Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 24: Kích hoạt
Trên sân huấn luyện, mọi người im lặng như tờ.
Bụi cát tản đi, lộ ra ba bóng người phía trước.
Ba người tách ra theo ba hướng.
Kỳ Hòa lập tức lùi về sau hai mét, tiện tay kéo theo Quan Thượng Thuần. Diêm Xuyên Bách cũng phản ứng cực nhanh mà né sang một bên, bộ quân phục phẳng phiu dính chút bụi đất, anh phủi phủi rồi bình tĩnh nhìn về phía Chu Thuận trong hàng ngũ.
Sau đó lại nhìn thoáng qua Quan Thượng Thuần, giống như là tha thứ điều gì đó mà nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt.
Quan Thượng Thuần bị dọa lần hai: "..."
Bây giờ trông hắn lem luốc vô cùng, chỉ còn mỗi đôi mắt là vẫn sáng, nhìn đặc biệt tội nghiệp.
Đám học viên trên sân đều ngơ ra.
Sau đấy tất cả đồng loạt nhìn về phía Chu Thuận: Đây là dũng sĩ đến từ phương nào dãy, vừa tới đã chém rồng luôn rồi sao?
Chu Thuận chưa nhận thức được vấn đề, vẫn đang đắm chìm trong thành tựu sau khi một hơi phục kích ba dị nhân cấp S, còn hăng hái hỏi, "Là huấn luyện kiểu vậy có đúng không?"
Kỳ Hòa lẳng lặng nhìn qua: Này là sau khi tái thiết lập nhận thức, lòng tin cũng được hồi sinh à?
Một lát sau cậu gật đầu, dịu dàng nói, "Đúng vậy, anh làm tốt lắm. Sẵn lên đây luôn, buổi học hôm nay sẽ bắt đầu từ anh."
Chu Thuận không hiểu chuyện gì, lững thững bước lên.
Hệ thống nói một cách thương hại: [Chu - đạo cụ giảng dạy cho thời kỳ tận thế - Thuận. Tuy không phải đồ xài một lần, nhưng cũng sắp toang tới nơi rồi.]
"Rồi sao nữa, phải làm gì tiếp..."
Lời còn chưa dứt đã 'bịch' một tiếng! Chu Thuận chưa kịp bước ra khỏi hàng ngũ thì đã quỳ rạp ngay tại chỗ.
Giọng giảng dạy từ tốn của Kỳ Hòa vang lên từ phía trước, "Bài học đầu tiên của tập kích: Trước khi thành công thì không được thu tay; còn nếu đã để lộ thân phận, phải đề phòng bị phản đòn."
Chu Thuận: "..."
Hắn quỳ bẹp trên đất, choáng váng mất mấy giây, "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao tôi lại quỳ đây rồi??"
Một học viên đứng cạnh đó không nỡ nhìn, khẽ nói, "Siêu năng lực của huấn luyện viên Kỳ là khiến người ta quỳ xuống á."
Chu Thuận kinh hãi ngước đầu lên, "Siêu năng lực của cậu ấy không phải hệ lực sao?!"
"Thì chính là dùng lực ép người ta phải quỳ đó."
"..."
Chu Thuận cuối cùng cũng run lên, lề mề đứng dậy bước lên phía trước.
Bịch! Bịch! Tiếng thân thể đập xuống đất vang lên liên tục, hòa lẫn với tiếng k** r*n thảm thiết.
Diêm Xuyên Bách đứng một bên, chờ người kia vừa bò dậy thì tiện tay kết một lớp băng mỏng trên mặt đất để đáp lễ. Theo sau đó là một tiếng "Cái đéo —?" Vang dội, anh thu hồi lại tầm mắt, quay sang nhìn Kỳ Hòa:
"Tôi về lại bên kia đây."
Kỳ Hòa vừa chỉnh Chu Thuận vừa gật đầu, "Ừa."
Diêm Xuyên Bách vừa bước được hai bước thì dừng lại, ngoái đầu nói với Kỳ Hoà, "À phải rồi. Chuyện tôi vừa mới nói ấy —" Anh liếc mắt về phía Quan Thượng Thuần bên cạnh, tốt bụng nhắc nhở, "Cậu ta rất dễ bị vạ lây, tốt nhất là nên tránh xa khu vực giao chiến chút."
Quan Thượng Thuần tròn xoe mắt nhìn thẳng về phía anh.
Diêm Xuyên Bách đáp lại ánh mắt đó, hơi nhếch môi.
Kỳ Hòa nghĩ ngợi rồi nói, "Quan Thượng này, hay anh lui về cuối hàng trước đi." Cậu cũng đã tính tới việc trên sân huấn luyện sẽ dễ xảy ra biến số bất ngờ rồi, nhưng không ngờ hai lần liên tiếp người dính đạn đều là Quan Thượng, đây đúng là lỗi của cậu.
Quan Thượng Thuần cụp mắt xuống, "Là do tôi quá yếu."
Kỳ Hòa tiện tay lật người Chu Thuận lại, quay đầu an ủi, "Mỗi người đều có sở trường riêng mà, còn kiểu toàn năng như tôi là trường hợp cá biệt thôi."
Quan Thượng Thuần, "..."
Diêm Xuyên Bách khẽ bật cười, xoay người rời đi.
Việc huấn luyện đặc biệt tạm thời không có cách nào tiến hành.
Kỳ Hòa đánh tiếng với Du Thiên Tinh, hỏi xem có thể cải tạo một phòng huấn luyện riêng cho cấp S không.
— Không chỉ để nâng cao năng lực chiến đấu của dị nhân hệ tinh thần như Quan Thượng, mà cả cậu và Diêm Xuyên Bách đều là hệ chiến đấu cũng cần một nơi để luyện đối kháng.
Du Thiên Tinh lập tức đồng ý ngay.
Mấy ngày sau, phòng huấn luyện vẫn chưa có tin tức gì nhưng chỗ Mạnh Nghiên đã gửi thông tin đến trước:
[Dựa theo dữ liệu lần trước đó, tôi đã phát minh ra một loại thuốc dinh dưỡng mới. Nhưng tôi đang bận thí nghiệm rồi, nếu cậu rảnh thì ghé qua xem thử nhé?]
[Tới liền tới liền. (bát cơm)]
Đúng lúc Kỳ Hòa đang rảnh rỗi, cậu tới thẳng khu nghiên cứu nuôi trồng luôn.
Mạnh Nghiên có một phòng thí nghiệm riêng.
Khi Kỳ Hòa đẩy cửa bước vào, Mạnh Nghiên đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú với một hàng ống nghiệm đủ màu sắc khác nhau. Thấy cậu đến, cô vui vẻ vẫy vẫy tay, "Cậu tới rồi đấy à!"
Kỳ Hòa liếc qua một loạt ống nghiệm, "Thuận lợi chứ?"
"Cũng cũng đi." Mạnh Nghiên lấy mấy ống nghiệm từ trong hộp ra đưa cho cậu, màu sắc của chúng đậm hơn phiên bản 1.0 một chút, "Đây là phiên bản mới nhất đấy, cậu có thể dùng để test hoặc cho anh Diêm uống đều được."
Hệ thống: [... Cô ấy vừa nói cái gì đó rất chi là tự nhiên thì phải?]
Kỳ Hòa nhẹ nhàng nhận lấy, "Cảm ơn nha, cực cho cô rồi."
Mạnh Nghiên lại nói, "À đúng rồi, lần trước cái người mà chúng ta gặp ngoài căn cứ á, hóa ra là dị nhân cấp S đó! Giờ anh ấy làm việc cùng các cậu hả? Tính cách thế nào vậy?"
Kỳ Hòa nhớ lại, "Cũng dễ làm quen á."
"Vậy tốt rồi, ít ra trên phương diện đồng nghiệp thì hòa thuận."
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Kỳ Hòa dựa vào mép bàn, ánh mắt lướt quanh phòng thí nghiệm, chợt dừng lại nơi bệ cửa sổ —
Ở đó có một chậu hoa trông rất quen.
"...Cái đó cô lấy từ đâu ra vậy?"
Mạnh Nghiên khựng lại, quay đầu nhìn, "À mấy hôm trước có một thằng nhóc tới khu nuôi trồng xin dưỡng chất, nói là muốn chăm hoa. Tôi tìm được một ít đưa cho nhóc ấy, thế là nhóc ấy chia lại cho tôi một chậu á."
Ánh nắng rọi lên bệ cửa sổ, đóa hoa nhỏ ấy nở rộ rực rỡ.
Cô kéo ngăn kéo ra, "Phải rồi, cánh hoa rụng thì uổng quá, nên tôi đã chiết ra cho vào viên đường, chia cậu hai viên nhé, có thể dùng để pha nước uống đó."
Hai viên đường vuông vức được đưa tới, bên trong còn ánh lên màu hồng phấn.
Kỳ Hòa nhận lấy, "Nó có công dụng đặc biệt gì không?"
Mạnh Nghiên cười cười, "Thì giúp cậu mở miệng ra nói lời thơm tho hơn đó."
"..."
Cậu cẩn thận cất vào túi bên hông, "Cũng có ích đấy."
Vừa mới cất xong, thiết bị liên lạc lại vang lên.
Mở ra xem, thì ra là tin nhắn của Du Thiên Tinh.
Bảo là phòng huấn luyện đã được cải tạo xong, kêu bọn họ qua xem thử và đăng ký thông tin nhận dạng luôn.
Kỳ Hòa chào Mạnh Nghiên một tiếng rồi đi thẳng qua viện nghiên cứu.
.
Phòng huấn luyện nằm ở tầng sáu của viện nghiên cứu.
Từ khu nuôi trồng đi qua cũng hơi xa, nên khi Kỳ Hòa đến nơi thì bốn người kia đã có mặt hết rồi.
Du Thiên Tinh thấy cậu đến thì nhận lấy thẻ căn cước của cậu cà vào máy nhận dạng ở cửa để ghi danh.
Diêm Xuyên Bách nhìn cậu, hơi nhướng mày, "Cậu từ đâu qua đây vậy?"
Kỳ Hòa nhìn lại, giọng đầy ẩn ý, "Từ kho lương thực của anh á."
Diêm Xuyên Bách, "?"
Đúng lúc này Du Thiên Tinh cầm thẻ thân phận của cậu quay lại, nên cậu cũng không nói thêm gì nữa, theo họ bước vào trong.
Trước mắt hiện ra một không gian khoảng 200 mét vuông.
Cả không gian trắng toát, có gia cố chống đạn, đệm giảm xóc, một bên là thiết bị khẩn cấp và khu nghỉ ngơi.
Ngư Giáng và Quan Thượng Thuần cũng đang ở bên trong.
Kỳ Hòa đánh giá xung quanh một lượt, rồi nhìn về phía họ hỏi, "Nền tảng chiến đấu của mọi người thế nào vậy?"
Du Thiên Tinh mỉm cười, "Trước kia tôi ở quân đội có học qua một chút rồi ~"
Ngư Giáng chớp mắt, dường như đang cố phân biệt từng câu từng chữ trong lời nói của cậu, sau đấy trên tay ngưng tụ ra một viên đạn nước, "Bốp!" Bắn vào tường đặc biệt của phòng tập, phát ra một tiếng vang dội, "Có khả năng tự bảo vệ cơ bản."
Quan Thượng Thuần: "0."
Mọi người: "..." Thật thà quá ha.
Kỳ Hòa cũng không lấy làm lạ: Đây vốn là tình trạng chung của người thường trước thời kỳ tận thế. Không học qua súng đạn hay cận chiến, dù có thức tỉnh siêu năng lực thì vẫn thiếu ý thức và kỹ năng chiến đấu — Đặc biệt là hệ tinh thần.
Có thể sống đến giờ, chủ yếu là dựa vào giác quan cực mạnh để tránh đi hiểm nguy mà thôi.
Quan Thượng Thuần nói, "Hôm nay tôi sẽ bắt đầu tập luyện luôn."
Kỳ Hòa gật đầu, "Tốt lắm, để tôi dạy cậu."
Hai ánh mắt đồng loạt nhìn về Diêm Xuyên Bách.
Diêm Xuyên Bách bị Ngư Giáng và Du Thiên Tinh nhìn chòng chọc đến cau mày, định hỏi hai người thì Du Thiên Tinh đã giành nói trước, "Hôm nay tôi không tập đâu."
Ngư Giáng phụ họa, "Tôi cũng vậy."
"..."
Kỳ Hòa nghe vậy thì liếc sang, "Hai người không tham gia à." Tầm mắt cậu hơi chếch sang bên cạnh, đối diện với Diêm Xuyên Bách, "Vậy còn anh?"
Diêm Xuyên Bách mím môi, "Thì tập cũng được."
Kỳ Hòa vui vẻ, "Vừa hay, càng tập trung hơn, thế hai kèm một nhá."
Cánh cửa cảm ứng của phòng tập đóng lại.
Bên trong chỉ còn ba người họ.
Diêm Xuyên Bách đứng một bên không nói gì, Quan Thượng Thuần rũ đầu trước Kỳ Hòa nói, "Xin lỗi, do tôi yếu quá."
"Anh không cần phải xin lỗi vì chuyện này."
Kỳ Hòa nhìn hắn, ánh mắt điềm tĩnh và lý trí, "Ai cũng có điểm mạnh riêng cả. Điều cần nghĩ bây giờ chính là làm sao để tận dụng sức mạnh [Cảm Nhận] một cách tối ưu nhất trong chiến đấu."
Quan Thượng Thuần nói, "Nếu ở trong một đội thì tôi thích hợp làm hỗ trợ hơn."
Kỳ Hòa cười cười, "Cũng chưa chắc đâu à."
Trước đây cậu từng test thử rất nhiều game thể loại MOBA rồi, tức là đấu trường chiến thuật trực tuyến dành cho nhiều người chơi. Cậu cũng đã nghiên cứu đủ loại vai trò, thậm chí còn từng thử lấy tướng cận chiến làm tanker, hoặc dùng tướng hỗ trợ chơi theo lối sát thủ.
Kỳ Hòa lấy một cái bịt mắt ra đưa cho hắn, "Anh bịt mắt lại rồi cầm súng lên đi."
Quan Thượng Thuần nhận lấy rồi làm theo.
Diêm Xuyên Bách như nhận ra điều gì đó, không nói gì mà chỉ nhìn.
Khi đã bị bịt mắt xong, Kỳ Hòa đứng cách hắn tầm chục mét ở góc chéo, "Anh có cảm nhận được tôi đang ở đâu không?"
"Có."
"Tập trung mọi sự chú ý vào tôi, rồi bóp cò."
Xung quanh bỗng lặng đi.
Kỳ Hòa quan sát kỹ, thấy đầu nòng súng hướng thẳng về phía mình, ngón tay bóp cò. Sau đấy cậu liền né sang bên phải! Nhưng một giây sau khi cậu tránh đi, đầu súng cũng đổi hướng theo ngay lập tức —
Viên đạn cách cậu 0,3 cm rồi cắm vuông góc xuống đất. Phập!
Bên cạnh, Diêm Xuyên Bách khẽ nới lỏng ngón tay ra.
Kỳ Hòa nói với Quan Thượng Thuần, "Tháo bịt mắt ra đi."
Hắn lấy bịt mắt xuống, bước tới hỏi, "Cậu có sao không?"
"Không sao." Kỳ Hòa chỉ vết đạn trên sàn, cổ vũ hắn, "Anh là người đầu tiên bắn viên đạn gần tôi đến vậy đấy."
Diêm Xuyên Bách khẽ liếc Quan Thượng Thuần một cái.
Kỳ Hòa tiếp tục phân tích, "Khi cảm nhận đạt đến mức độ nhất định, nó sẽ mang tính dự đoán." Cậu nhìn sâu vào mắt Quan Thượng Thuần, "Miễn là anh muốn thì cũng có thể trở thành hệ chiến đấu thôi."
Quan Thượng Thuần ngưng thở một giây, mắt mở to.
Hắn nhìn chằm chằm Kỳ Hòa, ánh mắt sáng lên.
Đúng lúc đó, một mũi băng sắc nhọn lao tới!
Đầu ngón tay Kỳ Hòa di chuyển theo bản năng, nhưng vẫn kiềm xuống lại, chỉ giữ ở khoảng cách an toàn. Quan Thượng Thuần đang ở trạng thái tập trung cao độ, đột nhiên lùi lại một bước, ngồi thụp xuống đất.
Bịch! Suýt chút nữa là trúng.
Diêm Xuyên Bách đứng một bên, rất nghiêm túc khen ngợi, "Ờm, cậu là người đầu tiên để mũi băng của tôi bay gần đến vậy đấy."
Quan Thượng Thuần: "..."
Kỳ Hòa: "..."
Cậu nói ở trong đầu, "Ê hệ thống, sao ảnh lại bắt chước cách nói chuyện của tao vậy?"
Hệ thống cũng không biết rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, bèn đáp qua loa: [Chắc do ngài nói chuyện hay quá á.]
Kỳ Hòa chấp nhận lý do đó vô cùng tự nhiên, "Không thể chối cãi được."
Phía trước sân huấn luyện, hai người nhìn nhau, một trên một dưới.
Quan Thượng Thuần ngồi dưới đất, hơi nheo mắt nhìn Diêm Xuyên Bách, sau đó hắn đứng dậy vỗ vỗ người, nói nhỏ với Kỳ Hòa, "Tôi bị ngã có hơi đau một chút, nhưng tôi chịu được."
Kỳ Hòa định đáp thì nghe người bên cạnh cười khẩy một tiếng.
Diêm Xuyên Bách nhìn sang, cười mà như không cười.
Đau á? Dưới đất vốn đã trải nệm giảm xóc rồi cơ mà.
Anh không nói ra, chỉ gật đầu, "Chịu được là tốt. Tiếp theo, để tôi huấn luyện cho cậu." Thấy người kia định lên tiếng thì anh đã quay sang Kỳ Hòa đánh phủ đầu, "So với tấn công, cậu ta nên luyện né đòn trước. Ở ngoài căn cứ, tự bảo vệ được bản thân mới là quan trọng nhất."
Kỳ Hòa nghĩ nghĩ, "Cũng đúng."
Rồi cậu lùi sang một bên, "Thế đổi người đi."
Quan Thượng Thuần, "..."
Hai tiếng luyện tập đặc biệt kết thúc.
Mặc dù Quan Thượng Thuần không bị ngã lần nào nữa, nhưng hắn đã mệt đến rã người luôn rồi, ánh sáng trong mắt dường như cũng đã tắt hẳn.
Ba người rời phòng tập đi đến nhà ăn.
Giờ này trong nhà ăn không có mấy ai cả.
Kỳ Hòa lấy một khay cơm, tìm bàn trống ngồi xuống.
Kỳ Hòa vừa cầm đũa, chưa kịp gắp gì thì chợt nghe cách đó mấy mét vang lên một tiếng nấc như bị hoảng sợ: Hức!
Chu Thuận ở đằng xa vừa nhìn thấy ba người đi vào thì như bị kích hoạt phản xạ có điều kiện vậy.
Những người tuần tra bên cạnh vội an ủi hắn, "Không sao đâu anh Chu à, cùng lắm là ngã thêm mấy cú nữa thôi mà. Dù sao bây giờ cả căn cứ đều đang truyền tai nhau 'chiến tích lẫy lừng' của anh mà."
"Dám đánh lén tận ba cấp S, anh có thể lưu danh sử sách rồi!"
Hệ thống cảm thán: [Mí người này biết an ủi ghê chời!]
Chu Thuận quả nhiên được trấn an, "Nói vậy cũng đúng ha."
"..."
Ba người cùng thu lại tầm mắt, im lặng tiếp tục ăn.
Quan Thượng Thuần chắc do mệt quá nên chẳng thấy nói năng gì.
Kỳ Hòa thì đang chìm trong suy nghĩ về chuyện sức mạnh tinh thần nên cũng chẳng mở lời. Cậu đang chọc chọc miếng khoai tây thì nghe Diêm Xuyên Bách ở đối diện nói, "Lát nữa ăn xong cậu cứ về trước đi, tôi phải qua chỗ quân đội."
"?" Kỳ Hòa ngước đầu lên.
Đi thì đi, nói với cậu làm gì?
Quan Thượng Thuần ngừng đũa, nhìn Diêm Xuyên Bách một cái.
Diêm Xuyên Bách lại nói tiếp, rất chi là tự nhiên, "Có gì thì cứ nhắn tin cho tôi."
"..." Kỳ Hòa lập tức cảnh giác, "Ê hệ thống, Diêm Xuyên Bách có gì đó lạ lắm à nha."
Hệ thống tỏ vẻ mặc kệ: [Từ lúc ở kho hàng đã thế rồi mà, bug thôi ấy mà, thêm một hai cái thì đã sao?]
Kỳ Hòa: .
Cậu thật sự khâm phục khả năng "tự trấn an" của nó.
May là sau đó Diêm Xuyên Bách cũng không nói gì khiến cậu sợ hãi thêm nữa. Bữa ăn kết thúc, nhớ lại lúc nãy anh nói "cậu cứ về trước đi", Kỳ Hòa đứng dậy, "Vậy tôi đi trước đây."
Quan Thượng Thuần còn đang ăn, chỉ gật đầu đáp lại.
Kỳ Hòa định rời bàn thì chợt nhớ ra ống dinh dưỡng mà Mạnh Nghiên đưa cho cậu.
"À đúng rồi, cái này cho anh nè."
Cậu lấy từ túi bên hông ra hai ống đưa cho Diêm Xuyên Bách. Bỗng sờ thấy trong đó còn có hai viên đường thì tiện tay chia cho anh một viên luôn, "Còn viên đường này nữa, anh cầm lấy pha nước mà uống."
Diêm Xuyên Bách nhận lấy, thấy viên đường thì hơi nhướng mày, khẽ 'ừm' một tiếng.
Sau đó anh bóc vỏ ra, thả luôn vào ly nước trước mặt.
Kỳ Hòa nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ cậu mới vừa đi được hai bước thì trong đầu chợt vang lên một loạt tiếng tít! Tít! Tít! Cảnh báo:
[Phát hiện ký chủ ảnh hưởng đến cốt truyện cuối cùng, kích hoạt hình phạt.]
"?"
Cậu làm gì cơ
Rõ ràng bấy lâu nay dù cậu có OOC hay tận dụng bug các kiểu con đà điểu, thì cũng chưa từng kích hoạt hình phạt mà.
Chưa kịp nghĩ kỹ thì một luồng điện cao thế đã chạy dọc toàn thân cậu! Nó mạnh hơn nhiều so với dòng điện trước đây. Kỳ Hòa khụy xuống, rên khẽ một tiếng, "Ưm—"
Trên bàn vang lên tiếng chén đũa rơi loảng xoảng.
Diêm Xuyên Bách kêu một tiếng, "Kỳ Hòa!"
.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Hòa: Dám chích điện tao hả, tao quậy banh cái kịch bản này luôn cho coi
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 24: Kích hoạt
10.0/10 từ 43 lượt.
