Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 49


Bốn tháng sau khi Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang chia tay.


Quan Nhất Hòa dẫn theo đội ngũ sản xuất của mình, vừa đi vừa cười nói bước vào phòng họp. Đạo diễn và nhà sản xuất đều không phải người xa lạ với cô, nhưng hai sinh viên mới tốt nghiệp trong nhóm thì có vẻ khá căng thẳng, nên cô chủ động nói vài câu dàn xếp để khuấy động bầu không khí.


Hôm nay không phải cuộc họp chính thức, chủ yếu là mọi người ngồi lại thảo luận về hướng đi chung cho phần nhạc phim, vì vậy không khí khá thoải mái. Đạo diễn và nhà sản xuất đều không ra vẻ bề trên, trò chuyện một lúc, mọi người trong team Quan Nhất Hòa đều cởi mở hơn hẳn, bắt đầu thả hồn cho những ý tưởng bay bổng.


Khi cả nhóm đang thảo luận rất nghiêm túc, điện thoại của Quan Nhất Hòa rung lên. Cô liếc nhìn màn hình rồi rón rén bước ra ngoài.



“Alo mẹ ơi, sao thế ạ?”


“…”


Quan Nhất Hòa đảo mắt, buông ra tiếng thở dài.


Mẹ Quan Nhất Hòa gọi liền hai cuộc, cô còn tưởng bà có việc gì gấp. Nghe máy mới biết hóa ra một bà bạn thân nào đó của mẹ liên hệ được với một bác sĩ ở Hồng Kông chuyên làm thẩm mỹ cho giới quyền quý và siêu sao, thế là hội chị em bạn dì rủ nhau tay xách nách mang bay sang đó. Ngặt nỗi bố cô biết chuyện thì ra sức ngăn cản, nhất quyết không cho mẹ cô tiêm filler, lý do là ông thấy mấy thứ đó chẳng đáng tin chút nào.


Mẹ cô là một bà nội trợ điển hình, trước khi lấy chồng thì được bố mẹ cưng chiều, lấy chồng rồi thì được chồng chiều chuộng, xưa nay vốn chẳng mấy khi có chính kiến. Bị chồng ngăn cản thì theo thói quen gật đầu ưng thuận, nhưng ngẫm lại thấy ấm ức nên không kìm được gọi điện kể lể với Quan Nhất Hòa.


Mẹ Quan lầm bầm trong điện thoại: “Bố con nhất quyết không cho mẹ đi.”


Quan Nhất Hòa lại đảo mắt: “Thì mẹ cứ tự đi thôi, con thanh toán cho mẹ.”


“Mẹ có tiền mà… Ây da, không phải vấn đề tiền nong.” Mẹ cô cười xòa: “Dù sao ổng cũng là chồng mẹ, mẹ không thể không tôn trọng ý kiến của ổng được.”


“Con lạy mẹ, đó là mặt của mẹ, cơ thể của mẹ, mắc mớ gì mẹ phải tôn trọng ý kiến của ổng?”


“Lớp trẻ các con không hiểu được thế hệ già bọn mẹ đâu.”



Quan Nhất Hòa ba mươi ba tuổi đầu mà cảm giác mình vẫn nóng nảy chực nhảy dựng lên như hồi hăm ba.


Cô thầm nghĩ: Thế thì mẹ gọi điện thoại cho con gái để than phiền về chồng mình làm cái gì cơ chứ!


Trong lúc mất kiên nhẫn, cô lại nghe mẹ nói: “… Hôn nhân ấy mà, phức tạp lắm con ạ…”


Chẳng biết là do thái độ của mẹ hay do hai chữ “hôn nhân” chạm đúng vào chỗ ngứa, giọng cô bỗng chốc to lên: “Thế nên con mới không thèm kết hôn đấy!”


Mẹ cô chỉ cười: “Ấy da, cái đồ khủng long bạo chúa này. Được rồi, được rồi, con không muốn kết hôn thì thôi, mẹ với bố đều ok hết mà…”


Cô bĩu môi: “Vâng.”


Mẹ Quan bỗng nhiên cười trộm trong điện thoại hai tiếng, rồi hỏi cô đã thực sự chia tay với cậu bạn trai cũ là ngôi sao lớn kia chưa.


Cô bất lực đáp thật sự chia rồi, chuyện từ đời nảo đời nào rồi.


Mẹ Quan trong điện thoại lại lần nữa thỏ thẻ rằng tiếc quá đi mất. Cô hơi lơ đãng, thuận miệng đáp bừa: “Thôi mẹ đừng nhắc nữa, mấy tháng trời rồi, theo cái nết của con hồi xưa thì đủ để yêu người mới rồi đá người ta luôn rồi ấy chứ.”


Người phụ nữ đầu dây bên kia cười mắng cô lúc nào cũng nói phét bạt mạng, bảo cô sau này ra đường trước mặt người ngoài thì tém tém lại một chút.


Cô hừ một tiếng, dặn dò mẹ vài câu rồi chuẩn bị cúp máy. Trước khi ngắt kết nối, dường như nhớ ra điều gì, cô lí nhí nói thêm: “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé.”


Cúp điện thoại, vẻ ghét bỏ trên mặt cô tan biến, ánh mắt trở nên trống rỗng nhìn ra cửa sổ vài giây. Cô kín đáo thở dài một hơi, sau đó lập tức lắc đầu, xốc lại tinh thần, quay người trở lại phòng họp.


Đi thẳng, rẽ ngoặt, rồi bước chân phóng khoáng của cô dừng lại đột ngột.


Một người đàn ông cao lớn đang dựa lưng vào tường, quay lưng về phía cô. Anh đội mũ lưỡi trai, cúi đầu không biết đang làm gì.


Cô từng sớm tối chung sống với chủ nhân của bóng lưng ấy hơn chín trăm ngày đêm, dù người đàn ông có quấn kín mít, cô vẫn có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Cô thầm chửi thề: Mẹ kiếp, phục thật sự, kịch bản ba xu gì thế này.



Quan Nhất Hòa do dự không biết nên bước tới chào hỏi hay giả vờ không thấy rồi đi thẳng. Tuy nhiên, trong hai giây cô còn đang chần chừ, người đàn ông đã tự nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cô.


Hai người im lặng nhìn nhau vài giây.


Quan Nhất Hòa giơ tay lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Em ở đây à.”


Trần Mộ Giang đứng thẳng dậy, xoay người về phía cô, hai tay đút túi quần, gật đầu.


Anh không nói gì khiến cô thấy hơi lúng túng. Cô muốn đi ngay cho rồi, nhưng đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm của Trần Mộ Giang như đóng đinh chân cô xuống sàn.


Thế là cô hỏi: “… Em cũng đến đây vì công việc hả?”


Trần Mộ Giang lại gật nhẹ, cuối cùng cũng mở miệng: “Đạo diễn Lý bảo họ đang làm một dự án mới, muốn bàn bạc với em một chút.”


Đạo diễn Lý là một đạo diễn lớn thường xuyên giành giải thưởng quốc tế. Nghe vậy, Quan Nhất Hòa theo phản xạ định nói “tốt quá”, nhưng lời đến khóe môi lại bị cô nuốt ngược trở vào.


Cô gật đầu với gương mặt không cảm xúc, ngón tay chỉ trỏ lung tung: “Em…”


Trần Mộ Giang hất hất cằm: “Đợi anh Lực, anh ấy đang đi vệ sinh.”


Cô “ồ” một tiếng.


Anh lại im lặng.


Cô bỗng nhớ ra, cuộc điện thoại vừa nãy giữa cô và mẹ, chắc anh cũng nghe được ít nhiều. Cô thầm mắng trong bụng, chẳng nghĩ ngợi gì đã buột miệng giải thích: “Lúc nãy là mẹ chị…”


Nói được một nửa, cô lập tức ngậm miệng.


Mẹ kiếp, nói cho anh biết mình đang tám chuyện về anh với mẹ chẳng phải càng sát muối vào lòng người ta hơn sao!


Nhưng lời đã thốt ra, ý cũng đã hiểu. Trần Mộ Giang rõ ràng đã nghe được đại khái cuộc điện thoại của cô, nghe vậy chỉ gật đầu, vẫn không nói gì thêm, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.



Quan Nhất Hòa ghét nhất là tình cảnh trước mắt này. Cô mím môi, dứt khoát một cách triệt để, mỉm cười tự nhiên xong thì nói: “Vậy chị đi trước nhé, bên kia đang đợi chị vào họp.”


Trần Mộ Giang nhếch mép cười nhạt: “Ừ.”


Trên quãng đường đi về phía phòng họp, trong đầu Quan Nhất Hòa cứ tua đi tua lại như thước phim quay chậm cảnh tượng chạm mặt Trần Mộ Giang vừa rồi. Cô hận không thể dùng kính lúp soi xét lại từng chi tiết, vừa soi vừa bực bội trong lòng: Càng sống càng thụt lùi, mẹ kiếp, từ bao giờ chia tay xong gặp lại bạn trai cũ mình lại cư xử sượng trân thế này chứ.


Quan Nhất Hòa đứng trước cửa phòng họp, tay đặt lên nắm đấm cửa, cau mày suy nghĩ. Mãi đến khi cửa được mở từ bên trong, cô mới giật mình hoàn hồn, vỗ vỗ vào má, quay trở lại guồng quay công việc.


Trước khi ngồi xuống, trong đầu cô bỗng nhảy ra một câu: Lần sau nói phét thì nói bé cái mồm thôi.



Bận rộn với công việc, Quan Nhất Hòa nhất thời quẳng chuyện lần đầu gặp lại bạn trai cũ sau chia tay ra sau đầu.


Nhưng những suy nghĩ tạm thời bị gác lại đâu có biến mất, đợi đến lúc cô rảnh rỗi hít thở chút không khí, cảnh tượng hôm ấy lại vô thức hiện về trong tâm trí.


Đã một tuần trôi qua kể từ ngày hai người gặp nhau, nhưng cứ nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Quan Nhất Hòa vẫn cảm thấy vô cùng sượng sùng và lúng túng.


Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy cứ một mình ngồi đây suy diễn lung tung cũng chẳng phải cách hay, thế là dứt khoát mở WeChat của Trần Mộ Giang lên. Màn hình hiện ra, tay cô dừng lại, những dòng tin nhắn cuối cùng giữa cô và anh lại đập vào mắt.


Cô vội vàng bấm vào khung nhập chữ, dồn hết sự chú ý vào bàn phím, cố gắng lảng tránh những dòng chữ phía trên.


Quan Nhất Hòa: Hôm đó nói chuyện với mẹ chị, không phải chị nhắm vào em đâu.


Quan Nhất Hòa: Em đừng nghĩ nhiều nhé, chị nói chuyện với bà ấy quen thói ăn nói bạt mạng thế thôi, đùa ấy mà.


Tin nhắn gửi đi, Quan Nhất Hòa cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng ngay sau đó lại lập tức căng thẳng.


Trong nửa tiếng đồng hồ Trần Mộ Giang chưa hồi âm, cô đã hút bụi sạch sẽ từng ngóc ngách trong nhà, điện thoại vẫn luôn nắm chặt trong tay.


Lòng bàn tay vừa cảm nhận được độ rung, cô liền quăng luôn cái máy hút bụi sang một bên.



Trần Mộ Giang: Em biết.


Cô vừa mới thấy hơi hụt hẫng vì đối phương chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ thì màn hình lại nhảy ra tin nhắn mới.


Trần Mộ Giang: Sẽ không nghĩ nhiều đâu.


Không biết có phải do câu trả lời bổ sung của Trần Mộ Giang trong mắt cô có chút vẽ rắn thêm chân hay không, mà chính sự cố ý không chắc chắn này lại tiếp thêm cho cô vài phần can đảm, cô hít sâu một hơi, tiếp tục gửi tin nhắn cho anh.


Quan Nhất Hòa: Mấy lời linh tinh người ta đồn đại, chị cũng chưa bao giờ nói thế.


Quan Nhất Hòa: Em đừng tin bọn họ.


Trần Mộ Giang: Em sẽ không tin đâu, em không để bụng.


Trần Mộ Giang: Hôm đó chưa kịp hỏi, dạo này chị thế nào?


Quan Nhất Hòa: Cũng ổn lắm. Còn em.


Trần Mộ Giang: Cũng tốt.


Quan Nhất Hòa cầm điện thoại mà lòng có chút ngơ ngác, không rõ có nên tiếp tục trò chuyện hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô chỉ gửi vài chữ khô khan, bảo “vậy thì tốt, chú ý sức khỏe”, bên kia một lúc sau mới trả lời lại rằng “chị cũng vậy”.


Cuộc trò chuyện kết thúc.


Cô buông điện thoại, vò đầu bứt tai gào lên với không khí: “Mình trông như con dở hơi ấy.”


Thà đừng giải thích còn hơn! Cái hình tượng chị gái trưởng thành, lý trí, lạnh lùng, điềm tĩnh lại còn quyến rũ chết người của mình thế là tan tành mây khói rồi.


Quan Nhất Hòa thầm tự dán lên người mình vô số cái nhãn thiết lập nhân vật mà trước đây cô chẳng thèm để ý, rồi quay ngoắt người đi về phía phòng thay đồ.


“Kệ mẹ nó, đi tập gym.”


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 49
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...