Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 32: Quà.

323@-

Mùa mưa dầm biến mất theo sự kết thúc của tháng Bảy.

Diệp Thanh Lan và Giang Thư Loan đã họp vài lần, quyết định khi tuyển dụng mùa thu năm nay sẽ mở rộng quy mô nhân viên, đồng thời tìm kiếm một tòa nhà văn phòng mới, lớn hơn, để làm trụ sở.

Giang Thư Loan thông qua headhunter thuê được một chuyên gia nhân sự có mấy chục năm kinh nghiệm trong ngành, để hệ thống hóa, chỉnh lý chế độ hiệu suất và thưởng phạt của Đế Thính.

Sự bận rộn trong công việc đã làm nhạt đi cảm giác khác lạ nhè nhẹ do chuyến công tác của Chu Biệt Hạc mang đến. Rõ ràng đây không phải lần đầu, lúc mới nhận giấy chứng nhận kết hôn anh rời đi, sau đó sang London gần một tháng, đều chưa từng khiến cô có cảm giác không nỡ chia xa.

Con người chẳng phải cỏ cây, anh đã từng chút một, từng chút một hòa nhập vào trong cuộc sống của cô.

Một tuần sau khi Chu Biệt Hạc rời đi, kỳ kinh nguyệt của Diệp Thanh Lan đến như dự tính, lần này cô đã kiêng ăn trước hai ngày, nên đau bụng kinh không nghiêm trọng, chỉ là khí huyết hư nhược, bụng dưới căng tức nặng nề.

Buổi tối sau khi tan làm, cô lười biếng đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn, thẳng tiến nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Điện thoại được chỉnh sang chế độ im lặng từ sớm, vì thế cô đã bỏ lỡ cuộc gọi của Chu Biệt Hạc.

Không lâu sau, chị Chương ở bên ngoài gõ cửa: “Phu nhân, tôi có thể vào không?”

Diệp Thanh Lan mở mắt, ngồi dậy.

Chị Chương bưng vào một phần yến sào hồng táo, dịu giọng nói: “Chu tiên sinh gọi điện tới, bảo cô ăn chút gì đó, đây là món đã hầm từ chiều rồi giữ ấm, cô ăn một chút đi.”

Quả nhiên trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ.

Trong kỳ sinh lý, cảm xúc thấp xuống, Diệp Thanh Lan chụp một tấm ảnh yến sào, cụp mắt gửi đi:Hình ảnh


Đã ăn rồi.

Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc gọi của Chu Biệt Hạc đã gọi tới..

Diệp Thanh Lan nhận máy, không nói gì, chỉ lấy thìa khẽ chạm vào thành bát, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Anh mở miệng: “Bụng khó chịu à?”

Cô: “Một chút.”

Chu Biệt Hạc nghe ra sự uể oải trong giọng điệu của cô.

Diệp Thanh Lan cũng nghe thấy chiếc bút thép trong tay anh gõ lên mặt bàn từng tiếng một.

Cảm nhận được sự quan tâm của anh, Diệp Thanh Lan cúi đầu, múc một thìa ăn xuống: “Em không sao đâu, mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy, chịu ảnh hưởng của hormone, qua hai ngày sẽ ổn thôi.”

Chu Biệt Hạc nói: “Nếu khó chịu thì đừng cố chịu đựng, uống thuốc hoặc bảo chị Chương mời bác sĩ.”

“Em biết rồi.”

Ăn xong, Diệp Thanh Lan lại nằm xuống, nghe âm thanh bên phía anh: “Chu Biệt Hạc, anh về khách sạn chưa?”

“Ừm, đang xem một vài báo cáo.” Giọng Chu Biệt Hạc hạ thấp, xuyên qua dòng điện, dịu dàng truyền vào tai cô, “Còn em, hôm nay có việc phải làm không?”

“Không có.”

“Vậy thì nghỉ sớm đi.”

Diệp Thanh Lan “Ừ” một tiếng, xoay người nằm ngửa, không cúp máy, đặt điện thoại bên gối.

Anh cũng không chủ động cúp máy.

Bên tai dần dần vang lên tiếng sột soạt của người đàn ông khi viết chữ, ngòi bút thép ma sát trên giấy, trầm thấp mà yên bình.

Diệp Thanh Lan nhắm mắt lại, nhớ rằng mình chỉ từng thấy Chu Biệt Hạc viết chữ một lần, là khi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh ký tên mình, ba chữ đó ký vô cùng đẹp, kín đáo trầm ổn.

Bây giờ nhớ lại, dường như đã là chuyện từ rất lâu trước, chỉ còn nhớ hôm đó nắng sáng rực rỡ.


Diệp Thanh Lan khẽ v**t v* chiếc nhẫn trên tay mình.

Chu Biệt Hạc thỉnh thoảng dừng lại, lật trang giấy, tiếng xào xạc khẽ vang, tựa như nhịp thở chậm rãi của cô.

Cô dần chìm vào cơn buồn ngủ, bằng nhịp tim cảm nhận sự đồng điệu vô tình này.



Chớp mắt, đã trôi qua hai tuần.

Diệp Thanh Lan bay đến phía Nam gặp khách hàng, trên đường về ghé qua Cảnh Đức Trấn, mang về bộ đồ sứ mình đã đặt làm từ hơn một tháng trước.

Về Lục Khê đặt hành lý xuống, cô liền nhận được điện thoại của Trần Tố, gọi cô về nhà ăn cơm.

“Lại gầy đi rồi.” Trong phòng khách nhà họ Diệp, bày một giá sườn xám đặt may riêng, Trần Tố bảo Diệp Thanh Lan xoay người, cầm một chiếc sườn xám thêu Tô màu vàng nhạt so thử lên người cô, vừa lẩm bẩm, “Con nói xem, có thể ăn béo lên một chút không, đừng để mẹ lo lắng.”

Từ nhỏ Diệp Thanh Lan đã là búp bê sống của bà Trần, cô ngoan ngoãn giơ tay cúi đầu: “Mẹ, so với lần trước, con không hề gầy đi lấy một cân nào.”

“Vậy sao tay và eo lại nhỏ đi rồi.”

“Có lẽ là dạo này thường xuyên đi phòng gym với Tư Hiền.”

Trần Tố so thử mấy bộ liền mà đều không hài lòng, dứt khoát bỏ xuống: “Rèn luyện thân thể nhiều cũng tốt, đừng suốt ngày ngồi trong văn phòng, chiều có thời gian không, đi dạo phố với mẹ.”

Diệp Thanh Lan không có ý kiến, tiện thể gọi thêm một “người chơi” khác rất thích đi dạo phố.

Tưởng Tư Hiền thích nhất là đi dạo phố cùng Trần Tố, vì Trần Tố hào phóng, tính tình lại dịu dàng, không giống mẹ cô ấy, cứ mở miệng là cằn nhằn.

“Dì Trần, mắt nhìn của dì thật tốt.”

“Dì Trần, dì mặc bộ này thật đẹp, nào giống bốn mươi tám tuổi đâu, rõ ràng mới mười tám.”

Từng câu nịnh nọt nối tiếp nhau làm Trần Tố vui sướng như nở hoa trong lòng, quẹt thẻ mua cho con gái ruột và con gái nuôi mỗi người vài bộ quần áo.

Đi dạo mệt rồi, bọn họ nghỉ uống trà ở tiệm tráng miệng.

Diệp Thanh Lan đi một chuyến vào nhà vệ sinh của trung tâm thương mại, lúc đi ra thì nghe thấy từ xa có tiếng gọi “Mợ!”

Cô quay người theo tiếng gọi, Tiểu Phảng mặc một bộ đồ trẻ em màu lam sữa, lạch bạch chạy về phía cô.

“Mợ!” Tiểu Phảng vui vẻ ôm lấy cô.

Diệp Thanh Lan kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ngồi xổm xuống, véo nhẹ má cô bé: “Sao cháu lại ở đây một mình? Mẹ đâu?”

“Không phải một mình.” Tiểu Phảng nói, “Cô Lý đưa cháu đến chơi.”

Cô bé vừa nói xong, thì một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đi theo sát phía sau, toàn thân trên dưới đều toát ra khí chất sạch sẽ đoan trang, tự giới thiệu với Diệp Thanh Lan rằng mình là gia sư tại gia của Lâm Phảng, hôm nay đưa bé đến khu vui chơi trẻ em mới khai trương trong trung tâm thương mại.

Tiểu Phảng chơi đến mức tóc tai rối tung, Diệp Thanh Lan xoa xoa đầu cô bé: “Mợ dẫn cháu đi ăn nhé?”

“Được ạ!”

Diệp Thanh Lan nắm tay cô bé, Tiểu Phảng ríu rít suốt dọc đường, ở độ tuổi này trẻ con nói rất nhiều, cứ liên tục kể những chuyện thú vị mà mình gặp được trong trại hè.

Cô bé lanh lợi tinh nghịch, vừa gặp Trần Tố đã dễ dàng chiếm được thiện cảm của bà.

Trần Tố gọi cho cô bé một phần trà chiều dành cho trẻ em, thấy con bé ngoan ngoãn ôm lấy chiếc bánh quy ăn, không kìm được mà cảm khái: “Hai đứa hồi nhỏ cũng đáng yêu thế này, Tư Hiền thì nghịch ngợm, Lan Lan thì ngoan hơn một chút, cũng không biết khi nào mẹ với ba con mới được bế cháu đây....”

Tưởng Tư Hiền bị sặc: “Dì Trần, cháu vẫn chưa kết hôn đâu, dì nên giục con gái ruột của dì thì hơn.”

Ngay lúc đó, ánh mắt mọi người đều dồn về đây.

Diệp Thanh Lan vẫn thản nhiên, quay sang nhìn Tiểu Phảng: “Ăn no chưa, mợ đưa cháu về nhà.”



Trần Tố tức đến mức bật cười, nhưng rốt cuộc bà không phải kiểu người thích lải nhải thúc giục con gái chuyện sinh con: “Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa. Mẹ thấy trời cũng không còn sớm, con đưa con bé về đi.”

Diệp Thanh Lan nắm tay Tiểu Phảng rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, Tiểu Phảng kéo kéo tay áo cô: “Mợ, có thể đưa cháu đi tìm cậu được không?”

Diệp Thanh Lan nửa ngồi xổm xuống: “Cháu nhớ cậu rồi sao?”

Tiểu Phảng từ trong balo lấy ra một khung ảnh cỡ bốn tấc, giọng mềm mại nói: “Đây là lúc cháu đi trại hè, ở bãi biển, ừm… nhặt được mấy vỏ sò, cô giáo dạy cháu làm thành bức tranh vỏ sò, cháu muốn tặng cho cậu làm quà sinh nhật. Vốn dĩ, cháu định nhờ cô Lý đưa đi tìm cậu.”

Chiếc khung ảnh to bằng bàn tay, trên đó dán đủ loại vỏ sò lớn nhỏ, nhiều màu sắc, trông như một bầu trời sao.

Diệp Thanh Lan chợt nhớ ra rằng bản thân không biết sinh nhật của Chu Biệt Hạc là khi nào.

“Sinh nhật của cậu là khi nào vậy?”

Tiểu Phảng chớp chớp mắt: “Ngày mai đó ạ.”

Diệp Thanh Lan ngẩn người.

“Mợ.” Tiểu Phảng kéo tay cô, “Cậu có ở nhà không ạ?”

Diệp Thanh Lan chỉ có thể nói với cô bé: “Cậu không có ở nhà, đang ở thành phố khác, đợi cậu về rồi tặng được không?”

Tiểu Phảng thất vọng “Ồ” một tiếng: “Vậy là cậu phải đón sinh nhật một mình rồi.”

Diệp Thanh Lan xoa nhẹ mặt cô bé, suy nghĩ khẽ trôi xa, trong lòng hiện lên một ý niệm chập chờn không yên, Tiểu Phảng gọi liên tiếp mấy tiếng, cô mới hoàn hồn lại.

“Mợ, mợ sao thế ạ?”

Diệp Thanh Lan nghe thấy chính mình hỏi: “Tiểu Phảng, cháu đã từng đi máy bay chưa?”

“Từng rồi ạ, trước kia lúc mẹ không ở nhà, cháu thường tự mình đi máy bay đến tìm mẹ.”

“Vậy, mợ đưa cháu đi máy bay đến Bắc Thành tìm cậu nhé, được không?”

Diệp Thanh Lan mơ hồ cảm thấy mình có hơi nóng đầu.

Lời vừa thốt ra, cán cân trong lòng liền tự động nghiêng hẳn về một phía, sức nặng trĩu đến mức gãy vụn, không còn khả năng chao đảo nữa.

Miệng Tiểu Phảng mở ra thành hình chữ “O”, kích động đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên: “Thật ạ? Vậy cháu có thể mặc áo choàng pháp thuật của cháu để đi Universal Studios không, mẹ từng nói sẽ đưa cháu đi.”

“Tất nhiên là được.”

Quyết định này được đưa ra một cách vội vàng và bốc đồng, nhưng Diệp Thanh Lan xưa nay đã quyết thì sẽ không do dự nữa. Sau khi lên xe, cô xin Tiểu Phảng số điện thoại của Lâm Sơ, hỏi ý kiến của cô ấy.

Điều ngoài dự liệu là, Lâm Sơ gần như lập tức đồng ý.

“Được, con bé thường xuyên đi máy bay, sẽ không khóc quấy loạn đâu.” Lâm Sơ vừa nói vừa hơi dừng lại, khẽ thở dài một tiếng, “Vốn dĩ tôi đã hứa với con bé, nghỉ hè sẽ đưa nó đến Bắc Thành chơi, nhưng mấy hôm trước ông ngoại con bé phải nhập viện, tôi thực sự không thể thu xếp được.”

Diệp Thanh Lan cúi đầu, xoa xoa đầu Tiểu Phảng: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé, cô yên tâm.”

Lâm Sơ nói: “Vậy thì nhờ cô chăm sóc Tiểu Phảng một ngày, chiều mai tôi phải đến Bắc Thành tham dự một hội nghị thượng đỉnh, kết thúc xong sẽ qua đón con bé, đừng để nó ăn quá nhiều đồ ngọt và kem.”

“Được.”



Chín giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô.

Trong lúc chờ xe, Diệp Thanh Lan mở danh bạ, đầu ngón tay vừa ấn vào chữ “Chu”, lại rụt về.

Trong lúc đổi ý, cô lấy từ ngăn kẹp trong túi ra tấm danh thiếp của Trình Phụng, rồi gọi điện qua.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Lan gọi điện cho Trình Phụng, nhưng Trình Phụng đã sớm lưu số của cô, khi thấy tên hiện trên màn hình, Trình Phụng đang chuẩn bị bước vào phòng tiệc thực sự sửng sốt một phen.


“Phu nhân.” Trình Phụng xoay người lại, bước nhanh vài bước đến chỗ yên tĩnh hơn, cung kính nói, “Xin chào, tôi là Trình Phụng.”

“Thư ký Trình.” Diệp Thanh Lan hỏi, “Làm phiền anh rồi, anh có tiện cho tôi biết Chu Biệt Hạc ở khách sạn nào không?”

“Không phiền đâu, khách sạn mà ông chủ đang ở là Vạn Ẩn.” Trình Phụng đáp, “Có phải cô muốn gửi thứ gì cho ông chủ không?”

Diệp Thanh Lan hơi im lặng hai giây, rồi nói: “Ngày mai là sinh nhật anh ấy, tôi muốn dành cho anh ấy một bất ngờ sinh nhật, phòng của anh ấy có thể vào được không, trong tình huống không để anh ấy biết?”

Cái này…

Lông mày Trình Phụng khẽ động, từ những lời ngắn gọn bắt được ý của Diệp Thanh Lan, liền dò hỏi: “Phu nhân, cô đã đến Bắc Thành rồi sao?”

Thư ký cũng nhạy bén như ông chủ, Diệp Thanh Lan chỉ có thể thừa nhận: “Đúng vậy, nhưng xin đừng nói với anh ấy.”

“Cô đang ở sân bay nào? Tôi sẽ lập tức cho xe đến đón cô.”

Cúp máy, Trình Phụng lập tức liên hệ cho xe đến, lại dặn dò một tiếng bên phía khách sạn, rồi mới bước vào phòng tiệc.

Buổi tiệc rượu giao lưu sau diễn đàn tài chính, trong đại sảnh rực rỡ ánh đèn, ly rượu va chạm lách cách, Trình Phụng gạt qua một vòng hương áo tóc mai, tìm được người đàn ông đang được vây quanh.

“Sếp.”

Chu Biệt Hạc hơi nghiêng đầu: “Có chuyện gì?”

Trình Phụng lựa lời: “Phu nhân gọi điện đến, nói...”

“Nói gì?”

“Phu nhân nói, đã gửi cho ngài một món quà.”

Chu Biệt Hạc đặt ly rượu xuống, rời khỏi bàn tiệc: “Đừng để ở quầy lễ tân, cậu đi lấy rồi mang về phòng tôi.”

“Vâng.” Nói xong, Trình Phụng hơi do dự rồi bổ sung thêm một câu, “Phu nhân còn dặn tôi nhắc ngài tối nay nghỉ ngơi sớm, đừng làm việc mệt quá.”

Vậy sao, hình như cô ấy chưa từng tự mình nói với anh như vậy.

Chu Biệt Hạc hơi nghiêng người, liếc nhìn Trình Phụng: “Đây đúng là nguyên văn cô ấy nói?”

.....

Trình Phụng cụp mắt xuống, gật gật đầu.

Chu Biệt Hạc thu lại ánh mắt, lắc lắc ly champagne: “Ừm.”

Khi Diệp Thanh Lan đến khách sạn thì đã hơn mười giờ.

Nhân viên của Vạn Ẩn tiếp đón bọn họ, hết sức cung kính dẫn lên tầng hai mươi lăm, cả tầng chỉ có một phòng suite, bình thường vốn không mở cho người ngoài.

Tiểu Phảng lúc lên máy bay còn tinh thần phấn chấn, ríu rít nói suốt hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã cạn kiệt sức lực, vừa vào cửa liền nằm lăn ra sofa ngủ mất.

Niềm vui và sự mệt mỏi của trẻ con đều đơn giản như vậy, không chút gánh nặng, buồn ngủ là ngủ ngay. Diệp Thanh Lan đắp cho cô bé tấm chăn cashmere, quay một đoạn video gửi cho Lâm Sơ để cô ấy yên tâm.

Chu Biệt Hạc vẫn chưa trở về.

Diệp Thanh Lan đặt điện thoại xuống, đi một vòng trong căn phòng suite rộng lớn.

Phòng tổng thống của Vạn Ẩn vốn nổi tiếng bởi sự xa hoa và khí thế, diện tích mấy trăm mét vuông, thư phòng, hầm rượu, phòng họp đều đầy đủ, rộng đến mức có thể chơi trốn tìm bên trong.

Cô mang giày cao gót, đi mệt rồi, ngồi xuống chiếc ghế dài bọc nhung xanh công chỗ huyền quan.

Tiểu Phảng đang ngủ, cô điều chỉnh ánh đèn trở nên tĩnh lặng và mờ tối, quang cảnh phồn hoa, sừng sững của đêm Bắc Thành in bóng trên cửa sổ sát đất, lại có thêm một cảm giác cô đơn trống vắng.

Từ lúc quyết định, đến lúc lên máy bay, rồi đến nơi này, suốt dọc đường đều có Tiểu Phảng ríu rít bên cạnh. Giây phút thảnh thơi này, Diệp Thanh Lan bỗng thấy trong lòng mình trống trải một cách khó hiểu.

Cô nhìn vào tấm thảm dệt hoa văn mây dày đặc dưới chân, bỗng nảy sinh vài phần do dự không chắc chắn.

Không chắc bản thân có phải quá xúc động, không chắc việc làm này rốt cuộc có tốt hay không, không chắc…

Chu Biệt Hạc có muốn gặp cô hay không.

Nếu như, cô vốn không nằm trong kế hoạch của anh. Nếu như, anh vốn chẳng vương vấn nhớ thương cô.

Những ý nghĩ rối loạn trào dâng như thủy triều, Diệp Thanh Lan chưa từng làm qua việc như thế này, cũng chưa từng trải qua loại cảm xúc như thế này, cô nhắm mắt, tựa vào tường, hít sâu mấy hơi.

Chiếc đồng hồ men sứ treo trên tường khẽ dịch chuyển, từng phút từng giây đều đang mài mòn thần kinh con người.

Vào một khoảnh khắc nào đó, thang máy ở cuối hành lang mở ra.

“Ting” một tiếng, trong đêm khuya tĩnh lặng lại càng rõ ràng.

Giày da của người đàn ông giẫm lên tấm thảm len dày.

Chu Biệt Hạc khoác bộ âu phục đen trên cánh tay, ngón tay đưa lên, quẹt thẻ phòng, vòng sáng màu vàng sẫm lập tức sáng lên.

Anh nửa khép mắt đẩy cửa ra ——

Điều đầu tiên xông vào giác quan là một làn hương trà lạnh nhạt, hoàn toàn khác với mùi hương gỗ đàn hương xông của khách sạn.

Trong căn phòng trống vắng im ắng, ánh sáng từ phù điêu hoa lệ trên tường tiền sảnh rơi xuống mái tóc dài như lụa của người phụ nữ, tà váy màu hồng khói phản chiếu ánh sáng lấp lánh mờ ảo, hàng mi đen cong khẽ rũ, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ thắm, yên lặng ngồi đó đẹp tựa như một bức danh họa.

Bước chân của Chu Biệt Hạc dừng lại.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Thanh Lan ngẩng mắt lên.

Cô đã thoát khỏi muôn vàn suy nghĩ rối rắm, chỉ ngồi đó đầu óc trống rỗng nghỉ ngơi, vì thế khi khẽ nâng mi mắt, ánh nhìn trong trẻo, yên tĩnh.

Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai đều không nói lời nào.

Diệp Thanh Lan đứng dậy, môi khẽ mấp máy, vừa định mở miệng thì Chu Biệt Hạc buông tay, bước về phía cô.

Một tiếng nặng nề vang lên ——

Cánh cửa đóng sập lại, mà cô cũng bị ép chặt lên tường.

“Ưm…”

Nụ hôn tiến công mãnh liệt, Diệp Thanh Lan còn chưa kịp lấy lại ý thức hoàn toàn tỉnh táo, nhịp tim và hô hấp gần như chỉ trong chớp mắt đã gấp gáp nhanh hơn. Chu Biệt Hạc giữ chặt lấy cổ cô, hương đàn hương, mùi rượu, cùng toàn bộ hơi thở nóng hổi trên người anh, đồng loạt ập đến, cuồn cuộn cuốn cô vào trong cơn sóng tình mãnh liệt.

Phòng tuyến của cô sụp đổ, người đàn ông khom người, giam chặt lấy cô, hôn sâu cướp đoạt hết thảy dưỡng khí của cô.

“Chu Biệt Hạc…”

Trong cơn rối loạn, đôi chân mềm nhũn đứng không vững, đầu gối anh chống vào đầu gối cô, tay ôm chặt lấy eo cô, ngăn cô ngã xuống.

Nụ hôn này chứa đựng nỗi nhớ nhung suốt bao ngày, thân thể kề sát, như thể chỉ có thể dựa vào việc hút lấy nhau mới làm dịu đi cơn khát khô cằn kéo dài.

Hơi thở quấn quýt, nhịp thở nặng nề, sống mũi cao thẳng của Chu Biệt Hạc áp sát vào mặt cô, giọng khàn khàn: “Đến khi nào?”

Diệp Thanh Lan không còn chút chỗ nào để kháng cự, khó khăn lắm mới có được một khoảng trống để thở, sau khi làm dịu đi cơn choáng váng một lúc, mới đáp: “...Mười giờ.”

Giọng cô bị nụ hôn làm khàn đi, hay đến mức khiến người ta mê muội, Chu Biệt Hạc cúi đầu cắn môi cô, bật cười nói: “Quà, em bảo Trình Phụng giấu anh à?”

Cô không trả lời: “Em thật sự mang quà sinh nhật đến rồi.”

Môi anh lướt đến gò má cô: “Tối nay có thể mở không?”

Khi bầu không khí rối loạn mà lãng mạn, bỗng từ sau tấm bình phong sơn mài ở góc huyền quan vang lên giọng ngái ngủ mơ màng, mềm mại của một đứa trẻ.

“Mợ...”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 32: Quà.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...