[h] Chị Nuôi Luôn Con Em

C21: 21. Cũng Là Bất Đắc Dĩ

213@-

Hôm ấy, Charlotte có cuộc hẹn gặp người đã bấy lâu tham dò tin tức ở xứ Hàn này khi mình vẫn còn du học bên Úc   

                   
Là một buổi chiều chẳng thấy tia nắng ấm nào cũng là chẳng thấy những tản mây đen kéo mưa   

                   
Ngồi trong quán cafe Ý ngay trung tâm thành phố Seoul, một dáng kiêu kì đợi tách cafe cũng là đợi người...   

                   
Ly latte nóng được khắc hoạ lên mặt là hình trái tim bọt trắng đã mang ra cẩn thận đặt trên bàn   

                   
Mãi nhìn ngắm nó cho đến khi người cần gặp đã đến...   

                   
Một người nam tráng niên lịch sự đưa tay chào hỏi và giới thiệu, sau đó gọi món   

                   
Vấn đề chính của hôm nay gặp gỡ cũng trực tiếp liền vào khi cả hai có món nước trên bàn    

                   
Húp một ngụm đặt ly xuống, anh ta lấy ra một cặp tài liệu màu xanh đưa đến phía nàng, nói:
"Đây những gì cô cần, Austin tổng!"   

                   
Nàng hít một hơi thật nặng nề mà nhận lấy, mở và lấy ra sấp tài liệu a4 độ dày tầm 50-80trang   

                   
Chữ in đánh máy có...
Chữ viết tay ghi chú những dòng gạch chân có...
Và có những bức ảnh kèm theo...   

                   
Nàng đăm đăm đọc bằng mắt...
Mày cũng căng thẳng chau lại...
Tiếp đến những trang giữa là mắt nàng nở to kinh ngạc đến mắt hoang mang...   

                   
Lúc này, Charlotte tay có chút run báu chặt sấp hồ sơ ấy đóng lại thôi đọc dường như nàng hiểu nếu tiếp tục sợ rằng mình sẽ kích động   


                   


Nàng nhắm mắt lại thật chặt định thần trấn an bản thân rồi mở ra, nói:
"Thật vất vả cho anh suốt thời gian qua, tiền đã định tất nhiên đủ đầy hơn nữa sẽ có thưởng thêm!"   

                   
"Austin tổng không cần cách sáo như vậy, tôi làm công ăn lương mà hơn nữa số tiền kia thật sự tôi không dám nhận vì cớ cũng là thật tâm tôi cũng muốn giúp đỡ cô hoàn thành tâm nguyện của Chủ tịch Austin!"   

                   
Nhắc tới đây, Charlotte không khỏi buồn mất mác khi nhớ đến người cha quá cố của mình   

                   
Charlotte thở dài rồi gật đầu cùng anh ta sau đó chuyện bàn giao một số chuyện còn lại xong và rời đi...   

                   
Hai tách cafe mới chỉ vơi đi một hớp...   

                   
Một mình ngồi trong xe bần thần lái đi và đi đến nơi nào cũng không rõ...
Chỉ biết đi thẳng mà thôi!   

                   
Charlotte cười buồn mà nghĩ thật trớ trêu đúng là từ ngữ "an bài" và "định mệnh" có thật!    

                   
Nhưng...
Charlotte thu lại nụ cười buồn kia bằng nụ cười động viên chính bản thân mình may mắn...
Vì...
Tình chỉ mới e ấp không rõ...
Nên...
Cũng chẳng sao!   

                   
Vô tình ghẹo hoa chọc bướm suýt chút thì rươm rướm nước mắt khóc vì  si tình...   

                   
Mãi đến khi đi đến ngã tư đèn đỏ, nàng đạp thắng lại lúc này tâm tình khá hơn rồi thì phát hiện mình đang lẩn quẩn gần nhà của một người chị họ -Beauty   

                   
Thôi thì ghé một chút hỏi thăm vậy!   

                   
Đánh tay tai lái sang hướng phải khi đèn xanh bật, nàng dừng lại tại căn nhà màu trắng hoa văn mạ vàng chói loá   


   

Sau một hồi uống trà thăm hỏi qua lại, Charlotte bế con của hai vợ chồng lên mà âu yếm cưng nựng    
   

Chị Malai thấy vậy, liền hài lòng bảo:
" Charlotte, nhìn em cũng ra dáng người mẹ hiền lắm đấy!"   
   

Beauty trợn mặt nhét miếng mứt gừng vào miệng nhai mà phản bác:
"Ối dời ơi!
Vợ em nói cái gì vậy, con bé nó mà ra dáng mẹ hiền ư?
Hiền kiểu gì mà mấy bữa trước nó mới tẩn thằng nào ở quán bar kia kìa!"   
   

"Chị có muốn giống cái tên tóc đỏ không biết điều đó không?"
Charlotte ôm bé tay vẫn âu yếm nhưng lại nhìn anh trừng mắt đáp trả   
   

Chị Malai nghe thế liền cười tiếp tục nói:
"Rồi đến chừng nào mới ra mắt vợ chồng chị, người yêu em đây?
Nghe nói quen hơn năm rồi mà, có tính chuyện cưới sinh không?"   
   

Charlotte nghe tới ý nhắc tên David đeo bám từ bên Úc về đây, nhớ hôm anh tay không biết xấu hổ quỳ gối cầu hôn mình mà rùng mình gai óc, nàng chê môi nói:
"Quen hơn năm và cũng chia tay cách đây hai mươi lăm ngày chị ạ!
Đàn ông là những niềm đau chị ơi!"   
   

Beauty lại tiếp tục ông bụng cười, lắc đầu ngán ngẫm mà bảo:
"Đúng là...Char bad girl chính hiệu nha, yêu dễ dứt tình gọn hơ nha!"   
   


Ngược lại với chồng mình, Malai vòng qua bên sofa nàng mà ôm lấy vai bảo:
"Em cũng 25 rồi nên yêu đương nghiêm túc một chút, chơi cũng vừa đủ để chính chắn mà lập gia đình...
Dù gì, bác Austin còn mỗi em!"   
   

"Mới 25 mà chị nói như thể em 35 già nua bỏ xó thế không biết!
Em yêu đương rất nghiêm túc á nha, không thấy quen bền hơn năm hay sao?
Mặc dầu có lôi co nói chuyện xả giao vài người chỉ là tính em không luỵ ai cũng chẳng thích ai qua mặt mình đặc biệt cắm sừng em thì chị nghĩ đi, níu kéo cái gì?

Chưa thiến là may rồi!"   
   

Beauty một lần nữa ôm bụng cười!    
   

Tiếp và bồi thêm vài câu trò chuyện, Charlotte rốt cuộc cũng tiện mà nhớ ra chuyện cần nhờ chị Beauty

Malai lấy áo khoác cho chồng đặng cùng Charlotte về nhà lấy giấy tờ liên quan đến công việc sắp tới của chồng mình    
   

Vẫy tay chào chị cùng bé Pitch, Charlotte rời đi cùng Beauty

Và cũng là ngày, Engfa cùng Daeng tắm bơi đụng mặt nàng và anh chàng tóc xanh rêu nham nhỡ, làm cho Engfa nổi máu ghen mặt nhăn mày nhó thái độ với Charlotte và giận cá chém thớt Daeng...   
   

Và hơn nữa...
Cũng là bất đắc dĩ...   
   

"Em thích chị thì phải theo đuổi chị chứ!"
   

Quay lại với hiện tại, hôm nay lại một ngày làm việc mới   
   

Engfa đang bù đầu rối não với sự bàn giao công việc từ thư ký Kayr  
   

Engfa tưởng trừng thư ký chỉ là sắp xếp lịch hẹn và làm nô tì sai bảo lặt vặt cafe bữa ăn gì đấy...
Ấy vậy, mà bây giờ vỡ mộng khi biết thư ký phải làm hàng tá việc như sau: -Sắp xếp lịch làm việc, lịch họp, lịch công tác, tổ chức các cuộc họp, ghi chép và tổng hợp nội dung các cuộc họp cho Ban Tổng Giám đốc để phục vụ việc quản lý điều hành.
-Chuẩn bị tài liệu, thu thập thông tin cần thiết theo yêu cầu của Ban Tổng Giám đốc.
-Tiếp nhận, phân loại, sắp xếp, xử lý thông tin, văn bản, tài liệu từ các Phòng Ban và tổng hợp gửi lên Ban Tổng Giám đốc.
-Lưu giữ thông tin tài liệu liên quan.
-Biên phiên dịch tài liệu khi có yêu cầu.
Và thêm 10 cái gạch đầu dòng nữa!!!   
   


Thư ký Kayr vỗ vai động viên vừa rơi đi không bao lâu, Giám đốc nhân sự Akira có mối thù ngàn khiếp đối với Engfa người anh ta cho rằng năng lực yếu kém phút leo lên ngai vàng   

   

"Xem ra khổ cực rồi!
Sao không biết thân biết phận mà yên vị đeo bám chân hạt làm gì?"   


Engfa thừa biết là cái người này vẻ ngoài hoà hoa phong nhã điển trai nhưng bên trong tính đàn bà không chịu nỗi!!!   
   

Nén sự tự ái trong mình, Engfa ngẩng cao đầu nhìn anh ta mĩm cười từ tốn đáp trả:
"Làm người phải biết nỗ lực phấn đấu ai lại dậm chân tại chỗ biết đến khi nào mới khá nổi?"   
   

Hay!
Hay lắm... Engfa, rất khôn khéo!
Để tôi coi cô nhịn được bao lâu?   
   

Akira nhếch môi cười khẩy thu tay chống bàn mà đổi tư thế khoanh tay, giả dáng vẻ mình hồ đồ bảo:
"À quên mất!
Cô còn con của mình, "gà trống nuôi con"hẳn là phải nỗ lực trên giường...à nhầm nỗi lực phấn đấu đến nuôi con mình cho nó năm sau vô cái trường tốt tốt!"   
   

Khốn nạn thay!
Ỷ là bậc tiền bối rồi muốn nói nhăn nói cuội gì tuỳ ý hay sao?
Cái gì mà lên giường???
Chết tiệt đúng là công kích kiếm chuyện mà!   
   

Engfa cắn chặt răng mình nhìn Akira với đôi mắt hửng hực lửa phẫn nộ, buộc phải nhịn vì bản thân " thấp cổ bé họng" dù cho có gào lên cũng vô ích chỉ làm tin đồn thất thiệt hư ảo kia nổ ra rồi lớn chuyện mình thì không sao nhưng nàng thì có sao...   
   

Akira ngược lại là đang mong chờ Engfa đấm cho cú ngay miệng đặng réo trời than đất cho cả công ty này biết bộ mặt thật hèn mọn lưu manh của Engfa, đến lúc đó Tổng giám đốc Austin chắc chắn để ý đến mình cho xem!   
   

Vậy mà...   
   

Engfa mĩm cười lịch sự trừng mực nói ra:
"Cảm ơn, Giám đốc nhân sự đã quan tâm!"

Cute ?



[h] Chị Nuôi Luôn Con Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện [h] Chị Nuôi Luôn Con Em Truyện [h] Chị Nuôi Luôn Con Em Story C21: 21. Cũng Là Bất Đắc Dĩ
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...