Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 12: “Đôi mắt em đã nói với tôi rồi.”

314@-

Diệp Thanh Lan nhận ra phản ứng của mình có hơi thái quá.

Nhưng cũng may, chút trắc trở nhỏ này nhanh chóng được lật sang trang, Chu Biệt Hạc tiếp tục dẫn cô đi vào trong.

Không khí trong hầm rượu lưu thông kém, độ ẩm cũng khá cao, họ không ở lại lâu, chỉ lấy hai chai rượu rồi rời đi.

Chu Biệt Hạc vẫn là người đỡ cô đi lên cầu thang.

Trở lại mặt đất, từ xa tiếng chuông gió vang nhẹ, mang theo hương hoa ngào ngạt khắp sân.

Diệp Thanh Lan cúi đầu, thấy trong lòng bàn tay đang siết chặt là một lớp mồ hôi mỏng.



Bữa cơm đầu tiên ở nhà họ Chu diễn ra khá hòa hợp, Hướng Vân Khanh và Chu Hoài Sơn là người thân thiện, không kiểu cách, họ trò chuyện với cô về công việc, tiện thể hỏi thăm sức khỏe của Diệp Bỉnh Sơn.

Thứ Hai, đi làm như thường lệ.

Diệp Thanh Lan bước ra khỏi phòng họp với đầy đầu là bản tóm tắt, những người khác cũng lần lượt quay về vị trí làm việc. Cô ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước, thì thấy trên bàn làm việc không biết từ lúc nào có một chiếc hộp đóng gói màu cam.

Là thương hiệu đồ da quen thuộc, trước khi đi họp vẫn chưa có, Diệp Thanh Lan gọi Tiểu Dương vào.

“Chị tìm em à?”

“Cái này từ đâu ra vậy?”


Tiểu Dương chớp đôi hàng mi được chuốt bóng loáng: “Lúc chị đang họp, có một trợ lý mang tới, anh ta còn nhờ em chuyển lời rằng, ‘đây là quà xin lỗi mà Nhiếp tiên sinh gửi tặng, mong chị nhận cho, chuyện hôm đó coi như xóa bỏ hết.’”

Là Nhiếp Phong.

Diệp Thanh Lan mở nắp hộp liếc nhìn, bên trong là một chiếc túi xách hàng mới theo mùa, cùng màu với chiếc cô đang dùng, nhưng là mẫu khác.

Chiếc của cô là phiên bản giới hạn của năm đó, không mua được cũng là điều dễ hiểu.

Diệp Thanh Lan đóng nắp hộp lại: “Chị biết rồi.”

Xóa bỏ hết.

Cô cũng không muốn dây dưa thêm gì với Nhiếp Phong nữa.

Sau khi Tiểu Dương rời đi, Diệp Thanh Lan suy nghĩ một lúc, rồi mở WeChat, tìm Tưởng Tư Hiền:Đang đi công tác à, tối nay có rảnh ăn tối cùng nhau không?

Tưởng Tư Hiền trả lời:Được thôi, tớ đang làm việc tại công ty chồng cậu, cậu cứ đến tìm tớ.

Diệp Thanh Lan:Cậu không lái xe à?

Tưởng Tư Hiền:Có chứ, nhưng bên này có một quán Nhật rất ngon, cậu tới đây đi, tớ mời.

Diệp Thanh Lan:Vậy tan làm tớ qua, tiện mang cho cậu một món đồ.

Chiếc túi bị hỏng trước đó là quà Tưởng Tư Hiền tặng cô, đem cái này tặng lại cho Tưởng Tư Hiền thì vừa hay.

Sau khi chốt thời gian và địa điểm, Diệp Thanh Lan vừa đặt điện thoại xuống thì bên ngoài có người gõ cửa: “Giám đốc Diệp, người đến phỏng vấn đã tới rồi ạ.”

“Bảo họ lên phòng 302 đợi tôi.”

Lần này có tổng cộng năm người đến xin thực tập, đều là nghiên cứu sinh đang học tại Đại học Lăng. Sau khi Diệp Thanh Lan lần lượt phỏng vấn từng người, cô đánh dấu vào hồ sơ của hai người.

Một nam một nữ, cô gái tên là Phương Nhuận, sẽ theo Lật Tử làm mảng chăm sóc khách hàng.

Chàng trai tên là Tề Mặc, sẽ theo cô làm công việc lên kế hoạch.


Diệp Thanh Lan có ấn tượng khá tốt về Tề Mặc, nho nhã, sạch sẽ, cách nói năng cũng chững chạc hơn so với tuổi.

Sáu giờ rưỡi, Diệp Thanh Lan kết thúc công việc trong tay, lái xe đến nhà hàng Nhật.

Nhà hàng Nhật nằm gần khu mới của trụ sở Tập đoàn Quân Hòa, khu mới này được hoàn thành và đưa vào sử dụng cách đây hai năm, do một công ty kiến trúc nổi tiếng nước ngoài thiết kế, lấy ý tưởng “ánh sáng và hình tròn”, mười hai tòa nhà với hình dạng khác nhau cùng hệ thống thang nổi tạo thành một vòng tròn bao quanh, trung tâm là tác phẩm điêu khắc cành tùng – biểu tượng của Tập đoàn Quân Hòa.

Diệp Thanh Lan đỗ xe trước cửa nhà hàng Nhật, ngẩng đầu nhìn cụm công trình với ánh sáng đan xen, thoáng đãng.

Cô vén tấm rèm xanh treo trước lối vào dùng để trang trí, rồi chọn một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Chẳng mấy chốc, Tưởng Tư Hiền bước vào, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên.

“Mệt chết tớ rồi!”

“Ngồi đi.” Diệp Thanh Lan hơi kéo ghế ra sau, cằm khẽ hất về phía món đồ trên bàn, “Cái này tặng cậu.”

Tưởng Tư Hiền nhướn mày mở gói quà: “Sao lại vô duyên vô cớ tặng tớ túi thế này, Thanh Lan, chẳng lẽ cậu lén làm gì có lỗi với tớ à?”

“Tớ có thể làm gì có lỗi với cậu chứ?”

“Ví dụ như…” Tưởng Tư Hiền nói vòng vo một vòng mà chẳng nghĩ ra được gì, “Hay là, chẳng lẽ cậu có việc cần tớ giúp?”

Diệp Thanh Lan nhấp một ngụm nước có ga hương hoa anh đào, ngắn gọn kể hết mọi chuyện liên quan đến Nhiếp Phong.

Tưởng Tư Hiền vừa ăn vừa nghe nói: “Đối tượng xem mắt mà Dì Trần giới thiệu cho cậu thật không ngờ lại là Nhiếp Phong, dì ấy đúng là vẫn luôn là người thích xem mặt, cứ thích người đẹp thôi.”

“Cậu quen anh ta à?”

“Không quen, nhưng mấy chuyện tồi tệ của anh ta thì tớ có nghe chút ít. Cô gái tạt cà phê vào cậu ấy, đi theo Nhiếp Phong từ khi mới mười mấy tuổi, túm được cái bằng, rồi giữ một chức rảnh rỗi trong công ty. Hai ông bà nhà họ Nhiếp tất nhiên là không vừa mắt cô ta, nên mới đi khắp nơi tìm con dâu đấy.”

“….”

Tưởng Tư Hiền cười khẩy hai tiếng: “Tính cậu tốt quá. Nếu là tớ, tớ đã đã tát thẳng vào mặt ngay tại chỗ rồi, mỗi người một bạt tai, đúng là mấy thứ phiền toái như cao dán chó.”

Diệp Thanh Lan nói: “Thôi bỏ đi, người ta đã đưa quà xin lỗi rồi, đừng nhắc đến anh ta nữa.”

“Cũng đúng.” Tưởng Tư Hiền vui vẻ nhận lấy chiếc túi miễn phí, “May mà lúc trước cậu không gặp được Nhiếp Phong, chẳng phải bây giờ lại ‘liễu rậm hoa sáng’, gặp được Chu Biệt Hạc rồi đó sao.”

(*) “Liễu rậm hoa sáng, lại một thôn trang mới”: Tưởng là đường cùng, hóa ra có lối thoát tốt hơn.

Nhân viên phục vụ mang rượu sake Dassai đã được ướp lạnh lên, rót cho hai người, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Tưởng Tư Hiền hỏi: “Chu Biệt Hạc biết cậu đến đây không?”

“Anh ấy không biết.”

“Thế lát nữa ăn xong cậu có định lên tìm anh ta không?”

Diệp Thanh Lan cúi đầu, cắn một miếng thịt cá tráp, trong lòng cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Cô đã đến đây rồi, không nói với anh một tiếng thì hình như không được phải phép cho lắm.

Nhưng cô cũng không chắc Chu Biệt Hạc có đang ở công ty hay đang đi xã giao bên ngoài không.

Nghĩ đến đây, cô khẽ lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”

Tưởng Tư Hiền hiểu ý, không tiếp tục đề cập chuyện này nữa. Hai người họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, từ trước đến nay luôn rất tôn trọng nhau, không can thiệp quá sâu vào chuyện tình cảm của đối phương.

So với tính cách ham vui của cô ấy, Diệp Thanh Lan lại rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.

(*) “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”: Bị tổn thương một lần, về sau trở nên sợ hãi, cảnh giác quá mức.

Ăn tối xong, Diệp Thanh Lan và Tưởng Tư Hiền thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng Nhật.



Trình Phụng cũng khá ngạc nhiên: “Phu nhân, sao cô lại ở đây?”

Người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest, Tưởng Tư Hiền không nhận ra anh ta, nhưng chỉ cần nghe câu nói đó cũng đoán ra thân phận. Cô ấy ghé sát tai Diệp Thanh Lan, cười đầy trêu chọc: “Xong rồi, nhân chứng đã tới rồi, lần này cậu còn định ,đi ngang cửa mà không vào*’ nữa à?”

(*) Đến tận nơi rồi mà còn không chịu gặp mặt.

Diệp Thanh Lan nhẹ nhàng nhéo vào phần thịt mềm bên hông của cô ấy, rồi quay sang nói chuyện với Trình Phụng: “Thư ký Trình đang chuẩn bị tan làm sao?”

Trình Phụng lễ phép đáp: “Vẫn chưa, tôi đi mua bữa tối cho sếp.”

Anh ta là thư ký riêng của Chu Biệt Hạc, nên cái gọi là “sếp” trong miệng anh ta chỉ có thể là một người.

Diệp Thanh Lan mở điện thoại ra xem, đã tám giờ mười lăm, có chút ngạc nhiên: “Anh ấy còn chưa ăn tối à?”

Trình Phụng gật đầu.

Lúc này, một tài xế lái thay mặc áo gile vàng xanh lá cưỡi chiếc xe đạp gập dừng lại, Tưởng Tư Hiền ném chìa khóa qua cho tài xế: “Thanh Lan, tớ đi đây.”

“Nhớ cẩn thận.”

Đã gặp Trình Phụng rồi thì Diệp Thanh Lan cũng không thể giả vờ không thấy, liền nói: “Thư ký Trình, bình thường Chu Biệt Hạc hay ăn ở đâu? Để tôi đi mua cho.”

“Sếp thường ăn trong nhà ăn công ty, nhưng bây giờ muộn quá rồi, nhà ăn ngừng phục vụ nên tôi mới phải ra ngoài mua, anh ấy không có sở thích đặc biệt gì.”

Diệp Thanh Lan khẽ gật đầu, nhớ lại món Nhật vừa ăn lúc nãy, mùi vị cũng khá ổn, nên quay lại lấy đồ mang về.

Nhìn thấy cô mở rèm cửa, dáng người khuất sau tấm rèm, Trình Phụng ngẩng đầu nhìn cánh cửa màu gỗ mun, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Một lúc sau, Diệp Thanh Lan xách túi đồ mang về bước ra.

Trong túi có thêm túi đá giữ lạnh nên khá nặng, Trình Phụng chủ động nhận lấy, khi qua cửa kiểm soát nhận diện khuôn mặt, anh ta lấy thẻ ra quẹt mở cửa, mời Diệp Thanh Lan đi trước.

Chu đáo ở mọi nơi mà không thấp kém, Diệp Thanh Lan nghĩ thầm, chẳng trách lại được Chu Biệt Hạc đánh giá cao.

Văn phòng của Chu Biệt Hạc nằm ở tầng cao
nhất của tòa nhà trung tâm, thang máy riêng thông suốt không cản trở.

Ấn tượng đầu tiên khi bước vào là tầm nhìn rất rộng mở.

Toàn cảnh đêm Lăng Giang thu vào tầm mắt, phía xa là dãy núi xanh ngút ngàn, có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của Lục Khê.

Cô thu lại ánh mắt, ngồi xuống ghế sofa bọc da màu tối, thoải mái đến mức cô không nhịn được mà đưa tay v**t v*.

Phòng làm việc đơn giản, rộng rãi, không có đồ trang trí xa hoa, Diệp Bỉnh Sơn thích tranh thư pháp, Diệp Lăng Phong thích điêu khắc gỗ, còn Chu Biệt Hạc thì thích gì nhỉ?

Trình Phụng mang đến một cốc nước ấm: “Phu nhân, xin cô đợi một chút.”

“Cảm ơn.”

Diệp Thanh Lan nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bên cửa vang lên tiếng bước chân cao gót dứt khoát, người đến đứng ở cửa, tay cầm tập tài liệu gõ hai cái vào khung cửa.

Trình Phụng quay đầu lại: “Lâm tổng.”

Người đến mặc bộ váy công sở màu đen, tóc ngang vai được chải gọn gàng, Diệp Thanh Lan nghe thấy tiếng “Lâm tổng”, ngẩng đầu nhìn về phía đó, mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.

Lâm Sơ cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, cùng gật đầu chào hỏi thể hiện phép lịch sự.

“Chu tổng đâu rồi?”

Trình Phụng: “Chu tổng đang họp, cô tìm anh ấy à?”



Trình Phụng không thể đưa ra câu trả lời chính xác: “Phải tùy tình hình.”

Lâm Sơ chỉnh đồng hồ: “Tôi có chuyến bay lúc mười giờ, sắp không kịp rồi, đợi anh ấy họp xong, anh đưa hợp đồng này cho anh ấy ký rồi gửi lại cho tôi ở văn phòng.”

Trình Phụng nhận lấy: “Tôi sẽ đưa cô.”



Không khí hơi lạnh.

Diệp Thanh Lan mặc một chiếc váy vest màu trắng, khi ngồi xuống thì chiều dài chỉ vừa tới gối, đôi chân thon dài trắng như tuyết để lộ ra ngoài.

Trên sofa có hai cái gối ôm, cô dựa vào một cái, lấy cái kia đặt lên chân rồi ôm.

Trong không gian rộng rãi yên tĩnh, cô ngồi một lúc, tâm trí bắt đầu trống rỗng.

Khi Chu Biệt Hạc bước vào, điều anh nhìn thấy chính là Diệp Thanh Lan có chút mơ màng buồn ngủ.

Cô ngồi với dáng vẻ đoan trang, vai lưng thành một đường thẳng, tư thế đã thành thói quen, chỉ là đầu hơi cúi, lông mi rủ xuống.

Chu Biệt Hạc đi đến khu nghỉ, lấy một chiếc chăn ngủ trưa thay cho gối ôm rồi đắp lên chân Diệp Thanh Lan: “Đợi lâu rồi à?”

Anh vừa từ phòng họp bước ra, áo vest chỉnh tề, trên người khó giấu được vẻ mệt mỏi nơi công việc bàn giấy, mang theo mùi hương cà phê thanh nhã.

Diệp Thanh Lan dụi mắt, hai tay đặt lên tấm chăn mỏng: “Không lâu lắm, cũng chỉ mười phút thôi.”

Chu Biệt Hạc dựa vào tay vịn sofa, tay đặt sau lưng cô: “Em trông có vẻ rất buồn ngủ.”

Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, cố gắng chớp mạnh một cái, đôi đồng tử vốn mơ hồ lại trở nên long lanh ướt át: “Như vậy trông có khá hơn chút không?”

Chu Biệt Hạc nhìn chằm chằm mấy giây, khẽ cười một tiếng.

“Trình Phụng nói gặp em dưới lầu, em đến ăn với bạn à?”

“Tư Hiền làm việc ở chỗ các anh, tôi đến tìm cô ấy ăn cơm.”

Diệp Thanh Lan chỉ vào chiếc túi xách màu đen trên bàn trà: “Nghe thư ký Trình nói anh vẫn chưa ăn cơm, tôi mang cho anh một phần.”

Chu Biệt Hạc đổi sang một chỗ khác để ngồi, mở túi ra mới biết là đồ ăn Nhật.

Nhím biển, sò đỏ, bụng cá ngừ, đủ loại sashimi được sắp xếp gọn gàng trong hộp vuông.

Động tác của anh khựng lại trong chốc lát.

Diệp Thanh Lan để ý: “Sao thế?”

“Không có gì.” Vẻ mặt Chu Biệt Hạc như thường, mở thêm hai hộp khác, đưa món tráng miệng pudding bưởi cho cô.

Bình thường họ ít có cơ hội ăn cùng nhau, vài lần gặp mặt trước khi kết hôn, Chu Biệt Hạc cũng hầu như chẳng động đến món ngọt sau bữa ăn.

Diệp Thanh Lan không từ chối, dù sao cô vẫn còn ăn được.

Cô từng thìa từng thìa nhỏ múc pudding, vừa ăn vừa nhìn Chu Biệt Hạc dùng bữa.

Dáng vẻ anh ăn cơm rất đẹp, có lẽ là do người có ngoại hình tốt thì làm gì cũng khiến người khác thấy dễ chịu. Thế nhưng anh không động đến hộp sashimi kia, mà ăn trứng cuộn tamago và cơm cá ngừ trước.

Diệp Thanh Lan giới thiệu với anh: “Anh có muốn nếm thử cái này không, tôi với Tư Hiền đều thấy cũng khá được.”

Cô chỉ vào miếng cá ngừ bonito đỏ được trang trí bằng gừng, ánh mắt Chu Biệt Hạc thoáng dừng lại trên ngón tay thon hồng nhạt của cô, rồi thuận theo mà gắp lấy miếng sushi đó.

Diệp Thanh Lan chống cằm bằng một tay, trên cổ tay thon gọn sạch sẽ chỉ đeo một chiếc đồng hồ nữ.

Chu Biệt Hạc đưa vào miệng.

Ánh mắt cô đầy mong đợi: “Mùi vị thế nào?”

Anh thuận theo gật đầu.

Khi Diệp Thanh Lan nghiêng người về phía trước, Chu Biệt Hạc ngửi thấy một tia hương rượu mơ hồ khó nhận ra, xen lẫn hương mận nhè nhẹ, lập tức hiểu ra lý do tối nay cô trông có phần hoạt bát hơn bình thường.

Sau đó, dưới ánh mắt dõi theo của cô, anh ăn sạch phần sashimi còn lại.

Diệp Thanh Lan có một loại niềm vui nho nhỏ, giống như “tay nghề nấu nướng” của mình được người khác khen ngợi.

Ăn xong, Chu Biệt Hạc cầm lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh.

Cô còn chưa kịp nói đó là cốc nước của mình, thì người đàn ông đã ngửa đầu, yết hầu chuyển động, uống cạn nửa cốc.

Diệp Thanh Lan há miệng định nói, rồi lại nuốt lời vào, ánh mắt lướt một vòng quanh miệng cốc, may mà trước khi ăn cô đã lau son, nên không để lại vết son môi nào.

Chu Biệt Hạc lau tay, liếc nhìn đồng hồ: “Tối nay có tăng ca không, về công ty hay về nhà?”

“Không tăng ca, về nhà.”

“Em có ngại đợi tôi mười phút không?”

Diệp Thanh Lan chưa kịp hiểu: “Gì cơ?”

Chu Biệt Hạc nhìn sang: “Đợi tôi mười phút, cùng về nhà.”

Nói xong, anh bỗng nhớ ra một thứ, đi tới bàn làm việc, cúi người mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp màu cam bên trong.

Diệp Thanh Lan ngồi đã lâu, cũng liền đứng dậy theo.

Cô nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc, tim khẽ run, như có dự cảm gì mà dừng bước.

Chu Biệt Hạc lại đưa tay về phía cô: “Thanh Lan, lại đây.”

Giới hạn của con người rất dễ bị đẩy lùi từng bước, nhiều chuyện đã có một lần, hai lần thì sẽ có lần thứ ba.

Lần trước ở hầm rượu, cô do dự rồi mới đặt tay vào tay anh, lần này, thời gian do dự ngắn hơn.

Dù ở trong căn phòng máy lạnh nhiệt độ thấp, lòng bàn tay người đàn ông vẫn ấm áp.

Diệp Thanh Lan bước lại gần, nghe thấy Chu Biệt Hạc hỏi: “Kiểm tra thử xem, tôi có mua nhầm không.”

Trong túi chống bụi, nằm đó chính là chiếc túi từng bị phá hỏng của cô.

Mới.

Tựa như có một cơn gió thổi qua lồng ngực trống rỗng của cô.

Năm đó khi cô chịu bất công mà rời khỏi La Đạt, Tưởng Tư Hiền đã tặng món quà này để chúc mừng, từ đó nó luôn mang ý nghĩa kỷ niệm rõ rệt trong lòng cô.

Đã mất rồi lại có lại, thật khó mà nói là không vui.

Diệp Thanh Lan đè nén những gợn sóng khẽ dâng lên trong lòng, ngẩng mắt nhìn Chu Biệt Hạc, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

“....”

Trước khi anh kịp mở miệng, cô lại bổ sung: “Là thật lòng, không phải khách sáo.”

Chu Biệt Hạc khẽ bật cười, hơi cúi người, ghé gần bên tai cô: “Tôi biết.”

“Đôi mắt em đã nói với tôi rồi.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 12: “Đôi mắt em đã nói với tôi rồi.”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...