Hẹn Ước Của Chúng Ta
C35: Đó là khi tình yêu
Hai người chọn quán cà phê ở đối diện điểm thi của Tần Lam, một lớn một nhỏ ngồi ngẩn ra ngắm nhìn phía cổng rất lâu.
Trời về trưa đổ nắng gắt. Bên đường, các tình nguyện viên cũng truyền tay nhau hai ba cây quạt giấy.
Thường thì những giờ thi thường diễn ra rất lâu, thời gian chờ đợi trôi đi cũng khá chậm chạp, có vài phụ huynh vì quá nóng nên đành phải đánh xe đi chỗ khác trú, cổng trường dần thưa.
Ngô Cẩn Ngôn lấy di động trong túi mình ra, mở hộp tin nhắn có vài dấu chấm đỏ.
Khung chat có ảnh đại diện con thỏ quen thuộc. Tin nhắn từ Khương Tử Tân.
"Ngô Cẩn Ngôn, ta đây có chuyện muốn nói với ngươi."
Cô nhíu mày. Thật hiếm khi Tử Tân ra vẻ nghiêm túc như vậy.
"Ngươi đâu rồi?" Đây là dòng tin nhắn tiếp theo.
Cô biết Tử Tân nếu không thể nhắn tin song song thì cô ấy sẽ không nhắn tiếp, chỉ thoát giao diện chat ra và chờ đợi hồi âm.
Cẩn Ngôn cúi người, đầu ngón tay nhấn chữ: "Có chuyện gì?"
Dường như bên kia cũng mong ngóng hồi âm từ cô. Lập tức trả lời.
"Ta..."
"Thật ra, ta đã ở bên một người."
Ngô Cẩn Ngôn đọc xong, trầm mặc một hồi.
Cô có nhớ rằng, Tử Tân từng nói với cô đang thích ai đó nhưng không nói là ai, bản thân cô cũng chẳng táy máy tò mò lắm. Thực ra, cô đã quên bẵng nó đi từ rất lâu rồi.
Mười sáu tuổi, mối tình đầu, lần đầu rung động.
Người lớn xem đó là sự yêu thích nhất thời. Họ cho rằng, trẻ con không thể phân định được việc ngưỡng mộ và yêu thương ai đó. Năm mười sáu là khoảng thời gian các bạn bè cùng trang lứa dần dần bộc lộ ưu điểm của mình, vô tình những điều ấy lại dường như trở thành ánh nắng tươi đẹp nhất đối với một ai đó.
Ba mẹ cũng từ dạy Tiểu Cẩn Ngôn rằng hãy yêu khi qua khỏi mười tám, hãy yêu khi có đủ chín chắn.
Nhưng cô không đợi được đến lúc đó. Những đứa trẻ khác cũng từng như thế.
Ngô Cẩn Ngôn không biết định nghĩa chính xác của tình yêu. Cô chỉ biết mình muốn quan tâm, muốn chăm sóc, muốn che chở và bảo vệ cho người đó cả một đời mình.
Một lúc sau, Khương Tử Tân lại nhắn tiếp: "Đó là Tô Thanh."
Cô hiểu xong liền nhíu mày.
Ấn tượng của cô với Tô Thanh không mấy tốt đẹp. Một kẻ nghiện game, suốt ngày chỉ cắm mặt vào game, cứ hễ thấy thiếu người chơi game thì lại nhắn tin phiền phức.
Vậy thì ánh nắng trong Tô Thanh là gì?
"Ngày đó, xe ta bị hư, trùng hợp Tô Thanh xuất hiện, sửa xe giúp ta. Ngày đó, đột nhiên trời đổ mưa, trùng hợp Tô Thanh lại cho ta đi chung ô, dắt xe giúp ta, đưa ta về đến nhà."
Khương Tử Tân dường như ngầm hiểu được sự tình sau cái im lặng mất tăm của bạn mình, cho nên vẫn tiếp tục giải thích: "Cẩn Ngôn. Ta biết, Tô Thanh là người có rất nhiều điểm không tốt, ngươi sẽ cảm thấy ta bị mù."
"Nhưng, ta thấy mình thực sự đã đúng người."
"Ngày đó, gia đình ta xảy ra chuyện, Tô Thanh lại trùng hợp xuất hiện, cho ta dựa dẫm, cho ta an toàn..."
"Đó là khi tình yêu chớm nở..."
Đó là khi tình yêu chớm nở...
Ngô Cẩn Ngôn vô thức ngẩn đầu lên.
Cô gái trẻ, trong chiếc áo trắng từ cổng trường bước ra. Ánh nắng gắt ban nãy đột nhiên trở nên dịu dàng, phơi mình trên bờ vai nàng, một mảng vàng ươm...
Ngày đó, Ngô Cẩn Ngôn đến quán game đến khi trời tối, nàng đã đợi cô, đợi cô không một lời oán than.
Ngày đó, Ngô Cẩn Ngôn la cà đến đêm khuya, trở về nhà ánh đèn vẫn sáng, nàng đã ngủ gục trên ghế chỉ để đợi nhìn thấy cô.
Ngày đó, nàng đuổi theo cô vì một cái bánh, nhưng bước chân lại chậm dần chậm dần chỉ để chờ cô quay đầu lại.
Ngày đó, Tần Lam gục vào vai cô, nói hết những uất ức của mình, cái siết tay phía sau áo, hơi thở không thông, nhịp tim gần kề khiến cô không thể nào quên đi.
Và có rất nhiều "Ngày đó" dần lướt qua đời cô.
Đó là khi tình yêu trong cô chớm nở.
Và lúc này là lúc hi vọng sâu bên trong cô đã đâm chồi sau một khoảng thời gian kiềm chặt nó dưới lớp sỏi đá khô cằn.
Hi vọng một tương lai có nàng. Hi vọng có thể vỗ về nàng yên giấc về đêm, thức giấc liền thấy khuôn mặt say ngủ không muộn phiền của nàng. Hi vọng có thể cùng nàng bước trên cánh đồng ngập tràn hoa tươi, nói vào tai nàng những lời ngọt ngào riêng tư nhất thế giới.
Tôi hi vọng một ngày nào đó, chị sẽ nhận thức được tình cảm của tôi dành cho chị không chỉ đơn thuần là vì chị khổ cực nên tôi giúp đỡ. Tôi chỉ là vì thích chị cho nên không thể trơ mắt đứng nhìn chị vùng vẫy trong vũng bùn của chính mình.
Khoảnh khắc tôi biết được tình cảm của mình, tôi đã hoàn toàn nguyện ý vì chị. Nguyện ý đưa tay mình cho chị, nguyện ý cùng chị dính bùn, và thậm chí là nguyện ý vì chị mà chìm sâu vào đó.
Tôi biết, tình yêu là không cách nào quay đầu. Và ngay lúc nhìn thấy chị mỉm cười nhìn tôi thì tôi đã "không cách nào quay đầu.".
Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy, đoạn chat hiển thị trên màn hình cũng bị bỏ qua.
Tần Lam dùng túi xách nhỏ, giơ lên cao, che đi ánh nắng đang rọi lên khuôn mặt mình.
Cẩn Ngôn bước qua đường, từng bước hướng về nơi khiến trái tim mình đập mãnh liệt. Cô căng thẳng đến mức không biết mồ hôi trên trán vì nắng nóng hay vì sự hồi hộp trong mình.
"Cẩn..." Tần Lam vừa mở miệng chưa dứt câu thì đã bị bóng đen bao trùm.
Ngô Cẩn Ngôn cứ như vậy mà ôm nàng vào lòng.
Cô không nói gì cả, cứ ôm nàng như thế.
Mọi người cũng bị thu hút sự chú ý. Nhưng căn bản họ chỉ nghĩ là tình cảm chị em trong nhà thắm thiết, không có ý gì khác.
Không sao cả, nếu có thể dùng một thân phận ấy để ngụy biện cho tình cảm của mình thì tôi nguyện ý.
Khi tôi chấp nhận búp hoa tình yêu trong mình đã chớm hé, mọi thứ tôi đều nguyện ý.
...
Cẩn Ngôn, nhưng đối với chị, đó là khi tình yêu lớn dần...
Tần Lam hoảng hốt được một lúc thì cũng thả lỏng, nàng mỉm cười, vỗ vỗ phía sau lưng người mà nàng cho là đứa trẻ.
Nàng thì thầm bên tai cô: "Chị thi tốt. Cẩn Ngôn, em yên tâm."
"Nhé?"
Sau một lúc bừng tỉnh. Ngô Cẩn Ngôn mặt hơi tối lại. Cô không hiểu bản thân rốt cuộc làm chuyện quái quỷ gì.
"Khụ..." Cô ho khan, nhưng không buông nàng ra. Có lẽ thâm tâm cô không muốn buông.
Năm đó, đơn giản chỉ là không muốn buông một cái ôm. Nhưng hiện tại, tôi lại không muốn buông bóng hình của chị ấy trong tim mình, tôi muốn chị luôn luôn hiện hữu trong tâm can của tôi.
"Tôi...tôi..." Cẩn Ngôn khó khăn lùi bước.
Tôi cái gì nhỉ?
"Em sao?" Nàng nghiêng đầu, mỉm cười.
Ngô Cẩn Ngôn quay lưng đi, cắn môi nói: "Tôi buồn ngủ rồi."
"???"
Nhìn thấy bóng lưng nhấp nhô của cô dần xa, nàng đuổi theo, hơi nâng giọng: "Được thôi, về nhà rồi sẽ cho em ngủ."
Sau đó, cô không hề nhìn thấy rằng, người phía sau lưng mình nở nụ cười rất tươi.
Nụ cười ấy lấn át cả mặt trời dịu sáng.
Nụ cười ấy làm cho màn đêm thêm rõ ràng.
Nụ cười ấy soi bước cô trong mỗi bước ngoặt phía trước.
-//-
Káo: Tui sống về đêm các bác ạ...
Hẹn Ước Của Chúng Ta