Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 76: Một phiên bản của mình tốt hơn

71@-

 
Từ Án là kiểu bụng đen hả?


Tui theo dõi ba năm rồi, khẳng định là Từ Án không có ý xấu đâu, chắc chỉ là nghĩ vậy thật…


Hiểu rồi, kiểu đen tự nhiên.


Từng là “nạn nhân” trong quá khứ, Lại Vũ Đông gật đầu tán đồng.


Hắn nhìn Lý Tự đang hướng ánh mắt cầu cứu về phía mình, nở một nụ cười lịch sự, rồi tung ra đòn chí mạng cuối cùng: "Xem thử nhé?"


"... Có gì hay mà xem chứ!"


Lý Tự bị ép đến đường cùng, đành cúi đầu chịu thua. Cậu đứng ở khoảng trống trước bức tường trắng, vừa lầm bầm mấy người này làm quá, vừa cố tỏ ra bình thản như một rapper chính hiệu, mà mặt lại đỏ lựng hết cả lên.


Cậu khẽ hắng giọng, hát một đoạn trong bài Phô Mai, phối hợp với điệu nhảy mới học, từng chi tiết đều cho thấy trình độ luyện tập đã đạt đến mức thuần thục.


Nhưng chỉ ở phần ca hát và vũ đạo thôi.


Lại Vũ Đông lập tức hiểu vì sao lúc nãy Lương Chi Thịnh lại nói vậy.


Từ lời ca đến giai điệu, từ động tác đến biểu cảm, cốt lõi của bài "Phô Mai" là sự ngọt ngào đáng yêu, vậy mà Lý Tự lại kiên quyết bước đi trên một con đường hoàn toàn ngược lại — từ động tác giơ hai ngón tay mang ý khiêu khích, đến cái nháy mắt co giật như bị chuột rút, hay đôi má phồng lên như được bơm đầy không khí — tất cả đều khiến người ta có cảm giác ông trời khi tạo ra cậu ta đã chẳng cho lấy một chút "đáng yêu" nào.


Mấy chục giây dài đằng đẵng trôi qua, đến cả Lương Chi Thịnh, người đã xem qua một lần cũng bắt đầu không chịu nổi. Cậu ôm gối che nửa khuôn mặt, chỉ sợ lỡ bật cười sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của Lý Tự.


Còn lố bịch hơn là Từ Án — vỗ tay cổ vũ một cách có lệ, nhưng lại càng khiến bầu không khí kỳ quặc ấy thêm phần gượng gạo.



Lý Tự lộ ra biểu cảm "thà đừng vỗ tay còn hơn".


Chỉ còn một người chưa đưa ra nhận xét.


Đối mặt với ánh mắt mang theo chút chờ mong của chàng trai tóc đỏ, Lại Vũ Đông ngập ngừng:


"Nhìn cậu có hơi giống..."


Lý Tự nhướn mày:


"Giống gì?"


"Giống... cá nóc."


“……”


Giữa đêm bị chọc cười tỉnh luôn


Nói thật thì, ví dụ này đáng yêu phết đấy chứ


Cá nóc là chuẩn luôn! Đều có gai nhọn đó hahahaha


Lương Chi Thịnh cười đến mức sắp siết nát cái gối: "Sao nhóm các cậu lại đúng ngay bài này vậy chứ?"


Lý Tự mặt đen như đáy nồi: "Mệt rồi, tôi đi ngủ đây."


@Khúc Hân Trình, nhìn đi, chuyện tốt cậu làm đó



Thái tử có lệnh, ai dám không theo!


Trêu chọc xong Lý Tự đang co mình chui lên giường như con nhím bị tổn thương, Lương Chi Thịnh quay sang quan tâm đến người bạn cùng phòng cuối cùng trở về:


"Nhóm các cậu sao rồi? Thuận lợi không?"


Lần này đến lượt Lại Vũ Đông bị đánh trúng chỗ đau.


Hắn vốn không quen thể hiện cảm xúc tiêu cực quá rõ, nên chỉ gượng cười đầy vi diệu:


"Tạm ổn."


Lương Chi Thịnh hiểu ngay, cậu thử dùng thảm họa của nhóm mình để an ủi:


"Tạm ổn là được rồi, nhóm tôi cãi nhau nửa ngày trời luôn."


"Cãi nhau?"


Lại Vũ Đông cứ tưởng là nói quá, dù gì nhóm bọn họ cũng chưa đến mức đó, vì xung quanh toàn là máy quay chĩa thẳng mặt.


"Thật mà." Lương Chi Thịnh bất lực nhún vai, cậu ở nhóm All Night mà Lại Vũ Đông muốn chọn.


"Chỉ vì chia phần hát mà bất đồng quan điểm, mãi đến chiều mới giải quyết xong, tiến độ bị trì hoãn kha khá, mọi người lại có ý kiến khác nhau về thời gian tập luyện, nên có chút xích mích. Hy vọng mấy hôm nữa giải quyết được."


Lại Vũ Đông cực kỳ đồng cảm, chỉ khác là nhóm hắn không thật sự cãi nhau.


"Vậy nên anh mới về trễ thế à?"



"Ừ, không ngờ ai cũng về tầm này."


"Nhóm bọn tôi thì không cãi nhau." giọng Lý Tự vang lên từ giường tầng trên, có vẻ đã điều chỉnh lại tâm trạng, "Không quy định thời gian kết thúc, tập đến hơn ba giờ sáng thì có người không chịu nổi nữa, rồi quyết định chiều một giờ tập trung."


Từ Án trong nhóm Xuân Thải A cũng nhập cuộc: "Bài bọn tôi nghiêng về vocal, nên có thời gian tự luyện thoải mái hơn. Chỉ tại tôi nhảy dở quá nên mới ở lại tập thêm."


Lại Vũ Đông âm thầm tính toán, dù nhóm Phô Mai B đến chiều mới tập trung, thì thời gian nghỉ ngơi ngủ ngắn giữa hai buổi vẫn ít hơn nhóm hắn.


Không phải nhất thiết cả nhóm phải lúc nào cũng tập chung, nhưng trong nhóm bọn hắn chắc gì ai cũng tự giác luyện tập như Từ Án.


Nhìn từng người bạn cùng phòng — không ai quá khát khao debut — mà vẫn nghiêm túc như thế trong lần công diễn đầu tiên, Lại Vũ Đông chỉ biết thở dài trong lòng.


Xin cho hắn được sửa lại câu nói ngông cuồng lúc tập chủ đề ban đầu.


Không phải phòng 707, mà là nhóm APeppermintcó lẽ xong rồi.


Dù vậy, thái độ luyện tập của Lại Vũ Đông chưa từng bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài. Dù có đồng đội đột nhiên bảo rằng họ sẽ đứng yên trên sân khấu không làm gì cả, hắn vẫn sẽ nỗ lực hết sức, mang trạng thái tốt nhất bước lên sân khấu.


Sáng sớm hôm sau, Lại Vũ Đông ăn xong bữa sáng rời khỏi ký túc xá, trong tiếng chào hỏi và quan tâm của người hâm mộ, hắn đến một tòa nhà khác, trở thành thành viên đầu tiên có mặt tại phòng tập này.


Đúng vậy, là người đầu tiên trong cả hai nhóm. Còn đến sớm hơn cả nhóm B phải tập hợp lúc 9 giờ—sớm tận nửa tiếng.


Để thực hiện lời Tô Tuấn Triết nói về việc dậy sớm củng cố.


Tui ngủ mơ à? Yuki là nhóm A hay nhóm B vậy?


Nhóm A đó, nhóm có Chu Thụy làm center ấy



Sáng nay tui lướt bài thấy có bạn fan nói là nửa đêm ba giờ mấy Yuki mới tan ca


Vậy cậu ấy ngủ không được bao nhiêu luôn ha


Mấy chị em phía trước đều là fan mới đúng không, Yuki từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy mà


Một dòng bình luận khiến Lại Vũ Đông nhớ ra điều gì đó. Hắn bước tới trước ống kính camera, mỉm cười vẫy tay: “Buổi sáng tốt lành.”


Ôi trời má gần quá


Tim tui ngừng đập luôn… gương mặt này đúng là tuyệt thế…


Chào buổi sáng bé con! (hun~)


“Không biết có truyền tải được không…”


Giọng trầm nhẹ như dòng suối chảy róc rách, cuốn sạch cơn buồn ngủ ban sáng. Cứ nói vài chữ hắn lại ngừng một nhịp, cách nói đứt đoạn này lại khiến người ta cảm nhận được sự dè dặt rụt rè.


“Không cần phải cố chờ mình tan ca đâu. Ngoài trời lạnh lắm, sẽ bị cảm, buổi tối cũng không an toàn.”


Cậu thiếu niên với mái tóc vàng nhạt khẽ cong môi, nụ cười dịu dàng như xua tan đi vẻ lạnh lùng nơi ánh mắt, mang theo một sức hút lạ kỳ khiến người ta chẳng thể rời mắt.


Từ góc nhìn của người xem, hình bóng ấy gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, nhưng lại như bị giam cầm trong một lớp kính vô hình. Chỉ cần gật đầu đồng ý với lời thỉnh cầu kia, có lẽ sẽ có thể giải thoát cậu khỏi đó.


“Nếu có thể, xin hãy chờ mình trên sân khấu.”


“Hy vọng…”


Cậu thiếu niên khẽ cụp mắt, khi ngước lên lần nữa, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt: "Có thể thấy được một phiên bản của mình tốt hơn."
 


Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Story Chương 76: Một phiên bản của mình tốt hơn
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...