Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 42: “Em không phải trẻ con à?”

301@-

Sau khi nhận dự án của Vạn Ẩn, suốt một tuần sau đó, Diệp Thanh Lan đều bận rộn vì việc này.

Cô đến Quân Hòa họp vài lần, cùng người phụ trách bên đó xác định định hướng thiết kế cho đoạn phim quảng bá, đạo diễn và diễn viên đều do Quân Hòa chỉ định.

Không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy tên Mạnh Kha.

Vốn dĩ cô ta là nghệ sĩ hợp tác lâu dài với Quân Hòa, khí chất của bản thân cũng phù hợp với phong cách kín đáo, xa hoa của Vạn Ẩn, việc cô ta tham gia quay phim, Diệp Thanh Lan cũng thấy hợp lý.

Sau khi các bên điều phối xong thời gian, vào cuối tháng Chín, quy trình quay phim của dự án được khởi động.

Ngày trước khi lên đường đến Quảng Châu, Diệp Thanh Lan thu xếp hành lý trong phòng thay đồ.

Gần đây ở Lăng Giang đã sang thu, nhiệt độ giảm xuống, Diệp Thanh Lan đã mặc áo dài tay và quần dài. Tuy nhiên, thời tiết ở Quảng Châu lại oi nóng, nên quần áo mà chị Chương chuẩn bị cho cô chủ yếu là loại vải mát mẻ.

“Đây là chai xịt chống muỗi và dầu gió.” Chị Chương nhắc, “Phu nhân, tôi đã để cả vào túi đựng đồ cho cô rồi.”

“Được.”

Tay nghề của chị Chương rất gọn gàng, quần áo được gấp lại y như hàng mới trong siêu thị, được phân loại rõ ràng và xếp vào vali, đồng thời chị vừa sắp xếp vừa trò chuyện với Diệp Thanh Lan: “Phu nhân đi công tác lần này bao lâu vậy?”

Diệp Thanh Lan đang đếm tài liệu, nghe vậy thì đáp: “Không lâu đâu, khoảng nửa tháng, có thể trễ một hai ngày.”

“Thế thì vừa khéo về đúng dịp nghỉ lễ mồng 1 tháng 10 đấy.”

Diệp Thanh Lan gật đầu, nhớ ra một chuyện: “Chị Chương, hình như chị đã hai ba tháng rồi chưa nghỉ phép, đúng không?”

Chị Chương cười nói: “Đúng vậy. Hôm qua Chu tiên sinh cũng có nhắc, nói rằng trong thời gian cô không có ở nhà, tôi có thể nghỉ ngơi, cộng thêm kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi định sẽ đi thăm con gái.”

Sau gần nửa năm chung sống, Diệp Thanh Lan cũng biết chị Chương có một cô con gái, vẫn ở quê với ba, năm nay vừa thi đại học xong và đã đậu vào trường.

“Chị đợi một chút.”

Diệp Thanh Lan vừa nói vừa kéo ngăn kéo ra, lấy một phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Cái này tặng cô bé, chúc mừng cô bé thi đậu đại học.”

Chị Chương sờ thấy độ dày, giật mình: “Phu nhân, cái này nhiều quá rồi.”

“Một chút tấm lòng thôi.” Diệp Thanh Lan đưa bao lì xì vào tay chị ấy, “Tôi vẫn luôn định tặng, chỉ là gần đây bận quá nên quên mất.”

Bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, chị Chương cũng không tiện từ chối mãi. Ban đầu, chị còn thấy Diệp Thanh Lan hơi lạnh lùng, nhưng sau thời gian sống cùng mới nhận ra cô được giáo dục rất tốt, trong cuộc sống không hề kén chọn, cũng chưa bao giờ nổi nóng vô lý.

Vợ chồng nhà họ đều như vậy, thật hiếm khi gặp được người chủ tốt đến thế.

“Vậy tôi thay con bé nhận lấy, cảm ơn phu nhân.” Chị Chương mỉm cười.

Đang trò chuyện thì bên ngoài phòng thay đồ, trong phòng ngủ chính truyền đến tiếng bước chân.

Là Chu Biệt Hạc đã về, chị Chương kéo khóa vali lại, sắp xếp xong thì tự giác rời đi, không quấy rầy hai vợ chồng thêm nữa.

Diệp Thanh Lan kiểm tra lại một lượt giấy tờ và tài liệu trong túi, sau đó ra ngoài tìm Chu Biệt Hạc. Gần đây cô quá bận, buổi tối về nhà thường ở lì trong thư phòng đến rất khuya, Chu Biệt Hạc sẽ đến gõ cửa trước mười hai giờ, bế cô về phòng ngủ.

Vì cô lúc đó đã mệt rã rời, cùng lắm cũng chỉ là nằm trong vòng tay anh, nhận một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Bước ra ngoài, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Cửa không đóng, Chu Biệt Hạc đang rửa tay trước bồn rửa mặt, mặt bàn làm từ đá cẩm thạch vân xám, phản chiếu ánh sáng dịu mát từ đèn tường, rọi lên vai áo vest của người đàn ông, khiến chất liệu trông càng lạnh lẽo.

Chu Biệt Hạc ấn một lần lấy dung dịch rửa tay, khi đang rửa lớp bọt thì bên cạnh bỗng có một bóng người áp sát, mùi hương hoa hồng dịu nhẹ lấn át mùi thơm thanh mát của xà phòng.

Anh khẽ nhếch môi, tắt vòi nước, tay vòng qua trước người Diệp Thanh Lan, lấy chiếc khăn đang treo trên giá.


Anh thuận thế tự nhiên ôm cô vào lòng, lau nước trên tay lên phần eo sau lưng cô.

“Dọn hành lý xong rồi à?”

“Ừm.”

“Chuyến bay mấy giờ?”

“Tám giờ rưỡi.”

“Sớm vậy à.” Chu Biệt Hạc nói, “Anh đưa em đi, ngủ thêm trên xe một lúc.”

“Hết cách rồi.” Diệp Thanh Lan giơ tay cởi cà vạt cho anh, “Ai bảo em không giống Chu tổng, có chuyên cơ riêng để đi.”

Chu Biệt Hạc bật cười thành tiếng: “Em muốn gọi thẳng cho Đỗ Tiểu, bảo cô ấy sắp xếp à?”

Diệp Thanh Lan là đùa với anh một chút thôi: “Không cần đâu, tụi em đi đông mà.”

Cô đang cởi cà vạt của anh, động tác chậm rãi, thong thả, mãi mà chưa tháo ra được, giống như đang cố ý đùa giỡn.

Chu Biệt Hạc cúi đầu xuống, tay đặt sau lưng cô siết nhẹ lại: “Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, đừng ép tiến độ, nếu gặp rắc rối gì không giải quyết được, thì gọi cho anh.”

Diệp Thanh Lan khẽ rủ hàng mi xuống, khóe môi cong lên thành một đường cong: “Anh đang dặn dò trẻ con đấy à?”

Anh cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi cô, khẽ bật cười: “Em không phải trẻ con à?”

Chiếc cà vạt cuối cùng cũng bị rút ra, Diệp Thanh Lan nắm trong tay, tấm đá sau lưng cô lạnh buốt, còn dính nước, chiếc khăn Chu Biệt Hạc vừa dùng để lau tay được đặt đệm lên đó, anh bế cô đặt lên mặt bàn.

Thân thể lơ lửng giữa không trung, đầu gối cô tì vào đùi rắn chắc đang căng cứng của người đàn ông.

Muốn ôm anh, hôn anh, bản năng khát khao với người mình yêu.

Chu Biệt Hạc dùng một tay áp vào má cô, hơi thở lướt qua lớp lông tơ mịn trên gương mặt, nhẹ nhàng nhéo một mảnh thịt mềm ở bên má.

Khi bụng ngón tay lướt đến bên môi, Diệp Thanh Lan hé môi, cắn lấy đầu ngón tay anh.

Hơi thở anh trầm xuống, ấn giữ lấy eo cô.

Lần đầu tiên bên bồn rửa tay, ánh đèn dịu sáng, nụ hôn hòa cùng âm thanh ẩm ướt dính nhớp, giữa chừng chiếc điện thoại bên cạnh bỗng rung, tiếng chuông gọi đến khiến tim Diệp Thanh Lan co thắt lại, suýt nữa trượt ngã.

Không rõ là cuộc gọi công việc từ đâu, Chu Biệt Hạc không nghe, vòng tay ôm lấy cô, hơi thở dồn dập rửa sạch tay, bế cô trở về giường.

Hậu quả của việc buông thả vào đêm trước khi đi công tác chính là, sáng hôm sau khi chuông báo thức vang lên, Diệp Thanh Lan có chút hối hận.

Dù có hối hận cũng phải dậy, cô rửa mặt qua loa, thay một bộ quần áo giản dị thoải mái, đeo khẩu trang rồi ngồi xe Chu Biệt Hạc đến sân bay.

Anh xuống xe tiễn cô, ở cửa an ninh ôm nhau một lúc.

Chu Biệt Hạc vén tóc trên trán cô, in nụ hôn lên đó, giọng dịu dàng: “Anh đã nâng hạng ghế cho em rồi, trên máy bay ngủ thêm một lát.”

Trong sân bay, khắp nơi đều là những đôi tình nhân đang ôm hôn, sự quấn quýt của họ cũng không có vẻ gì lạc lõng, thế nhưng vẫn có người nhìn thấy. Sau khi qua cửa an ninh vào phòng chờ, Quảng Dụ cầm hai ly cà phê tới, chua chát nói: “Đi công tác một chuyến thôi mà Chu tổng cũng phải đích thân tiễn à? Hai người kết hôn bao lâu rồi mà còn dính nhau thế.”

Diệp Thanh Lan cảm ơn cà phê của anh ta, giải thích: “Anh ấy phải đến công ty, tiện đường thôi.”

“Nâng hạng ghế cho bọn tôi cũng là tiện thể sao?”

“....”

Diệp Thanh Lan mở nắp cà phê, liếc anh ta một cái: “Tại sao anh cũng theo đi, dạo này công ty không bận sao?”


“Đã thuê một giám đốc chuyên nghiệp, rất chăm chỉ.” Quảng Dụ nhàn nhã vắt chân, khóe mắt liếc về phía chéo đối diện, hạ thấp giọng, “A Lan, Mạnh Kha có phải có ý với Chu tổng không?”

Mạnh Kha ngồi ngay đối diện họ, cả người mặc đồ đen giản dị, mũ lưỡi trai và khẩu trang đầy đủ, bên cạnh có hai trợ lý đi theo.

Cô ta không có ý định trò chuyện với người bên cạnh, chỉ cúi đầu chơi điện thoại suốt.

Quảng Dụ nghiêng người về phía Diệp Thanh Lan: “Vừa nãy tôi làm thủ tục an ninh cùng cô ta, ánh mắt cô ta nhìn thấy cô và Chu tổng thật sự giống hệt tôi, đồng loại thì thấu hiểu nhau, tôi quá hiểu cho cô ta rồi.”

Diệp Thanh Lan đặt cốc cà phê lên tay vịn, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói: “Quảng tổng, anh dù sao cũng quản lý mấy công ty dưới tay, có thể đừng tám chuyện như bọn paparazzi kia được không?”

Quảng Dụ chột dạ ho nhẹ một tiếng, tự tìm cớ cho mình: “A Lan, tôi đây là vì tốt cho cô thôi. Tình địch gặp nhau vốn càng thêm đỏ mắt, cô còn phải quay dự án chung với cô ta, thế thì làm sao mà hòa hợp được?”

Diệp Thanh Lan: “Anh lo xa rồi.”

Mạnh Kha có thể vươn lên vị trí minh tinh tuyến một trong giới giải trí, ngoài nhan sắc và thiên phú ra, tinh thần chuyên nghiệp của cô ta cũng nổi tiếng khắp nơi.

Sự cao ngạo, hành động theo cảm tính của cô ta đều nằm ngoài phạm vi công việc, chính vì vậy lại càng khiến fan mê mẩn.

Diệp Thanh Lan nghĩ không sai, sau khi đến Quảng Châu, tuy Mạnh Kha không trò chuyện với cô, nhưng đối với mọi sắp xếp đều không hề than phiền, bất kể lịch quay có chặt chẽ thế nào, phải dậy sớm đến đâu, cô ta đều có mặt đúng giờ, hoàn toàn không ra vẻ ngôi sao lớn.

Quảng Châu oi bức, ở tuần đầu tiên thôi, quanh mặt Diệp Thanh Lan đã nổi mấy nốt mẩn nhỏ.

Ngược lại, Mạnh Kha, tuy mỗi ngày đều thức khuya lại còn trang điểm, nhưng vẫn rạng rỡ tươi tắn, quả không hổ là người ăn cơm trong nghề này.

Diệp Thanh Lan bận rộn quay phim, trao đổi với Chu Biệt Hạc cũng ít đi, cô đến Quảng Châu chưa bao lâu, anh cũng bay ra nước ngoài, bị hạn chế bởi sự chênh lệch múi giờ, đến cuộc gọi video cũng khó mà thực hiện.

Có lúc tin nhắn anh gửi đến, cô phải qua rất lâu sau mới có thể nhìn thấy.

Ngày 28 hôm đó, sắp xếp một buổi chụp ở hồ bơi.

Hồ bơi ở khu spa của Vạn Ẩn có thể ngắm tháp Quảng Châu qua cửa sổ sát đất, ánh hoàng hôn dát vàng ngoài đường chân trời bị chia cắt bởi khung cửa, đáng tiếc là họ đến không đúng lúc, mấy ngày liền trời đều mưa, cuối cùng mới đợi được một ngày trời quang.

Khi Diệp Thanh Lan đến, ekip quay phim đang dựng bối cảnh.

Tuy là quay ở hồ bơi, nhưng ngôn ngữ hình ảnh của cảnh này không hề phô bày. Máy quay cầm tay theo sát bóng dáng nhân vật chính dạo bước trước khung cảnh cửa sổ, cuối cùng kết thúc bằng một bóng lưng nằm úp trên mặt nước.

Diệp Thanh Lan cầm kịch bản đi tìm Mạnh Kha, thấy cô ta đang dùng nước trong bình giữ nhiệt nuốt một viên thuốc giảm đau.

“Chỗ nào khó chịu sao?”

Lớp tang điểm của Mạnh Kha trong cảnh này rất nhạt, nghe vậy cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Lan một cái, nhạt nhẽo vặn nắp bình giữ nhiệt: “Không có, chỉ là kỳ kinh nguyệt thôi.”

Cảnh hoàng hôn này hiếm có, sẽ không vì lý do đó mà trì hoãn kế hoạch quay, Diệp Thanh Lan gật đầu, đi đến cạnh hồ bơi, cúi xuống thử nhiệt độ nước.

Gần như không nhận ra được, cô khẽ nhíu mày.

Không ngờ lại là nước lạnh.

“Quản lý Đường.” Diệp Thanh Lan tìm đến người phụ trách bên phía Vạn Ẩn, “Nước hồ bơi khách sạn lẽ ra phải giữ nhiệt độ ổn định chứ, sao lại lạnh băng thế này?”

Quản lý Đường nói: “Cô Diệp, là thế này, khách sạn hiện giờ vẫn chưa chính thức mở cửa đón khách, cho nên hầu hết hệ thống phục vụ khách đều chưa vận hành, hệ thống giữ nhiệt của hồ bơi cũng chưa mở.”

Quảng Dụ không biết từ đâu xuất hiện, nghênh ngang đến thăm đoàn: “Có chuyện gì vậy, còn chưa bắt đầu quay à?”

Diệp Thanh Lan không thèm để ý đến anh ta, nói với quản lý Đường: “Nếu bây giờ mở lên, để làm nóng đến nhiệt độ có thể dùng, thì cần bao lâu?”

“Cái này…” Quản lý Đường ước tính một chút, “Nếu là gia nhiệt lần đầu tiên, ít nhất cũng phải mất 10 – 12 tiếng

Quảng Dụ đứng bên cạnh nghe, đoán ra được ý của Diệp Thanh Lan.


Anh ta nhìn về phía Mạnh Kha trong góc, tặc lưỡi một tiếng, thầm nhủ cũng chỉ có cô mới chẳng bận tâm chút nào đến tình địch như thế này.

Lâu thế này… Diệp Thanh Lan trầm ngâm, suy nghĩ xem có cách giải quyết nào khác không.

Mặc đồ giữ nhiệt các thứ, sẽ ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ của khung hình, không quá khả thi.

Quảng Dụ thấy cô thật sự bắt đầu cân nhắc, nhịn không được mà nói: “Nước lạnh thì nước lạnh thôi, ngâm một lúc cũng chẳng chết người, sao mà yếu ớt thế.”

Trong đầu anh ta căn bản không hề có bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc”.

Diệp Thanh Lan liếc anh ta một cái, nghĩ ra một cách để thương lượng với quản lý Đường: “Anh xem cách này có được không, dùng tấm ngăn kính ngăn cách một khu vực nhỏ để gia nhiệt, cách lúc chính thức quay còn nửa tiếng, tôi nghĩ chắc cũng có thể nóng lên, ít nhất không lạnh như vậy.”

Quản lý Đường khó xử mà nhíu mày lại.

Thế nhưng trước đó anh ta đã được cấp trên căn dặn, phải vô điều kiện phối hợp với quy trình quay, vì vậy sau khi do dự ngắn ngủi, cuối cùng cũng gật đầu: “Được thôi, cô Diệp, tôi sẽ cho người đến thử xem.”

“Vất vả rồi.”

Diệp Thanh Lan nói xong, đi kiểm tra các thiết bị và ánh sáng khác.

Quảng Dụ như “hồn ma dai dẳng không tan”, bám theo sau lưng cô: “Tôi nói này A Lan, cô có từng nghe bốn chữ ‘vô gian bất thương’ chưa. Cô làm việc kiểu này thì chi phí quay phim thường ngày của Đế Thính sẽ cao tới mức nào, các người còn kiếm được tiền không…”

Diệp Thanh Lan cúi người xác nhận góc độ của màn hình giám sát.

Quảng Dụ còn định lải nhải thêm vài câu nữa, vừa quay mặt thì thấy Mạnh Kha đi tới, anh ta lập tức ngậm miệng, trở lại dáng vẻ Quảng tổng phong lưu, cao thâm.

Diệp Thanh Lan trao đổi xong với bên quay phim, mới phát hiện bên cạnh không biết từ khi nào đã có người đứng đó, Mạnh Kha khoác một chiếc áo gió mỏng, hai tay đút trong túi, nhạt giọng nói: “Thực ra cô không cần phải thương hại tôi như vậy đâu, xuống nước lạnh thôi mà, trước đây tôi từng xuống nhiều lần rồi. Dù sao thì cũng có tiền nhận, tôi chẳng sao cả.”

Thương hại cô ta? Diệp Thanh Lan đứng thẳng người, nhìn cô ta một cái: “Đây không phải là cố tình quan tâm đặc biệt, tôi chỉ muốn ở những việc mình có thể quyết định thì giữ đúng tinh thần nhân đạo mà thôi.”

Mạnh Kha khựng lại.

Sau khi nước được làm nóng, toàn bộ quá trình quay phim diễn ra rất suôn sẻ, không xảy ra sự cố gì.

Tám giờ tối, kết thúc một ngày làm việc, Diệp Thanh Lan trở về khách sạn nơi cô ở. Sau khi tắm xong, đầu có chút choáng, cô theo bản năng cảm thấy không ổn, liền lấy một cái nhiệt kế từ quầy lễ tân, đo lên thì thấy hơi sốt nhẹ.

Thay quần áo, xuống lầu mua thuốc.

Quảng Dụ vừa lái xe đưa mọi người về, lúc này còn chưa đi, xe đỗ dưới khách sạn, thấy Diệp Thanh Lan đi ra, anh ta bật nháy đèn hai lần: “A Lan, đi đâu thế?”

Trong đêm oi bức, không chút gió thoáng, cô mặc một chiếc váy vải lanh màu trắng ngà, xinh đẹp lại nổi bật.

Diệp Thanh Lan ngạc nhiên: “Sao anh còn ở đây?”

“Mẹ tôi gọi một cuộc điện thoại lải nhải, nên tôi dừng lại thêm một lát.” Quảng Dụ thò đầu ra, “Đêm hôm thế này, cô đi đâu vậy? Ăn khuya à, tôi đi cùng cô.”

Diệp Thanh Lan ấn nhẹ lên trán: “Không phải, chỉ hơi sốt thôi, tôi đi mua ít thuốc hạ sốt, anh có biết gần đây có tiệm thuốc nào không?”

Quảng Dụ sững ra, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Uống thuốc gì chứ, chuyện thế này mà không đi bệnh viện, lỡ uống bừa rồi bệnh nặng hơn thì làm sao?”

Anh ta mở cửa ghế phụ: “Lên xe đi, cách đây hai cây số có một bệnh viện.”

Diệp Thanh Lan nghĩ một chút, cảm thấy anh ta nói có lý, thế là lên xe.

Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hiển thị là “Chu Biệt Hạc”.

Mấy ngày nay anh đang ở New York, Diệp Thanh Lan ước tính một chút, bên đó là hơn chín giờ sáng, bèn nghe máy: “A lô.”

“Thanh Lan.”


“Ừm.” Đối diện Chu Biệt Hạc, ngay cả giọng điệu khi cô đáp lời cũng mềm đi một phần.

Quảng Dụ không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn một cái.

“Tan làm chưa?” Trong điện thoại, Chu Biệt Hạc hỏi.

“Tan rồi.” Diệp Thanh Lan nói với anh, “Vừa tắm xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hôm nay anh có bận không?”

“Không bận.” Giọng điệu Chu Biệt Hạc ôn hòa, “Bây giờ em ở khách sạn sao?”

Cô ngừng lại một chút: “Ở.”

Quảng Dụ lại một lần nữa ngoảnh đầu sang.

Sau khi nhận được lời dặn dò “nghỉ ngơi cho tốt” của Chu Biệt Hạc, Diệp Thanh Lan cúp máy, cô vừa cúp máy, Quảng Dụ đã không kìm nổi mà mở miệng: “Sao cô không nói với anh ta là cô bị sốt, phải đi bệnh viện?”

Diệp Thanh Lan cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình mơ hồ có dấu hiệu tăng lên, cô ho một tiếng rồi tựa vào ghế: “Chuyện nhỏ thôi, không muốn làm anh ấy lo lắng.”

Huống hồ Chu Biệt Hạc đang ở nước ngoài, chắc chắn rất bận rộn.

Quảng Dụ lại chua chát: “A Lan, cô cần gì phải nghĩ cho người khác đến thế chứ, làm tôi cũng muốn kết hôn rồi, có vợ thật là tốt quá.”

Diệp Thanh Lan thấy trong người không thoải mái, miễn cưỡng trò chuyện với anh ta hai câu: “Muốn kết hôn thì có gì khó đâu, chủ tịch Quảng nhất định có thể giới thiệu cho anh một người thích hợp.”

“Người thích hợp thì dễ, người mình thích mới khó.”

Bệnh viện cách đó rất gần, chẳng mấy chốc đã tới, đến khoa cấp cứu sốt, bác sĩ trước tiên kê cho Diệp Thanh Lan một phiếu xét nghiệm máu.

Lại là lấy máu.

Cô hít sâu một hơi.

Quảng Dụ đứng bên cạnh, Diệp Thanh Lan đưa cánh tay ra, y tá bôi cồn lên da cô, cô nghiêng đầu, quay sang phía trống bên kia.

Tâm trí cô trôi về khoảng thời gian ở Lăng Giang, lúc lấy máu cô đã tựa vào vai Chu Biệt Hạc.

Không biết có phải vì sinh bệnh mà đặc biệt yếu mềm, hôm nay cô liên tục nghĩ đến anh.

Lấy máu xong, Diệp Thanh Lan ấn bông tẩm cồn, phải giữ trong năm phút. Cô ngồi xuống chiếc ghế sắt ở phòng khám, vì tay không tiện nên đưa điện thoại và túi xách cho Quảng Dụ giữ.

“Uống nước không?” Quảng Dụ hỏi, “Tôi rót cho cô.”

Diệp Thanh Lan lắc đầu: “Không uống, cảm ơn.”

Quảng Dụ nhìn cánh tay thon mảnh của cô, ngồi xuống, nói đùa: “A Lan, tôi thấy mấy người mà ba tôi giới thiệu đều không đáng tin, hay là cô giới thiệu cho tôi một cô bạn gái đi, tốt nhất là tính cách giống hệt cô.”

Lại nữa rồi.

Diệp Thanh Lan thầm thở dài trong lòng, rõ ràng biết cô đã kết hôn rồi, sao anh ta vẫn kiên trì không biết mệt thế này.

Cô nghiêng đầu, vừa định mở miệng, ánh mắt chợt lướt thấy người đàn ông đang bước lên cầu thang cách đó vài bước, giọng nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.

Dưới ánh đèn trắng sáng chói của bệnh viện, gương mặt vốn ôn hòa của người đàn ông chẳng còn chút ấm áp nào, áo sơ mi đen, bình thản lãnh đạm.

Anh đi tới.

Diệp Thanh Lan dõi theo từng bước chân anh, mắt không rời, vẫn chưa kịp phản ứng Chu Biệt Hạc sao lại đột nhiên từ New York đến đây.

Cho đến khi cô bị Chu Biệt Hạc cúi người bế lên.

“Làm phiền Quảng tổng.” Giọng anh cực kỳ nhạt, gần như không dao động, “Túi và điện thoại của Thanh Lan, có thể trả lại cho tôi chứ?”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 42: “Em không phải trẻ con à?”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...