ôi thôi chết, đám này hiểu lầm rồi.


Cậu vội giải thích, "Không phải như mọi người nghĩ đâu."


Mặc Giai Ngôn phản ứng mau lẹ, "Yên tâm đi, bọn tôi cũng đâu có nghĩ sâu xa đâu."


Diệp Di ở dưới bàn lén đá nhẹ vào chân cô nhóc một cái.


Một tiếng hít khí thật dài vang lên từ đối diện, Diêm Xuyên Bách như thể không nhịn nổi nữa, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu, "Kỳ Hòa."


Kỳ Hòa quay sang, "Anh cũng nghĩ nhiều rồi."


Diêm Xuyên Bách nhìn cậu mấy giây, sau đó khẽ cười, là một nụ cười không rõ ý tứ. Mà anh cũng không phủ nhận, "Chắc vậy quá."


"?" Kỳ Hòa.


Chủ đề dừng lại ở đó, mọi người lại tiếp tục ăn ăn ăn.


Bầu không khí rôm rả trở lại, chỉ là mấy câu đối thoại sau đó chẳng ăn nhập gì với nhau cả:


"Ê món khoai tây xào này cũng ngon quá chừng."


"Đúng rồi, Mạnh Nghiên vừa tăng sản lượng lên gấp rưỡi đấy."


"Gần đây căn cứ lại có thêm nhiều người nữa..."


"Không sai, cực cho mọi người rồi."


Kỳ Hòa, "..."


Cậu khẽ thở dài ngao ngán, tạm gác lại chuyện kiểm tra sang một bên, cầm đũa lên ăn tiếp.


Cơm nước xong xuôi, cả bọn vẫn chưa chịu rời đi.


Kỳ Hòa ở một bên dọn bàn, Mạnh Nghiên mang theo mấy viên đường, nói là sẽ pha nước cho cả nhóm cùng uống, cô lần lượt bỏ từng viên vào từng cốc. Diêm Xuyên Bách không biết nghĩ đến cái gì, liếc sang Kỳ Hòa một cái rồi đột nhiên rút cốc của mình lại, "Tôi không uống đâu."


Mạnh Nghiên hỏi, "Anh không thích đồ ngọt à?"


Diêm Xuyên Bách chỉ thuận miệng đáp, "Ừm."


Hệ thống lập tức cảnh giác: [... Ngài xem xem, có khi nào Diêm Xuyên Bách đã đoán ra được điều gì đó rồi hay không?]


"Ảnh cũng đâu có ngốc." Kỳ Hòa vừa dọn bát đĩa vừa đứng dậy nói, "Dù sao trên người tao có quá nhiều điều không thể giải thích mà. Chỉ là không biết ảnh đã đoán được tới đâu thôi."



Nếu muốn quậy banh cốt truyện, Diêm Xuyên Bách càng biết nhiều thì lại càng có lợi cho cậu.


Cậu đi vào bếp, trầm ngâm nói, "Nếu tao trực tiếp nói với ảnh về chuyện kịch bản thì sẽ thế nào nhỉ?"


Trong đầu không thấy nói năng gì.


Nhưng giao diện hệ thống lại đột ngột chuyển sang màu đỏ, chương trình cảnh báo được kích hoạt:


[Sẽ sụp đổ.]


[Nhẹ thì ngài sẽ biến mất và lại có người khác đến thay thế; còn nặng thì có thể gây ra hỗn loạn cho cả 'thế giới' này.]


Kỳ Hòa cũng không bất ngờ, "Quả nhiên là thế."


Cảnh báo kết thúc, hệ thống trở lại bình thường.


Nó ngẫm lại lời cảnh báo vừa rồi, không hiểu sao lại thấy bực bội: Tại sao việc Kỳ Hòa biến mất lại là chuyện nhỏ chứ?


Nó nhắc nhở cậu: [Ngài đừng có xằng bậy đấy.]


"Yên tâm đi, tao biết bản thân đang làm gì mà."


Lúc này Kỳ Hòa đã đi đến trước bồn rửa, đặt chén bát xuống.


Trước mặt cậu bỗng có thêm một bóng người.


Diêm Xuyên Bách bê mấy cái đĩa còn lại đi tới, hai người đứng đối diện nhau, cách nhau cái bàn bếp. Vì lần trước thấy anh vào phụ rửa bát nên Kỳ Hòa cũng ngựa quen đường cũ luôn, mặc cho anh giúp mình một tay.


Tiếng chén bát va vào nhau lách cách, xen lẫn với tiếng nước và bọt xà phòng.


Kỳ Hòa đưa tay ra với lấy cái đĩa từ bồn nước bên cạnh, đầu ngón tay hai người khẽ chạm nhau, bỗng đối phương đột nhiên hỏi, "Cậu muốn làm chuyện gì với tôi?"


Cậu ngẩng đầu, thấy Diêm Xuyên Bách cũng vừa lúc ngước mắt lên nhìn cậu.


Ánh mắt ấy dừng lại trên người cậu, chuyên chú mà bình tĩnh, nơi khóe môi còn thấp thoáng một nụ cười mơ hồ. Như một màn thăm dò mà cả hai đều ngầm hiểu, chỉ là không hiểu sao lại có chút gì đó mập mờ mờ ám.


Kỳ Hòa khựng lại một nhịp, tiếc nuối nói, "Giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra."


Diêm Xuyên Bách thu ánh mắt lại, giống như thuận miệng nói, "Cậu muốn làm gì tôi cũng được..." Anh dừng lại hai giây, như có ký ức nào đó lướt qua, sau đó bổ sung thêm, "...Nhưng nhớ phải báo trước với tôi một tiếng."


Kỳ Hòa, "..."


Cậu nói với hệ thống, "Ê mày xem kìa, có thấy giống lời hứa hẹn của mấy tên cặn bã không?"


Hệ thống đánh giá khách quan: [So với mấy câu như 'hết hứng rồi' hay 'chán lắm' của ngài thì người ta thế này đã gọi là có trách nhiệm lắm rồi á.]


Kỳ Hòa hỏi lại, "Bất kể là gì cũng được à?"


Đối phương khẽ "ừ" một tiếng, "Chỉ cần cậu báo trước với tôi một tiếng." Diêm Xuyên Bách nhìn thẳng vào mắt cậu, "Đừng để tôi phải tùy cơ ứng biến là được."


Kỳ Hòa đáp lại ánh mắt anh, "Tôi sẽ cố."


Bữa tiệc kết thúc, mọi người chuẩn bị rời đi.


Nhóm Diệp Di, Mặc Giai Ngôn lần lượt chào tạm biệt, Kỳ Hòa nhìn Mạnh Nghiên đi sau cùng, đột nhiên mở miệng gọi cô lại, "Tôi có chuyện này muốn nói với cô, cô có thể ở lại một lát không?"



.


Thế là chuyện đó giao lại cho Mạnh Nghiên xử lý.


Kỳ Hòa lại quay về nhịp sống thường ngày, lên lớp huấn luyện, đấu tập nâng cao, nhận thêm nhiệm vụ. Buổi sáng hôm nay có tiết của cậu, Diêm Xuyên Bách thì ở quân khu, còn Quan Thượng Thuần và Du Thiên Tinh ở viện nghiên cứu.


Bốp! Học viên cuối cùng bị hạ đo ván nằm sõng soài dưới đất.


Kỳ Hòa chỉnh lại găng tay, tuyên bố, "Tan học."


Cậu vừa bước khỏi sân huấn luyện, còn đang cân nhắc chiều nay nên đi nhận nhiệm vụ hay chui vào phòng huấn luyện cấp S thì một hồi chuông báo động chói tai bỗng vang vọng khắp căn cứ.


"Wíu—wíu—wíu—"


Mỗi tiếng cách nhau hai giây, đây là cảnh báo chiến đấu cấp độ II.


Gần như ngay lập tức, máy liên lạc của cậu cũng nhận được tin nhắn ngắn gọn từ Diêm Xuyên Bách: [Tập hợp.]


Kỳ Hòa cất máy liên lạc, lập tức chuyển hướng về phía trung tâm.


Lúc này cả căn cứ đã vào trạng thái báo động.


Một đội lớn từ quân đội đang di chuyển nhanh về phía tường thành. Kỳ Hòa gặp bọn họ ở ngã ba đại lộ trung tâm. Diêm Xuyên Bách, Du Thiên Tinh, Quan Thượng Thuần đều đã có mặt tại đó.


"Xảy ra chuyện gì vậy?"


"Dự đoán có kẻ xâm nhập."


Du Thiên Tinh nói xong thì nhìn sang Quan Thượng Thuần. Quan Thượng Thuần khẽ gật đầu với Kỳ Hòa rồi nhìn ra phía ngoài căn cứ, tập trung sức mạnh tinh thần. Một điểm sáng lóe lên trong mắt hắn, "Cách đây 10km có thứ gì đó đang tiến đến."


Kỳ Hòa hỏi, "Là sóng zombie ư?"


Nhưng Quan Thượng Thuần lại nhíu mày, "Không giống lắm."


Du Thiên Tinh hít sâu một hơi nói, "Phạm vi giám sát của chúng ta chưa đủ xa tới đó. Nhưng nếu Quan Thượng đã cảm nhận được thì chúng ta cứ chọn tin vào trực giác của cậu ấy đi."


Kỳ Hòa gật đầu, "Ừm."


Lúc này Diêm Xuyên Bách đã huy động quân đội tới bảo vệ tường thành, đồng thời khẩn cấp báo cho toàn bộ dị nhân trong bán kính 10km trở về. Theo kế hoạch trước đó, dị nhân cấp A sẽ là lực lượng chủ chốt ở tuyến đầu.


Đoàn người nhanh chóng di chuyển về phía cổng căn cứ.


Đột nhiên Quan Thượng Thuần khựng lại, giọng trầm xuống, "...Không đúng."


Kỳ Hòa quay lại, thấy Quan Thượng Thuần đã dừng bước.


Hắn đứng yên tại chỗ, hai nhắm mắt nghiền, dường như đang dốc toàn bộ sức mạnh tinh thần để cảm nhận. Một lúc sau hắn chợt mở to mắt, thở gấp ra một hơi, "Nó đến từ lòng đất."


Khoảnh khắc đó tim của mọi người như hẫng mất một nhịp.


Kỳ Hòa mím môi: Nếu đúng là vậy thì tường thành căn bản không thể làm tuyến phòng thủ đầu tiên được.


Một khi bị xuyên phá, căn cứ sẽ bị đánh sập từ bên trong.


Ý nghĩ ấy vừa lướt qua thì đã nghe thấy giọng Diêm Xuyên Bách từ máy liên lạc vang lên, anh ra lệnh lần nữa, "Rút một nửa lực lượng ở tiền tuyến trở về, tập trung bảo vệ cho dân thường. Dị nhân cấp B và cấp C phụ trách phòng thủ bên trong, quân đội giữ nguyên tại tường thành. Còn dị nhân cấp A ra ngoài căn cứ, ngăn chặn tấn công."



Hai tuyến hoả lực chính được tập trung ở tiền tuyến, tính cả tuyến đường xâm nhập có thể xảy ra trên mặt đất và dưới lòng đất.


"Đi, tới tường thành trước đã."


.


May là còn một khoảng cách nữa nên vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị.


Chỉ có điều Quan Thượng Thuần y như cái máy phát thanh được lập trình sẵn giờ vậy, cứ cách vài phút lại đọc ra một lần, "Còn 8km", "còn 7km", "còn 5km cuối cùng"...


Sĩ quan đứng ở cổng căn cứ nghe mà lạnh toát cả sống lưng.


Kỳ Hòa đánh giá thấy tốc độ khá đều thì cắt ngang hắn, "Khi nào anh phát hiện chúng nó sắp lao tới thì hẵng báo."


Quan Thượng Thuần, "...À ừ."


Diêm Xuyên Bách liếc qua phía bên này, rồi ra hiệu cho cấp dưới đi lấy xe.


Kỳ Hòa nhìn anh hỏi, "Anh định làm gì vậy?"


"Thiết lập thêm một tuyến phòng thủ nữa."


Diêm Xuyên Bách cụp mắt, tầm mắt dừng lại ở dưới chân.


Ngay sau đó một lớp băng bắt đầu hình thành dưới chân anh, như một chiếc lưới khổng lồ, nó nhanh chóng tỏa ra xung quanh. Hơi lạnh bốc lên từ sâu dưới đất, đóng băng cả ngàn dặm, lan thẳng ra bên ngoài căn cứ.


Quan Thượng Thuần cũng cảm nhận được, quay đầu nhìn anh hỏi, "Anh vừa đóng băng cả lớp đất sâu dưới năm mét ư?"


Diêm Xuyên Bách tỏ ra điềm nhiên, thuận miệng đáp, "Ừ."


Kỳ Hòa: "... Ê hệ thống, có phải ảo giác không, chứ ảnh trông như đang ra vẻ vậy á?"


Hệ thống lập tức phản bác: [Năng lực người ta vốn mạnh sẵn rồi, cần gì phải làm màu chứ?]


Còn chưa kịp tiêu hóa cảm giác quen quen ấy thì cấp dưới đã lái xe chạy đến trước mặt, "Thượng tá."


"Điều động 10 đội dị nhân cấp A theo tôi phụ trách khu vực bên ngoài căn cứ. Những người còn lại canh giữ ở bên trong." Diêm Xuyên Bách vừa mở cửa xe vừa nói, sau đó quay sang Kỳ Hoà, "Hai dị nhân cấp S hệ chiến đấu tốt nhất là nên chia nhau ra. Cậu ở lại, canh giữ tuyến phòng thủ thứ hai."


Bên ngoài chắc chắn nguy hiểm hơn, nhưng bên trong cũng không được phép xảy ra chuyện.


Kỳ Hòa đang gật đầu, "Được..."


Tít! Một tiếng báo hiệu quen thuộc vang lên —


Cùng lúc đó một bảng điều khiển đã nhảy ra trước mắt cậu: [Phát hiện địa điểm sự kiện xảy ra biến đổi, cốt truyện chính khẩn cấp được kích hoạt.]


"?" Kỳ Hòa.


Cậu lập tức đổi giọng, nhanh trí bẻ lái, "Được — Vậy một người sẽ canh giữ ở bên trong."


"..." Diêm Xuyên Bách, "?"


Anh cúi đầu nhìn, "Có vấn đề gì à?"


Kịch bản cuộn lên như dòng bình luận đang chạy trực tiếp, từng hàng chữ lướt qua trước mắt Kỳ Hoà. Cậu chẳng có tí chuẩn bị tâm lý nào cả, lúc này tim cũng đập nhanh hơn nửa nhịp:



Vì vậy cậu liều mạng xông vào nơi nguy hiểm nhất...]


Kỳ Hòa vừa định mở miệng, lại sực nhớ ra chuyện đã đáp ứng với Diêm Xuyên Bách trước đó.


Cậu đổi lời, "Tôi báo trước với anh một tiếng."


Diêm Xuyên Bách, "Báo gì?"


Kỳ Hòa nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi chuẩn bị xông vào nơi nguy hiểm nhất."


Diêm Xuyên Bách, "..."


Mấy người xung quanh, "..."


Kịch bản vẫn đang tiếp tục được cuộn lên: [Diêm Xuyên Bách bị cậu đeo bám đến phát bực, bảo cậu mau cút đi. Cậu thấy ở đây còn có cấp S khác, bèn dựa vào đó uy h**p anh, "Anh mà không đồng ý là tôi đi tìm người khác đấy!"]


Diêm Xuyên Bách như suy nghĩ hai giây. Nhưng khi anh vừa định nói gì đó thì đã nghe Kỳ Hoà nói tiếp, "Anh mà không đồng ý là tôi đi tìm người khác đấy!"


Không khí trước mặt như bị đông cứng lại.


Quan Thượng Thuần liếc mắt sang bên này, Du Thiên Tinh cũng đơ cái mặt hắn ra. Còn cậu cấp dưới thì nhìn qua nhìn lại hai người, Diêm Xuyên Bách cắn răng nhẫn nhịn, "...Cậu vừa nói cái gì?"


Đúng lúc ấy Quan Thượng Thuần lại chen ngang, báo: "Còn có 2 km nữa thôi!"


Kỳ Hòa nhìn kịch bản, ánh mắt bỗng bùng lên một tia nguy hiểm.


[Diêm Xuyên Bách tất nhiên là mặc kệ cậu rồi. Nhưng trình độ đeo bám của cậu phải nói là còn hơn cả keo dán chó, cậu lập tức quay sang nhìn hai cấp S còn lại, cố tình dính lấy một người trong đó...]


Kỳ Hòa không kịp nói gì cả, chỉ lao thẳng đến ghế lái, một tay ấn lên mu bàn tay Diêm Xuyên Bách, quay sang nghiêm túc nói với anh, "Anh ở lại bảo vệ căn cứ cho thật tốt."


Nói xong chui tọt vào trong xe, rồi liếc nhanh qua hai người đứng ở bên ngoài. Sau đó dùng lực hấp dẫn 'bụp' một phát kéo Quan Thượng Thuần đang ngơ ngác vào ghế phụ.


"Anh chỉ huy đi."


Quan Thượng Thuần, "..."


Diêm Xuyên Bách lẳng lặng nhìn chằm chằm Kỳ Hòa một giây, rồi quay đầu dứt khoát ra lệnh, "Toàn bộ khu vực ngoài căn cứ, nghe theo mệnh lệnh của Kỳ Hòa chỉ huy!"


Du Thiên Tinh lúc bấy giờ mới thả lỏng chút, nhưng Kỳ Hòa lại bất thình lình quay sang hắn, "Còn anh nữa..."


Trái tim Du Thiên Tinh lại vọt lên cuống họng.


Kịch bản đã cuộn tới phần cuối cùng: [...Sau đó lại bắt một dị nhân cấp S khác bảo ]


"Cạch", Kỳ Hòa gạt phanh tay, không có thời gian nghĩ ngợi thêm, thuận miệng nói, "... Ở đó phù hộ cho bọn tôi đi."[1]


[1] Trên kịch bản dừng lại ở chữ '' - Bảo: nghĩa là bảo vệ, giữ gìn đồ á, ở phía dưới Kỳ Kỳ dùng từ '' - Bảo hộ, nhưng trong ngữ cảnh trên sẽ thành  'phù hộ' để hợp hơn


Nói xong cậu đạp mạnh ga, con xe cứ thế lao vút ra khỏi căn cứ —


Chỉ để lại bụi xe mù mịt và một Du Thiên Tinh ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ: ...Ơ, mình vô dụng dữ vậy luôn hả?


.


Tác giả có lời muốn nói:


Du Thiên Tinh: Thì ra toai là linh vật à? 


Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Story Chương 26: Nút thắt kịch bản thứ sáu
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...