Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 7
Quan Nhất Hòa không quá bất ngờ khi nhận được lời mời kết bạn từ Lương Mạt.
Đặt tay lên ngực mà nói, thật ra cô rất ít khi cố tình thả thính ai. Nhưng chẳng hiểu sao từ nhỏ đến lớn, cái duyên với đàn ông của cô tốt đến lạ lùng, tốt đến mức cô đã hoàn toàn chai sạn với mấy chuyện kiểu này rồi.
Cô bấm đồng ý một cách vô cảm, trả lời qua loa vài câu theo công thức, rồi chuyển sang khung chat của Lưu Căn, gửi một icon mặt cười qua.
Đối phương trả lời nhanh như chớp.
Lưu Căn: Cá trong ao của chị Quan. (+1)
Quan Nhất Hòa: Tôi không có cảm giác với cậu ta.
Lưu Căn: Chẳng phải bà nên rep là: “Chị có bạn trai rồi” sao?
Quan Nhất Hòa: [Mỉm cười.]
Lưu Căn: [Hihihi.]
Nhắc đến bạn trai, Quan Nhất Hòa mới nhớ ra mình quên chưa nhắn lại cho Lý Tu Trạch. May mà anh ta có vẻ cũng đang bận công việc, lúc nhận điện thoại của cô không có dấu hiệu gì là đang giận dỗi.
Quan Nhất Hòa nũng nịu vài câu, hỏi han công việc của anh ta rồi định cúp máy.
Đầu dây bên kia bỗng gọi giật lại: “Vợ ơi, tối nay qua nhà em không?”
Ôi trời, lại phải “đi làm” sao. Quan Nhất Hòa rùng mình một cái.
Sau khi cô đã tụt mood với một người đàn ông thì chuyện lên giường trở nên vô cùng nhạt nhẽo, đa phần là cô chỉ đang phối hợp diễn với đối phương thôi.
Tất nhiên, cũng phải lúc tâm trạng tốt cô mới chịu phối hợp.
Thế nên Quan Nhất Hòa không chút do dự bịa chuyện: “Tối nay chị hẹn với Lưu Căn rồi, hôm nay đi chụp giúp cậu ta mà, hiệu quả tốt lắm, bên nhãn hàng bảo muốn làm quen với chị.”
Một tràng nói dối trơn tru không cần dùng não.
Liên quan đến công việc, Lý Tu Trạch đành ngậm ngùi: “Được rồi… Có cần em đi đón chị không?”
Quan Nhất Hòa giả vờ giận dỗi: “Cái này mà cũng phải hỏi à, hừ.”
“Ha ha ha ha, em sai rồi, vợ ơi.”
Lý Tu Trạch cực kỳ hưởng thụ cái kiểu nũng nịu trách móc này của cô, dường như làm vậy khiến anh ta cảm thấy mình rất quan trọng và được cần đến.
Nhưng Quan Nhất Hòa đâu có cần anh ta đón thật, thế nên cô lại bồi thêm: “Nhưng chắc là sẽ muộn đấy nhé, vì bây giờ vẫn chưa chốt giờ hẹn.”
Cô bước vào phòng tắm, bắt đầu c** q**n áo: “Đến lúc đó chị nhắn cho, nếu muộn quá thì em đừng qua nữa, mai còn phải dậy sớm đúng không.”
“Nghe chị hết.”
Quan Nhất Hòa đứng trước gương xoay một vòng, khóe môi cong lên, chậm rãi nói: “Chồng ơi, chị đi tắm đây.”
“Ừ, thế em…”
Cô cắt ngang lời anh ta, cười lả lơi: “Video call không?”
“… Em đang ở công ty.” Tiếng thở của đầu dây bên kia hơi dồn dập, cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng bước chân, Lý Tu Trạch hạ thấp giọng: “Vợ ơi, chị đợi chút, em vào văn phòng đã.”
“Ha ha ha ha.”
Tắm xong bước ra, Quan Nhất Hòa cảm thấy eo hơi mỏi.
Nhưng tâm trạng cô rất tốt, vừa bôi kem dưỡng da vừa ngân nga hát. Vì diễn xong màn vừa rồi, tối nay dù không hẹn được kèo đi uống rượu thì cô cũng không cần phải qua nhà bạn trai ngủ nữa.
Lại là một buổi tối tự do! Mũi chân Quan Nhất Hòa xoay nhẹ, cô thực hiện một cú xoay người điệu nghệ ngay tại chỗ.
Nghe nhạc, thong thả sửa soạn xong xuôi, Quan Nhất Hòa mới phát hiện điện thoại có mấy tin nhắn Wechat chưa đọc.
Cô mở ra xem, hóa ra Lưu Căn rủ cô đi chơi thật. Anh ta bảo đám nhân viên ban sáng đang đòi tối nay đi hát Karaoke, mọi người đều hỏi cô có muốn đi cùng không.
Quan Nhất Hòa có thể cảm nhận được tà ý nồng nặc của Lưu Căn qua mấy dòng chữ đơn giản.
Anh ta nói với Quan Nhất Hòa rằng: Đám nhân viên, bao gồm cả cậu diễn viên nhỏ vừa được chụp ảnh kia nữa.
Quan Nhất Hòa đảo mắt, lười chẳng buồn hỏi thêm.
Nhắn lại một chữ “Ok” gọn lỏn, cô mặc áo phông quần jean, xách túi ra khỏi cửa, đi tìm Lâm Thù Nghiêu – cô bạn thân học cùng từ hồi đại học đến giờ để ăn tối cùng nhau.
Lâm Thù Nghiêu yêu chồng mình từ hồi cao học, dạo trước vừa mới chính thức đi đăng ký kết hôn. Nhưng cầm tờ giấy đăng ký chưa đầy một tháng, cô ấy đã bảo với Quan Nhất Hòa là muốn ly hôn.
Lúc đó Quan Nhất Hòa gọi điện ngay lập tức nhưng bị Lâm Thù Nghiêu cúp máy. Lâm Thù Nghiêu mở studio âm nhạc riêng, bận tối mắt tối mũi từ sáng đến đêm, chẳng có thời gian giải thích đầu đuôi câu chuyện. Quan Nhất Hòa định qua nhà bầu bạn thì cô ấy bảo không cần, hiện tại hai vợ chồng vẫn đang sống chung. Thế là Quan Nhất Hòa đành dặn khi nào rảnh thì kể cô nghe.
Hôm nay hiếm hoi lắm Lâm Thù Nghiêu mới có chút thời gian rảnh, cũng chỉ kịp ăn vội bữa cơm rồi lại phải quay về phòng thu làm việc. Quan Nhất Hòa vốn định nói sẽ vào phòng thu cùng, nhưng nghĩ lại mình là một kẻ rảnh rỗi, không nên làm phiền người ta làm việc nghiêm túc.
Chỉ là thời gian ngắn ngủi thế này e là chẳng hỏi được gì nhiều, Quan Nhất Hòa thở dài.
Quả nhiên, vừa gặp mặt, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, Lâm Thù Nghiêu đang cắm cúi lùa cơm.
Quan Nhất Hòa đi tới, Lâm Thù Nghiêu ngẩng đầu liếc cô một cái, miệng nhồm nhoàm không rõ tiếng: “Cưng ơi, tao đói quá, tao ăn trước đây.”
“Mày cứ ăn đi, sao còn khách sáo thế.”
Quan Nhất Hòa ngồi xuống, cô chưa đói lắm nên ngồi nhìn bạn thân thẫn thờ. Một lúc sau, cô buột miệng thở dài một cái.
Lâm Thù Nghiêu thấy thế thì bật cười: “Mày làm sao đấy? Trông sầu đời thế.”
“Mày với Ngô Dạng rốt cuộc bị sao vậy? Nhà cũng mua rồi, giấy cũng ký rồi, sao tự nhiên lại đòi ly hôn?” Quan Nhất Hòa nhíu mày: “Hắn làm gì mày à? Ngoại tình hả? Để tao xử đẹp hắn.”
Lâm Thù Nghiêu gắp thức ăn cho cô, nói: “Thôi nào, không phải thế đâu, chị Quan, con khủng long bạo chúa của tôi ơi, nghe tôi nói đã.”
“Ừ.” Quan Nhất Hòa cầm đũa gắp lại cho bạn: “Mày ăn đi, cứ ăn đi, kệ tao.”
“Haizz.” Lâm Thù Nghiêu nuốt miếng cơm, mặt mày nhăn nhúm, suy nghĩ hồi lâu mới cười bất lực: “Chuyện dài lắm.”
“…” Quan Nhất Hòa tức anh ách: “Tao biết ngay mà.”
Lâm Thù Nghiêu cười hì hì. Quan Nhất Hòa cũng bó tay với cô bạn, cô cũng chẳng giận thật, chỉ là muốn giúp bạn giải tỏa tâm trạng chút thôi.
“Haizz, cũng đâu còn là trẻ con nữa.” Mắt Lâm Thù Nghiêu hơi đờ ra, như đang nhớ lại chuyện gì, cô cụp mắt cười: “Hồi đại học, hễ cãi nhau với bạn trai là tao lại tường thuật trực tiếp cho mày từ đầu đến cuối, nhớ không?”
“Sao mà không nhớ. Tao cũng thế mà.”
“Giờ thì lười kể rồi, mày không thấy thế à?” Lâm Thù Nghiêu cúi đầu, lấy đũa chọc chọc vào bát cơm: “Không phải là tao không muốn nói với mày, mà là…”
Quan Nhất Hòa chợt hiểu ra bạn mình định nói gì, cô chậm rãi tiếp lời: “… Mà là không muốn lãng phí thêm dù chỉ một phút cho cái việc cãi vã đó nữa.”
“Chuẩn luôn, người chị em.” Lâm Thù Nghiêu giơ tay đập tay với cô một cái: “Cãi xong thì cho qua chuyện, dẹp đi, tao lười chẳng buồn chuốc thêm bực vào người, mệt chết đi được.”
Quan Nhất Hòa rất hiểu tâm trạng của bạn.
Nghĩ kỹ lại thì bản thân cô bây giờ cũng chẳng còn thao thao bất tuyệt với Lâm Thu Nghiêu về những mâu thuẫn giữa cô và Lý Tu Trạch nữa.
Chỉ có điều, cô và Lý Tu Trạch nói chia tay là có thể đường ai nấy đi ngay, còn Lâm Thù Nghiêu và Ngô Dạng muốn ly hôn thì đâu phải chuyện đơn giản như vậy.
Cô hỏi: “Tiền đặt cọc nhà, hai đứa mỗi người một nửa à?”
Lâm Thù Nghiêu gật đầu.
“Tiền nong đủ không? Không đủ thì tao cho vay. Quẳng trả lại phần của hắn cho hắn, rồi bảo hắn cút xéo cho nhanh.”
Lâm Thù Nghiêu cười lớn: “Đủ… mà cũng không hẳn là đủ, còn thiếu mười mấy vạn nữa, làm xong mấy đơn hàng tháng này chắc còn thiếu vài vạn thôi, lúc đó không đủ tao sẽ hỏi vay mày.”
Quan Nhất Hòa bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhưng đuôi mắt lại ánh lên ý cười: “Nhanh lên, giải quyết cho nhanh vào.”
Lâm Thù Nghiêu nói được.
Quan Nhất Hòa không hỏi sâu thêm nữa.
Cô hiểu rất rõ, chuyện ly hôn đâu chỉ đơn giản là giải quyết vấn đề ngôi nhà. Tình cảm sáu bảy năm trời, đâu phải nói cắt đứt là cắt đứt ngay được.
Cô chỉ hy vọng vào những thời khắc quan trọng nhất, cô sẽ luôn là hậu phương vững chắc cho bạn mình.
Quan Nhất Hòa cúi đầu ăn cơm, giả vờ như buột miệng nói bâng quơ: “Tao rảnh lắm đấy nhé, có việc gì cứ làm phiền tao đi.”
“Biết rồi, bà cô nóng tính.”
Lâm Thù Nghiêu chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi thăm tình hình gần đây giữa Quan Nhất Hòa và cậu bạn trai nhỏ. Quan Nhất Hòa bắt chước điệu bộ lúc nãy của bạn, bảo là chuyện dài lắm, cô bạn thân bao năm ngay lập tức hiểu ý cô là gì.
Bạn thân hỏi: “Mày không có tòm tem bên ngoài đấy chứ?”
“Biến đi…” Quan Nhất Hòa tức tối lườm Lâm Thù Nghiêu đang cười gian xảo: “Chỉ là không còn yêu nhiều như trước nữa, không tiếp tục được thôi.”
Thực ra còn rất nhiều lý do khác, nhưng khi mở miệng định nói, cô nhận ra đúng là… kể ra thì dài lắm.
Chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian.
Lâm Thù Nghiêu đương nhiên hiểu chuyện tình cảm chưa bao giờ là đơn giản. Cô thở dài thườn thượt: “Đời người, khó thật đấy.”
Quan Nhất Hòa, người vốn có cuộc đời khá suôn sẻ, lúc này cũng cảm thấy chút thương cảm mơ hồ: “Mọi thứ phức tạp thật.”
Thế nhưng Lâm Thù Nghiêu nhanh chóng thu lại vẻ sầu não, chuyển sang trêu chọc: “Chị Quan, có đối tượng mới chưa?”
Quan Nhất Hòa lắc đầu.
“Ồ, thế xem ra cậu em kia vẫn còn trụ được thêm lúc nữa.”
“Ha ha ha.” Quan Nhất Hòa chợt nhớ ra chuyện buồn cười: “Lần trước hắn than phiền với tao, bảo là đàn ông bọn em trong nhóm chat hội chị em không xứng đáng có một cái tên đầy đủ hay sao, cái gì mà “1m87”, “phi công”, “Ferrari”, rồi “Lưu, Lý, Trần”, toàn là mật mã.”
Cô cười không ngớt: “Hắn bảo, bộ mấy em là đặc vụ nằm vùng hay gì?”
“Ha ha ha ha ha.”
Hai người phụ nữ cười xong, Quan Nhất Hòa lại có chút cảm thán.
Lý Tu Trạch chắc chắn là có ưu điểm, nếu không cô đã chẳng yêu anh ta lâu đến thế.
Nhưng không hợp là không hợp, hết yêu là hết yêu, cô biết làm sao bây giờ?
Tiễn Lâm Thù Nghiêu xong, Quan Nhất Hòa khởi động xe, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Tìm cơ hội chia tay sớm cho xong, đừng làm mất thời gian của nhau nữa.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 7
10.0/10 từ 17 lượt.
