Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 29: Hạ cánh thành sự ngưỡng mộ, si mê trong lòng.
Tiễn Trạch tổng xong, Diệp Thanh Lan trở về Đế Thính mở một cuộc họp, tuyên bố dự án của Tứ Mạc từ thứ Hai sẽ khôi phục quay chụp bình thường.
Giang Thư Loan vẫn không có mặt, anh ấy bận rộn với những cuộc xã giao, Diệp Thanh Lan định tìm một thời gian khác để bàn lại chuyện này với anh ấy.
Trước khi tan làm, cô nhận được cuộc gọi của bác Nguyên.
“Thanh Lan, dạo này công việc có bận không?”
“Không bận lắm ạ.” Diệp Thanh Lan hỏi, “Là ông có chuyện gì sao?”
Bác Nguyên vừa cười vừa thở dài: “Ông cụ thì thật ra không có chuyện gì, chỉ là mấy hôm nay ngủ không yên, nói rằng cứ luôn mơ thấy cháu, trong lòng hoang mang dữ lắm, sáng sớm đã bảo bác gọi điện hỏi thăm cháu có khỏe không?”
Diệp Thanh Lan sững người, trong lòng thoáng lướt qua một cảm giác chát đắng.
Từ nhỏ cô thân thiết nhất với ông bà nội, những năm Trần Tố và Diệp Lăng Phong gặp nhiều trắc trở, cô luôn sống ở nhà ông bà, hai ông bà tình cảm rất tốt, cả đời đầu bạc răng long, sau này bà mất, sức khỏe của Diệp Bỉnh Sơn mới bắt đầu ngày càng kém đi.
Sự cảm ứng tâm linh giữa người thân vốn dĩ luôn là chuyện huyền diệu khó hiểu, cho dù cô và Chu Biệt Hạc cố ý giấu Diệp Bỉnh Sơn, ông cụ vẫn âm thầm lo lắng cho cô trong lòng.
“Bác Nguyên, bác nói với ông nội một tiếng, tối nay cháu sẽ qua thăm ông.”
“Được thôi, trong bếp có hai con cá vàng, tối nay làm món canh cá vàng hấp cho cháu ăn.” Bác Nguyên vừa lẩm bẩm vừa hỏi tiếp, “Chu tiên sinh có qua không?”
Anh ấy… Đầu ngón tay Diệp Thanh Lan khẽ cào trên mặt lưng điện thoại, “Không biết nữa, lát nữa cháu hỏi anh ấy, không cần bảo mẹ Trương chuẩn bị quá long trọng.”
“Bác biết rồi.” Bác Nguyên vui vẻ đáp lại.
Cúp điện thoại, Diệp Thanh Lan mở khung trò chuyện gửi tin cho Chu Biệt Hạc:Ông nội nhớ em rồi, tối nay em đến trà trang thăm ông.
Ngừng một lát, cô lại bổ sung một câu:Tối nay cũng ngủ lại ở đó.
Cô đợi một lúc, không chờ được hồi âm từ Chu Biệt Hạc, đã đến giờ tan làm, liền quẹt thẻ xuống lầu.
Kẹt xe vào giờ cao điểm tối thứ Sáu, gần một tiếng đồng hồ, khi Diệp Thanh Lan đến được trà trang thì trời đã muộn.
Bác Nguyên xách hai chiếc lồng đèn ra đón cô, thấy cô đi một mình: “Chu tiên sinh không đến sao?”
Diệp Thanh Lan sực nhớ tới điện thoại vẫn chưa kịp xem, liền mở ra——
Chu Biệt Hạc:Được, nhớ đi ngủ sớm.
Ý này, chắc là không định đến rồi.
Ánh mắt Diệp Thanh Lan dừng lại vài giây, kìm nén nỗi mất mát khác thường dâng lên trong lòng, mỉm cười với bác Nguyên: “Chu Biệt Hạc không tới, chúng ta vào trong thôi.”
Trong sân, Diệp Bỉnh Sơn đang đùa với chim dưới gốc cây, Điềm Đậu vỗ cánh phành phạch bay khỏi tay ông: “Thanh Thanh——Thanh Thanh——”
Tiếng chim hót làm người dễ chịu, tâm trạng Diệp Thanh Lan khá hơn một chút, cô lấy một miếng kiwi sấy, ngồi xổm xuống cho Điềm Đậu ăn.
Diệp Bỉnh Sơn nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ, nói: “Thanh Lan, cho nó ăn xong thì rửa tay rồi vào ăn cơm nhé.”
“Biết rồi ạ, ông nội.”
Bác Nguyên đỡ Diệp Bỉnh Sơn đi về phía phòng ăn.
“Cậu ấy không đến sao?”
“Vâng, Thanh Lan đến một mình.” Bác Nguyên nói, “Không phải hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn gì đấy chứ, tôi thấy sắc mặt Thanh Lan không được bình thường lắm.”
Diệp Bỉnh Sơn ngoái lại nhìn một cái, mỉm cười: “Tính cách của Thanh Lan chẳng lẽ ông còn không rõ, có buồn cũng sẽ không nói ra, chúng ta cũng đừng hỏi, con cháu có phúc của con cháu, chuyện vợ chồng kỵ nhất là để người ngoài xen vào.”
Bác Nguyên cũng cười: “Đúng thế, chỉ là không biết bao giờ ngài mới được bế chắt ngoại, khi ấy thì sẽ là cảnh bốn đời cùng chung một nhà rồi.”
Diệp Thanh Lan ăn tối xong cùng Diệp Bỉnh Sơn, rồi đi dạo một vòng quanh sân, sau đó trở về phòng ngủ riêng trên lầu hai.
Trong phòng có một chiếc giường đơn rộng một mét rưỡi, từ nhỏ đến lớn cô đã ngủ trên đó, tuy thoải mái thì không bằng ở Lục Khê, nhưng so với giường bệnh viện, vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Nằm trên giường, bên trái là chiếc tủ quần áo bằng gỗ gụ mộc mạc, bên phải là khung cửa sổ gỗ nhìn ra cảnh đêm sân vườn và núi non.
Tối qua vào giờ này, cô chỉ cần xoay người là có thể nhìn thấy Chu Biệt Hạc.
Nhớ lại lúc anh cúi xuống hôn cô, hơi thở rối loạn khi cắn lấy môi cô.
Cô cũng nhớ lại buổi chiều anh đã nắm tay mình, để mặc cô viết chữ trong lòng bàn tay anh.
Mặc cho dòng suy nghĩ bay loạn trong màn đêm, cảm giác mất mát ấy lại một lần nữa dâng lên trong lòng.
Vào lúc này, có lẽ Chu Biệt Hạc đã trở về Lục Khê nghỉ ngơi rồi.
Vì chuyện của cô mà suốt hai ngày nay anh đều không nghỉ ngơi tử tế, quả thật chắc là không muốn sang đây nữa, mà chỉ muốn tự mình nghỉ ngơi cho tốt.
Diệp Thanh Lan nhắm mắt lại, dập tắt những suy nghĩ miên man, đi ngủ.
–
Mười hai giờ khuya, tầng cao nhất của Quân Hòa đèn sáng rực rỡ.
Vài tiếng trước, vào giờ cơm tối, khách sạn trực thuộc bỗng nhiên có khách hàng bị ngộ độc thực phẩm, việc này ở Quân Hòa hiếm khi xảy ra, chuỗi cung ứng thực phẩm của họ vốn luôn được kiểm soát nghiêm ngặt đến mức khắt khe.
Từ bộ phận kiểm tra đến bộ phận quan hệ công chúng, lập tức khởi động phương án ứng phó khẩn cấp với khủng hoảng.
Hai giờ sáng, kết quả kiểm tra cuối cùng cũng có.
“Đây là báo cáo kiểm nghiệm của phòng thí nghiệm.” Đỗ Tiểu nhẹ nhàng đặt xuống, “Báo cáo cho thấy hải sản và các món nguội trong ngày không có vấn đề, mà là do sữa bảo quản lạnh không đúng cách nên bị hỏng.”
Chu Biệt Hạc lật ra một trang.
Trong phòng họp chật kín hơn hai mươi người thuộc tuyến trách nhiệm truy cứu, từ người phụ trách chuỗi cung ứng đến bộ phận an toàn thực phẩm và kiểm toán, tất cả đều im lặng như tờ.
“Khách hàng thế nào rồi?”
“Tình trạng đã ổn định, hiện đang thương lượng bồi thường với người nhà.”
Chu Biệt Hạc dùng ngón tay thon dài chấm nhẹ lên bản báo cáo, ánh mắt quét một vòng qua mọi người, nhàn nhạt nói: “Mọi người nói đi, lời đùn đẩy trách nhiệm tôi không muốn nghe. Trước khi trời sáng, đưa cho tôi một kết quả truy cứu tận gốc.”
Mùa hè, bình minh đến sớm.
Giải quyết xong vấn đề quan trọng nhất, chân trời đã xuất hiện ánh sáng bình minh, trong không khí lờ mờ có hơi sương ẩm ướt. Chu Biệt Hạc ngồi vào xe, chú Bách theo thói quen lái về Lục Khê.
Đi được nửa đường, Chu Biệt Hạc mới mở mắt, nhớ ra phải bảo lái xe quay đầu đi đến chỗ khác.
Trà trang được bao phủ trong làn sương sớm, núi xanh ẩn hiện, chim hót líu lo, mặt trời chưa hoàn toàn nhô lên, chỉ có một vệt sáng vàng kéo dài nối liền với chân trời.
Tối qua Diệp Thanh Lan ngủ muộn, giờ vẫn chìm trong giấc ngủ.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Chu Biệt Hạc khẽ đẩy cửa bước vào——
Nhờ vào ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, anh bước nhẹ đến bên giường.
Người trên giường nằm nghiêng ngủ, cánh tay đặt ngoài chăn, mái tóc dài phủ kín gối, hơi thở đều đặn và ấm áp.
Chu Biệt Hạc cởi áo vest ngoài, chạm vào làn da lạnh buốt của cô, đang định đặt cánh tay cô vào trong chăn thì người trên giường bỗng phát ra tiếng sột soạt.
Diệp Thanh Lan mơ màng mở mắt, suýt nữa tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“...Chu Biệt Hạc?”
Chu Biệt Hạc cúi người xuống, giọng trầm thấp dịu dàng, sợ làm cô giật mình: “Em tỉnh rồi à?”
“Mấy giờ rồi…”
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Năm giờ rưỡi.”
Diệp Thanh Lan cảm thấy mình đúng là ngủ đến đầu óc chưa tỉnh táo.
Năm giờ rưỡi, sao anh lại có thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ thật sự là “đêm nghĩ đến gì, mơ thấy điều đó” sao?
Cô mơ màng vươn tay kéo tay áo anh, Chu Biệt Hạc đã ngồi xuống bên giường, đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ vuốt tóc sau đầu cô: “Còn sớm, ngủ thêm một lát đi.”
Hơi ấm từ vòng tay này và mùi hương thuộc về anh đều chân thực đến vậy, trong lòng Diệp Thanh Lan dâng lên một cảm giác khác lạ, nghèn nghẹn và chua xót.
Anh không đến, cô có một nỗi mất mát khó nói thành lời.
Nhưng khi nhìn thấy anh, cũng chẳng phải là niềm vui hoàn toàn.
Diệp Thanh Lan không thể truy cứu sâu cảm xúc này, tựa vào ngực Chu Biệt Hạc, một lát sau, ngón tay vô tình chạm vào chiếc cà vạt chỉnh tề của anh, khẽ mở mắt: “Anh sắp phải đến công ty sớm vậy sao?”
Giọng anh kề bên tai cô, hôn nhẹ lên mái tóc: “Vừa mới về.”
Diệp Thanh Lan sững người một chút: “Vậy có muốn ngủ một lát không?”
“Được.” Chu Biệt Hạc buông cô ra, “Anh sang phòng khác ngủ.”
Cô giữ lấy tay áo anh: “Không có phòng khác đâu. Ở nhà ông nội, phòng cho khách phải chuẩn bị, dọn dẹp trước mới có thể ở được, anh cứ ngủ ở đây đi.”
Nói xong, Diệp Thanh Lan dịch người ra phía sau, vén chăn lên, chừa cho anh một chỗ.
Khi trời gần sáng mà chưa sáng hẳn, cả căn phòng tràn ngập hương thơm khiến lòng người xao động, vậy mà vợ anh lại hoàn toàn không hay biết, mặc chiếc váy ngủ mỏng manh trong suốt, chỉ nghĩ đến việc để anh nghỉ ngơi.
Phải nói rằng cô đã tin tưởng anh đến mức như thế.
Chu Biệt Hạc đưa ngón tay thon dài luồn qua cà vạt, chậm rãi tháo ra, anh đến đây quá đột ngột, không mang theo quần áo gì, chỉ có thể mặc nguyên áo quần nằm xuống.
Ở Lục Khê, hai người có thể mỗi người nằm một bên, ở giữa vẫn còn một ranh giới rõ ràng như “sông Sở, Hán giới”.
Ở đây, quả thật chỉ cần hơi cử động, cánh tay đã có thể chạm vào nhau.
Nằm xuống lại, cơn buồn ngủ của Diệp Thanh Lan lại tràn đến, cô ngáp một cái, nghiêng người co chân, đầu gối bất ngờ chạm ngay thắt lưng da của người đàn ông.
Bị cấn một chút, Diệp Thanh Lan rụt chân lại, chợt nhớ ra bèn hỏi anh: “Sớm thế này, anh vào bằng cách nào?”
Giọng điệu Chu Biệt Hạc thản nhiên: “Bác Nguyên đã dậy rồi, đang quét dọn trước cửa.”
Cô khẽ gật đầu: “Ừ nhỉ, bác Nguyên với mẹ Trương vốn dậy sớm, chắc ông nội cũng đã dậy rồi.”
Diệp Thanh Lan lẩm bẩm trong cơn buồn ngủ, ánh sáng chiếu lọt qua cửa sổ, cô liền trở mình, quay lưng về phía Chu Biệt Hạc.
Chiếc váy ngủ cũng theo đó mà xộc xệch, cuộn lên tới đùi, lộ ra một mảng lưng mảnh mai xinh đẹp.
Diệp Thanh Lan nhắm mắt, giơ tay vén mái tóc dài, chỉnh lại một tư thế ngủ thoải mái, vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên hông bỗng có một cánh tay vắt ngang.
Giây tiếp theo, cô liền bị kéo vào lòng người đàn ông, khóa kim loại cứng lạnh của thắt lưng ép sát vào eo và hông cô.
Còn có thứ nóng bỏng và cứng rắn hơn.
.....
Diệp Thanh Lan như con mèo bị giẫm trúng đuôi, dây thần kinh nào đó đột nhiên bị khơi dậy mà bừng tỉnh, cô cứng đờ quay đầu lại, Chu Biệt Hạc vẫn nhắm mắt, sống mũi cao thẳng chạm vào chóp mũi cô.
“Thanh Lan.” Hơi thở anh có phần trầm nặng, dùng một giọng điệu giống như cảnh cáo mà nói, “Đừng động.”
Hai tay Diệp Thanh Lan bị anh giữ chặt ở eo mình, cô không dám nhúc nhích, khẽ cắn môi, ngón tay cong lại cọ cọ vào lòng bàn tay Chu Biệt Hạc: “Thắt lưng của anh cấn vào em, khó chịu…”
Nói xong câu đó, cánh tay đang đặt trên eo cô liền rút lại.
Anh tháo thắt lưng, từng động tác nhỏ trong quá trình đó như cọ xát vào màng nhĩ cô.
Cuối cùng.
Diệp Thanh Lan lặng lẽ thở ra một hơi.
Mơ mơ màng màng, sau đó không biết từ lúc nào lại ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Thanh Lan tỉnh lại, cô vẫn còn nằm trong vòng tay Chu Biệt Hạc.
Chăn không lớn, phủ hết trên người cô, không biết là cô tự kéo qua, hay Chu Biệt Hạc đã đắp cho cô. Diệp Thanh Lan nín thở, nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn lên người anh.
Xuống lầu, lúc này đã hơn chín giờ, mẹ Trương đang tưới cây ngoài sân, thấy cô thì buông đồ trên tay xuống: “Tỉnh rồi à, muốn ăn sáng gì, để mẹ làm cho?”
“Gì cũng được ạ, món nào mẹ nấu con cũng thích.”
Mẹ Trương mỉm cười nhìn cô một cái: “Giờ tâm trạng khá hơn rồi, không giống tối qua, tối qua hình như con không vui?”
Diệp Thanh Lan đi theo vào bếp, mấp máy môi: “Tối qua cũng đâu có không vui.”
Mẹ Trương mỉm cười, không vạch trần cô, bắt nồi nước, thả sủi cảo vào, tiện miệng càu nhàu: “Con đó, đừng có lúc nào cũng ngủ muộn, ngủ muộn thì dậy cũng muộn, thế này tổn hại sức khỏe đấy. Lúc còn trẻ không cảm thấy, đến tuổi như mẹ rồi mới biết.”
Diệp Thanh Lan đã nghe quen với mấy lời càm ràm của trưởng bối, trong lúc tự hâm sữa nóng cho mình thì đổi đề tài: “Bác Nguyên và ông nội đâu rồi ạ?”
“Ra gần đây đánh cờ rồi.” Mẹ Trương vừa nói vừa hỏi tiếp, “Chiếc xe đỗ trước cửa là của Chu tiên sinh à, mẹ mơ hồ thấy biển số giống lắm.”
Diệp Thanh Lan nói: “Là của anh ấy, còn phải phiền mẹ tìm giúp một bộ đồ dùng rửa mặt mới cho anh ấy.”
Mẹ Trương ngạc nhiên: “Chu tiên sinh đến từ lúc nào vậy, mẹ lại không hề hay biết, sao không xuống ăn sáng?”
Diệp Thanh Lan giải thích: “Hôm qua anh ấy tăng ca đến muộn, vẫn còn đang nghỉ ngơi.”
“Hai vợ chồng con thật là…”
Ăn sáng xong, Diệp Thanh Lan cầm đồ dùng rửa mặt lên lầu, cô đẩy cửa vào, bước chân nhẹ đến mức không phát ra tiếng, lần lượt đặt đồ vào bồn rửa mặt trong phòng tắm.
Vô tình liếc thấy bóng người trong gương, Diệp Thanh Lan nhận ra trong mắt mình lại mang theo một nét cười rõ ràng, trong trẻo.
Cô khựng lại.
Chẳng trách mẹ Trương nói tâm trạng cô đã tốt hơn.
Chu Biệt Hạc ngủ không sâu, lúc Diệp Thanh Lan bước vào thì anh đã tỉnh rồi.
Chẳng bao lâu, người trong phòng tắm bước ra.
Diệp Thanh Lan tưởng rằng do mình gây tiếng động quá lớn, bèn rót một cốc nước đưa cho Chu Biệt Hạc: “Xin lỗi, em làm ồn đến anh rồi.”
Cô thay một chiếc váy màu tím nhạt, vừa dịu dàng vừa mang vẻ lạnh nhạt như một đóa hoa diên vĩ.
Chu Biệt Hạc uống nước làm dịu cổ họng: “Không, em rất nhỏ tiếng.”
“Vậy có muốn ngủ thêm một chút không?”
Chu Biệt Hạc nhìn gương mặt nghiêm túc mà quan tâm của cô, chợt mỉm cười, nâng ngón tay, thong thả móc lên kéo lại dây váy đang sắp tuột xuống của cô.
Diệp Thanh Lan khựng lại.
Cô cúi đầu, chiếc váy này quá rộng, đứng thì còn được, nhưng ngồi xuống thì dây áo dễ bị trượt.
Cô định lấy một chiếc áo cardigan khoác lên.
Nhiệt độ nóng ấm từ đầu ngón tay người đàn ông lướt qua, rồi anh xuống giường đi rửa mặt.
Cô đứng tại chỗ hồi lâu, chạm vào gương mặt đang móng bừng, vội vàng mở tủ lấy chiếc áo cardigan ra.
–
Trong phòng tắm, Chu Biệt Hạc tắm qua bằng nước lạnh.
Có những ý nghĩ, trước đây anh còn có thể dễ dàng khống chế, nhưng sau khi chạm vào sự mềm mại của cô, nếm trải hương vị trong môi răng cô, thì khó mà kìm nén một cách hoàn toàn.
Cửa gỗ cách âm không tốt, bên ngoài phòng tắm, lác đác vọng vào giọng nói của Diệp Thanh Lan đang gọi điện thoại.
“Đúng vậy, em đã gặp Trạch tổng, ông ta đã đồng ý với em không cần dùng Mạnh Kha nữa.”
“Em không phải là coi thường nỗ lực của anh, mà là ngay từ đầu em đã nói với anh, em sẽ không dùng Mạnh Kha.”
.....
“Giang Thư Loan!”
Phía sau vang lên tiếng mở cửa, Diệp Thanh Lan quay lại nhìn Chu Biệt Hạc một cái, đi đến ghế sofa ngồi xuống, hít một hơi sâu: “Giang tổng, xin anh hãy tôn trọng em được không? Một dự án từ khi hình thành ý tưởng đến khi triển khai thực tế là lĩnh vực trách nhiệm của em, em không muốn người khác can thiệp tùy tiện.”
Trong điện thoại, giọng Giang Thư Loan hơi lạnh: “Giám đốc Diệp, anh có thể tôn trọng em, nhưng mỗi khách hàng có thể tôn trọng em sao? Họ đưa ra yêu cầu, chúng ta có thể làm được, tại sao lại không làm theo?”
Đế Thính đã thành lập hơn hai năm, Diệp Thanh Lan chưa từng cãi nhau với Giang Thư Loan, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi câu chuyện đã đi đến mức này, khó tránh khỏi xung đột: “Làm theo? Thế thì sẽ thành ra cái thứ chẳng ra hình thù gì à? Chúng ta là công ty thông tin thương hiệu, không phải nhân viên phục vụ nhà hàng.”
Giang Thư Loan cũng nói: “Chúng ta làm kinh doanh, không phải quay phim từ thiện ở trường học.”
Diệp Thanh Lan: “Quay gì hay làm gì, em vẫn giữ quan điểm này.”
Khi câu chuyện trở nên căng thẳng, hai người đồng thời cúp máy.
Diệp Thanh Lan nắm chặt tay ghế sofa, chậm một nhịp mới nhớ ra Chu Biệt Hạc vẫn ở đó.
Cô hiếm khi cãi nhau với người khác, tất cả đều bị anh nghe thấy.
Chu Biệt Hạc ngồi bên cạnh cô, lướt qua báo cáo do trưởng bộ phận kiểm tra gửi đến, rồi tắt điện thoại.
“Gọi xong rồi?”
Diệp Thanh Lan thở nhẹ một hơi, khẽ “Ừ”’ một tiếng.
Im lặng một lúc, cô hỏi: “Hôm qua lúc ăn cơm, Giang Thư Loan hỏi anh số điện thoại riêng của Mạnh Kha, phải không?”
Chu Biệt Hạc: “Phải.”
Giọng anh rất bình thản.
Diệp Thanh Lan nghiêng đầu: “Thật ra em đã nói với anh ấy rồi, nhưng anh ấy vẫn cố tình vượt qua quyết định của em, cho rằng phải làm theo yêu cầu của bên A.”
Cô không nói nữa, Chu Biệt Hạc cũng đã hiểu đại khái.
“Chu Biệt Hạc.” Diệp Thanh Lan nhìn về phía anh, trong mắt có chút do dự, “Có phải em quá kiêu ngạo rồi không?”
Chu Biệt Hạc cong ngón tay, gạt lọn tóc bên má cô ra phía sau tai.
Động tác rất dịu dàng, áp lực trong lòng Diệp Thanh Lan vô thức dịu đi vài phần.
Anh chậm rãi nói với cô: “Chuyện này anh không rõ, không thể đánh giá từng việc cụ thể. Nhưng anh có thể nói với em là, muốn quyền lợi có tính độc lập, trước hết phải có sự chuẩn hóa về thể chế. Một công ty nếu muốn vận hành lâu dài, quản lý và kinh doanh phải tách biệt.”
“Khi các em mới thành lập studio, mọi người hết lòng không phân biệt, nên trách nhiệm trở nên lộn xộn. Lần trước, khoản tiền còn lại của Khoáng Tâm không nên do em đi lấy; lần này, Giang Thư Loan không nên can thiệp vào việc triển khai dự án.”
Anh chỉ ra vấn đề của Đế Thính một cách thẳng thắn và chính xác.
Những vấn đề tồn tại từ lâu mà cô và Giang Thư Loan không nhận ra.
Diệp Thanh Lan hít một hơi, ngẩng mắt nhìn Chu Biệt Hạc.
Từ khi còn trẻ, quanh tai cô luôn vang vọng những câu chuyện về anh.
Trước đây chỉ là cảm giác mơ hồ, không thể nói rõ.
Nhưng bây giờ, cơn gió tên là “tò mò” thổi từ thời thiếu nữ ấy, sau khi anh bước vào cuộc sống của cô, đã hạ cánh thành sự ngưỡng mộ, si mê trong lòng.
Diệp Thanh Lan xoay xoay ống tay áo phẳng phiu của anh: “Cái này có được tính là giáo sư uy tín trong quản lý học đang dạy em một bài học không nhỉ?”
Chu Biệt Hạc cúi mắt, cô cài lại cúc tay áo màu đen của anh, đầu ngón tay thoáng chạm qua mạch máu trên cổ tay anh.
Trong sáng mà quyến rũ, nhưng cô không cố ý, dường như chỉ thích chiếc cúc tay áo đó thôi.
Diệp Thanh Lan nhận ra Chu Biệt Hạc đã im lặng rất lâu mà không trả lời.
Cô ngẩng đầu, va vào đôi mắt sâu thẳm của anh, lúc nhận ra muộn mà rút tay lại, thì đã bị anh ôm lên đùi.
Rèm màu be phía sau bị gió nhẹ nhàng bay lên.
Diệp Thanh Lan khẽ hạ mi, hơi thở dịu lại, nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Chu Biệt Hạc vuốt nhẹ lên đôi môi mình.
Anh nhìn cô, mỉm cười nhẹ nói: “Anh không ngại có thêm nhiều thân phận khác, nếu Đế Thính cần gọi vốn, anh rất sẵn lòng làm nhà đầu tư thiên thần cho em.”
Diệp Thanh Lan có chút không chịu nổi việc bị treo cảm xúc như vậy, hé môi cắn nhẹ lên đầu ngón tay anh.
Ánh mắt Chu Biệt Hạc trở nên u tối, nâng cằm cô lên.
Đôi môi phủ lên, áp vào đôi môi đỏ như anh đào, khi hơi thở hòa quyện, Diệp Thanh Lan rối loạn trong giây lát, hai tay vô thức vòng quanh cổ anh.
Cô vốn tưởng chỉ là một nụ hôn, nhưng dường như Chu Biệt Hạc muốn nhiều hơn thế, anh đặt lòng bàn tay lên gáy cô, nụ hôn hạ xuống tai, hõm cổ.
Trong chớp mắt, dòng điện chạy khắp cơ thể cô.
Chiếc áo khoác mỏng được người đàn ông mở ra.
Vai cô cảm nhận cái lạnh hở ra ngoài, Diệp Thanh Lan rùng mình một chút, cơ thể mềm nhũn, hơi ngả về sau và nhìn thẳng vào Chu Biệt Hạc.
Mi mắt cô long lanh, ngực liên tục nhấp nhô, ánh mắt anh chứa đầy h*m m**n nhưng vẫn kìm chế, lạnh lùng, dường như đang từng chút một phác họa đôi môi và làn da cô.
Diệp Thanh Lan không chịu nổi việc bị nhìn chằm chằm như vậy, chủ động hôn lên môi Chu Biệt Hạc, trên người anh tỏa ra mùi hương trong trẻo mà dịu dàng, lúc này tất cả bốc lên trong không khí ngày càng nóng, rèm cửa lắc lư tạo ra những ánh sáng nhấp nháy, nhịp thở dần gấp gáp không thể giấu dưới ánh nắng chiếu vào.
Diệp Thanh Lan chìm đắm trong nụ hôn này, tim đập ngày càng nhanh, cho đến khi tay Chu Biệt Hạc chạm lên bắp chân cô, gấu váy bị cuốn lên theo cổ tay anh.
“Ưm——”
Cô thở dồn một tiếng, sống lưng trải qua từng đợt tê ran, gần như là theo bản năng, giữ lấy tay anh.
Môi răng vẫn đang va chạm nhau, hơi thở Chu Biệt Hạc nặng nề, mang theo hơi nóng quệt qua vành tai: “Muốn không? Thanh Lan.”
Giọng anh khàn khàn, gần như k*ch th*ch trực tiếp dây thần kinh nhạy cảm nhất của cô.
Diệp Thanh Lan gần như không thở nổi, cô úp mặt vào vai anh, cơ thể nóng ran: “Ở đây cách âm rất kém, cũng không có…”
Khi cô nói xong, lực ở thắt lưng Chu Biệt Hạc siết chặt hơn, khiến cô ép sát vào người anh, anh cắn vào vành tai cô, đầu ngón tay qua lớp vải ướt chạm vào một điểm, giọng pha tiếng cười khẽ: “Em hiểu lầm rồi, anh đang hỏi về cái này.”
Trong đầu Diệp Thanh Lan bùng lên một tiếng, má ửng đỏ, cô cắn sâu vào gáy Chu Biệt Hạc.
Rõ ràng chính anh đã vô tình dẫn dắt cô.
Chu Biệt Hạc nghiêng đầu, đáp lại nụ hôn của cô, khi nụ hôn dần trở nên ướt át và sâu hơn, anh vô tư v**t v*, gấu váy tím xinh xếp chồng trên cổ tay anh, như những cánh hoa bị nghiền nhẹ rồi rơi tơi tả.
Diệp Thanh Lan thở dồn dập, cô cắn nhẹ môi, trán bị ép vào vai anh, anh tách môi cô ra, để cô cắn lên ngón tay anh.
Một khoảnh khắc, trong đầu như pháo hoa nổ tung, cơ thể cô mềm nhũn.
Hậu vị của pháo hoa rực rỡ, vết răng cô để lại trên ngón tay Chu Biệt Hạc cũng rất sâu.
“Thanh Lan.” Anh áp sát bên tai cô, giọng khàn khàn, chậm rãi nói, “Em làm ướt quần anh rồi.”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính