Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 41: Những cánh diều giấy bay khắp bầu trời.
Rạng sáng, Diệp Thanh Lan nằm trên giường ngáp, mơ hồ nghe thấy Chu Biệt Hạc trong phòng tắm đang gọi điện thoại.
Cô đã thay bộ đồ ngủ sạch sẽ mát mẻ, nằm trong chăn bông mềm mại, chỉ cảm thấy cả người uể oải như bị rút xương.
Đã lâu không làm chuyện thân mật, hễ vừa chạm vào cơ thể đối phương, liền như “ăn tủy biết vị” mà tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Trong quá trình, cô là người kiệt sức trước, muốn đẩy Chu Biệt Hạc ra, ngược lại lại bị anh ôm vào lòng, trán kề trán, mặt đối mặt.
.....
Vài phút sau, Chu Biệt Hạc từ trong phòng tắm đi ra.
Anh cầm một ly nước ấm, cúi người ngồi xuống mép giường, đỡ đầu cô lên, giọng trầm ấm dễ nghe: “Uống chút nước rồi ngủ tiếp.”
Diệp Thanh Lan buồn ngủ đến mức không chịu nổi, miễn cưỡng mở mắt nhìn anh một cái, vịn vào tay anh cúi đầu uống nước.
Trong đáy mắt xinh đẹp ẩn giấu vài phần phong tình, loại cảm giác làm nũng mập mờ thoáng ẩn thoáng hiện này, chỉ người gần gũi nhất mới có thể nhìn thấy.
Trước mặt người ngoài, cô chưa từng để lộ dáng vẻ như thế.
Chu Biệt Hạc rút một tờ khăn giấy, lau vệt nước ở khóe môi cho cô, làn da dưới ngón tay mịn màng khiến người ta yêu thích không nỡ buông ra.
“Một người bạn, nhờ cậu ấy dẫn theo đội ngũ đến giúp em thiết kế váy cưới.”
Váy cưới…
Họ sắp chụp ảnh cưới rồi.
Diệp Thanh Lan mơ màng nghĩ, vì quá buồn ngủ, chỉ gượng gạo đáp một câu, rồi mặt liền chìm vào gối.
Cuối tuần, Diệp Thanh Lan dành ra một ngày, cùng Chu Biệt Hạc đi gặp người bạn là nhà thiết kế váy cưới của anh ấy.
Một thương hiệu váy cưới trăm năm tuổi của Anh, trên đại lục chỉ có ba thành phố có cửa hàng, chi nhánh ở Lăng Giang nằm ở tầng hai khách sạn Vạn Ẩn. Hai người đi lên lầu, ở lối vào, nhân viên mặc vest đen, găng tay trắng cúi người ra hiệu chào đón.
Trong cửa hàng ánh sáng sang trọng nhưng hơi tối, váy cưới trong tủ kính hai bên như từng tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, đèn lạnh chiếu từ phía trên, tập trung vào tà váy trắng muốt, lộng lẫy.
Trên ghế sofa, một người đàn ông ăn mặc thanh lịch, có khí chất nghệ thuật bắt chéo chân, trước ngực cài một chiếc trâm hình cành hoa anh đào, thấy hai người bước vào, anh ta đứng dậy, đôi mắt cười chào: “Cô Diệp, nghe danh đã lâu.”
“Xin chào.” Diệp Thanh Lan không biết nên gọi anh ta thế nào.
“Hàn Sách.” Hàn Sách đưa danh thiếp, bình thản đổi cách giới thiệu, “Tôi là chồng cũ của Lâm Thư, ba của Lâm Phảng.”
Hóa ra là người này.
Vừa nghe anh ta nói, Diệp Thanh Lan không tự chủ nhìn qua mặt anh ta, giữa các đường nét gương mặt thực sự thấy mơ hồ nét giống ba – con gái.
“Váy cưới đâu?” Chu Biệt Hạc hỏi.
“Tầng trên.”
Vài người đi lên lầu, Hàn Sách nói: “Tôi mang tất cả sản phẩm mới ra mắt năm nay ở London đến đây, hai người xem, các chi tiết thiết kế đều có thể điều chỉnh.”
Hai nhân viên nữ kéo tấm rèm trắng lên, trong nháy mắt như rơi vào biển cả của ren và taffeta.
Ngay cả khi Diệp Thanh Lan đã quen nhìn quần áo đẹp, ánh mắt cô vẫn không kìm nổi mà lóe lên một chút.
“Cô Diệp.” Hàn Sách cười nói, “Hai trợ lý của tôi sẽ hỗ trợ cô thử váy cưới, các vấn đề về kích cỡ họ sẽ ghi lại, còn về thay đổi thiết kế, cô thử xong có thể trao đổi với tôi.”
Diệp Thanh Lan lấy lại tập trung, mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn.”
Cô theo nhân viên vào thử váy cưới, hai quý ông dừng bước, Chu Biệt Hạc ngồi xuống sofa, tiện tay lật qua tạp chí váy cưới bên cạnh.
“Uống gì không?” Hàn Sách mang tới một ly trà đen và một ly cà phê, “Phụ nữ thử váy cưới ít nhất hai tiếng, cậu chuẩn bị ngồi chờ ở đây suốt sao?”
Chu Biệt Hạc: “Không thì sao?”
“Trọng sắc khinh bạn.” Hàn Sách thở dài, “Ở London cậu còn không thể dành nổi một tiếng cho tôi, nhưng đi cùng vợ thì lại rất kiên nhẫn.”
Chu Biệt Hạc cầm ly trà đen: “Kết hôn gấp gáp, tôi đã nợ Diệp Thanh Lan rất nhiều rồi.”
Giọng anh bình thản, điềm tĩnh, nhưng Hàn Sách lại nghe ra điều bất thường, nhíu mày nhẹ: “Cuộc hôn nhân của cậu thật sự khiến người khác bất ngờ, tôi còn tưởng cậu sẽ ở bên người năm xưa đã khiến cậu tạm hoãn nhập học. Sao, là cô ấy đã lấy chồng rồi, hay là cậu đã quên cô ấy từ lâu?”
Chuyện này, Hàn Sách đến nay vẫn còn nhớ rõ như in.
Anh ta và Chu Biệt Hạc quen biết từ nhỏ, với xuất thân và khí chất của Chu Biệt Hạc, từ trung học đến đại học, các cô gái ngưỡng mộ anh như mây, nhưng đối diện với những tình cảm ngây thơ ấy, chưa bao giờ thấy anh nhấc mi mắt.
So với những cô gái dịu dàng mềm mại, rõ ràng anh quan tâm nhiều hơn đến các con số trên báo cáo tài chính của Quân Hòa.
Hàn Sách biết Quân Hòa đã vận hành nhiều năm với nhiều tồn đọng nghiêm trọng, và càng hiểu rõ trách nhiệm và hoài bão của người bạn này.
Lòng anh như nước, không thể thay đổi.
Năm tốt nghiệp, trước thềm đi du học, bạn bè tổ chức buổi tụ tập, từng người một đều say sưa, đến cuối cùng, chỉ còn anh ta và Chu Biệt Hạc tỉnh táo.
Hai người đi trong khuôn viên trường vào đêm khuya, tháng Sáu náo nhiệt và hỗn loạn, trong trường bao trùm không khí vừa hân hoan vừa chia ly, khi đi đến quanh sân vận động, Chu Biệt Hạc đột nhiên dừng bước.
Anh đứng im lặng, đối diện sân vận động.
Hàn Sách thấy kỳ lạ, tự hỏi anh đang nghĩ gì.
Chu Biệt Hạc bỗng nhiên buông ra một câu: “Người nhà cô ấy bị bệnh nặng.”
“Ai?”
Hàn Sách tưởng rằng mình nghe nhầm.
Anh ta chưa bao giờ nghe Chu Biệt Hạc dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế để nhắc đến một người, kèm theo một loại quyến luyến không thể chạm tới, như thể nội tâm vốn luôn thản nhiên của anh bị cạy mở một góc. Lúc đó Hàn Sách đang trong tình yêu cuồng nhiệt, trong đầu nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ khó tin: “Chẳng lẽ cậu… đã có người mình thích rồi?”
Trong làn gió đêm, Chu Biệt Hạc trầm ngâm chốc lát: “Coi như là vậy đi.”
Nói Hàn Sách không chấn động thì thật sự không đúng.
Anh ta nôn nóng muốn biết rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng Chu Biệt Hạc không chịu tiết lộ thêm nửa lời, chỉ bỏ tiền ra để hội sinh viên lấy danh nghĩa mùa tốt nghiệp tổ chức một buổi hoạt động chia tay.
Mấy nghìn cánh diều bao phủ bầu trời, tung bay mãnh liệt dưới bầu trời xanh, tựa như những dải cờ kinh cầu phúc tung bay theo gió.
Khắp nơi trong trường đều được trang hoàng, đi trên đường, đâu đâu cũng thấy những cô gái trẻ đi đăng ký nhận diều để chơi.
Chỉ có Hàn Sách biết, những cánh diều giấy bay khắp bầu trời hôm ấy, chỉ là để thả cho một người xem mà thôi.
Đến tận hôm nay Hàn Sách vẫn còn hiếu kỳ, cô gái năm đó có thể khiến Chu Biệt Hạc động lòng đến mức ấy, rốt cuộc là ai.
Chu Biệt Hạc lật sang một trang trong cuốn album váy cưới, thậm chí không buồn nhấc mí mắt lên, rõ ràng không định trả lời câu hỏi này của anh ta.
Hàn Sách chuẩn bị hỏi tiếp, bức rèm trắng bất ngờ bị kéo sang hai bên, người phụ nữ mặc váy cưới bằng lụa bóng trắng có khung xương cá quay lưng về phía họ, bức tường gương sáng bóng phản chiếu vẻ đẹp của cô lúc này, như thể đang tỏa sáng.
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt trong gương chạm phải ánh mắt Chu Biệt Hạc.
Giữa chân mày Hàn Sách khẽ động, anh ta nhấc tách cà phê của mình lên: “Hai người cứ từ từ chọn, tôi xuống lầu ngồi một lát, vó việc gì thì bảo trợ lý gọi tôi.”
–
Diệp Thanh Lan vốn định hỏi Chu Biệt Hạc bộ này có đẹp không, nhưng trước khi mở miệng, dường như đã nhận được câu trả lời từ ánh mắt của anh.
“Đẹp không?”
“Rất đẹp.” Chu Biệt Hạc bước đến, tay đặt lên eo cô, ngón tay khẽ chạm vào cái kẹp ở bên hông, “Thanh Lan, em gầy quá.”
Vải váy cưới ôm sát người, hơi ấm từ lòng bàn tay anh và cả hình dáng chiếc nhẫn cưới cũng truyền qua.
Bên cạnh vẫn còn hai nhân viên cửa hàng, cổ Diệp Thanh Lan hơi ửng hồng, cô nghiêng đầu: “Vậy em thử thêm vài bộ nữa.”
“Ừ.”
Rèm thử đồ được kéo lại, các nhân viên nữ giúp Diệp Thanh Lan mặc và cởi váy cưới, đồng thời ghi lại số đo cơ thể của cô.
Lần thử này kéo dài cả một buổi chiều, Chu Biệt Hạc đi cùng cô, đến lúc thử xong thì Diệp Thanh Lan đã mệt, thay lại quần áo của mình, có một cảm giác như được giải thoát.
Chỉ chụp ảnh cưới thôi đã mệt thế này, không dám tưởng tượng đến lúc làm đám cưới thì sẽ thế nào.
“Chọn xong chưa, hai vị?” Hàn Sách bưng hồng trà đến.
Diệp Thanh Lan chọn ra mấy bộ, rồi nói với anh ta ý kiến chỉnh sửa của mình.
Hàn Sách lần lượt ghi chép lại, hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng Hàn Sách gập sổ tay lại: “Hai người có gấp chụp không? Tôi phải mang về London nhờ thợ may chỉnh sửa, nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng.”
Chu Biệt Hạc: “Không gấp.”
Dù sao thì họ vẫn còn rất nhiều thời gian.
–
Thử váy cưới xong, Diệp Thanh Lan lưu cách liên lạc của Hàn Sách để tiện cho anh ta cập nhật tiến độ chỉnh sửa váy cưới.
Vài ngày sau, Đế Thính bất ngờ đón một vị khách không mời mà đến.
Giang Thư Loan cuối cùng cũng đã tìm được một tòa văn phòng vừa đẹp vừa giá phải chăng để thuê, mấy ngày nay đang chuẩn bị dọn sang, trong Đế Thính chỗ nào cũng lộn xộn, lúc Tiểu Dương tới gõ cửa, còn ôm theo một chồng tập hồ sơ: “Chị Lan, có khách tới.”
“Ai?”
“Quảng tổng, đang chờ chị trong phòng họp.”
Anh ta lập tức hạ chân xuống, đổi sang một nụ cười: “A Lan, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Đúng là đã mấy tháng rồi, lần gặp trước vẫn là khi tìm anh ta để lấy nốt khoản tiền còn lại.
Diệp Thanh Lan cũng không để bụng chuyện này đến mức ấy, huống chi lúc đó Chu Biệt Hạc đã thay cô trút giận rồi, cô ngồi xuống đối diện Quảng Dụ, giữ thái độ khách khí công việc: “Dạo này công ty đang chuẩn bị dọn đi, hơi lộn xộn, mong Quảng tổng đừng để bụng.”
“Ồ, sắp dọn đi rồi à, dọn sang đâu thế?”
“Tòa nhà Hằng Á.”
Quảng Dụ đập tay lên đùi một cái: “Chỗ đó tốt lắm, tôi đã sớm thấy chỗ này của các người quá nhỏ rồi, dọn sang đó, sau này tôi sẽ giới thiệu khách cho các người.”
Diệp Thanh Lan khách khí mỉm cười: “Cảm ơn Quảng tổng, hôm nay đến đây là có chuyện gì sao?”
Bất kể là trước hay sau khi kết hôn, thái độ của cô đối với anh ta đều không thay đổi, Quảng Dụ cũng đã nhìn rõ điều này, anh ta vẫy tay, lấy từ tay thư ký một túi hồ sơ đẩy sang phía cô: “Đương nhiên là tới đưa dự án cho A Lan, xem thử đi.”
Diệp Thanh Lan né sang, không nhận tập hồ sơ.
Ở góc trên bên phải bìa in logo của Quân Hòa, là dự án quay phim quảng bá cho khách sạn Vạn Ẩn mới xây xong ở Quảng Châu của Quân Hòa.
Ánh mắt cô khẽ lay động, khép lại: “Không nhận.”
Quảng Dụ sững sờ: “Tại sao?”
“Tôi làm thì không thích hợp.”
“Này này này——” Thấy cô sắp đi, Quảng Dụ vội vàng đứng dậy ngăn lại, “Đây là lý do gì chứ, tiến cử người tài còn chẳng kiêng kị người thân, huống chi chuyện nhỏ thế này Chu tổng cũng không biết.”
Diệp Thanh Lan nghiêng đầu: “Anh ấy không biết?”
“Đương nhiên rồi!” Quảng Dụ vỗ vỗ lên bìa hồ sơ, “Chẳng phải tôi là người Quảng ĐSo, lần này là phim quảng bá do bộ phận truyền thông thương hiệu của Vạn Ẩn phối hợp với Khoáng Tâm cùng văn hóa – du lịch địa phương chuẩn bị, tôi tới là để mời cô làm sáng tạo kiêm giám chế.”
Diệp Thanh Lan nghe vậy, liếc nhìn anh ta: “Hợp đồng của anh với khách sạn trực thuộc Quân Hòa…”
“Không có vấn đề gì, Chu tổng rộng lượng, không tính toán với tôi.” Quảng Dụ chắp tay làm động tác cầu khẩn.
Chuyện ngày hôm đó, rượu uống xong thì cũng coi như xong, Diệp Thanh Lan đã mở lời rồi, Chu Biệt Hạc dĩ nhiên sẽ không cố tình gây khó dễ cho anh ta ở phía sau.
Diệp Thanh Lan trầm ngâm một lát: “Vậy để tôi suy nghĩ thêm.”
Cô đã buông lời, về cơ bản tức là đồng ý chuyện này. Buổi tối về đến nhà, Diệp Thanh Lan lấy ra những video quảng bá thành phố trước đây của Vạn Ẩn, ngồi trên sofa xem.
Lúc Chu Biệt Hạc trở về, nhìn thấy chính là dáng vẻ cô đang tập trung chăm chú.
Trong phòng khách yên tĩnh, Diệp Thanh Lan mặc chiếc áo khoác dài màu xám nhạt mềm mại, cánh tay đặt trên tay vịn sofa, mái tóc dài vắt sau tai, trên khuôn mặt sạch sẽ, lạnh nhạt ấy đeo một cặp kính.
Chu Biệt Hạc cầm áo vest đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô, cởi khuy tay áo sơ mi.
Diệp Thanh Lan liếc anh một cái: “Anh về rồi.”
“Ăn tối chưa?”
Vừa nói xong, gọng kính bỗng bị người đàn ông khẽ đẩy lên: “Sao lại đeo kính thế?”
Dáng vẻ cô khi đeo kính có một nét trong sáng thanh tịnh khó diễn tả, giống như học sinh ngoan ngoãn thời đi học, lúc nào cũng ngồi bàn đầu.
Diệp Thanh Lan quay đầu, tháo kính xuống: “Tư Hiền tặng, nói là chống ánh sáng xanh, em đeo thử thôi.”
Trên sống mũi trắng ngần của cô hằn hai dấu vết nhạt, khóe môi Chu Biệt Hạc nhếch lên, dùng hai ngón tay kẹp nhẹ sống mũi cô.
Ánh mắt anh theo đó rơi xuống màn hình máy tính cô đang ôm, tiện miệng hỏi: “Sao đột nhiên lại xem cái này, nhận dự án của Vạn Ẩn rồi à?”
Diệp Thanh Lan gật đầu: “Vạn Ẩn ở Quảng Châu, đối tác của các anh tìm đến em.”
Chu Biệt Hạc có ấn tượng, anh gác tay ra sau lưng cô, cùng cô xem.
Hơi thở của người đàn ông vương vấn quanh người, Diệp Thanh Lan không cách nào tĩnh tâm.
Nhất là khi anh còn hờ hững nghịch đuôi tóc cô.
Năm phút sau, Diệp Thanh Lan nghiêng mặt: “Chu Biệt Hạc.”
“Ừm?”
“Anh không đi tắm à?”
Hơi thở của cô tinh khiết, nhẹ nhàng, khiến sự mệt mỏi của Chu Biệt Hạc vơi đi đôi chút, anh chống tay lên trán nhìn cô, nhả ra một chữ: “Đi.”
Lời thì nói vậy, nhưng người lại chẳng động.
Diệp Thanh Lan cũng nhìn thấy nét mệt mỏi giữa mày mắt anh, phần mà trước đây anh chưa từng để lộ trước mặt cô, giờ lại từng chút mở ra.
Cô ngẩng mặt, khẽ hôn lên má anh.
Qua cặp kính, trong trẻo mà dịu dàng.
Chu Biệt Hạc hạ mí mắt, hơi thở trầm xuống, cánh tay vòng lên eo cô, kéo người về phía mình.
Diệp Thanh Lan ngửa đầu ra sau, gập máy tính để ngăn lại: “Anh mau đi tắm đi, em vào thư phòng đây.”
Nói rồi, cô rời khỏi vòng tay anh, tựa như nụ hôn ban nãy chỉ đơn thuần là một viên kẹo để xoa dịu anh.
Chu Biệt Hạc nhìn theo bóng lưng cô, không kìm được khẽ cười một cái.
Anh lên lầu, tháo bỏ cà vạt, giữa chừng nhận một cuộc gọi công việc, nghe xong, Chu Biệt Hạc nhớ lại chuyện vừa rồi, bèn gọi cho người phụ trách bộ phận quảng bá của Vạn Ẩn.
“Chu tổng.” Đối phương bắt máy, thái độ cung kính.
Chu Biệt Hạc bật loa ngoài, đặt điện thoại lên mặt bàn, thuận miệng hỏi: “Đối tác của dự án quảng bá Vạn Ẩn Quảng Châu là công ty nào?”
“Là Văn hóa – Du lịch Khoáng Tâm.”
Văn hóa – Du lịch Khoáng Tâm...
Quảng Dụ.
Động tác tháo đồng hồ của Chu Biệt Hạc khựng lại.
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính