Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 52: “Anh cần em.”

329@-

Cúp điện thoại, Diệp Thanh Lan một mình ngồi trong phim trường rất lâu.

Buổi chụp hôm nay sớm đã kết thúc, chỉ là cô quen việc rời đi cuối cùng, kiểm tra thiết bị, tắt đèn, khóa cửa.

Chính là lúc trước khi rời đi, cô nhận được điện thoại của Tiểu Phảng.

Chu Biệt Hạc ở đầu dây bên kia, mãi đến cuối cùng cô mới biết.

Hai chữ “ly hôn” như một chậu nước lạnh, đẩy mối quan hệ của họ vào tình cảnh không thể cứu vãn, suốt một tháng nay, hoàn toàn không hề liên lạc, đôi bên biến mất khỏi cuộc sống của nhau.

Ở Quảng Châu có một dự án chụp hình, vốn dĩ không phải Diệp Thanh Lan phụ trách, là cô chủ động xin Giang Thư Loan, để nhận phụ trách dự án có chu kỳ chụp gần một tháng này.

Vốn dĩ nghĩ rằng, rời xa Lăng Giang, có thể khiến bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng vừa xuống máy bay Diệp Thanh Lan liền biết mình đã sai, cảnh tượng Chu Biệt Hạc đến Quảng Châu thăm cô hôm đó vẫn rành rành trước mắt, đến chính cô cũng không biết bản thân lại nhớ rõ đến thế.

Bệnh viện nơi anh xuất hiện, con phố hai người nắm tay đi qua, vở kịch từng cùng nhau xem.

Còn có trong nhà hát, câu anh kề sát bên tai cô nói, ngoài tình yêu, anh đối với em không còn cầu mong gì khác.

Khi ấy gió nóng Quảng Châu dính nhớp, cũng đem câu nói này dính chặt vào đáy lòng cô.

Mà nay một trận mưa nhỏ, xua tan cái oi bức của Lĩnh Nam, những chùm hoa cây sấu đá bên đường nhỏ li ti như hạt gạo lay động muốn rụng, tựa như cuộc hôn nhân chông chênh nguy ngập của bọn họ.

Trong lòng Diệp Thanh Lan ngột ngạt như bị phủ lên một tấm lưới cá.

Ra khỏi phim trường, cô đi dọc theo ven đường một chút, gần đó có một trung tâm thương mại đang tổ chức hoạt động, quảng trường nhỏ chật kín người, phần lớn là giới trẻ và các cặp đôi học sinh, tràn đầy sức sống hạnh phúc.

Khi Diệp Thanh Lan đang định đổi một con đường khác để tản bộ, thì nhận được điện thoại của Quảng Dụ.

Không biết Quảng Dụ từ đâu biết được tin cô ở Quảng Châu, mấy ngày nay cứ một mực muốn làm chủ nhà mời cô ăn cơm.

“Hôm nay cô tuyệt đối không được lại lấy tăng ca để thoái thác nữa, tôi thấy cô tan làm rồi.”

Một chiếc Lexus từ từ chạy đến từ phía sau, dừng lại bên cạnh cô.

Diệp Thanh Lan dừng bước, nhìn thấy Quảng Dụ ở ghế lái giơ điện thoại lên, nhướng mày.

Cô đưa điện thoại rời khỏi tai, bất lực mà cười một cái.

Nơi Quảng Dụ mời khách là một cửa hiệu lâu đời chính tông, trang trí lộng lẫy vàng son, rất có phong vị, trà mang lên là Thiết Quan Âm, Diệp Thanh Lan ngồi xuống, đặt chiếc túi trong tay xuống.

“Xem thử thực đơn đi.” Quảng Dụ hào sảng chiêu đãi, “Đây là quán do cô tôi mở, muốn ăn gì cũng có thể làm được.”

Trong một tháng ở Quảng Châu, khẩu vị của Diệp Thanh Lan đều bình thường, cô cười nói: “Tôi không biết món nào ngon, người làm chủ thì gọi đi.”

Quảng Dụ vốn có đúng ý này: “Vậy thì để tôi gọi, cô chờ ăn là được.”

Cậu chủ Quảng vừa ra tay, liền gọi thẳng một bàn Mãn Hán Toàn Tịch, bếp sau làm hơn một tiếng đồng hồ, rầm rộ bày đầy cả bàn tròn.

Diệp Thanh Lan cầm đũa, nhất thời không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

“Không ngon miệng à?” Quảng Dụ quan sát sắc mặt của cô, sờ sờ cằm, “A Lan, cô sao vậy, dạo này cứ cảm giác như cười không nổi.”

Diệp Thanh Lan gắp một đũa cải thìa non bỏ vào miệng: “Có lẽ là quá mệt, quá nóng, nên không có khẩu vị.”

“Cũng đúng, quanh năm toàn là mùa mưa dầm.”

Một bàn đầy món ăn phong phú, Diệp Thanh Lan vì không muốn làm mất mặt người khác, miễn cưỡng ăn thêm một chút. Ăn cơm xong, Quảng Dụ đưa cô về khách sạn, trên đường bất ngờ mở miệng: “A Lan, cô với Chu tổng, à không, bây giờ là Chủ tịch Chu rồi, hai người có phải cãi nhau không?”

Tin tức này mấy hôm trước Diệp Thanh Lan cũng đã nhìn thấy, Chu Hoài Sơn thoái vị, Quân Hòa đổi soái, anh chỉnh đốn nội bộ Quân Hòa bao lâu nay, cục diện bây giờ, e rằng là đã quét sạch tất cả chướng ngại.

Nên chúc mừng anh nắm đại quyền trong tay, được như ý nguyện.

Thì ra không có cô, cũng chẳng tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào với anh.


Tinh thần Diệp Thanh Lan mơ màng dựa vào ghế, trong lòng lại dâng lên một biển chua xót.

Quảng Dụ liếc cô một cái, tiệc mừng nhậm chức mới của Chu Biệt Hạc ngay gần đây, thế mà vợ anh ta lại trực tiếp vắng mặt, trên mặt hoàn toàn chẳng có lấy một chút vui mừng.

Người tinh mắt đều nhìn ra có vấn đề.

“A Lan.” Quảng Dụ cố gắng kiềm chế niềm vui thầm kín của mình, dùng giọng điệu nghiêm túc và sâu tình nói, “Nếu cô ly hôn, nhớ suy nghĩ đến tôi.”

Tâm trí Diệp Thanh Lan chập chờn, bỗng nghe thấy câu này, không kìm được mà mở mắt ra.

Sao anh ta lại kiên trì không ngừng như vậy chứ.

“Quảng Dụ.” Cô không thể gượng dậy đủ tinh thần, nhạt nhẽo mà nhẹ nhàng từ chối anh ta, “Dù tôi có ly hôn hay không, thì vẫn là cô gái mà Chủ tịch Quảng giới thiệu mới thích hợp với anh hơn.”

Quảng Dụ đã quen bị cô từ chối, cũng chẳng buồn, vẫn nhướng mày cười: “Tôi biết, chẳng phải tôi chỉ nói phòng khi thôi sao, phòng khi mà.”

Đến khách sạn, Diệp Thanh Lan vẫy tay rồi xuống xe.

Một tuần sau đó, việc quay chụp của dự án bước vào giai đoạn kết thúc, Diệp Thanh Lan cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, chuyên tâm vào công việc.

Cuối tháng mười một, việc quay chụp kết thúc, cô từ Quảng Châu bay về Lăng Giang.

Hạ cánh vào buổi tối, Diệp Thanh Lan bắt taxi về Ngân Hà Viên, khoảnh khắc mở cửa, cô có chút ngẩn ngơ.

Chỉ mới nửa năm không ở, vậy mà lại cảm thấy có chút xa lạ.

Đồ đạc đều được phủ vải chống bụi, người của công ty vệ sinh mỗi hai tuần sẽ đến quét dọn một lần, cô bấm mở đèn, đi vào phòng tắm, ấn mở vòi nước chuẩn bị rửa tay, thì lại phát hiện không có nước.

Vì quá lâu không có người ở, chẳng biết từ khi nào đã bị cắt nước rồi.

Lúc ban đầu kết hôn, cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng, sau khi kết hôn mình sẽ thỉnh thoảng quay lại ở.

Không có nước, đồ đạc cũng không thể dọn dẹp trong chốc lát, Ngân Hà Viên hôm nay chắc chắn là không thể ở được rồi.

Ngồi trên vali một lúc, Diệp Thanh Lan lặng lẽ thở dài một hơi, rồi gọi điện cho Tưởng Tư Hiền.

Sau khi nhận được câu trả lời rằng Tưởng Tư Hiền đang ở nhà, Diệp Thanh Lan kéo vali, lái xe đến Giang Hoàn Tân Phủ.

Tưởng Tư Hiền báo trước biển số xe của cô cho bảo vệ, vì thế cô đi vào một đường thông suốt.

Xe dừng dưới lầu, Diệp Thanh Lan xuống xe ra cốp sau lấy vali, cái lạnh trong không khí trong khoảnh khắc đã khiến toàn thân cô nổi da gà.

Lạnh quá.

Ở Quảng Đông lâu rồi, quên mất rằng Lăng Giang đã là cuối thu.

Trong vali của Diệp Thanh Lan không có lấy một bộ đồ thu nào, trên người chỉ mặc chiếc sơ mi lệch vai mỏng manh và váy tây màu xám.

Cô không ở lâu trong gió lạnh, kéo vali lên lầu, Tưởng Tư Hiền mở cửa, đối diện liền ôm lấy cô một cái: “Bảo bối, cuối cùng cậu cũng đi công tác về rồi.”

“Nhà cậu lạnh quá.”

“Lạnh à?” Tưởng Tư Hiền nghi hoặc, vừa tìm dép cho cô vừa ngẩng đầu liếc nhìn một cái, “Cậu mặc ít quá, để tớ đi tìm cho cậu một cái áo.”

Diệp Thanh Lan đổi giày rồi đi vào.

Tưởng Tư Hiền lấy cho cô một chiếc áo khoác lông cừu màu cà phê đậm, Diệp Thanh Lan mặc vào, ôm một cốc nước nóng uống từ từ.

“Sao cậu đi công tác một chuyến mà gầy đi nhiều thế.” Tưởng Tư Hiền lấy từ tủ lạnh ra hai chai rượu, đưa qua, “Tối nay hay là đừng đi nữa, ở lại chỗ tớ đi.”

Tưởng Tư Hiền không biết cô và Chu Biệt Hạc đang chiến tranh lạnh, đơn thuần cho rằng Diệp Thanh Lan đến thăm mình.

Diệp Thanh Lan khéo léo từ chối rượu lạnh, uống xong nước, vẫn cảm thấy rất lạnh: “Nhà cậu có gì ăn không, tớ vừa xuống máy bay, hơi đói.”



Cuối cùng, hai người thay quần áo rồi đi tìm đồ ăn ở gần khu chung cư.

Hơn chín giờ, gió đêm xào xạc, ban ngày đã có mưa, mặt đường còn hơi ẩm, ánh sáng ấm áp mờ ảo trong bóng cây lay động hiện ra vài phần thâm u, vừa bước xuống lầu, cái lạnh liền ập thẳng vào mặt.

Diệp Thanh Lan kéo chặt áo khoác, bắp chân vẫn để trần bên ngoài.

“Ở gần đây có một nhà hàng ẩm thực kết hợp cũng khá ổn, chỉ là không biết còn mở không, để tớ gọi điện hỏi thử.” Tưởng Tư Hiền nói.

“Được.”

Hai người đi trong khu chung cư, Tưởng Tư Hiền đang lục tìm số điện thoại, Diệp Thanh Lan phát hiện dây đồng hồ trên cổ tay vướng vào ống tay áo khoác, bèn cúi đầu chỉnh lại.

Phía trước có hai luồng đèn xe trắng như tuyết chạy tới.

Thân xe đen tuyền, khi đi chậm thì lướt qua sát bên họ.

Diệp Thanh Lan đột ngột dừng bước.

Trong đêm tối ẩm lạnh, cô gần như theo bản năng muốn quay đầu lại.

“Sao thế?” Tưởng Tư Hiền không hiểu sao mà ngẩng mắt lên.

Diệp Thanh Lan đứng đó, giây phút ấy thời gian và nhịp tim dường như cùng lúc ngưng lại, cho đến khi sợi tóc bị gió thổi tung chậm rãi rơi xuống.

Những ngón tay đang co lại của cô từ từ, từ từ buông ra, cất tiếng: “Không sao…”



Họ rất may mắn, nhà hàng vẫn còn mở cửa.

Diệp Thanh Lan cả ngày hầu như chưa ăn gì, đêm khuya bị mùi thơm của đồ ăn hoàn toàn khơi dậy cơn thèm ăn, Tưởng Tư Hiền vốn không đói mấy, chỉ đi cùng cô, gọi một ly rượu ngọt nhấp từng ngụm.

Thấy Diệp Thanh Lan một mình ăn hết hai phần bít tết và một phần mì Udon kem, Tưởng Tư Hiền kinh ngạc, rót cho cô một cốc nước ấm: “Thanh Lan, cậu mấy ngày rồi không ăn cơm thế?”

“Dạo trước công việc bận, không có khẩu vị.” Diệp Thanh Lan ăn no, gấp khăn giấy, lau khóe môi.

“Không biết còn tưởng rằng Giang Thư Loan ngược đãi nhân viên, đi công tác mà không cho ăn cơm đấy.”

Hai người thanh toán xong, men theo con đường lúc đến mà chậm rãi đi về.

Diệp Thanh Lan so với lúc đến thì trầm lặng hơn, Tưởng Tư Hiền chỉ cho rằng cô đi công tác mệt, cũng không kéo cô nói chuyện suốt.

Khi xuống dưới lầu, gặp một người không ngờ tới.

“…Chị Chương?” Diệp Thanh Lan sững lại một chút, kinh ngạc.

“Phu nhân.” Chị Chương đi tới đi lui dưới đơn nguyên, cuối cùng cũng thấy Diệp Thanh Lan, liền nhanh bước đi tới đón, “Chu tiên sinh gọi điện bảo tôi mang cho cô mấy bộ quần áo thu đông, vừa hay lần trước cô cũng nói muốn, nên tôi đã sắp xếp xong rồi đem tới, cô xem thử.”

Sau lưng chị ấy là một chiếc SUV, Diệp Thanh Lan đã từng thấy trong gara ở Lục Khê.

“....”

Diệp Thanh Lan mở miệng, không nhận ra giọng mình hơi thấp: “Anh ấy gọi điện cho chị lúc nào?”

Chị Chương quan sát sắc mặt của cô, lo sợ chỉ một câu nói sẽ khiến vợ chồng họ thêm hiểu lầm, nên đắn đo đáp: “Khoảng chừng bốn năm mươi phút trước, Chu tiên sinh lo cho phu nhân.”

Bốn năm mươi phút trước, đúng vào lúc xe của cô và Chu Biệt Hạc lướt ngang nhau.

Cho dù cô đã đề nghị ly hôn, anh vẫn giữ trọn trách nhiệm của một người chồng.

Tưởng Tư Hiền hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không đúng.

Cô ấy vẫn luôn tưởng rằng Diệp Thanh Lan chỉ là vì ngồi máy bay mệt, giờ mới nhận ra cảm xúc uể oải, kìm nén của cô.



Chuyện giữa vợ chồng, người ngoài càng xen vào chỉ càng thêm rối, huống hồ giữa cô ấy và Diệp Thanh Lan xưa nay vốn ít khi hỏi han chuyện tình cảm của nhau.

Diệp Thanh Lan đặt hành lý vào phòng ngủ phụ, tắm rửa xong, ngồi bên giường lau tóc.

Tưởng Tư Hiền thích sự hoa lệ, căn hộ này trang trí theo phong cách Mỹ cực kỳ cầu kỳ, đầu giường treo một chiếc đèn chùm bằng đồng vàng.

Dưới ánh đèn màu gỗ óc chó, cô nhìn ngón tay trống trơn của mình.

Nhẫn đã tháo xuống, nhưng vòng tay trên cổ tay vẫn chưa tháo, trước kia mỗi khi quyết định, cô chưa từng do dự, đây là lần đầu tiên “ngó sen đứt mà tơ còn vương*”.

(*) Quan hệ đã định cắt đứt nhưng vẫn còn dây dưa, không dứt khoát.


Diệp Thanh Lan hiểu rõ nguyên nhân do dự của mình.

Chu Biệt Hạc là cơn gió nơi đồng hoang, là trận mưa bão giữa mùa hè, là biển cả cuồn cuộn quét qua lòng cô.

Dù biết anh có thể không yêu mình, cô vẫn không buông được, không nỡ, không thoát ra nổi.

Chu Biệt Hạc.

Chu Biệt Hạc.

Vừa trở lại Lăng Giang, dường như nơi nơi đều là anh.

Cả một đêm cô đều ngủ không ngon.

Ngày hôm sau, Diệp Thanh Lan dậy rất muộn, Tưởng Tư Hiền đã đi làm, cô vừa mới trở về, xin Giang Thư Loan một ngày nghỉ phép.

Nghỉ ngơi đến tối, cô thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.

Có một buổi tiệc rượu, Giang Thư Loan rủ cô cùng đi.

Địa điểm ở đường Khê Ẩn, một nhà hàng chuyên tiệc chiêu đãi thương vụ, Diệp Thanh Lan xuống xe, hít sâu một hơi, tự vực dậy tinh thần.

Khi gặp khách hàng, cô lần lượt mỉm cười bắt tay.

Trong buổi xã giao nói toàn là những lời khách sáo, có Giang Thư Loan ở đó, chỗ cần Diệp Thanh Lan ứng phó cũng không nhiều.

Nhân viên phục vụ đến rót rượu, khách hàng cũng coi như biết quan tâm đến các chị em phụ nữ ngồi đó, gọi là rượu vang đỏ.

Diệp Thanh Lan nhấp một ngụm.

Không biết có phải do phòng riêng quá bít kín hay không, cô luôn cảm thấy hơi tức ngực.

“Xin lỗi.” Ngồi thêm một lát nữa, Diệp Thanh Lan đứng dậy hướng về phía khách hàng nói lời xin lỗi, “Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến.”

Đẩy cửa phòng riêng ra, hô hấp rốt cuộc cũng thoáng đãng hơn chút.

Diệp Thanh Lan hỏi một nhân viên phục vụ đi ngang qua về hướng nhà vệ sinh, trong hành lang khép kín, có người mặc áo len đen, đẩy một cánh cửa sổ ra mà hút thuốc.

Hành lang của phòng riêng rất dài, ngang dọc giao nhau, ở chỗ rẽ được thiết kế theo đường cong, có cảm giác như lối nhỏ quanh co dẫn vào nơi sâu kín.

Khi cô sắp từ phía sau anh ta đi vòng qua, người đàn ông hút xong một điếu thuốc, quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy cô.

“Thanh Lan?”

Ánh mắt tĩnh lặng của Đoàn Sướng sáng lên, trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ.

Anh ta bước nhanh về phía cô, Diệp Thanh Lan ngửi thấy mùi thuốc, theo bản năng nhíu mày, giày cao gót lùi lại mấy bước.

Vừa lùi như thế, liền lùi đến chỗ cửa vào của một hành lang khác, trong khóe mắt bỗng nhiên đột ngột xông vào một bóng dáng khác.

Áo khoác dài màu đen, trầm ổn sang quý, cánh cửa sẫm màu của phòng riêng ở cuối hành lang khép hờ, anh dựa ngồi trên ghế mềm, chỉ một bóng dáng nghiêng cũng khí thế bức người.



Diệp Thanh Lan chỉ nhìn một cái liền ép bản thân dời ánh mắt đi.

Ngực nghẹn đến mức gần như thở không nổi, nhanh như vậy, anh đã tìm niềm vui mới rồi sao?

“Thanh Lan…” Đoàn Sướng thấy sắc mặt cô không tốt, định hỏi xem có phải cô bị bệnh rồi không.

Diệp Thanh Lan hoàn toàn không còn chút sức lực nào để đối phó với anh ta, chỉ lặng lẽ đi về phía nhà vệ sinh.

Đoàn Sướng nắm lấy cánh tay cô.

Cô giũ ra, không quay đầu, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Đoàn Sướng há miệng, cảm nhận được sự ghét bỏ của cô, tại sao, cô đã trở nên ghét bỏ anh ta rồi sao.

Giữa họ, làm sao còn sót lại chút tình cảm nào.

Diệp Thanh Lan ở trong nhà vệ sinh hơn mười phút, mới bình tâm trở ra.

Hành lang trải thảm mềm giảm âm, cô đi về phía trước, chưa đi được mấy bước, trước mặt bỗng nhiên rơi xuống một bóng dáng.

Bước chân cô đột ngột dừng lại.

Một tia sáng bên hông chiếu xiên, Chu Biệt Hạc nhìn cô.

Anh mặc áo khoác đen cùng vest, dáng người cao gầy, chắn đường đi của cô, trên tay vẫn đeo nhẫn cưới, những ngón tay dài, lạnh lùng, bạch kim ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

Đầu óc Diệp Thanh Lan chợt trống một giây, điện thoại trong tay tiếp tục rung rinh, cô không nhìn thấy ai gọi, lập tức tắt cuộc gọi và quay người đi.

Đưa điện thoại lên sát tai: “A lô.”

“Thanh Lan.” Đầu dây bên kia lại là Đoàn Sướng, anh ta tự ý bày tỏ sự quan tâm, “Lúc nãy anh thấy em có vẻ không khỏe, anh đã lái xe ra, em đến đây anh đưa em đi…”

Chưa nói hết câu, Diệp Thanh Lan đột nhiên đứng cứng tại chỗ.

Chu Biệt Hạc từ phía sau ôm lấy cô.

Vòng tay đàn ông rộng rãi, hơi ấm và mùi hương quen thuộc, anh ôm cô vào lòng, một tay thuận tiện cầm lấy điện thoại bên tai cô.

“Anh đứng ở cửa đợi em…” Giọng nói của Đoàn Sướng vang rõ trong không khí.

Chu Biệt Hạc cúi đầu nhìn cô, sau hơn một tháng xa cách, người trong vòng tay rõ ràng gầy đi, anh ôm eo cô, lực tay tương tự, nhưng rộng rãi hơn trước.

Áo len, váy cashmere ôm eo thon thẳng, vẫn giữ phong thái thanh lạnh và quý phái như thường lệ.

Chỉ là cô không cười với anh.

Anh siết chặt vòng tay, Diệp Thanh Lan chậm một nhịp nhận ra muốn chống lại, thấp giọng: “Buông tôi ra.”

“Để em đi tìm anh ta sao?” Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, giọng điệu Chu Biệt Hạc bình thản, không nóng không lạnh, “Thanh Lan, anh vẫn chưa chết đâu.”

Lời của anh, bên kia điện thoại cũng nghe rõ mồn một, lông mi Diệp Thanh Lan rung nhẹ, cô giật lấy điện thoại nhấn nút tắt.

Chu Biệt Hạc nhìn chuỗi hành động này, vẫn không buông cô ra, anh nhấc ngón tay, từ từ vuốt qua mắt, sống mũi và môi cô.

Khi nhìn thấy người, nỗi nhớ sâu thẳm trong tim mới trở nên rõ ràng.

Diệp Thanh Lan quay mặt đi, nhớ đến cô gái trẻ lúc nãy, không kìm được mà mắt hơi đỏ, cô không biết tại sao không thể kiềm chế cảm xúc thốt ra lời: “Cớ gì phải quản tôi đi tìm ai, xung quanh Chu tổng còn thiếu phụ nữ sao?”

Lời vừa rơi, im lặng mấy giây.

Hành lang ánh sáng thanh nhã, dịu nhẹ, xa xa có phục vụ đi qua, để không làm phiền khách họ cố tình đi nhẹ bước.

Chu Biệt Hạc nhắm mắt, cúi người xuống, hương thơm vừa dịu dàng vừa lạnh lùng ôm trọn cô.

“Thanh Lan.” Anh nói bằng giọng khàn khàn như đầu hàng, “Anh cần em.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 52: “Anh cần em.”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...