Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên
Chương 94: Phúc lợi 3 – Nếu như (3)
239@-
Thi Yến Vi nể mặt Lệ Chi, chẳng buồn lật tẩy hắn, thậm chí còn đối đãi với hắn ôn hòa hơn mấy phần.
Chuyện là Tống Hành đang có ý định dời đô về Lạc Dương, vì thế lần này trở về Thái Nguyên cũng chỉ để xử lý công việc, không lâu sau sẽ quay về Lạc Dương.
Tống Thanh Hòa sắp xuất giá vào tháng Tám, biết Nhị huynh sắp tới Lạc Dương nên nảy ra ý nghĩ muốn đi cùng hắn, ở lại Lạc Dương ít ngày để vui chơi, chỉ cần trở về trước tháng Tám là được.
Nàng bày tỏ mong muốn này với Tống Hành, vốn tưởng phải tốn bao công sức nài nỉ thì hắn mới đồng ý, ai ngờ Tống Hành lại gật đầu không chút do dự, thậm chí còn đích thân đến Thúy Trúc cư thuyết phục Tiết phu nhân.
Hôm ấy, Tống Hành tới trà phường của Thi Yến Vi, kể cho nàng nghe về sự phồn hoa của Thần Đô Lạc Dương, nói nơi ấy sắp trở thành kinh đô một nước, khuyên nàng cũng đến Lạc Dương mở một trà phường.
Lúc ấy Thi Yến Vi không mấy dư dả về tiền bạc, nên có phần lưỡng lự, nào ngờ Tống Hành nói thẳng là hắn muốn góp vốn, mỗi năm chỉ cần chia cho hắn một phần lợi nhuận là được.
Hắn muốn gì đều viết rõ trên mặt. Thi Yến Vi không muốn lợi dụng hắn, càng không muốn nợ ân tình. Nàng gạt đi, nói rằng sẽ chia cho hắn năm phần, nếu hắn không chịu thì khỏi cần bàn chuyện này nữa.
Thấy nàng kiên quyết như thế, Tống Hành đành phải chấp thuận, sau đó còn lấy cớ Tống Thanh Hòa cũng muốn cùng mình đến Lạc Dương để “mời” nàng đi chung, vừa tiện vừa an toàn, lại còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thi Yến Vi vẫn còn ít nhiều băn khoăn, nhưng nghe nói Tống Thanh Hòa cũng đi, nàng liền sảng khoái nhận lời.
Hai ngày sau, nàng thu xếp xong mọi việc, giao trà phường cho Ngân Chúc trông coi, đến ngày thứ ba thì cùng Tống Thanh Hòa ngồi xe ngựa, theo Tống Hành lên đường đi Lạc Dương.
Đến nơi, Tống Hành sắp xếp cho hai người ở hai tiểu viện sát nhau.
Thi Yến Vi tích cực tìm kiếm mặt bằng, sau khi trà phường khai trương, nàng còn quen biết thêm một nữ thương họ Lâm trong thành, thỉnh thoảng sẽ lui tới phủ của đối phương thăm hỏi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, việc buôn bán ở trà phường dần đi vào quỹ đạo và bắt đầu có lãi.
Thu sang, việc tu sửa cung Thượng Dương và thành Tử Vi gần như hoàn tất.
Một chiều nọ, Tống Hành tới tìm Thi Yến Vi, mời nàng ngày mai cùng tới cung Thượng Dương ngắm cảnh, nói rằng Tống Thanh Hòa cũng sẽ đi. Thế nhưng, sáng hôm sau, khi Thi Yến Vi bước xuống cỗ xe ngựa do Tống Hành phái tới thì lại không thấy Tống Thanh Hòa đâu cả.
“Hôm nay con bé bận việc không tới được. Nương tử đã đến rồi, chi bằng cùng ta đi xem điện Quan Phong trước.”
Thi Yến Vi thấy chuyện không đơn giản nên khó tránh khỏi nghi ngờ. Tống Hành thấy nàng nhíu mày, biết nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, liền cố ý trêu ghẹo: “Ở đây có biết bao thị vệ và cung nhân, chẳng lẽ nàng còn sợ ta làm gì nàng, ăn thịt nàng chắc?”
Câu ấy khiến Thi Yến Vi vừa thẹn vừa bực, vội lắc đầu, nhỏ giọng biện minh: “Ta đâu có nghĩ thế đâu…”
“Đã không nghĩ thế thì cứ theo ta là được.” Dứt lời, hắn cất bước, dẫn nàng băng qua cổng Đề Tượng để vào điện Quan Phong.
Hắn dẫn nàng đi dạo một vòng, từ điện Quan Phong, điện Lân Chỉ, rồi đến điện Tiên Cư, khắp nơi đều không có gì bất thường. Thế nhưng, đến khi bước chân vào điện Phân Phương, ánh mắt Thi Yến Vi liền bị thu hút bởi hòn đảo nằm giữa hồ nước trong điện.
Tống Hành thấy vậy, rất tinh ý khi hỏi nàng có muốn lên đảo ngắm cảnh không. Thi Yến Vi gật đầu đồng ý. Tống Hành quay đầu, dặn thuộc hạ đi lo liệu. Nào ngờ, đúng lúc đó, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng ác liệt từng xảy ra tại điện Phân Phương, hắn kịch chiến cùng thích khách, máu loang mặt hồ. Một cơn choáng váng ập tới, còn chưa kịp định thần thì quả nhiên đã thấy mặt hồ tung bọt, mấy bóng đen bất thình lình nhảy lên.
Theo phản xạ, hắn kéo Thi Yến Vi vào lòng che chở, tay kia rút trường kiếm bên hông, quát lớn có thích khách!
Chớp mắt, xung quanh rối loạn, thị vệ đều giật mình cảnh giác, đồng loạt rút kiếm bảo vệ Tống Hành.
Đám thích khách ấy đều có thân thủ phi phàm, chiêu nào chiêu nấy đều muốn một đổi một. Dù thị vệ của Tống Hành đều có võ nghệ cao cường, nhưng vì địch đông thế mạnh, hai bên dần rơi vào thế giằng co.
Tống Hành cực lực bảo vệ Thi Yến Vi nên khó tránh khỏi phân tâm. Tên cầm đầu đám thích khách nhận ra nhược điểm của hắn nên xông thẳng về phía Thi Yến Vi. Tống Hành vội nghiêng người tránh đòn, trận thế bỗng chốc rối loạn.
Tên cầm đầu hô gọi thêm đồng bọn vây chặt hắn, Tống Hành vừa cản vừa đánh trả quyết liệt, suýt nữa khiến Thi Yến Vi bị đẩy ngã khỏi vòng tay mình.
Tống Hành muốn ôm nàng lại thật chặt, không ngờ tên cầm đầu lại chớp thời cơ đâm thẳng về phía nàng. Tống Hành gần như không cần suy nghĩ, chưa kịp đưa kiếm ra đã xoay người dùng lưng mình che chắn cho nàng. Hắn cắn răng, chịu đựng cơn đau thấu xương, ánh mắt đỏ rực, đánh trả điên cuồng.
Khi đám thích khách chỉ còn lại vài tên thì thị vệ trong cung mới vội vàng kéo tới. Tống Hành hạ lệnh giữ mạng cho một tên rồi bế ngang Thi Yến Vi ra khỏi điện.
“Âm Nương, đừng sợ, không sao rồi.” Tống Hành không màng đến thương thế trên người mình, dịu giọng dỗ dành nàng. Bất tri bất giác, cách hắn xưng hô với nàng đã đổi thành “Âm Nương”.
Thi Yến Vi lo cho vết thương của hắn, vội nói hắn hãy thả nàng xuống.
Tống Hành nào nỡ buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn, như muốn cảm nhận hơi ấm của nàng nhiều nhất có thể. Chỉ khi biết chắc rằng nhận nàng vẫn bình yên nằm trong lòng mình, hắn mới thấy an tâm. Hắn nói bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Không sao đâu, ta từng chịu những vết thương còn sâu và nặng hơn thế này trên chiến trường. Ta còn chưa cưới Âm Nương, sao chết được chứ…”
Người này phát điên thật rồi, bị thương đến mức này mà trong đầu vẫn chỉ nghĩ đến chuyện ấy.
Vừa rồi hắn liều chết che chở cho nàng, nói không cảm động chính là dối lòng. Nếu giờ hắn ngỏ lời cầu hôn, thì cũng chưa chắc nàng sẽ…
Aiz, sao nàng lại nghĩ tới chuyện này nữa chứ! Thi Yến Vi vội lắc đầu, xua tan những ý nghĩ rối ren trong đầu. Đợi đến khi bị hắn bế lên xe ngựa, nàng mới quay sang hỏi Phùng Quý trên xe có thuốc trị thương không.
Phùng Quý chu đáo cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị sẵn thuốc cao và bột thuốc đề phòng bất trắc. Hắn lục tìm thuốc cầm máu trong hộc, trao tận tay Thi Yến Vi.
“Buông ta ra, ngài bị thương rồi, mau bôi thuốc đi.”
Khi vết thương do đao chém lộ ra, đan xen cùng vô số vết sẹo cũ trên lưng hắn, lòng nàng không khỏi nhói lên, vành mắt đỏ hoe. Từ khi đặt chân đến thế giới này, đây là người đàn ông đầu tiên dám liều cả tính mạng vì nàng, thử hỏi nàng làm sao có thể không rung động?
Thi Yến Vi rắc bột thuốc lên vết thương cho hắn, vừa nhìn những vết sẹo và vết đao chém đang rỉ máu, vừa hỏi hắn có đau không.
Tống Hành nghe ra sự đau xót ẩn giấu trong giọng nàng, cố ý nói đùa để khiến nàng bớt lo: “Nương tử hỏi vết nào?”
Thi Yến Vi bị lời chọc ghẹo của hắn làm đỏ bừng mặt, quấn băng xong thì không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Tống Hành thấy thế thì cũng chột dạ, vội cúi đầu nhận lỗi, giọng đầy hối lỗi: “Ta không muốn nàng lo lắng nên mới nói thế để chọc cười nàng, khiến nàng bớt lo mà thôi, hoàn toàn không có ý bỡn cợt nàng. Nương tử đừng giận nhé.”
Nghe vậy, mặt Thi Yến Vi càng đỏ hơn, cúi đầu không dám nhìn hắn. Nàng đáp bằng giọng ngượng ngùng: “Ta đâu có nghĩ ngài giễu cợt gì ta… Ta chỉ đang lo cho vết thương của ngài thôi. Vừa nãy ngài liều mình cứu ta, ta phải cảm ơn ngài mới đúng.”
Tống Hành gần như không tin nổi vào tai mình. Nàng lo cho hắn, còn nói cảm ơn hắn nữa…
Khoảnh khắc ấy, dường như hắn quên mất cảm giác đau đớn mà vết thương mang lại. Trái tim ngọt ngào ấm áp. Hắn chỉ muốn nâng mặt nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng, hôn nhẹ lên mi tâm nàng. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì, xe ngựa bỗng nảy lên, khiến Thi Yến Vi nghiêng người ngả vào lòng hắn.
Bản năng thôi thúc khiến hắn giữ chặt nàng lại. Hắn đặt tay nàng lên lồng ngực mình, để nàng cảm nhận nhịp tim rộn ràng dưới lớp vải áo.
Hắn rất muốn nói gì đó với nàng. Tống Hành giữ chặt tay nàng, tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, giọng nói cũng trở nên kiên định: “Ở đây chỉ có mỗi mình Âm Nương. Lời ta từng nói với nàng, đến nay vẫn còn nguyên giá trị. Ta yêu Âm Nương, đời này không muốn cưới ai khác ngoài nàng. Ta có thể thề, cả đời chỉ có mỗi nàng, kính nàng, yêu nàng, trân trọng nàng, tuyệt đối không để nàng phải chịu ấm ức, cũng không khiến nàng phải thấy gò bó. Nếu nàng vẫn chưa tin ta, ta có thể viết một phong thư, chờ đến ngày ta đăng cơ xưng Đế, sẽ đóng ngọc tỷ rồi đưa cho nàng giữ.”
Vừa nói, Tống Hành vừa đặt ngón cái lên lòng bàn tay, bốn ngón còn lại giơ lên, thành tâm thề thốt: “Nếu vừa rồi có nửa câu dối trá, thì để ta…”
Hắn còn chưa nói hết, Thi Yến Vi đã đưa ngón tay lên chặn môi hắn: “Gia chủ gánh vác sự an nguy của mấy triệu bá tánh phương Bắc, sao có thể ăn nói bừa bãi được.”
Đầu ngón tay nàng mềm mại, ấm áp, Tống Hành không kìm lòng được, dùng bàn tay to lớn phủ lên mu bàn tay nàng, rồi đặt lại lên lồng ngực mình: “Âm Nương vẫn chưa cho ta câu trả lời.”
Mặt Thi Yến Vi đỏ bừng, nóng ran đến tận vành tai, nàng chỉ biết gật đầu, ngoài ra không nói câu nào.
Tống Hành thấy nàng gật đầu, niềm vui như vỡ òa trong lồng ngực, hạnh phúc đến mức chỉ muốn ôm nàng xoay xoay mấy vòng. Tiếc rằng không gian trong xe ngựa quá chật, hắn lại đang bị thương, nên phải nén xuống.
“Ngoắc tay nào.” Tống Hành giơ ngón út lên, dùng cách giao hẹn của trẻ con để đòi một lời hứa từ nàng, “Ngoắc tay rồi thì không được nuốt lời đâu đấy nhé.”
Thi Yến Vi chê hắn trẻ con, nhưng cuối cùng vẫn đưa ngón tay út ra, móc tay với hắn.
“Ngoắc tay treo tiền, trăm năm không được đổi ý.” Thi Yến Vi còn lẩm bẩm câu nói quen thuộc từ hồi nhỏ.
Tống Hành chìm đắm trong hạnh phúc, nghiêm túc sửa lời nàng: “Âm Nương phải nói là ngàn năm, vạn năm không được đổi ý thì mới đúng.”
Xe ngựa dừng lại trước cổng, Tống Hành kiên quyết bế nàng vào trong, đồng thời căn dặn hạ nhân, ngày mai phải đưa Tống Thanh Hòa trở về Thái Nguyên chuẩn bị xuất giá.
Khi y sư tới, Thi Yến Vi đang dùng nước ấm lau vết thương cho hắn. Nàng lo cho thương thế của hắn đến mức không để ý tới tấm lưng rắn chắc, đường nét rõ ràng, tràn đầy sức mạnh kia.
Không bao lâu sau, y sư đã khám xong, giúp hắn đổi thuốc, kê thêm một thang thuốc sắc rồi được người hầu dẫn ra ngoài.
Tống Hành tĩnh dưỡng suốt nửa tháng trong phủ, đóng cửa không tiếp khách, bên ngoài đều truyền tai nhau rằng hắn bị trọng thương, phải nằm liệt giường.
Khoảng thời gian ấy, ngày nào hắn cũng quấn quýt bên người Thi Yến Vi, hết dỗ dành lại nài nỉ nàng thay thuốc, lau người cho mình, tìm cơ hội khoe mẽ vóc dáng đáng tự hào của mình.
Đôi mắt nàng, đôi môi nàng, đều xinh đẹp đến mức khiến hắn chỉ muốn hôn tới tấp. Nhưng hắn sợ quá vồ vập sẽ khiến nàng hoảng sợ, nên chỉ dám nhân lúc nàng không để ý, đặt một nụ hôn thoáng qua lên trán hoặc má nàng, giống như chuồn chuồn chạm nước.
Mỗi đêm, d*c v*ng như thiêu đốt, hắn không dám ở chung một phòng với nàng, đành phải tự mình giải quyết.
Hôm ấy, Tống Hành cải trang, đi theo lối nhỏ sau vườn rời phủ, lúc trở về, cả người hắn mang theo sát khí lạnh lẽo và cả mùi máu tanh phảng phất.
Chỉ một ngày không gặp mà hắn đã nhớ nàng quay quắt. Hắn thuận theo tiếng lòng, lặng lẽ bước vào phòng nàng, ngồi bên mép giường ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ say của nàng.
Thi Yến Vi hơi cau mày, dường như không thể ngủ yên. Tống Hành không nhịn được, vươn tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa hàng mi đang nhíu lại của nàng, đúng lúc ấy, nữ lang từ từ mở mắt.
Trời tối đen như mực, chẳng nhìn rõ là ai, nhưng chẳng hiểu sao, nàng lại thấy thân thuộc, yên tâm đến lạ. Nàng nắm lấy cổ tay hắn, khẽ gọi: “Tống Hành…”
Tống Hành vuốt gò má nàng, giọng rất mực cưng chiều: “Là ta, Âm Nương. Giấc mộng thường trái ngược, Âm Nương đừng sợ.”
Nàng mơ thấy hắn đang giết người, nhưng lòng lại không hề kinh hoảng, bởi nàng tin, hắn sẽ không lạm sát người vô tội.
Trong mộng là đám thích khách đáng sợ, khiến nàng vẫn còn hoảng hốt. Lại gặp đúng đêm tối đen mịt mùng thế này, đầu óc hỗn loạn, nàng ngồi bật dậy ôm chầm lấy hắn, như cầu chút hơi ấm và cảm giác an toàn.
Tống Hành cũng xoay người ôm nàng vào lòng, giọng trầm thấp khẽ hỏi: “Ta… có thể hôn nàng không?”
Một câu hỏi khiến mặt nàng đỏ bừng, tim đập loạn nhịp. Nàng như phân vân, rồi bỗng gật đầu.
Cuối cùng cũng được nàng cho phép, Tống Hành không dằn lòng nổi nữa. Hắn nâng cằm nàng lên, đôi môi mỏng nôn nóng phủ xuống.
Hắn cạy mở đôi môi nàng, đầu lưỡi chen vào miệng nàng khuấy đảo, thỏa sức tìm kiếm hương vị trong lành ngọt ngào. Ngay cả hơi thở của nàng cũng mang theo vị ngọt, khiến hắn càng hôn càng mê đắm.
Nụ hôn của hắn chẳng theo trật tự nào cả, Thi Yến Vi bị hôn đến khó thở, hai tay cố đẩy vai hắn ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt.
Đầu óc nàng trống rỗng, trong cơn mê man vẫn sực thấy có điều không ổn, lập tức tỉnh táo trở lại. Nàng cắn nhẹ đầu lưỡi hắn, đập lên cánh tay hắn.
Lẽ nào Tống Hành lại không biết mình mới vượt giới hạn? Sợ làm nàng sợ hãi nên vội vã rời khỏi môi nàng, vẻ mặt như đứa trẻ làm sai, cúi đầu ủ rũ. Hắn đỡ nàng nằm xuống, đắp kín chăn cho nàng, sau đó bước ra ngoài.
Đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại chút nóng hổi. Hắn không chỉ cao lớn, mà nơi kia cũng…
Thi Yến Vi bị dọa sợ, thậm chí lóe lên suy nghĩ muốn hủy hôn.
Hôm sau, khi Tống Hành tới ăn sáng cùng nàng. Thi Yến Vi gần như không nhìn hắn lấy một lần. Gương mặt thì còn đỡ, chứ từ thắt lưng trở xuống thì nàng tuyệt nhiên không dám nhìn tới.
Tống Hành sao lại không biết vóc dáng mình có phần khác thường, trong lòng cũng phiền muộn không thôi. Vậy nên đêm hôm ấy, hắn lại tới tìm nàng, muốn nói chuyện cho rõ.
Đại ý là… phải giúp nàng làm quen dần dần.
Thi Yến Vi vừa thẹn vừa giận, lại thêm nỗi sợ sẵn có, nên chỉ biết lắc đầu không ngừng.
Tống Hành dịu giọng an ủi: “Âm Nương đừng sợ. Trước khi thành thân với nàng, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện vượt giới hạn.”
Thi Yến Vi đỏ mặt tía tai, vẫn chưa hiểu rõ, lí nhí hỏi: “Vậy… vậy thì phải… phải làm quen thế nào…”
Lời còn chưa dứt, Tống Hành bỗng khom người xuống, để eo nàng ngang bằng mép giường.
Tà váy bị hắn vén lên, lớp vải trắng mỏng phủ đến dưới đầu gối, nàng thấy rõ mái tóc đen của hắn được buộc gọn trong kim quan.
Thi Yến Vi chưa từng nghĩ, người như hắn, lại có thể có khía cạnh này. Nàng nắm chặt làn váy bên hông, cố sức nén lại những âm thanh sắp thoát ra khỏi cổ họng.
Nàng càng nhịn giỏi thì Tống Hành lại càng muốn xem nàng có thể nhịn được bao lâu. Càng nghĩ hắn lại càng thấy hứng thú, động tác chuyên chú, cả người nàng dần toát mồ hôi mỏng.
“Tống… Hành…”
Thi Yến Vi rốt cuộc cũng không địch lại được hắn, âm thanh bật ra từ cổ họng đã mang theo mấy phần run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mệt đến rã rời, váy áo lẫn vai áo hắn đều bị nàng vò đến nhăn nhúm, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt đỏ hồng.
Tống Hành đứng dậy, tự rót một chén trà ấm, sợ để phí nên uống cạn, sau còn nhấp thêm hai ngụm, dường như vẫn còn dư vị chưa nguôi.
“Âm Nương có thích ta như vậy không?”
“Nương tử ngoan, thế này đã là gì, đến ngày lập nàng làm Hoàng hậu thì mới gọi là “ức h**p” cho kỳ được. Đến lúc đó, tất sẽ khiến nàng phải nằm trên giường điều dưỡng ba đến năm ngày mới thôi.”
Từ đó về sau, suốt nửa tháng trời, cứ cách một ngày là Tống Hành lại tới tìm nàng, lặp lại chuyện đó. Tuy có lúc Thi Yến Vi cũng thấy mệt, nhưng phần lớn vẫn thoải mái, nên cũng mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trước ngày Trung Thu, có tin khẩn truyền đến từ Phượng Tường: Vương Sùng dẫn quân từ Phượng Châu tiến công Kỳ Châu. Tống Hành cùng Trình Diễm và các tướng lĩnh bàn bạc đến tận canh một mới về phủ.
Sáng ngày Trung Thu, Thi Yến Vi từ trà phường trở về thì thấy Tống Hành đã chờ sẵn trong viện của nàng, đi kèm với hàng loạt chậu cúc mùa thu muôn màu muôn vẻ và đủ kiểu đồ ăn vặt nàng thích.
Tống Hành cùng nàng ngắm trăng rồi bế nàng đến phòng tắm. Thi Yến Vi xấu hổ, nhất định không cho hắn c** đ* chui vào bồn tắm cùng mình.
“Ta chỉ dọa nàng thôi, sao lại tin là thật rồi? Ta chỉ muốn học cách hầu hạ nàng tắm rửa thay xiêm áo mà thôi.”
Dĩ nhiên Thi Yến Vi không tin vào lời ngụy biện đó. Nàng biết hắn chỉ muốn ngắm mình, nhưng thấy cách hắn phục vụ cũng xem như chu đáo, nên không vạch trần hắn nữa.
Tống Hành kiên nhẫn dùng đậu tắm xoa lưng cho nàng, dội nước, giúp nàng thay y phục, xỏ giày.
Lúc giúp nàng mặc quần áo vào, đương nhiên hắn muốn ngắm nhiều hơn chút, nhưng sợ nàng có thể chất thiên hàn, dễ nhiễm lạnh, cuối cùng đành ngoan ngoãn mặc đồ cho nàng.
Mang giày xong, Tống Hành bế nàng rời khỏi phòng tắm, dùng chăn quấn lại rồi mới bắt đầu lau tóc cho nàng.
Tóc vừa khô thì bàn tay cũng bắt đầu không yên phận. Hắn vuốt nhẹ bờ vai trắng mịn như tuyết, rồi thấp giọng hỏi: “Âm Nương có biết nhũ danh của ta là gì không?”
Thi Yến Vi lắc đầu, bảo hắn đừng úp mở nữa.
Tống Hành ôm nàng vào lòng, môi mỏng nhếch lên, chậm rãi nói ra ba chữ: “Quỳ Ngưu Nô.”
Thi Yến Vi nghĩ ngợi môt lúc, chợt giơ tay vỗ nhẹ l*n đ*nh đầu hắn, mỉm cười trêu ghẹo: “Tên này cũng hợp lắm, sức trâu như chàng, đúng là chẳng ai sánh nổi.”
Tống Hành cúi đầu, giọng hắn hơi khàn: “Gọi ta đi, Âm Nương.”
Gió luồn nhẹ qua khung cửa, áp lên làn da trắng ngần, nhưng Thi Yến Vi chẳng thấy lạnh, trái lại, cả người nàng cứ nóng dần lên. Nàng cố nén tiếng cười, gọi hắn: “Nhị lang… Quỳ Ngưu Nô…”
Chẳng biết từ khi nào y phục đã trượt khỏi bờ vai, trân ngọc lộ ra trước mắt, Tống Hành hé môi, cúi xuống.
Nàng vòng tay qua cổ hắn, tiếng ngân bật ra, quyến luyến đến động lòng.
Thật lâu sau, Tống Hành đặt nàng nằm xuống, rồi quỳ xuống cuối giường, làn gió lại lướt qua, m*n tr*n trên đôi chân nàng.
Xong xuôi, hắn kể cho nàng nghe tình hình ở Phượng Tường. Vì muốn nàng được an toàn nên ngày mai, hắn sẽ đưa nàng trở về Thái Nguyên.
Thi Yến Vi biết hắn làm vậy là vì nghĩ cho mình, dĩ nhiên gật đầu đồng ý.
Sợ nàng lo sợ linh tinh nên Tống Hành cố ý nán lại lâu hơn, vỗ về nàng một lúc lâu, mãi đến khi nàng yên tâm ngủ thiếp đi thì mới lấy y phục đi tắm.
Hắn ngâm mình trong bồn nước rất lâu, đến mức cánh tay cũng tê rần. Trong đầu toàn là hình ảnh của nữ lang, cuối cùng mới có thể “giải phóng” chính mình.
Hôm sau, Tống Hành đưa Thi Yến Vi đến ngoại thành, chờ mãi đến khi chiếc xe ngựa chở nàng khuất hẳn khỏi tầm mắt, hắn mới ngậm ngùi quay về.
Trận chiến ấy kéo dài suốt hơn nửa năm, đầu mùa hạ năm sau, Tống Hành khải hoàn trở về.
Toàn phủ đều đã biết hắn muốn cưới nàng làm chính thất nên Tống Hành cũng chẳng còn điều gì phải cố kỵ. Sau khi bái kiến Tiết phu nhân, hắn tiến lên, nắm tay Thi Yến Vi dẫn về Thối Hàn cư.
Mấy tháng không gặp, Lệ Chi đã lớn hơn nhiều, ngày càng tròn trịa đáng yêu, bầu má phúng phính. Tống Hành biết khoảng thời gian này nó luôn ở bên, chơi đùa cùng Thi Yến Vi nên vung tay, thưởng cho thiện phòng mỗi người mười lượng bạc.
“Tối nay Âm Nương nhất định phải thưởng lớn cho ta đấy.”
Trong phòng, Tống Hành vừa ôm eo Thi Yến Vi đã muốn hôn nàng.
Thi Yến Vi nhăn mày vì cả người hắn đầy mồ hôi, gương mặt râu ria lún phún, liền giục hắn đi tắm, hạ lệnh không chút nể mặt: “Về sau, hễ từ bên ngoài trở về mà không tắm sạch, không cạo râu, thì đừng có chạm vào ta.”
Dù nhớ nàng đến mức nào đi nữa thì Tống Hành cũng phải răm rắp nghe lệnh. Hắn chạy ào vào phòng tắm, dội nước rửa sạch.
Hắn tắm xong, lúc trở ra thì thấy Thi Yến Vi đang ngồi bên cửa sổ luyện chữ. Tống Hành đứng một bên, nhìn nàng hạ bút, thấy nét chữ của nàng không mấy đẹp mắt, bèn ngồi xuống, nắm tay nàng, dạy nàng từng nét một.
Tư thế này quá mức gần gũi, Tống Hành phải hết sức kiềm chế, không dám nghĩ nhiều, nhìn nhiều, dằn xuống khát vọng trong lòng thì mới giữ được dáng vẻ bình tĩnh.
“Nếu nương tử muốn luyện chữ cho đẹp thì sẽ phải bỏ nhiều công sức đấy.” Tống Hành nhìn nét chữ nàng viết ra trước đó, sợ mích lòng nàng nên chọn cách nói giảm nói tránh.
Thi Yến Vi ngoan ngoãn tiếp thu, gật đầu đáp một tiếng “được”. Nàng chu môi, gọi hắn là “Ngưu Nô sư phụ” một cách đầy tinh nghịch.
Tống Hành đoạt luôn cây bút lông trong tay nàng, đang định “dạy dỗ” một phen thì bên ngoài, Phùng Quý đã lên tiếng bẩm báo: Tiết phu nhân cho mời hắn sang bên đó.
Tại Thúy Trúc cư, Tiết phu nhân hỏi về hôn sự giữa hắn và Thi Yến Vi.
Tống Hành đáp rằng, hắn không muốn thành thân trước khi đăng cơ, đợi sau lễ đăng cơ, hắn sẽ cưới nàng.
Tiết phu nhân nghe xong cũng không phản đối, chỉ hỏi thêm vài chuyện rồi sai người dẫn hắn rời đi.
Tống Hành trở lại Thối Hàn cư, trước tiên hắn đi tìm Thi Yến Vi, bế nàng đặt lên trường án, giữ chặt cổ chân nàng.
Hắn có sức mạnh vượt trội, nàng không giãy ra được, đôi tay nhỏ nắm lấy mép bàn, ánh mắt nhìn hắn như nhìn mãnh thú.
Thi Yến Vi không hiểu nổi vì sao hắn lại mê mẩn chuyện này đến vậy, hơi nhíu mày, nhưng Tống Hành cũng không để nàng có thời gian để suy nghĩ. Dưới sự trêu chọc hết lần này đến lần khác của hắn, cả người nàng nhũn ra, chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Chuyện như vậy xảy ra quá nhiều lần, muốn đếm cũng chẳng nhớ mà đếm. Đợi hắn thỏa mãn thì nàng cũng mệt, không nhấc nổi cánh tay.
Tống Hành không định tha cho nàng dễ dàng, bế nàng ngồi lên đùi, cởi chiếc đai lưng có gắn vòng ngọc, kéo bàn tay nhỏ của nàng lại.
Thi Yến Vi tròn mắt không thể tin nổi, liều mạng muốn rút lui, nhưng Tống Hành nào có để nàng được như ý, bàn tay thô to bao trọn mu bàn tay nàng, chẳng để lòng bàn tay có nửa phần rảnh rỗi.
Đến tháng sáu, Tống Hành xử lý xong mọi việc ở Thái Nguyên, mang theo cả gia quyến tiến về Lạc Dương, chính thức làm chủ thành Tử Vi.
Tháng bảy, Thái sử lệnh định ngày lành đăng cơ và lập Hậu, Thượng phục cục cũng cử người đến đo người, may cát phục cho Tống Hành và Thi Yến Vi.
Kết thúc nghi lễ, Tống Hành và nàng cùng ngồi long liễn trở về điện Triều Nguyên.
Ngoài màn giường, xiêm y vương vãi đầy đất, cát phục của Hoàng hậu và long bào mười hai chương của Hoàng đế đan chồng lên nhau.
Bên ngoài trời vẫn còn sáng, Thi Yến Vi không dám nhìn hắn, trong lòng run sợ, co chân lại đầy bất an.
Tống Hành dùng tay đè chân nàng xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, chân thành khen ngợi: “Âm Nương xinh đẹp tuyệt trần, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian.”
Thi Yến Vi còn đang hoảng hốt, nào nghe lọt những lời đường mật kia, yếu ớt cầu xin hắn hãy biết giữ chừng mực.
Tống Hành đáp một câu “sẽ cố gắng”, rồi quỳ xuống, bắt đầu “nhóm lửa” trên cơ thể nàng.
Một khắc sau, Tống Hành đứng dậy, vén màn giường, cầm chén trà súc miệng, rồi quay lại bên nàng, cúi xuống hỏi: “Nàng sợ sao?”
Hai gò má Thi Yến Vi đỏ bừng, không nói lời nào, chỉ im lặng gật đầu.
Tống Hành v**t v* gò má và tóc mai nàng, dịu giọng trấn an, bảo rằng hắn sẽ nhẹ nhàng.
Dù trong lòng đã chuẩn bị từ sớm, dù Tống Hành cũng từng làm vậy với nàng không ít lần, nhưng đến lúc này nàng vẫn thấy hồi hộp, nước mắt thành hàng.
Nghe giọng nàng nghẹn ngào đến đáng thương, Tống Hành sao nỡ nhẫn tâm? Hắn lau mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán, định dừng lại.
Thi Yến Vi hiểu rõ chuyện này chỉ sợ tránh được mồng một chứ chẳng tránh nổi ngày rằm. So với việc cứ phải làm trong sự lo lắng, chi bằng thử một lần cho xong.
Nghĩ đến đó, nàng chủ động vòng tay ôm ngang hông hắn, kéo hắn lại.
Tống Hành đau lòng nói: “Âm Nương, ta không muốn làm nàng đau. Đều là lỗi của ta, khiến nàng chịu khổ…”
Thi Yến Vi nhìn thấy sự áy náy tràn ngập trong mắt hắn. Một ý nghĩ xẹt qua đầu, nàng đỏ mặt, chủ động nâng khuôn mặt hắn lên, chạm môi lên môi hắn.
Đây là cách nàng hồi đáp thì sao hắn còn nhẫn nại tiếp được? Hắn cuống quýt hôn trả, nương theo ý nàng, âu yếm không rời.
Nước mắt nàng vẫn không ngừng tuôn rơi, dù có ôm hôn cũng không thể ngăn lại những tiếng nấc khe khe. Tống Hành đau lòng đến cực điểm, bèn đưa cổ tay đến sát môi nàng, bảo nàng cắn hắn.
Phải mất rất lâu sau, Tống Hành mới dịu đi cơn khát, cúi xuống hôn những giọt lệ còn đọng trên mặt nàng, để nàng nằm nghỉ một lúc.
Dù quá trình khá nhọc nhằn nhưng Thi Yến Vi vẫn có thể cảm nhận được sự kiềm chế và nhẫn nại của Tống Hành. Nàng cố điều hòa hơi thở, để bản thân thả lỏng hơn.
Tống Hành thương nàng là lần đầu, nên không dám phóng túng quá mức, dừng lại sau hai lượt.
Hắn lau sạch cho nàng, bôi thuốc mỡ đã dặn Thái y điều chế, rồi lấy chăn sạch bọc nàng lại, ôm chặt trong lòng. Hắn ngồi sau bình phong, để cung nhân vào thay lớp đệm phủ dính giọt máu đỏ tươi như đóa hồng mai ở trên giường.
Tống Hành xoa bụng cho nàng, dỗ nàng đi ngủ. Hắn ngồi bên trông nàng rất lâu, cho đến tận canh ba, ngoài cửa sổ tĩnh lặng thanh vắng, Thi Yến Vi mới lười biếng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy bụng đói cồn cào.
“Biết thế nào nàng cũng đói nên ta đã bảo cung nhân hâm nóng cơm canh trong bếp phụ rồi.” Vừa nói, Tống Hành vừa đỡ nàng ngồi dậy, giúp nàng mặc y phục.
Chân tay Thi Yến Vi mềm nhũn, mỗi bước di chuyển đều nhói đau, không nhịn được trừng mắt lườm Tống Hành. Hắn biết mình đuối lý, chỉ biết cụp mắt im lặng, ôm nàng đặt lên giường La Hán, đoạn sai người truyền bữa.
Chẳng bao lâu sau, thức ăn được dọn ra. Tống Hành gắp mấy miếng thịt bỏ vào bát nàng, dùng đũa gỡ sạch xương cá, rồi đặt vào bát cho nàng.
Trong bát đầy ắp, nàng bảo hắn nhân lúc còn nóng thì ăn đi.
Tống Hành vừa đăng cơ, trên triều có rất nhiều việc cần đến hắn xử lý, ngày nào cũng bận rộn đến độ không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng vì lo cho sức khỏe của nàng, hắn không phê tấu trong thư phòng mà giữ nàng lại điện Triều Nguyên nơi hắn đang ở, ngày ba lượt sáng, trưa, tối đều tự tay xoa thuốc tiêu sưng hạ nhiệt cho nàng.
Trà phường bên người có người lo liệu chu toàn, Thi Yến Vi không cần phải bận tâm gì nhiều. Ngược lại, trong cung có nhiều quy chế nàng thấy chưa hợp lý, liền tính đến chuyện sửa đổi sao cho thỏa đáng.
Nàng nằm tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể cũng dần hồi phục, nhưng không vì thế mà Tống Hành vội vàng ép buộc nàng. Hắn để nàng “nghỉ” tròn bảy ngày, mãi đến tối nay, sau khi hai người rửa mặt súc miệng xong thì hắn mới cẩn thận ôm nàng lên giường.
Ký ức đêm đó vẫn còn khá sâu đậm, Thi Yến Vi không khỏi rụt người, tay vô thức đặt lên bụng.
Tống Hành kiên nhẫn vỗ về nàng, sau khi hôn môi thì đổ chút cao dược trong bình sứ ra, thoa lên chỗ cần thiết. Cả thân hình cao lớn áp sát, mười ngón tay đan chặt tay nàng, cũng chẳng dám mạnh bạo, chỉ có thể kìm chế đến mức mồ hôi ướt trán, gân xanh hằn lên.
Mỗi lần đều dừng ở hai lượt, Tống Hành không muốn nàng có tâm lý sợ hãi chuyện này nên luôn hết lòng dẫn dắt nàng nhập cuộc, rồi dần cảm nhận được lạc thú trong đó.
Lần đầu tiên Tống Hành nhận ra nàng có cảm giác ấy là vào một đêm của ba tháng sau, khi Thi Yến Vi chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, bảo hắn hôn nàng và níu lấy hắn không rời.
“Âm Nương…”
Tống Hành khẽ gọi tên nàng, bế nàng ngồi trên đùi mình, thử để nàng giữ thế chủ động.
Thi Yến Vi chưa từng làm vậy bao giờ, hốc mắt ẩm ướt, nàng rúc đầu vào hõm vai hắn, tiếng nức nở nho nhỏ bật ra.
Tống Hành dùng bàn tay thô to vuốt dọc sống lưng nàng để trấn an, sau đó luồn tay ra phía sau vịn vào eo nàng, dịu dàng nâng đỡ.
…
Hôm sau, khi Thi Yến Vi tỉnh giấc, bên người đã chẳng còn bóng dáng Tống Hành. Cả người nàng đã được lau rửa sạch sẽ, thơm tho, trong ký ức mơ hồ còn sót lại, dường như hắn chính là người đã tự tay chăm sóc nàng rồi mới rời đi.
May đang là mùa đông, cổ áo không bị trễ xuống, khỏi lo có người trông thấy vết tích trên cổ.
Chớp mắt đã đến Nguyên Đán. Sau buổi gia yến của hoàng thất, Tống Hành dẫn Thi Yến Vi giẫm tuyết tìm mai, vào vườn hái mấy nhành hoa, rồi cõng nàng trở về.
Thi Yến Vi cắm cành mai đó vào chiếc bình bát giác men xanh, rót cho mình một chén trà nóng, thong thả nhấp từng ngụm.
Tống Hành ngồi cạnh nàng, uống nốt thang thuốc. Vì nàng đã tắm gội trước khi dự yến nên lúc này hắn đành tự mình vào phòng tắm, gột sạch thân thể.
Trong phòng đốt than đỏ rực, hơi ấm lan tỏa như ban ngày. Khi Tống Hành quay lại, Thi Yến Vi đang ngồi dưới ngọn đèn, chuyên chú đọc sách.
Hắn bước đến, lấy quyển sách trong tay nàng, bế nàng lên rồi cúi đầu, trao cho nàng một nụ hôn nồng nàn. Thi Yến Vi chỉ kịp đẩy hắn, bảo vào trong, nhưng Tống Hành không làm theo ý nàng, cứ thế đặt nàng nằm xuống giường La Hán, bắt đầu cởi từng lớp hoàng bào vàng ươm trên người mình.
Sợ nàng bị lạnh, hắn không cởi y phục nàng mà chỉ xốc vạt áo, cúi đầu vùi mặt xuống.
Chiếc sạp nhỏ chịu va đập, phát ra tiếng kêu “cót két”, sách rơi xuống đất, trâm cài trên tóc nàng cũng lắc lư suýt rơi.
Tầm nhìn bỗng nâng cao hẳn, lại còn hoàn cảnh thế này, Thi Yến Vi cảm thấy hơi bỡ ngỡ, nhưng chưa kịp nhìn kỹ xung quanh thì Tống Hành đã “tấn công” dồn dập.
Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ lơ mơ cảm nhận từng bước hắn di chuyển, vững chãi và trầm ổn, như muốn khắc ghi từng cử động ấy vào tận trái tim nàng.
…
Giờ Tý, đúng lúc pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, Thi Yến Vi kiệt sức, được hắn ôm ngang trong lòng ngắm cảnh. Nàng vẫn còn hơi sợ hãi trước những gì vừa xảy ra. Thể lực lẫn sức bền của hắn thực khiến người ta phải kiêng dè.
Tống Hành hôn lên trán nàng, giọng điệu vừa tha thiết lại vừa kiên định: “Âm Nương, năm tháng nối dài, kiếp này sang kiếp khác, ta và nàng sẽ mãi chẳng lìa xa.”
Thi Yến Vi đã mơ màng cơn buồn ngủ, khẽ “ừm” một tiếng trong vô thức, rồi thiếp dần đi trong vòng tay hắn…
Ba năm sau, nước Triệu có Hoàng Thái tử.
Thi Yến Vi bắt tay vào việc đưa học đường dành cho nữ sinh ra khỏi kinh thành, lan rộng đến các vùng ngoài Lạc Dương. Cũng trong khoảng thời gian ấy, nàng mua một phủ đệ bên ngoài cung, bắt đầu cuộc sống nửa trong nửa ngoài.
Có khi hơn mười ngày không về, khiến Tống Hành buộc phải tự mình xuất cung đi tìm.
Hắn ôm nàng đứng trước cửa sổ, muốn nàng ngắm giàn hoa tường vi nở rộ bên ngoài.
Y phục hai người chưa được rút đi, nhưng tư thế lại thân mật khắng khít. Vị đế vương trẻ tuổi ấy vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh nghiêm trang, song hành vi lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Cảm giác tồn tại mà hắn mang đến quá mãnh liệt, quá áp đảo, khiến Thi Yến Vi chẳng còn tâm trí đâu để ngắm hoa. Nàng bị hắn dày vò đến khóc thút thít, không ngừng đấm vào người hắn để trút giận.
Tống Hành luôn chiều nàng trong mọi chuyện, nhưng mỗi việc này thì hắn cực kỳ cố chấp. Dù nàng có khóc đến khàn cả giọng, hắn vẫn không biết mệt, cứ ôm chặt nàng không rời.
Trước tấm gương lớn của nữ lang, chẳng biết y phục hai người rơi xuống đất tự khi nào. Đôi mắt phượng của Tống Hành dán chặt vào mặt gương, dõi theo bóng hình nàng với búi tóc nghiêng lệch, bật khóc nức nở.
Một tiếng “Keng” vang lên, trâm vàng rời khỏi búi tóc, mái tóc đen nhánh xõa tung, khiến nàng trông càng yếu ớt mỏng manh, ánh mắt Tống Hành như bị nung đỏ.
“Âm Nương muốn lấy mạng ta sao?” Tống Hành khàn giọng hỏi.
Thi Yến Vi co người lại, sắc hồng lan tận vành tai, nhưng vẫn cố sức lắc đầu.
Tống Hành đợi nàng bình tâm trở lại, nhưng vẫn chưa chịu dừng tay. Rất nhanh sau đó, Thi Yến Vi đã có cảm giác như lạc vào tầng mây, đầu óc trống rỗng, cả thế giới chỉ còn lại nàng và Tống Hành.
“Gọi ta đi, Âm Nương.” Giọng Tống Hành khàn thấp, xen chút dụ dỗ.
Ý thức của nàng bị dẫn dắt, khó nhọc bật thành mấy chữ: “Nhị lang… Quỳ Ngưu Nô…”
Thanh âm của nữ lang mềm nhẹ, như làn gió xuân thoảng qua. Tống Hành chẳng thể che giấu tình ý. Hắn cũng không nhớ rõ mình đã chân thành bày tỏ với nàng được bao nhiêu lần.
“Âm Nương, Dương Sở Âm, ta yêu nàng.”
Dứt lời, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, gắn bó không rời.
…
Giữa tháng năm mùa hạ, Tống Hành đưa Thi Yến Vi đến cung Hoa Thanh tránh nóng.
Năm tháng vùn vụt trôi qua, năm Tống Hành bốn mươi hai tuổi, đại nghiệp thống nhất thiên hạ cuối cùng cũng hoàn thành.
Ba năm sau, Hoàng Thái tử vừa tròn mười tám tuổi thành thân. Tống Hành ban chiếu thoái vị, cùng Thi Yến Vi lên đường đến Tây Vực.
Họ nếm thử rượu nho thơm mát ở nước Cao Xương; ngắm bầu trời sao lấp lánh giữa sa mạc Gobi; Tại nước Vu Điền và Khắc Lặc Hãn, họ mua đủ loại châu ngọc, cùng chọn ra loại phù hợp để chế tác thành trang sức và đồ lưu niệm. Thi Yến Vi cũng du ngoạn vòng quanh nước Khang, phải đến lúc này nàng mới biết đà điểu ở đây đủ sức chở một nữ lang. Bên đống lửa trại, nàng học điệu múa Hồ Huyền từ người Khang. Tống Hành muốn nàng vui vẻ nên dù chẳng quen múa hát thì vẫn ngốc nghếch xoay tròn theo nàng.
Sau cùng, họ từ Quy Tư trở về nước Triệu, ngang qua Sa Châu, đúng lúc rừng dương vàng rực, Thi Yến Vi thấy thích, nên ở chơi thêm mấy ngày.
Bên bờ suối Nguyệt Nha, Thi Yến Vi ngồi trên lưng ngựa, Tống Hành đi bộ bên cạnh, dắt dây cương.
Dưới vòm trời sao rực rỡ, Tống Hành nghiêng đầu hỏi nàng sau khi trở về Triệu quốc, nàng muốn đến nơi nào trước tiên.
Thi Yến Vi nghĩ ngợi một thoáng, nhìn bóng lưng vững chãi như núi của hắn, chầm chậm hé môi, thốt ra ba chữ: “Thành Cẩm Quan.”
Tống Hành đáp một tiếng “được” rồi bất ngờ dừng bước. Thi Yến Vi còn chưa kịp hỏi, hắn đã vung tay, bế nàng từ trên ngựa xuống.
Cả người nàng áp sát vào lòng hắn, bị hơi nóng quanh thân hắn hun đến đỏ bừng mặt mày.
Tống Hành vòng tay ôm chặt eo nàng, để nàng cao hơn một bậc, ngẩng đầu đối diện vào đôi mắt trong veo của nàng, dịu dàng nói:
“Triệu quốc cũng được, Tây Vực cũng thế. Âm Nương ở đâu, ta sẽ ở đó. Trước kia ta không tin thần linh, chẳng tin luân hồi. Nhưng từ khi gặp nàng, ta liền mong mỏi có kiếp sau, vì ta muốn đời đời kiếp kiếp ở bên nàng cho đến bạc đầu.”
Lời tỏ tình ấy như được hắn rút ruột rút gan để nói ra. Thi Yến Vi nào phải gỗ đá, sao nàng có thể không cảm động? Đôi tay trắng muốt vươn ra, nâng gương mặt hắn lên, giọng nàng dịu dàng như nước: “Nhị lang…”
Nàng gọi hắn một tiếng, rồi nhắm mắt lại, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Con ngựa đứng yên phía sau họ, hơi nghiêng đầu, như không hiểu chủ nhân đang làm gì.
Tống Hành một tay ôm nàng, tay kia giữ sau gáy, nụ hôn của hắn vừa cuồng bạo lại vừa gấp gáp, hắn hôn càng lúc càng sâu, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, ngay cả hơi thở của nàng hắn cũng muốn chiếm bằng được.
Hắn không thể nhẫn nại thêm nữa, liền bế nàng lên ngựa, phi như bay về khách đ**m. Vừa vào phòng, hắn ngay lập tức cởi bỏ xiêm y, để lộ lồng ngực vẫn còn cường tráng như xưa.
Hắn giam nàng trong vòng tay, vùi sâu trong thân thể nàng, mỗi một tiết tấu đều như muốn khảm nàng vào chính cơ thể mình. Chỉ một thoáng sau, nữ lang trong lòng hắn đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Thi Yến Vi chìm nổi trong vòng tay ấy, ánh mắt long lanh phủ sương, cuối cùng nàng cũng nói ra điều đã chôn giấu bấy lâu: “Ta không phải là Dương Sở Âm, ta… vốn không thuộc về thế giới này. Ta đến từ rất nhiều năm về sau, tên ta là Thi Yến Vi.”
Tống Hành chẳng lộ vẻ kinh ngạc, giọng hắn ôn hòa: “Ta không quan tâm nàng đến từ đâu, đến từ khi nào, điều ta quan tâm là nàng, người đang ở trước mắt ta. Đừng nói đến chuyện nàng không thuộc về nơi này, cho dù nàng có là yêu tinh hóa thành, tình ý ta dành cho nàng vẫn vẹn nguyên không đổi.”
Không còn phải một mình gánh chịu bí mật chẳng thể nói ra, Thi Yến Vi cảm thấy như được cởi bỏ gánh nặng. Nàng cố nhịn xuống những âm thanh khiến người ta mơ màng liên tưởng, kể lại kiếp trước và cả kiếp này của mình cho hắn nghe.
Tống Hành chăm chú lắng nghe, nhưng vì không nỡ dừng lại, nên chỉ có thể làm một lúc hai việc.
Ngoài cửa, đêm đen đặc quánh, gió thu lạnh lẽo; trong màn là loan phượng quấn quýt, tình ý triền miên.
Chuyện đêm nay chưa kể chết cũng chẳng sao – hắn vẫn cả một đời để nghe nàng kể về tất cả những điều nàng từng trải qua suốt dòng thời gian ấy.
Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên
Thi Yến Vi nể mặt Lệ Chi, chẳng buồn lật tẩy hắn, thậm chí còn đối đãi với hắn ôn hòa hơn mấy phần.
Chuyện là Tống Hành đang có ý định dời đô về Lạc Dương, vì thế lần này trở về Thái Nguyên cũng chỉ để xử lý công việc, không lâu sau sẽ quay về Lạc Dương.
Tống Thanh Hòa sắp xuất giá vào tháng Tám, biết Nhị huynh sắp tới Lạc Dương nên nảy ra ý nghĩ muốn đi cùng hắn, ở lại Lạc Dương ít ngày để vui chơi, chỉ cần trở về trước tháng Tám là được.
Nàng bày tỏ mong muốn này với Tống Hành, vốn tưởng phải tốn bao công sức nài nỉ thì hắn mới đồng ý, ai ngờ Tống Hành lại gật đầu không chút do dự, thậm chí còn đích thân đến Thúy Trúc cư thuyết phục Tiết phu nhân.
Hôm ấy, Tống Hành tới trà phường của Thi Yến Vi, kể cho nàng nghe về sự phồn hoa của Thần Đô Lạc Dương, nói nơi ấy sắp trở thành kinh đô một nước, khuyên nàng cũng đến Lạc Dương mở một trà phường.
Lúc ấy Thi Yến Vi không mấy dư dả về tiền bạc, nên có phần lưỡng lự, nào ngờ Tống Hành nói thẳng là hắn muốn góp vốn, mỗi năm chỉ cần chia cho hắn một phần lợi nhuận là được.
Hắn muốn gì đều viết rõ trên mặt. Thi Yến Vi không muốn lợi dụng hắn, càng không muốn nợ ân tình. Nàng gạt đi, nói rằng sẽ chia cho hắn năm phần, nếu hắn không chịu thì khỏi cần bàn chuyện này nữa.
Thấy nàng kiên quyết như thế, Tống Hành đành phải chấp thuận, sau đó còn lấy cớ Tống Thanh Hòa cũng muốn cùng mình đến Lạc Dương để “mời” nàng đi chung, vừa tiện vừa an toàn, lại còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thi Yến Vi vẫn còn ít nhiều băn khoăn, nhưng nghe nói Tống Thanh Hòa cũng đi, nàng liền sảng khoái nhận lời.
Hai ngày sau, nàng thu xếp xong mọi việc, giao trà phường cho Ngân Chúc trông coi, đến ngày thứ ba thì cùng Tống Thanh Hòa ngồi xe ngựa, theo Tống Hành lên đường đi Lạc Dương.
Đến nơi, Tống Hành sắp xếp cho hai người ở hai tiểu viện sát nhau.
Thi Yến Vi tích cực tìm kiếm mặt bằng, sau khi trà phường khai trương, nàng còn quen biết thêm một nữ thương họ Lâm trong thành, thỉnh thoảng sẽ lui tới phủ của đối phương thăm hỏi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, việc buôn bán ở trà phường dần đi vào quỹ đạo và bắt đầu có lãi.
Thu sang, việc tu sửa cung Thượng Dương và thành Tử Vi gần như hoàn tất.
Một chiều nọ, Tống Hành tới tìm Thi Yến Vi, mời nàng ngày mai cùng tới cung Thượng Dương ngắm cảnh, nói rằng Tống Thanh Hòa cũng sẽ đi. Thế nhưng, sáng hôm sau, khi Thi Yến Vi bước xuống cỗ xe ngựa do Tống Hành phái tới thì lại không thấy Tống Thanh Hòa đâu cả.
“Hôm nay con bé bận việc không tới được. Nương tử đã đến rồi, chi bằng cùng ta đi xem điện Quan Phong trước.”
Thi Yến Vi thấy chuyện không đơn giản nên khó tránh khỏi nghi ngờ. Tống Hành thấy nàng nhíu mày, biết nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, liền cố ý trêu ghẹo: “Ở đây có biết bao thị vệ và cung nhân, chẳng lẽ nàng còn sợ ta làm gì nàng, ăn thịt nàng chắc?”
Câu ấy khiến Thi Yến Vi vừa thẹn vừa bực, vội lắc đầu, nhỏ giọng biện minh: “Ta đâu có nghĩ thế đâu…”
“Đã không nghĩ thế thì cứ theo ta là được.” Dứt lời, hắn cất bước, dẫn nàng băng qua cổng Đề Tượng để vào điện Quan Phong.
Hắn dẫn nàng đi dạo một vòng, từ điện Quan Phong, điện Lân Chỉ, rồi đến điện Tiên Cư, khắp nơi đều không có gì bất thường. Thế nhưng, đến khi bước chân vào điện Phân Phương, ánh mắt Thi Yến Vi liền bị thu hút bởi hòn đảo nằm giữa hồ nước trong điện.
Tống Hành thấy vậy, rất tinh ý khi hỏi nàng có muốn lên đảo ngắm cảnh không. Thi Yến Vi gật đầu đồng ý. Tống Hành quay đầu, dặn thuộc hạ đi lo liệu. Nào ngờ, đúng lúc đó, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng ác liệt từng xảy ra tại điện Phân Phương, hắn kịch chiến cùng thích khách, máu loang mặt hồ. Một cơn choáng váng ập tới, còn chưa kịp định thần thì quả nhiên đã thấy mặt hồ tung bọt, mấy bóng đen bất thình lình nhảy lên.
Theo phản xạ, hắn kéo Thi Yến Vi vào lòng che chở, tay kia rút trường kiếm bên hông, quát lớn có thích khách!
Chớp mắt, xung quanh rối loạn, thị vệ đều giật mình cảnh giác, đồng loạt rút kiếm bảo vệ Tống Hành.
Đám thích khách ấy đều có thân thủ phi phàm, chiêu nào chiêu nấy đều muốn một đổi một. Dù thị vệ của Tống Hành đều có võ nghệ cao cường, nhưng vì địch đông thế mạnh, hai bên dần rơi vào thế giằng co.
Tống Hành cực lực bảo vệ Thi Yến Vi nên khó tránh khỏi phân tâm. Tên cầm đầu đám thích khách nhận ra nhược điểm của hắn nên xông thẳng về phía Thi Yến Vi. Tống Hành vội nghiêng người tránh đòn, trận thế bỗng chốc rối loạn.
Tên cầm đầu hô gọi thêm đồng bọn vây chặt hắn, Tống Hành vừa cản vừa đánh trả quyết liệt, suýt nữa khiến Thi Yến Vi bị đẩy ngã khỏi vòng tay mình.
Tống Hành muốn ôm nàng lại thật chặt, không ngờ tên cầm đầu lại chớp thời cơ đâm thẳng về phía nàng. Tống Hành gần như không cần suy nghĩ, chưa kịp đưa kiếm ra đã xoay người dùng lưng mình che chắn cho nàng. Hắn cắn răng, chịu đựng cơn đau thấu xương, ánh mắt đỏ rực, đánh trả điên cuồng.
Khi đám thích khách chỉ còn lại vài tên thì thị vệ trong cung mới vội vàng kéo tới. Tống Hành hạ lệnh giữ mạng cho một tên rồi bế ngang Thi Yến Vi ra khỏi điện.
“Âm Nương, đừng sợ, không sao rồi.” Tống Hành không màng đến thương thế trên người mình, dịu giọng dỗ dành nàng. Bất tri bất giác, cách hắn xưng hô với nàng đã đổi thành “Âm Nương”.
Thi Yến Vi lo cho vết thương của hắn, vội nói hắn hãy thả nàng xuống.
Tống Hành nào nỡ buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn, như muốn cảm nhận hơi ấm của nàng nhiều nhất có thể. Chỉ khi biết chắc rằng nhận nàng vẫn bình yên nằm trong lòng mình, hắn mới thấy an tâm. Hắn nói bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Không sao đâu, ta từng chịu những vết thương còn sâu và nặng hơn thế này trên chiến trường. Ta còn chưa cưới Âm Nương, sao chết được chứ…”
Người này phát điên thật rồi, bị thương đến mức này mà trong đầu vẫn chỉ nghĩ đến chuyện ấy.
Vừa rồi hắn liều chết che chở cho nàng, nói không cảm động chính là dối lòng. Nếu giờ hắn ngỏ lời cầu hôn, thì cũng chưa chắc nàng sẽ…
Aiz, sao nàng lại nghĩ tới chuyện này nữa chứ! Thi Yến Vi vội lắc đầu, xua tan những ý nghĩ rối ren trong đầu. Đợi đến khi bị hắn bế lên xe ngựa, nàng mới quay sang hỏi Phùng Quý trên xe có thuốc trị thương không.
Phùng Quý chu đáo cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị sẵn thuốc cao và bột thuốc đề phòng bất trắc. Hắn lục tìm thuốc cầm máu trong hộc, trao tận tay Thi Yến Vi.
“Buông ta ra, ngài bị thương rồi, mau bôi thuốc đi.”
Khi vết thương do đao chém lộ ra, đan xen cùng vô số vết sẹo cũ trên lưng hắn, lòng nàng không khỏi nhói lên, vành mắt đỏ hoe. Từ khi đặt chân đến thế giới này, đây là người đàn ông đầu tiên dám liều cả tính mạng vì nàng, thử hỏi nàng làm sao có thể không rung động?
Thi Yến Vi rắc bột thuốc lên vết thương cho hắn, vừa nhìn những vết sẹo và vết đao chém đang rỉ máu, vừa hỏi hắn có đau không.
Tống Hành nghe ra sự đau xót ẩn giấu trong giọng nàng, cố ý nói đùa để khiến nàng bớt lo: “Nương tử hỏi vết nào?”
Thi Yến Vi bị lời chọc ghẹo của hắn làm đỏ bừng mặt, quấn băng xong thì không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Tống Hành thấy thế thì cũng chột dạ, vội cúi đầu nhận lỗi, giọng đầy hối lỗi: “Ta không muốn nàng lo lắng nên mới nói thế để chọc cười nàng, khiến nàng bớt lo mà thôi, hoàn toàn không có ý bỡn cợt nàng. Nương tử đừng giận nhé.”
Nghe vậy, mặt Thi Yến Vi càng đỏ hơn, cúi đầu không dám nhìn hắn. Nàng đáp bằng giọng ngượng ngùng: “Ta đâu có nghĩ ngài giễu cợt gì ta… Ta chỉ đang lo cho vết thương của ngài thôi. Vừa nãy ngài liều mình cứu ta, ta phải cảm ơn ngài mới đúng.”
Tống Hành gần như không tin nổi vào tai mình. Nàng lo cho hắn, còn nói cảm ơn hắn nữa…
Khoảnh khắc ấy, dường như hắn quên mất cảm giác đau đớn mà vết thương mang lại. Trái tim ngọt ngào ấm áp. Hắn chỉ muốn nâng mặt nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng, hôn nhẹ lên mi tâm nàng. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì, xe ngựa bỗng nảy lên, khiến Thi Yến Vi nghiêng người ngả vào lòng hắn.
Bản năng thôi thúc khiến hắn giữ chặt nàng lại. Hắn đặt tay nàng lên lồng ngực mình, để nàng cảm nhận nhịp tim rộn ràng dưới lớp vải áo.
Hắn rất muốn nói gì đó với nàng. Tống Hành giữ chặt tay nàng, tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, giọng nói cũng trở nên kiên định: “Ở đây chỉ có mỗi mình Âm Nương. Lời ta từng nói với nàng, đến nay vẫn còn nguyên giá trị. Ta yêu Âm Nương, đời này không muốn cưới ai khác ngoài nàng. Ta có thể thề, cả đời chỉ có mỗi nàng, kính nàng, yêu nàng, trân trọng nàng, tuyệt đối không để nàng phải chịu ấm ức, cũng không khiến nàng phải thấy gò bó. Nếu nàng vẫn chưa tin ta, ta có thể viết một phong thư, chờ đến ngày ta đăng cơ xưng Đế, sẽ đóng ngọc tỷ rồi đưa cho nàng giữ.”
Vừa nói, Tống Hành vừa đặt ngón cái lên lòng bàn tay, bốn ngón còn lại giơ lên, thành tâm thề thốt: “Nếu vừa rồi có nửa câu dối trá, thì để ta…”
Hắn còn chưa nói hết, Thi Yến Vi đã đưa ngón tay lên chặn môi hắn: “Gia chủ gánh vác sự an nguy của mấy triệu bá tánh phương Bắc, sao có thể ăn nói bừa bãi được.”
Đầu ngón tay nàng mềm mại, ấm áp, Tống Hành không kìm lòng được, dùng bàn tay to lớn phủ lên mu bàn tay nàng, rồi đặt lại lên lồng ngực mình: “Âm Nương vẫn chưa cho ta câu trả lời.”
Mặt Thi Yến Vi đỏ bừng, nóng ran đến tận vành tai, nàng chỉ biết gật đầu, ngoài ra không nói câu nào.
Tống Hành thấy nàng gật đầu, niềm vui như vỡ òa trong lồng ngực, hạnh phúc đến mức chỉ muốn ôm nàng xoay xoay mấy vòng. Tiếc rằng không gian trong xe ngựa quá chật, hắn lại đang bị thương, nên phải nén xuống.
“Ngoắc tay nào.” Tống Hành giơ ngón út lên, dùng cách giao hẹn của trẻ con để đòi một lời hứa từ nàng, “Ngoắc tay rồi thì không được nuốt lời đâu đấy nhé.”
Thi Yến Vi chê hắn trẻ con, nhưng cuối cùng vẫn đưa ngón tay út ra, móc tay với hắn.
“Ngoắc tay treo tiền, trăm năm không được đổi ý.” Thi Yến Vi còn lẩm bẩm câu nói quen thuộc từ hồi nhỏ.
Tống Hành chìm đắm trong hạnh phúc, nghiêm túc sửa lời nàng: “Âm Nương phải nói là ngàn năm, vạn năm không được đổi ý thì mới đúng.”
Xe ngựa dừng lại trước cổng, Tống Hành kiên quyết bế nàng vào trong, đồng thời căn dặn hạ nhân, ngày mai phải đưa Tống Thanh Hòa trở về Thái Nguyên chuẩn bị xuất giá.
Khi y sư tới, Thi Yến Vi đang dùng nước ấm lau vết thương cho hắn. Nàng lo cho thương thế của hắn đến mức không để ý tới tấm lưng rắn chắc, đường nét rõ ràng, tràn đầy sức mạnh kia.
Không bao lâu sau, y sư đã khám xong, giúp hắn đổi thuốc, kê thêm một thang thuốc sắc rồi được người hầu dẫn ra ngoài.
Tống Hành tĩnh dưỡng suốt nửa tháng trong phủ, đóng cửa không tiếp khách, bên ngoài đều truyền tai nhau rằng hắn bị trọng thương, phải nằm liệt giường.
Khoảng thời gian ấy, ngày nào hắn cũng quấn quýt bên người Thi Yến Vi, hết dỗ dành lại nài nỉ nàng thay thuốc, lau người cho mình, tìm cơ hội khoe mẽ vóc dáng đáng tự hào của mình.
Đôi mắt nàng, đôi môi nàng, đều xinh đẹp đến mức khiến hắn chỉ muốn hôn tới tấp. Nhưng hắn sợ quá vồ vập sẽ khiến nàng hoảng sợ, nên chỉ dám nhân lúc nàng không để ý, đặt một nụ hôn thoáng qua lên trán hoặc má nàng, giống như chuồn chuồn chạm nước.
Mỗi đêm, d*c v*ng như thiêu đốt, hắn không dám ở chung một phòng với nàng, đành phải tự mình giải quyết.
Hôm ấy, Tống Hành cải trang, đi theo lối nhỏ sau vườn rời phủ, lúc trở về, cả người hắn mang theo sát khí lạnh lẽo và cả mùi máu tanh phảng phất.
Chỉ một ngày không gặp mà hắn đã nhớ nàng quay quắt. Hắn thuận theo tiếng lòng, lặng lẽ bước vào phòng nàng, ngồi bên mép giường ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ say của nàng.
Thi Yến Vi hơi cau mày, dường như không thể ngủ yên. Tống Hành không nhịn được, vươn tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa hàng mi đang nhíu lại của nàng, đúng lúc ấy, nữ lang từ từ mở mắt.
Trời tối đen như mực, chẳng nhìn rõ là ai, nhưng chẳng hiểu sao, nàng lại thấy thân thuộc, yên tâm đến lạ. Nàng nắm lấy cổ tay hắn, khẽ gọi: “Tống Hành…”
Tống Hành vuốt gò má nàng, giọng rất mực cưng chiều: “Là ta, Âm Nương. Giấc mộng thường trái ngược, Âm Nương đừng sợ.”
Nàng mơ thấy hắn đang giết người, nhưng lòng lại không hề kinh hoảng, bởi nàng tin, hắn sẽ không lạm sát người vô tội.
Trong mộng là đám thích khách đáng sợ, khiến nàng vẫn còn hoảng hốt. Lại gặp đúng đêm tối đen mịt mùng thế này, đầu óc hỗn loạn, nàng ngồi bật dậy ôm chầm lấy hắn, như cầu chút hơi ấm và cảm giác an toàn.
Tống Hành cũng xoay người ôm nàng vào lòng, giọng trầm thấp khẽ hỏi: “Ta… có thể hôn nàng không?”
Một câu hỏi khiến mặt nàng đỏ bừng, tim đập loạn nhịp. Nàng như phân vân, rồi bỗng gật đầu.
Cuối cùng cũng được nàng cho phép, Tống Hành không dằn lòng nổi nữa. Hắn nâng cằm nàng lên, đôi môi mỏng nôn nóng phủ xuống.
Hắn cạy mở đôi môi nàng, đầu lưỡi chen vào miệng nàng khuấy đảo, thỏa sức tìm kiếm hương vị trong lành ngọt ngào. Ngay cả hơi thở của nàng cũng mang theo vị ngọt, khiến hắn càng hôn càng mê đắm.
Nụ hôn của hắn chẳng theo trật tự nào cả, Thi Yến Vi bị hôn đến khó thở, hai tay cố đẩy vai hắn ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt.
Đầu óc nàng trống rỗng, trong cơn mê man vẫn sực thấy có điều không ổn, lập tức tỉnh táo trở lại. Nàng cắn nhẹ đầu lưỡi hắn, đập lên cánh tay hắn.
Lẽ nào Tống Hành lại không biết mình mới vượt giới hạn? Sợ làm nàng sợ hãi nên vội vã rời khỏi môi nàng, vẻ mặt như đứa trẻ làm sai, cúi đầu ủ rũ. Hắn đỡ nàng nằm xuống, đắp kín chăn cho nàng, sau đó bước ra ngoài.
Đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại chút nóng hổi. Hắn không chỉ cao lớn, mà nơi kia cũng…
Thi Yến Vi bị dọa sợ, thậm chí lóe lên suy nghĩ muốn hủy hôn.
Hôm sau, khi Tống Hành tới ăn sáng cùng nàng. Thi Yến Vi gần như không nhìn hắn lấy một lần. Gương mặt thì còn đỡ, chứ từ thắt lưng trở xuống thì nàng tuyệt nhiên không dám nhìn tới.
Tống Hành sao lại không biết vóc dáng mình có phần khác thường, trong lòng cũng phiền muộn không thôi. Vậy nên đêm hôm ấy, hắn lại tới tìm nàng, muốn nói chuyện cho rõ.
Đại ý là… phải giúp nàng làm quen dần dần.
Thi Yến Vi vừa thẹn vừa giận, lại thêm nỗi sợ sẵn có, nên chỉ biết lắc đầu không ngừng.
Tống Hành dịu giọng an ủi: “Âm Nương đừng sợ. Trước khi thành thân với nàng, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện vượt giới hạn.”
Thi Yến Vi đỏ mặt tía tai, vẫn chưa hiểu rõ, lí nhí hỏi: “Vậy… vậy thì phải… phải làm quen thế nào…”
Lời còn chưa dứt, Tống Hành bỗng khom người xuống, để eo nàng ngang bằng mép giường.
Tà váy bị hắn vén lên, lớp vải trắng mỏng phủ đến dưới đầu gối, nàng thấy rõ mái tóc đen của hắn được buộc gọn trong kim quan.
Thi Yến Vi chưa từng nghĩ, người như hắn, lại có thể có khía cạnh này. Nàng nắm chặt làn váy bên hông, cố sức nén lại những âm thanh sắp thoát ra khỏi cổ họng.
Nàng càng nhịn giỏi thì Tống Hành lại càng muốn xem nàng có thể nhịn được bao lâu. Càng nghĩ hắn lại càng thấy hứng thú, động tác chuyên chú, cả người nàng dần toát mồ hôi mỏng.
“Tống… Hành…”
Thi Yến Vi rốt cuộc cũng không địch lại được hắn, âm thanh bật ra từ cổ họng đã mang theo mấy phần run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mệt đến rã rời, váy áo lẫn vai áo hắn đều bị nàng vò đến nhăn nhúm, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt đỏ hồng.
Tống Hành đứng dậy, tự rót một chén trà ấm, sợ để phí nên uống cạn, sau còn nhấp thêm hai ngụm, dường như vẫn còn dư vị chưa nguôi.
“Âm Nương có thích ta như vậy không?”
“Nương tử ngoan, thế này đã là gì, đến ngày lập nàng làm Hoàng hậu thì mới gọi là “ức h**p” cho kỳ được. Đến lúc đó, tất sẽ khiến nàng phải nằm trên giường điều dưỡng ba đến năm ngày mới thôi.”
Từ đó về sau, suốt nửa tháng trời, cứ cách một ngày là Tống Hành lại tới tìm nàng, lặp lại chuyện đó. Tuy có lúc Thi Yến Vi cũng thấy mệt, nhưng phần lớn vẫn thoải mái, nên cũng mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trước ngày Trung Thu, có tin khẩn truyền đến từ Phượng Tường: Vương Sùng dẫn quân từ Phượng Châu tiến công Kỳ Châu. Tống Hành cùng Trình Diễm và các tướng lĩnh bàn bạc đến tận canh một mới về phủ.
Sáng ngày Trung Thu, Thi Yến Vi từ trà phường trở về thì thấy Tống Hành đã chờ sẵn trong viện của nàng, đi kèm với hàng loạt chậu cúc mùa thu muôn màu muôn vẻ và đủ kiểu đồ ăn vặt nàng thích.
Tống Hành cùng nàng ngắm trăng rồi bế nàng đến phòng tắm. Thi Yến Vi xấu hổ, nhất định không cho hắn c** đ* chui vào bồn tắm cùng mình.
“Ta chỉ dọa nàng thôi, sao lại tin là thật rồi? Ta chỉ muốn học cách hầu hạ nàng tắm rửa thay xiêm áo mà thôi.”
Dĩ nhiên Thi Yến Vi không tin vào lời ngụy biện đó. Nàng biết hắn chỉ muốn ngắm mình, nhưng thấy cách hắn phục vụ cũng xem như chu đáo, nên không vạch trần hắn nữa.
Tống Hành kiên nhẫn dùng đậu tắm xoa lưng cho nàng, dội nước, giúp nàng thay y phục, xỏ giày.
Lúc giúp nàng mặc quần áo vào, đương nhiên hắn muốn ngắm nhiều hơn chút, nhưng sợ nàng có thể chất thiên hàn, dễ nhiễm lạnh, cuối cùng đành ngoan ngoãn mặc đồ cho nàng.
Mang giày xong, Tống Hành bế nàng rời khỏi phòng tắm, dùng chăn quấn lại rồi mới bắt đầu lau tóc cho nàng.
Tóc vừa khô thì bàn tay cũng bắt đầu không yên phận. Hắn vuốt nhẹ bờ vai trắng mịn như tuyết, rồi thấp giọng hỏi: “Âm Nương có biết nhũ danh của ta là gì không?”
Thi Yến Vi lắc đầu, bảo hắn đừng úp mở nữa.
Tống Hành ôm nàng vào lòng, môi mỏng nhếch lên, chậm rãi nói ra ba chữ: “Quỳ Ngưu Nô.”
Thi Yến Vi nghĩ ngợi môt lúc, chợt giơ tay vỗ nhẹ l*n đ*nh đầu hắn, mỉm cười trêu ghẹo: “Tên này cũng hợp lắm, sức trâu như chàng, đúng là chẳng ai sánh nổi.”
Tống Hành cúi đầu, giọng hắn hơi khàn: “Gọi ta đi, Âm Nương.”
Gió luồn nhẹ qua khung cửa, áp lên làn da trắng ngần, nhưng Thi Yến Vi chẳng thấy lạnh, trái lại, cả người nàng cứ nóng dần lên. Nàng cố nén tiếng cười, gọi hắn: “Nhị lang… Quỳ Ngưu Nô…”
Chẳng biết từ khi nào y phục đã trượt khỏi bờ vai, trân ngọc lộ ra trước mắt, Tống Hành hé môi, cúi xuống.
Nàng vòng tay qua cổ hắn, tiếng ngân bật ra, quyến luyến đến động lòng.
Thật lâu sau, Tống Hành đặt nàng nằm xuống, rồi quỳ xuống cuối giường, làn gió lại lướt qua, m*n tr*n trên đôi chân nàng.
Xong xuôi, hắn kể cho nàng nghe tình hình ở Phượng Tường. Vì muốn nàng được an toàn nên ngày mai, hắn sẽ đưa nàng trở về Thái Nguyên.
Thi Yến Vi biết hắn làm vậy là vì nghĩ cho mình, dĩ nhiên gật đầu đồng ý.
Sợ nàng lo sợ linh tinh nên Tống Hành cố ý nán lại lâu hơn, vỗ về nàng một lúc lâu, mãi đến khi nàng yên tâm ngủ thiếp đi thì mới lấy y phục đi tắm.
Hắn ngâm mình trong bồn nước rất lâu, đến mức cánh tay cũng tê rần. Trong đầu toàn là hình ảnh của nữ lang, cuối cùng mới có thể “giải phóng” chính mình.
Hôm sau, Tống Hành đưa Thi Yến Vi đến ngoại thành, chờ mãi đến khi chiếc xe ngựa chở nàng khuất hẳn khỏi tầm mắt, hắn mới ngậm ngùi quay về.
Trận chiến ấy kéo dài suốt hơn nửa năm, đầu mùa hạ năm sau, Tống Hành khải hoàn trở về.
Toàn phủ đều đã biết hắn muốn cưới nàng làm chính thất nên Tống Hành cũng chẳng còn điều gì phải cố kỵ. Sau khi bái kiến Tiết phu nhân, hắn tiến lên, nắm tay Thi Yến Vi dẫn về Thối Hàn cư.
Mấy tháng không gặp, Lệ Chi đã lớn hơn nhiều, ngày càng tròn trịa đáng yêu, bầu má phúng phính. Tống Hành biết khoảng thời gian này nó luôn ở bên, chơi đùa cùng Thi Yến Vi nên vung tay, thưởng cho thiện phòng mỗi người mười lượng bạc.
“Tối nay Âm Nương nhất định phải thưởng lớn cho ta đấy.”
Trong phòng, Tống Hành vừa ôm eo Thi Yến Vi đã muốn hôn nàng.
Thi Yến Vi nhăn mày vì cả người hắn đầy mồ hôi, gương mặt râu ria lún phún, liền giục hắn đi tắm, hạ lệnh không chút nể mặt: “Về sau, hễ từ bên ngoài trở về mà không tắm sạch, không cạo râu, thì đừng có chạm vào ta.”
Dù nhớ nàng đến mức nào đi nữa thì Tống Hành cũng phải răm rắp nghe lệnh. Hắn chạy ào vào phòng tắm, dội nước rửa sạch.
Hắn tắm xong, lúc trở ra thì thấy Thi Yến Vi đang ngồi bên cửa sổ luyện chữ. Tống Hành đứng một bên, nhìn nàng hạ bút, thấy nét chữ của nàng không mấy đẹp mắt, bèn ngồi xuống, nắm tay nàng, dạy nàng từng nét một.
Tư thế này quá mức gần gũi, Tống Hành phải hết sức kiềm chế, không dám nghĩ nhiều, nhìn nhiều, dằn xuống khát vọng trong lòng thì mới giữ được dáng vẻ bình tĩnh.
“Nếu nương tử muốn luyện chữ cho đẹp thì sẽ phải bỏ nhiều công sức đấy.” Tống Hành nhìn nét chữ nàng viết ra trước đó, sợ mích lòng nàng nên chọn cách nói giảm nói tránh.
Thi Yến Vi ngoan ngoãn tiếp thu, gật đầu đáp một tiếng “được”. Nàng chu môi, gọi hắn là “Ngưu Nô sư phụ” một cách đầy tinh nghịch.
Tống Hành đoạt luôn cây bút lông trong tay nàng, đang định “dạy dỗ” một phen thì bên ngoài, Phùng Quý đã lên tiếng bẩm báo: Tiết phu nhân cho mời hắn sang bên đó.
Tại Thúy Trúc cư, Tiết phu nhân hỏi về hôn sự giữa hắn và Thi Yến Vi.
Tống Hành đáp rằng, hắn không muốn thành thân trước khi đăng cơ, đợi sau lễ đăng cơ, hắn sẽ cưới nàng.
Tiết phu nhân nghe xong cũng không phản đối, chỉ hỏi thêm vài chuyện rồi sai người dẫn hắn rời đi.
Tống Hành trở lại Thối Hàn cư, trước tiên hắn đi tìm Thi Yến Vi, bế nàng đặt lên trường án, giữ chặt cổ chân nàng.
Hắn có sức mạnh vượt trội, nàng không giãy ra được, đôi tay nhỏ nắm lấy mép bàn, ánh mắt nhìn hắn như nhìn mãnh thú.
Thi Yến Vi không hiểu nổi vì sao hắn lại mê mẩn chuyện này đến vậy, hơi nhíu mày, nhưng Tống Hành cũng không để nàng có thời gian để suy nghĩ. Dưới sự trêu chọc hết lần này đến lần khác của hắn, cả người nàng nhũn ra, chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Chuyện như vậy xảy ra quá nhiều lần, muốn đếm cũng chẳng nhớ mà đếm. Đợi hắn thỏa mãn thì nàng cũng mệt, không nhấc nổi cánh tay.
Tống Hành không định tha cho nàng dễ dàng, bế nàng ngồi lên đùi, cởi chiếc đai lưng có gắn vòng ngọc, kéo bàn tay nhỏ của nàng lại.
Thi Yến Vi tròn mắt không thể tin nổi, liều mạng muốn rút lui, nhưng Tống Hành nào có để nàng được như ý, bàn tay thô to bao trọn mu bàn tay nàng, chẳng để lòng bàn tay có nửa phần rảnh rỗi.
Đến tháng sáu, Tống Hành xử lý xong mọi việc ở Thái Nguyên, mang theo cả gia quyến tiến về Lạc Dương, chính thức làm chủ thành Tử Vi.
Tháng bảy, Thái sử lệnh định ngày lành đăng cơ và lập Hậu, Thượng phục cục cũng cử người đến đo người, may cát phục cho Tống Hành và Thi Yến Vi.
Kết thúc nghi lễ, Tống Hành và nàng cùng ngồi long liễn trở về điện Triều Nguyên.
Ngoài màn giường, xiêm y vương vãi đầy đất, cát phục của Hoàng hậu và long bào mười hai chương của Hoàng đế đan chồng lên nhau.
Bên ngoài trời vẫn còn sáng, Thi Yến Vi không dám nhìn hắn, trong lòng run sợ, co chân lại đầy bất an.
Tống Hành dùng tay đè chân nàng xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, chân thành khen ngợi: “Âm Nương xinh đẹp tuyệt trần, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian.”
Thi Yến Vi còn đang hoảng hốt, nào nghe lọt những lời đường mật kia, yếu ớt cầu xin hắn hãy biết giữ chừng mực.
Tống Hành đáp một câu “sẽ cố gắng”, rồi quỳ xuống, bắt đầu “nhóm lửa” trên cơ thể nàng.
Một khắc sau, Tống Hành đứng dậy, vén màn giường, cầm chén trà súc miệng, rồi quay lại bên nàng, cúi xuống hỏi: “Nàng sợ sao?”
Hai gò má Thi Yến Vi đỏ bừng, không nói lời nào, chỉ im lặng gật đầu.
Tống Hành v**t v* gò má và tóc mai nàng, dịu giọng trấn an, bảo rằng hắn sẽ nhẹ nhàng.
Dù trong lòng đã chuẩn bị từ sớm, dù Tống Hành cũng từng làm vậy với nàng không ít lần, nhưng đến lúc này nàng vẫn thấy hồi hộp, nước mắt thành hàng.
Nghe giọng nàng nghẹn ngào đến đáng thương, Tống Hành sao nỡ nhẫn tâm? Hắn lau mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán, định dừng lại.
Thi Yến Vi hiểu rõ chuyện này chỉ sợ tránh được mồng một chứ chẳng tránh nổi ngày rằm. So với việc cứ phải làm trong sự lo lắng, chi bằng thử một lần cho xong.
Nghĩ đến đó, nàng chủ động vòng tay ôm ngang hông hắn, kéo hắn lại.
Tống Hành đau lòng nói: “Âm Nương, ta không muốn làm nàng đau. Đều là lỗi của ta, khiến nàng chịu khổ…”
Thi Yến Vi nhìn thấy sự áy náy tràn ngập trong mắt hắn. Một ý nghĩ xẹt qua đầu, nàng đỏ mặt, chủ động nâng khuôn mặt hắn lên, chạm môi lên môi hắn.
Đây là cách nàng hồi đáp thì sao hắn còn nhẫn nại tiếp được? Hắn cuống quýt hôn trả, nương theo ý nàng, âu yếm không rời.
Nước mắt nàng vẫn không ngừng tuôn rơi, dù có ôm hôn cũng không thể ngăn lại những tiếng nấc khe khe. Tống Hành đau lòng đến cực điểm, bèn đưa cổ tay đến sát môi nàng, bảo nàng cắn hắn.
Phải mất rất lâu sau, Tống Hành mới dịu đi cơn khát, cúi xuống hôn những giọt lệ còn đọng trên mặt nàng, để nàng nằm nghỉ một lúc.
Dù quá trình khá nhọc nhằn nhưng Thi Yến Vi vẫn có thể cảm nhận được sự kiềm chế và nhẫn nại của Tống Hành. Nàng cố điều hòa hơi thở, để bản thân thả lỏng hơn.
Tống Hành thương nàng là lần đầu, nên không dám phóng túng quá mức, dừng lại sau hai lượt.
Hắn lau sạch cho nàng, bôi thuốc mỡ đã dặn Thái y điều chế, rồi lấy chăn sạch bọc nàng lại, ôm chặt trong lòng. Hắn ngồi sau bình phong, để cung nhân vào thay lớp đệm phủ dính giọt máu đỏ tươi như đóa hồng mai ở trên giường.
Tống Hành xoa bụng cho nàng, dỗ nàng đi ngủ. Hắn ngồi bên trông nàng rất lâu, cho đến tận canh ba, ngoài cửa sổ tĩnh lặng thanh vắng, Thi Yến Vi mới lười biếng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy bụng đói cồn cào.
“Biết thế nào nàng cũng đói nên ta đã bảo cung nhân hâm nóng cơm canh trong bếp phụ rồi.” Vừa nói, Tống Hành vừa đỡ nàng ngồi dậy, giúp nàng mặc y phục.
Chân tay Thi Yến Vi mềm nhũn, mỗi bước di chuyển đều nhói đau, không nhịn được trừng mắt lườm Tống Hành. Hắn biết mình đuối lý, chỉ biết cụp mắt im lặng, ôm nàng đặt lên giường La Hán, đoạn sai người truyền bữa.
Chẳng bao lâu sau, thức ăn được dọn ra. Tống Hành gắp mấy miếng thịt bỏ vào bát nàng, dùng đũa gỡ sạch xương cá, rồi đặt vào bát cho nàng.
Trong bát đầy ắp, nàng bảo hắn nhân lúc còn nóng thì ăn đi.
Tống Hành vừa đăng cơ, trên triều có rất nhiều việc cần đến hắn xử lý, ngày nào cũng bận rộn đến độ không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng vì lo cho sức khỏe của nàng, hắn không phê tấu trong thư phòng mà giữ nàng lại điện Triều Nguyên nơi hắn đang ở, ngày ba lượt sáng, trưa, tối đều tự tay xoa thuốc tiêu sưng hạ nhiệt cho nàng.
Trà phường bên người có người lo liệu chu toàn, Thi Yến Vi không cần phải bận tâm gì nhiều. Ngược lại, trong cung có nhiều quy chế nàng thấy chưa hợp lý, liền tính đến chuyện sửa đổi sao cho thỏa đáng.
Nàng nằm tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể cũng dần hồi phục, nhưng không vì thế mà Tống Hành vội vàng ép buộc nàng. Hắn để nàng “nghỉ” tròn bảy ngày, mãi đến tối nay, sau khi hai người rửa mặt súc miệng xong thì hắn mới cẩn thận ôm nàng lên giường.
Ký ức đêm đó vẫn còn khá sâu đậm, Thi Yến Vi không khỏi rụt người, tay vô thức đặt lên bụng.
Tống Hành kiên nhẫn vỗ về nàng, sau khi hôn môi thì đổ chút cao dược trong bình sứ ra, thoa lên chỗ cần thiết. Cả thân hình cao lớn áp sát, mười ngón tay đan chặt tay nàng, cũng chẳng dám mạnh bạo, chỉ có thể kìm chế đến mức mồ hôi ướt trán, gân xanh hằn lên.
Mỗi lần đều dừng ở hai lượt, Tống Hành không muốn nàng có tâm lý sợ hãi chuyện này nên luôn hết lòng dẫn dắt nàng nhập cuộc, rồi dần cảm nhận được lạc thú trong đó.
Lần đầu tiên Tống Hành nhận ra nàng có cảm giác ấy là vào một đêm của ba tháng sau, khi Thi Yến Vi chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, bảo hắn hôn nàng và níu lấy hắn không rời.
“Âm Nương…”
Tống Hành khẽ gọi tên nàng, bế nàng ngồi trên đùi mình, thử để nàng giữ thế chủ động.
Thi Yến Vi chưa từng làm vậy bao giờ, hốc mắt ẩm ướt, nàng rúc đầu vào hõm vai hắn, tiếng nức nở nho nhỏ bật ra.
Tống Hành dùng bàn tay thô to vuốt dọc sống lưng nàng để trấn an, sau đó luồn tay ra phía sau vịn vào eo nàng, dịu dàng nâng đỡ.
…
Hôm sau, khi Thi Yến Vi tỉnh giấc, bên người đã chẳng còn bóng dáng Tống Hành. Cả người nàng đã được lau rửa sạch sẽ, thơm tho, trong ký ức mơ hồ còn sót lại, dường như hắn chính là người đã tự tay chăm sóc nàng rồi mới rời đi.
May đang là mùa đông, cổ áo không bị trễ xuống, khỏi lo có người trông thấy vết tích trên cổ.
Chớp mắt đã đến Nguyên Đán. Sau buổi gia yến của hoàng thất, Tống Hành dẫn Thi Yến Vi giẫm tuyết tìm mai, vào vườn hái mấy nhành hoa, rồi cõng nàng trở về.
Thi Yến Vi cắm cành mai đó vào chiếc bình bát giác men xanh, rót cho mình một chén trà nóng, thong thả nhấp từng ngụm.
Tống Hành ngồi cạnh nàng, uống nốt thang thuốc. Vì nàng đã tắm gội trước khi dự yến nên lúc này hắn đành tự mình vào phòng tắm, gột sạch thân thể.
Trong phòng đốt than đỏ rực, hơi ấm lan tỏa như ban ngày. Khi Tống Hành quay lại, Thi Yến Vi đang ngồi dưới ngọn đèn, chuyên chú đọc sách.
Hắn bước đến, lấy quyển sách trong tay nàng, bế nàng lên rồi cúi đầu, trao cho nàng một nụ hôn nồng nàn. Thi Yến Vi chỉ kịp đẩy hắn, bảo vào trong, nhưng Tống Hành không làm theo ý nàng, cứ thế đặt nàng nằm xuống giường La Hán, bắt đầu cởi từng lớp hoàng bào vàng ươm trên người mình.
Sợ nàng bị lạnh, hắn không cởi y phục nàng mà chỉ xốc vạt áo, cúi đầu vùi mặt xuống.
Chiếc sạp nhỏ chịu va đập, phát ra tiếng kêu “cót két”, sách rơi xuống đất, trâm cài trên tóc nàng cũng lắc lư suýt rơi.
Tầm nhìn bỗng nâng cao hẳn, lại còn hoàn cảnh thế này, Thi Yến Vi cảm thấy hơi bỡ ngỡ, nhưng chưa kịp nhìn kỹ xung quanh thì Tống Hành đã “tấn công” dồn dập.
Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ lơ mơ cảm nhận từng bước hắn di chuyển, vững chãi và trầm ổn, như muốn khắc ghi từng cử động ấy vào tận trái tim nàng.
…
Giờ Tý, đúng lúc pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, Thi Yến Vi kiệt sức, được hắn ôm ngang trong lòng ngắm cảnh. Nàng vẫn còn hơi sợ hãi trước những gì vừa xảy ra. Thể lực lẫn sức bền của hắn thực khiến người ta phải kiêng dè.
Tống Hành hôn lên trán nàng, giọng điệu vừa tha thiết lại vừa kiên định: “Âm Nương, năm tháng nối dài, kiếp này sang kiếp khác, ta và nàng sẽ mãi chẳng lìa xa.”
Thi Yến Vi đã mơ màng cơn buồn ngủ, khẽ “ừm” một tiếng trong vô thức, rồi thiếp dần đi trong vòng tay hắn…
Ba năm sau, nước Triệu có Hoàng Thái tử.
Thi Yến Vi bắt tay vào việc đưa học đường dành cho nữ sinh ra khỏi kinh thành, lan rộng đến các vùng ngoài Lạc Dương. Cũng trong khoảng thời gian ấy, nàng mua một phủ đệ bên ngoài cung, bắt đầu cuộc sống nửa trong nửa ngoài.
Có khi hơn mười ngày không về, khiến Tống Hành buộc phải tự mình xuất cung đi tìm.
Hắn ôm nàng đứng trước cửa sổ, muốn nàng ngắm giàn hoa tường vi nở rộ bên ngoài.
Y phục hai người chưa được rút đi, nhưng tư thế lại thân mật khắng khít. Vị đế vương trẻ tuổi ấy vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh nghiêm trang, song hành vi lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Cảm giác tồn tại mà hắn mang đến quá mãnh liệt, quá áp đảo, khiến Thi Yến Vi chẳng còn tâm trí đâu để ngắm hoa. Nàng bị hắn dày vò đến khóc thút thít, không ngừng đấm vào người hắn để trút giận.
Tống Hành luôn chiều nàng trong mọi chuyện, nhưng mỗi việc này thì hắn cực kỳ cố chấp. Dù nàng có khóc đến khàn cả giọng, hắn vẫn không biết mệt, cứ ôm chặt nàng không rời.
Trước tấm gương lớn của nữ lang, chẳng biết y phục hai người rơi xuống đất tự khi nào. Đôi mắt phượng của Tống Hành dán chặt vào mặt gương, dõi theo bóng hình nàng với búi tóc nghiêng lệch, bật khóc nức nở.
Một tiếng “Keng” vang lên, trâm vàng rời khỏi búi tóc, mái tóc đen nhánh xõa tung, khiến nàng trông càng yếu ớt mỏng manh, ánh mắt Tống Hành như bị nung đỏ.
“Âm Nương muốn lấy mạng ta sao?” Tống Hành khàn giọng hỏi.
Thi Yến Vi co người lại, sắc hồng lan tận vành tai, nhưng vẫn cố sức lắc đầu.
Tống Hành đợi nàng bình tâm trở lại, nhưng vẫn chưa chịu dừng tay. Rất nhanh sau đó, Thi Yến Vi đã có cảm giác như lạc vào tầng mây, đầu óc trống rỗng, cả thế giới chỉ còn lại nàng và Tống Hành.
“Gọi ta đi, Âm Nương.” Giọng Tống Hành khàn thấp, xen chút dụ dỗ.
Ý thức của nàng bị dẫn dắt, khó nhọc bật thành mấy chữ: “Nhị lang… Quỳ Ngưu Nô…”
Thanh âm của nữ lang mềm nhẹ, như làn gió xuân thoảng qua. Tống Hành chẳng thể che giấu tình ý. Hắn cũng không nhớ rõ mình đã chân thành bày tỏ với nàng được bao nhiêu lần.
“Âm Nương, Dương Sở Âm, ta yêu nàng.”
Dứt lời, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, gắn bó không rời.
…
Giữa tháng năm mùa hạ, Tống Hành đưa Thi Yến Vi đến cung Hoa Thanh tránh nóng.
Năm tháng vùn vụt trôi qua, năm Tống Hành bốn mươi hai tuổi, đại nghiệp thống nhất thiên hạ cuối cùng cũng hoàn thành.
Ba năm sau, Hoàng Thái tử vừa tròn mười tám tuổi thành thân. Tống Hành ban chiếu thoái vị, cùng Thi Yến Vi lên đường đến Tây Vực.
Họ nếm thử rượu nho thơm mát ở nước Cao Xương; ngắm bầu trời sao lấp lánh giữa sa mạc Gobi; Tại nước Vu Điền và Khắc Lặc Hãn, họ mua đủ loại châu ngọc, cùng chọn ra loại phù hợp để chế tác thành trang sức và đồ lưu niệm. Thi Yến Vi cũng du ngoạn vòng quanh nước Khang, phải đến lúc này nàng mới biết đà điểu ở đây đủ sức chở một nữ lang. Bên đống lửa trại, nàng học điệu múa Hồ Huyền từ người Khang. Tống Hành muốn nàng vui vẻ nên dù chẳng quen múa hát thì vẫn ngốc nghếch xoay tròn theo nàng.
Sau cùng, họ từ Quy Tư trở về nước Triệu, ngang qua Sa Châu, đúng lúc rừng dương vàng rực, Thi Yến Vi thấy thích, nên ở chơi thêm mấy ngày.
Bên bờ suối Nguyệt Nha, Thi Yến Vi ngồi trên lưng ngựa, Tống Hành đi bộ bên cạnh, dắt dây cương.
Dưới vòm trời sao rực rỡ, Tống Hành nghiêng đầu hỏi nàng sau khi trở về Triệu quốc, nàng muốn đến nơi nào trước tiên.
Thi Yến Vi nghĩ ngợi một thoáng, nhìn bóng lưng vững chãi như núi của hắn, chầm chậm hé môi, thốt ra ba chữ: “Thành Cẩm Quan.”
Tống Hành đáp một tiếng “được” rồi bất ngờ dừng bước. Thi Yến Vi còn chưa kịp hỏi, hắn đã vung tay, bế nàng từ trên ngựa xuống.
Cả người nàng áp sát vào lòng hắn, bị hơi nóng quanh thân hắn hun đến đỏ bừng mặt mày.
Tống Hành vòng tay ôm chặt eo nàng, để nàng cao hơn một bậc, ngẩng đầu đối diện vào đôi mắt trong veo của nàng, dịu dàng nói:
“Triệu quốc cũng được, Tây Vực cũng thế. Âm Nương ở đâu, ta sẽ ở đó. Trước kia ta không tin thần linh, chẳng tin luân hồi. Nhưng từ khi gặp nàng, ta liền mong mỏi có kiếp sau, vì ta muốn đời đời kiếp kiếp ở bên nàng cho đến bạc đầu.”
Lời tỏ tình ấy như được hắn rút ruột rút gan để nói ra. Thi Yến Vi nào phải gỗ đá, sao nàng có thể không cảm động? Đôi tay trắng muốt vươn ra, nâng gương mặt hắn lên, giọng nàng dịu dàng như nước: “Nhị lang…”
Nàng gọi hắn một tiếng, rồi nhắm mắt lại, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Con ngựa đứng yên phía sau họ, hơi nghiêng đầu, như không hiểu chủ nhân đang làm gì.
Tống Hành một tay ôm nàng, tay kia giữ sau gáy, nụ hôn của hắn vừa cuồng bạo lại vừa gấp gáp, hắn hôn càng lúc càng sâu, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, ngay cả hơi thở của nàng hắn cũng muốn chiếm bằng được.
Hắn không thể nhẫn nại thêm nữa, liền bế nàng lên ngựa, phi như bay về khách đ**m. Vừa vào phòng, hắn ngay lập tức cởi bỏ xiêm y, để lộ lồng ngực vẫn còn cường tráng như xưa.
Hắn giam nàng trong vòng tay, vùi sâu trong thân thể nàng, mỗi một tiết tấu đều như muốn khảm nàng vào chính cơ thể mình. Chỉ một thoáng sau, nữ lang trong lòng hắn đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Thi Yến Vi chìm nổi trong vòng tay ấy, ánh mắt long lanh phủ sương, cuối cùng nàng cũng nói ra điều đã chôn giấu bấy lâu: “Ta không phải là Dương Sở Âm, ta… vốn không thuộc về thế giới này. Ta đến từ rất nhiều năm về sau, tên ta là Thi Yến Vi.”
Tống Hành chẳng lộ vẻ kinh ngạc, giọng hắn ôn hòa: “Ta không quan tâm nàng đến từ đâu, đến từ khi nào, điều ta quan tâm là nàng, người đang ở trước mắt ta. Đừng nói đến chuyện nàng không thuộc về nơi này, cho dù nàng có là yêu tinh hóa thành, tình ý ta dành cho nàng vẫn vẹn nguyên không đổi.”
Không còn phải một mình gánh chịu bí mật chẳng thể nói ra, Thi Yến Vi cảm thấy như được cởi bỏ gánh nặng. Nàng cố nhịn xuống những âm thanh khiến người ta mơ màng liên tưởng, kể lại kiếp trước và cả kiếp này của mình cho hắn nghe.
Tống Hành chăm chú lắng nghe, nhưng vì không nỡ dừng lại, nên chỉ có thể làm một lúc hai việc.
Ngoài cửa, đêm đen đặc quánh, gió thu lạnh lẽo; trong màn là loan phượng quấn quýt, tình ý triền miên.
Chuyện đêm nay chưa kể chết cũng chẳng sao – hắn vẫn cả một đời để nghe nàng kể về tất cả những điều nàng từng trải qua suốt dòng thời gian ấy.
Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên
Đánh giá:
Truyện Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên
Story
Chương 94: Phúc lợi 3 – Nếu như (3)
10.0/10 từ 20 lượt.