Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 27
Quan Nhất Hòa dạy kèm cho Quan Vĩ Diệp đến mức sức cùng lực kiệt.
Quan Vĩ Diệp cũng khổ sở vô cùng, vì trình độ giữa cậu và Quan Nhất Hòa chênh lệch một trời một vực, khiến cô hoàn toàn bất lực trong việc truyền đạt kiến thức.
Rất nhiều thứ đối với Quan Vĩ Diệp là chân trời mới lạ, thì trong mắt Quan Nhất Hòa lại là kiến thức hiển nhiên phải biết. Thế nên cô vò đầu bứt tai không hiểu nổi tại sao cậu cháu quý hóa mãi vẫn không chịu thủng.
Sau tiết học thứ N mà cô cháu cứ như ông nói gà bà nói vịt, Quan Nhất Hòa tức đến phát điên. Ngay trước mặt Quan Vĩ Diệp, trong lúc cảm xúc dâng trào, cô bấm gọi luôn cho Trần Mộ Giang.
Trần Mộ Giang bắt máy rất nhanh: “Hử?”
“Trần Mộ Giang!”
Đầu dây bên kia giật mình, liên tục hỏi cô bị làm sao.
Cô tức đến mức giọng nghẹn lại, bắn một tràng giải thích đầu đuôi sự tình. Quan Vĩ Diệp cũng oan ức lắm, cứ bám lấy điện thoại của cô cố sống cố chết đòi giải thích với anh Trần của nó.
Cô ra sức hất cái miếng cao dán da chó này ra: “Tránh xa cô ra, để cô nói trước đã được không.”
Con khỉ nhỏ dám giận mà không dám hó hé một câu: “Cô út nói hươu nói vượn.”
Hai cô cháu quên béng mất đầu dây bên kia còn người thứ ba, lại bắt đầu cãi tay đôi.
Mười phút trôi qua, Quan Nhất Hòa mới sực nhớ ra mình hình như vẫn đang nghe điện thoại.
Vẻ suy sụp vừa rồi của cô bị người ngoài nghe thấy hết sạch, nhưng cô chẳng hề cảm thấy ngại ngùng chút nào, cầm điện thoại lên gọi tên Trần Mộ Giang lần nữa.
“Em đây.” Giọng bên kia nghe rõ ý cười: “Hai người cãi nhau xong chưa?”
“Cãi gì chứ!” Quan Vĩ Diệp đứng cách đó không xa gào lên: “Anh Trần anh không nghe thấy à! Toàn là Quan Nhất Hòa đơn phương xả skill đấy chứ! QWER combo liên hoàn! Em còn chẳng dám đánh thường cái nào!”
Quan Nhất Hòa trừng mắt: “Mày câm miệng cho cô.”
Cô cháu lại chí chóe thêm nửa phút nữa.
Quan Nhất Hòa giơ chân định đá một cái, Quan Vĩ Diệp nhảy cẫng lên né đòn nhưng mồm vẫn không quên gào to bảo anh Trần báo cảnh sát đi.
Con khỉ nhỏ chạy tót vào phòng khóa trái cửa, cô mới quay lại cuộc gọi, màn hình hiển thị đã kết nối được hai mươi phút.
Gương mặt cô lộ rõ sự tuyệt vọng, kéo dài giọng than thở: “Trần Mộ Giang, chị sắp điên rồi!”
“Ây dà.” Trần Mộ Giang cười hừ hừ: “Đang ở nhà chị hay nhà bé Quan?”
“Nhà nó.”
“Cần em qua giúp chị tẩn nó một trận không?”
“Đánh đôi nam nữ phối hợp hả?”
“Đánh đơn thôi, chị nghỉ ngơi đi.”
Quan Nhất Hòa phì cười.
Trần Mộ Giang cũng cười, cười xong anh hỏi: “Vậy ra dạo này chị bận đi dạy trẻ à?”
“Ừ.” Cô bĩu môi: “Huấn luyện khỉ.”
Anh bật cười: “Em còn tưởng chị định nghỉ chơi với em chứ.”
Lúc này Quan Nhất Hòa mới nhớ ra, thời gian trước Trần Mộ Giang có gửi tin nhắn WeChat cho cô.
Nửa đêm nửa hôm gửi một bức ảnh ly rượu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ hiểu ngay ẩn ý, nhưng dạo gần đây cô tăng ca tối mặt tối mũi chỉ để “ép Vĩ Diệp chín ép”, tâm trí đâu mà tán tỉnh gạ gẫm đàn ông.
Thế là não bộ của cô tự động gạt phăng tin nhắn của anh sang một bên.
Nghe Trần Mộ Giang nói vậy, Quan Nhất Hòa vội vàng liếc vào khung chat, giọng nhỏ đi một chút: “Chị quên trả lời em…”
“Ừ, không sao, hiểu mà.” Nghe giọng nói của anh không có vẻ gì là giận, vẫn cười đứt quãng: “Không phải nghỉ chơi với em là được.”
“Sao chị lại nghỉ chơi với em chứ?”
“Số lần chị bơ em còn ít chắc?”
Quan Nhất Hòa bỗng cảm thấy bực bội: Cậu ta việc gì phải nói giọng hạ mình như thế, làm như trong hồ cá của cậu ta thiếu cá để nuôi lắm vậy.
Cứ như thích mình lắm không bằng, coi bà đây là con ngốc hả.
Mẹ kiếp, ghét nhất mấy gã giả vờ thâm tình.
Cơn cáu kỉnh vừa tan biến lại ùa về, cô châm chọc lại một cách vô thức: “Thế từ mai tôi gửi tin nhắn chào buổi sáng cho cậu nhé?”
Lời vừa thốt ra thì cô đã tự nhíu mày, quan hệ giữa cô và Trần Mộ Giang chưa đến mức để cô phải phát cáu như vậy.
Trần Mộ Giang im lặng một lúc, khi mở miệng lần nữa ý cười đã chẳng còn: “Cũng không cần thiết đâu.”
Nhất thời không ai nói thêm nữa, song cũng chẳng ai cúp máy.
Cô cắn môi, không thích bầu không khí hiện tại giữa hai người. Thế là cô mở lời trước, cười nói: “Vậy mỗi ngày báo cáo với em xem con khỉ nhỏ chọc tức chị thế nào nhé.”
“Ha ha ha.” Đầu bên kia cũng bật cười, thuận nước đẩy thuyền: “Được thôi, để em hóng chuyện vui.”
Chỉ là điệu cười của cả hai đều có chút giả trân.
Nói hươu nói vượn thêm một lúc, Trần Mộ Giang bảo không còn việc gì thì anh làm việc đây.
Quan Nhất Hòa đáp một tiếng “Ừ”.
Tâm trạng dường như hơi khác so với mọi khi, nhưng cô chẳng kịp suy nghĩ sâu xa mà lại lao đầu vào sự nghiệp “huấn luyện khỉ”.
Cuối cùng Quan Trạch nhìn không nổi nữa, phải liên hệ Văn Nhược Liễu nhờ tìm một sinh viên đại học đáng tin cậy đến dạy kèm cho Quan Vĩ Diệp.
Quan Nhất Hòa dự thính một buổi, xác nhận cậu sinh viên dạy cũng ổn mới yên tâm, nhưng mỗi ngày vẫn đúng giờ kiểm tra bài tập của Quan Vĩ Diệp qua WeChat.
Loanh quanh một hồi lại nửa tháng trôi qua, Quan Nhất Hòa cuối cùng cũng rảnh rỗi, lướt vòng bạn bè thì thấy bài đăng của Trần Mộ Giang.
Anh đăng vài tấm ảnh đơn giản, có cảnh có người.
Cô ấn vào xem, ảnh chụp chung là mấy anh em thân thiết của anh, trong đó có cả người đàn ông từng gọi cô là “chị dâu Trần”.
Xem xong cô mím môi, không thả tim. Vì cô chợt nhận ra, từ sau cú điện thoại lần trước, Trần Mộ Giang không hề tìm cô nữa.
Không tìm cũng bình thường thôi, cô cũng chẳng nhớ đến anh, càng đừng nói gì đến chuyện báo cáo mỗi ngày.
Nhưng trong lòng cứ thấy là lạ, cô biết nguyên nhân là do đoạn đối thoại cuối cùng hôm đó.
Lúc ấy cả cô và anh đều có chút dỗi, cô hiểu rất rõ lý do: Hai người có thiện cảm với nhau, nhưng sau khi lên giường thì càng khó nắm bắt chừng mực.
Nhưng hiện tại cô thực sự không muốn bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, mối tình chị em trước đó đã khiến cô sợ xanh mặt rồi.
Thế thì chỉ còn cách giả ngu thôi. Xem ai vượt qua được rào cản trong lòng mà chủ động liên lạc trước, coi như mọi sự gượng gạo chưa từng xảy ra, vẫn là bạn tình tốt; hoặc là không bao giờ liên lạc nữa, lần sau gặp lại sẽ là người dưng.
Cô đều chấp nhận được hết.
Trải qua bao nhiêu mối tình, điều cô thấm thía nhất chính là: Trên đời này chẳng có thứ tình cảm nào thực sự khiến người ta day dứt cả đời không buông được.
Cô hít nhẹ một hơi, lướt qua bài đăng của anh.
Chuyện đàn ông chỉ làm Quan Nhất Hòa phiền lòng một thoáng rồi nhanh chóng bị cô quẳng ra sau đầu.
Hiện tại, nỗi phiền muộn chiếm phần lớn dung lượng não bộ của cô chỉ xoay quanh đúng một việc duy nhất: Sáng tác nhạc trở lại.
Cảm giác mở phần mềm Finale lên sau một thời gian dài đằng đẵng thật kỳ lạ.
Quan Nhất Hòa nhìn chằm chằm vào khuông nhạc, thẫn thờ suốt mười mấy phút rồi nhận ra một sự thật: Dù đã học nhạc hơn hai mươi năm, song một khi đã buông bỏ thì cầm lại cũng trầy vi tróc vảy.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết phải viết cái gì.
Cô còn tự tìm lý do bao biện cho bản thân: Chủ yếu là do không có thema, có movement thôi cũng được mà. Hoặc là cho tôi một đơn đặt hàng, nói rõ biên chế dàn nhạc, ít nhất cũng phải quy định đại khái viết cho nhạc cụ nào, chứ đâu đến nỗi mờ mịt thế này.
Nhưng hồi còn trẻ cô sáng tác làm gì có nhiều điều kiện tiên quyết đến thế? Hồi học đại học, nhậu nhẹt say sưa cả đêm, buồn ngủ rũ rượi mà trước khi ngủ vẫn có thể nảy số rồi bật dậy viết nhạc ầm ầm.
Có thể chỉ là một đoạn giai điệu mơ hồ, cũng có thể chỉ là một khung sườn đại khái, thậm chí đôi khi chỉ là sự tưởng tượng về một loại âm sắc nào đó, nhưng cô có thể ghi lại cảm hứng mọi lúc mọi nơi.
Còn về motive? Cô ghét nhất là motive. Bài thi cuối kỳ hồi đại học thường là cho sẵn motive rồi yêu cầu phát triển tiếp, hồi đó cô từng phàn nàn mãi là thi cử kiểu này hạn chế trí tưởng tượng.
Đồng tử Quan Nhất Hòa dần tụ lại trên màn hình máy tính vẫn trắng trơn, sau đó cô thở dài thườn thượt.
Bước tiếp theo là cầm cái bấm móng tay trong hộp lưu trữ lên.
Đến khi nhận ra mình đang làm gì, cô kiểu: “…”
Như để trút giận, cô gập mạnh máy tính lại, thay đồ tập, định đến phòng gym chạy bộ một lúc để tạo ra chút ảo giác tích cực cầu tiến cho một ngày lười biếng của mình.
Vừa lên xe thì điện thoại báo có mấy tin nhắn WeChat, nhưng trong hầm sóng yếu, thanh trạng thái cứ xoay vòng “Đang nhận”.
Thế là đến phòng gym cô mới mở lại WeChat.
Vừa nhìn thấy nội dung, động tác giãn cơ của cô lập tức chậm lại.
Lý Hoa, người đã lâu không liên lạc nhắn tin cho cô, là tin nhắn cực kỳ nghiêm túc về công việc, nhưng không phải tìm cô chụp ảnh.
Anh ta hỏi cô còn nhận job viết nhạc không.
Quan Nhất Hòa ngạc nhiên trong giây lát, tiếp theo ngón tay đã tự động nhấn gọi.
Lý Hoa không nghe máy, lát sau gọi lại cho cô.
Cô đi thẳng đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống: “Alo, đàn em, nãy giờ sóng yếu, ngại quá.”
“Không sao đâu chị.”
“Việc em nói lúc nãy cụ thể là thế nào vậy?”
“Là thế này…”
Lý Hoa sắp tham gia show âm nhạc, nhưng bởi vì anh ta chưa nổi lắm nên producer của chương trình không quá mặn mà. Thật ra bài chọn cho anh ta cũng ổn, cơ mà anh ta cứ thấy bản phối nghe sao sao ấy. Người quản lý của anh ta cũng có máu mặt trong nghề nên khi thảo luận với producer, đối phương cũng nể mặt bảo rằng nếu anh ta tự tìm được người làm lại nhạc thì cũng được thôi.
Anh ta nghĩ ngay đến sinh viên ưu tú Quan Nhất Hòa.
“Chị là chuyên nghiệp nhất rồi còn gì? Ha ha.”
“Ha ha ha, đàn em quá khen rồi.”
Quan Nhất Hòa hùa theo, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.
Cô học sáng tác cổ điển, thực ra khác hẳn với sáng tác nhạc Pop. Có người cho rằng cổ điển cao sang hơn Pop, nhưng cô chưa bao giờ thấy hai cái này so sánh được với nhau, mỗi cái có cái hay, cái khó riêng.
Cô còn thấy nhạc Pop khó viết hơn. Vì dòng nhạc đương đại có nhóm đối tượng cụ thể, hơn nữa nghệ thuật tiên phong mà, viết không hay thì bảo là chơi concept. Nhưng nhạc Pop? Không hay là không hay, đại chúng không thích thì coi như chết yểu.
Tất nhiên âm nhạc luôn có sự tương thông, cô còn từng cùng giáo sư người Đức nghiên cứu cấu trúc nhạc Pop châu Á rồi kết hợp vào nhạc đương đại. Nhưng bảo cô sáng tác nhạc Pop thật sự thì…
Lời từ chối chực chờ nơi cửa miệng, cơ mà không hiểu sao cứ nghẹn lại mãi không thốt ra được.
Trong đầu Quan Nhất Hòa rối như tơ vò, giữa vô vàn ý nghĩ cự tuyệt, loáng thoáng có một giọng nói vang lên: Thử xem sao, dù gì cũng chỉ là cải biên.
Chỉ là cải biên, đâu bắt cô tự sáng tác.
Thử đi.
Thử xem.
“Ok chốt đơn, bài nào? Bao giờ cần? Muốn sửa theo phong cách nào? Hay chỉ cần phối khí lại thôi?”
Cúp máy xong cô vẫn còn ngơ ngác. Nửa sau cuộc gọi cô hoàn toàn nói chuyện với Lý Hoa theo bản năng, chẳng biết mình đã nói cụ thể những gì.
Điện thoại rung lên, cô lắc đầu, nhắm chặt mắt rồi mở ra để tập trung nhìn màn hình.
Lý Hoa đã gửi yêu cầu cụ thể.
Có lẽ là ý trời muốn cô quay lại con đường chính đạo, cho cô cơ hội hiếm có này để mở lại cánh cửa sáng tác.
Bởi vì nó mang đến cho cô một bước đệm quá tuyệt vời.
Bài hát Lý Hoa cần cô làm mới lại là của Thiên hậu Vương Phi mà cô yêu thích nhất – bài “Tiểu Đề Đại Tố”.
Trong lòng cô, Vương Phi là vị thần của nhạc Pop đương đại, bài hot hay bài flop của bà cô đều nghe nát cả rồi. Bài “Tiểu Đề Đại Tố” này cô đương nhiên quen thuộc: Tiếng trống nhẹ nhàng, giai điệu êm dịu, cộng thêm chất giọng không linh (trong trẻo, thoát tục) và lối hát tùy hứng của Vương Phi đã làm loãng đi sự suy đồi ẩn giấu trong ca từ.
“… Nhưng em nhìn kỹ lời bài hát xem, có khá nhiều từ ngữ tiêu cực như “vô vị”, “tự chuốc phiền phức”, “mặc niệm”, “hết thuốc chữa”. Chị thấy bài này thực ra thể hiện sự hoang mang của giới trẻ về tương lai…”
Quan Nhất Hòa ngồi khoanh chân trên ghế ở khu nghỉ ngơi phòng gym, đeo tai nghe phân tích bài hát với Lý Hoa.
“… Nên chị nghĩ có thể đập đi xây lại hoàn toàn phong cách gốc, quay về đúng cảm xúc mà bài hát nên có.”
“… Ừ, ví dụ như bỏ bass line đi, bỏ cả tiếng trống, đẩy toàn bộ âm khu của phần đệm lên cao, làm thành một bài ballad buồn thấu tim gan.”
“… Đúng, ha ha ha, ý của em chuẩn đấy, chính là cảm giác sầu đời đó.”
“Ok, về nhà chị tính tiếp.”
Cô cúp máy, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Dù cô chưa tập được phút nào.
Quan Nhất Hòa dứt khoát đứng dậy, đi về phía phòng thay đồ.
“Về nhà, làm việc.”
–
Thema: Theme (Chủ đề), tiếng Đức, Movement (Chương nhạc) cũng vậy. Không phải cố tình chêm tiếng nước ngoài mà do sinh viên sáng tác du học Đức khi nghĩ đến những yếu tố này thì phản xạ đầu tiên trong đầu thường là ngoại ngữ. Chi tiết này để phù hợp với thiết lập nhân vật.
Finale: Đã nhắc đến ở trước. Phần mềm soạn nhạc, được coi như Microsoft Word của dân sáng tác.
Cho motive rồi phát triển: Giống như việc cho một mở đầu câu chuyện rồi yêu cầu bạn viết tiếp.
Phối khí (Phối trí): Nhạc đệm thường dùng nhiều nhạc cụ đúng không? Phối khí chính là phối hợp các loại nhạc cụ lại với nhau để diễn tấu một bản nhạc đệm hoàn chỉnh.
Bản “Tiểu Đề Đại Tố” (Chuyện bé xé ra to) được cải biên trong chương này có nguyên mẫu là bản cover của Thường Thạch Lỗi (Chang Shilei), cực kỳ hay. Trên Podcast của NetEase Cloud Music có, nhiệt liệt đề cử mọi người đi nghe thử.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 27
10.0/10 từ 17 lượt.
