Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 14: Nút thắt kịch bản thứ tư
Khi nhấp mở tin nhắn, chỉ thấy một dòng tin nhắn khô khan ngắn gọn:
[Trạm tín hiệu gặp sự cố, có tín hiệu lại thì liên lạc sau.]
Diêm Xuyên Bách lướt một cái, giọng điệu vẫn ôn hoà, "Là máy liên lạc của tôi gặp trục trặc à? Chứ cái tin 'lao ra tìm tôi' đâu rồi ấy nhỉ?"
Kỳ Hòa, "..."
Đôi mắt cậu cực bình tĩnh, nói với hệ thống, "Tao phát hiện cái anh Diêm Xuyên Bách này đúng là chẳng có khiếu hài hước gì hết."
Hệ thống: [Âu cũng là nghiệp từ cái mỏ hay thả thính của ngài ra mà.]
Kỳ Hòa dịu giọng, "Chắc tín hiệu bị nhiễu á, nên tin nhắn chưa có qua tới thôi."
Diêm Xuyên Bách khẽ cười, "Thế thì tiếc thật."
Vừa nói được đôi ba câu, phía sau lại vang lên, "Ê, có sóng rồi, có sóng rồi!" Kỷ Diễm giơ máy liên lạc lên, "Tuy không mạnh lắm nhưng thử gửi tin nhắn xem sao!"
Diêm Xuyên Bách lập tức nghiêm mặt, ngón tay lướt một cái, "Tôi gọi Du Thiên Tinh một cuộc đã."
Nhưng còn chưa kịp gọi thì tiếng "tít tít tít" đã vang lên trước. Diêm Xuyên Bách bấm kết nối, lập tức tiếng điện bị nhiễu lẫn với thông báo vang lên: [Căn cứ... Kết nối liên lạc... Đơn vị 138... Liên hệ... Thượng tá Diêm...]
Xè xè, cuộc gọi được kết nối.
Một giọng gọi gấp gáp ở đầu dây bên kia, "Đội Lý Tử Trừng... Yêu cầu cứu viện! Khu II... Hướng tọa độ, yêu cầu... Hướng 9 giờ!!"
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Diêm Xuyên Bách trầm giọng nói, "Đã nhận thông tin. Cố gắng cầm cự."
Nói rồi cúp máy.
Cùng lúc đó Kỳ Hòa cũng xoay người leo lên xe, thắt dây an toàn xong cậu quay sang chỗ ghế lái, "Tôi..." Cậu mở miệng rồi khép lại, "Không có gì, đi thôi."
Ngoài cửa xe, Kỷ Diễm nhảy cẫng lên, "Ê! Có người cần cứu viện hả? Vậy bọn tôi cũng đi!"
Diêm Xuyên Bách liếc sang, một giây sau nói, "Theo sau."
Lời vừa dứt, chân đã đạp mạnh ga!
Chiếc xe việt dã đã qua cải tiến lao vụt qua con đường bùn nhão sau mưa, phóng thẳng về hướng 9 giờ khu II.
.
Sắc trời dần sáng, mưa cũng đã tạnh.
Cành cây và dây leo bốn phía tự động tách ra khi xe lao tới như nhường đường cho họ. Thi thoảng có vài nhánh cây linh tinh quất vào cửa kính xe vang lên "bốp bốp".
Diêm Xuyên Bách bất chợt hỏi, "Lúc nãy cậu định nói gì?"
Kỳ Hòa gạt chướng ngại ra, "Thôi không có gì đâu."
Bên cạnh không hỏi thêm nữa.
Chiếc xe tiếp tục lao như bay, Diêm Xuyên Bách liếc đồng hồ tốc độ trên xe, giọng điệu có hơi do dự nửa giây, "Tôi cảm thấy, tốc độ này hình như không chỉ có mỗi xe của chúng ta."
Kỳ Hòa gật đầu, "Đang gấp nên tôi gia tốc thêm á."
Bên cạnh: "..."
Diêm Xuyên Bách khẽ hít một hơi không nói gì nữa, ánh mắt trấn định nhìn thẳng phía trước, lao vọt đi.
Trên đường đi, liên tục có tin tức cầu viện được kết nối.
Tất cả tọa độ đều báo về cùng một hướng, sau cơn mưa, các tiểu đội đều đang quay về căn cứ. Kỳ Hòa nhìn phía trước, nơi có cột khói hiệu do dị nhân phóng lên —
Đó là con đường bắt buộc phải đi qua để trở về căn cứ.
"Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lát nữa sẽ rõ thôi." Diêm Xuyên Bách nói.
Càng tới gần, cảnh tượng phía trước càng hiện rõ trong tầm mắt.
Chiếc xe việt dã đột nhiên phanh gấp! Kỳ Hòa nín thở hai giây: Có năm đến sáu chiếc xe dừng lại tại rìa khu rừng, cây cối biến dị đã mọc um tùm che kín cả bầu trời. Điều kinh ngạc hơn chính là mặt đất sau trận mưa, không chỉ đơn giản là bùn lầy thấm nước nữa —
Mà toàn bộ vùng đất ấy dường như đã biến thành một đầm lầy 'sống', âm thầm chuyển động, chực chờ nuốt chửng dị nhân.
Tiếng kêu cứu, tiếng gào thét vang lên từ đợt này đến đợt khác.
Dị nhân cấp thấp có người bị thực vật cắn nuốt, có người bị mặt đất 'nuốt chửng'. Còn dị nhân cấp cao thì đang nỗ lực chống trả và cứu người, nhưng lực bất tòng tâm.
"Sầm!" Hai cánh cửa xe mở ra cùng lúc.
Kỳ Hòa một tay túm một người, từ xa cưỡng ép lôi gốc rễ của đám dây leo đang ăn mòn dị nhân kia, đồng thời kéo những người đang bị vũng bùn nuốt lên khỏi mặt đất.
"Soạt——" Một lớp sương trắng phủ khắp mọi nơi.
Lấy Diêm Xuyên Bách làm trung tâm, vũng bùn đang chuyển động bị đóng băng hoàn toàn.
Các dị nhân đang liều mạng chống cự quay đầu lại, như thấy được cứu tinh, đáy mắt họ bừng sáng, "Thượng tá Diêm!! Còn có cậu Kỳ cấp S nữa —— Là cứu viện! Cứu viện đến rồi!!"
Thậm chí còn có dị nhân cấp C bật khóc.
Hắn cứ tưởng bọn họ phải chết ở đây rồi!
Kỳ Hòa nhấc tay một cái, cả gốc cây biến dị đầy dây leo lập tức bị nhổ bật rễ, cậu nâng lên cao rồi ném mạnh ra xa ——
Rầm rầm!!!
Cát đá tung bay mù mịt.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Nước mắt của cậu dị nhân cấp C vẫn còn đọng trên má, hắn trợn tròn mắt:... So với lúc nãy, bây giờ càng giống tận thế hơn.
"..." Diêm Xuyên Bách im lặng.
Sau đó anh lớn tiếng ra lệnh, "Tất cả dị nhân dưới cấp A lập tức rút lui! Dị nhân cấp A trở lên tiến vào chiến đấu!"
Một quả cầu lửa lao về phía đám thực vật biến dị.
Trong ngọn lửa cháy rực, Kỷ Diễm cũng vừa vặn chạy đến nơi: "Phù, may là tới kịp."
.
Chênh lệch giữa cấp S và cấp A lúc này hiện rõ.
Rõ ràng chỉ thêm hai người.
Vậy mà cục diện lại xoay chuyển thật lớn. Diêm Xuyên Bách vừa chiến đấu vừa chỉ huy, còn Kỳ Hòa thì mặc sức tung hoành, chẳng mấy chốc họ đã dọn sạch khu vực xung quanh.
Tín hiệu liên lạc lần lượt được khôi phục.
Ngày càng có nhiều tiểu đội đổ về đây, tập hợp tại chỗ này.
Sau khi xác nhận đội cuối cùng cũng đã đến nơi, Diêm Xuyên Bách ra lệnh cho mọi người dừng lại: "Chuẩn bị quay về căn cứ."
Tổng cộng có mười hai tiểu đội, gồm mười hai chiếc xe.
Đột nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên, "Xe bọn tôi vừa nãy bị thực vật biến dị phá hỏng trong trận chiến rồi."
Ở đầu kia cũng có người nói: "Bên tôi thì sắp hết xăng."
"...Có ai biết sửa xe không?"
Mọi người nhìn nhau vài lần, song không ai lên tiếng.
Ngay lúc ấy, Kỳ Hòa lên tiếng: "Tôi biết lái xe."
"..."
Cả đám quay sang nhìn cậu, muốn nói lại thôi: Lái xe thì ai mà chẳng biết?
Một bàn tay gầy trắng giơ lên rồi nắm lại.
Ầm! Rầm! Rầm! Những chiếc xe đang đậu xung quanh bất ngờ tự động xếp thẳng thành một hàng ngay ngắn! Kỳ Hòa ước lượng khoảng cách từ đây về căn cứ, cộng với phần sức lực còn lại sau lần tiến hóa thứ hai, rồi bổ sung, "Tôi sẽ lái xe bay QQ."
Toàn bộ hiện trường bỗng yên lặng như tờ, mãi một lúc sau mới có người ngơ ngơ ngác ngác thốt lên: "Xe bay QQ... Gì cơ?"
Kỳ Hòa, "Xe bay Kỳ Kỳ."[1]
[1] Kỳ Hoà - (Qí) (Hé) - Kỳ Kỳ (Qí Qí) - QQ
Mọi người: "..."
Kỳ Hòa nói xong, vỗ nhẹ cánh tay Diêm Xuyên Bách, chiếc xe việt dã của họ ở đầu đoàn, "Đi, lên xe thôi nào."
Diêm Xuyên Bách nhìn cậu vài giây, dường như đang cân nhắc thể lực còn lại của cậu. Không biết có phải đang nghĩ tới phương án dự phòng gì hay không, cuối cùng quay sang ra lệnh, "Lên xe, trở về căn cứ."
Nói rồi kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ.
Mọi người lần lượt trở lại xe.
Kỳ Hòa cầm tay lái, nhìn thẳng phía trước, "Chào đoàn mình nhá, xin thông báo đoàn mình sắp khởi hành. Mời đoàn mình thắt chặt dây an toàn, cấm mang theo vật dễ cháy, dễ nổ, độc hại hoặc các vật nguy hiểm khác lên chuyến xe."
Lời vừa dứt, bên cạnh lập tức liếc cậu một cái.
Hệ thống: [Ánh mắt Diêm Xuyên Bách nhìn ngài như muốn hỏi 'Thế sao cậu lại ở trên này?' ấy.]
Đoàn xe đột ngột cất cánh bay lên, Kỳ Hòa mỉm cười dịu dàng, "Sao lại thế được, mắt mày so le rồi."
.
Trước cổng căn cứ I.
Du Thiên Tinh đích thân đứng chờ, lo lắng dõi mắt ra xa.
Khi nãy Diêm Xuyên Bách báo rằng đã đón được nhóm dị nhân và đang trên đường quay về lại căn cứ rồi, tốc độ này nhanh hơn hắn dự đoán, cũng không biết có phải do tổn thất quá nhiều hay không...
Lúc này mưa đã tạnh hẳn.
Nỗi lo âu trong lòng Du Thiên Tinh bỗng vơi bớt đi phần nào:
Giáp sáng chói dưới nắng, vảy vàng lộ ra; một con rồng bay lượn, phá mây mà đến.
[2] - Giáp quang ngày xưa kim lân khai, một cái du long phá vân tới", Câu này là một câu thơ cổ, thường được dùng để miêu tả cảnh tượng hùng tráng trong chiến trận.
Một con rồng bay.
Rồng bay???
Du Thiên Tinh nheo mắt nhìn kỹ phía trước.
Càng gần, càng thấy rõ đó là một đoàn xe nối đuôi nhau bay uốn lượn giữa đồi núi và thành phố, và nó đang lao nhanh về phía căn cứ.
"..."
Du Thiên Tinh hoảng loạn vô cùng!
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã đến nơi.
Chiếc xe việt dã dẫn đầu mang biển số quen thuộc, đáp xuống ngay trước căn cứ. Ầm! Rầm... Cửa xe bật mở, Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách bước xuống, đối diện với gương mặt ngơ ngác của Du Thiên Tinh.
Kỳ Hòa nhìn Du Thiên Tinh, rồi lại liếc Diêm Xuyên Bách.
...Khoan nha, Diêm Xuyên Bách không kể cho người ta biết bọn họ trở về bằng cách nào à?
Khóe môi Diêm Xuyên Bách khẽ nhếch lên.
Kỳ Hòa, "..."
Hiểu rồi, cái anh này cố ý không nói.
"Hệ thống, Diêm Xuyên Bách sao mà chó[3] dữ vậy?"
[3] - Cẩu cẩu khí: Cụm này là một cách chửi theo kiểu ai đó có hành vi "rất chó" theo từ địa phương bên Trung, bên mình thì có từ 'hèn hạ', 'đê tiện' hay 'đ**m thúi' á, từ chó để tiếp nối câu sau
Hệ thống bật full filter nhân vật chính: [Chó chỗ nào? Trước mặt ngài, ngay cả zombie cũng ra dáng con người nữa là.]
Phía trước, Diêm Xuyên Bách làm như không có gì mà quay sang nói chuyện với Du Thiên Tinh, "Tôi có mang về cho cậu một vật thí nghiệm để ở sau cốp ấy, kiểm tra xong ở cổng thì cho người đưa về viện nghiên cứu."
Du Thiên Tinh từ từ hoàn hồn lại, "Ò."
Diêm Xuyên Bách lại hỏi, "Tất cả đội đã về căn cứ chưa?"
Du Thiên Tinh mấp máy môi, không biết nghĩ đến gì, gương mặt vốn hay cười tủm tỉm cũng trầm xuống chút ít: "Rồi."
Kỳ Hòa lặng lẽ nhìn hắn vài giây.
Hai người đi qua cổng B kiểm tra rồi lên xe lần nữa. Kỳ Hòa ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn ra ngoài, lông mi khẽ động.
Xe lăn bánh, hướng thẳng viện nghiên cứu trung tâm.
.
Mẫu cây ăn thịt biến dị được nhân viên nghiên cứu đem đi.
Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách một trước một sau bước xuống từ tầng hai viện nghiên cứu, vừa ra khỏi cửa chính thì chạm mặt với nhóm Chu Tử Thiên.
"Anh Diêm...!"
Mắt Chu Tử Thiên sáng lên một thoáng, rồi lại vụt tắt.
Diêm Xuyên Bách đi trước Kỳ Hòa chừng năm mét, lúc này đã bước xuống bậc thềm, đứng trước mặt nhóm Chu Tử Thiên. Kỳ Hòa vừa đến đầu bậc thang thì khựng lại, đứng trước lan can.
Chu Tử Thiên và một dị nhân cấp A khác dẫn theo hai nhân viên kỹ thuật, là Tiểu Đình và Lưu Hiên.
Sáu người, chỉ về được bốn.
Diêm Xuyên Bách quay lưng về phía Kỳ Hòa, không thấy được biểu cảm, chỉ nghe thấy giọng anh trầm hơn thường ngày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Tử Thiên tóm tắt ngắn gọn.
Một dị nhân trong đội không biết bị nhiễm virus zombie từ lúc nào, đến trạm thì đột nhiên biến dị, còn cắn một kỹ thuật viên. Vì là đồng đội đi cùng, nên họ không nhẫn tâm nổ súng ngay —
Mãi đến khi đội khác chạy tới mới xử lý hai người nhiễm bệnh.
"Em biết bọn em sai... Nhưng mà em..."
Lời nghẹn lại, không khí trước bậc thang trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, Diêm Xuyên Bách nói, "Về đi."
Chu Tử Thiên hít mũi, dẫn ba người còn lại rời đi, "...Dạ, anh Diêm."
.
Chờ mọi người đi xa.
Xẹt, một đốm lửa lóe lên.
Diêm Xuyên Bách châm điếu thuốc, đứng tại chỗ một lúc.
Kỳ Hòa không biết mình đang có vẻ mặt gì, chỉ chớp mắt một cái.
Diêm Xuyên Bách nhìn hai giây, rồi dập thuốc.
Anh phủi nhẹ mùi khói bám trên người, sau đó bước lại gần, dừng trước mặt cậu. Diêm Xuyên Bách nhìn Kỳ Hòa, giọng anh vẫn như cũ không có gì khác thường, "Cậu còn đứng đây làm gì?"
Kỳ Hòa suy nghĩ một chập, "Tôi sợ làm phiền anh."
"..."
Khóe môi Diêm Xuyên Bách khẽ nhếch, mắt lại hướng về hàng cây hai bên đường, "Đây là chuyện rất bình thường."
Cách một lát, anh bỗng hỏi, "Nếu một ngày nào đó tôi bị zombie lây nhiễm, cậu có thể ra tay ngay lập tức không?" Hỏi xong chính anh cũng cảm thấy kỳ quái, bởi giữa hai người cũng chẳng phải quan hệ sâu nặng gì, huống chi tâm tính và khả năng phán đoán của Kỳ Hòa còn cao hơn Chu Tử Thiên.
Hai giây sau, anh nghe thấy giọng Kỳ Hòa nói bằng giọng chắc nịch, "Anh sẽ không bị lây nhiễm đâu."
Kỳ Hòa nhìn Diêm Xuyên Bách.
Đùa à, nam chính mà bị lây nhiễm thì cốt truyện toang mịa rồi, cậu còn diễn tiếp kiểu gì nữa?
Ngón tay Diêm Xuyên Bách khẽ động, trong lòng như có tảng đá được nhấc đi. Anh nghiêng đầu, nhướng mày nói, "Tôi nói là nếu mà."
Kỳ Hòa lắc đầu, "Thế thì tôi cũng sẽ không xuống tay đâu."
Cậu rất chi là chu đáo nói thêm, "Tôi sẽ tìm đại chỗ nào đó treo anh lên, như vậy anh sẽ không cắn được ai."
Diêm Xuyên Bách, "..."
Hệ thống: [...Đúng là một trò tra tấn b**n th**!]
Diêm Xuyên Bách nhìn sâu vào mắt Kỳ Hòa, chậm chậm nói, "Có câu này của cậu, tôi nhất định sẽ sống thật tốt."
.
Diêm Xuyên Bách còn việc phải đến quân bộ.
Kỳ Hòa thì một mình quay lại tòa cao tầng.
Cậu đi ngang đại sảnh, đứng chờ thang máy, ấn nút lên tầng. Trên màn hình, con số đang không ngừng giảm xuống. Đinh! Thang dừng ở tầng một.
Cửa mở, một bóng người đập vào mắt.
Mái tóc dài nhạt màu hơi xoăn buông ở sau lưng, chiếc váy dài trắng gợn sóng như mây nước. Nhìn thế này thì rõ ràng không phải dị nhân hệ chiến đấu. Cô ấy ngồi trên xe lăn, bên cạnh có một người trợ lý đi cùng.
Kỳ Hòa khựng lại, nghiêng người nhường cho họ ra trước.
Ngư Giáng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, giọng nhẹ như gió, "Cảm ơn."
"Không có gì."
Kỳ Hòa bước vào thang máy, "cách" một tiếng, cửa đóng lại.
Trợ lý Úc Kim đẩy xe lăn ra khỏi tòa nhà, ánh nắng ấm áp phủ xuống.
Xung quanh không có ai, Úc Kim cúi đầu gọi, "Cô chủ."
Trước tận thế, Ngư Giáng là thiên kim nhà giàu, còn cô là người được thuê riêng để chăm sóc cho Ngư Giáng. Tới giờ, cô vẫn quen gọi là "cô chủ".
"Người lúc nãy chính là Kỳ Hòa đó, nghe nói—"
"Úc Kim." Ngư Giáng ngắt lời, "Em không muốn hiểu một người từ miệng của người khác." Cô nhìn về phía trước, "Em chỉ tin vào những gì chính mắt thấy, chính tai nghe thôi."
Úc Kim hơi khựng lại, định nói rồi lại thôi: "Nhưng mà, tai của cô chủ không tốt mà."
Ngư Giáng gật gật đầu: "Được, trưa nay ăn đậu hũ kho đi."
"..." Úc Kim.
.
Kỳ Hòa vừa về tới nhà đã đi tắm rửa.
Ra ngoài hai ngày, bụi bặm người ngợm mệt mỏi, lúc tiến hóa còn đổ đầy mồ hôi.
Cậu không thể chịu nổi việc mình bẩn như vậy.
Tắm rửa xong xuôi, vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy Diêm Xuyên Bách đã gửi tin nhắn cho cậu: [9:30 sáng mai họp ở tầng 5 tại viện nghiên cứu.]
Kỳ Hòa: "Ê hệ thống, anh ta đối xử với tao khô khan vãi."
Hệ thống: [Thì ngài đối với ảnh cũng có hơn đâu mà nói.]
Kỳ Hòa nhắn lại một chữ [Được], rồi quăng máy liên lạc qua một bên, leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Là dị nhân thì sức mạnh tinh thần cũng có giới hạn. Dẫn cả đoàn xe dài về căn cứ thế này, giờ mệt rã cả người.
"Tao ngủ đây, có việc thì gọi, không có việc gì thì bãi triều."
Hệ thống há mồm định chửi đổng lên, nhưng thấy cậu úp mặt vào gối ngủ say, đành lạnh mặt lui xuống.
Cả ngày hôm đó không ai làm phiền cậu.
Một giấc này Kỳ Hoà ngủ thẳng cẳng tới tối khuya.
Chỉ có ánh sáng nho nhỏ từ năng lượng tinh hạch ngoài cửa sổ phản chiếu vào, hắt lên vách tường.
Kỳ Hòa ngồi dậy, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
[22:46 ạ]
Lại đến giờ ngủ tiếp, nhưng cậu còn chưa ăn tối.
Dù sao sức mạnh tinh thần cũng hồi lại được bảy tám phần rồi. Kỳ Hòa ngồi dậy đi vào bếp, định làm đại cái gì đó ăn lót dạ.
Vừa bước tới bàn bếp, trước mắt chợt lóe sáng.
[Hệ thống đang tải...]
[Tải hoàn tất]
[Tình tiết quan trọng sẽ bắt đầu vào tối nay, xin ký chủ chuẩn bị trước.]
Kỳ Hòa dừng bước: "Ê hệ thống."
Hệ thống: [...]
Ánh mắt cậu dừng lại ở hai chữ "tối nay" và "chuẩn bị trước" trên màn hình, lòng dâng dự cảm chẳng lành, "Lần trước chỉ có một câu thoại. Lần này dài cỡ nào vậy?"
Hệ thống mở văn bản, tóm tắt: [Sau khi tín hiệu liên lạc gián đoạn, Diêm Xuyên Bách bị điều động đi cứu viện. Trong thời gian này, ngài không thể liên lạc được với Diêm Xuyên Bách, cuối cùng mới nhận ra: Là một tên... Ăn bám,]
Nó khựng một nhịp: [...Không có Diêm Xuyên Bách, ngài căn bản sống không nổi. Lần này khi Diêm Xuyên Bách quay về, ngài quyết định thay đổi "thân phận", bắt đầu tính toán lợi ích lâu dài cho bản thân.]
Nói xong, hệ thống ném thẳng cả đoạn kịch bản ra:
[Đêm khuya yên tĩnh, phần lớn mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Với thân phận là người do Diêm Xuyên Bách đưa về căn cứ, cậu tự có thủ đoạn để lên được tầng 29.
Cậu cố tình mặc áo sơ mi trắng, mò đến chỗ Diêm Xuyên Bách.
Ban đầu cậu còn giả vờ bảo là máy nước nóng trong phòng bị hư, mặt dày mượn phòng tắm của Diêm Xuyên Bách để rửa ]
Xẹt... xẹt...
[Tắm xong, cậu tìm mọi cách để được ngủ lại.
Diêm Xuyên Bách rất căm ghét cậu, định dùng biện pháp mạnh đuổi cậu đi. Nhưng cậu không làm thì thôi, chứ đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát cởi áo sơ mi trắng ra ngay trước mặt Diêm Xuyên Bách, dụ ] Xẹtttt!!!
"..."
Kỳ Hòa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào giao diện trên màn hình.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao hệ thống phải thông báo sớm như vậy: Đây đâu chỉ là tình tiết quan trọng, đây rõ ràng là cả một vở tuồng xuyên đêm rồi còn gì.
Hệ thống lí nhí chữa cháy: [Tuy dài nhưng có đến hai chỗ bôi đen, tha hồ cho ngài sáng tạo luôn.]
Kỳ Hòa mỉm cười: "Ha ha."
[...]
Ngay lúc hệ thống còn đang run lẩy bẩy, lại thấy Kỳ Hòa quay người đi tới tủ quần áo, lôi ra một chiếc sơ mi trắng.
Nó kinh ngạc: [Ngài tình nguyện đi theo kịch bản á?!]
Kỳ Hòa tròng áo sơ mi vào: "Tất nhiên phải đi rồi."
Còn đi thế nào thì do cậu định đoạt.
Mặc đồ xong, cậu đi thẳng đến cửa sổ sát đất. Dưới ánh mắt sửng sốt của hệ thống, "Cạch" một tiếng đẩy mạnh một cánh cửa sổ ra, tay bám vào khung cửa, trèo ra ngoài—
[...?????]
Tại tầng 29 tòa cao tầng.
Trong phòng đèn đã tắt tối om, chỉ còn ánh sáng ngoài cửa sổ lờ mờ hắt vào, chiếu sáng nền nhà sát mép ngoài.
Đêm yên tĩnh, bỗng 'bụp' một tiếng.
Diêm Xuyên Bách ngủ không sâu giấc lập tức mở bừng mắt.
Nghe thấy tiếng chốt cửa sổ kêu "cạch", anh bật người ngồi dậy! Giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm sâu thẳm, gió đêm lạnh lẽo.
Chỉ thấy cửa sổ mở toang, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên ngoài khung kính. Kỳ Hòa đang treo mình trên khung cửa, chiếc sơ mi trắng theo gió nhẹ nhàng lay động bên ngoài bức tường kính gần tầng 30.
Diêm Xuyên Bách ngừng thở một giây.
Sau khi nhìn nhau hai giây, Kỳ Hòa mới nói, "Tôi thấy hơi sợ, cho tôi vào trước được không?"
"..."
Diêm Xuyên Bách nhìn cậu chằm chằm, bình tĩnh nói: "Tôi cũng sợ lắm."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Hòa: Tui tự có thủ đoạn để lên tầng 29.
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 14: Nút thắt kịch bản thứ tư
10.0/10 từ 43 lượt.
