Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 45
Khi Quan Nhất Hòa từ nhà vệ sinh bước ra, cô tình cờ chạm mặt Trần Mộ Giang đang định ra sân giữa hút thuốc.
Cô bước tới, hai người nắm lấy tay nhau một cách tự nhiên. Thấy gương mặt anh phờ phạc quá đỗi, cô đưa tay chỉnh lại tóc cho anh, khẽ hỏi: “Em ổn không?”
Anh im lặng. Tim cô thắt lại, vẻ xót xa và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Để chị vào trong xem sao nhé.”
“Ở lại với em một lát đi.” Anh níu tay cô lại: “Bố mẹ, anh trai em, với cả một đám họ hàng đều đang ở trong đó rồi, không cần vội đâu.”
Trần Mộ Giang và Quan Nhất Hòa ngồi xuống băng ghế dài ngoài sân, mỗi người châm một điếu thuốc.
Quan Nhất Hòa chưa vội hút, cứ để mặc làn khói lờ lững vây quanh hai người. Cô nhìn anh, đưa tay vuốt phẳng lại cổ áo bị lật, sau đó theo thói quen liếc nhìn xung quanh rồi lấy ra một chiếc khẩu trang đưa cho anh.
Trần Mộ Giang xua tay bảo không cần, rồi rít một hơi thuốc thật sâu.
Quan Nhất Hòa nhìn dáng vẻ ấy của bạn trai, trong lòng xót xa nhưng chẳng thể giúp được gì.
Ông nội của Trần Mộ Giang nhập viện mấy hôm trước. Ông cụ tuổi đã cao, chuyện vào viện như cơm bữa. Vốn tưởng lần này cũng chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít hôm là khỏe, nào ngờ đêm hôm trước bệnh tình chuyển biến xấu đột ngột, ông rơi vào hôn mê sâu. Sáng sớm hôm sau, bệnh viện đã thông báo người nhà chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Vừa quay xong chương trình tạp kỹ truyền hình, Trần Mộ Giang lao thẳng tới bệnh viện, túc trực bên giường bệnh suốt cả đêm. Quan Nhất Hòa vốn đang đi thực tế tìm cảm hứng cho tác phẩm mới ở nơi khác, nhận được tin liền đặt vé chuyến sớm nhất quay về Hải Đô.
Cả hai đều kịp gặp ông cụ lần cuối.
Ông nội đã yếu đến mức không thể nói chuyện bình thường, người thân ai nấy đều rưng rưng nước mắt lần lượt bước lên. Đến lượt Trần Mộ Giang nói lời từ biệt, anh dắt theo cả Quan Nhất Hòa đến trước giường bệnh.
Quan Nhất Hòa thực tâm muốn dành không gian riêng cho gia đình họ, nhưng cả Trần Mộ Giang lẫn người nhà anh đều nhất quyết giữ cô lại. Bị bạn trai kéo đến trước giường bệnh của ông nội, cô có chút lúng túng, chân tay luống cuống, nhưng sau thoáng bối rối, cô cố gắng trấn tĩnh và kiểm soát nét mặt.
Lần trước ông nằm viện, cô từng giúp Trần Mộ Giang mang đồ tới vài lần, lần nào cũng nán lại trò chuyện một lúc nên ông cụ không hề thấy cô xa lạ.
Bàn tay hằn in dấu vết thời gian đã chẳng còn chút sức lực, yếu ớt đặt lên đôi tay đang đan vào nhau của cô và Trần Mộ Giang. Ông cụ vỗ nhẹ lên tay hai người, dùng chút sức tàn cuối cùng mấp máy môi: “Sống tốt nhé…”
Chứng kiến cảnh tượng ấy, dù là người dưng cũng không kìm được mà đỏ hoe đôi mắt.
Quan Nhất Hòa mím chặt môi, khẽ gật đầu. Trần Mộ Giang không nói một lời, chỉ hơi nghiêng mặt đi chỗ khác.
Bàn tay ông cụ hơi nhích về phía cháu trai út, trăn trối lại hai chữ cuối cùng: “Đáng tiếc…”
Màn hình máy theo dõi nhịp tim chạy thành một đường thẳng tắp.
Trong phòng bệnh bắt đầu vang lên những tiếng khóc không thể kìm nén.
Trần Mộ Giang nhìn Quan Nhất Hòa, từ trong đôi mắt thất thần của bạn trai, cô nhìn thấy gương mặt ngẩn ngơ của chính mình.
Tâm trạng của họ bắt đầu có những biến chuyển khác lạ kể từ ngày hôm đó.
Tiếng gọi của bạn trai kéo Quan Nhất Hòa trở về thực tại: “Bạo Bạo. Thuốc lá.”
“À.” Cô vội vàng gạt tàn thuốc.
Điếu thuốc đã cháy quá nửa, cô bỗng thấy cụt hứng nên dụi tắt đầu lọc.
Quay lại băng ghế, Trần Mộ Giang đã đứng dậy từ lúc nào. Anh nở nụ cười yếu ớt, nâng mặt cô lên hôn nhẹ một cái, nói: “Vất vả cho chị phải ở đây cùng em rồi.”
Cô vội lắc đầu: “Có gì đâu mà vất vả.”
Hai người trao nhau thêm một nụ hôn nữa. Anh quàng tay ôm lấy vai cô, tay cô cũng vòng qua eo anh, cả hai im lặng trở lại sảnh lớn.
Ngồi lại vào bàn ăn, Quan Nhất Hòa ngoài mặt tỏ ra điềm nhiên, nhưng trong đầu lại không kìm được mà suy nghĩ về hai từ cuối cùng ông cụ nói hôm qua đời. Thực ra ngay từ ngày hôm đó, hai từ ấy tựa như một hạt giống được gieo xuống trong lặng lẽ, theo thời gian trôi đi mà âm thầm nảy mầm.
Ông nội nói: “Đáng tiếc”.
Đáng tiếc điều gì? Cô và Trần Mộ Giang, bao gồm cả bất kỳ thành viên nào trong gia đình anh, đều chưa từng thảo luận về vấn đề này. Mọi người cứ như thể chưa từng nghe thấy hai từ ấy, rất ăn ý mà lảng tránh nó đi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Quan Nhất Hòa không rõ ông nội của Trần Mộ Giang đang tiếc nuối điều gì.
Là chuyện con cháu nối dõi.
Khác với thế hệ trẻ, trong quan niệm của thế hệ đi trước, thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái là chuyện hiển nhiên, thậm chí là việc đại sự bắt buộc phải trải qua trong đời. Cô và anh yêu nhau đã hai năm rưỡi, khoan nói đến gia đình hai bên, ngay cả người qua đường và người hâm mộ vốn lúc đầu không ủng hộ, giờ đây cũng bắt đầu thường xuyên nhắc đến chuyện kết hôn hay sinh con.
Suy cho cùng, cô ba mươi ba, anh ba mươi, trong mắt đại chúng, đã sớm đến lúc phải tính đến bước tiếp theo của cuộc đời rồi.
Đối với những lời giục cưới của người ngoài, Quan Nhất Hòa chưa bao giờ để tâm. Còn bố mẹ cô thì xưa nay vốn chẳng thể can thiệp vào quyết định của con gái. Về phần Trần Mộ Giang, ngay từ khi mới bắt đầu yêu đương, anh đã biết cô tạm thời chưa có kế hoạch kết hôn sinh con. Anh đối với việc này cũng giữ thái độ thuận theo tự nhiên, hai người bên nhau lâu như vậy, anh chưa từng đề cập với cô dự định về phương diện này.
Chú Giang và dì Trần đều đã ngoài sáu mươi. Tuy lần nào gặp Quan Nhất Hòa họ cũng niềm nở yêu mến, tuyệt nhiên không nhắc đến quy hoạch tương lai của hai người, nhưng trên đời này có mấy cặp phụ huynh được như bố mẹ ruột của cô chứ? Bố mẹ cô để cô tự do, chẳng phải cũng vì cô là con gái ruột, là cục vàng cục bạc, lại hiểu rõ tính cách của cô nên mới chiều theo ý cô sao?
Hơn nữa anh trai của Trần Mộ Giang là Giang Ý Trần, cô quen anh ấy cũng ngót nghét ba năm rồi, người anh này dường như vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất đi vị hôn thê, vẫn cứ lẻ bóng đi về, cả người toát lên vẻ lạnh nhạt với ái tình. Phỏng chừng trong vòng năm năm tới, chuyện bế cháu đích tôn khó mà trông cậy vào anh ấy được.
Vậy thì, trọng trách duy trì hương hỏa tất nhiên sẽ đặt lên vai Trần Mộ Giang.
Trần Mộ Giang không sống vì bản thân nhiều như Quan Nhất Hòa. Nhìn cách anh chăm sóc chu đáo cho từng người thân là đủ hiểu, anh là người có tinh thần trách nhiệm với gia đình, có đưa gia đình vào trong kế hoạch cuộc đời mình. Cho dù trong hơn hai năm yêu nhau, anh chưa từng nhắc đến bước tiếp theo, thì điều đó cũng chỉ chứng tỏ anh tạm thời chưa vội, chứ không có nghĩa là anh hoàn toàn không có kế hoạch đó.
Nhưng ngặt nỗi trong kế hoạch cuộc đời của Quan Nhất Hòa, ít nhất là bảo thủ trong năm năm tới, hoặc rộng rãi ra là trong mười năm tới, cô không hề có bất kỳ mong muốn nào về việc lập gia đình và sinh con.
Thái độ trước đây của Trần Mộ Giang có lẽ là có thể đợi.
Nhưng cô cảm giác được, hiện tại anh có chút không đợi được nữa rồi.
Thật ra sau khi ông nội qua đời, Trần Mộ Giang không hề nhắc tới chuyện này với Quan Nhất Hòa.
Chỉ là, những người yêu nhau sớm tối kề cận, một chút thay đổi của đối phương, dù chỉ là manh nha rất nhỏ, cũng dễ dàng bị người kia cảm nhận được. Có thể là một khoảnh khắc ngẩn người hơi lâu, một tiếng thở dài vô thức, hay nụ cười gượng gạo để che giấu sự ngập ngừng muốn nói lại thôi, tất cả đều có thể khiến người còn lại nảy sinh những suy nghĩ phức tạp.
Suy nghĩ một khi đã nảy mầm, vết nứt rạn cũng theo đó mà dần lớn thêm.
Một tháng sau khi ông nội qua đời, Quan Nhất Hòa luôn cảm thấy cách chung sống giữa cô và Trần Mộ Giang trở nên có chút gượng gạo.
Cô vốn là người sống cho hiện tại, ít khi lo nghĩ chuyện tương lai, mà nếu có tính chuyện sau này thì cũng phải đợi đến lúc bản thân đã chuẩn bị vẹn toàn và tự mình chủ động lên kế hoạch. Cô không bài xích chuyện kết hôn sinh con, nhưng sự ra đi của ông nội Trần Mộ Giang đã lôi tuột một vấn đề vốn có thể từ từ suy xét ra ngay trước mắt hai người một cách đầy khiên cưỡng, khiến cô không kìm được mà nảy sinh tâm lý phản kháng và sợ hãi.
Cô còn chưa nghĩ xong xem mình có muốn kết hôn với “một ai đó” hay không, vậy mà giờ đã bắt cô phải quyết định có cưới Trần Mộ Giang hay không sao? Thực ra kết hôn hay không chẳng phải điều quan trọng nhất, một tờ giấy đăng ký thôi mà, cùng lắm thì ly hôn, chuyện tập hai đối với họ chẳng phải vấn đề gì to tát.
Nhưng sinh con lại dính dáng đến quá nhiều vấn đề phức tạp. Giả sử cô và Trần Mộ Giang thực sự muốn có con, liệu họ đã sẵn sàng làm bố mẹ chưa? Công việc sau đó sẽ sắp xếp thế nào? Khoan hãy nói đến mấy chuyện đó, cô đã sẵn sàng để cơ thể mình chịu những tổn thương vĩnh viễn vì sinh nở chưa?
Chắc chắn là cô chưa hề chuẩn bị tâm lý cho việc đó.
Nỗi hoang mang trong lòng Quan Nhất Hòa đã khuấy động những ngày tháng êm đềm của cô và Trần Mộ Giang.
Những con sóng gợn lên chẳng mấy tốt đẹp.
Khi hai người quen nhau được hơn một năm, Trần Mộ Giang từng nửa đùa nửa thật hỏi cô rằng, thời gian họ bên nhau đã chạm mốc chán chường giống như lúc cô quen người cũ chưa, có phải anh cũng sắp bị cô đào thải rồi không.
Lúc đó Quan Nhất Hòa còn gắt lại, bảo anh đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi. Sự bình lặng cũng có dăm bảy loại, chuyện giữa cô và người cũ không phải là sự bình lặng khi đam mê phai nhạt, mà là sự nhạt nhẽo của việc duy trì lớp vỏ bọc giả tạo sau khi tình yêu đã bị bào mòn.
Cô còn từng thề thốt khẳng định rằng, tình yêu quy về sự bình lặng là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng cô của hiện tại không ngờ rằng, dù bình lặng là bình thường, nhưng nỗi sợ hãi và sự bình lặng lại chẳng thể nào cùng tồn tại.
Mọi cử chỉ hành động của Trần Mộ Giang trong mắt cô bắt đầu trở nên mất kiểm soát, dường như đều ẩn chứa thâm ý nào đó.
Tiệc mừng trăm ngày con gái của Long Nghiệp Nguyên có mời cả Trần Mộ Giang và Quan Nhất Hòa. Bữa tiệc quy tụ không ít người trong giới đã lên chức bố mẹ, mang theo cả con cái đến cùng. Quan Nhất Hòa trước nay vốn giữ thái độ dửng dưng với trẻ con, tuy hồi bé Quan Vĩ Diệp cô cũng không đến nỗi ghét bỏ, nhưng nếu đứa trẻ không tự sán lại gần thì cô tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ chủ động tiếp cận.
Vì thế trong bữa tiệc, theo phản xạ vô thức, cô sẵn lòng trò chuyện với những người bạn còn độc thân hơn.
Thế nhưng, khi cô đang cười, nghiêng đầu định nói gì đó với Trần Mộ Giang, lại bắt gặp anh đang chống cằm, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn đám trẻ con chạy nhảy quanh bàn, trong ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc không sao gọi tên.
Vậy là cô mím môi, nuốt ngược những lời định nói vào trong, quay mặt đi tiếp tục trò chuyện với bạn bè.
Nụ cười trên môi cô vẫn giữ nguyên, nhưng trái tim lại thắt mạnh một cái đau nhói.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 45
10.0/10 từ 17 lượt.
