Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 46


Sau tiệc mừng trăm ngày, hai người cùng trở về nhà Quan Nhất Hòa, chẳng hiểu sao suốt mấy tiếng đồng hồ liền không ai nói với ai câu nào.


Thực ra cũng không thể gọi là hai bên cố tình chiến tranh lạnh. Trần Mộ Giang xem kịch bản, Quan Nhất Hòa viết nhạc, việc ai nấy làm, cũng chẳng nhất thiết phải nói chuyện.


Nhưng những việc vốn dĩ rất đỗi bình thường ấy, nay ngồi trước bàn làm việc, Quan Nhất Hòa lại chẳng thể nào tĩnh tâm nổi, trong lòng cứ bồn chồn không yên. Mãi đến khi Trần Mộ Giang gõ cửa hỏi vai cô có đau không, tâm trạng cô mới dịu đi đôi chút.



Chỉ là dịu đi mà thôi.


Quan Nhất Hòa biết bản thân đang không ổn, biết mình đang nhìn bạn trai bằng con mắt đầy định kiến, biết rằng có những hành động của anh có lẽ hoàn toàn vô tình, chỉ là do cô cố tình suy diễn lệch lạc, nhưng cô không tài nào kiểm soát được.


Trần Mộ Giang đâu có ngốc, anh dần nhận ra sự khác thường mà bạn gái đang cố gắng che giấu, hoặc giả, kể từ ngày ông nội mất, những hạt giống nào đó cũng đã nảy mầm trong lòng anh. Nhưng anh không nói toạc ra, chỉ những lúc Quan Nhất Hòa bỗng nhiên im lặng hay tỏ ra bồn chồn vô cớ, anh lại cười xòa lảng sang chuyện khác, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.


Sự vỗ về và những nỗ lực duy trì vẻ ngoài êm ấm của Trần Mộ Giang chẳng những không có tác dụng với Quan Nhất Hòa, mà ngược lại càng khiến cô thêm sợ hãi.


Sự nhún nhường của bạn trai khiến một người vốn quen sống theo ý mình như cô cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Cô không kìm được mà nghĩ tới gia đình anh, nhớ lại lần đầu gặp mặt, họ buột miệng hỏi hai người có tính chuyện cưới xin không. Khi ấy, cô vốn định trả lời qua loa cho xong chuyện theo thói quen, nhưng lại thấy Trần Mộ Giang rất nghiêm túc giải thích cho bố mẹ hiểu rằng “việc thanh niên thời nay kết hôn muộn, sinh con muộn, thậm chí không kết hôn không sinh con là chuyện hết sức bình thường”.


Chú Giang và dì Trần nghe mà hiểu mang máng, nhưng vẫn chăm chú nghe cậu con trai út giải thích, cuối cùng gật gù đồng tình. Ánh mắt họ nhìn cô vẫn đầy nhiệt thành, vui vẻ chuyển sang chủ đề khác và từ đó về sau tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện cưới xin con cái nữa.


Nhưng chắc hẳn trong thâm tâm họ vẫn mong có cháu bồng bế.


Vậy mà giờ đây, tất cả bọn họ đều đang bị cô làm cho lỡ dở.


Quan Nhất Hòa đau đầu như búa bổ, trong tâm trí cô là những luồng ý kiến trái chiều đang tranh cãi kịch liệt. Một bên bảo rằng đây là cuộc đời của chính cô, không cần phải quá bận tâm đến người khác; một bên lại bảo họ là những người thân yêu nhất của người đàn ông cô yêu, làm sao cô có thể hoàn toàn phớt lờ suy nghĩ của họ được chứ.


Những tiếng nói cứ chốc chốc lại xung đột trong đầu khiến cảm xúc vốn dĩ luôn bình ổn của cô nay lại dao động dữ dội hơn bao giờ hết.


Một hôm nọ, cô gặp một cơn ác mộng kỳ lạ. Trong mơ có Trần Mộ Giang, bố mẹ và cả anh trai anh. Anh trai dắt theo một đứa trẻ, gương mặt đứa bé mờ ảo, đường nét vừa giống cô lại vừa giống Trần Mộ Giang. Thế nhưng anh trai lại bảo đó là đứa trẻ nhặt được ngoài đường, còn bắt nó gọi cô là bác gái.


Trong mơ, cô mở to đôi mắt, muốn chạm vào đứa bé, nhưng có người đã nhanh hơn một bước bế thốc nó lên. Cô quay đầu lại thì thấy đó là Trần Mộ Giang, anh đang mỉm cười dịu dàng nhìn đứa trẻ trong lòng mình.



Hệt như ánh mắt anh nhìn những đứa trẻ khác trong buổi tiệc trăm ngày hôm nọ.


Tỉnh dậy sau cơn mộng mị, cô cứ nơm nớp lo sợ, cả ngày ở nhà thỉnh thoảng lại thấy tim đập nhanh, lồng ngực bí bách khó thở. Cảm giác như sắp phải đối mặt với một bài toán vô cùng nan giải mà cô bắt buộc phải tìm ra đáp án, cô đang đứng trước cánh cửa ấy, cứ do dự mãi xem có nên đẩy cửa bước vào hay không.


Và khi cô thốt ra câu “Chúng ta nói chuyện đi” với Trần Mộ Giang, cảm giác tức ngực bỗng chốc tan biến, trong lòng nhẹ bẫng như vừa trút bỏ được một tảng đá ngàn cân.


Trần Mộ Giang không hề tỏ ra ngạc nhiên, dường như anh cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ khẽ thở dài một tiếng.


Quan Nhất Hòa đi thẳng vào vấn đề, kể hết cho anh nghe những diễn biến tâm lý phức tạp của mình trong những ngày qua. Cô nói xong, Trần Mộ Giang ngồi bất động nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, trước khi cất lời lại buông thêm một tiếng thở dài.


Anh nói: “Em… em chỉ mới suy nghĩ thoáng qua trong đầu về chuyện kết hôn sinh con thôi, chứ chưa hề chính thức đưa vào kế hoạch.”


Anh lắc đầu cười khổ: “Bản thân em còn chưa nghĩ thông, không ngờ đã bị chị nhìn thấu rồi.”


Cô hỏi anh: “Em chưa nghĩ thông sao? Nhưng chắc chắn là em muốn kết hôn và sinh con đúng không?”


Anh cũng hơi mông lung: “Em chưa biết nữa.”


Ngập ngừng một lát, anh do dự đáp: “… Chắc là có.”


Cô im lặng.


Anh nhìn cô, nét mặt lo lắng và khẩn khoản: “Nhưng em không vội mà.”


“Trước đây khi em không vội, chị có thể cảm nhận được là em thực sự không vội.” Cô rũ mắt, tránh ánh mắt của anh: “Nhưng bây giờ chị cảm thấy, tâm thế của em đã khác rồi.”


Anh đưa tay vuốt tóc, đi đi lại lại quanh chỗ đứng với dáng vẻ lo âu: “Chuyện của ông… chuyện ông nội đúng là có ảnh hưởng đến em một chút. Nhưng em thực sự…”


Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy em có thể khẳng định với chị rằng, em có thể chờ đợi mãi được không?”


Cô nhấn mạnh từng chữ một: “Một cách chắc chắn.”


Anh ngớ người.



Thấy Trần Mộ Giang chẳng thể đưa ra câu trả lời, ánh mắt Quan Nhất Hòa thoáng dao động, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.


Cô mở miệng, những lời thường ngày dễ nói giờ sao khó khăn thế, hồi lâu cô mới khẽ bảo: “Chúng ta đang phí hoài thời gian thôi.”


Anh lập tức ngắt lời, giọng cao hơn mọi khi: “Phí hoài chỗ nào chứ?”


Ngay sau đó, anh hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại: “Không phải chúng ta vẫn đang rất tốt sao, trước giờ vẫn vậy mà.”


“Nhưng tương lai thì khó nói lắm.”


“Từ bao giờ mà chị lại lo chuyện tương lai vậy?”


“Vì hiện thực ép chị phải suy tính rồi.”


Anh ngoảnh mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Lát sau, anh quay lại nhìn cô, cố nặn ra nụ cười: “Chị… vẫn giống như hồi mình mới yêu, không muốn kết hôn cũng chẳng muốn sinh con sao?”


Nói xong anh vội bồi thêm một câu: “Em chỉ hỏi vậy thôi, chị đừng nghĩ nhiều.”


Cô đáp: “Chị không muốn kết hôn, nhưng chị không bài xích việc có con, thật đấy. Chị thấy gen của mình khá tốt, chị cũng đủ điều kiện kinh tế để làm mẹ, chị cũng sẵn lòng học hỏi nghiêm túc cách nuôi dạy con cái, nên nếu đúng thời điểm, khả năng cao là chị sẽ sinh.”


“Đúng thời điểm.”


“Phải, hiện tại chưa phải lúc.” Cô mím môi: “Chị có thể sinh con, nhưng lý do khiến chị sinh con không thể đến từ áp lực bên ngoài, mà phải là do tự bản thân chị muốn… Em hiểu ý chị chứ.”


“Em hiểu.” Anh bỗng cười khổ: “Sai thời điểm.”


Anh thở dài: “Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, đâu ai bắt chị đẻ ngay bây giờ đâu, em thật sự không vội mà.”


“Chị biết, là do chị hay lo nghĩ thôi.” Cô nhìn anh, ánh mắt bất lực: “Nhưng chị nghĩ đến việc bố mẹ em đã lớn tuổi, em cũng ba mươi rồi. Còn chị, đối với chị cái thời điểm đó chẳng biết bao giờ mới tới, nhỡ đâu mười năm nữa mới có thì sao? Chẳng lẽ cứ bắt em phí hoài thanh xuân chờ đợi à?”


“Em đã nói rồi, chị không hề làm lỡ dở đời em.”



Không hiểu sao anh bỗng trở nên kích động, giọng điệu mỉa mai: “Vậy chị nghĩ bây giờ chia tay, em sẽ lập tức tìm được người khác để kết hôn sinh con ngay được chắc?”


Cô nghẹn lời.


Cô cố nén cảm giác chua xót đang dâng trào trong lồng ngực, lắc đầu: “Chị không nói là em làm được ngay. Nhưng ít nhất thì lúc đó em đã độc thân.”


“Chị chỉ không muốn chịu trách nhiệm thôi.”


“Chị không có.” Hốc mắt cô chợt đỏ hoe.


“… Đúng là chị yêu bản thân mình, nhưng chị cũng yêu em, vì thế chị yêu cả gia đình em, mọi người đều đối xử với chị rất tốt. Chị không thể nào không nghĩ cho gia đình em được.”


“Nếu mình chia tay…” Cô cắn nhẹ môi dưới, cố kìm nén cảm xúc đang cuộn trào: “Chưa chắc em đã tìm được ngay, nhưng ít ra em sẽ có cơ hội để tìm…”


Lời chưa dứt đã bị cắt ngang, anh lạnh lùng nói: “Hay chị tìm giúp em luôn đi? Tính toán giỏi ghê nhỉ.”


Anh quay lưng về phía cô, lời lẽ châm biếm, không nhìn rõ biểu cảm.


Cô bó gối, vùi mặt vào đầu gối.


Sau một hồi im lặng, anh quay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm: “Quan Nhất Hòa, từ trước đến nay, chị đã bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với em chưa? Dù chỉ một chút.”


“Chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn cả.”


“Thế còn với em thì sao?”


Cô nói như cầu xin: “Đừng ép chị, Trần Mộ Giang. Em biết chị chưa bao giờ muốn nghĩ đến chuyện này, không liên quan đến việc đối tượng là ai cả.”


Mắt anh cũng đỏ lên, dồn ép cô: “Vậy bây giờ chị nghĩ đi, nếu là em, chị có muốn cưới không?”


“Chị không nghĩ được, em đừng ép chị.”


Nước mắt Quan Nhất Hòa cuối cùng cũng rơi xuống.



Trần Mộ Giang lập tức mềm lòng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, hôn lên má cô: “Xin lỗi, Bạo Bạo, em không ép chị nữa.”


Anh vừa lau nước mắt cho cô, vừa khẽ nói: “Em biết chị nghĩ gì mà… Đừng khóc nữa, xin lỗi chị. Là do em kích động quá.”


Quan Nhất Hòa đẫm lệ nhìn Trần Mộ Giang. Đôi mắt anh tràn ngập bi thương, nhưng khóe miệng vẫn cố nhếch lên một nụ cười.


Anh bảo chúng ta đừng nói chuyện này nữa, để cả hai cùng bình tĩnh lại.


Cô gật đầu.


Anh dỗ dành vài câu chọc cho cô cười. Hai người trao nhau một nụ hôn, rồi cứ thế lặng lẽ ôm nhau trên ghế sofa một lúc lâu.


Bỗng nhiên cô bảo hơi đói, anh cũng nói em cũng thế. Hai vầng trán tựa vào nhau, cả hai nhìn nhau bật cười.


Đầu kề đầu, anh và cô cùng lướt ứng dụng đặt đồ ăn. Trong lúc chờ giao hàng, anh ôm lấy cô trêu đùa vài câu, cô hờn dỗi đáp trả, anh cười hì hì, cứ như thể họ vừa trải qua một trận cãi vã bình thường như bao lần khác.


Phút trước hai người vừa mới dịu dàng mỉm cười nhìn nhau, vậy mà khi cúi đầu nhìn xuống bát cơm, ánh mắt lại trở nên thất thần.


Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang đều hiểu rõ.


Những ngày tháng họ còn được ngồi bên nhau ăn cơm nói cười thế này, e rằng chẳng còn bao lâu nữa.



Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng: Chị Quan sống vị kỷ như vậy sao lại phải xoắn xuýt mấy chuyện này?


Cô ấy đúng là sống vì mình nhưng không phải người máu lạnh. Cô ấy chỉ ưu tiên bản thân chứ không có nghĩa là không biết nghĩ cho người khác. Hơn nữa, nhìn ở một góc độ khác, thực ra lúc này cô ấy đã đặt Trần Mộ Giang ở một vị trí rất quan trọng trong tim, vì quá yêu anh nên mới không muốn làm lỡ dở đời anh.


Cũng có thể có người cho rằng: Chia tay vì chuyện kết hôn sinh con? Lý do này cũ rích và sáo rỗng quá.


Đúng rồi đó, cơ mà đôi khi các cặp đôi lại chia tay nhau chính vì những lý do cũ rích và bất lực như thế đấy.


Đợi đến khi mọi người đến cái tuổi bị những quy chuẩn xã hội áp đặt việc “phải kết hôn sinh con”, có lẽ sẽ hiểu được sự bất lực này thôi. :)


Tất nhiên là họ sẽ làm hòa thôi! Yên tâm nhé!


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 46
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...