Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 6


Quan Nhất Hòa mở cửa nhà trong trạng thái đầu óc quay cuồng thì nhận được điện thoại của Lý Tu Trạch.


Cô đứng ở huyền quan, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau khi đứng vững mới bấm nút nghe.


“Alo chồng ơi, chị mới về tới nhà.”



Giọng cô vẫn bình thường, cứ như thể trận cãi vã và chiến tranh lạnh suốt cả buổi tối chưa từng xảy ra.


“…”


Đầu dây bên kia im lặng.


Cô bất lực lắc đầu, giữ nguyên tông giọng bình thản thường ngày, tự mình tiếp lời: “Em đang làm gì đấy?”


“À,” Lý Tu Trạch ấp úng một lúc lâu mới lên tiếng: “Em… em đang chơi máy tính…”


“Chơi gì thế? Lại NBA 2K à?”


“Ừ…”


“Tắm chưa?”


“Vẫn chưa.”


“Đi tắm nhanh lên, mấy giờ rồi.”


“Biết rồi…”



Trước khi đi ngủ, mọi thứ dường như đã trở lại bình thường.


Hoặc có lẽ, Quan Nhất Hòa vốn chẳng để tâm lắm đến chuyện tối nay.


Cô không thích cãi nhau. Đặc biệt là những cuộc tranh cãi vô nghĩa, không giải quyết được vấn đề gì.



Cô ghét tất cả những việc lãng phí thời gian như thế.


Sau rất nhiều lần tranh chấp với Lý Tu Trạch, cô nhận ra rằng do sự khác biệt về nhận thức và tuổi tác, có nhiều chuyện hai người cãi mãi cũng không ra kết quả. Dù cô có kiên nhẫn giải thích hay mạnh mẽ ra lệnh, cũng chẳng thể thay đổi tận gốc vấn đề giữa họ.


Vậy thì thôi, được ngày nào hay ngày ấy. Chỉ cần Lý Tu Trạch không gây sự quá vô lý, cô vẫn có thể duy trì mối quan hệ này dựa trên chút tình cảm còn sót lại.


Còn về việc chút tình cảm ấy còn lại bao nhiêu… tự trong lòng cô hiểu rõ nhất.


Nhưng trước mặt Lý Tu Trạch, tình yêu của cô lúc nào cũng đong đầy như thuở mới yêu.


Việc Lý Tu Trạch có nghĩ giống cô hay không, cô hoàn toàn không quan tâm. Những suy nghĩ lòng vòng đó, ai hiểu lòng người nấy là được. Chỉ cần bề ngoài vẫn êm đẹp thì cuộc tình này vẫn có thể tiếp tục.


Tình yêu của người trưởng thành làm gì có nhiều cổ tích đến thế?


Một tuần sau.


Sáng sớm vừa mở mắt, Quan Nhất Hòa vốn định đi tiêm căng bóng da thì bị một cuộc gọi khẩn cấp triệu tập đến studio.


Ra khỏi cửa vội vàng, cô còn chẳng kịp trang điểm, để mặt mộc hoàn toàn xuất hiện trước mọi người.


Dưới ánh đèn studio đã có một chàng trai trẻ dáng người cao lớn đứng đó. Khi cô đầy vẻ nghi hoặc bước lại gần, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu.


Chàng trai trẻ cau mày: “Hôm nay có người mẫu hợp tác hả? Sao cô ấy còn chưa đi trang điểm?”


Giọng điệu của cậu chàng có phần thiếu lịch sự. Quan Nhất Hòa lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, quay sang chuẩn bị thiết bị, lười chẳng buồn đáp lời.


Trợ lý nhiếp ảnh bên cạnh vội vàng bước lên giải thích: “Đây là chị Quan, nhiếp ảnh gia đến hỗ trợ.”


“Thế Jonas đâu?”


“Anh ấy vừa xuống máy bay thì bị tắc đường. Nhưng thầy Lương Mạt, lát nữa cậu còn có lịch trình khác, mà chị Quan lại sống ngay gần đây, nên chị ấy sẽ chụp trước cho cậu vài tấm…”


Quan Nhất Hòa chỉnh xong máy ảnh liền cắt ngang lời họ: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu thôi.”


Vẻ mặt cô bình thản, nhìn thẳng vào chàng trai tên Lương Mạt, nói: “Diễn xuất của cậu khá lắm, tôi rất thích vai diễn của cậu trong phim “Đêm Đó”.”


Bị cô nhìn chằm chằm, Lương Mạt ngẩn ra một chút, giọng điệu rõ ràng đã mềm mỏng hơn hẳn: “Cảm ơn… chị Quan.”


“Cậu cứ cử động thoải mái đi, chúng ta thử ánh sáng trước.” Quan Nhất Hòa cúi đầu bấm nút chụp, miệng nói với giọng điệu không nhanh không chậm: “Người có diễn xuất tốt thì khả năng biểu cảm trước ống kính cũng thường rất tốt.”



Lương Mạt mơ hồ bắt đầu tạo dáng, nghe cô khen vậy, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên một chút: “Đâu có…”


Quan Nhất Hòa liếc cậu ta, dứt khoát ngắt lời: “Đừng cười.”


“Ồ.”


Chàng trai mắt phượng đút hai tay vào túi quần, bày ra dáng vẻ ngông nghênh bất cần đời.


Quan Nhất Hòa lập tức bấm máy, nói: “Thế này rất đẹp trai.”


“Tốt lắm, mặt hơi nghiêng sang bên này một chút.”


“Quay lại xíu nữa, đúng rồi, giữ nguyên, ok, rất đẹp.”


Quan Nhất Hòa bước lên vài bước, dừng lại cách Lương Mạt một khoảng ngắn.


Cô giơ một ngón tay lên: “Cậu đứng đối diện với ống kính, mắt nhìn theo hướng ngón tay tôi.”


Lương Mạt làm theo.


Quan Nhất Hòa lại hạ máy ảnh xuống, quay đầu bảo trợ lý: “Bật máy sấy số 2, thổi từ phía bên phải cậu ấy. Mấy ngọn đèn hắt mặt kia đổi sang tấm lọc màu đỏ cho chị.”


Các trợ lý phía sau vội vàng làm việc.


Mọi thứ vào vị trí trong tích tắc. Trước khi cầm máy lên, Quan Nhất Hòa chăm chú nhìn Lương Mạt vài giây, nhìn đến mức biểu cảm cậu ta vừa tạo dựng bắt đầu sụp đổ. Bất ngờ, cô tiến lại gần, đưa tay gạt nhẹ tóc mái của cậu.


Lương Mạt có chút sững sờ.


Gạt tóc xong cô không lùi lại ngay, ánh mắt tiếp tục chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt cậu. Mười mấy giây trôi qua, cô đưa tay nâng cằm Lương Mạt, khẽ nói: “Xin lỗi nhé.”


Sau đó, cô dùng lực cực nhẹ đẩy mặt cậu nghiêng sang một bên, tiếp tục thì thầm: “Nghiêng chút nữa, chút nữa, nghiêng nữa đi, đúng rồi, chính là góc này. Tốt, đừng động đậy.”


Lương Mạt đứng im như tượng.


Quan Nhất Hòa lùi về vị trí cũ, cầm máy ảnh lên, cao giọng nói: “Ka Ka, bật bài “X” của Chris Brown giúp chị.”


“Vâng ạ chị Quan.”


Tiếng nhạc vang lên, Quan Nhất Hòa bắt đầu bấm máy liên tục. Khi bài hát sắp vào đoạn điệp khúc, cô lớn tiếng hỏi Lương Mạt: “Có hay đi quẩy không?”



Cô cũng cười khẽ: “Thế thì cậu chắc chắn biết đoạn drop phải tạo dáng thế nào rồi đấy.”


Tiếng trống dồn dập nổi lên, giai điệu vụt sáng, ngay khoảnh khắc cao trào của bản nhạc, Quan Nhất Hòa sau ống kính hô to: “Ngả người ra sau!”


“Tay đút túi quần sau.”


“Tiếp tục lắc lư đi, đúng rồi, bây giờ quay đầu lại nhìn tôi. Tưởng tượng bây giờ là 12 giờ đêm, quán 1Oak đang bắn pháo giấy, cậu đang cực kỳ hưng phấn.”


“Tốt lắm, quá đẹp trai!”


Bản nhạc vừa dứt, Quan Nhất Hòa hạ máy ảnh xuống. Nhìn cậu diễn viên trẻ vẫn còn chưa thoát khỏi sự phấn khích, cô bình thản nói: “Vất vả rồi, ảnh ra đẹp lắm. Cậu nghỉ ngơi chút đi, để chúng tôi xem lại ảnh đã.”


Chuyên viên trang điểm bước tới dặm lại phấn cho Lương Mạt. Quan Nhất Hòa không để ý đến dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu chàng, cô quay người thong thả đi về phía máy tính.


“Tấm này được.”


“Tấm này ok.”


“Ừ… hai tấm này để lát nữa xem xử lý thế nào.” Quan Nhất Hòa dán mắt vào màn hình, ngón tay gõ phím tanh tách: “Tấm này biểu cảm của cậu ấy cực đỉnh, còn tấm kia động tác lại có lực hơn, góc độ thì na ná nhau, tôi nghĩ có thể ghép lại xử lý thành một.”


Cô nghiêng đầu, hỏi cậu trợ lý nhiếp ảnh đang lén lút nhìn trộm mình: “Ghi lại chưa? Lát nữa cậu bảo với Lưu Căn một tiếng, xem anh ta có ý kiến gì không.”


Bị cô nhìn trúng, ánh mắt cậu trợ lý có chút hoảng loạn, nói năng cũng lắp bắp: “Hả, Lưu… Lưu Căn ạ?”


“Jonas ấy.” Quan Nhất Hòa phì cười: “Jonas, thầy Lưu Căn. Con của Lưu Lão Căn, bố của Lưu Tiểu Căn, chính là Lưu Căn.”


Cậu trợ lý còn đang ngơ ngác thì phía sau cô đã vang lên giọng nói đầy phẫn nộ.


“Quan Nhất Hòa, mả cha nhà bà.”


Cô quay đầu lại, thấy ông bạn thân đang hớt hải đi tới, quần áo còn vương bụi đường, cậu trợ lý bên cạnh cứ phải chạy vòng quanh để đỡ đồ giúp.


Lưu Căn vừa vội vàng cởi áo khoác, vừa lườm cô cháy mắt: “Mẹ kiếp, đã bảo đừng có gọi ông là Lưu Căn.”


Quan Nhất Hòa nghiêng người, vắt chéo chân, đuôi mắt tràn ngập ý cười: “Tên là do bố mẹ đặt, sao ông có thể bất hiếu như thế hả?”


“Cái đồ yêu quái ăn bám như bà mà cũng có tư cách nói câu đấy à?”


“Thì ông giới thiệu thêm việc cho tôi đi, tôi sẽ không ăn bám nữa, nhá, Lưu Căn.”



“Tiên sư nhà bà…”


Lưu Căn đi tới trước máy tính, miệng thì chửi đổng nhưng mắt lại dán chặt vào màn hình, ngón tay thao tác điêu luyện, lướt nhanh qua loạt ảnh Quan Nhất Hòa vừa chụp.


Sau đó, anh ta quay sang liếc xéo Quan Nhất Hòa đang bày ra vẻ mặt vô tội, nghiến răng nghiến lợi nói: “… Mẹ nó, một đứa nghiệp dư như bà mà chụp cũng ra trò phết đấy.”


Quan Nhất Hòa giả bộ nhún vai, mặt hiện rõ vẻ “tôi biết mà”, nhưng miệng lại khiêm tốn bảo đâu có đâu có, do người mẫu diễn tốt cả thôi.


Không ngờ câu này lại lọt ngay vào tai chính chủ. Lương Mạt sải bước đi tới, nói: “Là do chị Quan biết cách khơi gợi cảm xúc đấy ạ.”


Lưu Căn đang cầm máy ảnh liền đảo mắt lên trời, chẳng buồn nói năng gì.


Lương Mạt không thân với Lưu Căn lắm nên không khí nhất thời có chút gượng gạo. Quan Nhất Hòa cũng mặc kệ ông bạn, chỉ cười tít mắt nhìn Lưu Căn, một lúc sau mới quay sang nói với Lương Mạt: “Tôi nói rồi mà, diễn xuất tốt thì khả năng biểu cảm trước ống kính khắc sẽ tốt thôi.”


Lương Mạt gãi đầu, vừa định tiếp lời thì bị Lưu Căn chen ngang: “Thế là cậu ta diễn tốt, hay là Quan Vĩ Diệp diễn tốt?”


Quan Nhất Hòa bày ra vẻ mặt hiển nhiên, đáp ngay tắp lự: “Tất nhiên là thầy Lương diễn tốt rồi, Quan Vĩ Diệp là cái thá gì chứ? Phim “Ảo Mộng Mùa Xuân” mà rating thấp thì cứ đổ hết lên đầu nó là được.”


“Chị Quan, cứ gọi em là Lương Mạt là được rồi ạ…” Lương Mạt như chợt nhận ra điều gì, ngạc nhiên hỏi: “Anh Vĩ Diệp là em trai của chị Quan ạ?”


“Cháu trai.”


“Anh Vĩ Diệp á?”


Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.


Quan Nhất Hòa cảm thấy mình vừa trải qua một cú sốc tuổi tác hiếm hoi. Cô không nhịn được, phụt cười thành tiếng: “Vĩ Diệp… anh á?”


“Ha ha ha ha ha ha.”


Cô cười đến mức ngặt nghẽo, nghiêng ngả trước ánh mắt của bao nhiêu người.


Lương Mạt bị cô cười đến mức ngượng chín mặt, còn Lưu Căn đứng bên cạnh thì làm đủ mọi biểu cảm ghét bỏ đầy khoa trương.


Quan Nhất Hòa vẫn đang ôm miệng cười, Lưu Căn liền túm lấy vai Lương Mạt, đẩy cậu ta đi về phía trước, nói: “Kệ xác mụ ấy đi, chúng ta chụp tiếp, thời gian vẫn kịp chứ?”


“A…” Lương Mạt ngoái đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Quan Nhất Hòa. Cậu ta dường như đang do dự điều gì đó. Thấy vậy, Quan Nhất Hòa nở một nụ cười xã giao nhạt nhẽo, sau đó dứt khoát quay người thu dọn đồ đạc ra về.



Góc phổ cập kiến thức:

  1. Drop: Chính là đoạn cao trào, đoạn phiêu nhất của bài hát. Theo định nghĩa trên mạng thì: “Drop là một khái niệm về cấu trúc, thường được coi là đoạn cao trào trong nhạc điện tử (EDM). Đây là đoạn giải phóng cảm xúc sau phần dồn dập (Build-up), giai điệu thường mạnh mẽ, k*ch th*ch và bùng nổ hơn.”
  2. 1Oak: Hahaha, đây là tên một quán bar ở Thượng Hải. Thật ra 12 giờ đêm thì người ta hết bắn pháo giấy rồi, mọi người đừng soi kỹ quá nhé.
  3. Bài hát “X”: Bài “X” của Chris Brown nghe thực sự rất cháy, mọi người có thể nghe thử để cảm nhận bầu không khí lúc chị Quan chụp ảnh nhé.

Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 6
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...