Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 15: Chung một phòng
Một lát sau, Diêm Xuyên Bách hạ giọng thở ra một hơi, "Vào đi."
Kỳ Hòa chống tay một cái, lộn người vào trong, dừng lại ngay trước cửa sổ sát đất.
Hệ thống ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa, [...Đây chính là "thủ đoạn" của ngài đó hả!?]
Kỳ Hòa đáp, "Thì mày nhìn đi, chẳng phải tao đã vào được rồi sao." Miễn luôn mấy cái lý do lòng vòng vớ vẩn.
Góc áo bị gió thổi bay khẽ lay động.
Một bóng người đi lướt qua cạnh cậu. Diêm Xuyên Bách đứng dậy, đóng sập cái cửa sổ còn đang mở toang kia, sau đó anh quay đầu lại nhìn cậu, "Đêm hôm không ngủ, bám ngoài cửa sổ phòng tôi làm gì?"
Kỳ Hòa đáp, "Máy nước nóng của tôi bị hỏng rồi."
Giữa hàng mày Diêm Xuyên Bách khẽ nhíu lại, "...Cái gì cơ?"
Vở kịch này cũng quá cũ rồi đấy, cứ như motif thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết ba xu vậy: đêm hôm khuya khoắt, mượn phòng tắm, hai người chung một một phòng... Nhưng hiện tại người nói câu này lại là Kỳ Hoà.
Anh lại hỏi, "Thì sao?"
Kỳ Hòa thở dài, "Hơn nữa tôi cũng chưa ăn gì suốt cả ngày nay rồi."
Chủ đề bẻ lái quá nhanh, Diêm Xuyên Bách cố gắng bình tĩnh, "Thì liên quan gì?"
Kỳ Hòa lấy ra một viên tinh hạch, đặt lên mép bàn, "Cho tôi mượn phòng tắm của anh một lát nhé. Tôi muốn rửa... Rau bằng nước nóng."
"..."
Diêm Xuyên Bách nhìn cậu hai giây, đáy mắt tối hơn cả màn đêm ngoài kia, "Là sao nữa, rau bây giờ tiến hóa đến mức rửa bằng nước lạnh sẽ bị cảm hả?"
Kỳ Hòa quay sang nói với hệ thống, "Ảnh chu đáo ghê, còn giúp tao nghĩ sẵn lý do nữa chứ."
[...Tôi cho rằng đó không phải là lý do đâu ạ.]
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách liếc tới.
Kỳ Hòa cứ đứng yên như vậy một lúc, như là bản thân có cái khí chất đặc biệt: Dù tình huống có hoang đường đến cỡ nào thì thái độ dửng dưng kia của cậu đều có thể khiến người khác cảm thấy nó vô cùng hợp lý.
Một lát sau, chẳng biết xuất phát từ ý nghĩ gì mà Diêm Xuyên Bách lại nói, "Đi rửa đi."
Kỳ Hòa nghe vậy thì gật gật đầu, sải bước về phía phòng bếp.
Đi được nửa đường lại nhớ ra cái gì đó mà quay đầu nói với Diêm Xuyên Bách, "Anh cứ ngủ tiếp đi, hay là chờ tôi nấu xong cả hai cùng ăn luôn?"
Cậu nói như thể đang ở chốn không người.
Khóe môi Diêm Xuyên Bách giật nhẹ, khẽ nói, "Cậu nghĩ tôi còn ngủ được hả?"
Kỳ Hòa như đang suy nghĩ: Nếu ăn chung thì phải chuyển sang phương án B rồi.
"Vậy anh chờ tôi rửa xong nha."
.
Trong phòng tắm, tiếng nước ào ào vọng ra.
Một bóng người đong đưa phản chiếu trên mặt kính mờ, trông có vẻ khá ái muội. Diêm Xuyên Bách ngồi trên giường đối diện với phòng tắm, gân xanh trên thái dương giật liên hồi.
Cảnh Kỳ Hoà rửa rau cứ quẩn quanh trong tâm trí anh, không tài nào xua đi được.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm đã bật mở. Kỳ Hòa bước ra, cầm theo mớ rau đã rửa sạch.
Hơi nước phả ra, ống tay áo sơ mi được xắn cao, dính ướt một đoạn, để lộ phần cẳng tay nhỏ nhắn uyển chuyển.
Cậu bước thẳng đến bàn bếp, bắt đầu nấu nướng.
Diêm Xuyên Bách vẫn ngồi bên mép giường. Toàn bộ căn hộ dạng thông tầng này ngoài phòng tắm thì chẳng có vách ngăn nào, phóng tầm mắt là có thể nhìn thấy tất cả.
Trên bàn bếp có một chiếc đèn nhỏ.
Ánh sáng màu vàng ấm rọi xuống, Kỳ Hòa thành thạo cho rau vào chảo, "xèo" một tiếng, mùi thức ăn dậy lên thơm phức.
Diêm Xuyên Bách hỏi, "Cậu nấu gì vậy?"
"Súp kem nấm với miến xào bắp cải á."
Thực ra cậu còn muốn làm món gì đó hoành tráng hơn cơ, nhưng giữa hai đoạn tình tiết cách nhau quá ngắn, chỉ còn mười phút thôi là đến đoạn sau rồi.
Bên kia cũng không nói năng gì nữa.
Kỳ Hoà canh chuẩn giờ nấu xong, múc ra bát, "Xong rồi, ăn thôi."
Diêm Xuyên Bách bước chân dài đến.
Bàn ăn ngay trước quầy bếp.
Anh kéo ghế ra ngồi xuống, thấy Kỳ Hòa vẫn đứng yên bên cạnh thì nhướng mày hỏi, "Cậu còn đứng đó làm gì?"
Kỳ Hòa đang nhìn bảng nhắc nhở nhiệm vụ: [... Diêm Xuyên Bách rất căm ghét cậu, định dùng biện pháp mạnh đuổi cậu đi. Nhưng cậu không làm thì thôi, chứ đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát cởi áo sơ mi trắng ra, đứng ngay trước mặt Diêm Xuyên Bách, dụ ]
[Còn 2 phút nữa là kết thúc tình tiết quan trọng, xin ký chủ tranh thủ thời gian.]
Cậu đáp lại Diêm Xuyên Bách một câu, "Đây đây tới liền."
Nói xong, không làm thì thôi chứ đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát giơ tay cởi phăng chiếc sơ mi trắng. Bàn tay đặt trên mép bàn bất chợt siết chặt lại, lần này Diêm Xuyên Bách không có né tránh ánh mắt nữa, cứ thế nhìn cậu chằm chằm. Chỉ thấy Kỳ Hòa vừa cởi áo sơ mi ra, để lộ chiếc áo thun ngắn tay bên trong.
"Tôi sợ làm bẩn áo sơ mi."
Vừa nói, vừa đẩy bát về phía Diêm Xuyên Bách, dụ dỗ cơn thèm ăn của anh, "Phần của anh có cho thêm thịt bằm đấy, ăn đi."
"..." Diêm Xuyên Bách.
[... ] Hệ thống sốc đến bay màu, [Ngài dụ cái kiểu gì trừu tượng thế!?]
"Miễn sao qua cảnh là được."
Tít! Tình tiết quan trọng đã hoàn thành.
Kỳ Hòa ngồi xuống, cầm bát lên, "Ăn nhanh đi, không ăn là tôi đớp luôn phần thịt băm của anh đấy."
Diêm Xuyên Bách hít sâu một hơi, cũng cầm đũa lên.
.
Bữa ăn khuya kết thúc.
Diêm Xuyên Bách đi dọn bát đũa. Kỳ Hoà thì đã hoàn thành xong tình tiết quan trọng nên cũng chẳng quan tâm ai nấu ai rửa, ngả người ra ghế sô pha gần chỗ bếp để tiêu cơm, đồng thời xác nhận lại với hệ thống, "Sau đêm nay chắc hết suất diễn của tao rồi đúng không?"
[Theo lý mà nói thì ngài còn phải lì lợm la l**m để ở lại đây nữa.]
Kỳ Hòa khẽ đặt đầu ngón tay lên bụng dưới.
'Theo lý mà nói', cũng tức là không bắt buộc. Hệ thống quá hiểu cái nết của cậu rồi, đang định bảo 'về thôi' thì lại nghe thấy Kỳ Hòa đáp, "Được rồi."
Hệ thống: [?]
Kỳ Hoà ngước nhìn trần nhà, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu trong mắt cậu. Ở 'Cốt truyện' sắp tới, có lẽ cậu sẽ còn dính líu đến Diêm Xuyên Bách nhiều hơn. Cậu muốn biết: Rốt cuộc giới hạn chịu đựng của Diêm Xuyên Bách đối với cậu là đến đâu.
Bên kia, tiếng nước ngừng lại, Diêm Xuyên Bách đã rửa xong bát.
Kỳ Hòa tựa người trên sô pha, mở miệng hỏi, "Tối nay tôi có thể ngủ lại chỗ anh không?"
Xoảng, hình như cái bát đụng vào mép bàn bếp.
Kỳ Hòa chống người ngồi dậy, thấy Diêm Xuyên Bách đứng phía sau quầy bếp, nhìn thẳng một đường về phía cậu. Đèn trần rọi xuống, bóng dáng cao lớn của anh phủ một mảng tối ở phía trước quầy bếp. Diêm Xuyên Bách nhìn cậu một lúc lâu, "Ngủ chỗ tôi?"
"Tôi sẽ ngủ trên sô pha."
Đôi môi anh như mím lại một chút.
Khi Kỳ Hòa nghĩ anh sẽ hỏi lý do, thì chỉ nghe anh hỏi một câu, "Sau đó thì sao?"
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách rơi từng chút lên người cậu, hệt như lúc cậu mới đến vậy, chờ xem cậu sẽ 'thoại câu tiếp theo' thế nào.
Kỳ Hòa chớp mắt một cái, "Không có sau đó."
Tầm mắt thu lại.
Diêm Xuyên Bách cúi người, đặt bát đũa vào tủ bếp, rồi đứng thẳng dậy. Anh không nhìn cậu nữa, giọng điệu như chẳng để tâm, "Tùy cậu."
Hệ thống trố mắt, nhìn một màn này trong im lặng: [——]
Xem ra, chuyện chung một phòng vẫn có thể chấp nhận được.
"Ừ."
.
Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên.
9:30 phải đi họp.
Kỳ Hòa mở mắt, ngồi dậy từ trên sô pha, vừa đúng lúc nhìn thấy Diêm Xuyên Bách đang quay lưng về phía mình, ngồi bên mép giường mặc áo. Tấm lưng rắn chắc với đường nét uyển chuyển khẽ chuyển động một chút rồi bị che khuất đi.
Diêm Xuyên Bách đứng dậy, liếc cậu một cái, "Dậy đi."
Nói xong đã xoay người đi rửa mặt.
"Ê hệ thống, mấy giờ rồi?"
[9:00 ạ]
Còn nửa tiếng nữa.
Đủ để về chỗ mình rửa mặt thay đồ. Kỳ Hòa đợi Diêm Xuyên Bách ra khỏi phòng tắm, cùng nhau ra khỏi căn hộ, chuẩn bị đón thang máy xuống lầu.
Hai người đứng chờ trước thang máy.
Số tầng hiển thị đang giảm dần, đinh! Cửa mở ra.
Úc Kim đang đẩy Ngư Giáng đứng bên trong.
Hai bên chạm mặt nhau, đều hơi giật mình chút. Rất nhanh sau đó, Kỳ Hòa đã lên tiếng chào hỏi trước, "Chào buổi sáng nha." Diêm Xuyên Bách cũng gật đầu. Cả hai cùng bước vào thang máy, Kỳ Hòa ấn nút: Tầng 28.
Ngư Giáng nhìn bóng lưng hai người trước mặt, mắt hơi mở lớn.
Hai trong bốn dị nhân cấp S của căn cứ, mới sáng bảnh mắt đã cùng đi ra từ một nơi.
Cô ngạc nhiên, nhỏ giọng nói, "Các anh, là..."
Hai người đồng thời quay đầu.
Kỳ Hòa đang định mở miệng giải thích thì nghe Diêm Xuyên Bách lạnh nhạt nói, "Đồng đội cũ." Anh dừng một chút, cũng thuận theo đó mà giữ khoảng cách, bổ sung thêm, "Đã dứt rồi."
Nói xong, thang máy đinh! Đến tầng 28.
Kỳ Hòa nói với Diêm Xuyên Bách, "Tôi về thay đồ trước, lát nữa đến phòng họp sau."
Diêm Xuyên Bách gật đầu, "Ừ."
Cửa thang máy lại khép lại.
Trong không gian yên tĩnh của thang máy, con ngươi của Ngư Giáng chấn động nhẹ: Bạn trai cũ... Đã hôn nhau.
Cô đắn đo một lát, rất bối rối hỏi: "Vậy, hai người vẫn có thể ở chung một phòng à?"
Diêm Xuyên Bách quay đầu lại nhìn cô, khẽ nhíu mày: "Tại sao không? Chỉ là đã dứt thôi, chứ đâu có nghĩa là không thể làm việc chung được."
Thang máy dừng ở tầng một.
Nói xong anh cũng bước ra trước, để lại Ngư Giáng ngồi yên tại chỗ, sững sờ hồi lâu.
.
Kỳ Hoà về thay đồ xong, tới phòng họp đúng 9:28.
Hôm nay là cuộc họp dành cho cấp S.
Tổng cộng chỉ có bốn người tham dự, Du Thiên Tinh và những người khác đã ngồi vào chỗ. Khi cậu mở cửa bước vào, Ngư Giáng hình như mở to mắt nhìn cậu vài giây, rồi lặng lẽ rũ mắt xuống.
Kỳ Hòa, "?"
Nhưng rất nhanh, Du Thiên Tinh đã vào chủ đề chính, cười tủm tỉm nói: "Đủ người rồi, vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé."
Cuộc họp này do Du Thiên Tinh chủ trì.
Kỳ Hòa chưa từng hỏi siêu năng lực của hắn là gì, chỉ nghe nói thuộc dạng tiến hoá vùng não, nói nôm na là một cơ thể nghiên cứu khoa học.
Lúc này, điều đầu tiên hắn đề cập đến chính là chuyện trận mưa lớn vào hai ngày trước cùng với sự cố ở trạm tín hiệu:
"Hiện đã xác nhận thực vật biến dị có thể dung hợp với gen của zombie, tiến hóa thành sinh vật thông minh cấp cao hơn. Thêm nữa, về đất đai sau cơn mưa... Vẫn chưa thể xác định được liệu đó có phải là do sinh vật sống trong đất đã xảy ra biến dị hay không."
Khi Du Thiên Tinh nói, hắn cố ý nâng cao giọng một chút, "Về phía trạm tín hiệu, tôi đã cử người đi gia cố thêm phòng thủ để đối phó với loài biến dị mới rồi."
Nói xong, hắn kẻ một đường dưới mục tiêu trên bảng trắng, "Cái này thì phải nói đến chuyện thứ hai — Ba nhiệm vụ ra ngoài chính của chúng ta ở giai đoạn hiện tại."
Ngón tay hắn lần lượt giơ lên:
"Một, đến các khu vực ngoài căn cứ để tìm kiếm và cứu hộ; Hai, tìm kiếm vật tư và tiêu diệt zombie; Ba, mang về càng nhiều mẫu vật thí nghiệm càng tốt."
Kỳ Hòa hiện giờ chủ yếu nhận hai nhiệm vụ sau.
Còn việc đi tìm kiếm và cứu hộ đòi hỏi phải rời căn cứ quá lâu, một phần vì dị nhân hệ chiến đấu cấp S cần ở lại bảo vệ căn cứ, phần khác là vì tuyến cốt truyện của cậu vẫn còn xoay quanh Diêm Xuyên Bách.
Nghĩ tới đây, cậu lại nhìn thoáng qua người kia.
Ngay lúc cậu nhìn anh thì Ngư Giáng ở phía đối diện cũng ngước sang nhìn cậu.
"?"
Độ nhạy bén của Diêm Xuyên Bách cực cao, gần như lập tức nhận ra tình hình trên bàn họp, vô thức liếc sang Ngư Giáng.
Ba tầm mắt tạo thành một hình tam giác lớn.
Du Thiên Tinh đang nói ở đằng trước: "..."
Hắn nở nụ cười cười như gió xuân, "Tôi vừa rồi... Chắc không nói từ khóa gì kích hoạt mấy chuyện kỳ lạ đâu ha?"
Ba người đồng thời thu ánh mắt lại, "Anh/Cậu nói tiếp đi."
Du Thiên Tinh: "."
Chủ đề được đưa trở lại đúng hướng.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách, nét mặt nghiêm lại, "Tiếp theo cũng là chuyện quan trọng nhất, chúng tôi dự định thành lập một sân huấn luyện."
"Trước đây căn cứ chỉ vừa mới thành lập, lại chưa được quân đội tiếp quản, giờ đã hệ thống hoá rồi, cũng nên mau chóng triển khai sớm. Đặc biệt sau sự cố vừa rồi, vấn đề ngày càng lộ rõ hơn — Khi bước vào tận thế, hầu hết mọi người chỉ có được siêu năng lực, nhưng về phần thể lực và ý thức chiến đấu lại quá kém."
Kỳ Hòa như nhận ra được gì đó, ngẩng đầu đón ánh mắt của Du Thiên Tinh.
"Sân huấn luyện mới thành lập ấy, tôi muốn, để hai vị dị nhân hệ chiến đấu cấp S đảm nhiệm chức huấn luyện viên."
Du Thiên Tinh vỗ tay, "Kỳ Hòa ~ Chắc cậu không có vấn đề gì đâu đúng không?"
Hắn hỏi vậy, hiển nhiên là Diêm Xuyên Bách đã đồng ý từ trước.
Kỳ Hòa nghĩ nghĩ, "Tôi không có vấn đề."
Chỉ là không biết học viên có vấn đề hay không thôi.
Du Thiên Tinh không hề hay biết suy nghĩ của cậu, vui vẻ nói: "Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, nhờ cả vào hai người đấy!"
.
Cuộc họp kéo dài một tiếng rồi kết thúc.
Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách đều đứng dậy rời đi.
Cửa đóng lại, Du Thiên Tinh ngồi trước bàn thu dọn tài liệu. Ngư Giáng đang đợi Úc Kim đến đẩy xe cho mình nên cũng chưa rời đi. Cô lẳng lặng đợi một lúc, bất chợt nghe Du Thiên Tinh dịu giọng hỏi, "Trong lúc họp khi nãy ấy, mọi người nhìn cái gì vậy?"
Ngư Giáng chớp chớp mắt, không trả lời ngay mà ngược lại hỏi, "Anh cũng biết quan hệ của họ à?"
Du Thiên Tinh lập tức ngẩng đầu, "Quan hệ gì cơ?"
Ngư Giáng lắc đầu, "Anh không biết thì thôi, tôi không nói đâu."
Du Thiên Tinh, "????"
Ý gì đây? Hai người họ còn có quan hệ gì khác lén lút sau lưng mọi người à?
.
Sân huấn luyện được đưa vào sử dụng ngay ngày hôm sau.
Địa điểm nằm ở góc tây bắc của căn cứ, diện tích rất lớn. Thời gian này lại có thêm một đợt tân binh mới vào, thành viên cũ và mới được trộn lẫn với nhau, rồi phân ngẫu nhiên về dưới quyền của Kỳ Hòa hoặc Diêm Xuyên Bách.
Kỳ Hoà vừa tới ngoài sân, đã nhìn thấy biển người chen chúc nhau trong sân tập.
Học viên của cậu ở bên trái.
Chỉ có Kỷ Diễm là chẳng ngại ngần gì, hô một tiếng 'Yo' về phía cậu.
Kỳ Hòa hơi nhướng mày, liếc lại một cái, sau đó đi sang phía đối diện đeo đai chiến thuật.
Trong hàng ngũ, ánh mắt của Kha Nguyên dõi theo cậu.
Đợi Kỳ Hòa đi xa, hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ căm giận không cam lòng. Hắn vẫn chưa quên nỗi nhục trước cổng căn cứ đâu, chỉ là giờ Kỳ Hòa đã là cấp S, hắn đánh không lại.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, tầm mắt dừng lại trên mấy khuôn mặt mới, hắn chờ hai giây rồi thở dài than vãn, "Ài... Sao lại bị phân qua chỗ này chứ."
Tân binh bên cạnh không hiểu nên hỏi, "Chỗ này thì sao vậy?"
Kha Nguyên liếc nhanh một cái, nhỏ giọng nói, "Siêu năng lực của cậu ta là trọng lực, thế thì khác gì ăn gian! Với lại chỉ nghe nói là cấp S thôi chứ chưa có ai kiểm chứng hết, cũng không biết hướng dẫn kiểu gì đây nữa..."
Hắn còn chưa nói hết thì Kỷ Diễm ở gần đó đã quay đầu lại, cau mày quát, "Lải nhải cái gì đấy!"
Kha Nguyên, "..."
Hắn lẩm bẩm chửi "đồ chó săn" một tiếng rồi im luôn.
Hắn thì im rồi, nhưng mấy tân binh lại nhìn nhau vài lần.
Họ chưa từng chứng kiến qua thực lực của Kỳ Hòa.
Nhưng giờ nhìn thấy thân hình mảnh khảnh kia, hơn phân nửa đúng là nhờ siêu năng lực mà chiếm được lợi thế. Huống hồ, cấp S là sự phân loại dựa trên sức mạnh tinh thần, chứ chưa chắc trong huấn luyện chiến đấu đã giỏi hơn cấp A của hệ tác chiến.
Vậy thì dựa vào đâu mà đến dạy họ chứ?
Tầm mắt của họ lại liếc sang sân huấn luyện bên cạnh: Thượng tá Diêm từ quân đội chính quy đi ra, nhìn là biết đáng tin hơn nhiều!
.
Bên kia, Diêm Xuyên Bách đang xem danh sách học viên.
Anh như cảm nhận được mấy ánh nhìn từ phía bên kia thì quay đầu, tầm mắt dừng vài giây.
Lúc này, Kỳ Hòa đã chuẩn bị xong xuôi quay lại.
Vừa đến trước đội ngũ, cậu lập tức phát hiện có vài khuôn mặt đang tỏ ra hai chữ "không phục" khá rõ ràng.
Cậu nhướng mày nói thẳng, "Từ hôm nay trở đi tôi chính là huấn luyện viên của các bạn. Ai muốn khiêu chiến thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh. Nếu thắng được tôi, chức huấn luyện viên này nhường cho các bạn luôn."
Lời vừa dứt, cả đội bỗng xôn xao.
Mấy người cũ lập tức im bặt, không ai dám hó hé gì cả.
Đặc biệt là mấy người từng ngồi xe bay Kỳ Kỳ, ánh mắt thậm chí còn né tránh...
Giữa bầu không khí yên lặng, bỗng có một tân binh lên tiếng, "Nhưng bọn tôi học toàn là kỹ năng thân thể với ứng biến thôi! Dùng siêu năng thì không lại cậu. Đừng nói là khiêu chiến, đến gần cậu còn không được nữa là."
"Đúng vậy, nếu chỉ xét về khả năng chiến đấu, cậu —"
Kỳ Hoà định mở miệng đáp trả thì lông tơ toàn thân đột nhiên dựng ngược cả lên, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm xộc tới!
Cậu lập tức lùi về sau nửa mét!
Các học viên còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đã thấy một loạt mũi băng nhọn hoắc ngay vị trí cậu mới đứng vừa nãy đột ngột vọt lên từ mặt đất —
Và đúng khoảnh khắc cậu lùi lại, tiếng súng nổ vang lên.
Đoàng!
Viên đạn cắm xuống đất.
Một bóng người lao tới ngay sau đó, Phịch! Một tiếng nặng nề vang lên, đè lên người Kỳ Hoà. Hai chân rắn chắc khóa chặt, Diêm Xuyên Bách từ trên cúi xuống, súng chĩa thẳng vào cậu.
Kỳ Hòa lập tức nghiêng đầu.
Đoàng! Viên đạn sượt qua, để lại một vết cháy sém trên mặt đất.
Cảm giác hưng phấn chạy dọc khắp cơ thể. Cậu giương mắt, thấy Diêm Xuyên Bách quay lưng che khuất ánh mặt trời ở phía sau, ánh mắt đang rũ xuống. Chỉ nửa giây, Kỳ Hoà lật người đè ngược lại, trọng lực ập xuống mạnh mẽ! Cưỡi lên eo Diêm Xuyên Bách, tay nắm chặt họng súng —
Tim cậu đập dồn dập, khẽ thở hổn hển một tiếng, "Diêm Xuyên Bách."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Hòa: Đánh đã quá!
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 15: Chung một phòng
10.0/10 từ 43 lượt.
