Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 11: Một khoảnh khắc mê hoặc thoáng qua.
Trong bãi đậu xe ngầm ánh sáng lạnh lẽo, Nhiếp Phong im lặng hẳn hai phút.
Anh ta biết, chuyện hôm nay, cả tình lẫn lý anh ta đều không thể đắc tội với Chu Biệt Hạc.
Ba mẹ anh ta từ trước đến nay chưa từng để Ninh Thiến vào mắt.
Sau khi cân nhắc, Nhiếp Phong gọi điện cho Ninh Thiến đến bãi đậu xe.
Khi Ninh Thiến đi xuống, gương mặt đầy vẻ khó chịu, giày cao gót dậm cộp cộp bước ra khỏi thang máy, nhưng vừa thấy cảnh tượng trước mắt, những lời oán trách cô ta định buông ra bị cưỡng ép nuốt ngược trở lại.
Từ năm mười tám tuổi đi theo Nhiếp Phong, cô ta đã có sự nhạy cảm của riêng mình về việc ai có thể chọc vào, ai tuyệt đối không thể chọc vào.
Vừa rồi, sở dĩ cô ta cầm cà phê hất vào Diệp Thanh Lan, thứ nhất là do bốc đồng, thứ hai là trực giác mách bảo người phụ nữ này không giống loại có lý rồi thì không tha người*.
(*) Được thế lấn tới.
Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh vốn dĩ là bản tính con người.
Thế nhưng, người đàn ông bên cạnh cô với khí độ trầm ổn kia…
Ninh Thiến muốn đưa tay kéo ống tay áo Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong nhìn cô ta một cái thật sâu rồi nói: “Xin lỗi Giám đốc Diệp đi.”
“Tôi?”
Trong mắt Nhiếp Phong ẩn chứa sự cảnh cáo.
Ninh Thiến cứng ngắc mím môi, miễn cưỡng bước đến trước mặt Diệp Thanh Lan, cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Giám đốc Diệp, xin lỗi.”
Trông cô ta không lớn tuổi lắm, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi lăm.
Diệp Thanh Lan liếc nhìn Nhiếp Phong một cái, không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng người, nói với Chu Biệt Hạc: “Đi thôi.”
Ánh mắt Chu Biệt Hạc lướt qua gương mặt cô, khẽ gật đầu.
–
Trở lại trong xe, việc đầu tiên Diệp Thanh Lan làm là kiểm tra mức độ hư hại của chiếc túi.
Đây là loại da EP có độ hạt nổi rõ, vết cà phê đã thấm vào đường vân, phần lớn là khó có thể phục hồi lại như ban đầu.
Cô khẽ thở dài trong im lặng, đặt túi sang ghế bên cạnh.
Hôm nay không có tài xế, Chu Biệt Hạc tự mình lái xe. Diệp Thanh Lan cũng chỉ khi lên xe mới biết, anh còn chủ động mở cửa ghế sau cho cô, lúc này trông chẳng khác nào anh là tài xế của cô.
Trên điện thoại, Nhiếp Phong gửi đến một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn một câu:Tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô.
Diệp Thanh Lan không để ý, nghiêng người hỏi Chu Biệt Hạc: “Có khăn giấy ướt không?”
Người đàn ông giữ tay trên vô-lăng, một tay mở ngăn chứa đồ, lấy ra một gói chưa bóc đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Diệp Thanh Lan ngồi lại chỗ, trước tiên cởi chiếc áo vest của Chu Biệt Hạc.
Luồng gió lạnh từ điều hòa thổi tới, quần áo lạnh lạnh dính vào da, cực kỳ khó chịu.
Cô lại cởi luôn chiếc áo vest ngắn tay màu nâu nhạt của mình, tóc tùy ý vấn lên, rút khăn giấy ướt ra, lau vết cà phê trên người.
Xe rời khỏi bãi đỗ, ánh mặt trời hắt thẳng tới, trong vắt rải xuống làn da trắng như tuyết của người phụ nữ.
Ghế da thật là một màu đen thẫm, cô cúi đầu, đôi mày thanh tú hơi khẽ nhíu lại, trên người chỉ còn lại một chiếc áo hai dây bằng lụa tơ tằm, ôm sát lấy đường cong tinh xảo nơi vòng eo.
Ngay cả hai lọn tóc buông xuống bên má cô, cũng được phản chiếu rõ ràng trong gương chiếu hậu giữa xe.
Cô ra tay với chính mình không chút khách khí, dùng mặt nổi gồ lên của khăn ướt mà chà mạnh, chỉ chớp mắt đã đỏ lên vài mảng.
Con số trên đèn đỏ từ “10” nhảy xuống “1”.
Chu Biệt Hạc chậm rãi dời ánh mắt đi.
Thời gian còn sớm, bọn họ quay về Lục Khê trước.
Diệp Thanh Lan lên lầu tắm rửa, Chu Biệt Hạc ngả người dựa vào ghế sofa ngồi đợi.
Túi của cô đặt trên bàn trà, Chu Biệt Hạc chụp một tấm ảnh, gửi cho nữ thư ký của mình là Đỗ Tiểu.
Động tác của cô trên xe đều rơi vào trong mắt anh, tự nhiên cũng thấy được sự xót xa nuối tiếc của cô đối với chiếc túi.
Hai mươi phút sau, Đỗ Tiểu gọi điện lại.
“Sếp, đã giúp ngài hỏi thăm rồi, đây là chiếc KELLY của thương hiệu H, bản giới hạn phát hành năm 2019, hiện giờ trên thị trường không còn bán nữa.”
“Không mua được sao?”
“Trên thị trường lưu thông rất ít, hơn nữa đều là hàng qua tay. Tháng trước ở buổi đấu giá mùa xuân Tây Linh có một chiếc còn chưa bóc màng, tôi đã liên lạc hỏi thông tin người mua rồi.”
“Biết rồi.”
Cúp máy, trên điện thoại hiện lên một email công việc, Chu Biệt Hạc bấm mở, khi đang lướt qua từng dòng thì trong không khí bỗng thoang thoảng mùi hương ẩm ướt thanh khiết của thiên trúc quỳ.
Ngẩng mắt lên, vợ anh không biết từ khi nào đã đứng trước mặt.
Diệp Thanh Lan thay một chiếc váy sơ mi màu trắng thuần, kiểu dáng đơn giản trang nhã, trên cổ đeo chiếc dây chuyền kim cương Bạch Lộ Josephine, cô hơi khom người, cố gắng không nhìn xuống từ trên cao khi nói với Chu Biệt Hạc: “Đang bận công việc à?”
Chu Biệt Hạc tắt màn hình điện thoại: “Không bận.”
“Anh có thể giúp tôi một việc không?”
Diệp Thanh Lan kéo sợi dây lưng trắng ở eo: “Chị Chương không có ở đây, cái đai lưng của váy này phải buộc ở phía sau.”
Chu Biệt Hạc hiểu ý, đứng dậy, nhận lấy hai sợi dây, bước đến sau lưng cô: “Muốn buộc thành kiểu gì?”
Diệp Thanh Lan tìm trên mạng một bức ảnh: “Kiểu nơ bướm này là được rồi, anh biết buộc không?”
Bài đăng đó còn kèm cả hướng dẫn bằng hình ảnh, Chu Biệt Hạc hơi cúi xuống, lướt màn hình điện thoại của cô.
Anh cao hơn cô rất nhiều, hơi thở ấm áp rơi xuống bờ vai cô. Diệp Thanh Lan giơ điện thoại, chỉ hơi nghiêng đầu, chóp mũi gần như chạm vào gương mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông.
Chỉ khi đến gần mới phát hiện, ngũ quan của Chu Biệt Hạc đẹp nhưng không hề có nét nữ tính, làn da mang cảm giác trắng ngà như ngà voi.
Bộ âu phục sẫm màu rất tôn anh, khí chất ôn hòa mà quý hiếm ấy khiến người ta vô thức bỏ qua phần đường nét anh tuấn nơi xương cốt.
Diệp Thanh Lan dời mắt đi, ép buộc bản thân tập trung vào những hoa văn gạch men dưới sàn.
Trong chớp mắt, Chu Biệt Hạc đã xem xong phần hướng dẫn.
Dải thắt lưng trong tay anh rất nghe lời, bị anh thong thả gấp lại rồi kéo về, chẳng mấy chốc một cái nơ bướm chỉnh tề đẹp mắt đã buông xuống sau lưng Diệp Thanh Lan.
Anh nhẹ nhàng đỡ vai cô, để cô soi vào gương toàn thân: “Đạt yêu cầu chứ?”
Gương toàn thân được gắn trong tường, phản chiếu ra hai bóng người, Diệp Thanh Lan chỉ liếc một cái, liền biết chiếc nơ anh buộc không hề kém hơn chị Chương.
Có chuyện gì mà Chu tổng làm không tốt được sao?
Cô gật đầu, hơi nghiêng người tránh sang: “Bây giờ chúng ta đi chứ?”
“Đi thôi.”
Nhà họ Chu ở phía đông thành phố, từ Lục Khê đi tới mất nửa tiếng đi xe. Tuy là cuối tuần, họ vẫn bị kẹt xe một lúc trên đường.
Khi đến nhà họ Chu, trời đã chập choạng tối, bầu trời dần tối sầm lại.
Hai bên con đường rợp bóng cây, ánh đèn dịu dàng như tấm lụa, chiếc xe chậm rãi chạy vào, vợ chồng Chu Hoài Sơn sóng vai đứng chờ dưới hành lang.
Diệp Thanh Lan xuống xe, lấy quà từ cốp sau, phần lớn đều do Chu Biệt Hạc chuẩn bị, anh nói cô không cần lo lắng. Thế nhưng để tỏ lòng thành, Diệp Thanh Lan vẫn riêng chuẩn bị cho Hướng Vân Khanh và Chu Hoài Sơn một chiếc khăn lụa và một bộ trà cụ.
“Thanh Lan.” Hướng Vân Khanh dịu dàng nắm lấy tay cô, với ánh mắt của bậc trưởng bối nhìn cô từ trên xuống dưới, “Sao cảm giác lần này gầy hơn một chút, không quen à?”
Những thứ trong tay Diệp Thanh Lan đều bị Chu Biệt Hạc lấy đi, cô khẽ cong môi mỉm cười: “Sao lại thế được ạ, chỉ là dạo này công việc hơi bận thôi.”
“Bận rộn thì cũng phải ăn uống cho tử tế chứ.” Hướng Vân Khanh nắm tay cô bước lên bậc thềm, bỗng nhiên cúi đầu khẽ “Ôi” một tiếng, “Sao không đeo chiếc vòng mà mẹ tặng, không thích à?”
“Con còn trẻ, chưa hợp để đeo ngọc phỉ thúy, hơn nữa cũng lo va quệt làm hỏng.”
Trong lúc trò chuyện, họ đã bước vào phòng khách. Người hầu bưng trà đến, Chu Biệt Hạc đặt khuỷu tay lên tay vịn sofa, nhấp một ngụm, bên tai nghe hai người phụ nữ trò chuyện rì rầm.
Cô xuất thân tốt, tất nhiên giáo dưỡng là hoàn hảo, trước mặt trưởng bối, dáng vẻ khiêm nhường mà rộng rãi, mỗi câu đều trả lời rất đúng mực.
Bình thường đối với người khác, cô không có được sự kiên nhẫn dịu dàng pha chút qua loa này, luôn giữ thái độ khách khí nhưng xa cách.
Nửa chén trà trôi qua, điện thoại của Quý Chuẩn gọi đến, Chu Biệt Hạc đi ra ngoài nghe máy.
Khi Diệp Thanh Lan quay người lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng anh.
Hướng Vân Khanh vào bếp xem tiến độ bữa tối, nhắc cô ngồi tạm.
Chu Hoài Sơn cũng đi theo.
Chủ tịch Chu vị cao quyền trọng, Diệp Thanh Lan trước chỉ nghe nói ông ấy rất yêu vợ, tiếp xúc mới biết lời đồn không hề sai.
Không như một số người, thân tâm tách rời, miệng nói yêu, ngoài kia vẫn không từ chối chuyện có con riêng với người khác.
Cô chỉ uống vài ngụm trà một cách miễn cưỡng, nhìn quanh một lượt mà không thấy Chu Biệt Hạc, nên ra ngoài vườn tìm anh.
Biệt thự nhà họ Chu được trang trí phong cách Nam Dương, hành lang lát gạch hoa đen trắng cổ điển, Diệp Thanh Lan đi quanh đèn sàn hình lá chuối ở góc, nhìn thấy Chu Biệt Hạc đang đứng dưới hành lang nghe điện thoại.
Đêm yên tĩnh, trong vườn trồng đầy cây hải đường, đang vào mùa hoa nở rộ nhất, những cánh hoa dày đặc nối thành một biển hoa màu hồng, gió thổi qua, đẹp như tuyết tháng ba.
Chu Biệt Hạc đứng đó thản nhiên, dáng người thẳng tắp, áo sơ mi đen càng làm nổi bật đường nét vai lưng vững chãi trong đêm.
Anh đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Diệp Thanh Lan chần chừ hai giây, quyết định không làm phiền, vừa chuẩn bị rời đi thì chuông gió trên đầu cô vang lên “leng keng leng keng” dưới làn gió.
Người đàn ông không xa nghe thấy tiếng, quay đầu lại, trong mắt thoáng qua chút bất ngờ.
Cảnh tượng này, như thể cô đang lén nhìn anh.
Diệp Thanh Lan lộ vẻ ngượng ngùng, liếc mắt thấy trên bậu cửa có vài quả óc chó, tiện tay cầm một quả, dùng tay bóc mãi.
Sao lại bóc không ra…
Chu Biệt Hạc bước tới, ngón tay dài ấn vào tay cô, bóc ra quả “óc chó” đó.
Anh nghiêng đầu, nói với người bên kia điện thoại: “Bảo cô ấy định giá, nhượng lại cho tôi.”
Nói xong, tắt điện thoại, ánh mắt rơi lên khuôn mặt cô.
Diệp Thanh Lan: “Quả óc chó này cứng quá…”
“Em muốn ăn à?”
Cô chỉ còn cách gật đầu, bằng không sẽ không thể giải thích hành động vừa rồi.
Chu Biệt Hạc nhướn mày cười nhẹ, quả óc chó quay một vòng trong lòng bàn tay anh, được đặt ra chỗ ánh sáng sáng hơn: “Thanh Lan, đây không phải quả óc chó thật, mà là gỗ tử đàn khắc nhỏ.”
Không cần anh nói, dưới ánh sáng, Diệp Thanh Lan cũng nhận ra.
Sau gáy cô nóng lên, may mà đêm tối nên cũng không nhìn ra. Cố làm ra vẻ bình tĩnh “Ồ” một tiếng, đồng thời đổi chủ đề, tìm lý do cho mình: “Nghe nói vườn hải đường nhà anh rất đẹp, tôi đến xem thử.”
Trước đây đây cũng từng là một câu chuyện đẹp, Hướng Vân Khanh thích hải đường, Chu Hoài Sơn đã di chuyển nhiều giống nổi tiếng, trồng kín gần cả nghìn mét vuông vườn.
Chu Biệt Hạc gật đầu, cũng không rõ có tin hay không.
Anh đặt quả óc chó lại lên bậu cửa, khi quay người, trên vai rớt một hai cánh hoa.
Vì là áo sơ mi đen, màu cánh hoa càng nổi bật, còn sót lại hai cánh kẹp ở cổ áo.
“Anh…” Diệp Thanh Lan mấp máy môi, cuối cùng vẫn mở lời, “Trên vai anh có cánh hoa.”
Chu Biệt Hạc thản nhiên phẩy tay vài cái.
“Cổ áo phía sau cũng còn.”
Chu Biệt Hạc nhìn cô, giọng dịu dàng: “Có thể nhờ em một chút không?”
Diệp Thanh Lan không nói gì, đi ra phía sau anh, nhón chân, gạt cánh hoa ra khỏi cổ áo anh.
Cảm giác mềm mại như gân lá thoáng qua qua lớp vải.
Diệp Thanh Lan nắm lấy hai cánh hoa, đồng thời lùi một bước: “Xong rồi.”
Những cánh hoa theo đầu ngón tay cô rơi xuống, trượt qua gấu váy trắng, rồi nhanh chóng theo làn gió đêm biến mất không dấu vết.
Dù đã là đầu hè, nhưng ban đêm gió vẫn hơi se lạnh, váy của Diệp Thanh Lan dài vừa qua đầu gối, bên dưới là đôi chân thẳng tắp, đi giày cao gót.
Chu Biệt Hạc hơi nghiêng người: “Đừng đứng chỗ có gió nữa, bên cạnh là hầm rượu, tôi dẫn em đi xem thử nhé?”
Diệp Thanh Lan chú ý tới hành động của anh, vai anh vừa đủ chắn gió lùa qua hành lang, cô gật đầu, đi bên cạnh anh, cùng bước qua hành lang nơi chuông gió reo leng keng.
Hầm rượu nằm dưới tầng hầm, đèn hai bên cầu thang mờ ảo, Chu Biệt Hạc cúi người bước xuống hai bậc, trong ánh sáng lờ mờ chìa tay về phía cô.
Hành động của anh từ tốn, giống như khi buộc thắt lưng cho cô vào buổi chiều, như thể những việc này với vợ là chuyện tự nhiên, chẳng đáng nhắc tới.
Ngược lại, làm cho sự do dự của cô hiện ra không được tự nhiên.
Diệp Thanh Lan đặt tay lên.
Chu Biệt Hạc đồng thời lên tiếng: “Cẩn thận bậc thang.”
Cô đi trên giày cao gót 8 cm, mặt đá trải dưới chân gồ ghề không bằng phẳng, từng bước đều thận trọng.
Tay được Chu Biệt Hạc nắm trong lòng bàn tay, làn da anh ấm nóng, từng khớp ngón tay rõ ràng và săn chắc.
Khi khoảng cách gần lại, Diệp Thanh Lan bị động hít phải mùi hương quen thuộc trên người Chu Biệt Hạc, y hệt như mùi hằng đêm bao bọc cô.
Dù vẫn chưa thực sự là vợ chồng, nhưng sống dưới cùng một mái nhà, cuộc sống của họ cũng dần thấm vào nhau.
Bên cạnh có lan can để bám, Diệp Thanh Lan được anh nắm tay dẫn đi, tâm trí bắt đầu lơ đãng, quan sát những hoa văn phức tạp và đẹp trên đá tường.
Khi đi đến một chỗ, cô không kìm được mà dừng lại, đưa tay sờ: “Đẹp quá, đây là gì vậy?”
Dưới ánh sáng mờ ảo, một mảng tường tỏa ra ánh vàng tối như lụa, nhìn như kim loại lỏng đang chảy.
Chu Biệt Hạc giải thích cho cô: “Đây là tường đồng thau, hoa văn chạm nổi kiểu satin.”
“Đồng thau?” Diệp Thanh Lan quay đầu lại, “Hầm rượu không phải giữ nhiệt độ và độ ẩm ổn định sao, sao lại dùng đồng thau?”
Cô vốn không giỏi môn khoa học, nhưng cũng biết đồng dẫn nhiệt tốt, lại dễ bị oxy hóa trong môi trường ẩm ướt.
“Phía sau đã thêm lớp cách nhiệt, cũng chỉ có mấy bậc cầu thang này thôi, phía sau thì không như vậy.”
Ra là vậy, Diệp Thanh Lan lại đưa tay, sờ lên bề mặt tường.
Trong lòng cô tiếc nuối, hồi năm ngoái quay một quảng cáo, cô định chọn một hầm rượu cổ điển sang trọng làm bối cảnh, nhưng liên tiếp xem vài nơi đều không đạt yêu cầu, cuối cùng đành phải quay trong phim trường, xử lý hậu kỳ sau.
Nếu sớm biết…
Chắc lúc đó Chu Biệt Hạc sẽ hoàn toàn không thèm để ý đến cô.
Diệp Thanh Lan tiếc nuối một lúc, tâm trí trở về thực tại, mới nhận ra tay còn lại của mình vẫn bị Chu Biệt Hạc nắm chặt.
Anh thản nhiên v**t v* bên trong chiếc nhẫn cặp của cô.
Ánh mắt vẫn dừng lại ở góc nghiêng cô ngẩng lên.
Lớp chai mỏng, thô ráp trên đầu ngón tay anh thỉnh thoảng cạ vào da cô.
Diệp Thanh Lan nhận ra anh đang nhìn vào mắt cô, nơi đây quá tối, cô không phân biệt được ánh nhìn của Chu Biệt Hạc có mang tính xâm chiếm hay không, đôi mí mắt của anh cong mềm mại, luôn vừa vặn biến vẻ lạnh lùng thành nụ cười tươi sáng.
Anh không nói gì, chỉ đưa tay, đầu ngón tay lướt qua mi mắt cô, gần mà như xa.
Diệp Thanh Lan giật mình, theo bản năng lùi lại nửa bước.
Tay Chu Biệt Hạc ngay lập tức trượt ra, rút về.
“Còn muốn nhìn thêm một chút nữa không?”
Diệp Thanh Lan lắc đầu.
“Vậy chúng ta vào bên trong.”
Giọng anh bình thản, như thể vừa rồi chạm vào cô, chỉ là một khoảnh khắc mê hoặc thoáng qua.
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính