Hẹn Ước Của Chúng Ta
C36: Tôi có thể nằm trên giường của chị không
Thường lệ, kỳ thi cuối cấp sẽ diễn ra trong hai đến ba ngày. Hôm nay chỉ mới là ngày thi đầu tiên cho nên Tần Lam vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng căng thẳng. Một phần nửa trong đó chính là vì nàng đặt kì vọng được trúng tuyển vào một trường đại học có tiếng ở thủ đô.
Vạn sự khởi đầu nan. Nàng cảm thấy bản thân thật may mắn vì ngày đầu mọi thứ suôn sẻ.
Hai người nhỏ trở về nhà cũng đã là đầu giờ chiều. Rửa mặt thay đồ xong thì cùng xuống dưới ăn cơm.
Hôm nay, hai trưởng bối vì có việc đột xuất cho nên không ở nhà. Vì thế một bàn ăn lớn chỉ còn Cẩn Ngôn và Tần Lam ngồi đối diện nhau và không nói một lời.
Không khí như thế này thì hẳn các cô cũng đã quen rồi. Trước giờ, Cẩn Ngôn không thích bát nháo trên bàn ăn, Tần Lam cũng vì lịch sự mà tập trung chuyện chính.
Ăn cơm xong thì ai về phòng nấy.
- --
Trong gian phòng rộng của chính mình, những cuốn truyện tranh vốn bị chủ nhân của nó đặt lung tung khắp lối đi thì nay đã ngay ngắn sạch sẽ nằm trên kệ, các món ăn vặt cũng được sắp xếp gọn gàng, máy chơi game cũng nằm một góc giống như lâu rồi chẳng ai thèm đụng đến.
Ngô Cẩn Ngôn nằm trên giường lớn, mắt nhìn thẳng vào trần nhà trắng tinh.
Đây không biết là lần thứ mấy cô cứ mất hồn như thế.
Tình yêu thật đáng sợ, vừa khiến người ta mất kiểm soát, vừa kiểm soát hành vi của người ta.
Nhưng tình yêu đồng thời cũng quyến rũ, vừa khiến mình giây trước né tránh, giây sau lại bắt đầu hi vọng, lầm tưởng một cách trầm trọng.
Cô lấy chăn phủ kín người mình.
Cảm giác vô cùng muốn nhìn thấy một người là thế nào?
Có phải là nhớ người đó không? Cô tự hỏi mình.
Nhưng cô cũng cảm thấy mơ hồ. Cô không biết gì cả. Cũng chưa từng có cảm giác muốn thấy một ai đó đến vậy.
Không nghĩ nữa.
Ngô Cẩn Ngôn xốc chăn, một góc lớn của nó còn bị rơi xuống sàn.
Cô đứng dậy, đến kệ lấy một quyển truyện tranh mới mua gần đây, mang thêm hai gói snack rồi rời khỏi phòng.
- --
Ba giờ chiều, sắc nắng đã nhạt dần theo thời gian. Tần Lam kéo rèm cửa trước bàn học ra, nhấc ghế ngồi vào.
Kì thực, nàng thấy mình như một cỗ máy học tập vì nàng chưa từng biết mệt, nàng cũng không cách nào để có thể trở nên mệt nhoài dù chỉ một vài phút ngắn.
Trên bàn, bức ảnh nàng và bố được đặt ngay ngắn.
Bởi vì đây chính là động lực.
Tần Lam của năm mười tám tuổi...
Nàng không biết mùi vị của tình yêu học trò, không biết mùi vị của việc cúp buổi học để cùng bạn mình rong ruổi khắp các con phố nhỏ.
Đúng vậy, đến độ mười tám tôi vẫn chưa cảm nhận được mùi vị của việc yêu một chàng trai cùng tuổi, cùng trường là như thế nào. Nhưng năm ấy, tôi lại biết được cảm giác của việc đặc biệt yêu thích ai đó trong vòng nhiều năm.
Thật ra là yêu thích, thời điểm đó tôi không thể tách rời hai chữ này.
Nàng kéo ngăn rủ, lấy sấp tài liệu đã được đánh dấu sẵn ở bên trong ra. Lúc này, nàng phát hiện có một sấp tiền nhỏ được ai đó bỏ vào.
Tần Lam cụp mi.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó, nhưng cũng sẽ không vì sỉ diện mà đem đi trả lại. Nàng là người hiểu rõ bản thân hiện tại không công ăn việc làm, cho nên nàng âm thầm cảm ơn và nhất định sẽ báo đáp về sau.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Là tôi." Là giọng của Cẩn Ngôn.
Tần Lam đứng dậy, đi ra mở cửa cho cô.
Ngô Cẩn Ngôn có thân hình khá gầy, mặc dù dáng người same same nàng nhưng mà lại có cảm giác cô rất bé nhỏ.
Mà "bé nhỏ" ấy hiện tại đang ôm truyện tranh và snack đứng trước cửa phòng nàng.
Bầu không khí ngưng đọng trong giây lát.
Em ấy đối với tôi chính là một ngôi sao đặt biệt sáng trên bầu trời. Tôi biết, nếu đặt em ấy ở cạnh những ngôi sao khác, em ấy sẽ không thể giữ được vị thế đó. Nhưng tôi cũng biết, tôi không cách nào đặt em ấy cạnh những ngôi sao khác.
Bởi vì em ấy là ngôi sao duy nhất trên bầu trời của riêng tôi.
Tần Lam nghiêng đầu, chờ đợi.
"Khụ..." Cẩn Ngôn chợt nóng mặt, né tránh. "Tôi muốn..."
Tôi muốn nhìn thấy chị.
Tôi muốn ở cùng chị.
Nhưng cô không thể nói được.
Mặt Ngô Cẩn Ngôn đỏ bừng lan tận đến tai. Nên dù cô có quay mặt né tránh vẫn rất dễ bị phát hiện.
Nhưng Tần Lam không vạch trần cô. Nàng tránh sang một bên, chừa khoảng trống cho cô bước vào.
"Em vào đi." Nàng mỉm cười.
"Ừm" Cẩn Ngôn mím môi, hơi cúi đầu, đi vào bên trong.
Đợi cô gái nhỏ đã ở phía trong thì Tần Lam mới đóng cửa thật nhẹ.
- --
Ngô Cẩn Ngôn vẫn giữ chặt đồ trên tay mình, đồng thời cô cũng quan sát gian phòng mà mình đang ở. Không phải là lần đầu tiên cô bước vào nhưng lúc nào phòng của Tần Lam cũng giữ ngăn nắp, sạch sẽ và đặc biệt có mùi hương thoang thoảng của nàng.
Bây giờ có khác một chút. Tài liệu học tập của nàng được chất thành vài chồng, đặt dưới thảm xung quanh bàn học. Trên bàn có hai ba cuốn sách đang bị lật ra, bút viết rất nhiều, còn có những tờ ghi chú nhỏ màu vàng đầy con chữ được đính trên tường.
Cô thầm cảm thán. Học bá là như vậy à?
Tần Lam nghĩ rằng cô nghỉ hè nên sinh nhàm chán, nàng đã lên tiếng trước: "Hôm nay em chán thì cứ ở đây, có thể xem phim hay chơi game nếu muốn, chị sẽ không bị ảnh hưởng."
"..." Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng, nhạt nhẽo.
Trước giờ, nàng luôn cảm thấy ánh nhìn thẳng của cô không được thoải mái cho nên tự động xoay người trở về bàn học. Tuy nhiên nàng vẫn bổ sung một lời hứa: "Sau ngày mai chị nhất định sẽ cùng em đi chơi."
Nàng mỉm cười. Nhưng Cẩn Ngôn căn bản chỉ thấy được bóng lưng thấp dần rồi yên vị trên ghế.
"Cảm ơn em vì đã động viên chị."
Thực ra thì nàng nói vậy cô cũng không biết trả lời như thế nào cho nên đang trì trệ vài chục giây.
"Ừm..." Cô hơi kéo dài âm thanh. Dứt tiếng đó, cô liếc mắt nhìn chiếc giường lớn, chăn gối được xếp gọn gàng rồi đánh bạo hỏi: "Tôi có thể nằm trên giường của chị không?"
Tần Lam nghiêng đầu, hơi khó hiểu: "Chị đương nhiên sẽ không để em nằm dưới thảm."
Nàng cười.
Ánh nắng ngoài cửa sổ không biết vô tình hay cố ý mà đổ dài trên góc nghiêng cô gái tuổi mười tám.
Mái tóc dài được nàng búi lên cao, vì thời gian mà đã rơi xuống vài sợi, lất phất bám trụ trên vành tai ửng hồng cứ như là những hạt mưa giữa tiết hè oi ả, lướt qua tầng tầng lớp lớp của dải nắng vàng ươm lúc ban trưa.
Nhưng ánh mắt nàng không như thế. Đó là một hồ nước sâu hoắm, sương phủ mờ mịt, che giấu tất cả khổ tâm suốt nhiều năm tháng đầu đời.
Ảm đạm và có gì đó bi thương lắm.
Tim Cẩn Ngôn chợt run lên. Một tia sét nhỏ chạm vào thần kinh cô. Tê tê dại dại...
Sau một lúc làm quen bầu không khí, hai người cũng dần dần thích nghi được việc cùng nhau trong phòng.
Tần Lam quả thật không bị ảnh hưởng gì bởi sự xuất hiện của Cẩn Ngôn. Nàng từ đầu đến cuối đều lật sách, viết chữ, nhẩm bài...
Thế nhưng chỉ có đứa trẻ kia cầm quyển truyện trên tay, lật tới lật lui mãi một trang, đọc đi đọc lại gần mười lần vẫn không biết được trang ấy nhân vật đã nói gì, tác giả đã vẽ gì.
Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong thanh xuân của tôi vì tôi được nhìn thấy chị, được ở cùng chị.
Chúng tôi mặc dù không ai nói với ai một lời nhưng tôi lại cảm thấy đó là sự hòa hợp đặc biệt và duy nhất giữa tôi và chị ấy.
Và về sau, dù mười năm hay hai ba mươi năm nữa, tôi chắc chắn rằng, giấc mơ của tôi sẽ vĩnh viễn buộc chặt vào nơi chị ngày ấy.
Và về sau, dù mười năm hay hai ba mươi năm nữa, tôi chắc chắn rằng, trái tim của tôi sẽ vĩnh viễn vì chị mà đập, tương lai của tôi chắc chắn sẽ luôn vì chị mà đến.
Káo:
Thật vẫn còn chút trúc trắc, trục trặc trong quá trình viết tiếp bộ này...
Tui vẫn nhớ cốt truyện mình từng vạch ra nhưng có lẽ là do thời gian gác bút quá lâu cho nên tui vẫn chưa hoàn toàn có thể một lần nữa hoá thân vào các nhân vật trong chuyện và viết ra những đoạn truyện đúng theo tâm tư, tính cách của họ.
Tui đang trong quá trình tự thấm lại 30 chương đầu...
Hẹn Ước Của Chúng Ta