Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 46: Gió từ khung cửa kính phủ bụi xám xịt thổi vào.

209@-

Trong bốn người, chỉ có Mạnh Kha là mù mờ.

Sau một thoáng kinh ngạc, Diệp Thanh Lan cũng nhận ra Đoàn Sướng, mỉm cười nhẹ, nói: “Lâu rồi không gặp.”

Quả thật là quá lâu, tính ra đã hơn tám năm, sự thay đổi của Đoàn Sướng rất lớn, sự do dự trong khoảnh khắc vừa rồi là vì Diệp Thanh Lan suýt chút nữa đã không nhận ra anh ta.

Mạnh Kha không biết quan hệ giữa họ, tò mò hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Tưởng Tư Hiền bất ngờ bật cười khẩy, nhướng đuôi mắt lên: “Quen, đây chẳng phải là đạo diễn Đoàn sao? Bao nhiêu năm không gặp, đạo diễn Đoàn trong quan hệ nam nữ vẫn không biết chừng mực như vậy, anh với Thanh Lan nhà chúng tôi có quan hệ gì mà gọi thân thiết đến thế?”

Một tràng lời nói vừa đâm chọc vừa châm biếm ấy khiến nụ cười của Đoàn Sướng thoáng nhạt đi.

Mạnh Kha tất nhiên cũng nghe ra được sự mỉa mai và châm chọc trong đó, nhận ra rằng quan hệ giữa Diệp Thanh Lan và Đoàn Sướng không đơn giản như vậy, cô ấy nhất thời không biết phải làm sao, dù gì người là do cô ấy mời tới, mà không khí lúc này lại khó xử đến thế.

Diệp Thanh Lan kéo Tưởng Tư Hiền lùi về sau một chút.

Đã qua lâu như vậy, cô sớm đã không còn cảm xúc gì với Đoàn Sướng, không phản ứng dữ dội như Tưởng Tư Hiền, cô mỉm cười giải vây: “Mạnh Kha, các cô cứ bận việc đi, bọn tôi đi tìm chỗ ngồi trước.”

“Được.” Mạnh Kha thở phào nhẹ nhõm, lấy hai phần quà nhỏ của buổi chiếu thử từ chiếc bàn dài phủ nhung ra đưa cho Diệp Thanh Lan, “Chút quà lưu niệm, vé, sổ tay, bịt mắt và mấy thứ linh tinh, các cô giữ lại chơi nhé.”

Diệp Thanh Lan nhận lấy: “Cảm ơn.”

Tưởng Tư Hiền vẫn còn chưa hả giận, liếc Đoàn Sướng một cái, nếu không phải mẹ cô ấy suốt ngày nhắc nhở phải giữ gìn phép tắc nơi công cộng, cô ấy đã sớm lật ngược mắt khinh bỉ rồi.

Chỗ ngồi của hai người ở hàng thứ năm, ba hàng đầu là dành cho ekip làm phim và người trong ngành, chỗ ngồi Mạnh Kha sắp cho họ ở giữa rạp, tầm nhìn cực tốt.

Vừa mới ngồi xuống, Tưởng Tư Hiền không nhịn được mà nói: “Đúng là xui xẻo, ra khỏi nhà mà không xem hoàng lịch, lại đụng ngay phải anh ta.”

Diệp Thanh Lan lấy ra một chai nước cam từ túi xách tay mà Mạnh Kha đưa, vặn mở nắp đưa cho Tưởng Tư Hiền: “Uống chút nước đi, đừng giận nữa.”

Tưởng Tư Hiền uống hai ngụm trong cơn giận, cười khẩy rồi nói: “Đoàn Sướng đúng là còn biết xấu hổ đấy, không hiểu sao lại có mặt mũi gọi cậu là ‘Thanh Lan’ được. Hồi đó cậu không nên cản tớ, đáng ra phải để tớ với Hạ Chướng dẫn người đi đánh anh ta một trận mới phải.”

Lúc đầu Tưởng Tư Hiền có ấn tượng khá tốt về Đoàn Sướng, kiểu đàn anh trong trường đại học với vẻ ngoài thanh tú, nho nhã, lại học chuyên ngành sân khấu – điện ảnh, tự nhiên mang theo khí chất nghệ thuật nhẹ nhàng.

Cô ấy không phải kiểu người chê nghèo thích giàu, nên dù biết gia cảnh của Đoàn Sướng bình thường, cô ấy cũng không thấy có gì sai khi Diệp Thanh Lan quen anh ta.

Mãi cho đến sau này, khi Diệp Thanh Lan bị chia tay một cách “đột ngột như rơi xuống vực”, với tư cách là bạn từ nhỏ, Tưởng Tư Hiền không chỉ sững sờ mà còn suýt nữa tức đến nghẹt thở.

Cô ấy không thể hiểu nổi, mà Diệp Thanh Lan của năm đó cũng chẳng thể hiểu được.

Sau khi đưa nước cam cho Tưởng Tư Hiền, bộ phim bắt đầu, Diệp Thanh Lan tựa vào ghế mềm, nhớ lại đoạn ký ức đó.


Năm mười tám tuổi, cô thi đỗ vào đại học Lăng Giang, ban đầu cuộc sống đại học rất vui vẻ, nhưng đến nửa sau học kỳ thì bà ngoại đột nhiên mắc bệnh nặng.

Bà bị ung thư thận, ngay khi được phát hiện đã là giai đoạn cuối không thể cứu chữa, nhà họ Diệp đi khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, nhưng kết quả đều là, bà cụ nhiều nhất chỉ sống được thêm nửa năm.

Thời gian đó, cả nhà họ Diệp đều bị bao trùm bởi bầu không khí u ám.

Cô không biết phải làm gì, nên cứ lúc rảnh không có tiết học là lại đến bên bà, để mong có được chút ký ức bên nhau cuối cùng.

Sau đó đúng như bác sĩ dự đoán, bà ngoại qua đời vào tháng Sáu năm ấy.

Mùa hè, một mùa hè rực rỡ và đầy hy vọng lại trùng vào mùa tốt nghiệp, trong khuôn viên trường, tràn ngập cảm xúc hỉ nộ ái lạc của các sinh viên sắp ra trường, có người reo hò ném mũ cử nhân, cũng có người ôm nhau khóc nức nở.

Diệp Thanh Lan mơ mơ hồ hồ, từ bệnh viện trở về trường, cô ngẩng đầu, nhìn thấy những cánh diều bay đầy trời theo gió, trong ngày nắng đẹp, chúng rực rỡ như cờ cầu nguyện Tây Tạng.

Khi đó cô mới bao nhiêu tuổi chứ, chỉ mười chín tuổi, tâm hồn thiếu nữ còn mỏng manh, cô đứng yên tại chỗ, nước mắt rơi xuống, nghĩ đến người bà vừa mới rời xa, người từng làm diều cho cô khi còn bé, dù lúc bệnh nặng nằm trên giường, người bà lo lắng nhất vẫn là cô.

Nước mắt tuôn như suối, ngẩng đầu cũng không thể ngăn lại.

Đoàn Sướng chính là xuất hiện vào lúc đó, bóng dáng dịu dàng và sạch sẽ ấy cúi người đưa cho cô một gói khăn giấy, hỏi cô làm sao vậy?

Cô vì xấu hổ khi bị người khác thấy mình khóc nên quay mặt đi, vội vàng dùng khăn giấy lau nước mắt, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Đoàn Sướng đợi một lúc, chu đáo mà không tiếp tục truy hỏi, thay vào đó chỉ tay về cái lều dựng ở bên cạnh: “Hoạt động lễ hội thả diều do hội học sinh tổ chức cho sinh viên tốt nghiệp, mỗi nữ sinh đều có thể nhận miễn phí một con diều, cô có muốn không?”

Đôi mắt cô nhòe lệ: “Tôi không phải sinh viên tốt nghiệp.”

“Cũng có thể nhận được.” Đoàn Sướng nói, “Lại đây, tôi giúp cô đăng ký.”

Trong thùng đựng phía sau chiếc bàn dài chất đầy diều mới tinh, Diệp Thanh Lan chọn một chiếc có hoa văn con hạc tiên.

Đoàn Sướng nói với cô, có thể viết lời chúc phúc lên cánh diều, rồi thả ở sân vận động.

Diệp Thanh Lan đem tất cả những lời chúc phúc dành cho người thân viết hết lên diều.

Cô đứng trong sân vận động, ngước nhìn những sắc màu tung bay trên bầu trời xanh, Đoàn Sướng đứng cạnh bên, ngắm gương mặt cao quý như tranh vẽ của cô.

Đoàn Sướng hơn cô một khóa, từ hôm đó trở đi, bắt đầu theo đuổi cô.

Anh ta cư xử nho nhã, là kiểu đàn anh được yêu thích nhất trong trường đại học, theo đuổi cô cũng rất kiên nhẫn, suốt ba tháng liền, ai ai cũng biết.



Cô là kiểu người một khi đã quyết định thì hiếm khi dao động, sau khi ở bên Đoàn Sướng, cũng muốn nghiêm túc đối đãi tình cảm với anh ta.

Nhưng chưa qua bao lâu, chưa đến hai tháng, Đoàn Sướng đột ngột không hề báo trước mà đề nghị chia tay với cô.

Lúc đó, Diệp Thanh Lan thậm chí không biết mình đã làm sai điều gì, cô giống như tất cả những người từng trải qua một cuộc chia tay đột ngột, muốn truy hỏi lý do, nhưng Đoàn Sướng đã chặn hết mọi cách liên lạc của cô, thậm chí còn trốn học.

Cô tưởng rằng anh đang tránh né mình.

Mãi đến hai ngày sau, cô nhận được cuộc gọi từ Tưởng Tư Hiền, bảo cô đến một nơi.

Ở bên ngoài quán nướng ấy, cô trông thấy Đoàn Sướng uống đến say mèm, cùng với cô đàn em mà anh ta vẫn luôn nói chỉ là bạn.

Tưởng Tư Hiền và mấy người Hạ Chướng lúc đó liền nổi giận, định xông lên đánh người, nhưng bị cô ngăn lại.

Diệp Thanh Lan cũng không biết tại sao lúc đó mình lại có thể tỏ ra bình tĩnh đến vậy, cô bình thản quay về trường, xóa hết liên lạc của Đoàn Sướng, gom những món đồ anh ta tặng đóng gói rồi ném vào thùng rác.

Trong ký túc xá có một người bạn vốn không hợp với cô, thấy tình cảnh ấy thì mỉa mai buông một câu: “Xinh đẹp như thế, chắc là người ta chịu không nổi tính cách của cô, mới phải chia tay.”

Người nói thì có ý, người nghe cũng để tâm.

Trong tình cảnh như thế, chẳng ai có thể không nghi ngờ chính bản thân mình.

Diệp Thanh Lan im lặng rất lâu, bắt đầu rơi vào sự tự nghi ngờ vô hạn về bản thân, vừa hay lúc đó học viện có một hoạt động dạy tình nguyện, cô liền đăng ký, trong tâm trạng chán nản mà đến một ngôi làng hẻo lánh.

Năm ấy có không ít lời đồn rằng đi dạy tình nguyện sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô rất may mắn, nơi cô đến là một ngôi trường tiểu học thuần phác đáng yêu, tuy điều kiện khó khăn, nhưng khắp nơi đều là sự nhiệt tình đầy sức sống.

Đám học sinh vừa nghịch ngợm vừa ngoan ngoãn, thường chủ động giúp cô gánh nước, còn bắt những chú thỏ con dễ thương tặng cô. Trong lớp học chật hẹp, gió từ khung cửa kính phủ bụi xám xịt thổi vào, khẽ lay động một góc tâm hồn ngây thơ.

Tình cảm các em dành cho “cô giáo Diệp” là xuất phát từ tận đáy lòng, không pha lẫn bất kỳ h*m m**n hay lợi ích nào.

Diệp Thanh Lan dần dần thoát ra khỏi sự tự phủ định bản thân.

Giữa những mảng tường bong tróc, giữa lớp bụi phấn rơi xào xạc, cô trở nên bình tĩnh. Cô nghĩ, đã mất ba tháng để chấp nhận một mối tình, vậy thì cũng có thể dùng ngần ấy thời gian để quên đi, cũng là điều có thể chấp nhận.

Cô mới chỉ hai mươi tuổi, không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ.

Sau này quay về trường, khi lại gặp Đoàn Sướng, lòng Diệp Thanh Lan đã tĩnh lặng như mặt nước phẳng.

Anh ta là người ưu tú đến thế sao? Thực ra chưa hẳn, gia thế của cô đã định sẵn rằng cô đã gặp qua nhiều người cùng tuổi mà ở mọi phương diện đều vượt trội, áp đảo Đoàn Sướng.



Truyện cổ tích kết thúc, tình cảm giữa họ cũng mong manh như sợi dây diều, chỉ cần kéo nhẹ một cái là đứt.

Mà nay đã qua từng ấy năm, lúc vừa rồi nhận ra Đoàn Sướng, trong lòng Diệp Thanh Lan không hề gợn sóng, cảm xúc duy nhất chỉ là sự ngạc nhiên khi gặp lại người quen cũ.

Đối với cô mà nói, anh ta chỉ có thể xem như một người bạn học cũ mà thôi.

Tưởng Tư Hiền tất nhiên tức giận hơn cô, dù sao cũng là kẻ đã phụ bạc chị em mình, người mà muốn đánh nhưng lại chưa đánh được.

Tiểu thư Tưởng giận đến nhanh, nguôi cũng nhanh. Bộ phim thương mại do Mạnh Kha quay quả thật không tệ, kiểu phim giải trí cho cả gia đình, không mang chút giáo điều nào, chỉ đơn giản là chọc cười.

Xem xong phim, hai người rời phòng chiếu, đi xuống lầu. Phòng chiếu nằm trong trung tâm thương mại, xuống đến tầng một, Tưởng Tư Hiền đi vào nhà vệ sinh, Diệp Thanh Lan ra ngoài chờ cô ấy.

Trung tâm thương mại xây đã lâu, bãi đỗ xe ngầm không đủ rộng, lúc Tưởng Tư Hiền đến đã kín chỗ, cô ấy đành đỗ xe ở bên ngoài.

Diệp Thanh Lan không lái xe, mà ngồi xe của Chu Biệt Hạc tới.

Ra đến bên ngoài, cô mở điện thoại, thấy tin nhắn Chu Biệt Hạc gửi mười phút trước:Kết thúc chưa?

Anh muốn đến đón cô.

Diệp Thanh Lan gõ chữ, trả lời:Vừa xem xong, việc bên công ty anh xong chưa? Nếu chưa thì để Tư Hiền đưa em cũng được.

“Thanh Lan.”

Vừa ấn nút gửi, phía sau đã vang lên một giọng nam.

Diệp Thanh Lan quay đầu lại, thấy Đoàn Sướng đi tới.

Tám, chín năm đã trôi qua, anh ta thay đổi thật không ít. Trước kia tuy tuấn tú nho nhã, nhưng vẫn có chút gượng gạo, gò bó. Nay bước đi khoan thai, giữa lông mày đã ung dung hơn nhiều.

Khi xem phim, Diệp Thanh Lan có lật xem tập giới thiệu phim đặt ở ghế, biết rằng giờ đây Đoàn Sướng đã là một nhân vật không thể xem thường, đạo diễn phim thương mại thế hệ mới, danh tiếng tuy khen chê lẫn lộn, nhưng không thể phủ nhận giá trị thương mại, mỗi bộ phim đều rất ăn khách.

Diệp Thanh Lan gật đầu một cái: “Chẳng phải còn có tọa đàm của đội ngũ sáng tác sao, đạo diễn Đoàn sao lại xuống đây?”

Đoàn Sướng nói: “Đến tiễn em, tiện thể ôn chút chuyện xưa.”

Diệp Thanh Lan không nói gì, bấm mở điện thoại, liếc xem Chu Biệt Hạc đã trả lời tin nhắn chưa.

Đoàn Sướng nhanh chóng nhận ra, chuyện nhắc lại quá khứ giữa họ dường như là một đề tài không mấy vui vẻ.



Diệp Thanh Lan khẽ cười, vẻ lạnh nhạt: “Cảm ơn, nghe nói bây giờ anh đã công thành danh toại, chúc mừng anh.”

Cô tránh né câu hỏi của anh ta, đáp lại bằng một câu khách sáo lấy lệ.

Trong mắt cô, Đoàn Sướng không nhìn thấy bất kỳ tình cảm nào, yêu hay hận đều không có, anh ta mấp máy môi, đang định mở miệng nói thì bị tiếng rung điện thoại của Diệp Thanh Lan cắt ngang.

Diệp Thanh Lan liếc nhìn một cái, ngẩng đầu: “Xin lỗi, chồng tôi đến đón tôi rồi.”

Cô nói xong liền quay người rời đi, tựa như chỉ tình cờ gặp một người hoàn toàn không quan trọng, Đoàn Sướng đưa tay định giữ lại, nhưng chỉ nắm vào khoảng gió hư vô.

Lúc này anh ta mới nhìn thấy, giữa ngón tay cô là viên lam ngọc lấp lánh chói mắt.

Ở chỗ đỗ xe trước trung tâm thương mại, một chiếc Maybach bật đèn cảnh báo đang chờ.

Chu Biệt Hạc đã đến từ hai mươi phút trước, ngồi trong xe xem tài liệu một lúc, khi nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Thanh Lan, anh ngẩng đầu nhìn ra, thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông khác.

Dáng vẻ quen thuộc, không giống như người xa lạ vừa mới quen.

Anh vừa trả lời tin nhắn của Diệp Thanh Lan, vừa xuống xe, từ xa trông thấy cô nói lời tạm biệt với người kia, rồi bước về phía mình.

Người kia có ý đưa tay giữ lại, thần sắc vừa khát vọng, vừa giãy giụa, vừa không nỡ, mang theo một nỗi phức tạp khó nói nên lời.

Dưới màn đêm, Chu Biệt Hạc ngẩng mắt, nhàn nhạt nhìn sang.

Ánh mắt giao nhau.

Người đàn ông bên chiếc Maybach, gương mặt ẩn trong bóng cây, toàn thân tỏa ra vẻ trầm ổn cao quý, khí thế của người ở vị trí cao tràn thẳng tới, ép đến mức Đoàn Sướng bỗng nhiên nhớ lại một chuyện cũ.

Giữa mày Đoàn Sướng khẽ động, ánh mắt lạnh đi, nhìn ngược trở lại.

Chu Biệt Hạc thu ánh mắt lại, Diệp Thanh Lan đã đi đến trước mặt anh: “Anh đến khi nào vậy?”

“Vừa đến.” Chu Biệt Hạc kéo cô vào lòng, khi cúi đầu, ánh mắt lẫn mày đều dịu dàng, “Tối muốn ăn gì?”

Chị Chương không có ở đó, nên họ ra ngoài ăn.

Trên người anh có mùi hương dễ chịu của giấy mực, ngửi một cái là biết vừa từ công ty tới, Diệp Thanh Lan vòng tay ôm lấy eo gọn rắn chắc trong bộ tây trang của anh, suy nghĩ một chút: “Đi đâu cũng được, anh chọn chỗ đi.”

Chu Biệt Hạc hơi nhếch môi, nói “Được”, lại hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?”

“Anh thấy rồi à?” Diệp Thanh Lan hơi ngạc nhiên, cô không muốn nhắc nhiều đến Đoàn Sướng, chỉ thản nhiên nói, “Một bạn học cũ, gặp ở buổi chiếu thử, nói vài câu thôi.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 46: Gió từ khung cửa kính phủ bụi xám xịt thổi vào.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...