Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 33: “Định bù đắp cho anh thế nào?”
Trên bình phong, hai bóng dáng chồng chéo đều bỗng cứng lại.
Nụ hôn của Chu Biệt Hạc vừa khéo dừng lại ở chóp mũi cô, ngừng một thoáng, hơi thở không ổn định mà mở miệng: “Em mang Tiểu Phảng đến?”
Vừa nãy Diệp Thanh Lan bị hôn đến mức não bộ một mảnh trống rỗng, một tiếng “mợ” khiến lý trí lập tức quay lại, cô co gối khẽ chạm vào đầu gối Chu Biệt Hạc, không nhịn được mang theo chút ý cười: “Quên nói với anh rồi, Tiểu Phảng muốn mừng sinh nhật cho anh, nên em mới dẫn con bé đến.”
“Mợ~” Trong giọng lẩm bẩm tìm kiếm của đứa bé đã mang theo vài phần hoảng loạn vì không tìm thấy người lớn.
Cảm giác được Chu Biệt Hạc buông tay, Diệp Thanh Lan vuốt phẳng thân váy, vội vàng xoay người: “Tiểu Phảng, ở đây.”
Cô bé nhấc đôi tay mảnh khảnh, đôi chân nhỏ chạy đến, nhào vào lòng cô: “Mợ…”
Giọng non nớt mềm mại, xen lẫn một tia nghẹn ngào sắp khóc, lòng Diệp Thanh Lan mềm xuống, khẽ vỗ lưng cô bé: “Cháu mơ thấy ác mộng à?”
Tiểu Phảng lắc đầu, chỉ ôm chặt lấy cổ cô, nghèn nghẹn nói: “Ở đây rất tối, rất rộng, cháu sợ ma.”
“Đừng sợ, mợ ở đây.” Diệp Thanh Lan lần đầu tiên dỗ một đứa trẻ cỡ tuổi này, dịu dàng nhịp nhàng v**t v* cô bé, “Ừm… trong phim truyền hình đều là lừa người, trên thế giới này không có ma, Tiểu Phảng không cần sợ nhé, mợ vừa nãy vẫn luôn ở trong phòng này.”
“Thật mà.”
Tiểu Phảng dụi mặt vào Diệp Thanh Lan, hít lấy mùi hương dễ chịu trên người cô. Đúng lúc này, ánh đèn trong toàn bộ phòng khách sạn đột ngột sáng bừng, từ sau bình phong vang lên tiếng bước chân.
Tiểu Phảng ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Cậu!”
Diệp Thanh Lan cũng quay đầu nhìn anh một cái.
Vừa nãy trong bóng tối hỗn loạn, hai người nóng vội mà dùng nụ hôn để cảm nhận lẫn nhau, lúc này, trông thấy cổ áo sơ mi của người đàn ông bị kéo lệch, cùng gương mặt hơi mang vẻ lười nhác phía trên, nỗi trống trải mơ hồ trong lòng nhiều ngày qua dường như tìm được điểm nương tựa.
Một lớn một nhỏ, hai người ngồi xổm trên thảm, cùng nhìn về phía anh, khung cảnh ấm áp mà sống động.
Chu Biệt Hạc nói: “Tiểu Phảng, mang giày vào.”
Diệp Thanh Lan cúi đầu, quả nhiên thấy cô bé là chạy chân trần đến.
Tiểu Phảng xoa xoa đầu, trong phòng sáng rồi, cô bé cũng không còn sợ nữa, liền ngoan ngoãn quay lại mang giày.
Diệp Thanh Lan bị kéo đứng dậy, chân hơi tê, lúc bàn tay đặt trong tay Chu Biệt Hạc, cô liếc thấy chiếc đồng hồ tráng men trên tường vừa khéo chỉ quá mười hai giờ.
Thế là tựa vào người Chu Biệt Hạc, mặt nghiêng sang nhẹ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật, Chu tổng.”
Đôi môi hồng mềm mại, hơi thở như mây.
Ánh mắt Chu Biệt Hạc dừng lại trên đôi mắt cô một thoáng.
Một thoáng đối diện ánh mắt, kéo dài như gợn sóng nổi trên mặt biển, Diệp Thanh Lan đè nén sự nóng bỏng bị khơi dậy trong lòng, miễn cưỡng dời tầm mắt đi.
Điều hòa trong khách sạn bật rất thấp, luồng khí lạnh đem hương gỗ đàn hương thư giãn khuếch tán đến từng góc, xua đi tình ý nóng bỏng nơi bóng tối.
Tiểu Phảng mang xong giày, ôm lấy hộp quà tự chuẩn bị chạy tới, vui vẻ như một con thỏ nhỏ: “Cậu ơi, sinh nhật vui vẻ!”
Chu Biệt Hạc quỳ một gối xuống, giữ ngang tầm nói chuyện với cô bé: “Để cậu xem là cái gì nào?”
“Cậu đoán đi!”
Tiểu Phảng như dâng bảo vật mà đưa lên, hộp quà xanh đậm, chiếc nơ buộc xiêu vẹo, Chu Biệt Hạc mở ra, bên trong đặt một bức tranh vỏ sò to bằng bàn tay, mặt sau khung tranh viết bằng bút màu acrylic dòng chữ chúc anh sinh nhật vui vẻ, ngây ngô đáng yêu.
Anh cong khóe môi, ánh mắt ôn hòa: “Tiểu Phảng tự tay vẽ sao, cậu rất thích.”
“Đúng thế ạ!” Đôi mày mắt Tiểu Phảng sáng long lanh.
Diệp Thanh Lan nhìn thấy cảnh này, hiểu ra vì sao Tiểu Phảng lại thân thiết với Chu Biệt Hạc và mình đến vậy.
Cô bé không có ba ở bên cạnh, Lâm Sơ lại bận rộn, vốn dĩ thiếu đi sự bầu bạn đến từ bậc trưởng bối, vì thế đối với người đối xử tốt với cô bé, cô bé đều sẽ tự nhiên muốn lấy lòng.
Sự ra đời và môi trường sống của một đứa trẻ, thường không phải bản thân nó có thể lựa chọn, mà là sự chọn lựa của ba mẹ.
Ánh mắt Diệp Thanh Lan trở nên dịu dàng, đưa tay: “Tiểu Phảng, lại đây, đến lúc đi ngủ rồi.”
Đã quá mười hai giờ rồi, cô và Chu Biệt Hạc thì không sao, nhưng không thể để Tiểu Phảng trễ thế này mà vẫn chưa ngủ.
Trong phòng suite có tổng cộng hai gian phòng ngủ, Chu Biệt Hạc cất bức tranh vỏ sò, gọi điện cho nhân viên đến chuẩn bị giường cho hai người họ.
Diệp Thanh Lan dẫn Tiểu Phảng đi tắm, thay cho cô bé chiếc áo choàng tắm chuẩn bị sẵn dành cho trẻ nhỏ, ánh đèn trong phòng đã được điều chỉnh rất tối. Tiểu Phảng ngáp một cái, mặt vùi vào eo cô: “Mợ, mợ có thể ngủ cùng cháu không?”
“Đương nhiên rồi.” Diệp Thanh Lan cũng không yên tâm để cô bé ngủ một mình ở chỗ xa lạ.
Mùi hương tinh dầu ở đầu giường được thay thành hương dừa sữa dịu nhẹ hơn, Diệp Thanh Lan đắp chăn cho Tiểu Phảng, bỗng nhiên cảm thấy đây là một trải nghiệm nhân sinh thật kỳ diệu.
Cô ở nhà họ Diệp, kể cả sau khi kết hôn, vẫn luôn là vai trò được người khác chăm sóc, đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác chăm sóc trẻ con.
Tiểu Phảng ôm cánh tay cô, giọng nhỏ mềm mại: “Mợ, sau này mợ cũng sẽ sinh em bé sao?”
“Ai nói với cháu vậy?”
“Ông ngoại ạ.” Tiểu Phảng nói, “Ông ngoại bảo, đợi mợ sinh em bé rồi, thì cậu sẽ không còn đối xử với cháu tốt như trước nữa.”
Diệp Thanh Lan hơi khựng lại, người lớn trong nhà xưa nay hay trêu trẻ con bằng mấy câu chẳng biết nặng nhẹ, cô khẽ vỗ: “Sẽ không đâu, cậu sẽ luôn thương cháu.”
Tiểu Phảng ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Vậy mợ thật sự sẽ sinh em bé sao, thế thì có phải là cháu cũng sẽ có em trai em gái giống như các bạn cùng lớp không?”
Diệp Thanh Lan sửng sốt, bất đắc dĩ búng nhẹ trán cô bé: “Không biết nữa, ngủ đi, nếu không ngủ nữa thì mợ sẽ nói với mẹ cháu đấy.”
Tiểu Phảng lập tức kéo chăn lên che mắt.
Diệp Thanh Lan cũng nằm xuống, tắt đi chiếc đèn cuối cùng, đêm tối tĩnh lặng không một tiếng động. Căn phòng ngủ này đối diện với phòng Chu Biệt Hạc, cô đặt tay lên gối, trong đầu không nhịn được nghĩ về nụ hôn mãnh liệt vừa rồi.
Trên người anh còn vương mùi rượu nồng.
Khi đầu gối anh chạm vào cô, có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh.
Cô còn nhớ ngày đầu tiên sống chung, cô ở bên anh hồi hộp đến mất ngủ, anh đã nói với cô rằng sẽ không ép buộc cô.
Từ người xa lạ đến thành vợ chồng, Chu Biệt Hạc luôn rất bao dung với cô.
Nếu có anh ở bên, nuôi một đứa trẻ dường như không phải là chuyện không thể chấp nhận.
Diệp Thanh Lan nhắm mắt lại, chiếc điện thoại bên gối bỗng sáng lên một cái.
Ánh sáng mờ chiếu lên khuôn mặt, ảnh đại diện màu tối nhảy ra, chỉ hai chữ đơn giản:Ngủ ngon.
Cô lưu tên anh bằng họ và tên đầy đủ, mỗi lần nhắn tin tới, tên anh đều lướt qua trong đầu cô.
Chu Biệt Hạc.
Diệp Thanh Lan lẩm nhẩm đọc một lần, muốn đổi tên lưu, nhưng lại không biết đổi thành gì.
Suy nghĩ một hồi, cô đặt điện thoại xuống, quên luôn việc trả lời tin nhắn của Chu Biệt Hạc.
–
Sáng hôm sau.
Trên bầu trời, những đám mây mỏng màu vàng nhạt trôi lơ lửng, ánh sáng ban mai chiếu rải rác xuống giữa những tòa nhà san sát đối diện tòa văn phòng. Cuối tuần, thành phố thức dậy chậm hơn thường lệ.
Chu Biệt Hạc vừa từ phòng tập ở dưới lầu về, tắm xong ngồi trên sofa uống cà phê. Bảy giờ rưỡi, căn phòng ngủ còn lại vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cô vốn dậy muộn.
Anh lần lượt từ chối các lời mời dự tiệc sinh nhật, có trình tự xử lý một số công việc khẩn cấp, rồi lại bảo Đỗ Tiểu đi mua vài bộ quần áo cho Diệp Thanh Lan.
Khi quản gia gõ cửa mang bữa sáng tới, Tiểu Phảng từ phòng ngủ chạy ra đầy năng lượng: “Cậu, chào buổi sáng, cháu ra mở cửa đây!”
Chu Biệt Hạc nhìn về phía cửa phòng ngủ mở: “Mợ đâu rồi?”
“Mợ vừa dậy thôi.”
Trong phòng tắm, Diệp Thanh Lan mệt đến không chịu nổi.
Cô không biết trẻ con lại dậy sớm như vậy, Tiểu Phảng đã thức từ hơn sáu giờ, lúc đầu còn không muốn đánh thức cô, sau đó cô bé không kiềm được tính nết, nghịch trong chăn, áp mặt vào má cô nhỏ giọng gọi mợ.
May mà cô không bị cơn cáu dậy, nằm một lúc rồi mới ra khỏi giường.
Cô đã hứa với Tiểu Phảng sẽ dẫn cô bé đi Universal Studios, không thể thất hứa.
Khi tay cô chìm trong nước lạnh, Diệp Thanh Lan tỉnh táo hơn chút, đôi giày da của anh lặng lẽ bước trên thảm, cho đến khi hai tiếng gõ cửa vang lên, cô ngửa người ra sau, nhìn vào gương soi thấy Chu Biệt Hạc đứng bên cửa.
Anh cũng nhìn thấy cô qua gương.
Diệp Thanh Lan đã thay xong quần áo, mặc một bộ đồ thể thao màu xanh bạc hà cô mang theo, áo ngắn tay và quần dài, sáng sủa, nhẹ nhàng, cả người tỏa sáng dưới ánh bình minh.
Chu Biệt Hạc đi tới, ánh mắt dừng trên mí mắt cô, hơi sưng, trông như chưa ngủ đủ.
“Sao không ngủ thêm một chút?”
“Tiểu Phảng thức sớm…” Diệp Thanh Lan lúng túng đánh răng, khi chạm vào ánh mắt anh trong gương, nhìn thấy bản thân lúc này với mái tóc rối và gương mặt mộc, cô không khỏi cúi người xuống.
Anh đưa tay sang, vặn vòi nước về phía nước ấm.
Diệp Thanh Lan: “Cảm ơn.”
Chiếc chậu rửa ở đây không rộng rãi như ở nhà, đứng hai người hơi chật. Cô cũng chưa từng rửa mặt trước mặt anh, súc miệng, rửa mặt xong, Diệp Thanh Lan dùng khăn từ từ thấm khô nước trên mặt.
Quay người, suýt chút nữa cô va vào vòng tay Chu Biệt Hạc.
Anh cao ráo, từ tốn và thản nhiên giúp cô gạt mái tóc kẹt ở cổ áo, lại giơ ngón tay, những đốt tay lạnh chạm nhẹ lên mí mắt cô.
Diệp Thanh Lan chớp mi nhẹ.
Trên người anh còn vương mùi cà phê thoang thoảng, hơi đắng dịu.
Anh hỏi: “Sáng nay muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
Diệp Thanh Lan lướt tay qua gân xanh nổi ở cổ tay nơi đồng hồ: “Không đến công ty à?”
Chu Biệt Hạc cúi đầu: “Có thể không đi, sau bữa trưa có một hội nghị thượng đỉnh, Lâm Sơ sẽ tới, nếu em muốn có thể đi cùng anh, đưa Tiểu Phảng cho cô ấy chăm.”
Giọng anh trong trẻo, dễ nghe và dịu dàng, nhưng Diệp Thanh Lan chần chừ chớp mắt:
“Em đã hứa với Tiểu Phảng sẽ dẫn con bé đi Universal Studios.”
Tối nay Lâm Sơ sẽ đưa Tiểu Phảng đi, chỉ còn hôm nay để đi, Diệp Thanh Lan cảm thấy không thể thất hứa với cô bé.
Bầu không khí lắng xuống.
Diệp Thanh Lan tưởng rằng Chu Biệt Hạc sẽ không vui, ngẩng mắt lên, nhìn vào ánh mắt anh, anh chỉ vuốt nhẹ má cô: “Được, anh sẽ nhờ người đưa hai người đi.”
Bữa sáng đã được bày sẵn trong phòng khách.
Tiểu Phảng cầm một ly sữa nóng uống, thấy Diệp Thanh Lan ra, cô bé nhích sang một chút, ngồi cạnh mợ.
“Mợ.” Cô bé tò mò nhìn những hoa văn trên ly của cô, “Cà phê ngon không ạ? Mẹ cháu cũng uống mỗi sáng.”
Diệp Thanh Lan cắt trứng Benedict cho cô bé: “Cháu muốn thử không?”
“Được không ạ?”
Diệp Thanh Lan lấy một chiếc cốc thủy tinh nhỏ, rót cho cô bé một chút.
Tiểu Phảng thử một ngụm, mặt nhăn nhó vì đắng, không muốn uống thêm.
Diệp Thanh Lan cười.
Chỉ có hai người họ ăn sáng, Chu Biệt Hạc đã ăn xong, anh trở lại phòng ngủ một lát, thay quần áo để đến công ty.
Đỗ Tiểu gõ cửa, kéo theo mấy nhân viên mang vào một hàng váy cao cấp.
“Phu nhân.” Đỗ Tiểu rõ ràng đã nhận tin từ Chu Biệt Hạc, nói với cô, “Tài xế đang đợi dưới lầu, cô có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Diệp Thanh Lan gật đầu, xoa đầu Tiểu Phảng: “Trước tiên đi xuống lầu với dì Đỗ Tiểu nhé, lát nữa mợ sẽ xuống.”
Tiểu Phảng mặc áo choàng phép thuật Strelirin của mình, cả người rộn ràng hẳn lên: “Vâng ạ!”
Vài người đi xuống, khi Chu Biệt Hạc vừa gọi điện thoại xong và bước ra từ phòng ngủ, căn phòng yên tĩnh hơn hẳn.
Chỉ còn Diệp Thanh Lan đứng ở cửa đợi anh.
“Thanh Lan.”
Nghe tiếng gọi, cô quay đầu, kéo tay áo anh, nhón chân nhẹ, hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc mềm mại và nhẹ nhàng ấy.
Chu Biệt Hạc cúi đầu, bắt gặp ánh mắt hối lỗi trong đôi mắt cô, sinh nhật mỗi năm đều có, thật ra anh cũng không quá để tâm.
Cô đến vì lý do đó, xuất hiện trước mặt anh ngay khoảnh khắc ấy, vốn đã là ngoài dự liệu.
Anh sao có thể vì cô không thể dành toàn bộ thời gian cho mình mà buồn.
“Xin lỗi.” Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.
Chu Biệt Hạc nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, cúi xuống mỉm cười, tay nhẹ nhàng vòng lấy cô, kéo cô đến trước mặt mình.
Anh vuốt nhẹ sống mũi cô, thong thả hỏi: “Vậy em định bù đắp cho anh thế nào?”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính