Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 30: “Anh không làm những việc như uống rượu độc để giải khát.”

355@-

Nghe thấy câu này, toàn thân da thịt của Diệp Thanh Lan đều như bốc cháy lên.

Người vẫn còn đắm chìm trong cao trào, cô gục lên vai Chu Biệt Hạc, cảm giác k*ch th*ch như dòng điện từ từ tan đi, mới hậu tri hậu giác mà đỏ mặt xấu hổ.

Chiếc áo mỏng màu be có lỗ đã rơi xuống đến khuỷu tay, dây áo rộng cũng trượt xuống, bờ vai thơm mang sắc phấn, đường cong tròn trịa lộ ra một nửa, tựa vào lòng người đàn ông.

Ướt và dính, không thoải mái lắm, cảm nhận được Chu Biệt Hạc đang áp sát vào mình, Diệp Thanh Lan không dám động đậy, đầu ngón tay thử lần theo hàng nút áo sơ mi của anh trượt xuống, trượt đến khóa kim loại của dây thắt lưng——

Chu Biệt Hạc đột nhiên giữ chặt lấy tay cô.

Anh nghiêng mắt nhìn, hơi thở nóng hổi đan xen, hàng mi Diệp Thanh Lan khẽ run: “Không cần em giúp anh sao?”

Trong mắt Chu Biệt Hạc là khao khát u ám, hơi thở anh rõ ràng có một khoảnh khắc rối loạn, nhưng lại bị kìm nén.

Anh nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên cánh môi đã bị m*t đến sưng đỏ, giọng nói lẫn chút lười biếng và ám muội: “Thanh Lan, anh không làm những việc như uống rượu độc để giải khát*.”

(*) Giải quyết vấn đề bằng cách nguy hiểm, hủy hoại lâu dài để được thoả mãn nhất thời.

Nói xong, anh kéo dây áo cô lên, ngón tay chậm rãi chỉnh lại tóc cho cô.

Mỗi cử chỉ, hành động đều mang theo sự kiềm chế đầy mê hoặc.

Lồng ngực của Diệp Thanh Lan không ngừng phập phồng.

…..

Chu Biệt Hạc đứng dậy đi tắm lại.

Diệp Thanh Lan đưa tay che mắt, nằm trên sofa một lúc lâu mới ngồi dậy, rèm cửa bằng vải lanh đung đưa dưới ánh nắng, trong phòng ngủ nửa sáng nửa tối, hơi nóng chưa tan hết vẫn đang nhắc lại sự mất kiểm soát khi nãy.

Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa sổ ra hoàn toàn, để ánh nắng chiếu vào.

Tìm một căn phòng trống để tắm qua rồi thay lại chiếc váy mới, khi Diệp Thanh Lan xuống lầu, cô đang suy nghĩ xem nên xử lý Chu Biệt Hạc thế nào.

Cô đã thấy vết nước trên đầu gối của anh.

Chiếc quần tây với chất vải cao cấp, đến cả nếp nhăn chưa là phẳng cũng hiện rõ, huống gì là vết ướt.

Nghĩ đến câu anh trêu ghẹo bên tai mình khi nãy, Diệp Thanh Lan lập tức không muốn giúp anh quay về Lục Khê lấy quần áo nữa, để anh tự giải quyết.

Xuống tầng dưới, thần sắc của Diệp Thanh Lan đã trở lại bình thường, cô hỏi mẹ Trương: “Mẹ Trương, Chu Biệt Hạc tỉnh rồi, mẹ có thể nấu giúp anh ấy một bát hoành thánh không?”

“Được thôi.” Mẹ Trương mỉm cười đáp lại, vừa đặt đồ xuống thì thấy Diệp Thanh Lan đột nhiên thay đồ, liền hỏi, “Sao tự nhiên thay đồ vậy? Định ra ngoài à, không ăn trưa ở đây nữa sao?”

Diệp Thanh Lan cúi đầu nhìn lại mình, gượng cười: “Không ạ, trong núi nhiều muỗi, nên không muốn mặc váy nữa.”

Mẹ Trương lẩm bẩm: “Cũng đúng, để hôm nào mẹ làm vài túi thơm đuổi muỗi treo trong sân, trời vừa nóng lên là muỗi lại nhiều.”

Bà nói rồi đi vào bếp nấu hoành thánh, Diệp Thanh Lan cầm bình nước giúp tưới phần hoa cỏ còn lại, chưa đầy hai phút, bên ngoài sân vườn vang lên tiếng động, Diệp Bỉnh Sơn và bác Nguyên đi vào.

Phía sau còn có Trình Phụng đi theo.

“Ông nội, ông về rồi.” Diệp Thanh Lan liếc nhìn phía sau, “Thư ký Trình?”

Trình Phụng lịch sự mỉm cười: “Phu nhân, làm phiền rồi, tôi đến để gửi quần áo thay giặt cho ông chủ.”

Quả thật không cần cô lo lắng, Diệp Thanh Lan chỉ tay lên tầng hai: “Chu Biệt Hạc đang ở phòng ngủ thứ hai bên tay phải cầu thang, anh đi đi.”

“Vâng.” Trình Phụng cung kính gật đầu với Diệp Bỉnh Sơn, rồi xách túi giấy lên lầu.

Diệp Thanh Lan đỡ Diệp Bỉnh Sơn ngồi xuống, đang pha trà Lão Quân Mi, thì Chu Biệt Hạc và Trình Phụng từ trên lầu đi xuống.

Cô quay đầu lại nhìn, anh đã thay một bộ âu phục dài trầm ổn, dưới ánh nắng, anh như gió mát trời quang, lại trở về dáng vẻ nhã nhặn, điềm đạm thường ngày.

“Ông nội.” Chu Biệt Hạc bước tới, ngồi xuống cạnh cô, chào hỏi Diệp Bỉnh Sơn, “Sắc mặt ông trông đã khá hơn rồi.”

Diệp Bỉnh Sơn mỉm cười: “Người già mà, trời nóng thì dễ chịu hơn một chút. Cháu hơn năm giờ mới qua đây, sao không ngủ thêm một lát?”

“Còn có việc, phải về công ty một chuyến, không ở lại lâu được.”

Diệp Thanh Lan nghe vậy, cầm ấm trà rót vào một chén trà nhỏ men ba màu đơn giản, rồi đưa cho Chu Biệt Hạc.


Anh nhận lấy, thổi nhẹ làn hơi nóng, nhấp một ngụm.

Diệp Thanh Lan liếc nhìn bằng khóe mắt.

Vị trà vừa đắng vừa chát, hoàn toàn không giống thứ mà một người từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường trà đạo như cô có thể pha ra. Chu Biệt Hạc khựng lại một chút, bắt gặp ánh mắt của cô, nhưng mặt không đổi sắc mà uống cạn.

Diệp Thanh Lan cụp mắt, giấu đi nụ cười nơi đáy mắt.

Còn chưa kịp cười thêm mấy cái, Chu Biệt Hạc đã đặt chén trà xuống: “Ông nội, cháu đi trước đây, hôm khác lại đến thăm ông.”

“Công ty quan trọng, không cần bận tâm đến ông già này.” Diệp Bỉnh Sơn ôn hòa nói, “Thanh Lan, vậy cháu tiễn cậu ấy đi.”

“Cháu——”

Chưa kịp nói xong, tay đã bị Chu Biệt Hạc nắm lấy, Diệp Thanh Lan bị kéo đứng dậy, để anh dắt tay đi ra ngoài.

Nụ cười trong mắt cô còn chưa kịp tắt, đã bị Chu Biệt Hạc bắt gặp. Ra đến bên ngoài, trước khi anh kịp “truy hỏi tội trạng”, cô đã mở miệng chặn trước: “Em bảo mẹ Trương nấu hoành thánh cho anh rồi, không ăn xong rồi mới đi sao?”

Chu Biệt Hạc đưa tay khẽ véo mặt cô: “Không dám ăn, sợ là do Lão Quân Mi nấu.”

Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, giả vờ ngốc: “Anh còn uống ra được là Lão Quân Mi, chứng tỏ em pha cũng không tệ.”

Trình Phụng theo sau đi đến, thấy dáng vẻ thân mật của hai người thì bước chân tự giác quay đi, đi lấy phần hoành thánh đã gói mang về.

Tiễn Chu Biệt Hạc đi, Diệp Thanh Lan ở lại trà trang suốt cả buổi chiều, cùng Diệp Bỉnh Sơn giết thời gian, xua cái nóng mùa hè.

Buổi tối khi về Lục Khê, cô nhận được tin nhắn từ anh:Tối nay về muộn, em ngủ sớm đi.

Diệp Thanh Lan đã thấy trên tin tức rằng khách sạn trực thuộc Quân Hòa xảy ra sự cố ngộ độc thực phẩm, bởi vì bên bị hại là một hot blogger có tầm ảnh hưởng không nhỏ, nên đã thu hút khá nhiều sự chú ý và bàn tán.

May mà bộ phận quan hệ công chúng 24 giờ vàng của Quân Hòa xử lý khá ổn, vừa nhanh vừa chuẩn xác, đã điều tra rõ nguồn gốc thực phẩm bị hỏng, đồng thời công bố thông báo xin lỗi, tuyên bố sẽ điều tra kỹ toàn bộ chuỗi cung ứng.

Đêm đó cho đến rạng sáng, lúc Diệp Thanh Lan đang chìm sâu trong cơn buồn ngủ, trong mơ hồ cảm nhận được tiếng bước chân Chu Biệt Hạc trở về, cô không mở nổi mắt, mơ màng gọi anh một tiếng.

Tiếng bước chân khẽ dừng lại, sau đó bước lại gần, trên người anh mang theo một mùi hương lạnh dịu, cúi xuống hôn lên trán cô: “Ngủ đi, anh sang phòng bên ngủ.”

Cô muốn nói không sao, bảo anh cứ ở lại ngủ.

Nhưng cô quá buồn ngủ, buồn ngủ đến mức chẳng nói nổi, những ngón tay đang đan với anh cũng trở nên nhẹ bẫng.

Liên tiếp mấy ngày, đều như vậy.

Đồng thời, Diệp Thanh Lan và Giang Thư Loan cũng rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Dự án quay phim của Tứ Mạc khởi động lại, phần lớn thời gian cô ở trong phim trường, thỉnh thoảng về Đế Thính họp, lúc tình cờ gặp Giang Thư Loan thì hai người cũng chỉ lướt qua nhau.

Hai sếp chiến tranh lạnh, khổ nhất chính là nhân viên bên dưới.

Lật Tử cùng mấy người lén tám chuyện trong phòng trà: “Chị Lan và Giang tổng, đã một tuần không nói chuyện với nhau rồi nhỉ?”

“Không chỉ thế.” Tiểu Dương nói, “Sáng nay chị Lan có một bản dự toán cần Giang tổng ký tên, còn phải nhờ tôi chạy qua chạy lại làm trung gian. Lúc Giang tổng ký tên thì mặt lạnh không cảm xúc.”

“Dạo này áp suất quanh Giang tổng thấp ghê, cảm giác sắp bị đông chết rồi.”

“Rốt cuộc là tại sao?”

Lật Tử ngập ngừng đoán: “Tôi cảm thấy có khả năng là vì dự án của Tứ Mạc, Giang tổng đã liên hệ được với Mạnh Kha, Mạnh Kha cũng đồng ý tham gia quay, nhưng chị Lan lại bảo tôi hủy bỏ.”

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau.

Sau một lúc ngắn tám chuyện, thời gian “mò cá” trong phòng trà kết thúc, mọi người mỗi người cầm ly chuẩn bị về chỗ ngồi, vừa kéo cửa ra thì thấy Giang Thư Loan đang đứng bên ngoài.

“Giang… Giang tổng.”

Mọi người ngẩn ra một thoáng, lập tức chạy tán loạn như chim thú, chỉ có Lật Tử bị Giang Thư Loan giữ lại: “Đứng lại.”

Lật Tử mặt mày khổ sở quay đầu lại: “Giang tổng… tôi sai rồi, tôi có tội, tôi không nên trong giờ làm mà không làm việc cho đàng hoàng, lại còn ở sau lưng bàn tán về anh và chị Lan.”

Giang Thư Loan bóp nhẹ sống mũi, hỏi: “Tôi nhớ là, dự án của Tứ Mạc là cô theo dõi toàn bộ, đúng không?”


“Đúng vậy...”

“Cô cho rằng Mạnh Kha không phù hợp sao?”

“Mạnh Kha...”, Lật Tử liếc nhìn sắc mặt anh, dè dặt nói, “Thật ra Mạnh Kha cũng được thôi, nhưng người mẫu quốc tế mà chị Lan chọn thì khí chất hợp hơn, lại còn do chị Lan dùng mối quan hệ cá nhân mới mời được.”

Giang Thư Loan im lặng, phất tay: “Biết rồi.”

Thứ Sáu, sau khi buổi chụp trong phim trường kết thúc, Diệp Thanh Lan quay về công ty mở một cuộc họp, bàn bạc việc phân công biên tập.

Họp xong, cô trở lại văn phòng của mình.

Đoá hoa hồng màu xanh da trời trên bệ cửa sổ đã sắp héo rồi.

Ban đầu Diệp Thanh Lan định cắm nó vào lọ hoa, nhưng lại không nỡ tháo lớp giấy gói bên ngoài, thế nên cứ để như vậy, để nó ở bên mình.

Hoa có đẹp đến đâu, thì cũng sẽ héo tàn.

Cô thất thần vuốt cánh hoa, cửa phòng làm việc bỗng bị gõ vài cái, Tiểu Dương đẩy cửa vào: “Chị Lan, có người tìm ở quầy lễ tân.”

Tưởng Tư Hiền bắt chéo chân ngồi trên ghế đơn trong khu tiếp khách, nhàn nhã thổi ly cà phê, từ xa thấy Diệp Thanh Lan đi tới: “Cà phê ở chỗ các cậu ngon đấy nhỉ, có tuyển kế toán không vậy?”

Diệp Thanh Lan đứng lại: “Không trả nổi lương cho cô Tưởng đâu.”

Tưởng Tư Hiền bật cười hai tiếng, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sắp tan làm rồi nhỉ, tối cùng nhau uống chút đi.”

Diệp Thanh Lan liếc cô ấy một cái: “Chỉ có cậu với tớ thôi à?”

“Cưng ơi, cậu có cần phải thông minh thế không!” Tưởng Tư Hiền bước trên đôi giày cao gót, vòng tay ôm lấy eo cô, “Lão Giang mời khách, đặc biệt nhờ tớ tới mời cậu. Hai người các cậu nói xem, cãi nhau cứ như học sinh tiểu học, còn chiến tranh lạnh, có trẻ con quá không.”

Diệp Thanh Lan không nói gì.

Tưởng Tư Hiền tiếp tục làm nũng: “Xem như nể mặt tớ, đi mà, đi mà.”

Tháng Bảy ở Lăng Giang, cái nóng gay gắt đang độ cao điểm, hoàng hôn như rắc tung bụi vàng, nghiêng nghiêng dát lên thành phố đại học náo nhiệt một tầng ánh sáng vàng rực.

Nơi Giang Thư Loan mời khách nằm ở ngoài hai ngã rẽ của Đại học Lăng, trong một con hẻm yên tĩnh.

Trong con hẻm này ẩn giấu mấy quán bar và nhà hàng phong cách văn nghệ, trong đó có một quán rượu kiểu Nhật, thời đại học Diệp Thanh Lan thường hay ghé.

Nhiều năm như thế trôi qua, ông chủ vẫn là người ấy, chỉ là hai bên tóc mai đã thêm vài vệt phong sương.

Trong quán đang bật bài “First Love” của Utada Hikaru, Diệp Thanh Lan vén rèm cửa màu xanh chàm, đèn lồng giấy khẽ đung đưa ánh sáng vàng ấm áp, bên kia quầy bar bằng gỗ là mấy chiếc bàn vuông, Giang Thư Loan đang ngồi ở đó chờ bọn họ.

Anh ấy bao trọn chỗ, trong quán yên tĩnh chờ khách.

Tưởng Tư Hiền kéo ghế ra, vừa mở miệng đã châm chọc: “Lão Giang, giờ anh dù sao cũng tính là người thành đạt rồi, không nói đến mấy chỗ kaiseki do danh bếp nấu, thì cũng đừng chọn chỗ mà hồi đại học bọn mình từng ăn chứ.”

Giang Thư Loan chỉ đáp: “Mấy chỗ khác, sợ không hợp khẩu vị.”

Diệp Thanh Lan dùng thìa khẽ hớt hớt một đĩa nhỏ đậu phụ lạnh rắc cá bào.

Thấy bầu không khí hơi gượng gạo, Tưởng Tư Hiền dưới gầm bàn giơ chân đá Giang Thư Loan, mấp máy môi liếc anh ấy: Còn là đàn ông không đấy.

Giang Thư Loan lặng đi một chút, chủ động rót rượu: “Thanh Lan, cảm ơn em vẫn chịu nể mặt mà đến.”

Ly rượu sake vị vải đã được ướp lạnh, sủi lên bọt lăn tăn, ánh ra màu hồng trong vắt, Diệp Thanh Lan cúi đầu nhấp một ngụm: “Không dám làm phiền Giang tổng, tôi chỉ là kẻ không biết điều, đi quay phim công ích thôi.”

Những lời này, chính là nhắc lại câu Giang Thư Loan từng mỉa mai cô hôm đó.

Giang Thư Loan tự rót rượu cho mình, một hơi uống liền ba ly, mới thở dài nói: “Là anh nói sai rồi. Hôm đó anh uống rượu, lời lẽ nóng nảy, mong em rộng lòng bỏ qua.”

Diệp Thanh Lan ngẩng đầu: “Thế bây giờ thì sao, anh đã tỉnh chưa?”

“Đã tỉnh rồi.” Giang Thư Loan dứt khoát nói, “Anh tự cho mình là đúng, chỉ biết đến sự cống hiến của bản thân, mà lại bỏ qua nỗ lực của em. Thanh Lan, xin lỗi em.”

Anh ấy vốn dĩ luôn là người ngay thẳng, xin lỗi cũng thẳng thắn, dứt khoát. Tưởng Tư Hiền cười “phụt” một tiếng, trêu chọc: “Cũng biết tự kiểm điểm cơ à? Xem ra ly hôn vẫn có thể dạy đàn ông biết ngoan ngoãn.”

Khóe miệng Giang Thư Loan giật giật: “Có thể đừng nhắc đến chuyện ly hôn này nữa được không?”

Diệp Thanh Lan cũng hơi nhếch môi.


Nhiều ngày trôi qua, cơn giận bốc đồng khi đó của cô đã trở nên nhạt dần, trong lòng cô vẫn luôn rõ ràng về sự cống hiến của Giang Thư Loan dành cho Đế Thính.

“Người nhân từ thì không nắm binh quyền”, cô vốn không phải kiểu tính cách thích hợp để làm quản lý, nhiều quyết định đều do Giang Thư Loan đưa ra.

Ông chủ bưng lên món tempura và xiên nướng mới làm, kèm với rượu, những ân oán của người trưởng thành liền tan biến trong một nụ cười.

Bữa ăn này kéo dài đến chín giờ, cuối cùng thì cả ba người đều say không hề nhẹ.

Tài xế nhà họ Tưởng đến đón, Tưởng Tư Hiền muốn đưa Diệp Thanh Lan về Lục Khê, cô lắc lắc điện thoại: “Chu Biệt Hạc sắp đến rồi.”

Nửa tiếng trước, anh hỏi cô đang ở đâu, cô bấm định vị gửi qua.

Cô rất nhớ anh, suốt một tuần anh bận rộn, cả hai chẳng nói được với nhau câu nào.

Tưởng Tư Hiền say khướt, gục lên vai Diệp Thanh Lan, vẫn không quên trêu một câu: “Dựa dẫm chính là khởi đầu của việc bạn yêu một người đàn ông.”

Trời đã tối rồi.

Trong ngõ, quán bar kiểu thanh nhã bật lên ánh đèn tạo không khí mờ tối, gió đêm thổi qua giữa mùa hè gay gắt vẫn nóng bức, tạt vào mặt mà chẳng hề xua được sự oi nồng.

Diệp Thanh Lan ngồi trên ghế dài trước cửa, chờ Chu Biệt Hạc.

Giang Thư Loan vẫn chưa rời đi, xách từ quán bar phía sau ra hai lon Asahi còn toát hơi lạnh, Diệp Thanh Lan nhận lấy một lon, áp lên mặt, mát lạnh đến mức khẽ thở dài một tiếng.

Giang Thư Loan khẽ cụng lon với cô, rồi ngồi xuống bên cạnh uống.

“Không về nhà sao?” Diệp Thanh Lan hỏi anh ấy.

Giang Thư Loan rõ ràng đã hơi say, khẽ cười nhạt một tiếng: “Ở nhà có gì chứ, trống hoác.”

Lại đụng chạm đến chuyện buồn của anh ấy, Diệp Thanh Lan không tiện nói thêm, cô ngửa đầu uống bia, vốn có chút “thể chất nghiện rượu”, bình thường hiếm khi đụng tới, nhưng đã uống thì lại muốn uống cho thỏa.

Tựa lưng vào ghế, ngẩng nhìn vầng trăng tròn như mặt trời, cô nhớ đến những lời Chu Biệt Hạc từng nói. Cô chống trán, khẽ cụng một cái với Giang Thư Loan, rồi chậm rãi nói: “Có người nói với em, Đế Thính cần phải đi vào quỹ đạo chuẩn hóa thể chế, tách biệt quản lý và nghiệp vụ.”

“Là Chu tổng nói à?”

“Ừ.”

Cô thừa nhận rất dứt khoát, Giang Thư Loan liếc sang, hơi ngẩn ngơ, nói: “Anh cũng từng nghĩ đến, nhưng anh không biết, để Đế Thính tiến thêm một bước, rốt cuộc là tốt hay xấu.”

Năng lực có gánh vác nổi tham vọng hay không, đây là một bài toán nan giải từ xưa đến nay.

Trong quán bar thanh nhã bên cạnh có sinh viên đang hát, lứa tuổi tràn đầy sức sống, Diệp Thanh Lan nhìn sang, dùng ngón tay bóp tan một giọt sương lạnh: “Em cũng không biết, giống như lúc trước chỉ có hai chúng ta, cũng không biết có thể từ con số 0 dựng lên một phòng làm việc hay không.”

Giang Thư Loan cười.

Thực ra anh ấy không phóng khoáng bằng cô.

Từ khi anh ấy quen biết Diệp Thanh Lan, đã biết trên người cô có một loại sức mạnh được nuôi dưỡng trong sự sung túc, việc gì đã quyết định thì hiếm khi do dự lặp đi lặp lại, chỉ sẽ kiên định mà làm.

Cho nên cô có thể chịu ấm ức thì liền từ chức, có thể bắt đầu từ con số 0 cùng anh khởi nghiệp.

Cô rất ít khi nói hối hận.

“Nói đúng lắm.” Giang Thư Loan mỉm cười, cụng lon bia trong tay cô.

Con ngõ hẹp, xe không chạy vào được.

Chu Biệt Hạc đỗ xe ở bãi đỗ ngoài một ngã rẽ, men theo ánh đèn đường vàng vọt mà đi tới.

Khi đến đầu ngõ, vừa hay nhìn thấy một nụ cười xinh đẹp đến chói mắt, cô cụng lon với người đàn ông bên cạnh, sau đó ngửa đầu uống bia.

Uống không vững, vài giọt bia theo đường cong chảy xuống chiếc cằm trắng muốt tinh xảo.

Mi mắt Chu Biệt Hạc khẽ hạ xuống, bước qua đó.

Khi bóng dáng anh bao trùm lấy cô, Diệp Thanh Lan bị sặc, ho vài tiếng, ngẩng đầu liền thấy trong màn đêm một bóng người chặn mất ánh trăng trước mặt cô.

Cô cong mắt mỉm cười: “Anh đến rồi.”


Giang Thư Loan còn sót lại chút tỉnh táo đứng dậy: “Chu tổng.”

Chu Biệt Hạc không nhìn anh ta, nghiêng người bế cô lên.

Trọng tâm bất ngờ rời khỏi mặt đất, bị anh bế lên, Diệp Thanh Lan lảo đảo suýt nữa nôn ra: “Khó chịu…”

“Khó chịu còn uống với người khác nhiều như vậy.”

Giọng anh nhạt nhẽo, Diệp Thanh Lan vòng tay ôm cổ anh, tham lam rút lấy sự mát lành dễ chịu trên người anh: “Uống rượu mà không uống nhiều, thế còn gọi là uống rượu sao?”

Chu Biệt Hạc suýt thì bật cười bởi cái lý lẽ ngụy biện ấy, cúi đầu nhìn người trong lòng: “Trước đây sao anh lại không biết, em còn là một con ma men vậy?”

“Trước đây?” Khoảng cách rất gần, môi cô gần như chạm môi anh, hơi rượu nồng phả ra, “Anh mới quen em được bao lâu, lấy đâu ra cái gọi là ‘trước đây’ chứ?”

“Thế bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì anh biết rồi đấy.”

Gió trong ngõ vừa dính vừa nóng, Chu Biệt Hạc ôm cô đi ra ngoài, ở góc ngoặt có một cửa hàng tiện lợi mở cửa, hơi lạnh từ trong hắt ra, Diệp Thanh Lan không chịu đi nữa, bắt anh phải đặt mình xuống.

Với người say thì chẳng thể nói lý, Chu Biệt Hạc đành đặt cô xuống, rồi đi vào mua một chai nước, đưa cho cô uống.

Cô vừa uống vừa nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi môi vì nước mà trở nên căng mọng và tươi non, tựa như một cánh hoa mời gọi người hái, Chu Biệt Hạc giữ lấy mặt cô, dùng ngón tay cái lau đi vết nước đọng trên môi.

Diệp Thanh Lan kéo tay anh xuống, cả người nồng nặc mùi rượu, nghiêng người lại gần, hôn lên mặt anh một cái.

“Chu Biệt Hạc.” Cô hỏi, “Vì sao lúc ấy anh lại muốn cưới em?”

Chu Biệt Hạc vòng tay ôm hờ lấy eo cô: “Thanh Lan, còn em, vì sao lại đồng ý gả cho anh?”

Cô lắc đầu, trong mắt hiếm khi hiện ra một tia hoang mang: “Em không biết, anh trả lời trước đi.”

Chu Biệt Hạc cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm lại dịu dàng: “Bởi vì, anh muốn cưới em.”

Đây cũng tính là lý do sao?

Diệp Thanh Lan uống đến mức choáng váng, đầu óc không xoay chuyển nổi, bèn thuận theo lời anh: “Em cũng muốn gả cho anh.”

Chu Biệt Hạc bật cười thành tiếng, véo véo mặt cô: “Ngoan.”

Xe đỗ ở ngay gần đó, Chu Biệt Hạc bế cô đặt vào ghế sau, lo điều hòa quá lạnh, lấy áo vest khoác lên người cô.

Hai cánh tay Diệp Thanh Lan vòng chéo ra sau cổ anh, đôi mắt liễu đẹp như tranh, khi anh cúi đầu hôn xuống, cô ngoan ngoãn hé môi, để mặc anh tiến vào, môi lưỡi quấn quýt.

Chu Biệt Hạc nếm được hương rượu ngọt nồng mùi vải trên môi cô.

Anh hơi lùi ra một chút, ngón tay từ trong ngăn của tay vịn khều ra một chiếc hộp nhung đen, đồng thời hỏi cô: “Chiếc vòng tay cô Hướng tặng lúc kết hôn, sao em không chịu đeo?”

“Ừm…” Diệp Thanh Lan bị hôn đến mức hơi thở trở nên ẩm ướt, nghe vậy thì khó khăn suy nghĩ một chút, “Cái đó… quá đắt, trị giá hơn trăm triệu, lại chỉ cần chạm là vỡ, em không dám đeo, sợ làm gãy mất món quà cô Hướng tặng.”

Chu Biệt Hạc áp trán vào trán cô, cúi mắt xuống nói: “Thế cái anh tặng thì em có đeo không?”

“Cái anh tặng…” Cô lắc lắc cổ tay trắng ngần, để lộ chiếc vòng tay, mỉm cười, “Đã đeo rồi, rất thích.”

“Thế còn cái này?”

Anh mở hộp, một viên kim cương xanh hình giọt nước hơn mười carat tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Viên kim cương xanh cấp độ sưu tầm ấy, anh bỏ ra 350 triệu tệ mua từ tay ông chú họ Quý Chuẩn, sau đó nhờ người gắn thành nhẫn, hôm nay mới nhận được.

Lúc kết hôn ban đầu, anh bận trăm công nghìn việc, mọi thứ đều gấp gáp, ngay cả nhẫn cũng chưa thể chuẩn bị tử tế.

Bây giờ có thể bù đắp phần nào.

Diệp Thanh Lan mấp máy môi, dòng suy nghĩ mơ hồ và trống rỗng.

Viên kim cương xanh không một chút tì vết được đeo vào ngón tay cô, thay thế cho chiếc nhẫn đôi ban đầu.

Chu Biệt Hạc nâng bàn tay cô lên: “Nhẫn cưới của chúng ta, thích không?”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 30: “Anh không làm những việc như uống rượu độc để giải khát.”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...