Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 23: Tam giác lớn
Mọi người đồng loạt ngẩn ra.
Du Thiên Tinh nhìn về phía Kỳ Hòa, Ngư Giáng nhìn về phía Diêm Xuyên Bách, còn Diêm Xuyên Bách thì dán mắt vào Quan Thượng Thuần. Kỳ Hòa hơi nghiêng đầu xíu, chạm mắt với đối phương.
Quan Thượng Thuần hít sâu một hơi: "...Xe bay."
Mọi người: "..."
Quả là một hơi thật dài.
Kỳ Hòa chào hỏi, "Ra là anh à."
Cậu còn đang thắc mắc sao lại có người đi lang thang một mình giữa chốn hoang vu như vậy, hóa ra là dị nhân cấp S. Nhưng sức tấn công yếu nhớt cỡ này, thì tám chín phần là...
Ngay sau đó, Du Thiên Tinh tiếp lời, "Cậu ấy là dị nhân hệ tinh thần đó."
Ngừng một chút, hắn hỏi, "Bộ hai người quen nhau à?"
Ánh mắt hắn lướt qua Diêm Xuyên Bách, còn Ngư Giáng thì lại nhìn qua Kỳ Hòa. Diêm Xuyên Bách đút một tay vào túi, vẻ mặt điềm tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc.
Kỳ Hòa nói, "Trước đây bọn tôi từng tình cờ gặp nhau."
Đồng tử Ngư Giáng run lên, nhỏ giọng nói, "Ngoại tình...?"
Quan Thượng Thuần nghiêng đầu, hàng mày Diêm Xuyên Bách khẽ giật.
Kỳ Hòa bắt được câu đó: "..."
Cậu còn chưa lập gia đình thì lấy đâu ra cái gọi là 'ngoại' chứ? Cậu bình tĩnh nhìn Ngư Giáng, nhấn mạnh lại, "Chỉ là tình cờ gặp thôi."
Đồng tử Ngư Giáng hết run, thở phào một hơi: "Xin lỗi nhé."
Du Thiên Tinh phá tan bầu không khí lúc bấy giờ, cười hì hì giơ hai móng vuốt ra vẫy vẫy, "Thôi được rồi, ngồi xuống cả đi, từ từ nói chuyện."
Mấy người cùng ngồi vào bàn.
Bàn hình chữ nhật, mỗi bên có hai ghế. Kỳ Hòa chọn đại một chỗ ngồi xuống, Quan Thượng Thuần ngồi bên trái cậu, ghế bên phải liền bị kéo ra, Diêm Xuyên Bách đã ngồi ngay ngắn ở đầu bàn.
Du Thiên Tinh đang định ngồi xuống thì khựng lại, rồi chọn ghế đối diện Kỳ Hòa.
Diêm Xuyên Bách nhìn về phía hắn, "Cậu định nói chuyện gì?"
Du Thiên Tinh mỉm cười ôn hòa đáp, "Chủ yếu là để mọi người làm quen, với lại bàn thêm chuyện di dời dân cư ở khu trú ẩn á."
Việc Quan Thượng Thuần gia nhập hắn đã báo cáo với tổng bộ rồi, nhưng giờ người đứng đầu căn cứ I là Diêm Xuyên Bách, nên hắn lại tường thuật rõ ràng tình hình thêm lần nữa:
"Cậu ấy mới đến căn cứ hôm qua, test ra siêu năng lực cấp S. Tức là hiện tại, số lượng dị nhân cấp S đã tăng thêm một người nữa, với chúng ta mà nói đây là chuyện tốt ~ Siêu năng lực của cậu ấy là [Cảm Nhận], có thể cảm nhận được hoạt động quy mô lớn của zombie và con người từ khoảng cách xa, sẽ rất hữu ích trong công tác cảnh báo sớm và tìm kiếm cứu nạn."
Diêm Xuyên Bách 'ừ' một tiếng.
Anh hơi nghiêng đầu về phía Quan Thượng Thuần, nhìn mấy giây rồi nói, "Chào mừng cậu gia nhập."
Quan Thượng Thuần như cảm nhận được gì đó, quay đầu mỉm cười đáp lại, "Cảm ơn anh."
Ngư Giáng ở đối diện mở to mắt, cố gắng lắng nghe.
Du Thiên Tinh nhìn hai bên rồi chắp hai tay lại, "Được rồi, chúng ta nói chuyện khu trú ẩn nhé."
Diêm Xuyên Bách thu ánh mắt lại, bắt đầu kể về tình hình khu trú ẩn. Một lượng lớn dân cư đã được giao cho đội hậu cần của quân đội phụ trách sắp xếp, số dị nhân còn lại cùng với các vật tư thiết yếu sẽ được đoàn xe đưa về căn cứ trong ngày mai.
Sắp xếp đã đâu vào đấy gần như không có gì sơ sót, Du Thiên Tinh hỏi thêm, "Mà này, sao hai người thuyết phục được bọn họ hay vậy?"
Ngón tay Diêm Xuyên Bách hơi khựng lại, "Lấy tình cảm cảm hóa, lấy lý lẽ thuyết phục."
Du Thiên Tinh: "..."
Hắn vẫn giữ nụ cười, "Ngày mai trong bản báo cáo gửi cho tổng bộ, cậu tốt nhất cũng nên viết đúng y như thế nhé."
Diêm Xuyên Bách gõ nhẹ ngón tay, bổ sung thêm chút nội dung cho phong phú câu chuyện, "Dân cư ở đó đã hình thành một quần thể ổn định, không muốn dời đi. May là..." Anh dừng một chút, sửa lời, "Trùng hợp có một con zombie biến dị xuất hiện và tấn công người đứng đầu của họ. Để kiểm tra xem có bị nhiễm hay không, tất cả bọn họ đã cùng chuyển đến căn cứ."
Giọng hệ thống đờ đẫn: [Không phải trùng hợp gì sất.]
Kỳ Hòa quay mặt đi như thể chuyện này không liên quan đến mình.
Mà vừa quay đi đã chạm ngay ánh mắt của Quan Thượng Thuần ngồi bên trái.
Quan Thượng Thuần đang quay sang nhìn cậu.
Đôi mắt hắn long lang sáng ngời, tóc dài hơi rũ, gương mặt thanh tú, giống như một loài thực vật sống dưới nước. Khi ánh mắt hắn giao với Kỳ Hòa, hắn liền nhoẻn miệng cười khẽ một cái.
Kỳ Hòa vừa định mở miệng thì bên phải đã vang lên một tiếng.
"Cậu còn gì muốn bổ sung không?"
Cậu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Diêm Xuyên Bách đang dừng trên người mình. Hai tầm mắt còn lại cũng hướng về phía cậu, khiến cậu hơi khựng lại vài giây, rồi nhẹ giọng nói, "Không có, anh đã nói rất chi tiết rồi."
Diêm Xuyên Bách dịu giọng hỏi, "Vậy à? Tôi vừa nói cái gì ấy nhỉ?"
Kỳ Hòa: "..."
Cậu đẩy câu chuyện trở lại, "Nghe thì tưởng như chẳng nói, nhưng thật ra đã nói hết trơn rồi."
Diêm Xuyên Bách còn định nói gì thì nụ cười của Du Thiên Tinh đã méo mó, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi ăn ở tốt lắm mới nghe được bản báo cáo như vậy đó."
Hai người: "..."
.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người chuẩn bị giải tán.
Kỳ Hòa vừa đứng dậy đã nghe Du Thiên Tinh gọi với theo Quan Thượng Thuần: "Ờm, cậu... Quan?"
Quan Thượng Thuần nói, "Gọi tôi 'Quan Thượng' là được rồi. Hai chữ đầu nghe giống họ, trước đây bạn bè tôi cũng gọi vậy."
Du Thiên Tinh mỉm cười, "Được, Quan Thượng. Tôi có một số chuyện liên quan đến nghiên cứu muốn trao đổi với cậu, cậu tiện ở lại chút không?"
Quan Thượng Thuần lại ngồi xuống, "Được chứ."
Ngư Giáng đi lại không tiện, Úc Kim đi tới đẩy cô về.
Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách cùng ra khỏi phòng họp.
Cũng sắp đến giờ ăn, cả hai chạy đôn chạy đáo suốt ngày trời, bèn dứt khoát rẽ sang nhà ăn luôn.
Ra khỏi viện nghiên cứu, Diêm Xuyên Bách đột nhiên mở miệng hỏi, "Cậu ta chính là cái người mà cậu nói bắn súng tệ hại đó hả?"
... Cậu nói thẳng như vậy hồi nào?
Kỳ Hòa sửa lời, "Tôi nói, anh ta bảo bọn tôi đừng quay về căn cứ."
Diêm Xuyên Bách, "Ờ, vậy là chỉ gặp một lần à."
"Cũng có thể hiểu là vậy."
Bên cạnh không nói chuyện nữa, mãi cho đến khi vào nhà ăn.
Vừa bước vào, bên trong đã đông nghịt người. Người dân mới chuyển từ khu trú ẩn đến hầu như đều có mặt ở đây.
Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách mỗi người tự lấy một khay cơm.
Hai người đang bưng khay tìm chỗ ngồi, khi đi ngang một bàn ăn thì đột nhiên vang lên một tiếng "loảng xoảng!".
Kỳ Hòa quay đầu, cách hai chỗ ngồi là Chu Thuận đang ngẩng lên nhìn cậu, cái muỗng rơi tõm vào bát canh.
Cậu: "..."
Cậu chỉ chỉnh lại nhận thức cho người ta thôi mà, không đến mức để lại di chứng chứ?
Chu Thuận nhanh chóng trấn tĩnh, đứng lên.
Từ người khác hắn đã biết được tên thật của hai người không phải là tên hai món ăn kia, "Anh Diêm, anh Kỳ, không ngờ hai người đều dùng tên giả, sau này tôi sẽ không gọi sai nữa."
Kỳ Hòa bình tĩnh nhìn sang: 'Đều' chỗ nào hả? Trước giờ cậu vẫn luôn gọi là "Kỳ Hòa" mà.
Cạnh đó hình như có người chẳng hề nể nang gì mà cười ra tiếng.
Cậu không muốn nhiều lời, chỉ bảo: "Ngày mai anh đến lớp huấn luyện của tôi."
Chu Thuận còn chưa hiểu sự nghiêm trọng của chuyện này: "Ò, được thôi."
Coi như tạm kết thúc chủ đề đó.
Diêm Xuyên Bách quay sang một bên, là cô Điền và vài cư dân quen mặt, hỏi: "Mọi người đã quen ở đây chưa?"
Cô Điền có vẻ hơi bất ngờ khi được cấp trên hỏi thăm, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Vâng, bọn tôi cũng đã quen rồi. Chỗ ở được sắp xếp ổn thỏa, tiền ăn là do quân đội chi trả, còn nói chúng tôi có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi tìm việc sau cũng được."
Kỳ Hòa hơi khựng lại, nghiêng đầu.
Gương mặt Diêm Xuyên Bách vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng lông mày như hơi giãn ra một chút: "Ừm."
Cả hai đi về phía bàn trống rồi ngồi xuống.
Kỳ Hòa ngước mắt lên nhìn người đối diện. Ngân quỹ của quân đội không thể tự tiện dùng, mọi khoản chi đều phải thông qua xét duyệt, cho nên không thể nhanh như vậy được.
Chỉ có một khả năng duy nhất: Khoản này được rút ra từ tài khoản cá nhân của Diêm Xuyên Bách.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Diêm Xuyên Bách ngẩng lên, "Làm sao?"
Kỳ Hòa nói, "Không ngờ anh cũng làm mấy chuyện như này đó nha."
Tay Diêm Xuyên Bách đang cầm đũa khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục như không có gì xảy ra, "Chuyện gì cơ?"
Kỳ Hòa thấy anh không thừa nhận nên cũng không vạch trần. Chỉ lắc đầu, "Chỉ đơn thuần làm mà không có mục đích gì cả."
"..." Diêm Xuyên Bách cười lạnh, "Cảm ơn cậu đã đánh giá cao phẩm chất của tôi."
"Không cần cảm ơn đâu, anh cứ tiếp tục phát huy là được."
Kỳ Hòa ăn xong thì trở về phòng.
Bọn họ rời căn cứ gần ba ngày nên lớp huấn luyện bị gián đoạn, ngày mai cả cậu và Diêm Xuyên Bách đều phải lên lớp.
Sau mấy ngày bôn ba mệt mỏi, cậu tắm rửa xong là đi ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau.
Kỳ Hòa ra cửa đúng giờ, bấm thang máy xuống tầng dưới.
Cậu ấn nút đi xuống, thang máy từ tầng trên chậm chậm hạ xuống. "Đinh!" Cửa mở ra, bên trong là Du Thiên Tinh và Quan Thượng Thuần.
Nhìn số tầng thì có vẻ như Quan Thượng Thuần đã chuyển vào tầng mà Ứng Trân từng ở trước đó.
Kỳ Hòa bước vào, chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành nha."
Hai người trong thang máy cũng đáp lại: "Cậu cũng vậy."
Cửa thang máy khép lại. Trong không gian khép kín và yên tĩnh, người vốn hay nói như Du Thiên Tinh lại im lặng một cách lạ lùng. Chỉ có một ánh mắt vẫn đang đặt trên người cậu.
Cậu quay sang đối diện với ánh mắt của Quan Thượng Thuần, "... Bộ hôm nay, trông tôi có chỗ nào không ổn à?"
Quan Thượng Thuần lắc đầu, "Không có, cậu trông ổn lắm."
Du Thiên Tinh bỗng chen vào, cười khan, "Ha ha."
Kỳ Hòa cho rằng mình vẫn chưa bước vào được hàng ngũ thiên tài nên tiếp tục gặng hỏi Quan Thượng Thuần, "Vậy sao anh cứ nhìn tôi hoài thế?"
"Bị người mạnh hấp dẫn là bản năng của con người mà." Quan Thượng Thuần chăm chú nhìn cậu, nói rất đỗi tự nhiên, "Cấp bậc năng lực của cậu rất cao, kỹ năng bắn súng cũng giỏi nữa. Cảm giác của tôi rất nhạy, có thể cảm nhận được cậu... Vô cùng mạnh."
Kỳ Hòa vui vẻ nói, "Ê hệ thống, mỗi một câu anh ta nói đều là đang khen tao đó."
Trong đầu hình như không muốn đáp lại cho lắm.
Du Thiên Tinh bỗng lại "ha ha ~" tiếng nữa.
Hắn chen vào cuộc trò chuyện, giọng niềm nở, "Thế sao cậu không nhìn Diêm Xuyên Bách? Cậu ta cũng rất mạnh mà."
Quan Thượng Thuần rũ mắt xuống, uyển chuyển đáp, "Cảm giác của tôi, cũng bao gồm cảm xúc nữa."
Trong thang máy, "?"
Du Thiên Tinh như ngộ ra điều gì đó, khẽ mím môi không nói nữa.
Trong bầu không khí bị sự im lặng bao trùm, đinh! Một tiếng vang lên.
Kỳ Hòa ngẫm nghĩ một lát, liền hiểu: "Anh cũng cảm thấy ảnh trời sinh đã mang theo gai nhọn vô hình đúng không?"
Hai người: "..."
Cửa thang máy mở ra, cả ba bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Du Thiên Tinh nhận được một cuộc gọi. Cúp máy, hắn nói với Quan Thượng Thuần, "Xin lỗi nha Quan Thượng, có dữ liệu nghiên cứu gặp phải trục trặc, tôi phải qua đó ngay. Về chuyện thí nghiệm... Để lần sau vậy."
Quan Thượng Thuần nói, "Không sao, anh cứ đi trước đi."
Du Thiên Tinh không rảnh lo chuyện khác, hệt như cơn lốc 'vù' phát mất tiêu.
Quan Thượng Thuần bỗng rảnh rỗi.
Kỳ Hòa nhìn hắn một lúc, nói: "Mặc dù năng lực của anh là hệ tinh thần, nhưng sau này có thể cũng sẽ phải ra ngoài căn cứ. Lần trước nhìn anh, tôi thấy giống như là chưa qua huấn luyện chính quy bao giờ. Hiện tại anh cũng đang rảnh, có muốn theo tôi ra sân tập không?"
Ánh mắt Quan Thượng Thuần long lanh nước, "Được thôi."
.
Tại sân huấn luyện, học viên hai bên gần như đã tới đông đủ.
Còn ba phút nữa mới bắt đầu.
Diêm Xuyên Bách đứng phía trước, đã mặc đai chiến thuật, đeo găng tay và lắp súng xong xuôi.
Anh liếc ra ngoài sân một cái.
Kỳ Hòa vốn luôn đến sớm năm phút, hôm nay không biết tại sao lại trễ hơn mọi khi.
Đang nhìn thì thấy bóng người kia xuất hiện.
Kỳ Hòa vẫn mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, dáng vẻ thong dong bước tới. Phía sau là Quan Thượng Thuần lẽo đẽo theo.
Tầm mắt Diêm Xuyên Bách khẽ khựng lại.
Sân huấn luyện vốn ồn ào bỗng im hẳn.
Đặc biệt là nửa bên trái, học viên lập tức đứng nghiêm chỉnh lại, có người còn cứng hết cả người, sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu. Chu Thuận cũng ở trong hàng ngũ, hắn lần đầu đến đây nên có hơi bối rối hỏi nhỏ mọi người xung quanh, "Chuyện gì thế?"
Học viên bên cạnh không dám quay đầu qua, chỉ thì thào nhắc nhở, "Huấn luyện viên Kỳ ấy, hmm cậu ấy lúc huấn luyện sẽ không theo lẽ thường đâu."
Chu Thuận, "?"
Kỳ Hòa băng qua sân tập, đi lấy trang bị.
Cậu vừa mặc đồ vừa tiến đến chỗ Diêm Xuyên Bách, sau đó dừng trước mặt anh, cài chốt đai rồi nói, "Quan Thượng đang rảnh nên tôi bảo anh ấy qua đội tôi tập cùng."
Diêm Xuyên Bách nhướng mày, "Cậu chắc cậu ta theo kịp không?"
Kỳ Hòa nghĩ một chút, "Tôi sẽ cho anh ấy tập với cường độ vừa phải."
"Lúc đánh nhau sẽ gây tiếng động lớn, cậu còn phải phân tâm trông chừng cậu ta à?"
"Cho anh ấy đứng ở rìa là được."
Diêm Xuyên Bách định nói thêm thì Kỳ Hòa quay đầu lại, Quan Thượng có vẻ hơi bối rối, đứng một mình ở phía trước đội, dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm cậu.
Kỳ Hòa nói, "Thôi, tôi qua đó đây."
Nói xong liền sải bước về sân huấn luyện.
Diêm Xuyên Bách đứng nguyên tại chỗ, mặt mày không cảm xúc nhìn theo phía đó, thầm đếm trong đầu: Trước kia mỗi lần Kỳ Hòa nói chuyện với anh đều hơn năm câu, mà hôm nay chỉ có bốn câu.
Cảm giác như một phần tinh lực vốn thuộc về anh đã bị phân tán đi nơi khác rồi vậy.
Khoảng trống trước đó được lấp đầy lại bắt đầu lỏng lẻo, lay động, va đập trong lòng anh.
.
Bên kia, Kỳ Hòa đang giúp người ta chuẩn bị trang bị.
Dù sao cũng là dị nhân cấp S, đã vậy lại còn hệ tinh thần, có thể nói là vô cùng quý giá.
Cậu đợi Quan Thượng Thuần mặc xong thì dặn dò, "Lát nữa bắt đầu huấn luyện, lúc chưa đến lượt thì anh đứng xa ra một chút nha."
Quan Thượng Thuần mặc xong, "Được thôi."
Kỳ Hòa lại nói, "Trong buổi huấn luyện có phần lập đội thách đấu, tạm thời anh không cần tham gia, tôi sẽ huấn luyện riêng cho anh."
Quan Thượng Thuần gật đầu, "Không thành vấn đề."
"Được rồi, vậy anh cứ..." Kỳ Hòa vừa định để hắn quay về hàng, lại liếc thấy dây đai bị cài lệch, "Chỗ này của anh bị xoắn lại rồi kìa, chắc do chưa cài đúng á."
Thấy Quan Thượng Thuần cúi đầu loay hoay lúng túng, cậu dứt khoát đưa tay ra, "Ở đây này —"
Vụt!! Một mũi băng nhọn đột ngột trồi lên từ mặt đất!
Kỳ Hòa lập tức rụt tay lại, đồng thời dùng lực hấp dẫn kéo Quan Thượng Thuần về phía sau, tay còn lại rút súng, nhắm thẳng về hướng quen thuộc, 'cạch'! Ngay giây sau, Diêm Xuyên Bách đã xông đến, trong tay cầm theo lưỡi băng, nghiêng người chém về phía Kỳ Hòa —
Đoàng! Một phát súng ép đối phương lùi lại, Kỳ Hòa cũng nhanh chóng thoát ra, lui về phía sau vài bước.
Tim cậu đập dồn dập, nhìn chằm chằm đối phương.
Diêm Xuyên Bách dừng lại, rất tự nhiên tuyên bố, "Tập kích."
Anh đối diện với ánh mắt của Kỳ Hòa, bổ sung thêm, "Là cậu nói mà, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu."
"..." Kỳ Hòa.
Cậu kéo Quan Thượng Thuận vẫn chưa hoàn hồn về lại bên cạnh, rồi nhìn Diêm Xuyên Bách một cách ẩn ý, "Đúng là tôi có nói vậy, nhưng anh —"
Lời còn chưa dứt, bỗng một tiếng nổ nữa vang lên: ẦM rầm!!!
Siêu năng lực hệ thổ từ dưới chân ba người đồng thời bùng nổ.
Chớp mắt, bụi cát bay mịt trời, đất đá bay tung tóe.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người có mặt tại đó trở tay không kịp.
Chu Thuận đứng trong đội ngũ rốt cuộc cũng hiểu, thì ra kiểu 'không theo lẽ thường' chính là như này, hắn cảm thấy mình cuối cùng cũng làm được việc đúng đắn, đắc ý nhếch môi, lớn tiếng tuyên bố:
"Tập kích đây."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Thuận: Hôm nay tôi tập kích cả ba dị nhân cấp S ó, đoàn mình thấy tôi làm đúng không?
Kỳ Hòa:...
Diêm Xuyên Bách: Dù sao người bị thương cũng không phải tôi.
Quan Thượng Thuần:
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 23: Tam giác lớn
10.0/10 từ 43 lượt.
