Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 75: Kinh doanh hình tượng
52@-
Trên đoạn đường về lại khu ký túc xá, việc có fan chờ đợi lúc tan làm từ lâu đã không còn là chuyện gì mới mẻ.
Sau khi chia bài hát cho phần công diễn và được nhân viên dẫn đến địa điểm luyện tập, tất cả mọi người đều đã trải nghiệm một lần – khung cảnh cũng tương tự như ngày đầu ghi hình sân khấu đầu tiên.
Trong suốt quãng đường, Lại Vũ Đông nghe thấy không ít fan gọi tên mình. Hắn khá bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại họ, còn bắt chước cách của Mạc Lê và những người khác, giơ tay làm mấy biểu tượng trái tim, đổi lại là những tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên.
Cảm giác kỳ diệu khi “bật chế độ làm idol” này, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả lúc chụp ảnh tự sướng với hộp kinh dị bí ẩn.
Nhưng hắn không ngờ đã khuya rồi mà vẫn có người chờ bên ngoài. Vừa bước ra khỏi khu ký túc xá đã nghe thấy một tiếng gọi to như sấm: “Dưa nhỏ ——!”, làm hắn giật thót cả người, suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm vào chợ nông sản.
Hắn vốn nghĩ chỉ ngày đầu ghi hình kết thúc mới có đãi ngộ như thế này, vì dù sao hắn cũng không phải người đã có sẵn độ nhận diện như Mạc Lê hay mấy người kia.
Lại Vũ Đông xúc động nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Fan đứng cách hắn một khoảng khá xa, hắn chỉ lờ mờ thấy vài người đang giơ điện thoại bật chế độ đèn pin, ánh sáng yếu ớt như đom đóm trong màn đêm, tụ lại thành một mảng sáng lấp lánh, nhẹ nhàng bao bọc lấy hắn.
Để thu hút sự chú ý của hắn, ánh sáng trắng không ngừng lay động.
Đến tận giây phút hắn quay đầu lại, niềm vui và phấn khích khi được chú ý khiến ánh sáng càng lay mạnh hơn, như ngọn lửa bị gió thổi, bập bùng cháy mãi không tắt.
“Yuki! Ngủ sớm nha! Nhớ ăn uống đầy đủ đó!”
“Chờ cậu ở vòng một công diễn nha!”
“Bé con ngủ ngon! Mai gặp lại!”
“Yuzu ơi, nhớ nói chuyện nhiều hơn trước ống kính nha!”
Âm thanh phá vỡ khoảng cách, dù chỉ vài người hô lên mà khí thế vang vọng như mấy chục người.
Những kỳ vọng từ người ủng hộ như tiếp thêm sinh lực cho một ngày mệt nhoài cả về thể xác lẫn tinh thần. Nếu như trước đây Lại Vũ Đông cố gắng chỉ vì muốn vượt qua cửa ải, thì hiện tại, hắn cảm thấy bản thân cần phải dùng thành quả trên sân khấu để hồi đáp tình cảm yêu mến ấy.
Trời lạnh thế này, họ đứng chờ bên ngoài lâu như vậy thật quá vất vả.
Huống gì cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn nhìn hắn một cái sau khi luyện tập xong. Mà hắn thì mặt mộc hoàn toàn, quần áo ướt rồi khô, khô rồi lại ướt mấy lượt, giống như việc chạy cả một quãng đường dài tới tận bảo tàng chỉ để nhìn thoáng qua một chậu cây đặt ở cửa – thật sự là không đáng chút nào.
Nếu như biểu diễn không tốt, thật có lỗi với sự kỳ vọng đó.
Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là phải đáp lại tiếng gọi của họ.
Lại Vũ Đông co tay lên trên đầu, tạo thành một hình trái tim rõ ràng nhất có thể trong điều kiện hạn chế, giữ nguyên vài giây rồi dang rộng hai tay, mắt cười mày giãn, vẫy tay mấy cái về phía "biển sao nhân tạo" kia.
Dù đã cất bước đi về phía khu ký túc, chỉ cần có người gọi tên, hắn vẫn quay đầu lại, mỉm cười ngoan ngoãn chào lại, cho đến khi thân ảnh khuất hẳn vào trong toà nhà, biến mất khỏi tầm nhìn của fan hâm mộ.
Dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân không bị lãng tai.
Toàn bộ quy trình được thực hiện một cách trôi chảy khiến Chu Thụy không khỏi cảm thán trong lòng – người bạn này thật có năng khiếu "kinh doanh hình tượng".
Đừng nói là người ngoài ngành chưa từng tiếp xúc với giới giải trí, ngay cả các thực tập sinh mới chân ướt chân ráo vào nghề cũng khó có thể làm được như vậy. Đối mặt với tình huống này, thường chỉ có hai kiểu phản ứng: một là bối rối đến mức tỏ ra ngại ngùng, hai là chỉ mỉm cười chào hỏi rồi đi luôn.
À, còn có một kiểu nữa: không có fan nào cả.
Tóm lại, rất ít người có thể thuần thục tung ra một combo "bắn tim, vẫy tay, ba bước quay đầu", lại còn vào giờ tan tầm ngoài phạm vi công việc.
Chu Thụy khẳng định chắc nịch: “Yuki, thứ hạng của cậu nhất định sẽ tăng đó.”
Dựa vào tình hình đón – tiễn, cậu có lý do để tin rằng độ nổi tiếng của Miura Yuki đang tăng vọt.
Ở bảng xếp hạng vòng đầu, hai người chỉ cách nhau năm hạng, nghĩa là mức độ nổi tiếng tạm thời không chênh lệch quá xa. Thế nhưng đến tên của cậu cũng không ai gọi – mà thực tế thì đây là chuyện bình thường, ngược lại, cậu còn có cảm giác mình đang đi cạnh một thí sinh hot vậy.
“Tôi cũng mong vậy.” Lại Vũ Đông tưởng rằng Chu Thụy lại đang động viên mình như mọi khi, liền chân thành đáp lại bằng một lời chúc tương tự, “Cậu cũng chắc chắn sẽ tăng hạng.”
Chu Thụy buồn bã cúi đầu: “Tôi thì khó nói lắm.”
“Cậu là center mà, mọi người sẽ để ý đến cậu thôi.”
“Tiền đề là… sân khấu phải tốt cái đã, đúng không?”
Lời vừa dứt, cả hai người liền im lặng, ký ức không mấy tốt đẹp lại trào dâng, cuối cùng cùng thở dài một tiếng, tất cả tâm trạng đều lộ ra qua tiếng thở dài ấy.
Rõ ràng thực lực của nhóm họ không hề tệ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như tám người chen chúc trên chiếc xe ba gác rách nát, cứ như thể trên đầu họ treo lơ lửng thanh gươm Damocles, lúc nào cũng có thể giáng xuống, biến chiếc xe ba gác nhỏ bé của họ thành một đám mây hình nấm.
Cũng không biết nhóm họ sẽ trình diễn được một sân khấu ra sao nữa.
Mang theo tâm sự, Lại Vũ Đông trở về phòng 707. Hắn cứ nghĩ giờ này mọi người đều đã ngủ, không ngờ lại thấy ánh đèn hắt qua khe cửa, còn nghe lờ mờ tiếng Lương Chi Thịnh và Lý Tự nói chuyện.
Trước khi vào phòng, hắn cố điều chỉnh lại tâm trạng để tránh làm mọi người lo lắng.
“...Phải nói sao nhỉ, biểu cảm của cậu thực sự không hợp với chữ ‘dễ thương’ đâu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lương Chi Thịnh mặc đồ ngủ lông dày ngồi trước bàn, vừa dịu dàng vừa thẳng thắn góp ý cho Lý Tự – người đang ngồi mặt mày khổ sở. Ngay lúc đó, cửa phòng bị gõ, cậu quay đầu gọi: “Yuki Yuki, cậu cũng đến xem đi, không thể để mỗi tôi và Từ Án chịu khổ được."
Lại Vũ Đông bước vào, cởi áo khoác treo lên móc: “Sao vậy?”
Lương Chi Thịnh đau khổ nói: "Khả năng quản lý biểu cảm đỉnh cao của bạn Lý Tự của chúng ta."
Khóe miệng Lại Vũ Đông giật giật, trong đầu hiện lên một phân cảnh cười đểu vuốt môi kinh điển.
Đôi khi trí nhớ tốt quá cũng chẳng phải chuyện hay.
Lương Chi Thịnh giơ tay phất mạnh: “Lý Tự, diễn cho Yuki xem cái nào!”
“Không diễn đâu.” Lý Tự thẹn quá hóa giận, đang định ngồi phịch xuống để thể hiện thái độ chống đối thì bị Từ Án – đang ngồi ở mép giường – dùng tay chặn ngang hông, khiến cậu lửng lơ trong tư thế nửa đứng nửa ngồi.
Tác nhân chính nở nụ cười vô tội: “Thêm Yuki nữa đi? Bọn tôi xem hết lượt rồi góp ý cho cậu dễ hơn.”
“…”
Lý Tự khó tin nhìn chàng thiếu niên tóc ngắn. Người bạn cùng phòng tốt bụng ngày nào lại thần không biết quỷ không hay hóa thân thành ác ma ẩn nấp bên cạnh: "Anh biết anh đang nói gì không?"
Từ Án ngơ ngác: “Sao vậy...?”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Trên đoạn đường về lại khu ký túc xá, việc có fan chờ đợi lúc tan làm từ lâu đã không còn là chuyện gì mới mẻ.
Sau khi chia bài hát cho phần công diễn và được nhân viên dẫn đến địa điểm luyện tập, tất cả mọi người đều đã trải nghiệm một lần – khung cảnh cũng tương tự như ngày đầu ghi hình sân khấu đầu tiên.
Trong suốt quãng đường, Lại Vũ Đông nghe thấy không ít fan gọi tên mình. Hắn khá bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại họ, còn bắt chước cách của Mạc Lê và những người khác, giơ tay làm mấy biểu tượng trái tim, đổi lại là những tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên.
Cảm giác kỳ diệu khi “bật chế độ làm idol” này, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả lúc chụp ảnh tự sướng với hộp kinh dị bí ẩn.
Nhưng hắn không ngờ đã khuya rồi mà vẫn có người chờ bên ngoài. Vừa bước ra khỏi khu ký túc xá đã nghe thấy một tiếng gọi to như sấm: “Dưa nhỏ ——!”, làm hắn giật thót cả người, suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm vào chợ nông sản.
Hắn vốn nghĩ chỉ ngày đầu ghi hình kết thúc mới có đãi ngộ như thế này, vì dù sao hắn cũng không phải người đã có sẵn độ nhận diện như Mạc Lê hay mấy người kia.
Lại Vũ Đông xúc động nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Fan đứng cách hắn một khoảng khá xa, hắn chỉ lờ mờ thấy vài người đang giơ điện thoại bật chế độ đèn pin, ánh sáng yếu ớt như đom đóm trong màn đêm, tụ lại thành một mảng sáng lấp lánh, nhẹ nhàng bao bọc lấy hắn.
Để thu hút sự chú ý của hắn, ánh sáng trắng không ngừng lay động.
Đến tận giây phút hắn quay đầu lại, niềm vui và phấn khích khi được chú ý khiến ánh sáng càng lay mạnh hơn, như ngọn lửa bị gió thổi, bập bùng cháy mãi không tắt.
“Yuki! Ngủ sớm nha! Nhớ ăn uống đầy đủ đó!”
“Chờ cậu ở vòng một công diễn nha!”
“Bé con ngủ ngon! Mai gặp lại!”
“Yuzu ơi, nhớ nói chuyện nhiều hơn trước ống kính nha!”
Âm thanh phá vỡ khoảng cách, dù chỉ vài người hô lên mà khí thế vang vọng như mấy chục người.
Những kỳ vọng từ người ủng hộ như tiếp thêm sinh lực cho một ngày mệt nhoài cả về thể xác lẫn tinh thần. Nếu như trước đây Lại Vũ Đông cố gắng chỉ vì muốn vượt qua cửa ải, thì hiện tại, hắn cảm thấy bản thân cần phải dùng thành quả trên sân khấu để hồi đáp tình cảm yêu mến ấy.
Trời lạnh thế này, họ đứng chờ bên ngoài lâu như vậy thật quá vất vả.
Huống gì cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn nhìn hắn một cái sau khi luyện tập xong. Mà hắn thì mặt mộc hoàn toàn, quần áo ướt rồi khô, khô rồi lại ướt mấy lượt, giống như việc chạy cả một quãng đường dài tới tận bảo tàng chỉ để nhìn thoáng qua một chậu cây đặt ở cửa – thật sự là không đáng chút nào.
Nếu như biểu diễn không tốt, thật có lỗi với sự kỳ vọng đó.
Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là phải đáp lại tiếng gọi của họ.
Lại Vũ Đông co tay lên trên đầu, tạo thành một hình trái tim rõ ràng nhất có thể trong điều kiện hạn chế, giữ nguyên vài giây rồi dang rộng hai tay, mắt cười mày giãn, vẫy tay mấy cái về phía "biển sao nhân tạo" kia.
Dù đã cất bước đi về phía khu ký túc, chỉ cần có người gọi tên, hắn vẫn quay đầu lại, mỉm cười ngoan ngoãn chào lại, cho đến khi thân ảnh khuất hẳn vào trong toà nhà, biến mất khỏi tầm nhìn của fan hâm mộ.
Dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân không bị lãng tai.
Toàn bộ quy trình được thực hiện một cách trôi chảy khiến Chu Thụy không khỏi cảm thán trong lòng – người bạn này thật có năng khiếu "kinh doanh hình tượng".
Đừng nói là người ngoài ngành chưa từng tiếp xúc với giới giải trí, ngay cả các thực tập sinh mới chân ướt chân ráo vào nghề cũng khó có thể làm được như vậy. Đối mặt với tình huống này, thường chỉ có hai kiểu phản ứng: một là bối rối đến mức tỏ ra ngại ngùng, hai là chỉ mỉm cười chào hỏi rồi đi luôn.
À, còn có một kiểu nữa: không có fan nào cả.
Tóm lại, rất ít người có thể thuần thục tung ra một combo "bắn tim, vẫy tay, ba bước quay đầu", lại còn vào giờ tan tầm ngoài phạm vi công việc.
Chu Thụy khẳng định chắc nịch: “Yuki, thứ hạng của cậu nhất định sẽ tăng đó.”
Dựa vào tình hình đón – tiễn, cậu có lý do để tin rằng độ nổi tiếng của Miura Yuki đang tăng vọt.
Ở bảng xếp hạng vòng đầu, hai người chỉ cách nhau năm hạng, nghĩa là mức độ nổi tiếng tạm thời không chênh lệch quá xa. Thế nhưng đến tên của cậu cũng không ai gọi – mà thực tế thì đây là chuyện bình thường, ngược lại, cậu còn có cảm giác mình đang đi cạnh một thí sinh hot vậy.
“Tôi cũng mong vậy.” Lại Vũ Đông tưởng rằng Chu Thụy lại đang động viên mình như mọi khi, liền chân thành đáp lại bằng một lời chúc tương tự, “Cậu cũng chắc chắn sẽ tăng hạng.”
Chu Thụy buồn bã cúi đầu: “Tôi thì khó nói lắm.”
“Cậu là center mà, mọi người sẽ để ý đến cậu thôi.”
“Tiền đề là… sân khấu phải tốt cái đã, đúng không?”
Lời vừa dứt, cả hai người liền im lặng, ký ức không mấy tốt đẹp lại trào dâng, cuối cùng cùng thở dài một tiếng, tất cả tâm trạng đều lộ ra qua tiếng thở dài ấy.
Rõ ràng thực lực của nhóm họ không hề tệ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như tám người chen chúc trên chiếc xe ba gác rách nát, cứ như thể trên đầu họ treo lơ lửng thanh gươm Damocles, lúc nào cũng có thể giáng xuống, biến chiếc xe ba gác nhỏ bé của họ thành một đám mây hình nấm.
Cũng không biết nhóm họ sẽ trình diễn được một sân khấu ra sao nữa.
Mang theo tâm sự, Lại Vũ Đông trở về phòng 707. Hắn cứ nghĩ giờ này mọi người đều đã ngủ, không ngờ lại thấy ánh đèn hắt qua khe cửa, còn nghe lờ mờ tiếng Lương Chi Thịnh và Lý Tự nói chuyện.
Trước khi vào phòng, hắn cố điều chỉnh lại tâm trạng để tránh làm mọi người lo lắng.
“...Phải nói sao nhỉ, biểu cảm của cậu thực sự không hợp với chữ ‘dễ thương’ đâu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lương Chi Thịnh mặc đồ ngủ lông dày ngồi trước bàn, vừa dịu dàng vừa thẳng thắn góp ý cho Lý Tự – người đang ngồi mặt mày khổ sở. Ngay lúc đó, cửa phòng bị gõ, cậu quay đầu gọi: “Yuki Yuki, cậu cũng đến xem đi, không thể để mỗi tôi và Từ Án chịu khổ được."
Lại Vũ Đông bước vào, cởi áo khoác treo lên móc: “Sao vậy?”
Lương Chi Thịnh đau khổ nói: "Khả năng quản lý biểu cảm đỉnh cao của bạn Lý Tự của chúng ta."
Khóe miệng Lại Vũ Đông giật giật, trong đầu hiện lên một phân cảnh cười đểu vuốt môi kinh điển.
Đôi khi trí nhớ tốt quá cũng chẳng phải chuyện hay.
Lương Chi Thịnh giơ tay phất mạnh: “Lý Tự, diễn cho Yuki xem cái nào!”
“Không diễn đâu.” Lý Tự thẹn quá hóa giận, đang định ngồi phịch xuống để thể hiện thái độ chống đối thì bị Từ Án – đang ngồi ở mép giường – dùng tay chặn ngang hông, khiến cậu lửng lơ trong tư thế nửa đứng nửa ngồi.
Tác nhân chính nở nụ cười vô tội: “Thêm Yuki nữa đi? Bọn tôi xem hết lượt rồi góp ý cho cậu dễ hơn.”
“…”
Lý Tự khó tin nhìn chàng thiếu niên tóc ngắn. Người bạn cùng phòng tốt bụng ngày nào lại thần không biết quỷ không hay hóa thân thành ác ma ẩn nấp bên cạnh: "Anh biết anh đang nói gì không?"
Từ Án ngơ ngác: “Sao vậy...?”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 75: Kinh doanh hình tượng
10.0/10 từ 33 lượt.