Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 51: Anh yêu cô.
Một trận mưa lớn kéo dài nhiều ngày như mở màn cho mùa thu. Sau khi mưa tạnh, hơi nóng còn sót lại của mùa hè cũng tan biến, trong không khí bắt đầu phảng phất sự mát lạnh.
Vì phải chăm sóc cô con gái bị bệnh, chị Chương nghỉ làm muộn hơn một thời gian mới quay lại công việc.
Trước đó chị đã nhận được đồ bồi bổ do Diệp Thanh Lan gửi, trong lòng vô cùng cảm kích. Lần này trở lại, chị mang theo ít gia cầm và rau quả do mẹ ở nhà nuôi trồng, định nấu ít canh bổ cho Diệp Thanh Lan.
Thế nhưng khi trở lại Lục Khê, chị Chương nhạy cảm nhận ra bầu không khí khác lạ so với trước.
Bình thường tuy vợ chồng họ hay đi công tác, nhưng hiếm khi cả hai cùng lúc vắng nhà lâu như vậy, chị Chương đã về được một tuần mà vẫn chưa thấy bóng dáng họ đâu.
Trong khoảng thời gian đó chỉ có Trình Phụng ghé về một chuyến, lấy đi một phần quần áo của Chu Biệt Hạc.
Dạo gần đây trời trở lạnh, chị Chương khó tránh khỏi hỏi thêm: “Thư ký Trình, Chu tổng đi công tác ở đâu thế, có cần mang thêm hai chiếc áo khoác dày để giữ ấm không?”
“Không cần đâu.” Trình Phụng đáp, “Sếp không đi công tác, đang ở Lăng Giang.”
Chị Chương ngạc nhiên: “Không đi công tác, vậy Chu tổng ở đâu?”
“Giang Hoàn Tân Phủ.”
Vợ chồng họ đang chiến tranh lạnh, gần như là sự thật không thể phủ nhận.
Họ đều là những người làm việc bên cạnh Chu Biệt Hạc nhiều năm, rất hiếm khi thấy anh để lộ cảm xúc, chị Chương lại gần gũi cuộc sống của Diệp Thanh Lan và Chu Biệt Hạc hơn, biết tình cảm của họ vốn rất tốt, sao chỉ trong một tháng chị nghỉ phép mà lại nảy sinh mâu thuẫn?
Nghĩ thì nghĩ vậy, chị Chương cũng không nói thêm lời nào. Sau khi Trình Phụng rời đi, chị vẫn làm công việc trong bổn phận của mình, sắp xếp các hạng mục bảo dưỡng của biệt thự.
Vài ngày sau, chị nhận được tin nhắn của Diệp Thanh Lan:Chị Chương, quần áo thu đông trong tủ, giúp tôi thu xếp ra, tôi sẽ đến lấy sau một thời gian.
Chị Chương hơi kinh ngạc trong lòng:Được, phu nhân, cô ước chừng cần quần áo cho mấy ngày đi lại, định khi nào đến lấy?
Diệp Thanh Lan:Tất cả, thời gian chưa chắc, chị cứ thu xếp trước đi.
–
Tháng Mười Một, tin tức tài chính đưa tin về sự thay đổi trong ban quản lý của Tập đoàn Quân Hòa.
Chu Hoài Sơn chính thức từ nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị của Quân Hòa, con trai ông là Chu Biệt Hạc với số phiếu hơn một nửa của hội đồng quản trị được bổ nhiệm làm chủ tịch mới. Trong cùng tháng đó, tầng lớp lãnh đạo cấp cao cũng được thay đổi một loạt, mà không cần động đến “binh đao”.
Toàn thể nhân viên Quân Hòa cũng nhận được thông báo dưới hình thức nội bộ.
Mặc dù từ vài năm trước, Chu Biệt Hạc đã là người quản lý thực sự của Quân Hòa, nhưng lần thay đổi công khai này vẫn gây ra không ít bàn luận và suy đoán trong xã hội, trong đó không thiếu sự tò mò về chuyện bát quái của hào môn.
Còn đối với nội bộ thì ảnh hưởng lại không lớn đến vậy.
Tiệc mừng công được tổ chức tại phòng yến tiệc tầng 56 của khách sạn Vạn Ẩn, Hàn Sách dẫn Tiểu Phảng cùng đi. Trong phòng yến tiệc, hương phấn tóc mây, trang trí xa hoa lộng lẫy, vì không phải tiệc riêng nên khách đến chúc mừng từ các giới cũng không ít, giữa cảnh nâng cốc đổi chén, không khí náo nhiệt tưng bừng.
Đây là lần đầu Tiểu Phảng đến một nơi như vậy, lúc bước vào đã rất phấn khích. Lễ tân ở cửa cười tươi cài cho cô bé một đóa hoa cài đầu dành riêng cho trẻ em.
Cô bé như một chú thỏ con hoạt bát, Hàn Sách chỉ có thể nắm chặt tay cô bé. Sau lần cãi nhau với Lâm Sơ ở Đại học Lăng, không hiểu sao Lâm Sơ lại bỗng nghĩ thông suốt, chịu để anh tiếp xúc với Tiểu Phảng nhiều hơn.
Quý Chuẩn và Mạnh Kha đi tới từ phía đối diện.
“Chú Quý!” Tiểu Phưởng ngoan ngoãn gọi một tiếng, rồi nhìn sang Mạnh Kha, “Chào dì ạ!”
“Chào cháu.” Mạnh Kha không nhịn được cúi xuống trêu đùa cô bé.
Quý Chuẩn đưa tay vỗ nhẹ đầu cô bé, nâng ly sâm panh: “Mẹ con bé đâu, sao lại là cậu dẫn nó đến?”
“Đi công tác rồi, dạo này tôi đang nghỉ phép, Tiểu Phảng vẫn ở chỗ tôi.”
Quý Chuẩn gật đầu, cố tình xoa rối đầu cô bé, tươi cười nói: “Lại đây, để chú bế một cái.”
“Không cần đâu!” Tiểu Phảng đúng lúc tuổi hiếu động, không thích bị người khác bế, kéo tay Mạnh Kha trốn ra sau lưng cô ấy.
Thấy có người chơi cùng với Tiểu Phảng, Hàn Sách từ khay của người phục vụ lấy một ly sâm panh, thong thả len qua đám đông đi tìm “nhân vật chính”.
Bữa tiệc tối còn chưa chính thức bắt đầu, Chu Biệt Hạc đang nghỉ trong phòng riêng trên lầu, lúc Hàn Sách đẩy cửa bước vào, bên trong yên ắng, chỉ thấy Chu Biệt Hạc nửa nằm trên ghế sofa, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hàn Sách nhướng mày: “Sao chỉ có một mình cậu, vợ cậu đâu?”
Chu Biệt Hạc khẽ động mí mắt, mở mắt liếc anh ta một cái.
Hàn Sách quả thật là “không biết thì không có tội”, đặt ly sâm panh xuống, rồi từ thùng đá bên quầy bar mở một chai rượu mới mang qua.
Chu Biệt Hạc nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm: “Tiểu Phảng đâu?”
“Ở dưới lầu chơi với Quý Chuẩn.”
Hàn Sách cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay là dịp như thế này mà vợ cậu cũng không đến à, lát nữa có người hỏi thì sao? Cẩn thận tin đồn hai vợ chồng bất hòa truyền ra ngoài đấy.”
Chu Biệt Hạc chậm rãi uống rượu, sắc mặt bình tĩnh. Tháng Mười Một khách sạn đã ngừng bật điều hòa mát, anh thấy hơi ngột ngạt, bèn đứng dậy đẩy cửa ban công ra.
Gió lạnh lập tức ùa vào lồng ngực, tầng quá cao, màn đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên mặt ngoài xa hoa của tòa Vạn Ẩn.
Vợ chồng bất hòa?
Chu Biệt Hạc nhớ lại đêm hôm đó một tháng trước.
Diệp Thanh Lam đã đề nghị ly hôn với anh, cô lau nước mắt, đẩy anh ra, lái xe rời khỏi Lục Khê.
Sau đó, không bao giờ trở lại nữa.
Hai người kết hôn nửa năm, từ xa lạ trở thành vợ chồng thân mật khăng khít, mà quan hệ rơi xuống mức băng giá lại đơn giản đến vậy, chỉ cần một đêm mưa.
Trong suốt một tháng này, họ không liên lạc, không gặp mặt, dường như chỉ còn thiếu một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Hàn Sách hơi nhướng mày, cầm ly rượu bước ra ban công: “Chuyện gì thế, cãi nhau à?”
Rượu trong ly Chu Biệt Hạc đã cạn, giọng nói ngấm men rượu, nhạt nhẽo cất ra: “Cô ấy muốn ly hôn với tôi.”
“Cái gì?”
Hàn Sách kinh ngạc.
Không lâu trước đây anh ta còn vừa nhận khoản tiền cuối cùng của váy cưới, thế mà giờ ảnh cưới chưa chụp, hôn lễ chưa tổ chức, sao đã thành ra ly hôn rồi?
“Thủ tục ly hôn làm xong chưa?”
Chu Biệt Hạc không nói gì.
Hàn Sách hỏi xong liền thấy mình hỏi thừa, Chu Biệt Hạc không phải hạng người thích cái mới chán cái cũ, chuyện đã quyết thì hiếm khi lay chuyển, đã kết hôn thì sao có thể dễ dàng đồng ý ly hôn chứ.
Huống chi hôn nhân của hai người họ, kéo một sợi thì động cả thân “Cái gì?”
Hàn Sách kinh ngạc.
Không lâu trước đây anh còn vừa nhận khoản tiền cuối cùng của váy cưới, thế mà giờ ảnh cưới chưa chụp, hôn lễ chưa tổ chức, sao đã thành ra ly hôn rồi?
“Thủ tục ly hôn làm xong chưa?”
Chu Biệt Hạc không nói gì.
Hàn Sách vừa hỏi xong liền thấy mình dư lời. Chu Biệt Hạc không phải hạng người thích cái mới chán cái cũ, chuyện đã quyết thì hiếm khi lay chuyển. Đã kết hôn thì sao có thể dễ dàng đồng ý ly hôn chứ.
Huống chi hôn nhân của hai người họ, kéo một sợi thì động cả thân thể, phân chia tài sản, giá cổ phiếu của Quân Hòa dao động, chuyện nào cũng chẳng phải nhỏ.
Hàn Sách uống một ngụm rượu để trấn tĩnh, liếc nhìn Chu Biệt Hạc, bỗng nhiên mở miệng: “Năm đó bên cạnh sân thể thao, cô gái mà cậu nhắc đến chính là Diệp Thanh Lan phải không?”
Chu Biệt Hạc nhìn ánh đèn neon xa xa, uống cạn ngụm rượu cuối cùng.
Cái này coi như đã ngầm thừa nhận, Hàn Sách bật cười:“Tôi biết ngay mà. Lần trước ở tiệm váy cưới tôi đã đoán được rồi, sau đó tôi nhờ người đi hỏi thăm thời điểm bà ngoại Diệp mất, quả nhiên đúng là cô ấy.”
Đối với việc này bị đoán trúng, Chu Biệt Hạc cũng chẳng có mấy dao động: “Cậu nghỉ phép rảnh rỗi quá đấy.”
“Đừng lo tôi có rảnh hay không.” Hàn Sách nói, “Vợ cậu có biết mối duyên phận này của hai người không? Lễ hội thả diều năm đó là tổ chức vì cô ấy.”
Chu Biệt Hạc hơi lười biếng gác cánh tay lên lan can kính, đón gió đêm nhàn nhạt nói:
“Chuyện năm đó là do một mình tôi tự nguyện, không liên quan đến cô ấy. Để cô ấy biết, chẳng lẽ là muốn lấy đạo đức ra ép buộc, khiến cô ấy thấy áy náy với tôi sao?”
Hàn Sách: “Chẳng phải là khác à?”
Chu Biệt Hạc không tỏ thái độ gì.
Hàn Sách xoay ly whisky trong tay, ngắm những mặt cắt tinh xảo của thủy tinh phản chiếu ánh trăng, không nhịn được tặc lưỡi, đến cả Chu Biệt Hạc cũng có một ngày sa vào tình trường, anh ta nếm một ngụm rượu, rồi lại nghiền ngẫm câu nói vừa rồi, ánh mắt mang vài phần trêu chọc liếc nhìn: “Cậu cảm thấy không cần để cô ấy biết, vậy rốt cuộc người cậu thích, là cô gái năm đó, hay là Diệp Thanh Lan của hiện tại?”
Ánh mắt Chu Biệt Hạc khựng lại.
Cuộc trò chuyện của hai người bất ngờ bị tiếng gõ cửa ngoài ban công cắt ngang.
Hàn Sách ra mở cửa, thấy là Mạnh Kha dẫn Tiểu Phảng lên, Mạnh Kha áy náy nói: “Con bé muốn ăn kem, tôi không biết có thể cho con bé ăn hay không, nên đến hỏi anh.”
Hàn Sách khẽ gõ lên mũi Tiểu Phảng một cái: “Không được ăn.” Rồi lại phong độ hào hoa mà cảm ơn Mạnh Kha, dắt Tiểu Phảng vào phòng riêng.
Tiểu Phảng chạy về phía Chu Biệt Hạc:
Chu Biệt Hạc đặt ly xuống, đối diện với Tiểu Phảng thì vẻ mặt cũng dịu lại đôi chút.
Tiểu Phảng đảo mắt nhìn quanh, tò mò hỏi: “Mợ đâu rồi, mợ không có ở đây sao ạ?”
Hàn Sách lúc nãy còn không biết, giờ thì đã rõ, liền đi tới bế con gái lên: “Ngoan, đừng chọc vào nỗi đau của cậu con nữa. Nào, chúng ta gọi điện cho mợ nhé.”
“Được ạ.” Tiểu Phảng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, ngoan ngoãn nghe lời.
Trong đồng hồ điện thoại của cô bé có lưu số của Diệp Thanh Lan, cô bé bấm gọi, hơn mười giây sau, điện thoại được kết nối, truyền đến giọng nữ dịu dàng mà trong trẻo lạnh nhạt: “Tiểu Phảng?”
“Mợ~”
Cách một tháng, lại một lần nữa nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Chu Biệt Hạc chống tay lên thái dương, lặng lẽ ngồi đó.
Người trong điện thoại đang nói chuyện với Tiểu Phảng, cố tình hạ giọng dịu lại: “Mẹ cháu đâu, sao tự nhiên lại nghĩ tới gọi cho mợ thế?”
Tiểu Phảng: “Mẹ không có ở đây, ba bảo cháu gọi cho mợ.”
Diệp Thanh Lan bật cười, hiển nhiên cảm thấy Tiểu Phảng đang nói bừa: “Ba cháu sao lại để cháu gọi điện cho mợ chứ.”
“Là thật mà.” Tiểu Phảng ngây ngô nói, “Ba đưa cháu đến tìm cậu, mợ ơi, sao mợ không có ở đây, cháu nhớ mợ rồi.”
Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng.
Cô khẽ hỏi: “Cậu cũng ở đó sao?”
“Vâng ạ, mợ ơi, mợ có muốn nói vài câu với cậu không?”
Hàn Sách liếc nhìn Chu Biệt Hạc trên ghế sofa, vỗ vỗ con gái ra hiệu cho con bé đi qua.
Tiểu Phảng nghe lời, giơ đồng hồ điện thoại chạy tới.
Chưa kịp đến trước mặt Chu Biệt Hạc, Diệp Thanh Lan đã dịu giọng cất lời: “Tiểu Phảng, mợ có chút bận, mình tạm dừng ở đây nhé, lần sau chúng ta lại trò chuyện, được không?”
Tiểu Phảng: “A… Được ạ, mợ.”
“Tút tút tút——”
Điện thoại bị cúp máy.
Tiểu Phảng ngơ ngác nhìn cậu, lại nhìn ba.
Hàn Sách cố nhịn cười, cúi người bế con gái lên: “Thấy chưa, khó trách sao cô ấy là mợ con.”
Tiệc mừng công kết thúc lúc mười một giờ.
Đêm đó, trời đổ mưa. Trước cửa Vạn Ẩn, từng chiếc xe lần lượt rời đi trong màn mưa, thầy Bách không lái về Giang Hoàn Tân Phủ như thường lệ, mà dừng xe ở Lục Khê.
Chu Biệt Hạc xuống xe.
Thời gian đã rất muộn, chị Chương đã ngủ rồi, trong biệt thự tĩnh mịch lại lạnh lẽo, anh giẫm lên bậc thang trong bóng tối, đi lên lầu hai.
Phòng ngủ đã một tháng không có người ở, tuy chị Chương quét dọn mỗi ngày, nhưng vẫn chẳng có bao nhiêu hơi người.
Uống nhiều rượu, có chút đau đầu.
Chu Biệt Hạc lười chẳng muốn kéo lỏng cà vạt, cứ thế đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, những đồ dùng rửa mặt và sản phẩm chăm sóc da đã dùng một nửa vẫn chưa bị lấy đi, nghĩ đến chắc là Diệp Thanh Lan đã mua mới rồi.
Đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu vòi bơm, sữa dưỡng đã khô cứng.
Mùi hương bột phấn diên vĩ từng lúc nào cũng tràn ngập không khí trong phòng ngủ, nay đã nhạt đến mức chẳng còn.
Anh bước vào phòng thay đồ, trên mặt bàn là quần áo mùa đông của Diệp Thanh Lan mà chị Chương đã sắp xếp gọn gàng.
Cô thích đủ loại tông màu xanh lam và xanh lục, tươi tắn trong trẻo. Chu Biệt Hạc bước đến trước bàn trang điểm, nhặt một chiếc dây buộc tóc màu xanh trời.
Cảm giác khi cầm vào lụa tơ tằm vẫn mềm mại, mịn màng như trước.
Khóe mắt lóe qua một tia sáng.
Chu Biệt Hạc nhìn sang, là chiếc nhẫn kim cương lam, yên lặng nằm trong chiếc hộp nhung đen vuông vức.
Cô không cần nữa.
Đến cả chiếc nhẫn mình thích đến thế, cũng có thể không cần.
Trong căn phòng này, khắp nơi đều là dấu vết mà cô để lại.
Chu Biệt Hạc chìm trong một mảnh tối đen, chợt nhớ tới câu nói kia của Hàn Sách, người cậu thích, rốt cuộc là cô gái năm xưa, hay là Diệp Thanh Lan của hiện tại?
Cảnh tượng nhiều năm trước và khoảnh khắc bây giờ chồng lên nhau.
Anh bước đi dưới khán đài sân vận động, trên đường chạy, cô gái tự do rạng rỡ đạp ván trượt lướt về phía anh, khoảnh khắc lướt qua vai nhau, anh quay đầu lại, nhìn thấy chính là Diệp Thanh Lan hai mươi bảy tuổi, lạnh nhạt mà dịu dàng.
Cô ngồi bên khung cửa sổ ôm trọn cảnh núi, khoác chiếc khăn choàng màu be nhạt, quay đầu mỉm cười với anh, đẹp như thơ như họa.
Rượu làm tê liệt thần kinh, Chu Biệt Hạc chậm rãi siết chặt chiếc dây buộc tóc, chưa từng có lúc nào tỉnh táo đến vậy.
Cuộc hôn nhân với cô, có lẽ bắt đầu từ chút lưu luyến anh chẳng buông bỏ được khi còn niên thiếu. Thế nhưng, ngày này qua ngày khác họ chung sống cùng nhau, trong mỗi một lần hôn sâu đầy tình cảm, trong đôi mắt cô khi nhìn về phía anh.
Thì ra từ lâu đã biến thành một tình yêu sâu không thấy đáy.
Anh yêu cô.
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính