Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 22: Khẽ hôn lên môi cô.

289@-

Chu Biệt Hạc nói xong câu này, bên cạnh liền không còn động tĩnh.

Cô lặng lẽ giấu nửa khuôn mặt dưới chăn, thậm chí ngay cả hơi thở cũng làm nhẹ đi.

Anh khẽ cười không thành tiếng, khép mắt lại.

Giấc ngủ này của Diệp Thanh Lan chẳng hề yên ổn, cô trở mình không ngừng, chỉ sợ mình lại lăn vào lòng Chu Biệt Hạc lần nữa.

Lần nữa mở mắt ra, là bị cuộc gọi của Tưởng Tư Hiền làm tỉnh giấc.

Thứ bảy, ngày không làm việc, chuông báo thức điện thoại của Diệp Thanh Lan sẽ không reo, cô mò lấy điện thoại, đặt bên tai, mơ màng “A lô” một tiếng.

“A lô cái gì?” Trong điện thoại vang lên giọng của Tưởng Tư Hiền, “Chẳng lẽ cậu còn chưa dậy à?”

“Ừm…” Diệp Thanh Lan ôm lấy góc chăn, cơn buồn ngủ vẫn còn lơ mơ.

“Diệp Thanh Lan!” Tưởng Tư Hiền tức giận quát, “Tớ đã chuẩn bị ra ngoài rồi, cậu mà dám đến muộn thì——”

Cơn buồn ngủ của Diệp Thanh Lan đột ngột biến mất, cô chợt nhớ hôm nay mình hẹn với Tưởng Tư Hiền đi đánh tennis, thời gian hẹn là mười giờ.

Vừa nhìn điện thoại, đã chín giờ rưỡi rồi.

Cô vội vàng ra khỏi giường, rửa mặt rồi xuống lầu, Chu Biệt Hạc không có ở nhà, trong phòng khách chỉ có chị Chương đang ngồi xem tivi cùng Tiểu Phảng, vừa xem vừa ăn đồ ăn vặt.


Bộ áo choàng phù thủy Harry Potter mà Tiểu Phảng mặc hôm qua đã cởi ra, trên người là bộ đồ bò đã được giặt sạch sấy khô, mặc vào trông lại thành một cô bé trắng trẻo xinh xắn.

Thấy cô xuống lầu, Tiểu Phảng đặt miếng bánh hạnh nhân đang ăn rơi vụn trong tay xuống: “Chào buổi sáng, mợ ạ!”

“Chào buổi sáng, Tiểu Phảng.”

“Phu nhân muốn ra ngoài sao?” Chị Chương dường như rất thích Tiểu Phảng, với tư cách quản gia chuyên nghiệp, chị luôn giữ chừng mực rất tốt, chưa bao giờ tùy tiện dùng đồ đạc trong biệt thự, vậy mà vừa rồi lại ngồi cùng Tiểu Phảng trên sofa.

Diệp Thanh Lan gật đầu: “Chị Chương, tôi và Tư Hiền có hẹn đi đánh tennis, phiền chị chuẩn bị cho tôi hai phần bữa sáng mang đi, nhanh một chút, tôi đang gấp.”

“Không thành vấn đề, phu nhân.”

Nói xong, Diệp Thanh Lan chợt nhớ ra một chuyện, bước tới cúi người xoa đầu Tiểu Phảng: “Chúc mừng sinh nhật Tiểu Phảng, cháu muốn quà gì nào?”

Tâm tình trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh, Tiểu Phảng cười đến mức đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết, ưỡn ngực lên: “Cậu đã tặng quà cho cháu rồi, mợ thấy có đẹp không?”

Trên vạt áo cô bé cài một chiếc trâm cài hình bướm màu hồng đính kim cương, đáng yêu linh động, đúng là kiểu dáng mà trẻ con ở độ tuổi này thích.

Diệp Thanh Lan ngồi xổm xuống: “Rất đẹp, cháu có thích không?”

“Thích ạ.” Tiểu Phảng gật đầu, nghiêng đầu nói, “Cậu nói đây là quà sinh nhật ba cho cháu, mợ, tuy mẹ bảo ba đã chết rồi, nhưng năm nào ba cũng nhờ cậu mang quà đến cho cháu…”

Đây là chuyện tình cảm riêng tư của người khác, Diệp Thanh Lan không tiện nói nhiều, bèn mỉm cười đổi sang chuyện khác: “Tiểu Phảng, ông ngoại có nói bao giờ đến đón cháu không?”

Nhắc đến chuyện này, Tiểu Phảng mím môi: “Sáng nay cháu gọi điện cho ông ngoại, ông ngoại rất giận, mắng cháu một trận, ông nói đợi mẹ về rồi sẽ cùng nhau dạy dỗ cháu.”

Hôm qua Chu Biệt Hạc nói, chuyến bay của Lâm Sơ đến tận trưa mới hạ cánh, Diệp Thanh Lan nghĩ một chút: “Mợ phải đi đánh tennis với bạn, Tiểu Phảng, cháu có muốn đi chơi cùng mợ không?”

“Muốn đi ạ!” Tiểu Phảng hưng phấn giơ tay lên, giọng nói còn non nớt, “Trường cháu có lớp tennis, cháu biết chơi đó!”

“Vậy thì đi thôi.”

Mang theo bữa sáng và Tiểu Phảng, lúc Diệp Thanh Lan lái xe đến sân thì vẫn trễ hơn giờ hẹn hai mươi phút.


Tưởng Tư Hiền đã thay xong đồ thể thao, vắt chéo chân ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi, đang chuẩn bị hỏi tội Diệp Thanh Lan thì bất ngờ thấy cô dắt theo một bé gái mềm mại, đáng yêu đi vào.

Tưởng Tư Hiền nhìn kỹ một cái, che miệng: “Không thể nào, mới bao lâu không gặp mà con của cậu với Chu tổng đã lớn thế này rồi à?”

Diệp Thanh Lan ném túi bữa sáng cho cô ấy: “Cậu nói tiếng người đi được không?”

“Đùa thôi mà.” Tưởng Tư Hiền cười híp mắt, vẫy tay với Tiểu Phảng, “Bạn nhỏ, cháu là con nhà ai vậy?”

Diệp Thanh Lan giới thiệu: “Lâm Phảng, con gái của Lâm Sơ. Tiểu Phảng, đây là dì Tư Hiền.”

Tiểu Phảng lễ phép cúi chào: “Cháu chào dì Tư Hiền.”

Tưởng Tư Hiền kinh ngạc: “Lâm tổng có con rồi sao?”

Cô ấy nhìn Diệp Thanh Lan một cái, rồi ngồi xổm xuống, véo má Tiểu Phảng: “Chào cháu nhé, dì và mẹ cháu cũng coi như là đồng nghiệp đó.”

“Vậy thì chúng ta thật là có duyên đó, dì Tư Hiền.”

Tưởng Tư Hiền bị lời nói dỗ cho bật cười, vẫy tay gọi nhân viên ở góc lại: “Đưa bé đến khu thiếu nhi chọn vợt, giày và đồ thể thao mà bé thích, rồi tìm một huấn luyện viên trẻ em, chi phí ghi vào tài khoản của tôi.”

Nghe vậy, Tiểu Phảng chớp chớp đôi mắt tròn xoe, không để lộ sự phấn khích và vui sướng của mình, mà ngoan ngoãn nhìn về phía Diệp Thanh Lan, chờ xem có đồng ý hay không.

Diệp Thanh Lan cúi người, dịu dàng nói: “Đi đi, nếu có cây vợt nào con thích và thấy hợp thì có thể thử thêm vài cái.”

Tiểu Phảng vui vẻ nhảy bật lên hai cái, ngọt ngào nói: “Cảm ơn mợ, cảm ơn dì Tư Hiền!”

“Dễ thương quá đi.” Tưởng Tư Hiền nhìn theo bóng lưng cô bé đang đi xa, “Không ngờ Lâm Sơ bề ngoài trông lạnh nhạt, tính tình thờ ơ, mà lại có một cô con gái lớn thế này.”

“Tớ cũng mới gặp tối qua thôi.” Diệp Thanh Lan thu lại ánh mắt, “Đi thôi, huấn luyện viên đang đợi chúng ta.”



Sau hai tiếng học tennis, Diệp Thanh Lan và Tưởng Tư Hiền mồ hôi nhễ nhại ngồi xuống ghế dài bên sân bóng nghỉ ngơi.

Ở khu thiếu nhi bên kia thì cường độ rõ ràng thấp hơn nhiều, bọn trẻ sức bền kém, vừa học vừa chơi, thỉnh thoảng lại được dẫn đi ăn chút đồ.

“Sảng khoái quá.” Tưởng Tư Hiền đưa cho Diệp Thanh Lan một chai nước, “Cảm giác cơ bắp đều được vận động, ngày nào cũng ngồi văn phòng vai thật sự rất mỏi.”

Diệp Thanh Lan mệt rã rời, vặn mở nắp nước uống nửa chai, chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên.

Cô mở lên, là tin nhắn của Chu Biệt Hạc.

Chu Biệt Hạc:Ở sân bóng nào, Lâm Sơ sẽ đến đón Tiểu Phảng.

Bất giác, đã là buổi trưa rồi.

Diệp Thanh Lan đáp:Được.

Diệp Thanh Lan:Định vị câu lạc bộ Tennis Phi Úc

Trả lời tin nhắn xong, Diệp Thanh Lan gọi Tiểu Phảng bên ngoài khu thiếu nhi: “Tiểu Phảng, lại đây đi ăn trưa nào.”

“Đến ngay đây ạ!” Cô bé mặc váy ngắn kẻ caro nhảy nhót tung tăng chạy tới.

Sân tennis là sản nghiệp của nhà họ Tưởng, bên trong có một nhà hàng dành cho hội viên câu lạc bộ. Hai người cùng Tiểu Phảng ăn xong, lúc rời khỏi nhà hàng thì vừa khéo gặp Lâm Sơ đến đón con gái ở ngay cửa.



Lâm Sơ mặc áo vest mỏng cùng quần dài, cả người phong trần mệt mỏi, rõ ràng vừa xuống máy bay đã vội vã chạy đến, cô ấy thản nhiên vẫy tay với con gái: “Lâm Phảng, lại đây.”

Diệp Thanh Lan cúi đầu nhìn Tiểu Phảng, cô bé mím môi, rồi đi qua đó.

Lâm Sơ ngồi xổm xuống, từ đầu đến chân cẩn thận quan sát con gái một lượt.

Tiểu Phảng cúi gằm đầu xuống.

“Đưa con bé về xe.” Lâm Sơ đứng dậy, giao Tiểu Phảng cho thư ký phía sau, rồi nhìn sang Diệp Thanh Lan và Tưởng Tư Hiền, “Sáng nay Tiểu Phảng đã làm phiền hai vị rồi.”

Tưởng Tư Hiền cười thoải mái: “Không có đâu, Tiểu Phảng vẫn luôn chơi ở khu thiếu nhi, Lâm tổng khách sáo rồi.”

Diệp Thanh Lan cũng gật đầu.

Ánh mắt Lâm Sơ chuyển sang người cô: “Cô Diệp, có thể mời cô ra chỗ khác nói chuyện một chút không?”

Tưởng Tư Hiền quay đầu nhìn Diệp Thanh Lan: “Vậy hai người nói chuyện đi, tớ ra sân chờ cậu.”

“Được.”

Bên ngoài nhà hàng có mấy bàn cà phê ngoài trời, trên đầu căng dù che nắng, mấy ngày gần đây đang là mùa mưa dầm, hôm nay lại hiếm hoi có một ngày nắng đẹp, ngẩng mắt nhìn ra xa, trời quang không một gợn mây, bầu trời xanh biếc như sóng gợn.

Lâm Sơ ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ mua sắm ở trung tâm thương mại đẩy qua: “Tối qua Tiểu Phảng nửa đêm quấy rầy cô và Chu tổng, xin lỗi, là tôi quản lý không nghiêm.”

Diệp Thanh Lan tất nhiên không thể nhận: “Không đâu, con bé rất ngoan, không hề làm phiền chúng tôi.”

Dáng mặt Lâm Sơ thon dài, ngũ quan mang nét lạnh nhạt, nghe vậy cô ấy khẽ thở dài: “Ông ngoại con bé tuổi đã cao, tai nghe không rõ lời người khác nói, người giúp việc trong nhà thì Tiểu Phảng không thích, nên cuộc gọi từ đồn cảnh sát hôm qua mới rơi tới chỗ Chu Biệt Hạc.”

Diệp Thanh Lan nói: “May mà Tiểu Phảng không gặp nguy hiểm gì.”

“Con bé gan quá lớn.” Lâm Sơ nhíu mày, “Tôi phải về dạy dỗ nó cho nghiêm.”

Mỗi người có quan điểm giáo dục con cái khác nhau, Diệp Thanh Lan không nói gì thêm, giữa cô và Lâm Sơ vốn không thân thiết, không tiện bàn sâu.

Lâm Sơ nhấc tách trà nóng, khẽ nhấp một ngụm, hơi dừng lại rồi ngẩng đầu nói: “Chu Biệt Hạc vẫn luôn quan tâm chăm sóc Tiểu Phảng, vì thế bên ngoài có thể có chút lời đồn, nhưng thực ra anh ấy chăm sóc con bé không phải nể mặt tôi, mà là vì giao tình giữa anh ấy và ba của Tiểu Phảng.”

Cô ấy nói rất ẩn ý, nhưng Diệp Thanh Lan vẫn nghe hiểu được.

Lâm Sơ là đang làm rõ với cô về mối quan hệ giữa cô ấy và Chu Biệt Hạc.

Chu Biệt Hạc mời Lâm Sơ làm giám đốc điều hành và quản lý cấp cao, về mối quan hệ của họ, những sự suy đoán chưa bao giờ ít, điều đó chẳng liên quan gì đến việc Lâm Sơ có đủ năng lực đảm nhiệm hay không, chỉ vì cô ấy là một phụ nữ trẻ.

Những tin đồn tình ái vốn dĩ luôn là đề tài mà công chúng thích săn đón.

Nhưng nếu chỉ vì để tâm đến những điều đó mà không dùng Lâm Sơ, thì anh đã chẳng phải là Chu Biệt Hạc.

Tiễn Lâm Sơ đi, Diệp Thanh Lan ra sân tìm Tưởng Tư Hiền, nhưng Tưởng Tư Hiền không có ở đó, cô bèn ngồi một mình trên ghế dài nghỉ ngơi.

Mặt trời hơi gắt, cô ấn vành mũ xuống thấp hơn, che ánh nắng, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.

Không biết đã qua bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, có người ngồi xuống bên cạnh.

Tưởng là Tưởng Tư Hiền quay lại, Diệp Thanh Lan nghiêng đầu tựa vào người kia: “Cậu đi đâu mà lâu vậy?”

Không tựa được vào vai, ngược lại lại rơi vào trong vòng tay của người kia.



Dưới ánh nắng trong trẻo, gương mặt cô vì vận động mà trắng hồng, chiếc áo polo trắng dáng ngắn ôm lấy những đường nét săn chắc tròn trịa, eo ong chân thon, toàn thân trắng như tuyết.

Diệp Thanh Lan ngẩn ra một chút, vành tai lập tức đỏ bừng, chống tay vào đùi Chu Biệt Hạc ngồi dậy: “Sao anh lại đến đây?”

Chu Biệt Hạc đỡ lấy cánh tay cô, mái tóc cô rối loạn, anh giúp cô đội lại chiếc mũ che nắng, thong thả nói: “Họp ở gần đây, thấy địa chỉ em gửi không xa, nên ghé qua một chuyến.”

“Vậy anh còn phải quay về không?”

“Không cần, đã kết thúc rồi.”

Diệp Thanh Lan đưa hai tay chỉnh lại chiếc mũ của mình, không hiểu sao tim đập có chút nhanh, cô cầm lấy một chai nước khoáng bên cạnh định vặn mở: “À đúng rồi, vừa nãy Lâm Sơ có đến, đã đón Tiểu Phảng đi rồi.”

“Anh biết rồi, vất vả cho em rồi.” Chu Biệt Hạc vừa nói, vừa tiện tay nhận lấy chai nước khoáng cô cầm mãi không vặn mở được, xoay lỏng ra rồi trả lại cho cô.

....

Diệp Thanh Lan uống một ngụm.

Lòng bàn tay cô ra mồ hôi, trơn trơn, nên mới không vặn được.

Cô quay đầu nhìn, hôm nay Chu Biệt Hạc mặc rất chỉnh tề, bộ vest sẫm màu cổ ve nhọn, tao nhã mà quý phái, nghĩ chắc cuộc họp vừa rồi hẳn là tiêu tốn nhiều tinh lực.

Diệp Thanh Lan hỏi: “Anh ăn trưa chưa?”

“Ăn rồi.” Chu Biệt Hạc phủi nhẹ cây vợt tennis của cô, “Chiều còn đánh nữa không?”

“Đánh, nhưng không biết Tư Hiền đi đâu mất rồi.”

“Anh chơi cùng em.”

Vừa nói, Chu Biệt Hạc giơ tay gỡ đi một chiếc lá không biết từ đâu bay tới dính trên tóc cô: “Anh đi thay đồ, đợi anh hai phút.”

Anh nói rất thản nhiên, lòng bàn tay Diệp Thanh Lan siết chặt lại: “Được…”

Trình độ đánh tennis của cô không cao, chỉ có thể coi là sở thích nghiệp dư, giống như leo núi hay đi bộ đường dài, đều là để rèn luyện thân thể ngoài giờ làm việc.

Cái gì cũng biết một chút, nhưng chẳng có gì thật sự tinh thông.

Chẳng bao lâu, Chu Biệt Hạc đã thay một bộ đồ thường ngày trở lại.

Anh thay bộ đồ thể thao mà câu lạc bộ bán cho khách, kiểu dáng bình thường, áo trắng quần đen bằng vải cotton, đi tới trong ánh sáng, bước chân nhàn nhã, phong thái hiên ngang.

Lụa đẹp vì người.

Diệp Thanh Lan đẩy xe bóng tennis, đưa vợt cho anh: “Chúng ta có tính điểm không?”

“Tính thế nào?”

“Ba ván thắng hai.”

“Được.” Chu Biệt Hạc khẽ nhếch môi, “Có thưởng phạt không?”

“Phần thưởng…” Diệp Thanh Lan giơ một ngón tay ra, theo thói quen nhắc lại quy ước trước kia với Tưởng Tư Hiền, “Người thua mời khách, nhưng chi phí hôm nay đã tính vào tài khoản của Tư Hiền rồi, vậy thì mời ăn cơm đi.”

Chu Biệt Hạc khẽ cười, lắc lắc vợt rồi cúi người: “Đổi cái khác.”



Ngón tay thon dài khẽ vén vành mũ của cô, trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Biệt Hạc dưới ánh mặt trời thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, giọng điệu chậm rãi: “Để anh nghĩ đã, đánh xong rồi nói.”

Mời một trọng tài đến ghi điểm, Diệp Thanh Lan đi đến một bên sân, cầm vợt phát bóng trước.

Cô đánh trong tình trạng tâm trí không tập trung, nhanh chóng để mất ba điểm, bốn điểm là điểm quyết định ván đấu, trông thấy sắp thua ván đầu, Diệp Thanh Lan cuối cùng mới tập trung lại, nghiến răng xông lên.

Rất nhanh trọng tài thổi còi, ván đầu 3 – 4, cô thắng.

Hít một hơi bắt đầu ván hai, Diệp Thanh Lan đánh khá chật vật, trán rịn mồ hôi, thấy cái mũ che nắng vướng víu, dứt khoát tháo ra.

Kết quả là thua Chu Biệt Hạc 4 – 0.

Lúc này cô mới phát hiện, ở ván đầu anh vốn dĩ chẳng hề muốn thắng, rõ ràng là đang nhường cô.

Diệp Thanh Lan mệt đến mức không chịu nổi, cúi người chống lên chân th* d*c, Chu Biệt Hạc bước lại gần, cô ngẩng đầu, anh dùng khăn bông trắng lau mồ hôi cho cô.

Cô thở hổn hển, hơi thở gấp gáp: “Không đánh nữa, tôi không đánh lại anh.”

Toàn thân Chu Biệt Hạc cũng nóng bừng, cúi tay lau mồ hôi ở cổ cô: “Còn sức không?”

Thực ra thì đã không còn, nhưng bỏ cuộc tức là coi như tự động nhận thua.

Diệp Thanh Lan biết tóc ướt của mình dính chặt vào gương mặt đẫm mồ hôi, nhất định rất nhếch nhác, trong lòng giằng co một lúc, cuối cùng vẫn không muốn nhận thua, ngẩng đầu nhìn Chu Biệt Hạc: “Vẫn còn đánh được, ván thứ ba không được nhường tôi.”

Hàng mi cô cũng dính mồ hôi, đồng tử sáng trong như được nước rửa qua.

Chu Biệt Hạc cúi người, khẽ cười: “Anh không có nhường em.”

“Ván đầu anh thật sự không nhường sao?”

“Không.”

Câu trả lời chắc nịch của anh khiến Diệp Thanh Lan hơi do dự, nhưng nhìn vào ván thứ hai thì rõ ràng trình độ của Chu Biệt Hạc cao hơn hẳn cô. Đang lúc bối rối, bắp chân cô bất ngờ co rút, cơn đau ập đến làm cả người mềm nhũn, rơi cả vợt.

Chu Biệt Hạc vòng tay ôm lấy hõm đầu gối, nhấc cô lên: “Sao vậy?”

Cơ thể anh rất nóng, còn nóng hơn bình thường, bắp tay rắn chắc không chút khó khăn nâng đỡ hõm gối cô.

Điều đó khiến Diệp Thanh Lan lại nhớ tới tối hôm qua.

Cơn đau do chuột rút đã không còn rõ ràng nữa, nhưng toàn thân cô vẫn hơi cứng ngắc, khi được Chu Biệt Hạc bế đặt xuống ghế dài, hơi thở anh lướt qua má cô.

Khoảng cách quá gần, hơi thở của cả hai đều nóng ẩm.

Diệp Thanh Lan nhìn vào gương mặt anh, nhịp tim sau vận động vẫn không cách nào hạ xuống.

Chu Biệt Hạc cũng nghiêng mặt sang, gió chiều thanh mát rực rỡ, như chính người đang ở trong vòng tay anh.

Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, lồng ngực Diệp Thanh Lan khẽ phập phồng, hơi thở bật ra cũng dần trở nên mỏng nhẹ.

Hơi thở hòa quyện, ngón tay cô bất giác co lại trong lòng bàn tay.

Cằm bị một ngón tay của anh dịu dàng nâng lên.

Vành tai cô đỏ bừng, lông mi khẽ run rẩy.

Chu Biệt Hạc cúi xuống, khẽ hôn lên môi cô.


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 22: Khẽ hôn lên môi cô.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...