Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 48
Sau khi đăng bài lên Weibo, Quan Nhất Hòa không đi ngủ ngay. Cơ thể cô khẽ run lên vì vừa kích động lại vừa vì giận dữ, men rượu cùng những cảm xúc hưng phấn quấy cho đầu óc đặc quánh lại như hồ dán, trong tình trạng này dù cô có muốn quẳng điện thoại sang một bên để trùm chăn ngủ cũng chẳng tài nào làm được.
Cô trằn trọc qua lại trên giường hơn nửa tiếng đồng hồ, thầm chửi thề một tiếng rồi lại cầm điện thoại lên. Cô không vào Weibo, cũng chẳng còn tâm trạng lướt các mạng xã hội khác, do dự một hồi rồi quyết định mở WeChat.
Không ngoài dự đoán, WeChat lại tràn ngập tin nhắn từ một đống người, cô nhíu mày lướt một lượt, gạt tin nhắn của những người không thân thiết sang chế độ đã đọc.
Ngón tay chuyển động một cách máy móc, bỗng nhiên cô dừng lại, chớp chớp mắt nhìn màn hình.
Người bạn trai cũ, người vốn dĩ đã không còn được ghim ở đầu danh sách bỗng xuất hiện trong danh sách trò chuyện, hiển thị tin nhắn anh vừa chuyển khoản cho cô.
Quan Nhất Hòa nhắm mắt rồi lại mở ra, xác nhận mình chỉ hơi phê rượu chứ chưa say đến mức lú lẫn, một dấu chấm hỏi to đùng từ từ hiện lên trong não cô.
Ngón tay cô khẽ chạm vào tin nhắn của anh.
[Trần Mộ Giang chuyển khoản cho bạn 200.000 tệ].
Quan Nhất Hòa: ?
Trần Mộ Giang: Phí bản quyền.
Quan Nhất Hòa tức đến bật cười.
Cô gửi một tin nhắn thoại qua: “Trần Mộ Giang, não em có bệnh à?”
Lát sau, đối phương trả lời.
Trần Mộ Giang: Đúng là phải trả phí bản quyền cho chị mà.
Quan Nhất Hòa: Chị nói đùa mà em không biết sao?
Dòng chữ “Đang nhập…” lóe lên một cái rồi tắt ngấm.
Quan Nhất Hòa cầm điện thoại, nửa tiếng trôi qua, khung chat vẫn im lìm không động tĩnh. Ngay lúc cô chửi thầm một câu, định bụng sẽ cố ngủ lại lần nữa thì điện thoại cuối cùng cũng rung lên.
Cô mở khóa ngay lập tức.
Trần Mộ Giang: Biết.
Chỉ một chữ đơn giản, nhưng lại khiến cơn giận đang nhen nhóm trong lòng Quan Nhất Hòa bỗng chốc lắng xuống.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu.
“Biết” – Em biết chị đang nói đùa, nhưng em chỉ muốn tìm cớ để được nói chuyện với chị mà thôi.
Từng trải qua bao nhiêu mối tình, Quan Nhất Hòa hiểu rõ hơn ai hết, đối với hai người chia tay chưa được bao lâu và trong lòng vẫn chưa buông bỏ được đối phương, cách tốt nhất để giải thoát nhanh chóng chính là kìm nén nỗi nhớ nhung và cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc. Làm vậy rất đau khổ, nhưng đó là con đường tắt để bước tiếp.
Những lần chia tay trước đây, cô đều có thể nhẫn nại vượt qua giai đoạn đau khổ đỉnh điểm đó, nhưng lần này, cô cảm thấy dường như mình không làm được nữa. Hoặc cũng có thể do những lần chia tay trước, cô không phải chịu đựng sự giày vò như bây giờ.
Cô cắn chặt môi dưới, ngón tay lướt trên màn hình vài lần, lần nào sắp chạm vào bàn phím cũng lại rụt về.
Cuối cùng, cô vẫn nhấn xuống.
Quan Nhất Hòa: Sao em còn chưa ngủ?
Quan Nhất Hòa cảm thấy trạng thái gần đây của mình chẳng khác nào con nghiện thuốc. Biết rõ làm vậy là sai, nhưng cô không cách nào dừng lại được.
Cô và Trần Mộ Giang đã liên lạc lại với nhau sau một tháng chia tay.
Tần suất liên lạc không nhiều, nhưng cơ bản ngày nào cũng sẽ hỏi thăm nhau một chút. Có khi là anh chủ động, bỗng nhiên gửi cho cô một tấm ảnh ở phim trường, cô liền nương theo chủ đề đó mà trò chuyện vài câu. Có khi là cô nhìn khung chat yên ắng suốt cả ngày, do dự một hồi rồi giả vờ như không có chuyện gì, nhắn tin bảo anh: “Nghe giúp chị đoạn nhạc này xem thế nào”.
Không ai nhắc đến chuyện quay lại, bởi vì họ không còn cái không khí ấm áp, dính như sam của những cặp đôi đang yêu nữa. Cả hai đều cảm nhận được đối phương đang trong trạng thái kiềm chế, đều nỗ lực để cư xử giống bạn bè hơn là tình nhân.
Cho dù họ là người hiểu rõ đối phương nhất trên đời.
Nhưng cũng có đôi khi, sự việc trượt khỏi tầm kiểm soát.
Một hôm nọ Quan Nhất Hòa ở nhà uống rượu một mình, hơi men bốc lên khiến cô bốc đồng gọi điện cho Trần Mộ Giang. Vừa mới kết nối cô đã muốn cúp máy ngay, nhưng giọng nói truyền đến từ ống nghe khiến cô muốn ngừng mà không được.
Trần Mộ Giang dịu dàng hỏi cô có chuyện gì vậy.
Cô hé miệng, chẳng biết nói gì, thế là đầu dây bên kia yên lặng một hồi lâu.
Cuối cùng Trần Mộ Giang là người mở lời trước, anh khẽ cười, hỏi: “Uống nhiều rồi hả?”
Cô phụng phịu, lí nhí đáp một tiếng: “Ừ.”
“Chị uống ít thôi.”
“Em quản chị làm gì? Em uống cũng có ít đâu.”
“Thì đúng là thế.” Anh cười cười: “Nhưng dạo này em không uống nữa rồi.”
“Sao lại không uống nữa?”
“Sợ xảy ra chuyện ấy mà.”
Quan Nhất Hòa cắn môi im lặng, Trần Mộ Giang cũng không nói gì, cả hai chỉ nghe thấy tiếng dòng điện rè rè rất khẽ trong ống nghe.
Và cả tiếng thở chậm rãi, quen thuộc của nhau.
Trong đầu cô cứ xoay vần mấy chữ “sợ xảy ra chuyện”, chẳng hiểu sao bỗng nhiên thấy giận dỗi.
Sao, em sợ xảy ra chuyện gì? Sợ tôi gọi điện cho em như một con ngốc thế này à?
Cô lại cất lời, giọng lạnh đi vài phần: “Chị cúp đây.”
Người bên kia lập tức nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Bạo… Quan…”
Cô chững lại, nghe anh nói chuyện như bị líu lưỡi, hẳn là không biết nên xưng hô với cô thế nào cho phải.
Cô bĩu môi: “Em có thể gọi chị là cô út.”
Đầu dây bên kia ngẩn ra một lúc rồi bật cười thành tiếng, cười xong lại khẽ thở dài.
Nghe tiếng thở dài của Trần Mộ Giang, Quan Nhất Hòa dần tỉnh táo lại, trong lòng trào lên từng đợt chua xót. Cô trấn tĩnh lại, giọng nói khi cất lên lần nữa đã rõ ràng hơn nhiều: “Chị cúp máy nhé, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Trần Mộ Giang đáp rất nhanh, ngập ngừng một thoáng rồi bổ sung: “Em là sợ xảy ra chuyện, chứ không phải không muốn xảy ra chuyện.”
Hốc mắt cô hơi đỏ lên: “Đừng nói nữa.”
“Được rồi. Chị uống ít thôi.”
“Không uống nữa, sợ xảy ra chuyện.”
Cô rũ mắt, nói thật nhanh câu chúc ngủ ngon rồi chủ động cúp máy.
Cuộc gọi đã ngắt, nhưng cô vẫn để màn hình sáng.
Mười phút sau, khung chat hiện lên tin nhắn mới, tựa như đã dự liệu được từ trước, khóe môi cô khẽ cong lên.
Trần Mộ Giang đã vỗ nhẹ Quan Nhất Hòa và nói ngủ sớm đi nhé!
Quan Nhất Hòa: Làm gì đấy?
Trần Mộ Giang: Ngủ sớm đi.
Quan Nhất Hòa: Em vỗ chị thế sao chị ngủ?
Trần Mộ Giang: Thì chị ngủ rồi sẽ không nhìn thấy thông báo nữa thôi?
Quan Nhất Hòa: Thế em nói câu “ngủ sớm đi” có ý nghĩa gì chứ.
Trần Mộ Giang: Chị nghĩ xem?
Rõ ràng biết là sai trái nhưng chẳng ai chịu dừng lại, hai người cứ thế nhắn tin với nhau suốt cả đêm. Cuối cùng, Quan Nhất Hòa không gắng gượng nổi nữa, mí mắt díu lại trĩu nặng, ngón tay vẫn chuyển động trong vô thức. Bằng chút lý trí còn sót lại, cô gõ nhanh mấy chữ cái đầu của câu “Chị ngủ đây, ngủ ngon” lên bàn phím, nhấn gửi rồi lăn ra ngủ chết ngất.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhìn tin nhắn mình đã gửi đi, ngẩn người sững sờ.
Hóa ra khi đó cô chỉ gõ các chữ cái đầu rồi ấn gửi luôn, thành ra hệ thống tự động chọn cụm từ cô hay dùng nhất gần đây hoặc gợi ý sai lệch.
Quan Nhất Hòa: Chị ngủ đây yêu em yêu em.
Trần Mộ Giang: Goodnight.
Phản ứng đầu tiên nảy ra trong đầu cô là: Vãi thật, có cần máu chó sến súa thế không.
Người phụ nữ ba mươi ba tuổi vừa nổi da gà khắp người, lại vừa cảm thấy sự hụt hẫng vô tận dâng lên trong lòng.
Trong suốt khoảng thời gian dây dưa không dứt với Trần Mộ Giang, không phải Quan Nhất Hòa chưa từng nghĩ đến việc hay là cứ quay lại đi, đừng hành hạ nhau nữa. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến chuỗi sự việc có thể ập đến tiếp theo, những lời hàn gắn vừa chực thốt ra lại bị cô nuốt ngược vào trong.
Nhỡ đâu thì sao? Nhỡ đâu một ngày nào đó không vui, vào một thời điểm sai lệch nào đó, vấn đề kết hôn sinh con lại xuất hiện lần nữa, liệu lúc đó họ có thể chia tay trong hòa bình như bây giờ không? Lần này không nhẫn tâm cắt đứt, đợi đến lần chia tay thứ hai, họ chỉ càng thêm đau đớn thống khổ.
Cô không muốn chứng kiến cảnh cả hai phải vật vã sống dở chết dở.
Có lẽ, Trần Mộ Giang cũng nghĩ như vậy. Anh từ đầu đến cuối chưa từng thốt ra một câu “Chúng mình quay lại đi”. Quan Nhất Hòa thậm chí còn cảm thấy anh suy nghĩ thấu đáo hơn cô, bởi vì đoạn tình cảm mập mờ luẩn quẩn này, cuối cùng lại là do anh chủ động dừng lại.
Cách trò chuyện giữa cô và anh xưa nay vốn là sự tung hứng nhịp nhàng, không cần giao ước, toàn dựa vào sự ăn ý. Và rồi chẳng biết từ ngày nào, vào những thời điểm Trần Mộ Giang đáng lẽ sẽ xuất hiện, anh lại im ắng đến đáng sợ.
Cả ngày hôm đó Quan Nhất Hòa tâm trí lơ đễnh, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem, hết bật tắt Wifi đến bật tắt 4G, thậm chí còn vào ứng dụng thanh toán kiểm tra xem mình có bị nợ cước điện thoại hay không.
Cho đến khi qua 0 giờ đêm đó, rồi lại qua 0 giờ đêm tiếp theo, tin nhắn cô mong đợi vẫn bặt vô âm tín, cô liền hiểu ý định của anh rồi.
Quan Nhất Hòa ngước nhìn lên trần nhà, chớp chớp mắt, sống mũi cay xè.
Nhưng cô không hề oán trách anh, cô biết không phải là anh đã hết yêu cô.
Hai hai kẻ mềm lòng va vào nhau, rốt cuộc phải có một người gắng gượng đóng vai bạc tình.
Thế là thời gian vốn đang lặng lẽ ẩn nấp liền hiện ra một lần nữa, kéo Quan Nhất Hòa bước tiếp trên con đường đời mới. Lần này cô không phó mặc tất cả cho thời gian nữa, mà tự mình nỗ lực tiêu hóa đoạn tình cảm đã qua.
Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, đôi khi vô tình chạm mặt những sự vật gợi nhớ kỷ niệm chung, nỗi chua xót vẫn bất giác trào dâng, nhưng cô đã có thể mỉm cười cho qua chuyện.
Cô hít sâu một hơi, hất tung chăn, bước đi về phía ánh mặt trời rực rỡ.
…
Một tháng sau.
Quan Nhất Hòa đi cùng cô dâu tương lai Đường Cảnh Văn thử váy cưới. Một đám người vây quanh nói cười rôm rả, thế nhưng khi nhân viên vừa quay lưng bước ra khỏi phòng thử đồ, Đường Cảnh Văn vốn đang đoan trang tao nhã liền lập tức chống nạnh, nhăn nhó làm mặt quỷ với Quan Nhất Hòa, khẩu hình méo xệch: Xấu vãi, làm sao bây giờ?
Quan Nhất Hòa bật cười, nhún vai bất lực, cô cũng có quyết định được đâu.
Đường Cảnh Văn nhìn mình trong gương, tức đến mức muốn xì khói. Cô là ngôi sao hạng A quốc dân đấy nhé, vậy mà váy cưới thiết kế riêng của thương hiệu lại xấu đau xấu đớn thế này, thật quá mất mặt.
Quan Nhất Hòa ghé vào tai cô nàng: “Bảo ekip của mày thương lượng với họ xem sao. Nếu gấp quá không kịp thì cứ mặc bộ này chụp ảnh cưới đi, chụp xong yêu cầu họ thiết kế thêm mấy bộ đẹp hơn, mày trả thêm tiền là được. Lúc đó mà họ còn không chịu thì coi như mình có cớ tìm thương hiệu khác hợp tác.”
Đường Cảnh Văn xua xua tay. Thực ra trong ekip của cô ấy có thừa những người còn rành rẽ hơn Quan Nhất Hòa, nhưng giờ phút này cô ấy chỉ cần một người bạn có thể cùng mình bóc phốt chê bai cho sướng miệng mà không lo bị đâm sau lưng, thế là đủ.
Quan Nhất Hòa buồn cười nhìn cô bạn liên tục lép nhép mắng thầm mấy câu chửi thề.
Rời khỏi trụ sở nhãn hàng, Đường Cảnh Văn kéo tuột Quan Nhất Hòa đi xem căn hộ tân hôn của mình. Tọa lạc ở vị trí vàng đắt đỏ nhất Hải Đô, view sông trực diện, khu căn hộ riêng tư tuyệt đối, đây là món quà trước ngày cưới mà vị hôn phu đại gia tặng cho cô nàng.
Đường Cảnh Văn giơ một ngón tay lên, báo cái giá trên trời.
Quan Nhất Hòa chép miệng trêu chọc: Mới tặng mỗi cái này thôi á?
Đường Cảnh Văn trợn mắt, lắc đầu quầy quậy với vẻ hiển nhiên: Đâu ra, còn lâu mới thế.
Cô cười xòa, gật gù hùa theo.
Hai người phụ nữ đứng hóng gió trên chiếc ban công rộng đến mức có thể chạy đua, ngước nhìn rừng bê tông cốt thép chọc trời. Đường Cảnh Văn bỗng chỉ tay về phía khu bất động sản cao cấp không kém gần đó, bảo: “Nghe mấy đứa bên sale kháo nhau dạo này Trần Mộ Giang hay lượn lờ xem nhà ở khu đó đấy.”
Quan Nhất Hòa gật đầu, bình tĩnh đáp: “Cũng tốt.”
Đường Cảnh Văn liếc xéo cô: “Mày nghe tin đồn mấy hôm nay chưa?”
Quan Nhất Hòa lại gật đầu, không nói gì thêm.
Nghệ sĩ cũng mê buôn dưa lê, so với quần chúng ăn dưa chỉ có hơn chứ không kém. Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang chia tay được gần ba tháng, chẳng biết từ cái xó xỉnh nào lọt ra tin đồn cô đi rêu rao nói xấu tình cũ, kể lể chi tiết như thật. Cái giọng điệu trong lời đồn nghe y hệt cách cô hay phàn nàn về mấy lão bạn trai cũ trước đây. Nếu không phải Quan Nhất Hòa tự biết mình chẳng có nửa lời oán trách Trần Mộ Giang thì chắc chính cô cũng hoài nghi hay là mình uống say rồi lỡ miệng phun ra thật.
Đường Cảnh Văn khịt mũi hừ hừ: “Tao có đi hỏi dò rồi, nhưng toàn kiểu tam sao thất bản, người này nghe người kia nói, chả biết ai là kẻ đầu têu.”
Quan Nhất Hòa chống cằm, lạnh nhạt nói: “Mặc kệ mấy người đó đi. Sự thật thì vẫn là sự thật thôi, cái miệng họ đổi trắng thay đen sao được.”
“Mày không sợ Trần Mộ Giang biết hả? Giờ này chắc cậu ta nghe thấy hết rồi.”
“Biết thì đã sao, tao làm được gì chứ.”
“Thì ít nhất mày cũng nên giải thích một câu đi.”
Cô ra dáng nghĩ ngợi, khóe môi vô thức nhếch lên rồi lại hạ xuống: “Tao với em ấy yêu nhau bao lâu, tính nết nhau thế nào cả hai đều rõ. Em ấy không tin mấy chuyện đó đâu.”
“Nhỡ đâu thì sao?” Vẻ mặt Đường Cảnh Văn rất nghiêm túc: “Yêu đương hay làm người ta mù quáng lắm, người lý trí đến mấy cũng dễ sinh nghi kỵ, suy diễn lung tung.”
Quan Nhất Hòa không đáp, Đường Cảnh Văn cũng như đang chìm vào hồi ức riêng. Cả hai im lặng một lúc rồi ăn ý lảng sang chuyện khác.
Gió thổi hơi se lạnh, hai người quay vào phòng khách, nằm ngả ngớn trên chiếc ghế sofa giá gần bảy con số cắn hạt dưa.
Đường Cảnh Văn ngồi d*ng ch*n, mũi chân rung bần bật, tay bóc hạt dưa thoăn thoắt, miệng liến thoắng: “Này, cái con bé người yêu hiện tại của Nhậm cờ-him ấy, mày có WeChat của nó không?”
“Đưa tao nghía cái coi.” Cô nàng hào hứng sáp lại: “Con ranh đó chắc chắn chặn tao xem bài đăng rồi.”
Quan Nhất Hòa mở khóa điện thoại đưa cho bạn: “Bộ nó không biết chuyện hẹn hò của hai đứa mày hồi đó là theo hợp đồng hả?”
“Biết tỏng ấy chứ.” Đường Cảnh Văn dán mắt vào điện thoại lướt lấy lướt để: “Nhưng hình như vẫn để bụng lắm, chắc tại tao với Nhậm cờ-him dây dưa lâu quá mới thế.”
“Nhậm Cao Trác còn ý gì với mày không?”
“Chắc hết rồi.” Đường Cảnh Văn tỉnh bơ: “Tao chả hỏi, nhìn cái điệu bộ kia chắc là thôi. Mà lão đấy xưa nay vẫn hâm hâm dở dở thế mà.”
“Đám cưới lão có đi không?”
“Sao mà vắng mặt được? Hôm qua vừa hỏi tao xong.”
“Thế bao giờ tổ chức?”
“Còn khướt, ít nhất nửa năm nữa, nhà ông ấy còn phải đi coi ngày.”
“Ừ.”
Đường Cảnh Văn trả điện thoại cho Quan Nhất Hòa, tự mình cắn hạt dưa. Ánh mắt cô nàng lơ đễnh một lát, khi quay sang nhìn Quan Nhất Hòa thì vẻ cợt nhả biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm thấy. Cô ấy hỏi: “Mày thật sự không định giải thích với Trần Mộ Giang tiếng nào à?”
Quan Nhất Hòa bật cười: “Chị gái à, chị là trưởng fanclub hội đẩy thuyền đấy hả?”
Cô nhả vỏ hạt dưa vào tay, cười nhẹ: “Không quay lại đâu, đều phải nhìn về phía trước cả rồi.”
“Biết đâu đây là cái cớ để hàn gắn thì sao?”
Quan Nhất Hòa đảo mắt, bốc thêm nắm hạt dưa, bộ dạng bất cần đời đáp trả: “Xin đi má, mày tưởng đang đóng phim truyền hình chắc? Hóa giải hiểu lầm xong là hai người ôm nhau hạnh phúc mãi mãi về sau à?”
Đường Cảnh Văn bò lại gần, giọng điệu chắc nịch: “Hai người mới chia tay có ba tháng, cậu ta chắc chắn chưa buông được đâu. Tao thấy cậu ta còn lụy mày lắm, mê như điếu đổ ấy. Mày mà giải thích một tiếng, kiểu gì trong lòng cậu ta cũng dễ chịu hơn.”
Quan Nhất Hòa dừng lại, ngoài mặt vẫn tỏ ra nhẹ nhàng: “Chính vì em ấy chưa buông nên tao đi giải thích chưa chắc đã tốt cho em ấy đâu.”
“Tại sao?”
“Biết đâu lại sinh ra ảo tưởng.” Cô nhún vai: “Kiểu như nghĩ là: “À, chuyện cỏn con thế này cô ấy vẫn đặc biệt chạy tới giải thích với mình, có phải đang bật đèn xanh không”… đại loại thế.”
Đường Cảnh Văn cảm thấy khó hiểu: “Thì cứ để cậu ta nghĩ thế đi? Làm bạch nguyệt quang trong lòng cậu ta không sướng à? Đó là Trần Mộ Giang đấy nhé.”
Nụ cười trên môi Quan Nhất Hòa nhạt đi vài phần, cô mím môi: “Thôi, không cần thiết. Cứ dứt khoát để cả hai nhìn về tương lai thì hơn.”
“Ái chà, giờ biết nghĩ cho đàn ông thế cơ à?”
Quan Nhất Hòa lườm Đường Cảnh Văn đang cười trêu ngươi, trên mặt lại treo lên nụ cười dửng dưng thường thấy, chỉ là giọng nói phẳng lặng, không nghe ra cảm xúc gì khác.
“Ha ha ha, cho em ấy một ngoại lệ đi.” Ánh mắt cô thoáng dao động, giọng lý nhí: “Vì em ấy vẫn còn yêu tao, tao không muốn em ấy phải suy nghĩ nhiều.”
Đường Cảnh Văn quay lại lướt điện thoại, vắt vẻo chân, lơ đễnh đáp: “Chị Quan việc gì phải bận tâm mấy cái đó.”
Động tác của Quan Nhất Hòa bỗng dưng dừng lại.
Sự im lặng đột ngột đến mức khiến Đường Cảnh Văn bất giác ngẩng lên nhìn, rồi cũng sững người.
Trên mặt Quan Nhất Hòa đã không còn nụ cười nào nữa, cô thất thần nhìn vào một điểm vô định trên sàn nhà, hồi lâu sau mới thốt ra từng lời thì thầm.
“Vì tao cũng vẫn còn yêu em ấy.”
“Vì tao cũng đã buông được đâu.”
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 48
10.0/10 từ 17 lượt.
