Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 19: Người thực sự mạnh mẽ đã xuất hiện
49@-
Lại Vũ Đông theo dòng người đi ra khỏi tòa nhà, vừa bước ra cửa đã cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ nóng lạnh rõ rệt.
Mất đi hơi ấm của điều hòa trong nhà, gió đêm đông lạnh buốt như dao cắt không phân biệt mà đâm vào cơ thể hắn, vạt áo mỏng manh bay lên rồi lại rũ xuống trong không trung, giống như một chiếc lá khô lay động theo gió.
Hắn lạnh đến phát run, cặp kính áp tròng khô khốc bị gió thổi đến khó chịu, không khỏi hơi cụp hàng mi xuống để chống lại sự xâm lược của gió lạnh.
Cái lạnh đánh thức bộ não đang uể oải của Lại Vũ Đông, việc ghi hình tạm thời kết thúc, màn hình bình luận cũng theo đó mà đóng lại — trước khi lên xe buýt đến ký túc xá sẽ không phát sóng, sự yên tĩnh hiếm hoi khiến hắn cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ kỹ về những dự định sau này.
Nói thì nói vậy, nhưng đầu óc hắn trống rỗng không nghĩ ra được bất kỳ đối sách nào.
Cũng không phải là đưa hắn đi thi cao học, mỗi ngày cày đề thâu đêm suốt sáng mấy tháng, biết đâu lại liều một phen xe đạp thành xe máy.
Chương trình tuyển chọn không giống cuộc thi sắc đẹp hay thi hát, dù có “đập đi xây lại”, luyện tập suốt tám chín năm quay lại thi, thì cũng chưa chắc đã dễ dàng debut. Nếu chỉ dựa vào nhan sắc và thực lực, thì đâu cần khán giả vote từng phiếu một cho thực tập sinh, mời ban giám khảo chuyên nghiệp chấm điểm là xong.
Tính cách, hình tượng, khả năng hút fan, xào CP, những khoảnh khắc nổi tiếng viral, v.v., bỏ qua vô số yếu tố bản thân các thực tập sinh, đằng sau còn liên quan đến sự đấu đá giữa các thế lực tư bản, lượng cảnh quay và dư luận trên mạng đều do tư bản một tay thao túng.
Mà công ty tạm thời của Lại Vũ Đông, Giải Trí LVD, nghe có vẻ giống như một công ty ma không đáng tin cậy.
Thay vì trông chờ công ty có thể giúp đỡ hắn, chi bằng cầu nguyện Đăng Phong Tạo Tinh là một chương trình lương tâm không có gian lận.
Vì vậy, hắn có thái độ cực kỳ bi quan về việc debut.
"Yuki! Yuki nhìn ống kính!"
"Miura Yuki!"
"Miura Yuki cậu quay đầu lại đi! Nhìn đây này! Yuki!"
…
Lương Chi Thịnh không nhịn được liếc nhìn cậu thiếu niên tóc vàng nhạt bên cạnh, vẫn không chút phản ứng.
Bước chân vững vàng, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn, tất cả dấu hiệu đều chỉ ra một sự thật —
"Yuki." Lương Chi Thịnh dùng khuỷu tay huých nhẹ chàng trai tóc vàng, quả nhiên, đối phương ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì, "Tỉnh lại đi, có rất nhiều người đang gọi cậu."
"Tôi…?"
Lại Vũ Đông như bừng tỉnh từ giấc mộng, lúc này mới ý thức được những tiếng gọi vang lên từ xa, cái tên mới mẻ còn chưa kịp quen tai đã bị bộ não tự động lọc bỏ. Nếu không nhờ Lương Chi Thịnh tốt bụng nhắc nhở, e rằng hắn đã như một kẻ điếc, lặng lẽ bước hết cả chặng đường.
Ngày đầu tiên ghi hình đã giở tính ngôi sao, đúng là nhân vật ghê gớm.
Với độ nổi tiếng hiện tại của hắn thì chỉ có thể gọi là chảnh nhỏ, không đúng, phải là chảnh cỡ xíu xiu thôi.
Lại Vũ Đông ngoảnh đầu về phía phát ra âm thanh, ánh trăng, đèn đường và ánh đèn flash giao thoa hỗn loạn, như những tia sáng nhợt nhạt của đèn neon mờ ảo làm nhòe khung cảnh phía xa, lại như một dải ngân hà xa xăm vắt ngang giữa hai thế giới. Mọi thứ phản chiếu trong mắt hắn đều trở nên mông lung, chẳng chút chân thực.
Không còn dòng bình luận trực tiếp nhắc nhở, hắn khó lòng đoán được suy nghĩ của đám đông.
— Chẳng lẽ bọn họ không xem livestream?
Ngoài lý do ấy ra, Lại Vũ Đông thật sự không nghĩ ra cách nào để lý giải cho những ống kính đang hướng về phía mình. Ngay cả bản thân hắn còn muốn xoá sạch ký ức xấu hổ vừa rồi, huống gì trong mắt người khác hắn ngốc nghếch đến mức nào. Màn hình toàn “hahaha” đủ cho thấy hắn đã thất bại ngay từ bước khởi đầu.
Chính vì thế, không hề do dự, ngay khoảnh khắc quay đầu về hướng giọng nói, thiếu niên tóc vàng nhạt liền nở một nụ cười nhè nhẹ. Đôi môi khẽ cong lên làm dịu đi nét lạnh lùng nơi hàng mày ánh mắt, tựa như mặt băng mùa đông bị ánh xuân dịu dàng làm tan chảy thành dòng suối nhỏ, đẹp đến mức khiến lòng người xao xuyến.
Trong chớp mắt, trong đám đông vang lên vô số tiếng "wow", tần suất nhấp nháy của đèn flash tăng vọt.
“Yuki”
“Phải debut đó nha, Yuki!”
“Soái ca cười nhiều hơn nữa đi!”
Còn chưa kịp để Lại Vũ Đông phản ứng, bên cạnh hắn bỗng vang lên một tiếng hừ khẽ, có người dùng giọng điệu chua chát, nhỏ giọng châm biếm: “Đẹp trai là giỏi lắm sao?”
Lại Vũ Đông: “……”
Chứ không thì sao?
Lại Vũ Đông nghi hoặc thu hồi ánh nhìn, lặng lẽ đảo mắt quanh một vòng, đáng tiếc giọng nói kia quá nhỏ lại còn nén thấp xuống, hắn hoàn toàn không thể xác định được ai là người đã nói câu đó.
Tuy nhiên, ai là người nói ra câu đó không quan trọng.
Thực tập sinh đẹp trai nhiều như vậy, hắn không cần phải tự mình nhận vơ. Cho dù người ta nói thật là hắn, cứ coi như là khen là được, hắn sẽ không vì một câu nói thật mà tức giận, dù sao thì cũng là khẳng định nhan sắc của hắn.
Không chỉ riêng Lại Vũ Đông, câu nói đầy tính khiêu khích kia còn bị khá nhiều người nghe thấy, nhưng đa số các thực tập sinh đều giả vờ như không nghe thấy gì. Hình tượng trên sân khấu là một chuyện, còn ngoài đời mà có kẻ thẳng thắn ngốc nghếch phản bác lại thì xác suất xuất hiện gần như bằng không.
Chỉ có một ngoại lệ.
“Chậc, ai mà tối khuya lại phát điên thế?” Một giọng nói nghe như tính tình nóng nảy của cậu trai tóc đỏ vang lên, âm lượng lớn hơn một chút so với người trước đó, “Không có ống kính thì chẳng thể nhịn được nữa rồi à?”
"…"
Không khí bỗng lâm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Lại Vũ Đông ngây người, không khỏi dành cho người này một ánh nhìn đầy sự ngưỡng mộ.
Cuối cùng thì, người thực sự mạnh mẽ đã xuất hiện.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Lại Vũ Đông theo dòng người đi ra khỏi tòa nhà, vừa bước ra cửa đã cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ nóng lạnh rõ rệt.
Mất đi hơi ấm của điều hòa trong nhà, gió đêm đông lạnh buốt như dao cắt không phân biệt mà đâm vào cơ thể hắn, vạt áo mỏng manh bay lên rồi lại rũ xuống trong không trung, giống như một chiếc lá khô lay động theo gió.
Hắn lạnh đến phát run, cặp kính áp tròng khô khốc bị gió thổi đến khó chịu, không khỏi hơi cụp hàng mi xuống để chống lại sự xâm lược của gió lạnh.
Cái lạnh đánh thức bộ não đang uể oải của Lại Vũ Đông, việc ghi hình tạm thời kết thúc, màn hình bình luận cũng theo đó mà đóng lại — trước khi lên xe buýt đến ký túc xá sẽ không phát sóng, sự yên tĩnh hiếm hoi khiến hắn cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ kỹ về những dự định sau này.
Nói thì nói vậy, nhưng đầu óc hắn trống rỗng không nghĩ ra được bất kỳ đối sách nào.
Cũng không phải là đưa hắn đi thi cao học, mỗi ngày cày đề thâu đêm suốt sáng mấy tháng, biết đâu lại liều một phen xe đạp thành xe máy.
Chương trình tuyển chọn không giống cuộc thi sắc đẹp hay thi hát, dù có “đập đi xây lại”, luyện tập suốt tám chín năm quay lại thi, thì cũng chưa chắc đã dễ dàng debut. Nếu chỉ dựa vào nhan sắc và thực lực, thì đâu cần khán giả vote từng phiếu một cho thực tập sinh, mời ban giám khảo chuyên nghiệp chấm điểm là xong.
Tính cách, hình tượng, khả năng hút fan, xào CP, những khoảnh khắc nổi tiếng viral, v.v., bỏ qua vô số yếu tố bản thân các thực tập sinh, đằng sau còn liên quan đến sự đấu đá giữa các thế lực tư bản, lượng cảnh quay và dư luận trên mạng đều do tư bản một tay thao túng.
Mà công ty tạm thời của Lại Vũ Đông, Giải Trí LVD, nghe có vẻ giống như một công ty ma không đáng tin cậy.
Thay vì trông chờ công ty có thể giúp đỡ hắn, chi bằng cầu nguyện Đăng Phong Tạo Tinh là một chương trình lương tâm không có gian lận.
Vì vậy, hắn có thái độ cực kỳ bi quan về việc debut.
"Yuki! Yuki nhìn ống kính!"
"Miura Yuki!"
"Miura Yuki cậu quay đầu lại đi! Nhìn đây này! Yuki!"
…
Lương Chi Thịnh không nhịn được liếc nhìn cậu thiếu niên tóc vàng nhạt bên cạnh, vẫn không chút phản ứng.
Bước chân vững vàng, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn, tất cả dấu hiệu đều chỉ ra một sự thật —
"Yuki." Lương Chi Thịnh dùng khuỷu tay huých nhẹ chàng trai tóc vàng, quả nhiên, đối phương ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì, "Tỉnh lại đi, có rất nhiều người đang gọi cậu."
"Tôi…?"
Lại Vũ Đông như bừng tỉnh từ giấc mộng, lúc này mới ý thức được những tiếng gọi vang lên từ xa, cái tên mới mẻ còn chưa kịp quen tai đã bị bộ não tự động lọc bỏ. Nếu không nhờ Lương Chi Thịnh tốt bụng nhắc nhở, e rằng hắn đã như một kẻ điếc, lặng lẽ bước hết cả chặng đường.
Ngày đầu tiên ghi hình đã giở tính ngôi sao, đúng là nhân vật ghê gớm.
Với độ nổi tiếng hiện tại của hắn thì chỉ có thể gọi là chảnh nhỏ, không đúng, phải là chảnh cỡ xíu xiu thôi.
Lại Vũ Đông ngoảnh đầu về phía phát ra âm thanh, ánh trăng, đèn đường và ánh đèn flash giao thoa hỗn loạn, như những tia sáng nhợt nhạt của đèn neon mờ ảo làm nhòe khung cảnh phía xa, lại như một dải ngân hà xa xăm vắt ngang giữa hai thế giới. Mọi thứ phản chiếu trong mắt hắn đều trở nên mông lung, chẳng chút chân thực.
Không còn dòng bình luận trực tiếp nhắc nhở, hắn khó lòng đoán được suy nghĩ của đám đông.
— Chẳng lẽ bọn họ không xem livestream?
Ngoài lý do ấy ra, Lại Vũ Đông thật sự không nghĩ ra cách nào để lý giải cho những ống kính đang hướng về phía mình. Ngay cả bản thân hắn còn muốn xoá sạch ký ức xấu hổ vừa rồi, huống gì trong mắt người khác hắn ngốc nghếch đến mức nào. Màn hình toàn “hahaha” đủ cho thấy hắn đã thất bại ngay từ bước khởi đầu.
Chính vì thế, không hề do dự, ngay khoảnh khắc quay đầu về hướng giọng nói, thiếu niên tóc vàng nhạt liền nở một nụ cười nhè nhẹ. Đôi môi khẽ cong lên làm dịu đi nét lạnh lùng nơi hàng mày ánh mắt, tựa như mặt băng mùa đông bị ánh xuân dịu dàng làm tan chảy thành dòng suối nhỏ, đẹp đến mức khiến lòng người xao xuyến.
Trong chớp mắt, trong đám đông vang lên vô số tiếng "wow", tần suất nhấp nháy của đèn flash tăng vọt.
“Yuki”
“Phải debut đó nha, Yuki!”
“Soái ca cười nhiều hơn nữa đi!”
Còn chưa kịp để Lại Vũ Đông phản ứng, bên cạnh hắn bỗng vang lên một tiếng hừ khẽ, có người dùng giọng điệu chua chát, nhỏ giọng châm biếm: “Đẹp trai là giỏi lắm sao?”
Lại Vũ Đông: “……”
Chứ không thì sao?
Lại Vũ Đông nghi hoặc thu hồi ánh nhìn, lặng lẽ đảo mắt quanh một vòng, đáng tiếc giọng nói kia quá nhỏ lại còn nén thấp xuống, hắn hoàn toàn không thể xác định được ai là người đã nói câu đó.
Tuy nhiên, ai là người nói ra câu đó không quan trọng.
Thực tập sinh đẹp trai nhiều như vậy, hắn không cần phải tự mình nhận vơ. Cho dù người ta nói thật là hắn, cứ coi như là khen là được, hắn sẽ không vì một câu nói thật mà tức giận, dù sao thì cũng là khẳng định nhan sắc của hắn.
Không chỉ riêng Lại Vũ Đông, câu nói đầy tính khiêu khích kia còn bị khá nhiều người nghe thấy, nhưng đa số các thực tập sinh đều giả vờ như không nghe thấy gì. Hình tượng trên sân khấu là một chuyện, còn ngoài đời mà có kẻ thẳng thắn ngốc nghếch phản bác lại thì xác suất xuất hiện gần như bằng không.
Chỉ có một ngoại lệ.
“Chậc, ai mà tối khuya lại phát điên thế?” Một giọng nói nghe như tính tình nóng nảy của cậu trai tóc đỏ vang lên, âm lượng lớn hơn một chút so với người trước đó, “Không có ống kính thì chẳng thể nhịn được nữa rồi à?”
"…"
Không khí bỗng lâm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Lại Vũ Đông ngây người, không khỏi dành cho người này một ánh nhìn đầy sự ngưỡng mộ.
Cuối cùng thì, người thực sự mạnh mẽ đã xuất hiện.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 19: Người thực sự mạnh mẽ đã xuất hiện
10.0/10 từ 33 lượt.