Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 47: Mối duyên chưa kết thúc.
Đoàn Sướng quay lại phòng chiếu phim.
Đèn đã được bật sáng, đội ngũ sáng tạo chính ngồi quây lại với nhau, thảo luận những phần cần sửa của bộ phim.
Mạnh Kha chú ý thấy, suốt cả buổi tọa đàm, tâm trí Đoàn Sướng đều không ở đây, thậm chí có người gọi liền hai tiếng “Đạo diễn Đoàn”, anh ta cũng chẳng phản ứng.
Bộ phim này quay từ năm ngoái, kéo dài chừng nửa năm, cô ấy và Đoàn Sướng cũng khá thân quen.
Buổi tọa đàm kết thúc, mọi người lục tục ra về, Mạnh Kha thì ở lại, ngồi xuống cạnh Đoàn Sướng, bỏ qua những câu xã giao thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề: “Anh với Diệp Thanh Lan trước đây là bạn học sao?”
Đoàn Sướng bình thản khẽ cười một tiếng: “Bạn học? Tôi là mối tình đầu của cô ấy.”
“....”
Từng nghĩ là không đơn giản, không ngờ lại không đơn giản đến thế.
Cô ấy và Đoàn Sướng cũng có thể xem như bạn bè, liên nói: “Cô ấy đã kết hôn rồi, tình cảm vợ chồng rất tốt.”
Lại một lần nữa bị nhắc nhở, ánh mắt Đoàn Sướng nhạt đi, nhớ đến chiếc nhẫn chói mắt ấy, cùng người đàn ông dưới màn đêm đã khơi dậy ký ức không vui của anh ta.
“Tình cảm tốt ư…” Đoàn Sướng lặp lại mấy chữ này, cười khẩy một tiếng, “Một cuộc liên hôn môn đăng hộ đối, thì có thể có tình cảm gì chứ.”
Giọng điệu đầy cố chấp, khiến Mạnh Kha không nhịn được quay đầu lại: “Anh đang nói gì vậy, anh có biết chồng cô ấy là ai không?”
“Là Chu Biệt Hạc.”
Quả nhiên là anh ta.
Trong lòng Đoàn Sướng phủ đầy mây mù u ám.
Nghi ngờ đã bị chôn vùi nhiều năm, hôm nay được chứng thực.
Hồi đó anh ta rất thích Diệp Thanh Lan, trân trọng cô, biết cô chậm nóng, vì thế cho dù đã xác định quan hệ, thì từ nắm tay đến ôm, cũng đều tiến từng bước một.
Họ ở bên nhau là vào tháng Chín, trong ngọn gió đêm đầu thu giống hệt giờ phút này, anh ta đưa Diệp Thanh Lan về ký túc, giống như tất cả các đôi tình nhân đại học khác, nắm tay trò chuyện dưới ký túc xá.
Tính cách cô lạnh nhạt, nhưng lại rất dễ đỏ mặt.
Anh ta gần như si mê mà nâng khuôn mặt thiếu nữ, khẽ hôn lên trán cô.
Sau cái ôm non nớt và ngượng ngập, dõi mắt nhìn bóng lưng Diệp Thanh Lan trở về ký túc, tâm trạng Đoàn Sướng rất tốt mà quay người đi, vô tình chú ý thấy dưới bóng cây ven đường có đỗ một chiếc siêu xe màu đen.
Là con trai nào có ai không thích xe chứ, gia cảnh Đoàn Sướng bình thường, ba mẹ đều là công chức, mức sống miễn cưỡng coi như là tiểu khang*.
(*) Đủ ăn đủ mặc, tạm gọi là khá giả.
Ở Đại học Lăng, con nhà giàu nhiều như mây, trong trường đâu đâu cũng thấy siêu xe.
Đoàn Sướng vốn chỉ vì kiểu dáng xe mà nhìn thêm hai lần, nhưng chính vì hai lần ấy lại khiến anh ta vô cớ nảy sinh một loại trực giác quái lạ và hoang đường, dường như sự thân mật với bạn gái vừa rồi, toàn bộ đều bị chủ xe nhìn thấy hết.
Anh ta ngẩn người tại chỗ một lúc, thân xe màu đen khởi động, quay đầu rời khỏi tầm mắt anh ta.
Anh ta theo bản năng nhấc chân, bước theo vài bước.
Qua một ngã rẽ, chiếc xe dừng lại bên dải cây xanh trước siêu thị trong khuôn viên trường, một người đàn ông trẻ mặc áo gió đen mỏng từ trong xe bước xuống, dáng người cao gầy, bước đi ung dung.
Đoàn Sướng đang nhìn chằm chằm thì vai bị bạn cùng phòng cợt nhả vỗ một cái: “Cậu nhìn gì thế, đưa bạn gái xong còn chưa về ký túc, tự đứng đây hồi tưởng à?”
Anh ta ngoảnh đầu, liếc bạn cùng phòng một cái đầy lạnh lẽo.
Bạn cùng phòng bị dọa sợ, mờ mịt không hiểu, theo ánh mắt anh ta nhìn sang, thấy một người đàn ông trẻ ở đằng xa vừa mua một chai nước lạnh từ siêu thị đi ra.
Bạn cùng phòng kinh ngạc nói: “Chu Biệt Hạc, chẳng phải năm ngoái anh ta đã tốt nghiệp ra nước ngoài rồi sao, sao lại quay về trường rồi?”
Ừ nhỉ, sao lại đột nhiên quay về trường thế?
Anh ta và Chu Biệt Hạc, là sự khác biệt trời sinh.
Vừa nãy, trong khoảng thời gian ngắn Chu Biệt Hạc dừng dưới ký túc xá nữ, rốt cuộc là đang nhìn cái gì?
Làn sương mù chôn trong lòng Đoàn Sướng suốt tám năm dài, cuối cùng vào một đêm gió thu nữa, đã có đáp án.
Một khi nghi ngờ được xác lập, liền biến thành sự thật.
Người bạn gái năm đó anh ta vô cùng trân trọng, cuối cùng đã trở thành người vợ gối kề của kẻ kia.
–
Chị Chương vì con gái bị sốt, xin phép Diệp Thanh Lan nghỉ thêm hai ngày để chăm sóc con gái.
Diệp Thanh Lan đồng ý cho nghỉ, tiện thể xin địa chỉ, gửi cho chị Chương một số thực phẩm bổ dưỡng ở nhà, thích hợp cho cô gái trẻ ăn.
Chị Chương không có ở đó, người chuẩn bị bữa sáng liền trở thành Chu Biệt Hạc, anh tự pha cà phê, làm cho cô một cốc sữa lắc, mấy ngày sau Diệp Thanh Lan phát hiện ra rằng mình thật sự đã đánh giá thấp trình độ nấu ăn của anh.
Còn về bữa tối, nếu hai người không phải tăng ca, thì sẽ cùng nhau ra ngoài nhà hàng ăn.
Trước khi tan ca tối thứ Sáu, Diệp Thanh Lan nhận được tin nhắn của Chu Biệt Hạc, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì?
Diệp Thanh Lan:Tùng Gian Yến, hơi muốn ăn.
Nơi họ lần đầu gặp nhau, sau này Diệp Thanh Lan cùng Tưởng Tư Hiền đã đến vài lần, thấy hương vị khá ngon.
Chu Biệt Hạc đồng ý, năm phút sau, thông tin xác nhận đặt bàn thành công liền được gửi đến điện thoại của cô.
Hai người hẹn lúc bảy giờ, hơn năm giờ, công việc trên tay Diệp Thanh Lan hoàn tất, nghĩ đến việc tránh giờ cao điểm tối thứ Sáu, nên cô tan ca sớm, xuất phát đến nhà hàng.
“Tùng Gian Yến” vẫn là một rừng trúc xanh mát, khiến người ta ngửi thấy mà xua tan mệt mỏi cả tuần. Diệp Thanh Lan giao xe cho nhân viên đậu xe, chậm rãi bước vào nhà hàng.
Vừa mới sáu giờ rưỡi, Chu Biệt Hạc từ Quân Hòa đến, xa hơn so với cô, vì vậy cô không vội vàng, dừng chân ở nơi tầm nhìn tuyệt vời dưới hành lang nhà hàng, hít thở không khí trong lành.
Dừng lại một lúc, có nhân viên phục vụ với thái độ kính cẩn tiến lại: “Cô Diệp, trong phòng riêng đã chuẩn bị trà điểm tâm và trái cây cho cô, cô có muốn vào bây giờ không?”
“Được.” Diệp Thanh Lan gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ.
Loại trà điểm tâm thay đổi theo mùa, trước đây là Cửu Khúc Hồng Mai, bây giờ đổi thành trà Phổ Nhĩ, bổ dưỡng mà lại nhẹ nhàng.
Cửa sổ mở, làn gió mát được rừng trúc phơi nắng thổi vào, xua tan mùi trà Phổ Nhĩ khắp phòng.
Diệp Thanh Lan ngồi trong phòng riêng, vừa nhấm trà, vừa gửi tin nhắn cho Chu Biệt Hạc, hỏi anh đã đến đâu rồi.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, cửa phòng riêng bất ngờ bị đẩy mở.
Cứ tưởng là Chu Biệt Hạc đến, Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, đôi môi cong lên chưa đầy một giây, liền chuyển thành ngạc nhiên.
Cô nhíu mày, hầu như không nhận ra.
Đoàn Sướng bắt được nét biểu cảm thoáng qua này, nụ cười ôn hoà, lịch lãm của anh ta khựng lại một chút, thở dài nói: “Sao vậy, không muốn gặp anh đến vậy à?”
Diệp Thanh Lan đặt tách trà xuống, không nói gì.
Dù lòng đã bình yên như nước tĩnh, cô cũng không muốn làm bạn với người yêu cũ từng phản bội mình.
Diệp Thanh Lan chỉ có thể giữ sự lịch sự cơ bản: “Đạo diễn Đoàn cũng đến ăn cơm à?”
Đoàn Sướng nhìn cô, cô thậm chí không mời anh ta ngồi: “Ừ, phim đang gửi duyệt, đi ăn với vài vị lãnh đạo đã duyệt qua.”
Cô gật đầu: “Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ, đừng phụ công sức của Mạnh Kha.”
Ánh mắt Đoàn Sướng khẽ thay đổi: “Em thật sự hy vọng anh mọi chuyện suôn sẻ sao?”
Câu hỏi của anh ta có vẻ đúng mà lại không hẳn, Diệp Thanh Lan không muốn nói nhiều, giơ tay xem đồng hồ, đứng dậy rời đi: “Xin lỗi, tôi phải ra cửa đón người rồi——”
Còn chưa đi tới cửa, cổ tay đã bị Đoàn Sướng nắm chặt, anh ta lách người chặn mất đường đi của cô.
“Buông tay.” Diệp Thanh Lan nghiêng mặt, giọng điệu đã trở nên lạnh lùng.
“Thanh Lan.” Đoàn Sướng nhìn cô, giọng nói kiềm nén nỗi bi thương, “Đừng hận anh như thế này, được không?”
Anh ta không thể chịu đựng nổi, thiếu nữ đoan trang e thẹn năm xưa, nay lại lạnh nhạt phớt lờ anh ta.
Diệp Thanh Lan dùng rất nhiều sức, mới rút được tay mình ra, Đoàn Sướng nắm quá chặt, bóp ra một vòng vết hằn đỏ sâu, đau đến mức cô không nhịn được mà nhíu mày: “Tôi từng hận anh khi nào?”
“Em không hận anh sao?” Giọng Đoàn Sướng mang vài phần ngẩn ngơ và thê lương, “Thế thì tại sao sau khi chia tay, em chặn hết mọi cách liên lạc của anh, tự mình chạy đến nông thôn dạy học tình nguyện, ngay cả gặp anh một lần cũng không chịu.”
Chỉ cách một cánh cửa, Chu Biệt Hạc bước trên ánh sáng vàng trong mà mờ tối, chậm rãi đứng yên.
Gió xuyên qua rừng trúc, bóng sáng nhảy nhót dưới chân anh, tiếng trò chuyện trong phòng bao tràn ra như cá bơi, rõ ràng khiến Chu Biệt Hạc nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước, khi hai người ôm nhau thân mật dưới ký túc xá.
Khi ấy, anh thường mơ thấy Diệp Thanh Lan, mơ thấy gương mặt trong trẻo xinh đẹp của cô trên sân trường, hướng về ánh mặt trời mà rạng rỡ.
Anh cho rằng cái thoáng nhìn kinh diễm kia chỉ là một chút rung động chẳng đáng kể, nên trước khi ra nước ngoài đã chuẩn bị một lễ hội thả diều, hy vọng có thể an ủi thiếu nữ nỗi đau mất đi người thân, cũng coi như trọn vẹn đoạn duyên phận tình cờ giữa anh và cô.
Về sau anh mới nhận ra, nỗi nhớ nhung của mình dường như chẳng chỉ dừng lại ở đó.
Sau khi bị ác mộng quấy nhiễu gần nửa năm, Chu Biệt Hạc quyết định quay về nước, đi tìm mối duyên chưa kết thúc ấy.
Anh chờ suốt một ngày dưới ký túc xá nữ, nhưng thứ anh chờ được lại là cảnh Diệp Thanh Lan nắm tay người khác.
Bên cạnh cô đã có bạn trai, dáng vẻ thiếu nữ lần đầu biết yêu thật đẹp, nhưng lại chẳng thuộc về anh.
Chu Biệt Hạc từ nhỏ đã kiên định và kiêu ngạo, chưa từng hối hận bất kỳ quyết định nào của bản thân, nhưng lần ấy là lần đầu tiên, anh ngồi trong xe im lặng thật lâu, biết rằng mình đã bỏ lỡ cô.
Mang theo nuối tiếc và cảm xúc phức tạp, anh lựa chọn chấp nhận đoạn sai lầm trớ trêu này, coi như bản thân chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô.
Rất lâu sau, Chu Biệt Hạc vô tình nghe Hướng Vân Khanh nhắc rằng bà Diệp đang tìm người thích hợp để kết hôn cho con gái.
Anh nghĩ, có lẽ đây chính là số mệnh đã định sẵn.
Định mệnh đã an bài, duyên phận giữa họ không thể cắt đứt.
Trong phòng tiếng gió xào xạc, hương trà Phổ Nhĩ vẫn nhè nhẹ lan tỏa, nghe thấy lời của Đoàn Sướng, Diệp Thanh Lan cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng người ngoại tình là anh ta, vậy mà đã qua nhiều năm như vậy, từ miệng anh ta nói ra lại biến thành lỗi của cô.
Cô bình tĩnh nói: “Tôi đi dạy học tình nguyện là vì anh, cũng không hẳn là vì anh, Đoàn Sướng, tôi nghĩ bất kỳ ai bị phản bội, bị chia tay một cách đột ngột phũ phàng, cũng đều cần thời gian để tự chữa lành.
Đoàn Sướng nghe đến hai chữ “ngoại tình”, hơi thở bỗng trở nên nặng nề, anh ta nắm chặt vai Diệp Thanh Lan: “Ngoại tình gì chứ? Em nói rõ đi?”
Diệp Thanh Lan giãy ra, có chút chán ghét, muốn dứt khoát nói rõ mọi chuyện với anh ta: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, còn phải nhắc lại nữa sao? Năm đó anh chia tay tôi, chẳng phải là vì cô đàn em đó à? Bạn bè tôi đều đã nhìn thấy.”
“Em nói bậy!” Gương mặt vốn dĩ tuấn tú của Đoàn Sướng trở nên kích động, anh ta không thể chịu nổi khi bị vu khống như vậy, “Anh chỉ là thương hại cô ấy là sinh viên nghèo, cho cô ấy chút sách vở và tài liệu ôn tập, anh chưa từng có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với cô ấy!”
Sự bình tĩnh của cô khiến anh ta trông giống như một kẻ điên loạn, Đoàn Sướng bỗng thấy khó xử, hít sâu một hơi để ép mình bình tĩnh lại, nghiêng đầu im lặng mấy nhịp thở, rồi chán nản nói: “Thanh Lan, em biết không, anh luôn cảm thấy mình không xứng với em. Nhất là những người bạn của em, công khai thì có, ngấm ngầm cũng có, ai nấy đều coi thường anh, trong mắt bọn họ, rốt cuộc anh là cái gì chứ?”
Thì ra là vì chuyện này, Diệp Thanh Lan bỗng thấy có chút buồn cười, cô đã vì anh ta mà tự nghi ngờ bản thân suốt một thời gian dài, kết quả nguyên nhân chỉ là do sự tự ti của anh ta mà thôi.
“Tưởng Tư Hiền, Hạ Chướng…” Đoàn Sướng chậm rãi nhắc đến những cái tên từng khiến anh ta trong thời niên thiếu cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương sâu sắc, yết hầu chuyển động, chậm rãi nói, “Còn cả ba em nữa.”
Diệp Thanh Lan sững lại: “Ông ấy nói gì với anh sao?”
“Không có.”
Đoàn Sướng tự giễu nói: “Em còn nhớ sau khi chúng ta quen nhau, có lần anh đưa em về ký túc xá, thì gặp phải ba em đến đón em về nhà không?”
Diệp Thanh Lan nhớ rõ, khi ấy cô đã thành niên, vốn định giới thiệu Đoàn Sướng với Diệp Lăng Phong, nhưng anh ta, vừa nghe nói đó là xe của ba cô từ xa, đã vội buông tay cô trước một bước.
“Chủ tịch Diệp không hề nói với tôi một câu nào.” Đoàn Sướng quay đầu, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lan, cho dù bây giờ anh ta đã công thành danh toại, dường như trong khoảnh khắc lại trở về cảnh chói mắt năm xưa, “Ông ấy chỉ nhìn tôi một cái, chẳng nói lời nào, tôi thậm chí còn không xứng để ông ấy ra tay ‘gậy đánh uyên ương’.”
Chuyện cũ như mây khói thoáng qua, Diệp Thanh Lan không ngờ, mối tình mà cô từng cho là tình yêu, trong mắt Đoàn Sướng lại chỉ toàn là sự nhục nhã.
Việc anh ta chia tay không phải đột ngột, mà là sự chồng chất của những cảm xúc.
“Thanh Lan…” Đoàn Sướng đưa tay ra, “Anh biết em là vì gia đình mới phải liên hôn, nhưng anh không quan tâm, những năm qua anh nỗ lực kiếm tiền, tất cả đều vì em, chúng ta…”
Lời anh ta còn chưa nói hết, Diệp Thanh Lan đã chẳng muốn nghe thêm, kéo cửa phòng riêng ra, định đi tìm Chu Biệt Hạc.
Giây tiếp theo, bước chân cô khựng lại.
Ngoài cửa, nơi hành lang thấp thoáng mờ ảo, người đàn ông đứng đó, nổi bật trong ánh sáng.
“Anh…” Diệp Thanh Lan sững ra một chút, “Anh đến từ khi nào thế?”
Chu Biệt Hạc đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô.
Vòng vết hằn đỏ do Đoạn Sướng siết vừa khéo được bàn tay ấy che phủ, thuận theo sức kéo của anh, Diệp Thanh Lan bước qua bậc cửa, từ cạnh Đoạn Sướng đi đến bên cạnh Chu Biệt Hạc.
Cách một dải ánh sáng trong hành lang, Đoàn Sướng và Chu Biệt Hạc nhìn nhau.
Sau ngần ấy năm, người mà năm đó chỉ thoáng gặp từ xa đã khiến anh ta tự nhiên sinh mặc cảm, nay lại càng cao xa khó với, sóng vai cùng Diệp Thanh Lan, mang phong thái và khí độ vô cùng xứng đôi.
Chu Biệt Hạc thuận thế ôm lấy eo người trong lòng, dịu dàng nói: “Thanh Lan, không giới thiệu một chút sao?”
Diệp Thanh Lan không biết anh có nghe thấy cuộc đối thoại của họ không.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Biệt Hạc, thấy sắc mặt anh như thường, đoán rằng anh vừa mới đến, đang định mở lời thì bất ngờ bị Đoàn Sướng cắt ngang.
“Chu tổng.” Đoàn Sướng đưa tay ra, cảm xúc yếu thế vừa rồi trước mặt Diệp Thanh Lan lập tức biến mất không còn dấu vết, trở lại dáng vẻ nhã nhặn bình thản, “Tôi họ Đoàn, là mối tình đầu của Thanh Lan.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ “mối tình đầu”.
Bầu không khí hơi ngưng trệ, ngay cả bóng trúc cũng không còn lay động.
Diệp Thanh Lan nhíu mày liếc Đoàn Sướng một cái, cảm thấy tối nay anh ta cứ như uống nhiều rồi, dây dưa vô lý.
Rõ ràng đã là chuyện cũ từ nhiều năm trước, vậy mà cứ khăng khăng nhắc đi nhắc lại.
Sắc mặt Chu Biệt Hạc bình thản, coi như không thấy bàn tay đưa ra của Đoàn Sướng, cúi đầu thản nhiên vén tóc cô ra sau tai: “Đói chưa, chúng ta đổi sang phòng khác ăn.”
Diệp Thanh Lan cũng muốn mau chóng kết thúc tình cảnh kỳ lạ này, gật đầu: “Được.”
–
Mãi cho đến khi lên xe, Diệp Thanh Lan vẫn không biết Chu Biệt Hạc có phải đang không vui hay không.
Mấy lần cô muốn mở miệng giải thích, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Rõ ràng giữa cô và Đoàn Sướng chẳng có gì, nhưng từng có tồn tại thật sự, một khi giải thích thì ngược lại giống như càng che giấu càng lộ rõ.
Trong hàng ghế sau chiếc Maybach, Diệp Thanh Lan mấy lần nhìn về phía Chu Biệt Hạc, anh lật xem tài liệu công việc, không hề đáp lại ánh mắt của cô.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh không để ý tới cô.
Diệp Thanh Lan cụp mắt xuống, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi ấm ức khó nói thành lời.
Cô dịch người về phía cửa xe, hơi nghiêng về phía cửa sổ, cũng không nhìn anh.
Chín giờ, hai người trở về Lục Khê.
Mấy ngày nay dự báo thời tiết có mưa, xe chạy vào ga–ra, hai người một trước một sau lên lầu.
Trong phòng khách là một mảnh tối đen yên tĩnh.
Diệp Thanh Lan cởi áo khoác tây trang, ngồi ở ghế mềm huyền quan để đổi giày, cô cúi đầu, phớt lờ Chu Biệt Hạc đang đứng bên cạnh, đổi giày xong thì tự mình đi vào trong.
Vừa đi chưa được mấy bước thì bị một lực mạnh kéo ngược lại.
Tim nặng nề đập mạnh một cái, cơ thể Diệp Thanh Lan mất thăng bằng, đâm sầm vào lòng người đàn ông, bị buộc phải ngẩng đầu.
Chu Biệt Hạc ôm chặt eo cô, cúi đầu giữ chặt sau gáy mà hôn sâu.
Nụ hôn của anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, mang theo chút cảm xúc chiếm hữu. Diệp Thanh Lan vẫn chưa kịp sắp xếp lại tâm trạng của mình, cảm giác tủi thân vừa đi lại quay về, cô dùng sức đẩy anh ra.
Anh siết chặt eo cô.
“Ưm…”
Diệp Thanh Lan trong lúc mất sức đã cắn rách môi anh.
Mùi máu tanh lan ra, gọi lý trí của Chu Biệt Hạc trở về, anh dừng lại, cảm nhận được sự kháng cự của cô, cúi đầu, tì trán mình vào trán cô: “Thanh Lan…”
Anh có thể không để ý đến việc Quảng Dụ theo đuổi cô, cũng có thể chấp nhận tình bạn nhiều năm của cô với Giang Thư Loan, đó là bởi vì anh biết rõ trong lòng cô không có bọn họ.
Nhưng Đoàn Sướng thì khác, đó là người yêu của cô khi tình cảm vừa mới chớm nở, anh đã tận mắt thấy dáng vẻ cô yêu Đoàn Sướng.
Chu Biệt Hạc thừa nhận bản thân có chút mất đi lý trí, khi nghe họ lật lại chuyện yêu hận năm xưa.
Diệp Thanh Lan thở dồn dập, không thể phớt lờ nỗi khó chịu trong lòng, quay mặt đi: “Lúc ở trên xe chẳng phải anh không muốn để ý đến em sao, vậy thì dứt khoát cả đời cũng đừng để ý đến em nữa.”
Trong bóng tối, không thể nhìn rõ gương mặt của nhau.
Nhịp tim và hơi thở là quen thuộc, Chu Biệt Hạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để xoa dịu tâm tình, nghe được lời nói hờn dỗi của cô, từng chút nhặt lại lý trí.
Cho dù từng yêu đến đâu đi nữa thì đã sao, bây giờ cô là vợ của anh.
“Xin lỗi.” Cánh tay anh siết chặt, nụ hôn rơi xuống, quấn quít dỗ dành, từng chút xóa đi nỗi tủi thân của cô, “Thanh Lan, là lỗi của anh.”
Trong lòng Diệp Thanh Lan dâng lên một trận cuộn trào không thể kìm nén.
Cô không muốn thừa nhận rằng mình mềm lòng với anh nhanh đến thế.
Cô nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Chu Biệt Hạc, nhỏ giọng giải thích: “Em và Đoàn Sướng chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, không có gì cả.”
“Ừ.” Chu Biệt Hạc như thể không muốn nhắc lại chuyện này nữa, dịu dàng hôn lên má cô một cái, “Hàn Sách cho người mang chiếc váy cưới đã chỉnh sửa xong tới rồi, chúng ta thử nhé."
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính