Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 23: Cả đời này cô chưa từng dỗ dành đàn ông.

199@-

Khi anh nghiêng người tới gần, đầu óc Diệp Thanh Lan trở nên trống rỗng.

Cô ngồi bất động trên băng ghế dài, mọi âm thanh khác bên tai đều tan biến, chỉ còn tiếng gió xuyên qua trái tim, mí mắt cô khẽ run, vô thức nhắm lại.

Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước khẽ rơi xuống môi cô.

Có lẽ điều đó thậm chí không thể gọi là một nụ hôn, Chu Biệt Hạc không có ý định tiến xa hơn, anh chỉ nhẹ nhàng và kiềm chế, dùng môi chạm khẽ vào đôi môi đỏ thắm của cô.

Hơi thở ấm nóng của cả hai thoáng chốc quấn lấy nhau, rồi dần rút lại, dù chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, nhưng lại như một phân cảnh bị làm chậm lại đến cả trăm khung hình trong phim.

Diệp Thanh Lan từ từ mở mắt.

Đối diện với hàng mi hơi cụp xuống của Chu Biệt Hạc, sau lưng anh là ánh nắng chói chang, lại càng làm đôi mắt anh thêm sâu thẳm.

Tim cô đập thình thịch như trống, bất ngờ quay mặt đi, cằm rời khỏi đầu ngón tay của Chu Biệt Hạc.


Tai và cổ đều nóng ran, không cần phải nói cũng biết đỏ đến mức không tưởng.

Quá đột ngột, đến mức cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Lòng Diệp Thanh Lan rối như tơ vò, khi hơi thở vừa dịu lại một chút thì Chu Biệt Hạc đã quỳ một gối xuống, nắm lấy bắp chân cô: “Còn đau không?”

Nơi anh nắm đúng chỗ cơ cô bị chuột rút, Diệp Thanh Lan khẽ “xì” một tiếng: “Đau…”

Đầu ngón tay có chút chai sạn nhẹ nhàng di chuyển lên trên, rồi ấn nhẹ.

Chân cô thon nhỏ, bị bàn tay của người đàn ông vòng trọn lấy, váy ngắn sọc chỉ vừa đủ che phần đùi, phía dưới là đường cong đầu gối uốn cong vô cùng xinh đẹp.

Diệp Thanh Lan cụp mắt xuống, Chu Biệt Hạc đang nửa quỳ trước mặt cô, có lẽ không mấy ai từng thấy anh hạ mình như vậy, cô không quen lắm, khẽ khép chân lại.

“Khụ khụ!” Ở lối vào sân bóng, Tưởng Tư Hiền ho nhẹ mấy tiếng.

Diệp Thanh Lan liếc mắt nhìn sang, không rõ vì sao lại có một loại cảm giác như thở phào nhẹ nhõm.

“Chu tổng đến từ khi nào vậy?” Tưởng Tư Hiền mỉm cười chào hỏi, rồi quay sang người bạn thân, “Thanh Lan, cậu bị trẹo chân à?”

“Không có, vừa nãy đột nhiên bị chuột rút.” Diệp Thanh Lan đặt chân xuống đất, ban nãy chỉ chạm nhẹ đã đau thấu tim gan, giờ thì đỡ hơn rồi.

Tưởng Tư Hiền vội vàng nói: “Thế thì mau ngồi xuống nghỉ đi. Vừa nãy tớ nghe điện thoại của sếp tớ, anh ta nhiều việc quá nên tớ chưa kịp nhắn tin báo cho cậu.”


“Không sao.” Diệp Thanh Lan vừa nói xong, chân bỗng mềm nhũn, Chu Biệt Hạc đưa tay đỡ lấy cô, dìu cô ngồi xuống, “Nghỉ một lát đi.”

“Cảm ơn.” Diệp Thanh Lan ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, rồi lập tức dời mắt đi.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa họ.

Tưởng Tư Hiền đảo mắt một vòng, tự cảm thấy mình không nên làm bóng đèn nữa, liền mỉm cười nói: “Thanh Lan, hôm nay vận động thế cũng đủ rồi. Giờ Chu tổng đã đến rồi, vậy tớ——”

Diệp Thanh Lan ấn chân, bất ngờ ngẩng đầu lên, cắt ngang lời cô ấy: “Chẳng phải cậu nói lâu rồi chưa đến trà trang, muốn đi cùng tớ đến thăm ông sao?”

Vậy…sao?

Tưởng Tư Hiền nghẹn lời, rồi nhanh chóng đổi giọng, vỗ vào đầu một cái: “Đúng rồi, tớ nói là muốn đến thăm ông nội Diệp, suýt nữa thì quên mất, vậy Chu tổng có đi không?”

Chu Biệt Hạc khẽ nhếch môi một cách thản nhiên, nhìn sang Diệp Thanh Lan: “Buổi tối tôi có cuộc họp, hai người đi đi, lái xe cẩn thận.”

Diệp Thanh Lan bị anh nhìn chăm chú, hơi nghiêng đầu tránh đi: “Được.”



Vì không thông báo trước, khi đến trà trang thì Diệp Bỉnh Sơn không có ở đó, đã ra ngoài tìm người đánh cờ rồi, chỉ có mẹ Trương tiếp đãi bọn họ.

Hai người đi bằng hai chiếc xe, trên đường Diệp Thanh Lan đã bình tĩnh đi không ít, thế nhưng Tưởng Tư Hiền từ sớm đã nhìn ra có điều khác thường, xuống xe liền nắm lấy cô hỏi: “Cậu với Chu Biệt Hạc ở sân bóng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại phải tránh anh ta?”

“Tớ không tránh anh ấy.”

“Đã tránh đến tận trà trang này chẳng phải vẫn là tránh sao.” Tưởng Tư Hiền nhướng mày, “Tớ nói muốn đến thăm ông nội Diệp khi nào chứ.”

Diệp Thanh Lan không biết nên trả lời thế nào, cô vẫn chưa hiểu rõ lòng mình, rũ mắt, đầu ngón tay khẽ chạm vào môi.

Cái xúc cảm nóng bỏng vừa chạm vào liền rời đi dường như vẫn còn.

Tưởng Tư Hiền tinh mắt bắt được động tác đó, ghé sát lại hỏi: “Ở sân bóng… đã hôn nhau à?”

Diệp Thanh Lan cũng không định giấu cô ấy, dứt khoát gật đầu: “Không tính, chỉ là hôn một cái thôi.”

“....” Tưởng Tư Hiền đỡ trán.



Tưởng Tư Hiền nắm chặt lấy vai cô, hít sâu một hơi: “Thanh Lan, hai người là vợ chồng hợp pháp, hôn một cái thì có gì đâu. Hấp dẫn sinh lý là bản năng của con người, có h*m m**n với nhau là chuyện rất bình thường.”

Khoảnh khắc Chu Biệt Hạc hôn cô, cô vừa căng thẳng vừa rung động, chỉ duy nhất không có kháng cự.

Thế nhưng Diệp Thanh Lan không thể bỏ qua, buổi trưa sau khi Lâm Sơ làm rõ quan hệ với Chu Biệt Hạc, trong lòng cô lại có một tia vui sướng không thể nói ra, cũng không thể lý giải.

Rõ ràng ba tháng trước, khi vừa nghe từ chỗ Tưởng Tư Hiền, cô vẫn chẳng mấy bận tâm.

Cô đối với Chu Biệt Hạc, thật sự chỉ là d*c v*ng sinh lý thôi sao?

Tối hôm đó, Diệp Thanh Lan ở lại trà trang nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Tưởng Tư Hiền phải bay sang tỉnh lân cận công tác, vì thế không ở lại cùng.

Ăn xong bữa tối, một mình nằm trên giường, Diệp Thanh Lan mở điện thoại, gửi tin nhắn cho chị Chương:Chị Chương, tối nay tôi không về.

Chị Chương:Vâng, phu nhân.

Đầu ngón tay do dự một lúc, cô lại gửi:Chu Biệt Hạc đã về chưa?

Chị Chương:Ngài Chu đã về cách đây một tiếng, ăn tối xong thì vào thư phòng rồi.

Cô:Phiền chị chuyển lời giúp tôi, tối nay tôi ở lại chỗ ông nội.

Chị Chương:Được, phu nhân, vậy ngày mai cô có về không?

Ngày mai thì chắc chắn phải về, bởi ngày kia là thứ Hai phải đi làm, cô còn phải lấy đồ từ nhà.

Trả lời tin nhắn của chị Chương xong, Diệp Thanh Lan tắt điện thoại, gió núi tháng Bảy tuy đã mang hơi nóng mùa hè, nhưng vẫn tính là mát mẻ. Cô xỏ dép lê, đẩy cửa sổ gỗ ra, chống tay lên khung cửa yên lặng hóng gió.

Điềm Đậu không chịu yên trong lồng, lại bay lên cây ngân hạnh trong sân, ríu rít kêu “Thanh Thanh”.

Diệp Thanh Lan bật cười, con chim ngốc, cũng chẳng sợ lại gãy chân thêm lần nữa, nếu lại gãy, thế nào cũng phải có người vác thang đến cứu.

Bác Nguyên và mẹ Trương đều đã lớn tuổi, làm sao có thể ngày nào cũng leo thang, lần trước nếu không phải là…

Khóe môi đang cong của cô bỗng khựng lại.



Diệp Thanh Lan vào phòng ngủ chính, lấy đi những đồ vệ sinh cá nhân hằng ngày của mình trong phòng tắm, rồi lại hỏi chị Chương, tầng hai có hai phòng ngủ phụ, vậy phòng nào là Chu Biệt Hạc đã từng ngủ?

Trước đó mấy ngày anh bị sốt, để không lây sang cô, đã ngủ ở phòng phụ mấy hôm.

“Phòng phụ phía Đông là nơi ngài Chu từng ngủ.” Chị Chương mơ hồ có chút đoán được, “Phu nhân, ý cô là muốn?”

“Phiền chị giúp tôi dọn dẹp phòng phụ phía Tây.”

Diệp Thanh Lan đem đồ vệ sinh cá nhân đặt vào phòng tắm của phòng phụ phía Tây. Ngôi nhà này diện tích rất lớn, cho dù là phòng phụ, cũng vẫn rộng rãi, có cả phòng thay đồ và phòng tắm đầy đủ.

Chị Chương ôm một bộ đồ trải giường mới tới giúp cô trải: “Phu nhân, màu này cô có thích không?”

Màu xanh thiên thanh, chung sống lâu như vậy, chị Chương đã nắm rõ sở thích của cô.

“Thích, cảm ơn.”

“Chị Chương, chờ chút đã.” Trước khi rời đi, Diệp Thanh Lan lại gọi chị, bổ sung, “Nếu Chu Biệt Hạc có hỏi, thì cứ nói là dạo này công việc của tôi bận, phải thức đêm, không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh ấy.”

Chị Chương gật đầu: “Tôi biết rồi, phu nhân.”

Đóng cửa phòng lại, trong lòng chị Chương sinh ra tò mò, hai vợ chồng này bình thường đối xử với người khác đều khách khí, rất dễ chung sống, không có cái thói hống hách kiêu căng kia, rốt cuộc là mâu thuẫn gì, mà có thể đến mức phải ngủ riêng.

Dù tò mò, chị Chương cũng không hỏi nhiều.

Làm quản gia chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, điều chị nhớ kỹ nhất chính là không được nhiều chuyện.

Vì thế, buổi tối khi Chu Biệt Hạc trở về, chị Chương liền đem lời của Diệp Thanh Lan chuyển lại y nguyên: “Phu nhân nói dạo này cô ấy phải thức đêm bận việc, để không làm phiền ngài nghỉ ngơi, nên sẽ ngủ ở phòng phụ.”

Chu Biệt Hạc một tay tháo cà vạt, nhàn nhạt gật đầu: “Biết rồi.”

Lên đến tầng hai, cửa phòng phụ phía Tây đã đóng.

Chu Biệt Hạc trở lại phòng ngủ chính, chậm rãi tháo đồng hồ, xắn tay áo sơ mi lên. Trên bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng và đồ dưỡng da của phụ nữ quả nhiên đã không còn, đồ đạc của cô vốn nhiều, vừa dọn đi liền trống mất một nửa.

Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ.

Đến mùa hè, nước hoa và đồ tắm rửa của cô cũng đã đổi sang mùi hương khác, từ mùi hương diên vĩ phấn vấn vương chuyển thành mùi trà thanh khiết, như hoa nhài sau cơn mưa, vừa mát lạnh vừa dịu dàng.



Đang rửa thì Quý Chuẩn gọi điện tới, Chu Biệt Hạc lau khô tay rồi nghe máy: “Chuyện gì?”

Giọng điệu Quý Chuẩn đắc ý: “Lần này cậu thật sự phải cảm ơn tôi, chẳng phải cậu vẫn luôn nhờ tôi để ý đến kim cương xanh sao? Hôm qua tôi đến Ma Cao, tình cờ gặp một người bạn của ba tôi, ông ta sưu tầm được một viên kim cương xanh rất hiếm, hiện tại đang túng tiền, chuẩn bị đem đi đấu giá, tôi đã giữ lại giúp cậu rồi.”

“Hiếm đến mức nào?”

“Tôi thì biết quái gì mấy thứ này.” Quý Chuẩn tặc lưỡi một tiếng, “Nói là cái gì Fancy Vivid Blue*, địa chỉ và thông tin liên lạc tôi đã bảo thư ký gửi vào hòm thư của cậu rồi. Vị thúc công* này khá chảnh, e rằng cậu phải tự mình qua một chuyến. À đúng rồi, tiện thể thay tôi hỏi thăm chị dâu một câu nhé, sau này nếu cô ấy thích, thì đừng quên nhớ phần công lao của tôi.”

(*) Cấp độ màu xanh rực rỡ nhất trong phân loại kim cương xanh.

Cúp máy, Chu Biệt Hạc mở hộp thư.

Mãi đến hôm sau tan làm về, Diệp Thanh Lan mới biết tin Chu Biệt Hạc sắp bay sang Ma Cao.

Trình Phụng đến lấy quần áo, Diệp Thanh Lan bảo chị Chương đi thu xếp: “Lần này anh ấy đi công tác bao lâu?”

“Một hai ngày.” Trình Phụng lễ phép đáp, “Sếp không phải đi công tác, mà là vì việc riêng nên bay một chuyến, cụ thể thì tôi cũng không rõ.”

Việc riêng?

Diệp Thanh Lan sững người một chút.

Chuyện gì mà lại đột ngột như thế? Diệp Thanh Lan đặt tách trà xuống, lòng bàn tay bị nóng đỏ lên, cô bước vào bếp mở vòi nước rửa, giữa tiếng nước chảy ào ào lại bồn chồn bất an.

Có lẽ là vì chuyện khác, cũng có lẽ không phải vì cô. Nhưng nếu thật sự là có việc gấp quan trọng, họ là vợ chồng, Chu Biệt Hạc lại không nói với cô một tiếng sao?

Sẽ không đâu, anh vẫn luôn coi cô như người vợ thật sự.

Họ đã kết hôn hơn ba tháng rồi, là vợ chồng có pháp luật chứng nhận, như Tưởng Tư Hiền nói, hôn một cái thật ra quá đỗi bình thường, cho dù làm chuyện khác cũng là hợp tình hợp lý.

Cô né tránh anh ba ngày, đến cả Tư Hiền còn nhìn ra, huống chi Chu Biệt Hạc lại không nhận ra?

Diệp Thanh Lan tựa vào bệ rửa trong bếp, nâng tay lặng lẽ nhìn sợi vòng trên cổ tay mình.

Nước chảy qua, càng lúc càng trong sáng, nhẹ nhàng.

Anh đã giận rồi.

Thế nhưng, phải xin lỗi thế nào đây, cả đời này cô chưa từng dỗ dành đàn ông.


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 23: Cả đời này cô chưa từng dỗ dành đàn ông.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...